Ánh trăng nhàn nhạt, hắt từng vệt loang lổ bên trong viện tử.

Tử Thanh đi qua đi lại thật lâu trong sân, cuối cùng cũng dừng lại bên cửa sổ tân phòng, mở miệng nói: “Có phải bên trong là Hoắc cô nương không?”

“Yến công tử! Sao lại là huynh?” Nghe thấy tiếng Hoắc Hương đáp lại từ bên trong, Tử Thanh hơi hơi an tâm.

Liếc mắt nhìn hộ vệ trong viện, Tử Thanh mở lời: “Ta có một chuyện muốn thỉnh cầu Hoắc cô nương hỗ trợ.”

“Mời công tử nói.” Thanh âm khẽ run, không che dấu được nỗi kích động trong đáy lòng Hoắc Hương.

“Nhã Hề cô nương bị thương chưa lành, thật sự không tiện đi xa, ta muốn…để nàng ở lại đây, ngày mai ta phải lên phía Bắc tới Phạm Dương, đoạn thời gian này, phiền Hoắc cô nương có thể chiếu cố giúp.”

“Nguyên lai…Được, ta đáp ứng huynh.”

“Đa tạ Hoắc cô nương, đợi ta trở về từ Phạm Dương, chỉ cần là chuyện Hoắc cô nương phân phó thì mặc kệ là khó đến mức nào ta cũng sẽ làm!”

“Mạng của ta vốn chính là do huynh cứu, Yến công tử, ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ thôi.”

“Mời Hoắc cô nương nói.”

“Phải hảo hảo chiếu cố bản thân mình, nhớ tay của huynh đó, nếu không chăm sóc cẩn thận, vạn nhất trở thành tàn phế…”

“Sao Yến công tử đã đến chào từ biệt sớm vậy?” Không biết từ khi nào mà Lí Vũ đã đi đến trước cửa động phòng, mang theo ba phần men say nhìn Tử Thanh, đôi con ngươi như muốn nhìn thấu nàng.

Tử Thanh ôm quyền, cười nhẹ: “Hôm nay không phải là ngày Lí công tử cùng Hoắc cô nương động phòng hoa chúc sao? Ta sợ ngày mai mới đến chào từ biệt thì sẽ quấy rầy không khí tốt đẹp của công tử và Hoắc cô nương.”

“Ha ha, ta đâu có phải một tên ngu ngốc tham luyến cái giường đâu.” Lí Vũ cười ha hả, đẩy cửa phòng ra: “Không phải ngươi muốn đến náo loạn đêm động phòng của ta đấy chứ?”

“Tất nhiên là không rồi, ta muốn đi thăm Nhã nhi.” Liền ôm quyền, Tử Thanh vội vàng chào từ biệt.

“Aish……” Nhìn bóng dáng Tử Thanh, Lí Vũ không khỏi thở dài cảm thán: “Vì sao đã biết rõ hắn là kẻ trọng phạm* mà ngươi lại vẫn muốn đi theo hắn?”

(*tội phạm quan trọng)

Xoay người đi vào động phòng, tinh tường nhìn thấy thân hình Hoắc Hương đang ngồi ngay ngắn trên hỉ sàng khẽ run lên, Lí Vũ ảm đạm thở dài, đóng cửa lại, chậm rãi đến gần Hoắc Hương: “Nương tử không cần kinh hoảng, ta biết trong lòng nàng còn có những thứ này nọ không buông bỏ được, ta có thể chờ. Tối nay nàng cứ an tâm ngủ trên giường đi, ta sẽ ngủ ở ghế dài bên này là được rồi.”

Hoắc Hương kinh ngạc, ngồi như tượng gỗ trên giường.

“Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên ở ngoại ô thành Biện Châu diệt trừ cường đạo, chẳng may bị thương được người đưa tới Hoắc phủ, là nàng đã tự mình băng bó vết thương cho ta, khi đó ta cảm thấy người trước mặt đích thị là một tiên tử. Ta đã nghĩ nếu cuộc đời này có thể lấy được nàng thì tốt đẹp đến nhường nào.” Lí Vũ cười nhẹ hồi tưởng: “Đáng tiếc, lúc tên súc sinh An Khánh Ân kia ức hiếp nàng, ta lại phụng mệnh đi tiêu diệt phỉ tặc ở vùng Đồng Quan, không kịp tới cứu nàng……Ở trong lòng nàng, khẳng định Yến Tử Thanh rất quan trọng phải không?”

Thân mình Hoắc Hương run lên: “Không…không phải…” Không tự chủ được vài giọt lệ rơi xuống trên hỉ phục.

“Ta không cần nàng chấp nhận số mệnh, ta chỉ mong có một ngày có thể trở thành người nàng dành cho thứ tình cảm chân thành mà trăm thương ngàn nhớ. Ta có thể chờ, thẳng đến khi nàng có thể thản nhiên tươi cười nhìn ta, coi ta là người quan trọng nhất trong đời nàng để nương tựa.” Lí Vũ đưa tay nâng tấm khăn hỉ màu hỏa hồng lên, chạm phải cũng là một đôi mắt tràn đầy lệ.

Chần chờ, Lí Vũ run run đưa tay lau đi nước mắt cho nàng: “Chỉ cho nàng rơi lệ hôm nay thôi, hảo hảo nghỉ ngơi đi, một đường nàng đi tới đây cũng mệt mỏi lắm rồi.”

“Đừng đi!” Hoắc Hương đột nhiên chộp lấy tay Lí Vũ, liên tục lắc đầu: “Có phải Yến công tử muốn đi làm chuyện gì nguy hiểm không?”

Trong lồng ngực Lí Vũ lại một trận phiền muộn, không khỏi thở dài một hơi: “Phải.” Trái tim lại đau đớn đến cùng cực.

“Cầu chàng giúp hắn, được không?”

“Ta đã làm hết thảy những gì ta có thể làm được rồi…”

“…”

“Nghỉ ngơi cho tốt đi, ta lại đi uống vài chén.” Vội vàng nói xong, Lí Vũ hấp tấp chạy ra khỏi phòng – thì ra hắn không chịu nổi, dù là một chút cũng không thừa nhận được.

“Ta đang làm cái gì? Rốt cuộc ta đang làm cái gì?” Thì thào tự hỏi, Hoắc Hương che mặt gục trên giường.

Từ xa xa nhìn bọn nha hoàn đem những tấm vải đẫm máu mới thay ra đi ra khỏi sương phòng, lại nhìn thuốc những nha hoàn khác vừa mới sắc cùng cháo thịt mới nấu, Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm. Có Hoắc Hương ở đây, nhất định nàng có thể hảo hảo bình phục như cũ.

Nhìn nhóm nha hoàn bận rộn rốt cục cũng lui ra, Tử Thanh chậm rãi đi qua, đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Tử Thanh…” Nhã Hề đang nằm trên giường khẽ thì thào thành tiếng, tuy là mong manh, nhưng lại mang theo một tia chờ đợi.

“Nhã nhi.” Cười cười đi về phía Nhã Hề, Tử Thanh ngồi bên giường, giúp nàng gạt sang một bên những lọn tóc mai hỗn độn trên trán: “Vết thương rất đau, phải không?” Những ngày ta không ở đây, nàng có thể tự chiếu cố mình, phải không? Nhã Hề cười ôn nhu, chỉ lắc đầu: “Ta muốn nhanh chóng…khỏe lên…”

Tử Thanh lắc lắc bàn tay trái bị thương của mình: “Nói không chừng vẫn là ta lành trước thì sao? Ta đây sẽ muốn nàng…” Bỗng nhiên, Tử Thanh dừng lại, chỉ lẳng lặng nhìn Nhã Hề, trong đôi mắt tràn ngập đều là thương tiếc cùng quyến luyến không nỡ.

Trái tim Nhã Hề bỗng nhiên đập dồn: “Tử Thanh…” Hai má thoáng chốc đỏ ửng, nhìn đôi mắt kia, ngươi muốn làm gì? Nhìn môi hắn dần dần tới gần môi mình, Nhã Hề hít một hơi, khẩn trương nắm chặt một góc chăn.

Dường như phát hiện ra nàng khẩn trương, khóe miệng Tử Thanh đột nhiên nhếch lên, đáp lại Nhã Hề bằng một nụ cười ôn nhu, đôi môi lại rơi trên trán nàng: “Ta muốn nàng xướng thật nhiều thật nhiều khúc ca cho ta nghe.”

An tâm nhắm mắt cười, Nhã Hề ngượng ngùng: “Được…”

“Ta còn muốn nghe nàng đàn…”

“Được…”

“Ta còn muốn nhìn nàng nhảy múa…”

“Ừ….”

“Còn muốn…”

“Tử Thanh…ta muốn…mỗi ngày đều có thể thấy huynh…” Nhìn khuôn mặt Tử Thanh thật sâu, Nhã Hề nhịn không được nâng bàn tay, cố hết sức vuốt ve dáng hình kia: “Nhất định là thượng thiên động lòng thương…cho nên…mới có thể…để huynh xuất hiện bên cạnh ta…” Tay trái Tử Thanh đột nhiên nắm chặt tay Nhã Hề, cảm giác ẩm ướt cũng theo đó mà truyền tới – một giọt máu đỏ tươi từ tay nàng chảy xuống.

“Tử Thanh!” Lòng bỗng dưng đau xót, Nhã Hề hoảng hốt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tử Thanh.

Ôn nhu cười, Tử Thanh chỉ lắc đầu: “Ta chỉ muốn biết là có phải ta nằm mơ không?”

“Đứa ngốc…”

Ánh trăng nhàn nhạt trong trẻo rọi chiếu qua khung cửa sổ, tuy có chút rét lạnh nhưng lại không thể nào thay đổi được hai trái tim nóng cháy.

“Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt thì mới mau khỏe được. Mau ngủ đi, ta đi lấy thuốc cầm máu.” Tử Thanh cẩn thận đắp lại chăn cho Nhã Hề, đứng dậy.

“Tử Thanh…”

Không quay đầu nhìn lại, Tử Thanh sợ Nhã Hề nhìn thấy được lệ châu trên mặt nàng lúc này: “Nhã nhi, có chuyện gì?”

“Ta…chỉ là một linh nhân…đê tiện…”

“Nói ngốc vậy, không nên suy nghĩ linh tinh, mau ngủ đi…Cuộc đời này, tuyệt đối sẽ không có ngày ta ghét bỏ nàng…” Nhưng thật ra nàng, Nhã nhi, có thể sẽ có một ngày nàng ghét bỏ ta…Những lời phía sau này, Tử Thanh lại nghẹn ngào, thật sự không nói nổi nên lời.

Đi ra khỏi sương phòng, Tử Thanh đóng cửa lại, một chút lệ vương trên khóe mắt. Lần này ta đi Phạm Dương, để một mình nàng ở lại, có thể nào nàng sẽ nghĩ ta bỏ nàng mà đi? Có thể nào có người nói cho nàng biết thương thế thật sự của nàng không? Nếu nàng biết được cuộc đời này không có khả năng làm một người mẫu thân, nàng sẽ bi thương tới mức nào?

Ngàn vạn lần không nỡ, cưỡng ép bản thân hạ quyết tâm, Tử Thanh hít một hơi thật sâu, đi về phía cửa hậu viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện