Quan sát xong hai tượng đá Kỳ Lân kia, đám người bắt đầu đi tiếp.

Một đường đi tới, bọn họ phát hiện sơn trang này trống rỗng, nhưng kiến trúc được bảo tồn rất hoàn hảo.

Bùi Tê Vũ như có điều suy nghĩ nói: "Sau khi những người kia vơ vét nơinày, có thể có lòng tốt không phá hư kiến trúc như vậy sao?"

Đây chính là chỗ khiến người ta cảm thấy quái dị.

Làm thế lực hiển hách nhất trong bí cảnh, Xích Nhật sơn trang đã sớm bịngười tu luyện vơ vét không còn gì vào chín lần trước, sơn trang to nhưvậy không có chút bài trí nào, chỉ còn lại kiến trúc không có tác dụnggì.

Hơn nữa với thói hư tật xấu của người tu luyện, cũng khôngtin bọn họ sẽ chịu đựng không phá hư kiến trúc, sau khi tìm không thấythứ gì, chắc chắn sẽ trút giận lên kiến trúc xung quanh, tiện tay phá hư nhìn xem có che giấu bảo vật hoặc cơ quan nào hay không.

Ninh Ngộ Châu nhìn chung quanh một chút, hiểu rõ nói: "Nơi này có trận pháp khôi phục."

"Trận pháp khôi phục?"

Sư Vô Mệnh ngạc nhiên nói: "Ngươi nói là sự thật? Thật sự có trận pháp khôi phục?"

Ninh Ngộ Châu hỏi lại: "Chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện? Bí cảnh nàyđã mở ra mười lần, chắc hẳn có không ít người tu luyện nhiều lần tiếnvào đây, chẳng lẽ bọn họ không có chú ý tới điểm đặc biệt của sơn trangnày?"

"Làm sao ta biết bọn họ có chú ý hay không?" Sư Vô Mệnh rất không chịu trách nhiệm nói: "Xích Nhật sơn trang tất nhiên là đặc biệt, đây chính là sơn trang trực tiếp dung nhập vào bí cảnh, sao có thểkhông có khiến cho người ta chú ý? Nhưng nói đến trận pháp, chúng tatiến vào lâu như vậy, các ngươi có cảm giác được dấu vết trận pháp nàokhông?"

Bùi Tê Vũ, Túc Mạch Lan cùng Văn Kiều dồn dập lắc đầu.

Nếu nơi này có trận pháp, dựa vào sự nhạy cảm của người tu luyện, tất nhiên có thể phát hiện ra được. Trừ phi là loại trận pháp ẩn hình cao cấp,nhưng trận pháp khôi phục cũng không phải là trận pháp cao cấp.

Văn Kiều đi bên cạnh Ninh Ngộ Châu, hỏi hắn: "Phu quân, chàng phát hiện trận pháp khôi phục?"

"Ngược lại là không có." Ninh Ngộ Châu nói thản nhiên: "Chỉ là đoán ra được từ dấu vết xung quanh cùng tin tức Sư công tử cho."

Nếu nói sức quan sát, người nơi này cũng không sánh bằng Ninh Ngộ Châu.Đương nhiên, sức quan sát của Bùi Tê Vũ cũng là cực kì nhạy cảm, nhưngđáng tiếc hắn là ma tu, cũng không tinh thông trận pháp, đương nhiên sẽkhông suy nghĩ về mặt này.

Sư Vô Mệnh mừng rỡ không thôi: "May mà mang ngươi qua đây, quả nhiên có người tinh thông trận pháp ở đây dễ dàng hơn nhiều."

"Chẳng lẽ trước kia không có người tu luyện tinh thông trận pháp tiến vào?" Túc Mạch Lan kỳ quái hỏi.

"Tất nhiên là có, nhưng đáng tiếc những người kia đều không có phát hiệngì." Sư Vô Mệnh cố ý bày ra một mặt tiếc nuối: "Cũng may bọn họ khôngcó phát hiện gì, mới có thể để cho chúng ta nhặt chỗ tốt."

Mọingười không quen nhìn vẻ mặt này của hắn, nhắc nhở hắn: "Ninh công tửchỉ là trận pháp sư cấp địa, ngươi cũng dám đem bảo áp ở trên ngườihắn?"

Loại chuyện nhặt chỗ tốt này, cho là ai cũng có thể nhặtsao? Ngay cả cảnh giới Nguyên Thánh cũng đã từng tự mình dò xét, nhữngngười khác muốn nhặt chỗ tốt cũng không dễ đâu.

Sư Vô Mệnh nói như chuyện đương nhiên: "Ta tin tưởng bản lĩnh của Ninh công tử, nhất định có thể nhặt được chỗ tốt."

Đám người không phản bác được.

Xích Nhật sơn trang mặc dù lớn, nhưng với tốc độ của người tu luyện, muốn dò xét xong cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Toàn bộ sơn trang, chỉ có mấy người bọn họ, những người tu luyện khác đều chỉ lướt qua mà không vào.

Chắc hẳn đều cảm thấy sơn trang này đã sớm bị người vơ vét, trừ một đốngcông trình kiến trúc không có sinh mệnh, không còn đồ vật gì khác, tiếnvào cũng là lãng phí thời gian, không bằng đến địa phương khác tìm kiếm, coi như tìm được một ít linh thảo cũng tốt hơn đi dạo trong sơn trang.

Dò xét sơn trang xong, một đám người đứng trên đỉnh núi, từ vị trí này, có thể nhìn xuống toàn bộ sơn trang.

Văn Kiều đảo mắt liếc nhìn Xích Nhật sơn trang chiếm cứ ở giữa dãy núi,truyền âm cho Túc Mạch Lan: [Túc cô nương, hỏi Túc Tinh một chút, cóphát hiện khí tức Tiên khí không? ]

Túc Tinh là Thần khí, đẳng cấptrên Tiên khí, chỉ cần nơi này có Tiên khí, tất nhiên không cách nàogiấu diếm được cảm giác của nó.

Một hồi sau, Văn Kiều cảm giácđược trên bờ vai có một thân thể nhỏ mềm mại đang tựa vào, giọng nói Túc Tinh cũng theo đó truyền đến.

[Văn tỷ tỷ, ta không cảm giác được Tiên khí, nhưng giống như lại có, dường như có thứ gì, rất kỳ quái.]

Văn Kiều như có điều suy nghĩ nhìn xem Xích Nhật sơn trang, đem lời TúcTinh truyền âm cho Ninh Ngộ Châu. Bọn họ đã có thể xác định sơn trangnày có gì đó quái lạ, nhưng nó ẩn tàng quá sâu, thậm chí người tu luyệncảnh giới Nguyên Thánh đều nhìn không thấu, chỉ dựa vào tu vi mấy ngườibọn họ, tự nhiên cũng là nhìn không thấu.

Chỉ có thể dựa vào Ninh Ngộ Châu.

Nếu như ngay cả Ninh Ngộ Châu đều không có cách, chứng minh đồ vật trong Xích Nhật sơn trang vô duyên với bọn họ.

Gió núi vù vù, tay áo phấp phới.

Trong lúc đám người đang nhìn xuống, đột nhiên phát hiện trong sơn trang lại có người tới.

Khi thấy nam tu ăn mặc cầu kỳ tinh xảo dẫn đầu kia, sắc mặt mấy người trên đỉnh núi có một chút vi diệu.

Lần này Bích Nữ các cũng tới không ít đệ tử, trong đó lấy Tả Ý Trai đệ tửcảnh giới Nguyên Hoàng này cầm đầu, bên người đi theo mười mấy nữ đệ tửBích Nữ các. Những nữ đệ tử này vây quanh hắn, cho người ta cảm giáckhông giống sư muội của hắn, ngược lại giống như mỹ nữ hắn nuôi dưỡng.

Đệ tử Bích Nữ các lấy Tả Ý Trai cầm đầu cũng phát hiện bọn họ, Tả Ý Trai trực tiếp đi tới chỗ bọn họ.

Ánh mắt của hắn lướt qua trên thân bọn họ, rơi xuống trên thân Sư Vô Mệnh,cặp mắt đào hoa hơi khép hờ, nói cười yến yến: "Ngươi là đệ tử Thất Hồntông? Trước kia làm sao chưa thấy qua ngươi?"

Mặc dù cảnh giới Nguyên Tông không tính là cấp cao lắm, nhưng cũng coi là tồn tại được chú ý,thế lực nào xuất hiện cảnh giới Nguyên Tông, cũng sẽ thông báo rộng rãi, coi như là quân dự bị để bồi dưỡng thành cảnh giới Nguyên Hoàng, nóikhông chừng về sau thật sự có thể trở thành Nguyên Hoàng Chân Quân thìsao.

Cho dù đối mặt cảnh giới Nguyên Hoàng, Sư Vô Mệnh cũngkhông thay đổi bản tính, cà lơ phất phơ nói: "Đệ tử Thất Hồn tông nhiềunhư vậy, làm sao có thể để người bên ngoài biết về mỗi người chúng ta?Ta thế nhưng là đệ tử được Thất Hồn tông coi trọng, trước kia một lòngtiềm tu, không giống những mặt hàng cả ngày rêu rao bên ngoài kia."

Lời này cũng đặc biệt tự luyến, tự luyến đến mức làm cho người ta muốn đánh chết hắn.

Tả Ý Trai hàm dưỡng tốt, thần sắc chưa biến, nhưng những nữ đệ tử bên cạnh hắn lại không thể chịu được.

Lúc này liền có một nữ mở miệng châm chọc: "Đạo hữu khẩu khí thật lớn,không biết đạo hữu là đệ tử của Hồn điện nào trong Thất Hồn tông, đợisau khi chúng ta rời khỏi đây, cũng có thể vì đạo hữu tuyên truyền mộtchút thanh danh."

"Ối, tuyên truyền thanh danh thì không cần, talà người khiêm tốn." Dứt lời, hắn lại bổ sung một câu: "Nhớ kỹ nha, talà Sư Vô Mệnh đệ tử Mệnh Hồn điện!"

Đậu má, đây mà gọi là khiêm tốn? Nếu thật sự khiêm tốn, cũng đừng tùy tiện đem thân phận của mình nói ra.

Ánh mắt Tả Ý Trai chớp lên, nghi hoặc lúc trước rốt cục có thể giải, người Lệ Phạn hộ tống là vị này mới đúng.

Hắn cũng không hoài nghi thân phận của Sư Vô Mệnh, dù sao đệ tử Mệnh Hồnđiện của Thất Hồn tông cũng không phải ai cũng có thể giả mạo, ngườinày thoạt nhìn lỗ mãng, nói chuyện giống như không có đầu óc, nhưng nếuthật sự không có đầu óc, sao có thể đi vào Mệnh Hồn điện? "Hóa ra làđệ tử Mệnh Hồn điện, nghe nói Thế Vũ Tôn Giả Điện chủ Mệnh Hồn điện làmột Tôn Giả được người người kính trọng, ta vẫn luôn vô cùng kính ngưỡng ông ấy, ngày sau nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ hướng ông ấy thỉnh giáo."

Lời này mặc dù khiêm tốn, nhưng cũng cuồng vọng, tiết lộ dã tâm của Tả Ý Trai.

Hắn thật sự cho rằng sau này mình có thể thành tựu cảnh giới Nguyên Đế,cùng một cảnh giới với Thế Vũ Tôn Giả, tự nhiên có tư cách hướng ông ấythỉnh giáo.

Nếu người bên ngoài nghe được giọng điệu khiêu khích này, nhất định sẽ tức giận.

Nhưng mà Sư Vô Mệnh là người kỳ lạ, không chỉ không tức giận, ngược lại vôcùng tán thành: "Tả tiền bối đúng là người lòng có chí lớn, đã như vậy,chúng ta sẽ không quấy rầy."

Dứt lời, liền gọi người xung quanh rời đi.

Tả Ý Trai gọi bọn họ lại: "Sơn trang này trống rỗng, sao các ngươi lại chạy đến đây?"

"Chẳng phải Tả tiền bối cũng đặc biệt tới đây sao?" Sư Vô Mệnh tuyệt không ăn thiệt thòi, trực tiếp dỗi lại.

Đám nữ đệ tử Bích Nữ các kia lập tức bị hắn chọc giận, nếu không phải Tả ÝTrai ngăn cản, chỉ sợ đều muốn rút kiếm đánh một trận.

Thẳng đếnđám người kia đi ra sơn trang, nữ đệ tử kia mới nói: "Tả sư thúc, vì sao phải khách khí với hắn? Đệ tử Thất Hồn tông này cũng quá không có cấpbậc lễ nghĩa, sư thúc thế nhưng là cảnh giới Nguyên Hoàng, dạy dỗ hắnmột trận cũng có sao."

Địa vị của người tu luyện do tu vi quyếtđịnh, cảnh giới Nguyên Hoàng ép cảnh giới Nguyên Tông một đầu, nhưng SưVô Mệnh kia chỉ là cảnh giới Nguyên Tông lại không có tôn trọng gì,giống như trong mắt hắn, cảnh giới Nguyên Hoàng cũng chẳng có gì ghêgớm.

Trên mặt Tả Ý Trai không có biểu cảm gì, trong lòng lại bị Sư Vô Mệnh làm cho có chút không thoải mái, hắn lạnh nhạt nói: "Có thể để cho Lệ Phạn tự mình hộ tống, địa vị người này tại Thất Hồn tông cũng khôngthấp, tùy tiện xuất thủ mặc dù có thể giải tỏa tâm trạng nhất thời, lạinảy sinh vấn đề khác."

Ai không biết Xích Nhật sơn trang chỉ cònlại một cái xác không, người tu luyện cũng sẽ không chạy tới nơi này,nhưng một đoàn người Sư Vô Mệnh lại tới sớm hơn bọn hắn, chỉ sợ cũng làbiết được gì đó.

Trong lòng Tả Ý Trai hiểu rõ, cho nên lúc trước mới sẽ khách khí như thế, tùy Sư Vô Mệnh kia muốn làm gì thì làm.

** *

Sau khi đoàn người Sư Vô Mệnh rời khỏi Xích Nhật sơn trang, phát hiện lại có một đám người tiến vào Xích Nhật sơn trang.

Đám người này rõ ràng là Thiếu chủ Vệ Thiên Lý của Thập Phương thương hội,bên người cũng đi theo một đám người tu luyện, hẳn là người Thập Phương thương hội.

Thập Phương thương hội tuy chỉ là một thương hội, kinhdoanh thế lực lại không nhỏ, nhắc đến Thập Phương thương hội, rất nhiềutông môn hạng trung cũng không dám tới khiêu chiến.

Người ThậpPhương thương hội tất nhiên cũng phát hiện bọn họ, chẳng qua chỉ chorằng bọn họ đi ngang qua, cũng không để ý, chẳng mấy chốc đã biến mất ởtrong sơn trang.

Sư Vô Mệnh nói: "Lần này có hai người cảnh giớiNguyên Hoàng tiến vào, đều chạy vào trong sơn trang, có thể thấy đượcsơn trang này dù chỉ là một cái xác rỗng, vẫn rất được người để ý. Chẳng qua bọn hắn cũng quá dối trá, đã muốn dò la, trực tiếp đi vào khôngphải được rồi sao, còn phải đi một vòng lớn rồi lại ngoặt trở về."

Lời này hiếm khi khiến Bùi Tê Vũ vốn hay bắt bẻ cũng đồng ý.

Rõ ràng những người này tiến vào bí cảnh sớm hơn bọn họ, nhưng bọn họ lạilà nhóm đầu tiên vào Xích Nhật sơn trang, cũng đã lục soát sơn trang một lần, đám người kia mới từ chỗ khác đến, cũng không biết là có lòng chegiấu tai mắt người, vẫn là có mục đích khác.

Lúc này, Ninh Ngộ Châu nói: "Ai nói sơn trang là cái xác rỗng?"

Đám người Sư Vô Mệnh sững sờ, quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu: "Không phải xác rỗng?"

"Quả thật không phải." Ninh Ngộ Châu nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Chính ngươi không phải cũng ôm mục đích đến sao?"

Sư Vô Mệnh ngược lại thản nhiên: "Mặc dù ta nhận được chút tin tức, nhưngcũng chỉ là nghe nói, tình huống như thế nào ta cũng không rõ lắm. Hơnnữa hiện tại xem ra, nó chính là cái xác rỗng." Hắn một mặt hưng phấntruy hỏi: "Ninh công tử, ngươi có phát hiện gì?"

"Phát hiện ngược lại là có, nhưng bây giờ không phải là thời điểm đi vạch trần." Ninh Ngộ Châu thừa nước đục thả câu.

Nhưng lại khiến Sư Vô Mệnh sốt ruột đến độ không kiềm được, tiến đến bên cạnh hắn cố gắng muốn đào ra bí mật, Ninh Ngộ Châu một câu phá hỏng hắn.

"Hiện tại sốt ruột cũng vô dụng, những người kia cũng không có cách giống vậy, tại sao không chờ thời cơ?"

"Thời cơ nào?"

Ninh Ngộ Châu lại không nói, hắn quay đầu nói với Văn Kiều: "A Xúc, linhthực bên trong bí cảnh này rất phong phú, không bằng chúng ta đi xem thử có linh thảo quý hiếm nào không."

"Được." Văn Kiều thích nhất tìm linh thảo, tìm được liền trồng trong không gian, dẫn đến không gian luôn luôn không đủ dùng.

Thấy hai người đã thương lượng xong, Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan cũng khôngphản đối, Sư Vô Mệnh đành phải im lặng, nhận mệnh theo sát đám người rời đi.

Xích Nhật sơn trang là nơi cách lối vào bí cảnh gần nhất,cũng là địa phương bị vơ vét sạch sẽ nhất, nhưng có nhiều nơi khác trong bí cảnh lại không giống, vẫn có rất nhiều nơi không bị người tu luyện vào xem qua, cái này phải xem vận khí của đám người.

Mà linh thực ở đây lại mọc ở khắp nơi, vận khí của Văn Kiều xưa nay vẫn không tệ.

Khi bọn họ phát hiện một gốc Băng Linh Diễm thảo cấp tám tại một chỗ sâutrong thung lũng, ngay cả Sư Vô Mệnh đều không thể không cảm thán vậnkhí của bọn họ thật tốt.

Băng Linh Diễm thảo chính là hiện thâncủa băng hỏa lưỡng trọng thiên, chỉ thấy đám tịnh đế song hoa kia mọccùng một chỗ trên đầu cành, một đóa là băng hàn sương khí, một đóa như hỏa diễm lóa mắt, hai cực rõ ràng, nhưng lại hòa quyện vào nhau mộtcách kỳ diệu.

Lúc chuẩn bị đào nó lên, một đạo băng khí đánh tới.

Ninh Ngộ Châu nhìn cũng không nhìn vung ra một cái trận bàn, trận bàn vâykhốn yêu thú đánh lén. Lại nhìn yêu thú kia, rõ ràng chính là một conBăng Hỏa Diễm thù, thân thể như đúc từ băng tuyết, chỉ có phần bụng cómàu của ngọn lửa, nhìn từ bề ngoài, quả thực đẹp đến mức giống như mộttác phẩm nghệ thuật.

So với ngoại hình xinh đẹp của nó, thực lực của con Băng Hỏa Diễm thù này cũng không tầm thường.

Sau một lúc, nó phá trận mà ra, công kích về hướng bọn họ.

Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan đồng thời xuất thủ, một người kéo nó vào huyễncảnh, một người tế ra Bạo Linh kiếm, đè nó xuống liền đánh.

Sư Vô Mệnh vừa đứng ở một bên cảnh giới, vừa gào to cổ vũ sĩ khí cho bọn họ,cho đến khi Văn Kiều đào gốc Băng Linh Diễm thảo kia xong, để vào tronghộp ngọc, mọi người mới rút đi.

Băng Hỏa Diễm thù đuổi theo bọn họ, một đường đuổi ra khỏi sơn cốc.

Vừa lúc gặp được một đám người, đám người kia nhìn thấy con Băng Hỏa Diễmthù này, ánh mắt chớp lên, nói ra: "Đạo hữu, chúng ta giúp các ngươi."

Đám người tế ra pháp khí nhào tới, lúc sắp đối đầu Băng Hỏa Diễm thù, công kích xoay chuyển, rơi xuống trên người Ninh Ngộ Châu bọn họ.

Lúc này Sư Vô Mệnh lập tức mắng to: "Giúp con mẹ ngươi, muốn cướp thì nói thẳng đi, chúng ta cũng sẽ không trách các ngươi khẩu thị tâm phi, tham lamvô sỉ!"

Bùi Tê Vũ cười gằn, mặt hàng rác rưởi gì cũng dám đến cướp của bọn họ, vậy thì cùng Băng Hỏa Diễm thù hưởng thụ huyễn thuật đi.

Huyễn cảnh lặng yên không một tiếng động lan tràn, ánh mắt của mấy người kiadần dần trở nên ngốc trệ, vũ khí chuyển hướng Băng Hỏa Diễm thù, bắt đầu đánh với nhau.

Đem Băng Hỏa Diễm thù ném cho những người kia, bọn họ thong dong rời đi, không thương tổn mảy may.

Theo xâm nhập bí cảnh, tinh khí cỏ cây xung quanh phi thường nồng đậm.

Lúc Văn Kiều lại đào được vài cọng linh thảo hiếm thấy, không khỏi hỏi thăm Sư Vô Mệnh: "Mặc dù số lượng linh thảo ở đây không coi là nhiều, nhưngchủng loại hiếm thấy, người tiến vào chín lần trước lại không có đào đisao?"

Với ánh mắt của người tu luyện, sao có thể bỏ lỡ những linh thảo này? Cho nên Văn Kiều không khỏi có mấy phần kỳ quái.

Sư Vô Mệnh rất vô lại nói: "Đây là lần đầu tiên ta đến đây mà, làm sao biết được."

Lời này lại rước lấy sự khinh bỉ của Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười: "Kỳ thật đây mới là bản chất của bí cảnh Xích Nhậtsơn trang, mỗi một lần mở ra, bí cảnh đều sẽ đổi mới, mặc kệ người tuluyện tiến đến mấy lần, đều có thể gặp được đồ vật không có trước đó."

Lời này khiến tất cả mọi người có chút hồ đồ.

"Ninh công tử, ngươi đây là ý gì? Có phát hiện gì sao?" Sư Vô Mệnh vội vàng hỏi.

Ninh Ngộ Châu vẫn là câu nói kia: "Hiện tại còn quá sớm, tiếp tục nhìn kỹ hẵng nói."

"Ồ.." Sư Vô Mệnh rất thất vọng, cảm thấy Ninh công tử cái gì cũng tốt, chínhlà nói chuyện luôn thích che che lấp lấp, tuyệt không dứt khoát.

Trước kia Văn Kiều cũng cảm thấy phu quân nhà nàng nói chuyện không dứtkhoát, nhưng nàng đã thành thói quen, không thích người nói hắn khôngtốt.

Lập tức vung nắm đấm đánh về hướng Sư Vô Mệnh: "Muốn tìm người làm việc, cũng đừng có dông dài, tiếp tục đi."

Sư Vô Mệnh sợ nhất quả đấm của nàng, vội chân chó nói: "Văn cô nương nói đúng, chúng ta đi, nói không chừng còn có vật gì tốt."

Bọn họ xoay chuyển trong bí cảnh gần mười ngày, thu hoạch cũng không ít, mà lúc này còn chưa đi dạo xong toàn bộ bí cảnh.

"Xem ra bí cảnh này rất lớn." Ánh mắt Văn Kiều rơi vào thân cây treo đầylinh quả ở cách đó không xa, mùi hương linh quả kia phi thường thơmngọt, có thể làm thành canh linh quả.

Ninh Ngộ Châu nhìn nàng, sau đó bảo mọi người đi hái linh quả.

"Muốn làm linh quả canh sao?" Bùi Tê Vũ vừa nghe lời đi hái, vừa âm thầm chờ đợi.

Sau khi uống canh linh quả Ninh Ngộ Châu làm, vị giác đã nhớ kỹ hương vịkia, mỗi lần hồi tưởng lại, không khỏi sinh ra mấy phần muốn ăn.

Ninh Ngộ Châu: "Không phải, là A Xúc muốn ăn linh quả."

Nghe được lời nói đương nhiên này, trong lòng Bùi Tê Vũ chán ngán, Sư VôMệnh cảm thấy mình bị ngược, quả nhiên nhân sĩ độc thân không có nàngdâu, chỉ có phần bị ngược.

May mắn, sau khi hái linh quả xong, Ninh Ngộ Châu rốt cục tuyên bố, bọn họ có thể trở về Xích Nhật sơn trang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện