Edit: Jess93

Trở lại Cấp Thủy viện, Liên Nguyệt, người vẫn luôn kiềm nén suốt đoạn đường rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

"Tiểu thư, quả nhiên Thất Hoàng tử là người tốt như trong lời đồn, dung mạo tuyệt thế, trên đời này hiếm có nam tử nào có thể sánh bằng, nghe nói ngay cả Tam Hoàng tử ở trước mặt hắn cũng không bằng, nếu không phải Thất Hoàng tử không thể tu luyện.."

Nói tới đây, Liên Nguyệt cẩn thận nhìn thoáng qua Văn Kiều, lo lắng trong lòng nàng không thoải mái.

Mấy ngày nay, Liên Nguyệt cũng có thể cảm giác được thái độ biến hóa của Văn gia đối với Cấp Thủy Viện. Đương nhiên, người một lòng theo đuổi con đường tu luyện sẽ không để ý một cọc hôn sự, cũng sẽ không bị những thứ thế tục này đó quấy nhiễu, nhưng trên đời này có rất nhiều người tầm thường không có chí tiến thủ, tư chất tu luyện không tốt, sa vào hưởng lạc, càng có nhiều người coi trọng lợi ích trước mắt.

Bọn họ hiểu rõ có cọc hôn sự này, Văn Kiều không chỉ không thiếu tài nguyên tu luyện, cũng sẽ không có người dám khinh thường nàng, nếu không đó là không cho Ninh thị mặt mũi. Nhưng trừ chuyện này ra, còn có thứ gì? Chỉ cần người có tâm theo đuổi con đường tu luyện đều sẽ không hâm mộ, ai muốn cùng một người thường không thể tu luyện ở bên nhau mấy chục năm ngắn ngủn chứ?

Văn Kiều liếc nhìn nàng ta một cái, nói: "Thất Hoàng tử rất tốt."

Trong lòng Liên Nguyệt thả lỏng, cười nói: "Lúc trước nô tỳ nhìn thoáng qua, cảm thấy hắn quả thật rất tốt. Đúng rồi, hắn còn tặng quà cho tiểu thư người đấy, là cái gì?"

Văn Kiều ôm hộp bạch ngọc trong lòng ngực, vào phòng, ngồi vào ghế dựa bên cửa sổ, mở hộp ra.

Liên Nguyệt tò mò nhìn thoáng qua, hoàn toàn thất vọng: "Đây là thứ gì nha? Thoạt nhìn giống hạt giống thực vật."

"Hạt giống linh thảo cấp bảy." Văn Kiều nói, khóe miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ tâm tình rất tốt.

Liên Nguyệt gãi đầu, không rõ chỉ là một hạt giống, tại sao tiểu thư lại vui vẻ như vậy? Nếu là cây linh thảo cấp bảy, thì mới đáng giá vui vẻ chứ. Thất Hoàng tử cũng thật kỳ lạ, vậy mà tặng hạt giống cho tiểu thư, không phải là bởi vì nghe được lời đồn nên cho rằng tiểu thư nhà nàng ta thật sự thích trồng linh thảo đi?

Nghĩ đến đây, Liên Nguyệt nhịn không được nhìn về phía mấy chậu linh thực bên cửa sổ kia, phát hiện chúng nó vẫn sinh trưởng xanh um tươi tốt như cũ, dáng vẻ tràn đầy sinh mệnh lực, nếu nói chúng nó không phải là cỏ dại ai mà tin?

Nếu không phải tiểu thư nhà mình tự trồng, Liên Nguyệt cũng cảm thấy có phải tiểu thư trồng loại cỏ dại kỳ lạ gì hay không.

Văn Kiều yêu thích không buông tay mà thưởng thức viên hạt giống kia một lát, phân phó nói: "Tìm cho ta một chậu hoa."

Liên Nguyệt đáp một tiếng, vội vàng đi tìm chậu hoa.

Sau khi tìm được chậu hoa, Liên Nguyệt suy nghĩ, hỏi: "Tiểu thư, có cần đến vườn linh thảo lấy một chút linh thổ hay không?"

Văn Kiều lắc đầu: "Không cần."

Tiếp theo lại phân phó Liên Nguyệt chuyển năm chậu linh thực ra dưới vách tường ngoài cửa sổ, thấy rễ bọn chúng sắp đâm vỡ chậu hoa, liền dứt khoát trực tiếp nhổ trồng xuống chỗ gần chân tường, để chúng nó sinh trưởng tự do.

Liên Nguyệt vừa làm việc vừa nhìn trong viện, nói thầm: "Gần đây hoa cỏ trong viện chúng ta phát triển thật tươi tốt, Thường Xuân viên cũng không bằng bên này đâu, chẳng lẽ là do phong thuỷ Cấp Thủy viện thay đổi tốt rồi?"

Văn Kiều ngồi ở một bên, chậm rãi lấp đất vào trong chậu hoa, nghe được lời này, liếc mắt nhìn trong viện một cái.

Với phàm nhân mà nói, phong thuỷ là một thứ hư vô lay động theo chiều gió, huyền diệu khó giải thích, nhưng mà đối với người tu hành mà nói, những thứ này cùng thường thức không khác mấy, cái gọi là phong thuỷ, chẳng qua là liên quan đến Ngũ Hành, tụ tập căn nguyên linh khí của trời đất, tụ linh hoặc tụ sát, đều phải xem sự phân bố của Ngũ Hành.

Vị trí Cấp Thủy viện rất lệch, không tốt cũng không xấu, đương nhiên căn nguyên linh khí cũng không nhiều.

Chẳng qua mỗi ngày nàng dùng linh khí mỏng manh trong cơ thể giục sinh linh thực, một ít linh khí rơi ra ngoài, cỏ cây bình thường trong viện dính một ít, dĩ nhiên sinh trưởng dồi dào, mặc dù phản hồi trở về một ít tinh khí mộc tinh cho nàng, nhưng vẫn ở trạng thái tươi tốt.

Chôn viên hạt giống linh thảo cấp bảy vào trong đất, Văn Kiều tưới chút nước, để trên bệ cửa sổ.

Liên Nguyệt cũng hoàn thành việc nhổ trồng vài cây linh thực kia, thấy Văn Kiều ngồi ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm chậu hoa, không khỏi lắc đầu, cũng không biết đẹp ở chỗ nào.

Buổi tối, Văn Kiều đẩy cửa sổ ra.

Đêm nay lại là một đêm trăng tròn, trong bầu trời tối đen, trăng tròn nhô lên cao, ánh trăng như nước trút xuống.

Văn Kiều ngồi xếp bằng, đắm chìm trong ánh trăng, tu luyện đến nửa đêm, sau khi trong cơ thể tích góp một chút căn nguyên linh khí, mới cẩn thận chuyển số lượng căn nguyên linh khí không nhiều lắm này vào chậu hạt giống.

Trời sinh kinh mạch của nàng mỏng manh yếu ớt hơn những người tu luyện khác, mỗi lần hấp thu căn nguyên linh khí không được nhiều lắm, nếu như quá nhiều, nhẹ thì sẽ tắc kinh mạch căng đau, nặng thì kinh mạch đứt từng khúc. Mấy năm nay, nàng đã lần mò ra một giới hạn, chỉ cần không vượt qua giới hạn kia, tuy kinh mạch căng đau, nhưng sẽ không đứt gãy chảy máu.

Như vậy, có thể hấp thu căn nguyên linh khí không nhiều lắm, tu vi cũng không thể tiến thêm, vẫn luôn quanh quẩn ở cảnh giới Nhập Nguyên trung kỳ giống như một tên phế vật.

Cho đến khi căn nguyên linh khí trong cơ thể không còn, chậu hạt giống vẫn không có động tĩnh như cũ.

Văn Kiều cũng không ngoài ý muốn, sinh mệnh lực của viên hạt giống này đặc biệt dồi dào, muốn giục sinh cho nó nẩy mầm, yêu cầu rất nhiều căn nguyên linh lực, với tình huống thân thể hiện giờ của nàng, không có cách nào cung cấp đủ căn nguyên linh lực mà nó cần để mọc rễ nẩy mầm.

Hạt giống không thể mọc rễ nẩy mầm trưởng thành, đương nhiên cũng không thể phản hồi tinh khí mộc tinh cho nàng, chỉ có ra mà không có vào, khiến cho cơ thể vốn suy yếu của Văn Kiều có chút chịu không nổi.

Lau mồ hôi lạnh, Văn Kiều gắng gượng tiếp tục đả tọa, cho đến khi trong cơ thể tràn đầy linh lực một lần nữa, trời đã gần sáng.

Văn Kiều thay y phục trên người, hết hơi hết sức mà bò lại trên giường, chỉ chốc lát sau liền ngủ say.

Trước khi đi vào giấc ngủ, Văn Kiều thầm nghĩ, lần sau không thể chỉ lo viên hạt giống này, còn cần phải giục sinh những thực vật khác, hấp thu một ít tinh khí mộc tinh dưỡng thân thể mới được.

Dường như mới ngủ một lát, Văn Kiều đã bị Liên Nguyệt đánh thức.

"Chuyện gì?" Nàng khàn giọng hỏi, sắc mặt hơi tái xanh, bộ dáng hơi thở mong manh.

Liên Nguyệt lo lắng nhìn nàng, cho rằng nàng lại sinh bệnh, trong lòng có chút hoảng sợ, nhẹ giọng nói: "Hoàng gia cho người tới, nói muốn thương thượng hôn kỳ của người và Thất Hoàng tử, gia chủ mời người qua đó."

Văn Kiều ừm một tiếng, hàng mi dài cong vút khẽ run lên, đôi mắt trong veo xinh đẹp mở ra, vươn tay về phía nha hoàn đang đứng bên mép giường: "Hầu hạ ta thay y phục."

Liên Nguyệt đỡ nàng rời giường, lấy y phục sạch sẽ chuẩn bị sẵn đặt ở một bên hầu hạ nàng mặc vào.

Ăn mặc ổn thỏa, Văn Kiều uống chén trà ấm, tinh thần tốt hơn nhiều, mới đi đến phòng khách phía trước.

* * *

Trong phòng khách, phu thê Văn Trọng Thanh ngồi cùng người hoàng tộc Ninh thị phái tới, thương lượng hôn sự nhi nữ của hai nhà.

Lần này hoàng tộc Ninh thị phái một vị trưởng lão tới thương tượng hôn sự, có tu vi cảnh giới Nguyên Linh, thường ngày ẩn tu trong tộc địa Ninh thị, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.

Vốn dĩ Văn Trọng Thanh cho rằng, dù Ninh thị coi trọng việc hôn nhân này, cũng chỉ là Thành Hạo đế coi trọng, nhiều nhất sẽ phái trưởng bối Ninh thị cùng thế hệ với Thành Hạo đế đến đây, không nghĩ tới sẽ phái một vị trưởng lão cảnh giới Nguyên Linh trong tộc địa Ninh thị.

Văn Trọng Thanh chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Minh, ở trước mặt tiền bối cảnh giới Nguyên Linh, liên tiếp thấp đi mấy đoạn, hết sức lo sợ.

Trong lúc này, Văn Trọng Thanh cũng không hiểu được thái độ của Ninh thị đối với hôn sự này.

Lúc Văn Kiều đến đây, người hai nhà đã định ra hôn kỳ, cũng chỉ chờ hỏi người trong cuộc mà thôi.

"A Xúc tới rồi!" Văn Trọng Thanh có chút không quen mà gọi một tiếng, ánh mắt nhìn nàng có chút trịnh trọng.

Ngày xưa chất nữ giống một người trong suốt, không ngờ sẽ được Ninh thị coi trọng như vậy, nếu không phải biết Văn Kiều là một người đáng thương sống không quá hai mươi tuổi, ông ta đã cho rằng có phải Ninh thị có âm mưu gì đó hay không.

Nhị phu nhân ngược lại rất nhiệt tình, đợi Văn Kiều đi đến trước mặt, liền lôi kéo tay nàng, hướng về phía người Ninh thị giới thiệu: "Đây là Tam cô nương Văn Kiều của Văn gia chúng ta. A Xúc, vị này chính là Ninh Hóa Nguyên, Ninh tiền bối của Ninh thị."

Văn Kiều nhìn không ra tu vi của Ninh Hóa Nguyên, nhưng có thể từ uy áp và khí độ ông ta thu liễm cộng thêm phản ứng của phu thê Văn Trọng Thanh cũng biết, chắc chắn tu vi không thấp, ngay cả Văn Trọng Thanh vị gia chủ Văn gia này cũng chỉ có thể ân cần.

Nàng cung kính tiến lên hành lễ.

Ninh Hóa Nguyên là một vị trung niên mỹ nam tử để râu, khuôn mặt thanh thoát sạch sẽ, một đôi mắt sắc bén trầm tĩnh có thần, thần sắc còn tính hòa ái, hòa nhã nói: "Văn Tam tiểu thư không cần đa lễ, hôm nay ta tới đây, là vì cùng Văn gia các ngươi thương lượng hôn kỳ của Ngộ Châu và ngươi."

Văn Kiều đáp một tiếng, ngoan ngoãn ngồi lắng nghe ở một bên, trên mặt cũng không có sự ngượng ngùng của thiếu nữ.

Ninh Hóa Nguyên đánh giá Văn Kiều, dung mạo vô song, tư thái dịu dàng, quả thật là một mỹ nhân hiếm có. Nhưng mà nhỏ yếu như liễu mỏng, hơi thở mỏng manh, tu vi miễn cưỡng mới ở cảnh giới Nhập Nguyên trung kỳ, ở trong mắt người tu luyện có tu vi cỡ này như ông ta, thật sự không đáng nhắc tới.

Năm xưa phu thê Văn Bá Thanh là nhân vật khiến người ta kinh sợ cỡ nào, nào nghĩ nữ nhi duy nhất của bọn họ lại là một con ma ốm, con đường tu hành bị cắt đứt.

Đáng tiếc..

Ninh Hóa Nguyên nói thầm trong lòng đáng tiếc, trên mặt vẫn chưa biểu lộ chút nào, dò hỏi Văn Kiều: "Hôn kỳ định vào mùng ba tháng sau, Văn tam tiểu thư xem được không?"

Thế giới của người tu hành khác hẳn thế giới của người thường, kẻ mạnh làm vua, lễ giáo cũng không nghiêm ngặt, hầu hết thời điểm đều không chú ý nghi thức xã giao, việc kết thân, cũng chỉ coi trọng ngươi tình ta nguyện, hoặc là có lợi ích với tu hành mới kết hợp. Tuy rằng hôn sự giữa Văn Kiều và Thất Hoàng tử không liên quan đến việc tu hành, nhưng người đang ở thế giới tu tiên, cũng sẽ không coi trọng quá nhiều lễ nghi phiền phức, hôn sự này cũng sẽ dò hỏi ý kiến của người trong cuộc.

Văn Kiều bình tĩnh nói: "Vãn bối không có ý kiến."

Sau khi nghe xong, Ninh Hóa Nguyên và phu thê Văn Trọng Thanh đều lộ ra tươi cười, hiển nhiên vô cùng hài lòng.

Văn Kiều tiếp tục ngồi yên tĩnh, lắng nghe bọn họ thương tượng việc hôn lễ, thỉnh thoảng che miệng thấp giọng ho khan.

Nghe được nàng ho khan, Ninh Hóa Nguyên nhìn qua, mở miệng nói: "Nếu thân thể Văn Tam tiểu thư không thoải mái, không cần cố chống đỡ."

Trong lòng phu thê Văn Trọng Thanh cũng nhấc lên.

Thân thể vị chất nữ này yếu ớt nhiều bệnh, thậm chí có khả năng sống không đến hai mươi tuổi, kỳ thật nàng có thể sống đến cập kê, tất cả bọn họ đều thực ngoài ý muốn. Hiện tại lại có việc hôn nhân cùng hoàng tộc Ninh thị này, bọn họ thật sự không hy vọng còn chưa gả đi đã chết, đến lúc đó chẳng phải là đánh mặt Ninh thị?

Văn Kiều kiềm chế cơn ngứa trong yết hầu, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Ninh tiền bối quan tâm, vãn bối không sao."

Kế tiếp, khi Ninh Hóa Nguyên cùng phu thê Văn Trọng Thanh thương lượng, trong lúc đó mặc kệ bọn họ hỏi nàng có ý kiến gì, Văn Kiều đều ngoan ngoãn tỏ vẻ mình không có ý kiến, các trưởng bối sắp xếp là được.

Trao đổi việc hôn lễ xong, Ninh Hóa Nguyên cũng cáo từ rời đi.

Phu thê Văn Trọng Thanh dắt Văn Kiều tiễn ông ta ra cửa.

Đợi sau khi Ninh Hóa Nguyên rời đi, phu thê Văn Trọng Thanh mới quay đầu nhìn Văn Kiều an tĩnh đứng chờ ở một bên, muốn nói gì đó, phát hiện dường như không có gì để nói, dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt, sau đó để nàng trở về Cấp Thủy viện.

Trở lại Cấp Thủy viện, Văn Kiều được Liên Nguyệt hầu hạ uống một viên Hoàn Xuân Đan, nằm ở trên giường, lén lút hấp thu một ít tinh khí mộc tinh từ linh thực ở dưới góc tường, rốt cuộc sắc mặt cũng tốt hơn.

Kế tiếp chỉ còn chờ hôn lễ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện