Edit: Jess93

Chỗ sâu trong bí cảnh Phong Ma, hoàn toàn tĩnh mịch yên tĩnh.

Nơi này không có khí tức thuộc về sinh linh, không nhìn thấy một chút ánh sáng hi vọng.

Ở đây, ma khí và tử khí chiếm cứ toàn bộ không gian, đồng thời chia làm hai hàng rào giới hạn rõ ràng, một bên là màu đen, ma khí đậm đặc, một bên là màu xám, tử khí âm lãnh.

Nếu như từ trên không nhìn xuống bí cảnh, có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ sâu nhất trong bí cảnh, đầu tiên là bị một vòng tử khí màu xám bao phủ, tử khí màu xám chiếm cứ tại nơi trung tâm, áp súc thành một vòng tròn, ngoài vòng tròn mới là ma khí đậm đặc ở khắp mọi nơi.

Mà chỗ vòng tròn tử khí kia, đã từng phong ấn một thi thể ma đầu.

Một bóng dáng màu đỏ đạp trên ma khí chậm rãi đi tới, những nơi đi qua, ma khí cuồn cuộn, bồi hồi bên chân nàng ta không tản đi, giống như để cho nàng ta sử dụng, lại giống như lưu luyến không rời, cuối cùng tụ tập thành một con đường dưới chân nàng ta.

Nữ tử áo đỏ xinh đẹp mỹ lệ đi tới trước chỗ giao nhau giữa ma khí và tử khí, đứng ở bên ma khí, nhìn qua thế giới bị tử khí bao phủ.

"Hẳn là nơi này." Nữ tử áo đỏ tự nói thầm.

Nàng ta duỗi ra một bàn tay trắng nõn không tì vết, ngón tay giống như sắp xuyên qua chỗ giao nhau giữa ma khí và tử khí, đụng vào thế giới tử khí.

Nhưng mà, lúc đầu ngón tay đụng vào tử khí màu xám kia, đầu ngón tay trắng nõn nhanh chóng bị thiêu đốt thành màu đen, nữ tử áo đỏ nhíu lại lông mày thu tay về.

Nhìn tử khí màu xám hoàn toàn lạnh lẽo kia, đôi mắt đen của nữ tử áo đỏ ngưng tụ ma lực dần dần lộ ra vài tia sáng màu tím, ánh sáng tím thăm dò tử khí, xuyên thấu hư không, ngóng nhìn chỗ sâu nhất trong bí cảnh.

Khi ánh mắt sắp đụng vào bí mật chỗ sâu nhất trong bí cảnh, nữ tử áo đỏ đột nhiên phát ra một tiếng rên, khóe miệng tràn ra từng tia từng tia máu đỏ tươi. Nàng ta nhịn xuống sự khuấy động trong cơ thể, cố gắng ngưng tụ ánh sáng màu tím trong mắt, đem tất cả lực lượng tụ tập tại hai mắt, cố gắng khám phá tử khí nồng đậm kia.

Rốt cuộc, "Đôi mắt" nữ tử nhìn thấy bí mật bị chôn giấu tại chỗ sâu nhất trong tử khí.

Một thi thể liên tục không ngừng tản ra tử khí an tĩnh lơ lửng ở giữa không trung, tử khí ở khắp mọi nơi đem cỗ thi thể kia nâng lên, chủ nhân thi thể nhắm chặt hai mắt, phảng phất đang ngủ say.

Khi đôi mắt nhìn trộm kia muốn xem được rõ ràng hơn, đột nhiên tử khí xung quanh thi thể điên cuồng phun trào, giống như bị cái gì kích thích, hướng "Đôi mắt" công kích.

Nữ tử áo đỏ rốt cuộc không chịu nổi, phun ra một ngụm máu, hai mắt chảy ra huyết lệ, cả người lảo đảo rút lui.

Phát hiện ánh mắt nhìn trộm kia rốt cuộc không còn, tử khí mãnh liệt mới dần dần lắng xuống, lần nữa khôi phục bình tĩnh không lay động như lúc trước, ngưng tụ tại chỗ sâu bí cảnh.

Sau khi nữ tử áo đỏ bị tử khí công kích, hai mắt đã bị mù, hai vết máu xuất hiện trên khuôn mặt trắng nõn, đặc biệt bắt mắt.

Nàng ta lui vào trong ma khí, không cảm giác được tử khí xung quanh, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hóa ra là thế." Nàng ta tự lẩm bẩm: "Ma khí hao hết, tử khí sinh ra, tử khí và ma khí giao nhau, mới có thể tạo ra nhiều tà ma như vậy.. Thật buồn cười, năm đó ngươi uy phong cỡ nào, lại không ngờ vậy mà bỏ mình tại Nhân tộc đại lục, sau khi chết cũng không được an bình, biến thành quái vật như thế, là chuyện buồn cười cỡ nào."

"Diêm Dập ơi Diêm Dập, đáng giá không.."

Trong không gian an tĩnh, chỉ có nữ tử áo đỏ tự lẩm bẩm, không có ai trả lời vấn đề của nàng ta.

Nàng ta che mắt ngây người bên trong ma khí, một thân áo đỏ kia giống như ngâm trong máu, dần dần trở thành đỏ sẫm.

Tâm tình vào giờ khắc này như vậy.

Không biết qua bao lâu, một âm thanh giống như có như không vang lên, chậm rãi tới gần nữ tử áo đỏ.

Một nam tử diễm lệ mặc áo bào màu đen cẩn thận tới gần nữ tử áo đỏ, nhìn chằm chằm nữ tử áo đỏ đứng lặng người bên trong ma khí, dùng giọng điệu ma mỵ nói: "Ngươi là ai? Tại sao đến chỗ này?"

Nữ tử áo đỏ vẫn che hai mắt, hơi cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng nõn.

Nơi này là chỗ sâu trong bí cảnh, ma khí tung hoành, là nơi ngay cả người tu luyện cũng không dám tùy tiện tiến vào.

Có thể tới đây, chỉ có tà ma.

Nam tử áo đen coi sự xuất hiện đột ngột của nữ tử áo đỏ là đồng loại của mình, nhưng trong lòng ít nhiều có chút không vui.

Nam tử áo đen là tà ma cường đại nhất bên trong bí cảnh Phong Ma, cũng là Vương được tất cả tà ma thần phục.

Từ mấy vạn năm trước, Tà Ma Vương đã tiến hóa ra hình người, trở thành tà ma cao cấp sinh ra linh trí đầu tiên bên trong bí cảnh này. Mặc dù lúc ấy linh trí sơ khai, đối với tất cả mọi thứ trên thế gian đều ngây thơ, nhưng bản năng đã biết hấp thu ma khí ở đây tu luyện như thế nào, để cho mình trở nên càng cường đại.

Thẳng đến con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư..

Vô số tà ma tiến hóa ra hình người xuất hiện, hắn ta không còn là một con tà ma có được linh trí duy nhất. Nhưng mà bởi vì hắn ta là con đầu tiên sinh ra linh trí, trở thành tà ma mạnh nhất nơi đây, tà ma khác đều chỉ có thể hướng hắn ta thần phục.

Bên trong bí cảnh không có thiên địch của tà ma, số lượng tà ma càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức ma khí gần như không đủ dùng.

Hắn ta thống lĩnh vô số tà ma, bản năng muốn xé mở không gian vây khốn bọn hắn, hướng về thế giới phong phú hơn ở bên ngoài.

Nhưng còn chưa chờ hắn ta cường đại đến mức có thể xé mở không gian, trong bí cảnh lại đến một đám người tu luyện, bọn họ trắng trợn bắt giết tà ma cao cấp, gần như tàn sát không còn, nếu không phải hắn ta phát hiện không đúng, kịp thời trốn đến chỗ sâu trong bí cảnh, chịu đựng nguy hiểm bị tử khí phản phệ, chỉ sợ ngay cả hắn ta cũng đã bị đám người tu luyện kia chém giết.

Từ những người tu luyện kia, hắn ta rốt cuộc cũng hiểu rõ mảnh không gian này là nơi nào, mà sự tồn tại của bọn họ, hóa ra là một loại sinh vật được gọi là "Tà ma."

Về sau đám người tu luyện kia rốt cuộc rời đi, nhưng tất cả tà ma cao cấp bên trong bí cảnh cũng đã bị giết, chỉ còn lại một mình hắn ta.

Đáng tiếc, bởi vì hắn ta trốn vào bên trong tử khí, bị tử khí phản phệ, thực lực giảm mạnh thành tà ma cấp thấp, thậm chí duy trì không được hình người, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng ẩn núp.

Như thế qua mấy vạn năm, thực lực của hắn ta rốt cuộc khôi phục được không sai biệt lắm, bên trong bí cảnh lần nữa tiến hóa ra không ít tà ma cao cấp, liền bắt đầu kế hoạch của hắn ta. Từ năm trăm năm trước, hắn ta đã phái ra một con tà ma cao cấp trà trộn vào trong đám người tu luyện tham gia thí luyện kia, bởi vì đám người tu luyện kia quá mức ngu xuẩn, không hề phát hiện, gần như toàn quân bị diệt.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn bị phát hiện.

May mắn hắn ta đã sớm chuẩn bị, chưa để những người tu luyện kia phát hiện bí mật chỗ sâu trong bí cảnh, cho rằng những tà ma cao cấp kia chỉ là ngẫu nhiên tiến hóa, không đáng để lo.

Đã có một lần kinh nghiệm thiếu chút nữa bị người tu luyện tru sát, lần này hắn ta đặc biệt cẩn thận, khống chế các tà ma cao cấp khác, không để bọn hắn tuỳ tiện xuất hiện ở trước mặt đám người tu luyện kia.

Cho tới bây giờ, thực lực của hắn ta đã khôi phục lại thời điểm cường thịnh, quyết định ra tay lần nữa, lần này mặc kệ như thế nào, nhất định phải rời khỏi mảnh không gian phong ấn bọn hắn này.

Vừa lúc lại là mười năm một lần thí luyện trong bí cảnh.

Tà Ma Vương liền muốn lợi dụng lần thí luyện này, thừa dịp thoát khỏi bí cảnh.

Như thế, hắn ta cũng không tiếp tục ẩn núp, thả ra toàn bộ tà ma cao cấp trong bí cảnh, để bọn hắn khống chế lại đám người tu luyện kia.

Nhưng mà, ngay lúc kế hoạch của hắn ta tiến hành, không nghĩ tới vậy mà nữ nhân này dám can đảm xông đến nơi đây.

Tà Ma Vương nhìn xem nữ tử áo đỏ đưa lưng về phía mình, trên người nàng ta không có linh khí của người tu luyện, mà có khí tức giống như bọn họ, nhưng lại hơi khác biệt, càng thuần túy, cũng càng cường đại.

Điều này khiến hắn ta có chút mừng rỡ.

Không hề nghi ngờ, nàng ta cùng bọn họ là đồng loại, là tà ma tiến hóa tại địa phương hắn ta không biết.

Trong lòng Tà Ma Vương lướt qua đủ loại suy nghĩ, chẳng qua chỉ trong vài hơi thở.

Hắn ta nhìn chằm chằm nữ tử áo đỏ kia, thấy nàng ta không nói một lời, Tà Ma Vương đã quen thói tất cả tà ma hướng mình thần phục càng tỏ vẻ không vui, giọng nói càng lạnh lùng: "Nếu ngươi không nói, ta chỉ có thể đuổi ngươi ra khỏi nơi đây."

Dứt lời, Tà Ma Vương tung một chưởng vỗ tới chỗ nữ tử áo đỏ.

Nữ tử áo đỏ cũng không né tránh, lúc một chưởng kia khó khăn lắm rơi ở trên người nàng ta, bị một đạo ma khí ngăn cản.

Trên mặt Tà Ma Vương lộ ra vẻ ngạc nhiên, bây giờ hắn ta đã khôi phục về thời kỳ lực lượng đạt đỉnh cao, vậy mà không đối phó được một con tà ma xông tới đây?

Điều này khiến trong lòng hắn ta nổi lên một loại dự cảm xấu, thu lại vẻ mặt khinh miệt, nghiêm túc mà nhìn nàng ta.

Nữ tử áo đỏ rốt cuộc xoay người.

Đôi mắt của nàng ta nhắm lại, dưới mí mắt có hai dòng huyết lệ đặc biệt rõ ràng trên gương mặt trắng nõn, khiến gương mặt xinh đẹp quá mức càng thêm vài phần mỹ lệ, những tà ma trời sinh dung mạo diễm lệ ở trước mặt nàng ta, lại bị hạ thấp đi.

Tà Ma Vương kiêng kỵ nhìn xem nàng ta, cũng không bị dung mạo của nàng ta mê hoặc.

Tà ma vốn chính là một đám quái vật trời sinh mị hoặc người khác, đương nhiên sẽ không bị đồng loại ảnh hưởng.

Mặc dù đôi mắt nữ tử áo đỏ bị mù, nhưng thần thức không mất, nàng ta nhìn về phía Tà Ma Vương, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, căm ghét nói nhỏ: "Thứ dơ bẩn."

Tà Ma Vương lộ ra vẻ giận dữ.

Từ lúc hắn ta sinh ra linh trí đến nay, không ai dám nói chuyện như thế với hắn ta, ngay cả đám người tu luyện truy sát hắn ta năm đó cũng không dám. Vậy mà lại bị đồng loại sỉ nhục như vậy.

Hắn ta giận tím mặt, áo bào màu đen không gió mà bay, ma khí hóa thành vô số lưỡi đao, phô thiên cái địa hướng nữ tử áo đỏ công kích.

Nữ tử áo đỏ động cũng không động, vung tay áo tùy tiện hóa giải ma đao kia, đồng thời không chút lưu tình vung đi một chưởng, xuyên thấu đan điền Tà Ma Vương, mạnh mẽ lấy ra một viên châu đỏ tươi.

Tà Ma Vương che lấy đan điền trống rỗng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn và ngạc nhiên.

Cảm giác được ma khí trong cơ thể đang nhanh chóng xói mòn, hắn ta khó khăn vươn tay: "Trả.. Cho ta.."

Nữ tử áo đỏ nắm lấy Ma Linh Châu đào ra từ trong cơ thể Tà Ma Vương, cảm nhận được khí tức tử khí tràn ngập phía trên, thần sắc càng tỏ ra chán ghét, lạnh lùng nói: "Các ngươi tuy là ma, nhưng không phải Ma tộc chân chính, mà là tà vật dựa vào tử khí và ma khí sinh ra, những nhân loại kia gọi các ngươi là tà ma, lại đặc biệt phù hợp."

Tà Ma Vương khiếp sợ nhìn nàng ta: "Ngươi là.. Ma tộc.."

"Đúng vậy."

Nữ tử áo đỏ nói, ngón tay tinh tế thu lại, đem viên Ma Linh Châu kia bóp thành bột mịn, rải ở bốn phía.

Ma Linh Châu là mạch máu chèo chống sinh mệnh tà ma, phá hủy Ma Linh Châu, tà ma sẽ chính thức tử vong.

Ý thức Tà Ma Vương ngã vào bóng tối, thân thể của hắn ta nặng nề đổ xuống, trên gương mặt diễm lệ kia còn lưu lại vẻ mờ mịt, dường như còn chưa biết rõ, tại sao bọn họ là đồng loại, nhưng Ma tộc này lại muốn giết hắn ta, Ma tộc và tà ma đến cùng lại có khác biệt gì?

Nhưng mà những điều này hắn ta đã không cách nào giải ra, rất nhanh thân thể của hắn ta hóa thành một vũng máu thịt, từ bên trong máu thịt tỏa ra ma khí và tử khí, cùng ma khí xung quanh dung hợp lại với nhau, chẳng phân biệt được.

Trong nháy mắt Tà Ma Vương tử vong, một đám tà ma cao cấp phát hiện được không đúng vội vàng chạy đến.

Khi thấy một bãi máu thịt hư hư thực thực của Tà Ma Vương trên mặt đất và nữ tử áo đỏ đứng ở bên cạnh, trên mặt đám tà ma cao cấp này đều hiện lên vẻ giận dữ, âm lãnh mà nói: "Ngươi giết Vương chúng ta?"

Nữ tử áo đỏ không nói, lúc đám tà ma này giết tới, áo đỏ tung bay, không chút do dự móc ra Ma Linh Châu trong cơ thể của bọn họ rồi phá hủy.

Những con quái vật này vốn không nên tồn tại trên thế gian này, nếu sinh linh tà ác sinh ra bởi thi thể Diêm Dập, vậy thì để nàng ta đến hủy diệt tất cả.

Nữ tử áo đỏ giết sạch tà ma cao cấp tại chỗ sâu trong bí cảnh, lạnh lùng nhìn về chỗ sâu tràn ngập tử khí kia, lạnh lùng nói: "Diêm Dập, năm đó là ngươi sai rồi, không ngờ ngươi vậy mà thật sự rơi xuống ở đây, nếu như ngươi.. Thôi."

Nghĩ đến thi thể bị tử khí vờn quanh kia, đôi mắt nữ tử áo đỏ hơi trầm xuống.

Tất cả biến số, đều ở sau khi Diêm Dập chết.

Sau khi Ma tộc chết, nếu không cam lòng, nghịch chuyển thần hồn chi thuật, khiến thi thể không mục nát, tử khí không lùi, cuối cùng biến thành một cái quái vật phục sinh.

Đối với Ma tộc mà nói, đây là một kiểu chết không có thể diện nhất, không thể tiếp nhận nhất.

Cực ít có Ma tộc nguyện ý làm như thế.

Tử khí kia quá dày đặc, cho dù nàng ta muốn đem thi thể Diêm Dập mang đi cũng không có cách nào, chỉ có thể tạm thời lưu ở nơi đây, sớm muộn sẽ trở thành tai họa nơi này.

Nữ tử áo đỏ than một tiếng, cuối cùng xé mở không gian, rời khỏi Nhân tộc đại lục này.

** *

"Phu quân?"

Văn Kiều nghe Ninh Ngộ Châu phân tích đối với trận chiến lúc trước của nàng, thấy hắn đột nhiên không nói, ngẩng đầu nhìn về phía hư không, không khỏi nghi hoặc mà nhìn hắn.

Ninh Ngộ Châu chậm rãi thu hồi ánh mắt, tầm mắt rơi xuống trên người thiếu nữ trước mặt.

Hắn hơi cúi xuống, như không có việc gì nói: "A Xúc, lần sau nàng ra ngoài, có thể thử lại Bạo Liệt Châu."

Văn Kiều kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng luyện bao nhiêu viên?"

"Khoảng chừng hai mươi viên thôi, nàng cứ việc dùng, không có việc gì."

Văn Kiều đáp một tiếng, nhận lấy hộp Bạo Liệt Châu kia.

Thịnh Vân Thâm tinh mắt thấy động tác của đôi phu thê này, cũng không lo được lại gần quấy rầy phu thê người ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống, liên tục không ngừng mà nói: "Ninh sư đệ, tiểu sư muội, các ngươi đang phân thứ gì? Ta có phần hay không?"

Văn Kiều là người hào phóng, đẩy cái hộp kia tới trước mặt hắn ta: "Đây là Bạo Liệt Châu phu quân luyện chế, ngươi muốn thì lấy đi."

Thịnh Vân Thâm vô cùng vui mừng: "Là đồ vật nổ chết đám tà ma lần trước? Thật sự cho ta sao?" Hắn ta dò xét Ninh Ngộ Châu một chút, thấy hắn không có phản ứng, mới vui vui mừng mừng cầm mấy viên.

Văn Kiều thu về số còn lại, nói ra: "Thịnh sư huynh, chúng ta đi, lại đi thử xem uy lực của Bạo Liệt Châu."

Thịnh Vân Thâm vô cùng cao hứng nói một tiếng tốt, hai sư huynh muội cùng đi ra ngoài săn giết tà ma, thuận tiện thử lại uy lực Bạo Liệt Châu.

Dịch Huyễn đi tới, nhìn Ninh Ngộ Châu một chút, nói ra: "Tiểu sư đệ, kia Bạo Liệt Châu.."

"Không có." Ninh Ngộ Châu hướng hắn cười dưới: "Đều đã cho A Xúc rồi."

Dịch Huyễn ừm một tiếng, không có nói thêm gì.

Ninh Ngộ Châu nhìn qua bóng lưng của hắn ta, thầm nghĩ vị Nhị sư huynh này nhìn xem không một tiếng động, nhãn lực ngược lại rất tốt, đã như vậy cũng có thể phát hiện..

Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm đi theo những người tu luyện khác cùng rời khỏi nơi sạch sẽ.

Bởi vì có Bạo Liệt Châu, hai người liền cách khá xa một chút, dùng Phi Hành phù đem Bạo Liệt châu hướng về những nói có tà ma nhiều nhất mà ném đi.

Tiếng ầm ầm ầm không ngừng bên tai, sau tiếng nổ, hiện trường chỉ còn lại một mảnh máu thịt, mùi máu tươi tỏa ra xung quanh.

Lần nữa nhìn thấy uy lực của Bạo Liệt Châu, tất cả người tu luyện ở đây một mặt lạnh lùng, đã không biết nói gì nữa, ai bảo Xích Tiêu Tông người ta có một thiên tài vừa có thể luyện đan, lại có thể luyện khí, còn biết trận pháp chứ?

Một viên Bạo Liệt Châu phát nổ, đều không cần động thủ, chính là một đám Ma Linh Châu.

Thí luyện lần này, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Xích Tiêu Tông độc chiếm vị trí đầu.

Sau vụ nổ, khắp nơi đều là thịt nát, Ma Linh Châu kẹp ở trong đó.

Lúc Văn Kiều đang chuẩn bị thu lại đám Ma Linh Châu đó, đột nhiên lông mao toàn thân dựng đứng, một loại cảm giác nguy cơ lóe lên trong đầu, nàng vung ra roi dài quấn lấy Thịnh Vân Thâm ở bên cạnh vẫn chưa phát hiện gì, hướng sau lưng ném ra mấy viên Bạo Liệt Châu.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên lần nữa.

Địa phương phát nổ cách bọn họ quá gần, Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm bị liên lụy, hai người theo uy lực nổ tung khoảng cách lăn ra ngoài.

Biến dị bên này khiến những người tu luyện khác chú ý, có người tu luyện tinh mắt cũng thấy rõ ràng ở trung tâm vụ nổ có tà ma cao cấp.

"Là tà ma cao cấp!"

Trên chiến trường Phong Như Kiếm thả người lướt qua, xách hai người Thịnh Vân Thâm và Văn Kiều bị lật lăn ra ngoài lên, đưa bọn họ về nơi sạch sẽ.

Thịnh Vân Thâm phun máu, mặt như giấy vàng, được nhét mấy viên linh đan mới bình thường trở lại.

Về phần Văn Kiều..

Nàng đầy bụi đất bò lên, phun ra mấy ngụm máu, ngăn cản bàn tay Nhị sư huynh đang chuẩn bị nhét linh đan cho nàng, nói ra: "Nhị sư huynh, ta không sao."

Dịch Huyễn nhìn Thịnh Vân Thâm nằm ngay đơ ở một bên, lại nhìn khuôn mặt dính vết máu của Văn Kiều, mặc dù chật vật một chút, nhưng giống như cũng không có việc gì.

Mà vết máu kia, thật ra là của tà ma.

Xem ra giữa thể tu và người tu luyện bình thường quả thật có chênh lệch cực lớn, đầu tiên cường độ thân thể của người tu luyện bình thường không được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện