Liễu Thanh Vận mở cửa phòng, nhìn thấy hai người trong phòng, lông mày cau lại: "Bách Lý sư đệ đâu?"

Hai huynh đệ Cát Như Tùng vội vàng đứng dậy, nói ra: "Chúng ta chỉ chớp mắt liền không thấy hắn, ta cho là hắn đi tìm ngươi.."

"Cái gì? Không thấy Bách Lý sư đệ?" Tang Vũ Phỉ từ phòng sát vách đi ra,nghe vậy vừa tức vừa gấp: "Sao các ngươi không trông hắn cho kỹ? Nơi này chính là trấn Hoàn Cốt, còn không biết có nguy hiểm gì, ngộ nhỡ hắn lại bị người lừa đi làm sao bây giờ?"

Cát Như Bình vẻ mặt đau khổnói: "Chúng ta làm sao có thể trông được hắn? Nếu có thể trông được,sư tôn cũng sẽ không phái Liễu sư tỷ cùng đi."

Tang Vũ Phỉ vẫn rất tức giận: "Sao lại trông không được? Không nghe lời liền trói lại.."

"Sư muội!" Liễu Thanh Vận kêu một tiếng.

Không chỉ có Liễu Thanh Vận, ngay cả hai huynh đệ Cát Như Tùng đều là một mặt không đồng ý, Tang Vũ Phỉ tức giận đến không được, dậm chân mắng: "Cácngươi cứ thả hắn đi, chờ hắn tự mình tìm đường chết, xem các ngươi làmsao giải thích với cung chủ và sư tôn.."

Lời còn chưa nói hết, liền thấy Bách Lý Trì xuất hiện tại cửa ra vào.

Bách Lý Trì sinh ra đã có ngoại hình ưa nhìn, môi hồng răng trắng, mắt nhưsao sáng, mỗi khi cặp mắt to đen láy giống chó con kia nhìn người, rấtdễ dàng làm cho người mềm lòng.

Lúc này hắn đang dùng cặp mắt chó con kia nhìn bọn họ, nhìn đến nỗi khiến đám người đều có chút không được tự nhiên.

Liễu Thanh Vận thần sắc lạnh nhạt, nói ra: "Bách Lý sư đệ đi đâu thế?"

Ngữ khí của nàng bình tĩnh, lại làm cho người ta không khỏi cảm giác đượcmột loại lạnh lùng đặc biệt thuộc về Liễu Thanh Vận, nàng cũng khôngquan tâm Bách Lý Trì đi đâu, chỉ cần hắn không chết ở trước mặt nàng làđược.

Bách Lý Trì nói: "Ta đi tầng ba."

Sau khi nghe xong, sao đám người có thể không rõ hắn đi làm cái gì, lập tức vừa tức vừa bấtđắc dĩ, không nói Tang Vũ Phỉ sốt ruột, ngay cả hai huynh đệ Cát NhưTùng luôn luôn khoan dung bảo vệ hắn cũng không biết nói cái gì chophải.

"Ngươi thật sự là -- được rồi, ta mặc kệ ngươi!" Tang Vũ Phỉ phất tay áo rời đi.

Liễu Thanh Vận không nhanh không chậm đi về hướng Bách Lý Trì đang đứng tạicửa, lúc đi qua bên cạnh hắn, nói ra: "Về sau chớ có chạy loạn, trấnHoàn Cốt không phải Vấn Hư cung."

"Ta đã biết, Liễu sư tỷ." Bách Lý Trì ngoan ngoãn đáp.

Sau khi Liễu Thanh Vận rời đi, Bách Lý Trì sải bước tiến vào, đầu của hắn cúi xuống, hiển nhiên có chút uể oải.

Hai người Cát Như Tùng trông thấy bộ dáng này của hắn, coi như giận hắnngốc đến không biết bảo vệ bản thân, cũng không khỏi có chút mềm lòng.

Cát Như Bình khuyên lơn: "Bách Lý sư đệ, Liễu sư tỷ và Tang sư muội cũngkhông phải là giận ngươi, chỉ là vừa rồi không thấy ngươi, các nàngtương đối lo lắng, nên sốt ruột một chút. Nơi này không phải Thiên Dụcđại lục, không có sư môn che chở, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều chỉ cóthể dựa vào chính chúng ta chống đỡ, ngộ nhỡ ngươi ở đây xảy ra chuyệngì ngoài ý muốn, chúng ta có thể không có cách nào cứu ngươi.."

Lời tuy là nói như vậy, nhưng hai người Cát Như Tùng đều biết rõ, nếu nhưbọn họ cùng nhau đối mặt nguy hiểm, lúc đó phải ưu tiên bảo vệ Bách Lýsư đệ, tuyệt đối không thể để hắn xảy ra chuyện.

Cát Như Tùngcũng nói: "Trấn Hoàn Cốt vô cùng quỷ dị, ngay cả người tu luyện cảnhgiới Nguyên Thánh tiến đến, cũng chỉ có thể tuân theo quy củ trong trấnmà làm việc, nơi này không phải là chỗ ngươi có thể tùy hứng.."

Bách Lý Trì tỏ vẻ ngoan ngoãn, nghe hai vị sư huynh dạy bảo, chờ bọn hắn nói xong, hắn một mặt nhu thuận nói: "Hai vị Cát sư huynh yên tâm, ta nhớkỹ."

Hai người Cát Như Tùng hết sức vui mừng, Bách Lý sư đệ chính là tốt ở điểm này, nhu thuận lại nghe lời.

Bách Lý Trì thấy lông mày hai vị sư huynh giãn ra, cũng cười theo, vui vẻnói: "Sư huynh, vừa rồi ta mới kết giao với mấy người bạn, bọn họ chínhlà bốn người Ninh công tử ở tầng ba, bọn họ đều là người tốt.."

Hai người Cát Như Tùng: "..."

Bọn họ thu hồi lời lúc trước, Bách Lý sư đệ tuyệt không tốt, ngây thơ vụng về muốn chết, còn luôn thích tự mình tìm đường chết.

** *

Tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt đúng hạn vang lên.

Văn Kiều trở mình, mặt hướng về phía đầu giường, nhìn thấy bóng dáng NinhNgộ Châu nghiêng người mà ngủ, còn có khí linh và Văn Cổn Cổn bị NinhNgộ Châu ném đến phía trong cùng nằm ngáy o o.

"Ngủ không được?" Ninh Ngộ Châu hỏi, trong đêm đen an tĩnh, giọng nói của hắn phá lệ ôn nhu.

Văn Kiều ừm một tiếng, hỏi: "Phu quân, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt này quá ồn, ta cảm thấy vẫn nên đả tọa đi."

Ninh Ngộ Châu bật cười, đả tọa và đi ngủ căn bản không có gì khác nhau, tạiloại hoàn cảnh này, không có người tu luyện nào có thể đả tọa mà trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, hầu hết đều bảo trì bản năng cảnh giác, hiệu quả đả tọa tương đương với không.

Đang lúc hắn nghĩ lập lại chiêu cũ, ôm nàng ngủ, đột nhiên tầng hai truyền đến một tiếng thét chói tai.

Văn Kiều nhanh chóng bò lên, lôi kéo Ninh Ngộ Châu chạy ra khỏi phòng.

Lúc mở cửa, phát hiện sát vách Túc Mạch Lan cũng lôi kéo Bùi Tê Vũ chạyđến, liếc nhìn nhau, đều hiểu ở trong loại hoàn cảnh này đối phươngkhẳng định không có cách nào ngủ yên, có chút gió thổi cỏ lay sẽ lập tức bị kinh sợ.

Bọn họ đi xuống tầng hai, phát hiện người lầu hai cũngbị kinh động, một nữ tu tóc rối bù một mặt chưa tỉnh hồn đứng tại hànhlang, những người khác đứng bên người nàng trấn an nàng.

"Tang sư tỷ, xảy ra chuyện gì?" Bách Lý Trì ngáp một cái hỏi, nhìn bộ dáng kia, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.

Tang Vũ Phỉ một mặt kinh hãi, chỉ vào trong phòng nói: "Bên trong, bên trong có cái gì.."

Sau khi Liễu Thanh Vận nghe xong, trực tiếp đi vào.

Đôi huynh đệ Cát Như Tùng cùng Cát Như Bình này cảnh giác vây quanh bênngười Bách Lý Trì và Tang Vũ Phỉ, nhìn chằm chằm bên trong gian phòng.

Liễu Thanh Vận dạo một vòng trong phòng liền ra, nói ra: "Cái gì cũng không có, có lẽ Tang sư muội nhìn lầm.."

"Ta không có!" Tang Vũ Phỉ hô, mặt mũi tràn đầy bất an: "Thật sự có, ta vốn đang tĩnh tọa, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt đang ngó chừng ta, khi ta mở mắt ra, phát hiện trong phòng xuất hiện một bóng đen."

"Bóng đen?" Hai huynh đệ Cát Như Bình biến sắc.

Bởi vì Tang Vũ Phỉ quá chắc chắn, Liễu Thanh Vận lại kiểm tra lần nữa, vẫn không có kết quả gì.

Lúc này, tiếng kẽo kẹt từ dưới lầu vang lên, tiếp theo liền thấy thân thểkhổng lồ của Hoa Đại nương hiện ra tại hành lang, nhìn thấy khách của bà ấy đều tụ tập ở đây, nhíu mày hỏi: "Các ngươi đều ở đây làm gì? Trướcđó là ai nửa đêm canh ba không ngủ được gọi bậy?"

"Cái gì gọi bậy, ta đây không phải.."

Tang Vũ Phỉ trực giác muốn phản bác, liền bị Liễu Thanh Vận ngăn cản, CátNhư Tùng mau chóng đem chuyện lúc trước nói cho Hoa Đại nương.

Chỉ cần không ngốc giống như nam tu bạch y ban ngày kia, đều biết Hoa Đạinương có gan dám mở nhà trọ ở chỗ này, nhất định không phải hạng ngườitầm thường gì, tốt nhất đừng miệng tiện đắc tội bà ấy.

Sau khi HoaĐại nương nghe xong, một mặt thờ ơ nói: "Ta nói là cái gì, hóa ra làchút chuyện nhỏ này. Không có việc gì, trong nhà trọ này của ta rất antoàn, các ngươi không có nguy hiểm, cứ việc an tâm ngủ đi."

"Nhưng bóng đen kia.." Tang Vũ Phỉ không phục nói.

"Sợ cái gì? Nó không có thương tổn đến ngươi, không phải sao?" Hoa Đạinương cắt ngang nàng, quay người rời đi: "Ban đêm không có việc gì thì ở trong phòng đi, đừng tùy tiện ra, sẽ không có việc gì."

Nhìn Hoa Đại nương giẫm lên bậc thang kẽo kẹt kẽo kẹt rời đi, Tang Vũ Phỉ vô cùng tức giận.

"Đây là người gì thế, khách nhân đều bị dọa sợ, thế mà còn bày ra dáng vẻkhông liên quan! Liễu sư tỷ, chúng ta đổi chỗ đi, ta không muốn ở nơinày." Tang Vũ Phỉ có chút sợ hãi nói.

Đổi chỗ là không thể nàođổi, Liễu Thanh Vận chọn vào ở nhà trọ Hoa Đại nương, cũng là sớm ngheđược tin tức. Nàng cự tuyệt yêu cầu đổi chỗ ở của Tang Vũ Phỉ, thấy nàng một mặt không vui, liền nói: "Nếu ngươi sợ hãi, có thể ở chung phòngvới ta."

Tang Vũ Phỉ xác thực sợ hãi, trấn Hoàn Cốt thật sự là quáquỷ dị, chỉ riêng phòng ở dùng xương người dựng thành này, cũng làmngười ta ở đến lo lắng bất an, vào ở buổi tối đầu tiên, liền có thứ gìđó xuất hiện, ai biết về sau có thể còn có những thứ khác hay không? Thế là Tang Vũ Phỉ lập tức đến ở trong phòng Liễu Thanh Vận, gian phòng ban đầu của nàng đã bị bỏ trống.

Bọn họ thuê ba gian phòng, bởi vì Liễu Thanh Vận địa vị đặc biệt, một mìnhmột gian, còn lại hai gian làm sao phân phối đều không được, dứt khoátcho hai huynh đệ Cát Như Tùng cùng Bách Lý Trì một gian, Tang Vũ Phỉ một gian.

"Căn phòng này trống không? Quá đáng tiếc." Bách Lý Trìnói thầm một tiếng, quay người liền thấy bốn người đứng tại bậc thangthông hướng tầng ba, vui vẻ chạy tới: "Ninh công tử, sao các ngươi lạitới đây?"

Đám người Liễu Thanh Vận kỳ thật đã sớm phát hiện mấy người tới, chẳng qua bọn hắn đều không có chủ động chào hỏi.

Tang Vũ Phỉ nhìn thấy Bách Lý Trì nhiệt tình chạy tới nói chuyện với nhữngngười kia, lập tức tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói:"Bách Lý sư đệ, đêm đã khuya, còn không mau trở lại nghỉ ngơi."

Bách Lý Trì đành phải tạm biệt bốn người, cùng hai người Cát Như Tùng về phòng.

Mấy người Văn Kiều thấy không có việc gì, cũng trở về tầng ba tiếp tục nghỉ ngơi.

Thế giới lần nữa trở nên yên tĩnh, chỉ có xương cốt phát ra tiếng kẽo kẹt có tiết tấu mà vang lên.

Văn Kiều nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, chàng cảm thấy bóng đen Tang cô nương nhìn thấy sẽ là cái gì?"

"Không biết." Ninh Ngộ Châu nói thật: "Chẳng qua nhìn phản ứng của Hoa Đạinương, hẳn là bình thường, không có nguy hiểm gì, không cần để ở tronglòng."

Hắn nói rất hay rất có đạo lý, Văn Kiều cảm thấy có lẽ khôngcó chuyện gì, ngược lại nói: "Trấn Hoàn Cốt thật là kỳ quái, không biếtCốt Khô Thập Tam phủ này sẽ ở đâu?"

Ninh Ngộ Châu vươn tay ôm nàng vào trong ngực: "Hẳn là sẽ biết sớm thôi, đừng nóng vội."

Nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, trong tiếng xương cốt kẽo kẹt có tiết tấu, Văn Kiều chậm rãi nhắm mắt lại thϊếp đi.

Đêm thứ hai sau khi đi vào trấn Hoàn Cốt, vẫn rất bình tĩnh trôi qua.

** *

Hôm sau, bốn người Văn Kiều lần nữa đi ra ngoài, bắt đầu đi dạo trong trấn Hoàn Cốt.

Đi dạo đến buổi trưa, bốn người quyết định tách ra hành động, Ninh NgộChâu và Văn Kiều cùng một chỗ, Túc Mạch Lan và Bùi Tê Vũ cùng một chỗ,phân ra đi tới những nơi khác nhau.

"Đây là con hẻm thứ ba mươiba trong trấn Hoàn Cốt." Văn Kiều nhìn hẻm nhỏ, ngõ hẻm này so với hẻmnhỏ thứ ba nơi có nhà trọ của Hoa Đại nương, có vẻ vô cùng âm trầm, bạch cốt lát trên mặt đất càng cho người ta một loại cảm giác thân ở âm tàođịa phủ.

Hai người đi vào hẻm nhỏ, đi tới căn nhà thứ năm trong hẻm.

Cánh cửa bằng xương khép hờ, bên trong tối như mực, từng tiếng leng keng truyền tới từ bên trong.

Bọn họ không có mạo muội đi vào, mà là đứng ở cổng kêu: "Độc Nhãn có đó không?"

Bên trong yên lặng, hồi lâu sau mới nghe được một tiếng khàn khàn vang lên: "Vào đi."

Văn Kiều tiến lên đẩy cửa ra, lôi kéo Ninh Ngộ Châu đi vào, ánh mắt đảo qua, trong phòng tối đen ngồi một người.

Người kia đang đánh bóng một kiện cốt khí, tóc tai rũ rượi xõa tung, phần lớn tóc che hết khuôn mặt, nhưng vẫn có thể để người ta nhìn thấy một conmắt bị mù của ông ta, mới có thể bị người trấn Hoàn Cốt gọi là Độc Nhãn.

"Ai bảo các ngươi đến?" Độc Nhãn hỏi.

"Hoa Đại nương."

Nghe được là Hoa Đại nương, khóe miệng Độc Nhãn trễ xuống, trong miệngnguyền rủa một câu: "Nữ nhân kia thật là tốt bụng.." Sau đó hỏi thăm bọn họ: "Các ngươi đến đây muốn hỏi cái gì?"

"Cốt Khô Thập Tam phủ."

Độc Nhãn cười một tiếng: "Lại là đến vì thứ này, các ngươi còn chưa hết hi vọng sao?"

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều không có lên tiếng, lời này của Độc Nhãn đểbọn họ ý thức được, có không ít người tới vì Cốt Khô Thập Tam phủ, việcnày đối với rất nhiều người cũng không phải là bí mật gì.

"Một kiện linh khí cấp địa, ta sẽ nói cho các ngươi biết."

Ninh Ngộ Châu dứt khoát ném ra ngoài một kiện linh khí cấp địa, nhìn bề ngoài linh khí cấp địa này, tựa như một cục xương.

Văn Kiều trông thấy đen mặt, có phải phu quân nhà nàng cảm thấy muốn tớitrấn Hoàn Cốt, cho nên đặc biệt luyện chế ra linh khí có liên quan tớixương cốt, ngộ nhỡ có thể dùng tới thì sao?

Quả nhiên, trông dáng vẻ Độc Nhãn rất thích, sảng khoái nói: "Hoàn Cốt ở ngoài sáng, Cốt Khô ở trong tối."

Văn Kiều đợi một chút, phát hiện chỉ có hai câu này, lập tức cảm thấy bọnhọ thiệt thòi, một kiện linh khí cấp địa chỉ đổi được hai câu không giải thích được tính là gì?

"Được rồi, các ngươi có thể đi." Độc Nhãn vuốt ve kiện cốt khí kia, không kiên nhẫn phất tay.

Ninh Ngộ Châu hướng Độc Nhãn nói: "Đa tạ tiền bối cho biết, cáo từ."

Chờ hai người rời khỏi hẻm nhỏ ba mươi ba, trở lại đường cái náo nhiệt nhất trấn Hoàn Cốt, nàng nhíu mày nói: "Phu quân, tin tức này quá ít, cònmuốn đi nghe ngóng sao?"

"Không đi, chúng ta chờ Bùi Tê Vũ bọn họ."

Trước khi tách ra hành động, Ninh Ngộ Châu và Bùi Tê Vũ thương lượng, bọn họphụ trách tiếp xúc với những người khác nhau để tìm hiểu tin tức, vừalúc Hoa Đại nương cho bọn họ tên mấy người, có thể thay phiên hỏi.

Tới chạng vạng tối, Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan trở về, đám người tụ lại trong phòng.

Bùi Tê Vũ nói: "Ngày hôm nay chúng ta tìm tới ba người, ta sửa sang lạitin tức đạt được, ý của bọn họ là, ngày trăng rằm mỗi tháng, là thời kìtốt nhất tiến vào Cốt Khô Thập Tam phủ, lúc khác tốt nhất chớ có ý đồxâm nhập."

Túc Mạch Lan nói tiếp: "Hôm nay ta nghe có người nói,trấn Hoàn Cốt vẫn luôn là trời đầy mây, không có mặt trời cũng không có trăng sao."

"Đây chẳng phải là không có ngày trăng rằm?" Văn Kiều kinh ngạc nói.

"Đúng là như thế." Bùi Tê Vũ cảm thấy trấn Hoàn Cốt thật nhiều bí mật, không khỏi nổi lên mấy phần hưng phấn.

Ninh Ngộ Châu như có điều suy nghĩ nói: "Ngày hôm nay chúng ta cũng nhậnđược một câu tin tức, Hoàn Cốt ở ngoài sáng, Cốt Khô ở trong tối."

Hoàn Cốt ở ngoài sáng, Cốt Khô ở trong tối?

Bùi Tê Vũ lầm bầm nhắc đi nhắc lại, hai mắt sáng lên: "Thật thú vị! Đã lâukhông gặp được chuyện thú vị như thế, xem ra nơi này cũng rất thú vị.Đúng rồi, năm người dưới lầu kia cả ngày hôm nay đều không có ra ngoài,xem ra bọn họ đối với một ít quy củ trấn Hoàn Cốt không truyền ra ngoàirất rõ ràng, có lẽ là đang chờ thời gian."

Ninh Ngộ Châu lập tức hiểu ý hắn: "Chờ ngày trăng rằm."

"Đúng vậy."

Hai nam nhân đồng thời trầm mặc, hai đầu lông mày lộ ra vẻ suy tư.

Văn Kiều và Túc Mạch Lan ngó ngó bọn họ, sau đó lại nhìn nhau, đột nhiênphát hiện hành vi của đối phương rất quen thuộc, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Được rồi, các nàng đều hiểu, các nàng cũng không phải loại người thích ngồi mát ăn bát vàng kia, nhưng khi bên người đã có ngườivì các nàng nghĩ đến chu toàn, liền không nhịn được muốn đem mọi chuyệnđẩy cho bọn họ, trực tiếp ngồi mát ăn bát vàng.

Túc Mạch Lan bắt đầu tỉnh lại mình, nàng không thể tiếp tục sa đọa như vậy.

Chờ sau khi Ninh Ngộ Châu bọn họ rời đi, còn lại nàng và Bùi Tê Vũ, tu vicủa nàng so với Bùi Tê Vũ thấp hơn một đại cảnh giới, nếu không có chúttầm mắt, chỉ sợ chơi không lại hắn.

Sau khi thu thập tin tức đến không sai biệt lắm, bọn họ cũng không có vội vã làm cái gì, mà là chờđợi ngày trăng rằm đến giống như đám Bách Lý Trì dưới lầu.

Lần chờ đợi này, chờ đúng một tháng.

Một tháng này đừng nói là trăng tròn, ngay cả một chút ánh trăng đều khôngnhìn thấy, quả nhiên như người trấn Hoàn Cốt nói, nơi này không có mặttrời cũng không có mặt trăng, giống như bị cái gì ngăn cách bởi quyluật tự nhiên liên quan tới thế giới bên ngoài.

Bách Lý Trì tò mò hỏi: "Có phải các ngươi cũng đang chờ trăng tròn hay không?"

Văn Kiều gật đầu, phân cho hắn một viên linh đan, thản nhiên nói: "Đúngthế, chúng ta đã hỏi Hoa Đại nương, bà ấy nói trấn Hoàn Cốt không có mặt trời và mặt trăng, chúng ta đợi cũng là đợi uổng công."

Bách Lý Trì rất tự nhiên ném viên linh đan cực phẩm kia vào trong miệng.

Từ khi trao đổi họ và tên, Bách Lý Trì liền xem bọn họ như bạn bè, khôngcó việc gì đều sẽ chạy lên tầng ba tìm bọn họ nói chuyện phiếm, mặc kệbị các sư huynh sư tỷ nói bao nhiêu lần đều không thay đổi, cuối cùngLiễu Thanh Vận đành phải tùy theo hắn.

Chỉ cần không chết là được.

Thấy hắn chân thành như thế, Văn Kiều cũng không tiện đối đãi không thậtlòng với hắn, thế là cũng coi hắn như bạn bè, lúc cùng Văn Cổn Cổn ănlinh đan, cũng không quên cho hắn một ít.

Lần đầu tiên phân linhđan cho hắn, Bách Lý Trì phản ứng rất bình tĩnh, giống như linh đan cựcphẩm là hàng thông thường, tiện tay liền ném vào trong miệng.

Điềunày khiến Văn Kiều bọn họ ý thức được, Bách Lý Trì bọn người lai lịchbất phàm, linh đan cực phẩm trong mắt bọn hắn, là thứ cực kì bìnhthường, không có coi chúng nó ra gì.

Sau khi đi vào Hỗn Nguyênđại lục, bọn họ đặc biệt tìm hiểu trong thành Thiên Trận và thành ThấtDiệu, đại lục này quả nhiên không hổ bị bọn họ nhận định là đại lục caocấp, linh đan cực phẩm cũng không hiếm thấy, rất nhiều luyện đan sư đềucó thể luyện ra. Đương nhiên cũng sẽ không nhiều giống hàng thôngthường, chỉ là so với linh đan ở những đại lục bọn họ đi ngang qua trước đó thì trình độ cao hơn nhiều.

Đoán chừng tình hình ở Thiên Dụcđại lục cũng không kém, thế lực nơi Bách Lý Trì sinh sống có đủ khả năng cung cấp linh đan cực phẩm cho hắn phung phí.

Thiếu niên này ngoại trừ hơi ngốc bạch ngọt, những thứ khác đơn giản làm cho người ta ghen tị.

"Đoán chừng còn phải chờ một đoạn thời gian." Bách Lý Trì nói đến cực kì tự nhiên.

Văn Kiều và Văn Cổn Cổn cùng nhìn về phía hắn, rõ ràng là giống loài khácbiệt, nhưng động tác của một người một thú này lại nhất trí, khiến BáchLý Trì nhịn không được oa một tiếng, vui vẻ nói: "Các ngươi đều thậtđáng yêu."

Ninh Ngộ Châu đang uống linh trà bên cạnh: "..."

Có giống đực ở ngay trước mặt hắn khen đạo lữ của mình đáng yêu, hắn phải làm sao bây giờ?

Bách Lý Trì tính trẻ con chưa hết, đối với đồ vật đáng yêu không có cách nào cự tuyệt, đưa tay vuốt vuốt Văn Cổn Cổn, Văn Cổn Cổn vươn móng vuốt đẩy tay của hắn ra.

"Văn Cổn Cổn, ngươi cho ca ca sờ hai lần, ca ca cho ngươi linh đan."

Bách Lý Trì lấy ra một viên linh đan cực phẩm.

Văn Kiều ngửi được hương vị linh đan, liền biết viên linh đan cực phẩm này hiển nhiên không phải Ninh Ngộ Châu luyện.

Nàng hết sức quen thuộc hương vị linh đan Ninh Ngộ Châu luyện ra, chỉ cần là linh đan qua tay hắn luyện chế, hương vị hoàn toàn khác biệt linh đankhác, loại khác biệt nhỏ bé này, cũng chỉ có nàng có thể phân biệt,đoán chừng có liên quan tới bản thể của nàng.

Xem ra đám người Bách Lý Trì quả nhiên không có thèm linh đan cực phẩm.

Văn Cổn Cổn thu hồi móng vuốt, nhu thuận khả ái cho hắn sờ hai lần, tiếpnhận linh đan trên tay của hắn rồi trực tiếp nhét vào trong miệng.

Đùa xong Văn Cổn Cổn, Bách Lý Trì mới tiếp tục đề tài vừa rồi: "Ngày trăngrằm hẳn là sẽ tới rất nhanh, đến lúc đó chúng ta cùng một chỗ tiến vàoCốt Khô Thập Tam phủ, như thế nào?"

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cùng nhìn hắn.

Bách Lý Trì hướng bọn họ nở một nụ cười ngây ngô.

Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan từ bên ngoài trở về, vừa lúc nghe nói như thế,đồng thời nhìn về phía Bách Lý Trì, thầm nghĩ: Đây rõ ràng chính là tiểu bảo bối tự động đưa tới cửa, thật sự là vừa ngoan vừa ngốc!

Về phần đám người Cát Như Tùng vì hắn mà nát lòng, Văn Kiều bọn họ trực tiếp bỏ qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện