Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Mà Kỷ Dao không biết gì, vẫn cho rằng Dương Thiệu cực kỳ nhẫn nại, nên không ép bức nàng quyết định chuyện hôn sự ngay, nàng an tâm trở về nhà.
Lúc này, Kỷ Đình Nguyên còn ở bên ngoài uống rượu, đã chuốc say mấy người bạn tốt rồi, nghe nói trong ngõ Hồi Nguyệt mới mở một quán rượu, trong tiệm có rượu Trạng Nguyên Hồng cực kỳ đậm đà, hắn ta lại cùng đám hồ bằng cẩu hữu của mình vai kề vai đi tới, đi thưởng thức mùi vị tươi mới.
Quán rượu rất lớn, Kỷ Đình Nguyên kêu năm vò rượu, cùng Tô công tử, Lý công tử đến nhã gian thưởng thức.
Phàm là xuất môn tụ hội bạn bè, bên cạnh hắn ta nhất định là có Tô Thăng, Lý Băng Như, người trước xuất thân trâm anh thế gia, còn Lý Băng Như lại là đệ tử hàn môn, ba người xuất thân có cao có thấp, nhưng lại vô cùng thân thiết với nhau. Cho nên lúc đầu khi Kỷ Nguyệt phải gả cho người khác, hắn ta cũng từng lựa chọn một trong những người bạn này, nhưng sau này là Tạ Minh Kha đến cưới.
Ba người nói chuyện một lúc, Tô Thăng cười nói: "Trạng Nguyên Hồng (rượu Thiệu Hưng) này thực không tệ, nhưng so với rượu Chu gia đích thân trưng cất có kém một chút."
"Thắng ở chỗ mùi vị độc đáo, chắc là ủ rượu ở nơi thường xuyên phủ tuyết."
Lý Băng Như cười khẽ: "nói đến phẩm rượu, thực sự là không có ai vượt qua ngươi, ngươi nên đi mở một tiệm rượu, sinh ý nhất định là hưng thịnh."
"Chuyện phiền phức như vậy ta không làm." Kỷ Đình Nguyên thầm nghĩ, không những không có thời gian, nếu bị mẫu thân biết được còn không biết sẽ bị mắng tới mức nào nữa.
Trong tay Tô Thăng chuyển động ly rượu, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Muội phu ngươi gần đây có tiết lộ chuyện liên quan tới Thái tử? Nghe nói Thái tử phi hoài thai long tôn..." hắn ta cười ha một tiếng, "quanh co khúc khuỷu, vỗ dĩ cho rằng Thái tử nhất định sẽ bị rơi đài, nhưng ngược lại là hiện nay lại nắm chắc phần thắng."
Ngay từ rất sớm có nhiều người đứng về phe Tống Vân, bỏ đá xuống giếng đối với Tống Diệm, không biết hiện nay trong lòng họ có tư vị gì đây.
"Tưởng đại nhân không phải viện cớ bệnh từ quan rồi sao, e sợ Thái tử trả thù mà bị dọa tới mức rời khỏi Kinh thành, năm kia chính là ông ta ngáng chân Thái tử một phát, làm cho Từ đại nhân ủng hộ Thái tử bị biếm chức quan." Lý Băng Như ý vị thâm trường: "may mà những người trẻ tuổi như chúng ta lời nói không có trọng lượng."
Nếu không sẽ bị đẩy vào trong vũng nước đục này, tiến thoái lưỡng nan.
Kỷ Đình Nguyên nói: "Muội phu ta là người nào cơ chứ, đừng nói tiết lộ tin tức, ngay cả hai từ Thái tử cũng chưa từng nhắc qua."
"Cẩn thận ngôn từ đến như vậy?"
"Vì mạng nhỏ của chúng ta liền phải cẩn thận lời nói." Kỷ Đình Nguyên nâng cao ly rượu, "vẫn là uống rượu thôi."
Đừng nhìn Kỷ Đình Nguyên ngày thường hào sảng, từ trước tới nay chưa từng nói linh tinh, Tô Thăng đành chịu, hỏi:" "Thuyết lưu dân" của ngươi vẫn chưa trình lên đâu? Địa danh Kiến Châu lại có tai, đang vào thời điểm như vậy, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
Kỷ Đình Nguyên nhức đầu: "Uống xong trở về liền viết, còn thiếu một chút."
Mấy người uống hết một vò rượu, Kỷ Đình Nguyên muốn đi vệ sinh nên đi ra khỏi nhã gian, chỉ nghe thấy bên ngoài một trận huyên náo, có giọng nói thô to vang lên: "Ôi, tiểu công tử này uống rất được đấy, đến đến, ta uống với ngươi vài ly, nếu ngươi có thể thắng ta, tiền rượu ta liền trả thay ngươi."
"Ai thèm tiền rượu của ngươi có chứ?" Tiểu công tử đó rất kiêu ngạo, "bổn công tử muốn, cả tiệm rượu đều có thể mua được."
Kỷ Đình Nguyên vừa nghe thấy giọng nói này quen thuộc, vô thức bước lại gần hai bước, chỉ thấy tiểu công tử ở phía Đông mặc một thân áo xanh, thân hình gầy nhỏ, dưới ánh đèn cầy sắc mặt hơi hơi đỏ, sóng mắt như có nước chuyển động, hắn ta cau mày, đi tới đó.
Chiếc ghế đối diện đột nhiên có người ngồi xuống, Thẩm Nghiên kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn rõ người tới là Kỷ Đình Nguyên, khóe miệng liền giương lên, khuôn mặt cũng càng đỏ hơn.
"Kỷ công tử."
"Ngươi đến đây làm gì?" Kỷ Đình Nguyên lại lạnh giọng nói, "không biết đây là quán rượu hay sao?"
sự vui mừng vừa mới dâng lên đột nhiên tan thành mây khói, hôm nay Thẩm Nghiên vốn dĩ muốn thưởng nguyệt cùng Kỷ Dao, kết quả nghe nói Kỷ Dao bị Công chúa mang đi rồi, cho nên liền tới đây, nàng ta cụp mắt xuống:" Rượu ở đây không tệ, ta đến thử xem sao."
"Ngươi cho rằng ngươi trang điểm thành nam tử người khác sẽ không nhận ra?" Kỷ Đình Nguyên cau mày, thực sự là quá bắt mắt, hán tử vừa rồi muốn đối rượu với nàng ta, rõ ràng là muốn thân cận nàng ta, "ngươi đừng ở đây hồ nháo, Thẩm Nghiên, ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có uống thêm rượu đi nữa ta cũng sẽ không phản ứng gì."
"Thế nào?" Thẩm Nghiên cũng không hi vọng hắn ta thích mình, tới Kỷ gia bao nhiêu lần rồi, có lần nào mà hắn ta không dựng mày trợn mắt? Hôm nay ngược lại lại tới quản chuyện không đâu, nàng ta nhỏ giọng nói, "không biết Kỷ công tử nói không phản ứng là ý gì?"
Kỷ Đình Nguyên vô cùng tức giận.
Trong lòng nàng ta biết rõ còn hỏi, hắn ta sẽ không thích Thẩm Nghiên.
"đi!" Kỷ Đình Nguyên quát, "nếu không ta sẽ cho người nói lại với lệnh tôn."
Vạn nhất Thẩm Nghiên say ở đây, mẫu thân khẳng định sẽ trách tội lên đầu hắn ta, hắn ta không phải người vô tội sao? Cũng không phải hắn ta bảo Thẩm Nghiên uống rượu.
Vốn dĩ Thẩm Nghiên muốn rời đi, nhưng bị Kỷ Đình Nguyên thúc giục, nàng ta lại không muốn nữa.
"Ta còn chưa uống đủ, rượu Trạng Nguyên Hồng này không tệ."Thẩm Nghiên nâng ly rượu lên.
Kỷ Đình Nguyên một phát đoạt đi: "Ngươi đã từng nghĩ say rượu ở đây, sẽ như thế nào không?"
Chút rượu này thì tính là gì? Thẩm Nghiên thầm nghĩ nàng mới không ngốc như vậy!
Chỉ là phản ứng của Kỷ Đình Nguyên có chút ngoài dự kiến, mặc dù có thể là hắn ta sợ mình làm liên lụy tới, nhưng dù sao cũng là quan tâm mình, khóe miệng Thẩm Nghiên lại nhịn không được mà nhếch lên, nhìn chằm chằm Kỷ Đình Nguyên: "Ta không biết, chính là cảm thấy rượu hợp khẩu vị, Kỷ công tử, ngươi có muốn uống cùng ta vài ly?"
thật là phiền phức.
Kỷ Đình Nguyên suy ngẫm chốc lát: "Ta uống với ngươi, có phải là uống xong ngươi sẽ rời đi?"
"Được." Thẩm Nghiên gật đầu.
Kỷ Đình Nguyên cầm một ly rượu tới.
Hai người mỗi người một ly rượu đầy.
Kỷ Đình Nguyên nói: "Ngươi muốn uống nhiều như vậy?" Sợ rằng điên rồi đi, loại rượu mạnh như thế này muội muội uống một ngụm liền ngã, nàng ta lại muốn uống cả một ly đầy.
Thẩm Nghiên nhìn ra hắn ta đang kinh ngạc, cầm ly rượu lên uống mấy ngụm hết sạch.
Kỷ Đình Nguyên chấn kinh: " Ngươi như thế này sẽ..." sẽ lập tức say đấy? hắn ta nhìn chằm chằm tiểu cô nương, chỉ thấy gò má nàng ta đỏ ửng, so với ánh mặt trời còn đỏ hơn, môi nàng ta bị rượu ngấm vào trơn bóng, càng thêm diễm lệ.
hắn ta cảm thấy Thẩm Nghiên ngay lập tức sẽ ngã xuống.
Nhưng không có, Thẩm Nghiên lại rót ra một ly, cười híp mắt nói: "Bạn rượu tri kỷ ngàn chén ít, Kỷ công tử."
hắn mỗi ngày kêu gọi bằng hữu, làm bạn với rượu chính là loại hăng hái này đi, "Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng. Chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn", có chút cảm giác phiêu phiêu thoát khỏi thế tục, cho dù có chút phiền não, rượu ngon vừa uống vào bụng liền biến mất tăm mất tích.
Vĩnh viễn đều là một thanh niên phấn chấn, có chí tiến thủ.
"Kỷ công tử, lại cạn tiếp." Nàng ta bưng rượu lên.
Kỷ Đình Nguyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Tô Thăng và Lý Băng Như đi tới, Tô Thăng kinh ngạc nói: "Ngươi đi vệ sinh tới tận đây? Đây là ai, không giới thiệu cho chúng ta một chút hay sao?" Cư nhiên là một tiểu cô nương, Kỷ Đình Nguyên lúc nào thì quen biết tiểu cô nương vậy?
Kỷ Đình Nguyên cảm thấy một trận đau đầu.
"Hai vị công tử, mời ngồi." Thẩm Nghiên tự mình giới thiệu, "ta là bạn của Kỷ nhị cô nương, ta gọi Thẩm Nghiên."
"Ồ." Tô Thăng cười lên, "Kỷ nhị cô nương thì ta đã từng nghe qua, nhưng chưa từng gặp mặt, nói tới, Tán Minh, sao ngươi không mang muội muội ngươi tới uống rượu? Đại muội muội của ngươi gả cho Tạ đại nhân thì thôi, Nhị muội muội chắc có thể mang tới chứ?"
Có thể cái quỷ!
"Muội ấy không uống được." Kỷ Đình Nguyên cự tuyệt, lại nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên, "ngươi cũng thôi được rồi đấy."
Cứ thúc giục nàng ta rời đi mãi, Thẩm Nghiên nói: "Đợi uống thêm một ly nữa ta liền rời đi." Nâng cằm lên, "ly này của công tử còn chưa uống đâu."
Kỷ Đình Nguyên đương nhiên không coi là gì, một ngụm uống hết.
Nam thanh niên tư thái tiêu sái, rượu uống xuống, hầu kết chuyển động, Thẩm Nghiên nhìn thấy, hơi hơi thở dài, làm sao đây, nàng ta chính là nhìn trúng Kỷ Đình Nguyên, Kỷ Đình Nguyên làm cái gì thì trong mắt nàng ta cũng vô cùng anh tuấn.
Ánh mắt tiểu cô nương ngốc lăng, Tô Thăng đẩy đẩy Lý Băng Như, ám thị Lý Băng Như nhìn xem.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết là chuyện gì.
Hai nam nhân không nhịn được cười.
Thẩm Nghiên bị họ cười có chút ngại ngùng, quay đầu đem ly rượu đặt tới bên miệng uống xuống, chốc lát ly rượu liền trống không.
"Lợi hại." Tô Thăng nhướng mày, "rượu Trạng Nguyên Hồng này ta chỉ có thể uống được vài ly, vì quá nồng."
"Vẫn tốt, nồng nhất vẫn là Thiêu Đao Tử."
Lời này của Thẩm Nghiên vừa nói ra, cả ba người đều nhìn nàng ta, Lý Băng Như cười nói: "Lẽ nào cô nương đã từng uống qua sao?"
"Ừ, chỉ uống được một ly, lúc đó ta uống qua Thiêu Đao Tử của Liêu Châu, đủ mùi vị nhất."
"Ôi chao, hiếm có, trong các cô nương cư nhiên có người thích uống rượu!" Tô Thăng vỗ tay một phát, "lần sau chúng ta uống rượu, cũng mời cô nương tới...."
"nói liên thiên cái gì?" Kỷ Đình Nguyên cắt ngang, "nàng ta không có chừng mực, ngươi cũng không có chừng mực hay sao?"
Còn không phải vì Kỷ Đình Nguyên ngươi sao, Tô Thăng cảm thấy oan uổng, cười nhạt một cái.
Kỷ Đình Nguyên đứng lên: "đi thôi, đã uống hai ly rồi."
Thẩm Nghiên chống bàn đứng lên.
Nàng ta học nam tử, thắt đai ngọc ở eo, nhỏ bé tinh tế, giống một thiếu niên chưa trưởng thành. Nhưng trước ngực lại hơi nhô ra, rốt cuộc vẫn là cô nương mười lăm tuổi.
Kỷ Đình Nguyên hơi do dự, nói với Tô Thăng, Lý Băng Như: "Các ngươi tiếp tục uống, ta đi trước đây."
Biết rằng hắn ta muốn đưa tiễn, hai người liền thức thời cáo biệt.
Thẩm Nghiên đi tới cửa, nhìn nam nhân bên cạnh chỉ cảm thấy mình như nằm mơ, sớm biết như thế này có thể khiến Kỷ Đình Nguyên đưa nàng ta trở về, nàng ta nguyện ý uống tới chết!
Tiểu cô nương một đường đều cười trộm, Kỷ Đình Nguyên chỉ cảm thấy đau não.
hắn ta nhất định là người cực tốt bụng mới nghĩ tới chuyện làm việc thiện này!
Mắt thấy Thẩm Nghiên ngày càng đi gần mình, hắn ta nhướng mày: "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cách xa một chút."
một tiếng quát to lại khiến Thẩm Nghiên bị sợ nhảy dựng.
Thực ra nàng ta không phải cố ý, thực sự là không kiểm soát được mà đi sát về phía đó, hình như trên người Kỷ Đình Nguyên có gì đó thu hút nàng ta.
Nàng ta dựa sang bên cạnh.
"Lần sau đừng có tới quán rượu uống rượu một mình, không phải lần nào cũng gặp được ta đâu." Kỷ Đình Nguyên khuyên răn.
"Vậy ngày thường công tử tới đâu để uống rượu?"
Làm sao, lẽ nào còn muốn tới tìm hắn ta sao? Kỷ Đình Nguyên lạnh giọng nói: "Ngươi đừng uống rượu nữa, một cô nương gia giống cái gì rồi."
" Uống rượu cũng không phân nam nữ, giống như nhà thơ tiền triều Ôn Thái Xuân rất biết uống rượu, đo đó mới viết ra "sớm tối say nằm dưới bàn, tương tư mùa xuân này ", nữ tử vì sao không thể uống rượu? Ta còn muốn mở một quán rượu, thu thập rượu ngon khắp thế gian." Đến lúc đó, Kỷ Đình Nguyên ở trong quán rượu đó muốn uống loại nào cũng được.
"Đúng là một chí hướng to lớn." Kỷ Đình Nguyên lại cười nhạo, "ngươi cũng không phải là Ôn Thái Xuân, ngươi mở quán rượu sẽ chỉ hủy hoại thanh danh nữ nhi nhà quan của ngươi mà thôi."
Nàng ta cắn môi: "Ta không quan tâm, dù sao thì trong mắt công tử, ta cũng chẳng có danh tiếng gì."
Kỷ Đình Nguyên ngơ ngẩn.
Hồi tưởng lại, hắn ta thực sự đã từng mắng qua Thẩm Nghiên như vậy.
Nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Mắt thấy đã đến trước cửa Thẩm gia, hắn ta dừng lại, nhìn Thẩm Nghiên: "Thẩm cô nương, ta thật lòng khuyên ngươi một câu, ngươi không nên tiếp tục như thế này nữa."
"Cái gì tiếp tục?" Nàng ta ngẩng đầu, trong mắt phảng phất như có các mảnh nhỏ tinh quang lấp lánh, đường viền sắc nhọn của nó, có thể đâm thương người khác.
không, chỉ có thể đâm bản thân nàng ta bị thương mà thôi.
Kỷ Đình Nguyên nhàn nhạt nói: "Ngươi không cần tiếp tục thích ta nữa, ta sẽ không cưới ngươi."
Rốt cuộc vẫn là câu nói này.
Thẩm Nghiên nói: "Vậy công tử có cưới người khác không?"
Kỷ Đình Nguyên trầm mặc.
"Nếu như không có, vậy ta sẽ không đáp ứng công tử." Khóe mắt Thẩm Nghiên có chút nóng, "Kỷ Đình Nguyên, trước thời điểm đó, ta vẫn sẽ luôn thích công tử."
Mặc dù nàng ta không biết vì sao bản thân mình lại cố chấp như vậy, nhưng lần đầu tiên gặp hắn ta liền khắc ghi trong lòng, hình bóng của hắn ta, nhất cử nhất động của hắn ta, bất kể là tốt hay xấu, Thẩm Nghiên đều không có cách nào quên được.
Hôm nay Kỷ Đình Nguyên đưa nàng ta về nhà, nàng ta càng không có cách nào quên được.
"Kỷ Đình Nguyên, hoặc là công tử càng hung dữ với ta hơn một chút."
Giọng nói nàng ta mềm mại, giống như loại kẹo ngọt nhất trên đời.
"Ngươi điên rồi." Kỷ Đình Nguyên nghiêng đầu, không nhìn nàng ta nữa, "trở về đi."
hắn ta quay lưng rời đi.
Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng hắn ta, muốn cười lại muốn khóc, hắn ta lại cự tuyệt, nhưng mà hôm nay, sao hắn ta lại không hung dữ nữa.
Mà Kỷ Dao không biết gì, vẫn cho rằng Dương Thiệu cực kỳ nhẫn nại, nên không ép bức nàng quyết định chuyện hôn sự ngay, nàng an tâm trở về nhà.
Lúc này, Kỷ Đình Nguyên còn ở bên ngoài uống rượu, đã chuốc say mấy người bạn tốt rồi, nghe nói trong ngõ Hồi Nguyệt mới mở một quán rượu, trong tiệm có rượu Trạng Nguyên Hồng cực kỳ đậm đà, hắn ta lại cùng đám hồ bằng cẩu hữu của mình vai kề vai đi tới, đi thưởng thức mùi vị tươi mới.
Quán rượu rất lớn, Kỷ Đình Nguyên kêu năm vò rượu, cùng Tô công tử, Lý công tử đến nhã gian thưởng thức.
Phàm là xuất môn tụ hội bạn bè, bên cạnh hắn ta nhất định là có Tô Thăng, Lý Băng Như, người trước xuất thân trâm anh thế gia, còn Lý Băng Như lại là đệ tử hàn môn, ba người xuất thân có cao có thấp, nhưng lại vô cùng thân thiết với nhau. Cho nên lúc đầu khi Kỷ Nguyệt phải gả cho người khác, hắn ta cũng từng lựa chọn một trong những người bạn này, nhưng sau này là Tạ Minh Kha đến cưới.
Ba người nói chuyện một lúc, Tô Thăng cười nói: "Trạng Nguyên Hồng (rượu Thiệu Hưng) này thực không tệ, nhưng so với rượu Chu gia đích thân trưng cất có kém một chút."
"Thắng ở chỗ mùi vị độc đáo, chắc là ủ rượu ở nơi thường xuyên phủ tuyết."
Lý Băng Như cười khẽ: "nói đến phẩm rượu, thực sự là không có ai vượt qua ngươi, ngươi nên đi mở một tiệm rượu, sinh ý nhất định là hưng thịnh."
"Chuyện phiền phức như vậy ta không làm." Kỷ Đình Nguyên thầm nghĩ, không những không có thời gian, nếu bị mẫu thân biết được còn không biết sẽ bị mắng tới mức nào nữa.
Trong tay Tô Thăng chuyển động ly rượu, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Muội phu ngươi gần đây có tiết lộ chuyện liên quan tới Thái tử? Nghe nói Thái tử phi hoài thai long tôn..." hắn ta cười ha một tiếng, "quanh co khúc khuỷu, vỗ dĩ cho rằng Thái tử nhất định sẽ bị rơi đài, nhưng ngược lại là hiện nay lại nắm chắc phần thắng."
Ngay từ rất sớm có nhiều người đứng về phe Tống Vân, bỏ đá xuống giếng đối với Tống Diệm, không biết hiện nay trong lòng họ có tư vị gì đây.
"Tưởng đại nhân không phải viện cớ bệnh từ quan rồi sao, e sợ Thái tử trả thù mà bị dọa tới mức rời khỏi Kinh thành, năm kia chính là ông ta ngáng chân Thái tử một phát, làm cho Từ đại nhân ủng hộ Thái tử bị biếm chức quan." Lý Băng Như ý vị thâm trường: "may mà những người trẻ tuổi như chúng ta lời nói không có trọng lượng."
Nếu không sẽ bị đẩy vào trong vũng nước đục này, tiến thoái lưỡng nan.
Kỷ Đình Nguyên nói: "Muội phu ta là người nào cơ chứ, đừng nói tiết lộ tin tức, ngay cả hai từ Thái tử cũng chưa từng nhắc qua."
"Cẩn thận ngôn từ đến như vậy?"
"Vì mạng nhỏ của chúng ta liền phải cẩn thận lời nói." Kỷ Đình Nguyên nâng cao ly rượu, "vẫn là uống rượu thôi."
Đừng nhìn Kỷ Đình Nguyên ngày thường hào sảng, từ trước tới nay chưa từng nói linh tinh, Tô Thăng đành chịu, hỏi:" "Thuyết lưu dân" của ngươi vẫn chưa trình lên đâu? Địa danh Kiến Châu lại có tai, đang vào thời điểm như vậy, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
Kỷ Đình Nguyên nhức đầu: "Uống xong trở về liền viết, còn thiếu một chút."
Mấy người uống hết một vò rượu, Kỷ Đình Nguyên muốn đi vệ sinh nên đi ra khỏi nhã gian, chỉ nghe thấy bên ngoài một trận huyên náo, có giọng nói thô to vang lên: "Ôi, tiểu công tử này uống rất được đấy, đến đến, ta uống với ngươi vài ly, nếu ngươi có thể thắng ta, tiền rượu ta liền trả thay ngươi."
"Ai thèm tiền rượu của ngươi có chứ?" Tiểu công tử đó rất kiêu ngạo, "bổn công tử muốn, cả tiệm rượu đều có thể mua được."
Kỷ Đình Nguyên vừa nghe thấy giọng nói này quen thuộc, vô thức bước lại gần hai bước, chỉ thấy tiểu công tử ở phía Đông mặc một thân áo xanh, thân hình gầy nhỏ, dưới ánh đèn cầy sắc mặt hơi hơi đỏ, sóng mắt như có nước chuyển động, hắn ta cau mày, đi tới đó.
Chiếc ghế đối diện đột nhiên có người ngồi xuống, Thẩm Nghiên kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn rõ người tới là Kỷ Đình Nguyên, khóe miệng liền giương lên, khuôn mặt cũng càng đỏ hơn.
"Kỷ công tử."
"Ngươi đến đây làm gì?" Kỷ Đình Nguyên lại lạnh giọng nói, "không biết đây là quán rượu hay sao?"
sự vui mừng vừa mới dâng lên đột nhiên tan thành mây khói, hôm nay Thẩm Nghiên vốn dĩ muốn thưởng nguyệt cùng Kỷ Dao, kết quả nghe nói Kỷ Dao bị Công chúa mang đi rồi, cho nên liền tới đây, nàng ta cụp mắt xuống:" Rượu ở đây không tệ, ta đến thử xem sao."
"Ngươi cho rằng ngươi trang điểm thành nam tử người khác sẽ không nhận ra?" Kỷ Đình Nguyên cau mày, thực sự là quá bắt mắt, hán tử vừa rồi muốn đối rượu với nàng ta, rõ ràng là muốn thân cận nàng ta, "ngươi đừng ở đây hồ nháo, Thẩm Nghiên, ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có uống thêm rượu đi nữa ta cũng sẽ không phản ứng gì."
"Thế nào?" Thẩm Nghiên cũng không hi vọng hắn ta thích mình, tới Kỷ gia bao nhiêu lần rồi, có lần nào mà hắn ta không dựng mày trợn mắt? Hôm nay ngược lại lại tới quản chuyện không đâu, nàng ta nhỏ giọng nói, "không biết Kỷ công tử nói không phản ứng là ý gì?"
Kỷ Đình Nguyên vô cùng tức giận.
Trong lòng nàng ta biết rõ còn hỏi, hắn ta sẽ không thích Thẩm Nghiên.
"đi!" Kỷ Đình Nguyên quát, "nếu không ta sẽ cho người nói lại với lệnh tôn."
Vạn nhất Thẩm Nghiên say ở đây, mẫu thân khẳng định sẽ trách tội lên đầu hắn ta, hắn ta không phải người vô tội sao? Cũng không phải hắn ta bảo Thẩm Nghiên uống rượu.
Vốn dĩ Thẩm Nghiên muốn rời đi, nhưng bị Kỷ Đình Nguyên thúc giục, nàng ta lại không muốn nữa.
"Ta còn chưa uống đủ, rượu Trạng Nguyên Hồng này không tệ."Thẩm Nghiên nâng ly rượu lên.
Kỷ Đình Nguyên một phát đoạt đi: "Ngươi đã từng nghĩ say rượu ở đây, sẽ như thế nào không?"
Chút rượu này thì tính là gì? Thẩm Nghiên thầm nghĩ nàng mới không ngốc như vậy!
Chỉ là phản ứng của Kỷ Đình Nguyên có chút ngoài dự kiến, mặc dù có thể là hắn ta sợ mình làm liên lụy tới, nhưng dù sao cũng là quan tâm mình, khóe miệng Thẩm Nghiên lại nhịn không được mà nhếch lên, nhìn chằm chằm Kỷ Đình Nguyên: "Ta không biết, chính là cảm thấy rượu hợp khẩu vị, Kỷ công tử, ngươi có muốn uống cùng ta vài ly?"
thật là phiền phức.
Kỷ Đình Nguyên suy ngẫm chốc lát: "Ta uống với ngươi, có phải là uống xong ngươi sẽ rời đi?"
"Được." Thẩm Nghiên gật đầu.
Kỷ Đình Nguyên cầm một ly rượu tới.
Hai người mỗi người một ly rượu đầy.
Kỷ Đình Nguyên nói: "Ngươi muốn uống nhiều như vậy?" Sợ rằng điên rồi đi, loại rượu mạnh như thế này muội muội uống một ngụm liền ngã, nàng ta lại muốn uống cả một ly đầy.
Thẩm Nghiên nhìn ra hắn ta đang kinh ngạc, cầm ly rượu lên uống mấy ngụm hết sạch.
Kỷ Đình Nguyên chấn kinh: " Ngươi như thế này sẽ..." sẽ lập tức say đấy? hắn ta nhìn chằm chằm tiểu cô nương, chỉ thấy gò má nàng ta đỏ ửng, so với ánh mặt trời còn đỏ hơn, môi nàng ta bị rượu ngấm vào trơn bóng, càng thêm diễm lệ.
hắn ta cảm thấy Thẩm Nghiên ngay lập tức sẽ ngã xuống.
Nhưng không có, Thẩm Nghiên lại rót ra một ly, cười híp mắt nói: "Bạn rượu tri kỷ ngàn chén ít, Kỷ công tử."
hắn mỗi ngày kêu gọi bằng hữu, làm bạn với rượu chính là loại hăng hái này đi, "Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng. Chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn", có chút cảm giác phiêu phiêu thoát khỏi thế tục, cho dù có chút phiền não, rượu ngon vừa uống vào bụng liền biến mất tăm mất tích.
Vĩnh viễn đều là một thanh niên phấn chấn, có chí tiến thủ.
"Kỷ công tử, lại cạn tiếp." Nàng ta bưng rượu lên.
Kỷ Đình Nguyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Tô Thăng và Lý Băng Như đi tới, Tô Thăng kinh ngạc nói: "Ngươi đi vệ sinh tới tận đây? Đây là ai, không giới thiệu cho chúng ta một chút hay sao?" Cư nhiên là một tiểu cô nương, Kỷ Đình Nguyên lúc nào thì quen biết tiểu cô nương vậy?
Kỷ Đình Nguyên cảm thấy một trận đau đầu.
"Hai vị công tử, mời ngồi." Thẩm Nghiên tự mình giới thiệu, "ta là bạn của Kỷ nhị cô nương, ta gọi Thẩm Nghiên."
"Ồ." Tô Thăng cười lên, "Kỷ nhị cô nương thì ta đã từng nghe qua, nhưng chưa từng gặp mặt, nói tới, Tán Minh, sao ngươi không mang muội muội ngươi tới uống rượu? Đại muội muội của ngươi gả cho Tạ đại nhân thì thôi, Nhị muội muội chắc có thể mang tới chứ?"
Có thể cái quỷ!
"Muội ấy không uống được." Kỷ Đình Nguyên cự tuyệt, lại nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên, "ngươi cũng thôi được rồi đấy."
Cứ thúc giục nàng ta rời đi mãi, Thẩm Nghiên nói: "Đợi uống thêm một ly nữa ta liền rời đi." Nâng cằm lên, "ly này của công tử còn chưa uống đâu."
Kỷ Đình Nguyên đương nhiên không coi là gì, một ngụm uống hết.
Nam thanh niên tư thái tiêu sái, rượu uống xuống, hầu kết chuyển động, Thẩm Nghiên nhìn thấy, hơi hơi thở dài, làm sao đây, nàng ta chính là nhìn trúng Kỷ Đình Nguyên, Kỷ Đình Nguyên làm cái gì thì trong mắt nàng ta cũng vô cùng anh tuấn.
Ánh mắt tiểu cô nương ngốc lăng, Tô Thăng đẩy đẩy Lý Băng Như, ám thị Lý Băng Như nhìn xem.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết là chuyện gì.
Hai nam nhân không nhịn được cười.
Thẩm Nghiên bị họ cười có chút ngại ngùng, quay đầu đem ly rượu đặt tới bên miệng uống xuống, chốc lát ly rượu liền trống không.
"Lợi hại." Tô Thăng nhướng mày, "rượu Trạng Nguyên Hồng này ta chỉ có thể uống được vài ly, vì quá nồng."
"Vẫn tốt, nồng nhất vẫn là Thiêu Đao Tử."
Lời này của Thẩm Nghiên vừa nói ra, cả ba người đều nhìn nàng ta, Lý Băng Như cười nói: "Lẽ nào cô nương đã từng uống qua sao?"
"Ừ, chỉ uống được một ly, lúc đó ta uống qua Thiêu Đao Tử của Liêu Châu, đủ mùi vị nhất."
"Ôi chao, hiếm có, trong các cô nương cư nhiên có người thích uống rượu!" Tô Thăng vỗ tay một phát, "lần sau chúng ta uống rượu, cũng mời cô nương tới...."
"nói liên thiên cái gì?" Kỷ Đình Nguyên cắt ngang, "nàng ta không có chừng mực, ngươi cũng không có chừng mực hay sao?"
Còn không phải vì Kỷ Đình Nguyên ngươi sao, Tô Thăng cảm thấy oan uổng, cười nhạt một cái.
Kỷ Đình Nguyên đứng lên: "đi thôi, đã uống hai ly rồi."
Thẩm Nghiên chống bàn đứng lên.
Nàng ta học nam tử, thắt đai ngọc ở eo, nhỏ bé tinh tế, giống một thiếu niên chưa trưởng thành. Nhưng trước ngực lại hơi nhô ra, rốt cuộc vẫn là cô nương mười lăm tuổi.
Kỷ Đình Nguyên hơi do dự, nói với Tô Thăng, Lý Băng Như: "Các ngươi tiếp tục uống, ta đi trước đây."
Biết rằng hắn ta muốn đưa tiễn, hai người liền thức thời cáo biệt.
Thẩm Nghiên đi tới cửa, nhìn nam nhân bên cạnh chỉ cảm thấy mình như nằm mơ, sớm biết như thế này có thể khiến Kỷ Đình Nguyên đưa nàng ta trở về, nàng ta nguyện ý uống tới chết!
Tiểu cô nương một đường đều cười trộm, Kỷ Đình Nguyên chỉ cảm thấy đau não.
hắn ta nhất định là người cực tốt bụng mới nghĩ tới chuyện làm việc thiện này!
Mắt thấy Thẩm Nghiên ngày càng đi gần mình, hắn ta nhướng mày: "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cách xa một chút."
một tiếng quát to lại khiến Thẩm Nghiên bị sợ nhảy dựng.
Thực ra nàng ta không phải cố ý, thực sự là không kiểm soát được mà đi sát về phía đó, hình như trên người Kỷ Đình Nguyên có gì đó thu hút nàng ta.
Nàng ta dựa sang bên cạnh.
"Lần sau đừng có tới quán rượu uống rượu một mình, không phải lần nào cũng gặp được ta đâu." Kỷ Đình Nguyên khuyên răn.
"Vậy ngày thường công tử tới đâu để uống rượu?"
Làm sao, lẽ nào còn muốn tới tìm hắn ta sao? Kỷ Đình Nguyên lạnh giọng nói: "Ngươi đừng uống rượu nữa, một cô nương gia giống cái gì rồi."
" Uống rượu cũng không phân nam nữ, giống như nhà thơ tiền triều Ôn Thái Xuân rất biết uống rượu, đo đó mới viết ra "sớm tối say nằm dưới bàn, tương tư mùa xuân này ", nữ tử vì sao không thể uống rượu? Ta còn muốn mở một quán rượu, thu thập rượu ngon khắp thế gian." Đến lúc đó, Kỷ Đình Nguyên ở trong quán rượu đó muốn uống loại nào cũng được.
"Đúng là một chí hướng to lớn." Kỷ Đình Nguyên lại cười nhạo, "ngươi cũng không phải là Ôn Thái Xuân, ngươi mở quán rượu sẽ chỉ hủy hoại thanh danh nữ nhi nhà quan của ngươi mà thôi."
Nàng ta cắn môi: "Ta không quan tâm, dù sao thì trong mắt công tử, ta cũng chẳng có danh tiếng gì."
Kỷ Đình Nguyên ngơ ngẩn.
Hồi tưởng lại, hắn ta thực sự đã từng mắng qua Thẩm Nghiên như vậy.
Nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Mắt thấy đã đến trước cửa Thẩm gia, hắn ta dừng lại, nhìn Thẩm Nghiên: "Thẩm cô nương, ta thật lòng khuyên ngươi một câu, ngươi không nên tiếp tục như thế này nữa."
"Cái gì tiếp tục?" Nàng ta ngẩng đầu, trong mắt phảng phất như có các mảnh nhỏ tinh quang lấp lánh, đường viền sắc nhọn của nó, có thể đâm thương người khác.
không, chỉ có thể đâm bản thân nàng ta bị thương mà thôi.
Kỷ Đình Nguyên nhàn nhạt nói: "Ngươi không cần tiếp tục thích ta nữa, ta sẽ không cưới ngươi."
Rốt cuộc vẫn là câu nói này.
Thẩm Nghiên nói: "Vậy công tử có cưới người khác không?"
Kỷ Đình Nguyên trầm mặc.
"Nếu như không có, vậy ta sẽ không đáp ứng công tử." Khóe mắt Thẩm Nghiên có chút nóng, "Kỷ Đình Nguyên, trước thời điểm đó, ta vẫn sẽ luôn thích công tử."
Mặc dù nàng ta không biết vì sao bản thân mình lại cố chấp như vậy, nhưng lần đầu tiên gặp hắn ta liền khắc ghi trong lòng, hình bóng của hắn ta, nhất cử nhất động của hắn ta, bất kể là tốt hay xấu, Thẩm Nghiên đều không có cách nào quên được.
Hôm nay Kỷ Đình Nguyên đưa nàng ta về nhà, nàng ta càng không có cách nào quên được.
"Kỷ Đình Nguyên, hoặc là công tử càng hung dữ với ta hơn một chút."
Giọng nói nàng ta mềm mại, giống như loại kẹo ngọt nhất trên đời.
"Ngươi điên rồi." Kỷ Đình Nguyên nghiêng đầu, không nhìn nàng ta nữa, "trở về đi."
hắn ta quay lưng rời đi.
Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng hắn ta, muốn cười lại muốn khóc, hắn ta lại cự tuyệt, nhưng mà hôm nay, sao hắn ta lại không hung dữ nữa.
Danh sách chương