Công Nguyên năm 761, phản quân xảy ra nội chiến, Sử Tư Minh bị nhi tử Sử Triều Nghĩa giết chết, Đường quân đại thắng.
Công Nguyên năm 763, Sử Triều Nghĩa không còn đường lui, treo cổ tự vẫn trong rừng, cuối cùng sau bảy năm hai tháng, “Loạn An Sử” rốt cục đã chấm dứt.
***
Ngoài thành Trường An, bên trong rừng núi xanh tươi, cách xa cung đình, rời xa phân tranh.
“Thanh nhi vẫn không tỉnh sao?” Đoạn phu nhân nhẹ nhàng hỏi, tự biết vẫn là kết quả như vậy, lại vẫn không nhịn được mỗi ngày hỏi một lần.
“Hoắc Hương đã cố hết sức….” Hoắc Hương nặng nề thở dài, Tử Thanh mê man bất tỉnh nhiều năm kia, vẫn như trước an nhiên nằm trên giường.
Triều Cẩm ngơ ngác nhìn Tử Thanh: “Nay thiên hạ đã thái bình, nàng nên tỉnh lại đi thôi…”
“Nha đầu ngốc….” Đoạn phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Triều Cẩm: “Thanh nhi nợ con, kiếp này thật sự không trả nổi….” Nặng nề thở dài, nhìn Lí Nhược đứng một bên: “Có thể tìm ra Nhã nhi không?”
“Từ ngày ấy sau khi rơi xuống nước, ta dẫn binh tìm khắp sông Vị lại vẫn thủy chung không tìm được tung tích Nhã Hề tỷ tỷ….”
“Aish…” Đoạn phu nhân ưu sầu nhíu mày: “Chẳng lẽ Nhã nhi thật sự không còn trên đời nữa sao?” Xoay ngươi sang chỗ khác, Đoạn phu nhân nhẹ nhàng gạt lệ: “Nhược nhi, đi, chúng ta lại đi tìm xem…”
“Được…” Lí Nhược gật gật đầu, giúp đỡ Đoạn phu nhân già lão rời khỏi căn tiểu ốc.
Hoắc Hương bi ai liếc nhìn Triều Cẩm một cái, lại áp chế lời muốn nói, xoay người rời đi.
Triều Cẩm đưa tay vuốt ve mi tâm Tử Thanh, gượng cười: “Nàng đang nằm mộng thấy gì vậy? Nhất định là thấy Nhã Hề phải không?” Bàn tay siết chặt tay Tử Thanh: “Tử Thanh, tỉnh lại được không?”
“Triều…” Một âm thanh trầm thấp như bị nghẹt lại vang lên từ trong yết hầu Tử Thanh.
Triều Cẩm kinh ngạc giương mắt, bối rối lau đi nước mắt trên mặt: “Nàng đã tỉnh, rốt cục nàng đã tỉnh!”
Bỗng nhiêm Tử Thanh nắm chặt bàn tay nàng, mười ngón tương khấu: “Kiếp…sau…chờ…nàng…”
Mười ngón tương khấu, chính là ước định cả đời hứa hẹn! Lệ, từ khóe mắt Triều Cẩm bỗng nhiên chảy xuống.
Cười, lại nở rộ trên khuôn mặt, cúi đầu xuống, Triều Cẩm nhẹ nhàng hôn lên môi Tử Thanh: “Nàng sẽ không phải chờ lâu đâu.”
Tay, vô lực rơi xuống.
***
Thế giới trước mắt Tử Thanh, không còn là một mảnh tối đen.
Ánh nắng chiều nhuộm khắp bầu trời, chỉ có cánh hoa đào phi vũ, màu xanh chính là dòng nước đang róc rách chảy.
Theo tiếng ca, đạp lên những đóa hoa rụng mà tiến tới.
Một mạt hương rượu nhàn nhạt như có như không, chỉ cần nhắm mắt lại khẽ ngửi, chính là vô hạn men say.
Bên trong tiểu đình giữa hồ, bạch y xuất trần, nhẹ nhàng rót đầy chén rượu, nở nụ cười trong suốt với Tử Thanh: “Đứa ngốc…tìm lâu như vậy mới tìm được ta…”
Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “Đúng là vẫn còn tìm được nàng, kiếp này vẫn không tính là muộn.”
Tiến lên phía trước, thật sâu nhìn giai nhân trước mắt, Tử Thanh nhịn không được mà gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng: “Nếu thế ngoại đào nguyên này là giấc mộng, vậy giờ khắc này, ta tình nguyện không tỉnh lại….”
“Vậy…chúng ta phải quý trọng giờ này khắc này…” Nhã Hề thản nhiên cười, ôm chặt thân mình Tử Thanh: “Cả đời này, thâm tình ta nợ nàng, kiếp sau sẽ trả lại cho nàng…”
Tử Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhã nhi, để cho chúng ta yên yên tĩnh tĩnh đi qua giờ khắc này đi…”
“Được…”
Nhìn cánh hoa đào phi vũ đầy trời, Tử Thanh thì thào niệm: “Phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà*…Nhã nhi, giờ này khắc này, chúng ta không cần lại nhớ tới những gì thương tâm đã qua trong quá khứ nữa, cứ thế này là tốt rồi…Nhìn xem hoa đào trong giấc mộng, uống một chén rượu trong cơn mơ…Đời này kiếp này, đã không còn gì hối hận nuối tiếc nữa…”
“Được…”
Gió nhẹ thổi qua, cây đào lay động, những đóa hoa tiên diễm bay xuống…
Kiếp sau…
Hy vọng không có chiến loạn, không có âm mưu…
_Hoàn_
Công Nguyên năm 763, Sử Triều Nghĩa không còn đường lui, treo cổ tự vẫn trong rừng, cuối cùng sau bảy năm hai tháng, “Loạn An Sử” rốt cục đã chấm dứt.
***
Ngoài thành Trường An, bên trong rừng núi xanh tươi, cách xa cung đình, rời xa phân tranh.
“Thanh nhi vẫn không tỉnh sao?” Đoạn phu nhân nhẹ nhàng hỏi, tự biết vẫn là kết quả như vậy, lại vẫn không nhịn được mỗi ngày hỏi một lần.
“Hoắc Hương đã cố hết sức….” Hoắc Hương nặng nề thở dài, Tử Thanh mê man bất tỉnh nhiều năm kia, vẫn như trước an nhiên nằm trên giường.
Triều Cẩm ngơ ngác nhìn Tử Thanh: “Nay thiên hạ đã thái bình, nàng nên tỉnh lại đi thôi…”
“Nha đầu ngốc….” Đoạn phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Triều Cẩm: “Thanh nhi nợ con, kiếp này thật sự không trả nổi….” Nặng nề thở dài, nhìn Lí Nhược đứng một bên: “Có thể tìm ra Nhã nhi không?”
“Từ ngày ấy sau khi rơi xuống nước, ta dẫn binh tìm khắp sông Vị lại vẫn thủy chung không tìm được tung tích Nhã Hề tỷ tỷ….”
“Aish…” Đoạn phu nhân ưu sầu nhíu mày: “Chẳng lẽ Nhã nhi thật sự không còn trên đời nữa sao?” Xoay ngươi sang chỗ khác, Đoạn phu nhân nhẹ nhàng gạt lệ: “Nhược nhi, đi, chúng ta lại đi tìm xem…”
“Được…” Lí Nhược gật gật đầu, giúp đỡ Đoạn phu nhân già lão rời khỏi căn tiểu ốc.
Hoắc Hương bi ai liếc nhìn Triều Cẩm một cái, lại áp chế lời muốn nói, xoay người rời đi.
Triều Cẩm đưa tay vuốt ve mi tâm Tử Thanh, gượng cười: “Nàng đang nằm mộng thấy gì vậy? Nhất định là thấy Nhã Hề phải không?” Bàn tay siết chặt tay Tử Thanh: “Tử Thanh, tỉnh lại được không?”
“Triều…” Một âm thanh trầm thấp như bị nghẹt lại vang lên từ trong yết hầu Tử Thanh.
Triều Cẩm kinh ngạc giương mắt, bối rối lau đi nước mắt trên mặt: “Nàng đã tỉnh, rốt cục nàng đã tỉnh!”
Bỗng nhiêm Tử Thanh nắm chặt bàn tay nàng, mười ngón tương khấu: “Kiếp…sau…chờ…nàng…”
Mười ngón tương khấu, chính là ước định cả đời hứa hẹn! Lệ, từ khóe mắt Triều Cẩm bỗng nhiên chảy xuống.
Cười, lại nở rộ trên khuôn mặt, cúi đầu xuống, Triều Cẩm nhẹ nhàng hôn lên môi Tử Thanh: “Nàng sẽ không phải chờ lâu đâu.”
Tay, vô lực rơi xuống.
***
Thế giới trước mắt Tử Thanh, không còn là một mảnh tối đen.
Ánh nắng chiều nhuộm khắp bầu trời, chỉ có cánh hoa đào phi vũ, màu xanh chính là dòng nước đang róc rách chảy.
Theo tiếng ca, đạp lên những đóa hoa rụng mà tiến tới.
Một mạt hương rượu nhàn nhạt như có như không, chỉ cần nhắm mắt lại khẽ ngửi, chính là vô hạn men say.
Bên trong tiểu đình giữa hồ, bạch y xuất trần, nhẹ nhàng rót đầy chén rượu, nở nụ cười trong suốt với Tử Thanh: “Đứa ngốc…tìm lâu như vậy mới tìm được ta…”
Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “Đúng là vẫn còn tìm được nàng, kiếp này vẫn không tính là muộn.”
Tiến lên phía trước, thật sâu nhìn giai nhân trước mắt, Tử Thanh nhịn không được mà gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng: “Nếu thế ngoại đào nguyên này là giấc mộng, vậy giờ khắc này, ta tình nguyện không tỉnh lại….”
“Vậy…chúng ta phải quý trọng giờ này khắc này…” Nhã Hề thản nhiên cười, ôm chặt thân mình Tử Thanh: “Cả đời này, thâm tình ta nợ nàng, kiếp sau sẽ trả lại cho nàng…”
Tử Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhã nhi, để cho chúng ta yên yên tĩnh tĩnh đi qua giờ khắc này đi…”
“Được…”
Nhìn cánh hoa đào phi vũ đầy trời, Tử Thanh thì thào niệm: “Phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà*…Nhã nhi, giờ này khắc này, chúng ta không cần lại nhớ tới những gì thương tâm đã qua trong quá khứ nữa, cứ thế này là tốt rồi…Nhìn xem hoa đào trong giấc mộng, uống một chén rượu trong cơn mơ…Đời này kiếp này, đã không còn gì hối hận nuối tiếc nữa…”
“Được…”
Gió nhẹ thổi qua, cây đào lay động, những đóa hoa tiên diễm bay xuống…
Kiếp sau…
Hy vọng không có chiến loạn, không có âm mưu…
_Hoàn_
Danh sách chương