Edit: Jess93

Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Dịch Huyễn cảm thấy chuyện này liên quan trọng đại, quyết định về tông môn một chuyến.

Việc này liên lụy quá lớn, dựa vào mấy người bọn họ không có cách nào giải quyết, tốt nhất bẩm báo sư môn, để sư môn phái người đi thăm dò, nếu Đan Minh hoặc Vương gia, Vương Khinh Dung thật sự có âm mưu gì, cũng kịp thời làm dự phòng, để tránh tạo thành tổn thương lớn hơn.

Dịch Huyễn rời thành Đài Trạch trong đêm, ba người Ninh Ngộ Châu thì lưu tại phủ thành chủ.

Hiện giờ thành Đài Trạch chỉ được phép vào không cho phép ra, chẳng qua đó là nhằm vào người tu luyện bình thường mà thôi, giống đệ tử Xích Tiêu Tông, đương nhiên sẽ không ngăn cản. Trước khi Dịch Huyễn rời đi, đặc biệt đi tìm Từ thành chủ, nói một tiếng với ông ta.

Lúc Từ thành chủ nghe nói hắn ta muốn rời khỏi, ngây người một lát, vô ý thức cho rằng chuyện này có biến, vội nói: "Dịch đạo hữu có chuyện gì gấp sao?"

"Chỉ là về sư môn một chuyến, Ninh sư đệ bọn hắn cũng không đi theo tại hạ, Từ thành chủ yên tâm."

Từ thành chủ âm thầm thở phào, chỉ cần Ninh Ngộ Châu không đi theo là tốt rồi.

Ông ta là người thức thời, cũng không có hỏi Dịch Huyễn đột nhiên rời đi có chuyện gì gấp, để đội trưởng đội tuần tra tự mình đưa hắn ta ra khỏi thành, cũng không kinh động bất luận kẻ nào.

Dịch Huyễn không ở đây, Thịnh Vân Thâm tự giác trên đầu không có người quản thúc, sáng sớm liền hào hứng chạy tới tìm Văn Kiều bọn họ.

Lúc đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai người ngồi ở trong phòng, trước mặt Ninh Ngộ Châu đặt một lò đan, dưới lò đan đốt hỏa lửa, bên cạnh đặt hộp linh đan có vấn đề kia, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn hắn bận rộn.

Thịnh Vân Thâm ngẩn người, giật mình nói: "Các ngươi một đêm không ngủ?"

Tối hôm qua, lúc hắn ta rời đi, giống như bọn họ chính là tư thế này, hiện tại vẫn là như thế này, không cần nghĩ cũng biết, hai người này bận rộn một buổi tối.

Văn Kiều nói: "Phu quân nói muốn nhìn một chút có thể tinh lọc sát khí bên trong linh đan hay không."

Chỉ cần gặp được chuyện cảm thấy hứng thú, Ninh ca ca sẽ lập tức mở ra trạng thái nghiên cứu không biết ngày đêm, kéo cũng kéo không đi, Văn Kiều tự nhiên cũng không thể không tim không phổi chạy đi ngủ một mình, đành phải liều mình cùng hắn.

Thịnh Vân Thâm lập tức có chút xấu hổ, Ninh sư đệ bận rộn thành như vậy, hắn ta còn cả ngày nghĩ đến chuyện khác, thực sự không phải một sư huynh hợp cách, liền nói ngay: "Ninh sư đệ, có gì cần hỗ trợ, cứ việc phân phó."

Ninh Ngộ Châu cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không có việc gì, ngươi cùng A Xúc đi chơi đi."

Thịnh Vân Thâm hiếm khi hăng hái muốn hỗ trợ: "..."

Văn Kiều nghĩ nghĩ, phát hiện mình cũng không giúp đỡ được cái gì, vì vậy nói: "Vậy ta và Thịnh sư huynh đi dạo trong thành, có chuyện gì chàng cứ gửi đưa cho chúng ta. Văn Thỏ Thỏ, ngươi lưu lại bảo hộ Ninh ca ca."

Ninh Ngộ Châu buồn cười liếc nhìn nàng một cái: "Không cần, ta ở trong phủ thành chủ, có thể có chuyện gì, nàng mang theo Văn Thỏ Thỏ đi."

Cuối cùng Văn Kiều, Thịnh Vân Thâm và Văn Thỏ Thỏ cùng ra ngoài.

Vừa rời khỏi viện tử dành cho khách, đi vào tiền viện phủ thành chủ, liền nhìn thấy đám Thang Đoàn của Thang gia đang lôi kéo Từ thành chủ nói chuyện.

Vẻ mặt Từ thành chủ có chút một lời khó nói hết, nhưng bởi vì đối phương là đệ tử dòng chính Thái Trạch Thang thị, không thể làm lơ, đành phải nhẫn nại nói chuyện với bọn họ.

Đám Thang Đoàn hỏi tự nhiên là chuyện Thủy Ly Âm.

Thịnh Vân Thâm nhìn thấy bọn họ, ai nha một tiếng, kêu lên "Tiểu sư muội, là đám Thang Đoàn kia."

Giọng nói này tuy nhỏ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe được, lập tức chỉ có thể: "..."

Mấy người đệ tử Thang thị có chút xấu hổ đỏ mặt, đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ bị người ta gọi Thang Đoàn trước mặt mọi người.

"Thang Đoàn" là ngoại hiệu của Thái Trạch Thang thị từ xưa đến nay, hơn nữa ngoại hiệu này vẫn do lão tổ Thang thị lấy, năm đó lão tổ Thang gia từng ở trước mặt mọi người, chỉ vào đám đệ tử Thang thị bọn họ mà nói: "Đây là đệ tử Thang thị chúng ta, xưa nay đoàn kết nhất trí, nên gọi là Thang Đoàn."

Từ đây, cái tên Thang Đoàn này vẫn đi kèm với đệ tử Thang thị, cho dù đệ tử Thang thị xấu hổ đến tột đỉnh, vẫn không thoát khỏi được, ai bảo đây là cái tên lão tổ Thang thị bọn hắn chỉ định.

May mắn lúc ấy lão tổ không nói bọn họ là một đám "Bánh trôi," vậy thì càng khôi hài.

Thịnh Vân Thâm và Văn Kiều đi tới, cùng đám Thang Đoàn chào hỏi.

Đệ tử Thang thị ngó ngó Văn Kiều, âm thầm nháy mắt ra hiệu với Thang Diệp Lâm đệ đệ nhỏ nhất của bọn họ, để hắn ta thêm chút sức cưới tiểu sư muội Xích Tiêu Tông vào cửa, về sau còn sầu không có linh đan cực phẩm sao?

Thang Diệp Lâm đỏ mặt, muốn nhìn Văn Kiều lại không dám, âm thầm trốn ở sau lưng đám đường ca.

Đối với chuyện này Thịnh Vân Thâm và Văn Kiều hoàn toàn không biết gì cả, sau khi chào hỏi xong, Thịnh Vân Thâm tò mò hỏi: "Vừa rồi các ngươi đang nói gì với Từ thành chủ, tại sao lại muốn lục soát thành?"

Từ thành chủ vội nói: "Không phải muốn lục soát thành, là mấy vị này hoài nghi Thủy tiên tử đã gặp nạn, hung thủ có khả năng ẩn núp trong thành, bảo chúng ta lục soát kiểm tra một chút."

Đệ tử Thang thị cũng vội vàng nói: "Không phải chúng ta hoài nghi, mà là người khác vì Thủy tiên tử hoài nghi, bọn họ nghe nói chúng ta ở phủ thành chủ, liền đưa tin cho chúng ta, nhờ chúng ta đem chuyện này phản hồi cho Từ thành chủ, để Từ thành chủ tự mình định đoạt."

Đám Thang Đoàn này lo lắng lưu lại ấn tượng không tốt cho đệ tử Xích Tiêu Tông, ngộ nhỡ đệ tử Xích Tiêu Tông cho rằng bọn họ là một đám không thèm nói đạo lý làm sao bây giờ? Cũng không thể trì hoãn hôn nhân đại sự của Tiểu Thang Đoàn.

Từ thành chủ thầm nghĩ, bất kể là ai hoài nghi, đều là một lời khó nói hết.

Chẳng qua ông ta vẫn liên tục nói cho những người này biết, "Chư vị yên tâm, mỗi ngày trong thành chúng ta đều phái thị vệ tuần tra điều tra, sẽ không để lọt tin tức gì. Còn Thủy tiên tử bên kia, ta cũng hi vọng nàng ta bình an vô sự."

Từ thành chủ giải thích xong, liền kiếm cớ vội vàng rời đi.

Dưới ám chỉ của các huynh đệ, Thang Diệp Lâm đỏ mặt tiến lên, hỏi: "Hai vị đạo hữu, các ngươi đây là muốn đi ra ngoài?"

"Đúng vậy, khó được đến thành Đài Trạch, sư huynh muội chúng ta hai muốn đi ra ngoài dạo chơi, nhìn xem tình huống trong thành." Thịnh Vân Thâm trả lời.

"Vậy chúng ta có thể cùng đi không?" Thang Diệp Lâm hỏi, đôi mắt vẫn nhìn Văn Kiều yên tĩnh mà ngoan ngoãn bên cạnh.

Lúc Văn Kiều không chiến đấu, cho người cảm giác rất nhu thuận an tĩnh, cực kỳ được người ta yêu thích.

Thịnh Vân Thâm là người thích kết giao bạn bè, không hề phát hiện có gì không đúng, vô cùng sảng khoái nói: "Được chứ, nhiều người náo nhiệt."

Thế là một đám người vô cùng náo nhiệt cùng ra ngoài.

Đám Thang Đoàn biết tâm tư Tiểu Thang Đoàn nhà bọn hắn, rất có tâm cơ lôi kéo Thịnh Vân Thâm nói chuyện, đem hai người nhỏ nhất lưu lại ở phía sau, chế tạo cho bọn hắn cơ hội ở chung, đồng thời nháy mắt cho Thang Diệp Lâm, để hắn ta nắm chặt cơ hội, cùng tiểu sư muội người ta giao lưu nhiều hơn.

Thang Diệp Lâm có chút khẩn trương, đã lớn như vậy, hắn ta còn chưa từng chủ động nói chuyện với nữ tu ngoài gia tộc đâu.

Hắn ta cố gắng nghẹn ra một câu: "Mẫn cô nương, không biết bình thường ngươi thích gì?"

Văn Kiều nhìn bình tĩnh nói: "Đánh nhau tu luyện dưỡng linh thảo."

Thang Diệp Lâm: "Đúng rồi, sở thích này rất tốt đúng không, ha ha."

Văn Kiều liếc hắn ta một cái, Thang Diệp Lâm cảm thấy, ánh mắt nàng nhìn mình phảng phất đang nhìn một đồ ngốc, điều này khiến hắn ta vô cùng uể oải, bởi vì hắn ta cũng cảm thấy mình giống như đồ ngốc.

Thang Diệp Lâm yên lặng nhịn xuống chua xót trong lòng, tiếp tục cùng Văn Kiều trò chuyện, nhưng đáng tiếc Văn Kiều hờ hững, trái tim thiếu nam cũng phải tan nát.

Cho đến khi Thịnh Vân Thâm và Văn Kiều nhìn thấy cửa hàng ven đường có bán một ít đồ ăn vặt, lúc đi vào mua đồ, đám Thang Đoàn tranh thủ thời gian cổ vũ Tiểu Thang Đoàn đang uể oải: "Nam tử hán đại trượng phu, chút thất bại ấy tính là gì, tiếp tục cố gắng lên, ngươi là Tiểu Thang Đoàn của Thang gia chúng ta, ngẫm lại lão tổ chúng ta, lúc trước chẳng phải cũng là mặt dày mày dạn, theo đuổi gần ngàn năm, mới lấy được thê tử sao?"

Lúc này Thang Diệp Lâm mới tỉnh lại, lão tổ đều có thể kiên trì ngàn năm, hắn ta còn chưa có theo đuổi đâu.

Mặc dù Thang Diệp Lâm muốn tiếp tục cố gắng lấy được hảo cảm từ Văn Kiều, nhưng đáng tiếc ông trời cũng không cho bọn hắn cơ hội.

Trên đường, bọn họ gặp được một đám người tu luyện.

Bọn người tu luyện này đều là vì Thủy Ly Âm mất tích mà đến, bởi vì trong lòng mọi người cùng ôm một mục đích mà đến, tự nhiên là đồng minh, quan hệ với nhau vô cùng hòa hợp, lúc đi trên đường gặp nhau, đều dừng lại giao lưu tin tức.

Đúng lúc Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm đều muốn biết một chút tình huống, đi theo nghe một chút.

Đám người này đi vào thành Đài Trạch đã được mấy ngày thời gian, những ngày này bọn họ đều bí mật đi khắp nơi tra hỏi trong thành Đài Trạch, thậm chí đem nhà trọ lúc trước Thủy Ly Âm tạm thời nghỉ ngơi khi đi ngang qua thành Đài Trạch điều tra vô số lần, khiến cho chưởng quỹ và nhân viên nhà trọ đều sắp sụp đổ, hận không thể nhanh chóng đưa tiễn bọn họ.

"Nhà trọ Thủy tiên tử từng ở, chúng ta đã lặp đi lặp lại xem xét, cũng không có dị thường, hiển nhiên Thủy tiên tử chỉ là tạm thời dừng lại, sau đó liền rời đi."

"Cũng không nhất định nha, cho dù có dị thường, cũng sớm bị xóa đi, làm sao chúng ta có thể tìm được."

"Đúng vậy, Thủy tiên tử đã mất tích lâu như vậy."

"Ta vẫn cảm thấy Thủy tiên tử đã gặp bất trắc."

"Trong thành này thực sự không tìm thấy cái gì, không bằng chúng ta ra khỏi thành đi tìm đi."

"Nhưng mà, ngộ nhỡ Thủy tiên tử bị người ta giấu trong thành thì sao? Thủy tiên tử vẫn chờ chúng ta đi cứu thì sao?"

"..."

Mười mấy người tu luyện ở đây, ngươi một lời ta một câu phát biểu cao kiến, giống như năm trăm con vịt đang kêu cạc cạc, Thịnh Vân Thâm và Văn Kiều nghe được hoa mắt chóng mặt, tranh thủ thời gian rút lui.

Xoa xoa cái trán, Thịnh Vân Thâm truyền âm cho tiểu sư muội Văn Kiều, đám người này căn bản không có một chút manh mối nào, tất cả đều chỉ dựa vào suy đoán của bản thân, thật sự có thể tìm được người sao?

Không biết. Văn Kiều vô cùng dứt khoát nói, không mang phiền phức đến cho chúng ta là tốt rồi.

Thịnh Vân Thâm đồng ý, những người tu luyện phát cuồng bên trong thành Đài Trạch còn chưa chữa khỏi đâu, nào có thời gian đi giày vò những chuyện này.

Nhưng mà, bọn hắn vừa nói xong không lâu, phiền phức liền đến.

Một người tu luyện chạy tới, la hét một tiếng: "Đoàn Hạo Diễm lại đến phủ thành chủ đòi người."

Nghe nói như thế, đám người tu luyện nhanh chóng chạy tới phủ thành chủ.

Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm không rõ ràng cho lắm, cũng đi theo đám người trùng trùng điệp điệp đến phủ thành chủ, thuận tiện hỏi đám Thang Đoàn kia xảy ra chuyện gì.

"Đoàn Hạo Diễm kia là đệ tử Minh Dương Đoàn thị, hắn ta một lòng cho rằng, Thủy tiên tử mất tích có liên quan đến thành Đài Trạch, muốn phủ thành chủ giao Thủy Ly Âm ra."

Sau khi nghe xong, hai người Thịnh Vân Thâm rốt cuộc đã hiểu lời nói của Từ thành chủ vào ngày đó, một người tu luyện nào đó đầu óc có vấn đề, cho rằng Thủy Ly Âm mất tích có liên quan tới thành Đài Trạch, trực tiếp chạy tới bảo thành Đài Trạch trả người.

Chờ bọn hắn đến phủ thành chủ, rốt cuộc nhìn thấy người đầu óc có vấn đề kia.

Đệ tử Minh Dương Đoàn thị trời sinh có thuộc tính hỏa, một thân hỏa khí cực vượng, có thể là có quan hệ với thuộc tính hỏa và công pháp tu luyện của bọn hắn, đệ tử Đoàn thị nổi tiếng với tính tình nóng nảy, một lời không hợp liền chém chém giết giết, cực kỳ không nói đạo lý.

Lúc bọn họ chạy tới, vừa hay nhìn thấy Đoàn Hạo Diễm ép hỏi người của phủ thành chủ lúc nào mới chịu giao Thủy Ly Âm ra.

Từ thành chủ không có tự mình ra mặt, chỉ có quản sự và thị vệ thủ vệ ở đó.

"Đã qua mấy ngày rồi, các ngươi còn không chịu giao người, rốt cuộc có mục đích gì?" Đoàn Hạo Diễm nghiêm nghị nói.

"Đoàn công tử, không phải chúng ta không giao người, chúng ta cũng không biết Thủy tiên tử ở nơi nào, nàng ta mất tích không có liên quan gì tới chúng ta."

Thành Đài Trạch tuy là thành phụ thuộc Xích Tiêu Tông, nhưng đối mặt đệ tử Minh Dương Đoàn thị, cũng cần phải nhún nhường mấy phần, không dễ cùng bọn hắn trở mặt động thủ. Vì vậy đối mặt Đoàn Hạo Diễm ép hỏi, cho dù trong lòng không kiên nhẫn, quản sự chỉ có thể ôn tồn giải thích.

Tính tình Đoàn Hạo Diễm cực kỳ không tốt, thấy vị quản sự này chỉ một mực thoái thác, rốt cuộc nổi giận.

Hai tay hắn ta vồ lấy, lấy vũ khí ra là một quả cầu giống như ngọn lửa, đánh về phía quản sự kia.

Lúc ngọn lửa kia xuất hiện, không khí xung quanh nhanh chóng ấm lên, một cỗ khí tức mang theo dị hỏa đập vào mặt.

Con ngươi Văn Kiều hơi co lại, không nghĩ tới vũ khí của Đoàn Hạo Diễm này vậy mà dung nhập dị hỏa, nếu người tu luyện bình thường đối đầu với nó, không chiếm được lợi ích.

Quản sự chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Vũ, làm sao có thể chịu được một kích mang theo dị hỏa của người tu luyện cảnh giới Nguyên Mạch.

Mắt thấy dị hỏa kia sẽ lập tức rơi xuống người, một đầu roi ngang trời quét tới, đánh văng ngọn lửa kia, rơi xuống một bên trên mặt đất, phát ra tiếng xèo xèo, ăn mòn ra một cái hố.

"Ai?" Đoàn Hạo Diễm nổi trận lôi đình rống to một tiếng, nhìn về phía chủ nhân roi dài.

Khi thấy rõ là một thiếu nữ dung mạo tuyệt đại, thần sắc thanh lãnh, hắn ta sửng sốt một chút, đè xuống tức giận trong lòng nói: "Tiểu nha đầu, nơi này không có chuyện của ngươi, chớ xen vào việc của người khác."

Đệ tử Thang thị lo lắng nhìn Văn Kiều ra tay, loại người điên không nói lý giống như Đoàn Hạo Diễm, tốt nhất đừng trực tiếp đối đầu với hắn ta.

Thịnh Vân Thâm không nghĩ tới Văn Kiều sẽ ra tay, nhưng đây là tiểu sư muội nhà mình, sao có thể cho phép người khác bắt nạt, lập tức dỗi trở về: "Nói ai là tiểu nha đầu? Chỉ cho phép ngươi ở đây nổi điên, không cho phép chúng ta phản kích sao?"

"Ngươi nói cái gì?" Đoàn Hạo Diễm trừng mắt tức giận.

Thịnh Vân Thâm hừ một tiếng: "Chỉ đơn giản như vậy mà nói ngươi cũng nghe không hiểu, cũng đúng, nếu như đã hiểu, cũng sẽ không chạy đến đây đến đòi người, tự rước lấy nhục."

Lời này rất đâm tâm, Đoàn Hạo Diễm rốt cuộc giận tím mặt, vũ khí trong tay hướng Thịnh Vân Thâm công kích.

Đám người kinh hô một tiếng, sợ liên lụy đến mình, nhanh chóng lui ra phía sau.

Đám Thang Đoàn ngược lại là trượng nghĩa, nhưng tốc độ Đoàn Hạo Diễm quá nhanh, cộng thêm một thân hỏa khí, người tu luyện bình thường rất khó tới gần, cứu viện không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoàn Hạo Diễm áp sát hai sư huynh muội Thịnh Vân Thâm.

"Sư huynh lui lại."

Văn Kiều kéo Thịnh Vân Thâm về phia sau, một tay ngăn cản công kích của đối phương, tay còn lại hóa thành quyền, sau đó một quyền đấm vào mặt Đoàn Hạo Diễm.

Đoàn Hạo Diễm kêu lên một tiếng đau đớn, ngược lại lui ra sau.

Liên tục lui lại tầm mười bước, mới dừng lại. Nửa khuôn mặt của hắn ta nhanh chóng sưng lên, đôi mắt nhiễm lên tơ máu, khiếp sợ mà nhìn chằm chằm vào Văn Kiều, ngao một tiếng, xuất thủ lần nữa, vài ngọn lửa trực tiếp đánh vào mặt nàng.

Ngọn lửa mang theo dị hỏa thiêu đốt, Văn Kiều né trái tránh phải, cảm thấy bên mặt nóng bừng, mặt nghiêng sang, một đám lửa từ gò má bên cạnh bay qua, vài sợi tóc bên gò má nhanh chóng bốc hơi.

"Tê tê tê"

Văn Thỏ Thỏ ghé vào bờ vai Văn Kiều thiếu chút nữa bị đốt cháy, lập tức nổi giận, cũng không tiếp tục giả vờ làm nhúm lông, kêu rít lên hướng Đoàn Hạo Diễm bổ nhào qua, cả bộ lông tròn đánh bốp vào mặt hắn ta.

Đoàn Hạo Diễm bị cục lông tròn công kích, tức giận muốn bắt lấy nó, nào biết trên mặt bị cục lông tròn dùng hai chân đạp một cái, cứng rắn đạp hắn ta ngã trên mặt đất.

Lúc này Văn Kiều đã thừa cơ lướt qua, một cước đạp trên bộ ngực hắn ta, Đoàn Hạo Diễm phun ra một ngụm máu.

"A a a!" Đoàn Hạo Diễm kêu lên thảm thiết, muốn giãy dụa, nhưng Văn Thỏ Thỏ sao có thể cho phép hắn ta tránh thoát, thoải mái mà trấn áp, Văn Kiều thì đè hắn ta xuống, đập từng quyền từng quyền.

Loại người não tàn như thế này, phải đánh, đánh đến khi hắn ta thanh tỉnh mới thôi.

Thế là người ở chỗ này chỉ có thể nhìn một người một thỏ đè Đoàn Hạo Diễm vốn vẫn còn phách lối xuống đất mà đánh, cách đánh lưu manh này, đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến choáng váng, trong lúc nhất thời vậy mà đã quên phản ứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện