Ninh Ngộ Châu cùng Bùi Tê Vũ vô thức vươn tay che mắt cô nương bên người lại.

Một màn cay mắt như vậy, sao có thể để nàng nhìn thấy? Chẳng qua, sau đó bọn họ không rảnh chú ý người không mặc quần áo kia.

Bởi vì sau lưng người nọ, là xương cốt từ chỗ đỉnh núi lăn xuống, hệt như tuyết lở.

Xương cốt ùn ùn theo sát sau lưng người kia, nhìn từ đằng xa, đám xương cốttrắng hếu đó hình thành một trận sóng bằng xương đáng sợ, từ trên núixương nhanh chóng lăn xuống, mang theo một cỗ uy lực đáng sợ, giống nhưmuốn cuốn người đang chạy như điên kia vào trong, tạo ra chấn động cựckỳ kinh khủng.

Theo sóng xương hạ xuống, thanh thế ầm ầm kia càng long trọng, gần như nhấn chìm tiếng kêu thảm thiết của người kia.

Người kia chạy như sắp tắt thở, suýt chút nữa đã bị sóng xương bao phủ.

"Cứu người!" Ninh Ngộ Châu nói với Bùi Tê Vũ.

Đây rõ ràng chính là tự động đưa tới cửa, có cay mắt đến đâu cũng phải cứu.

Bùi Tê Vũ đen mặt, thực sự không muốn đi cứu một con hàng cay mắt. Nhưngtrừ mấy người Bách Lý Trì, thì đây là nhân tu đầu tiên bọn họ gặp đượctrong Khô Cốt Thập Tam phủ, không muốn cứu cũng phải cứu.

Bùi Tê Vũ ngự kiếm bay qua, một phát bắt được cánh tay của người nọ, kéo hắn tới chỗ bọn họ.

Người được cứu tranh thủ thời gian vươn tay ôm lấy Bùi Tê Vũ, gần như khócròng rống, mừng rỡ hò hét: "A a a! Tráng sĩ, ngươi tới quá tốt rồi! Âncứu mạng không thể hồi báo, nguyện --"

Bùi Tê Vũ linh hoạt tránhđi xương cốt lăn xuống từ núi xương, gân xanh trên trán hơi nhảy, phẫnnộ quát: "Đừng ôm chặt như vậy!"

"Chúng ta đều là nam nhân, ôm một chút có làm sao?" Người nọ nói, lại ôm chặt hơn một chút, sợ hắn vứt bỏ chính mình.

Bùi Tê Vũ xác thực muốn vứt người đi, hắn có người trong lòng, không muốncùng một nam nhân thối không mặc quần áo ôm cùng một chỗ.

Linh kiếm dưới chân vút một chút bay nhanh mà đi, tránh né những sóng xương đáng sợ như đất đá trôi kia.

Sóng xương lăn xuống ầm ầm, thẳng đến chân núi, đẩy về phía trước mấy trăm trượng mới chịu ngừng.

Ngay lúc sóng xương rốt cục bình ổn lại, một đám khô lâu đột nhiên xuất hiện giữa sườn núi, ha ha ha chạy về phía này, động tác của bọn nó đặc biệtlinh hoạt, nhẹ nhàng giống bọ chét, lên xuống vài cái, đã đến gần ngườidưới chân núi.

Văn Kiều không nói hai lời, trực tiếp tế ra roidài đánh, khô lâu ở trong mắt nàng đều có dáng dấp giống nhau, không cóphân chia địch bạn, đánh xong lại nói.

Túc Mạch Lan thấy thế, tự nhiên cũng gia nhập chiến đấu.

Lại thêm Văn Cầu Cầu biến thành cầu gai, một người hai thú đón đầu đám khôlâu kia, cảnh tượng lập tức có chút ngược -- bị ngược đương nhiên là khô lâu, xương vỡ bay tán loạn.

Một bên khác, Bùi Tê Vũ đưa người tới chỗ an toàn, sau đó không chút do dự vứt người trên mặt đất.

Người nọ không ngại bị hắn vứt xuống, ôi kêu một tiếng, cả người rơi tứ chichỉ lên trời, khiến Bùi Tê Vũ từ trên cao nhìn xuống vừa lúc nhìn thấyhết, lập tức có loại xúc động con mắt bị đâm mù, nổi giận mắng: "Ngươicó bệnh hả, thế mà không mặc quần áo!"

Người nọ rơi đầu óc choáng váng, căn bản không nghe thấy hắn nói gì, thật lâu sau mới đứng lên.

Một giọng nói ôn hòa vang lên: "Trước hết mặc y phục lên đi!" Nương theo lời này, một bộ y phục phủ trên đầu hắn.

Lúc này người nọ mới nhớ tới nơi này còn có người tu luyện khác, không chỉ có những khô lâu đó, nhanh chóng đem y phục mặc lên.

Sau khi mặc y phục tử tế, hắn mới nhìn về hướng ân nhân cứu mạng, phát hiện hai vị ân nhân cứu mạng, một người ung dung tuấn mỹ, khí độ cao quýgiống như là hậu duệ quý tộc Hoàng gia, một người tối tăm hắc ám, giốnglà ma tu từ đâu chạy tới, thoạt nhìn cũng không phải là người tốt.

Hai người đối lập hết sức rõ ràng, nếu không phải lúc trước người xuất thủ cứu hắn là Bùi Tê Vũ, đều muốn xem hắn như người xấu.

"Tại hạ Sư Vô Mệnh, đa tạ ân cứu mạng!" Người nọ một mặt cảm kích nói.

Lúc này, Văn Kiều cùng Túc Mạch Lan, Văn Cầu Cầu đã giải quyết đám khô lâukia, hai người đi tới, thấy Sư Vô Mệnh đã mặc quần áo xong, rốt cục nhẹnhàng thở ra. Lại nhìn người này, phát hiện dáng dấp hắn còn rất khá, bộ dáng mi thanh mục tú, giữa trán đầy đặn, tựa như một tiểu công tử vôhại, mặc dù y phục mặc đến dở dở ương ương, cũng không ảnh hưởng loạikhí chất sạch sẽ trong trẻo trên người hắn, khiến người nhìn thoáng qualiền sinh lòng hảo cảm.

Đáng tiếc vừa mở miệng, hình tượng tốt kia liền bị phá hư đến không còn một mảnh.

Chỉ thấy hắn nhiệt tình tiến lên, xoa xoa tay nói: "Hai vị tiên tử, vừa rồi đa tạ các ngươi! Các ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta, ân cứumạng không thể hồi báo, đành phải lấy thân báo đáp, các ngươi vị nàonguyện ý thu tại hạ?"

"Không muốn!" Văn Kiều không chút do dựnói, chỉ vào Ninh Ngộ Châu: "Ta có phu quân, dung mạo ngươi không có đẹp bằng phu quân ta."

Sư Vô Mệnh nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, pháthiện dáng dấp mình xác thực không đẹp như phu quân người ta, lập tứcghen tị, lại nhìn về phía Túc Mạch Lan, một mặt chờ đợi.

Khóe miệng Túc Mạch Lan hơi giật, chỉ vào Bùi Tê Vũ nói: "Người cứu ngươi là hắn, ta không có làm gì cả."

Sư Vô Mệnh hắc một tiếng: "Làm sao không phải ngươi? Những khô lâu đó vừarồi đang truy sát ta, cũng nhờ có các ngươi xuất thủ diệt chúng nó, vìthế các ngươi cũng coi là ân nhân cứu mạng của ta! Ân cứu mạng không thể hồi báo, không bằng.."

Còn chưa có nói xong, đột nhiên phát hiện vạt áo xiết chặt, không khỏi quay đầu nhìn lại, bắt gặp Bùi Tê Vũ âm trầm mặt.

"Ngươi làm gì?" Sư Vô Mệnh kỳ quái hỏi.

Bùi Tê Vũ âm mặt nói: "Ta đột nhiên cảm thấy cứu ngươi không có lời, hiện tại liền gϊếŧ chết ngươi!"

Sư Vô Mệnh: "..."

Sư Vô Mệnh đến cùng vẫn có ánh mắt nhìn sắc mặt, mau chóng nhận sai, rốt cuộc để Bùi Tê Vũ từ bỏ ý đồ chơi chết hắn.

Hắn than thở nói: "Vốn cho là tới hai vị cô nương xinh đẹp như hoa, dángdấp rất hợp tâm ý ta, đại sự cả đời rốt cuộc có chỗ dựa rồi, nào biếtđều là có chủ! Chỉ có thể trách ta từng tuổi này, ngay cả một nàng dâucũng không có, chỉ sợ vẫn phải giữ lấy thân đồng tử bỏ mình ở nơi này,biến thành một bộ khô lâu.."

Túc Mạch Lan má phấn ửng đỏ, muốn ngăn cản hắn nói hươu nói vượn lại có chút xấu hổ.

Ngược lại là Bùi Tê Vũ đột nhiên cảm thấy người này nhìn xem còn rất vừa mắt, quyết định bụng lớn tha thứ hắn.

Chẳng qua mặc dù tha thứ hắn ta, nhưng thái độ của hắn vẫn chưa biến, thấyhắn ta còn đang chit chít oa oa, lập tức tát qua một cái.

"Bớt nói nhiều lời!" Bùi Tê Vũ đem người ấn vào đống xương cốt: "Chúng ta có vấn đề hỏi ngươi, nghiêm túc trả lời."

Sư Vô Mệnh lại ôi một tiếng, khổ ba ba nói: "Vị công tử này, chẳng lẽngươi không thấy một thân da mịn thịt mềm của ta sao, hẳn là cẩn thậnđối đãi?"

"Không thấy!" Bùi Tê Vũ lười cùng hắn so đo, hỏi: "Ngươi làm sao lại ở Khô Cốt Thập Tam phủ? Vào khi nào?"

Sư Vô Mệnh dứt khoát không đứng dậy, trực tiếp ngồi trên xương cốt, đàng hoàng nói: "Bị người bắt vào, có mấy thập niên đi."

"Ai bắt ngươi vào? Mục đích là gì?"

"Vấn đề này nha.." Sư Vô Mệnh lộ ra một mặt buồn rầu: "Nói rất dài dòng."

Ninh Ngộ Châu lôi kéo Văn Kiều ngồi xuống, hướng Sư Vô Mệnh mỉm cười, hòakhí nói: "Không có việc gì, chúng ta có thời gian nghe ngươi nói."

Sư Vô Mệnh nghẹn họng, rất nhanh lại cười đùa tí tửng: "Nếu vị công tử này cùng cô nương có kiên nhẫn, vậy tại hạ sẽ từ từ nói với các ngươi."

Sư Vô Mệnh là người của tông môn nào đó tại Hỗn Nguyên đại lục, một lầnnào đó đi ra ngoài lịch luyện, không nghĩ tới cuốn vào một sự kiện gϊếŧngười đoạt bảo, sau đó bị người cưỡng ép, ném vào Khô Cốt Thập Tamphủ.

"Ta thật xui xẻo, rõ ràng chỉ là đi ngang qua, hoàn toànkhông nhìn thấy dị bảo kia, căn bản không liên quan gì với ta, nhưngnhững người kia lại muốn gϊếŧ người diệt khẩu, liền đem ta ném vào đây,để cho ta ở đây tự sinh tự diệt. Nhiều năm như vậy, ta vẫn không tìmđược cách rời khỏi Khô Cốt Thập Tam phủ, lại bị khô lâu bắt giam tạiPhần Thiên Ngục phủ, chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho chúng nó.."

"Cũng may ta thông minh, rốt cuộc nghĩ đến một biện pháp, từ trong tay khôlâu giám thị ta trốn ra. Chỉ là ta không nghĩ tới, những khô lâu đó lợihại như vậy, cũng đã trốn đi rồi, bọn họ còn có thể tìm tới nơi này,vừa rồi nếu không phải mấy vị xuất thủ cứu giúp, chỉ sợ ta lại bị bọn nó bắt trở về lần nữa, còn muốn đa tạ ân cứu mạng của mấy vị."

Dứt lời, Sư Vô Mệnh một mặt nghiêm nghị đứng dậy hành lễ.

Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều phi thường thản nhiên nhận lễ của hắn, sau đómới hỏi: "Những người kia trực tiếp gϊếŧ ngươi là được, không cần tốncông tốn sức đưa ngươi vào Khô Cốt Thập Tam phủ?"

"Đúng là như thế." Túc Mạch Lan một mặt tán đồng, người này chẳng lẽ lại cho là bọn họ đều có bộ dáng rất dễ bị lừa?

Bọn họ thế nhưng là dùng đường chính đi vào, tự nhiên biết muốn tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ khó cỡ nào.

Sư Vô Mệnh cười cười: "Bởi vì bọn hắn không dám tự tay gϊếŧ ta, hậu quảgϊếŧ ta bọn họ không gánh nổi, cho nên mới phí công đưa ta vào Khô CốtThập Tam phủ như vậy, muốn để chính ta chết ở chỗ này."

"Ồ.."

Bốn người Văn Kiều đồng thời dò xét hắn, xem ra người này có thân phận khácao tại Hỗn Nguyên đại lục, nhất định là những đệ tử nòng cốt của nhữngđại tông môn đó, coi như muốn gϊếŧ người của bọn hắn, cũng phải suy tính trực tiếp ra tay có thể bị tông môn phía sau hắn phát hiện trả thù haykhông, chỉ có thể đi lối tắt.

Như thế có thể thấy được, lúc trước Sư Vô Mệnh gặp được dị bảo trong sự kiện gϊếŧ người đoạt bảo kia phithường mê người, khiến những người kia dám liều mạng.

"Đây chính là chuyện mà ngươi nói rất dài dòng?" Bùi Tê Vũ không khỏi khinh bỉ hắn.

Sư Vô Mệnh hắc một tiếng, vì chính mình giảo biện: "Vị công tử này, khôngthể nói như thế, chuyện mất mặt như vậy, đơn giản lướt qua là được, dùsao cũng phải để cho ta giữ lại chút mặt mũi ở trước mặt hai vị tiên tử, đúng không?"

"Mặt mũi của ngươi có liên can gì đến ta?" Bùi Tê Vũ lãnh khốc vô tình nói.

"Ai nha, loại nam nhân đã tìm được nàng dâu như ngươi làm sao hiểu đượcthống khổ của những nam nhân độc thân giống ta?" Sư Vô Mệnh nhịn khôngđược gào lên: "Ngày đó trước khi rời khỏi tông môn, ta thế nhưng đã đồng ý với sư tôn, nhất định sẽ nhân cơ hội này tìm một nàng dâu mỹ mạo nhưtiên, dịu dàng săn sóc, tu vi cao thâm, đan phù khí trận tinh thông mọithứ, đến lúc đó mang về cho lão nhân gia ông ta nhìn, để lão nhân giaông ta hài lòng coi như lập tức thọ hết chết già cũng đáng.."

Bốn người: "..."

Có loại đồ đệ này, sư tôn hắn nhất định rất muốn ấn chết hắn.

Lúc này, bọn họ cũng nhìn ra, Sư Vô Mệnh này tính tình vô sỉ, hơn nữa cònkhông biết xấu hổ, cái gì cũng dám nói, nhưng lại là người linh hoạt.

Những lời vừa rồi mặc dù giải thích đầu đuôi câu chuyện, nhưng kỳ thật cái gì đều không có lộ ra.

May mắn bọn họ đều không có hứng thú với thân phận lai lịch của hắn, chonên cũng không có đi truy cứu, hỏi thăm tình huống Phần Thiên Ngục phủ.

Sư Vô Mệnh nghe xong, tròng mắt đảo lòng vòng, hỏi: "Các ngươi sẽ không phải vừa tới Khô Cốt Thập Tam phủ không lâu chứ?"

"Quả thực tiến vào không lâu." Ninh Ngộ Châu chậm rãi nói: "Chúng ta nghenói trong Phần Thiên Ngục phủ có người tu luyện, nên tới xem tình huốngmột chút."

Sư Vô Mệnh nhìn bọn họ, nói ra: "Các ngươi đi qua Phần Thiên Ngục phủ rồi?"

"Đi qua rồi." Văn Kiều trả lời: "Chúng ta mới đi vào không lâu liền bị lũkhô lâu biết thân phận, đành phải nổ cửa thành Phần Thiên Ngục phủ trốnra."

Sư Vô Mệnh một mặt kinh ngạc đến ngây người, nhịn không được hỏi: "Vị tiên tử này, ngươi vừa nói cái gì?"

Văn Kiều kiên nhẫn lặp lại một lần.

Sư Vô Mệnh ngơ ngác ngồi ở đằng kia, sau đó bỗng nhiên vỗ đùi, cười lên ha hả, vừa cười vừa la hét: "Ngục Tu La nhất định không nghĩ tới sẽ cóngười dám can đảm nổ cửa thành của hắn! Đáng đời, thật muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt hắn sau khi biết chuyện này!"

"Ngục Tu La là ai?" Văn Kiều hỏi.

"Tộc trưởng tộc Ngục Thiên Cốt." Sư Vô Mệnh mỉm cười nhìn nàng: "Một lão quỷ luôn luôn có ý nghĩ hão huyền."

Bốn người lần nữa a một tiếng, nhịn không được lại nhìn hắn, ngay cả tộctrưởng tộc Ngục Thiên Cốt đều biết, xem ra người này xác thực không đơngiản.

Ninh Ngộ Châu lại hỏi: "Vì sao Phần Thiên Ngục phủ muốn bắt giữ nhân tu?"

"Bởi vì nhân tu là dị loại." Sư Vô Mệnh nói như chuyện đương nhiên: "Nhân tu có máu có thịt còn muốn mặc quần áo, khô lâu chỉ là một bộ xương, hơnnữa không cần mặc quần áo. Ở trong mắt bọn nó, chẳng lẽ nhân tu khôngphải dị loại sao?"

Hắn nói hay lắm có đạo lý lắm, làm cho không có người nào có thể phản bác!

Đáng tiếc Ninh Ngộ Châu không có bị hắn mang đi tiết tấu, tổng kết nói: "Xem ra trong Phần Thiên Ngục phủ quả thật có khô lâu mạnh đến mức có thểphân biệt sự khác biệt giữa nhân tu và khô lâu, cho dù là nhân tu cóđược Hoàn Cốt lệnh cũng giống vậy. Để ta đoán một chút, hẳn là tộctrưởng Ngục Tu La của tộc Ngục Thiên Cốt, tu vi tất nhiên cũng rất cao,cao đến mức có thể đạt đến cảnh giới cao nhất hạ giới -- cảnh giớiNguyên Thánh."

"Về phần vì sao có thái độ như thế với nhân tu, hẳn là còn có nguyên nhân khác, có thể là bởi vì Khô Cốt Thập Tam phủ có mộtloại đặc tính nào đó, cũng có thể là vì!"

Hắn trực tiếp nhìn về phía Sư Vô Mệnh, cặp mắt ôn nhuận nhu hòa kia hiển lộ ra mấy phần khí phách hùng hổ dọa người.

Sư Vô Mệnh bị hắn nhìn trong lòng cuồng loạn, suýt chút nữa không kìm được.

Hồi lâu sau, hắn mới đè xuống nhịp tim đập loạn cào cào, âm thầm lau mồhôi, thầm than người tuổi trẻ bây giờ đều là đáng sợ như vậy sao, chỉbằng dăm ba câu liền có thể suy đoán ra nhiều như vậy, suýt chút hù chết cha.

Sư Vô Mệnh vội vàng nói: "Ai nha, vị công tử này thật đúnglà thần cơ diệu toán, điều này cũng có thể khiến ngươi nhìn ra! Đượcrồi, nói cho các ngươi biết cũng không sao, Ngục Tu La đúng là cường giả cảnh giới Nguyên Thánh, vì thế các ngươi tuyệt đối đừng đối đầu vớihắn. Còn vì sao hắn muốn bắt giữ nhân tu, đoán chừng là cảm thấy mìnhlà một bộ xương không dễ nhìn, ghen tị nhân tu chúng ta có máu có thịt,cho nên muốn nghiên cứu khô lâu làm như thế nào mới có thịt đấy."

Vừa dứt lời, liền thấy bốn người mặt không thay đổi nhìn hắn.

Hắn có chút buồn bực hỏi: "Các ngươi làm cái gì vậy?"

Ninh Ngộ Châu cùng Bùi Tê Vũ lặng lẽ nhìn hắn, dáng vẻ nhìn hắn còn có thể nói bậy như thế nào.

Văn Kiều xoa lông Văn Cầu Cầu, cũng là dáng vẻ lạnh lùng cao quý, không thèm để ý hắn.

Chỉ có Túc Mạch Lan tâm địa tương đối mềm mại nói: "Sư công tử, có phảingươi cảm thấy chúng ta trông rất dễ bị lừa hay không? Ừm, mặc dù takhông tính thông minh, nhưng cũng không phải ngu xuẩn đến cái gì đều tin tưởng."

Nếu là người bình thường, nghe được Túc Mạch Lan nói như vậy, đã sớm xấu hổ.

Nhưng Sư Vô Mệnh không phải người bình thường, hắn ngược lại cười ha ha, bộdáng hết sức vui mừng: "Ai nha, bị các ngươi nhìn ra rồi."

Thấybốn người vẫn là bộ dáng lặng lẽ nhìn hắn tiếp tục bịa chuyện, Sư VôMệnh đành phải thở dài, rốt cuộc nghiêm mặt nói: "Không phải ta khôngnói cho các ngươi biết, mà là lấy tu vi hiện tại của các ngươi, biết quá nhiều cũng vô ích."

"Vậy cũng không nhất định." Ninh Ngộ Châu chậm rãi nói: "Ngươi lại làm sao biết đối với chúng ta vô ích?"

Ánh mắt Sư Vô Mệnh rơi xuống trên người hắn, đột nhiên nói: "Hoàn Cốt lệnhcủa các ngươi đâu? Nếu chư vị đã tìm được đồ vật mình muốn, vẫn nên mauchóng rời khỏi đây thôi, Khô Cốt Thập Tam phủ không phải đơn giản nhưcác ngươi nghĩ đâu."

Bốn người liếc nhau, không nói chuyện.

Trong lòng Sư Vô Mệnh biết đạo lý một vừa hai phải, cũng không có dây dưatrên đề tài này, ngược lại nói: "Ta còn chưa biết mấy vị ân nhân cứumạng xưng hô như thế nào đâu."

Bốn người báo họ và tên cho hắn.

"Đúng rồi, ngươi nói ngươi nghĩ ra cách trốn thoát, sẽ không phải là đem chính mình cởi sạch chứ?" Bùi Tê Vũ nhạy bén hỏi.

Sư Vô Mệnh: "..."

Nhìn phản ứng của hắn, ba người Văn Kiều liền biết Bùi Tê Vũ đoán đúng, ánh mắt nhìn hắn lập tức một lời khó nói hết.

Sư Vô Mệnh lại không cho là nhục, ngược lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:"Đây đã tính là gì? Người tu hành không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần có thể đạt được tự do, hi sinh chút nhan sắc cũng không tính là gì."

Đó là vấn đề hi sinh nhan sắc sao? Đó căn bản chính là chướng tai gai mắt.

Sư Vô Mệnh phàn nàn: "Kỳ thật biện pháp này của ta rất tốt, dù sao trong Khô Cốt Thập Tam phủ này, có thể gặp được nhân tu rất ít, ta trốn ralâu như vậy, chỉ gặp được mấy người các ngươi." Sau đó hắn lại vui vẻ:"Xem ra vận khí của ta vẫn rất tốt, nhờ có mấy vị đạo hữu, ta mới có thể bình an ngồi ở chỗ này."

Sau đó hắn lại hỏi: "Kế tiếp các ngươicó tính toán gì? Nếu không ngại, tiện thể mang theo ta đoạn đường, ta và các ngươi cùng rời đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện