Đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng rực như bốc lửa ở gần đó, Tử Thanh vội
vàng hoảng hốt nhìn trái phải chung quanh mới phát hiện vừa rồi vẻ thất
thố đã bị An Lộc Sơn nhìn thấy toàn bộ: “Đoạn phu nhân của lão tử nhìn
đẹp không?”
Tử Thanh ôm quyền: “Ta không cố ý!”
Thiếu niên này…Đoạn phu nhân xinh đẹp quyến rũ kia thầm chấn động trong lòng, vì sao mặt mày kia lại giống hắn như thế? Không có khả năng, không có khả năng…
“Người đâu! Móc mắt tiểu tử này xuống cho lão tử!”
Tử Thanh kinh hãi, mặc dù kinh hoảng nhưng chính khí trên người phát ra lại không khác gì hắn năm đó! Không tự chủ được, đột nhiên Đoạn phu nhân hô một câu: “Dừng tay!”
“Phu nhân?” An Lộc Sơn kinh ngạc.
Lau đi lệ vương trên mặt, Đoạn phu nhân lắc lắc đầu: “Chuyện tình của tiểu tử này cứ để sau hẵng xử lý, cừu của Ân nhi cũng không thể không báo a.”
“Phu nhân nói phải!”
“Phu nhân luôn miệng nói muốn báo thù, trước khi An bá bá muốn mạng ta, có nguyện ý nhìn ta thật kỹ đã không?” Thanh âm Triều Cẩm bỗng nhiên vang lên, mọi người không khỏi đem toàn bộ tầm mắt chuyển về phía nàng.
Nước mắt lại chảy xuống hai má, Triều Cẩm nhắm đôi mắt lai, “xoạt” một tiếng cởi y bào ra –
Ngoại bào rơi xuống, mảnh vải quấn ngực cũng rớt ra, một tấm thân mỹ lệ xuất hiện trước mặt bao người, nhưng ở trước ngực lại có hai đạo vết thương kinh người.
“Ngươi! Ngươi dĩ nhiên lại là thân nữ nhi!” Sử Tư Minh lại quay đầu đi, không thể tin nhìn Sử nhị phu nhân đứng một bên cũng đồng dạng đầy vẻ khiếp sợ: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi lừa gạt ta suốt mười tám năm!”
“Thiếp…thiếp…” Sử nhị phu nhân không ngờ nữ nhi sẽ dùng tới chiêu này, càng không ngờ Triều Cẩm thế nhưng lại xuất ra chân tướng ở trước mặt công chúng, hơn nữa lại dùng cách mà nữ tử bình thường đều không chấp nhận được! “Triều Cẩm ngươi!” Tử Thanh lại chấn kinh, cuống quýt kéo y bào khoác lên cho nàng, che đi thân thể nàng: “Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?”
“Không cần lo cho ta!” Hung hăng đẩy Tử Thanh ra, Triều Cẩm lạnh lùng cười trào phúng: “Đều chỉ biết nói ta giết An Khánh Ân, nhưng mà, các người có biết vì sao ta phải giết hắn không?” Run run chỉ vào vết thương trước ngực mình: “Rốt cuộc ai là súc sinh? Các người nhìn ta xem? Nhìn ta xem!”
Đoạn phu nhân vô cùng kinh hãi nhìn thân thể Triều Cẩm: “Ân nhi hắn…”
“Ta hận mình chỉ là thân nữ nhi, hận chính mình không thể giúp phụ thân giải ưu phiền, cẩn thận che dấu thân nữ nhi mười tám năm, lại chung quy ở Biện Châu bị An ca ca phá thân…” Nước mắt rơi như mưa, từng câu như thể đoạn trường, từng lời Triều Cẩm như thể lắng đọng từ máu và nước mắt: “Chẳng lẽ nữ tử trời sinh là để cho người khi dễ? Cho dù nhất thời hứng khởi thì cũng ít nhất nên biết ba phần thương hương tiếc ngọc chứ?”
Xông đến bên người An Lộc Sơn, Triều Cẩm lắc đầu: “Người xem xem, An bá bá, người nhìn xem nhi tử yêu quí của người làm gì với ta? Đây tính thế nào? Tính thế nào hả?”
An Lộc Sơn xoay người qua chỗ khác, án theo bản tính háo sắc ác nghiệt của An Khánh Ân, khẳng định hắn có thể làm được loại sự tình này!
“Cưới tiểu muội mà không biết quý trọng, thương tổn tiểu muội, lạnh nhạt với tiểu muội, cái này cũng quên đi…Nhưng mà với ta thì sao? Ta là con người sống sờ sờ ra đó! Không phải súc sinh! Đổi lại nếu là nữ nhi của An bá bá, người sẽ để nàng chịu loại khuất nhục này sao? Sẽ sao?” Vô lực ngã xuống đại đường, cơ bản Triều Cẩm đã khóc không thành tiếng: “Phụ thân cả đời trung thành đi theo người, chẳng lẽ lại là để đổi lấy một kết quả như thế?”
“Ta không thể chịu đựng được tai họa này, ta không nuốt trôi được khẩu oán khí đó! Cho nên, ta phân phó Lăng tướng quân nửa đường sát hại An Khánh Ân…” Lại cười tự giễu, Triều Cẩm ngửa mặt nhìn trời: “Thiên địa rộng lớn, ta có thể bỏ đi, nhưng mà, ta lại muốn trở về…” Nhìn về phía Sử Tư Minh mặt mày xanh mét: “Ta không muốn phụ thân ta kính yêu phải chịu thương tổn, không muốn bởi vì một mình ta mà ảnh hưởng đến giao tình hơn mười năm giữa phụ thân cùng với An bá bá ngài…”
“Nay…ha ha…An bá bá người thế nhưng một câu lại muốn phụ thân tự tay lăng trì ta, ta tự thấy mình vô tội, ta chỉ tiếc rằng không thể lại phụng dưỡng phụ thân, nhưng mà…” Giương mắt nhìn An Lộc Sơn: “Ta càng đáng tiếc là An bá bá ngươi một đời anh danh, nay chỉ bởi vì một nữ tử như ta lại phải mang ô danh dung túng nhi tử làm càn, bạc đãi thuộc hạ…”
Cho tới bây giờ Tử Thanh cũng không ngờ Triều Cẩm thế nhưng lại diễn trò thành công đến vậy, toàn bộ mọi người trong đại đường đều bị từng tiếng gằn của nàng rung động đến không thể nói được câu gì chống đỡ.
“Đủ rồi…Triều Cẩm…” Tử Thanh chậm rãi tiến lên, mặc kệ nàng nghĩ ra được chủ ý để vượt qua quỷ môn quan này từ khi nào, cũng không quản đêm hôm đó ở trên thuyền trên sông Hoàng Hà nàng tự làm tổn thương thân thể mình đến tột cùng là sự thật hay chỉ là một phần của kế sách đi chăng nữa, giờ khắc này Tử Thanh chỉ không muốn thấy bộ dáng nàng để mặc cho mọi người tùy ý ngắm nhìn. Cầm y bào lên, choàng lên người nàng, lúc này Triều Cẩm không còn đẩy Tử Thanh ra nữa, chỉ vô lực thuận thế tựa vào lòng nàng, nức nở không ngừng.
Xem ra nguy cơ của Triều Cẩm đã qua, từ nay về sau nàng cũng không cần giả trang nam tử nữa, trên đại đường này, mỗi lời nàng nói đều vì phụ thân, mỗi câu thốt lên đều vì chủ, nói vậy thì trong tương lai trong lòng của những người đứng đầu thời loạn thế này nàng cũng có vị trí nhất định.
Cái gì mà gọi là “liên tiêu đái đả” (1), Tử Thanh đã được lĩnh giáo.
Vòng tay ôm chặt Triều Cẩm, Tử Thanh thở phào than khẽ: “Vì sao ngươi lại luôn thích làm những việc ngốc như thế?”
Không trả lời, Triều Cẩm chỉ lại càng vội vã nép sát vào lòng Tử Thanh: “Đừng buông tay, hiện tại ta thực sự rất sợ.”
Thanh kiếm trong tay Sử Tư Minh rơi xuống đất, quỳ rạp xuống: “Đại nhân, tiểu nữ nên thả hay nên giữ, thỉnh ngài nói một câu.”
“Phu nhân…nàng nói xem?” An Lộc Sơn đột nhiên thấy hoang mang lo sợ, nhìn Đoạn phu nhân ở trong lòng mình hỏi.
“Sinh ra một nhi tử súc sinh thế, suýt nữa làm hỏng tình cảm bằng hữu của lão gia, càng suýt nữa làm hỏng mất anh danh một đời của chàng, là thiếp thân cảm thấy thực có lỗi với lão gia người mới phải, ôi…” Nói xong liền khóc lê hoa đái vũ (2), An Lộc Sơn cũng hiểu được ý tứ Đoạn phu nhân.
Vỗ nhè nhẹ lên vai Đoạn phu nhân, An Lộc Sơn nghiêm mặt nói: “Thôi, phu nhân cũng còn trẻ tuổi, cùng lắm thì sang năm lại sinh cho ta một tiểu tử nữa!”
“Chàng….”
Không nhìn tới vẻ thẹn thùng trên mặt Đoạn phu nhân, An Lộc Sơn thở dài cảm thán, tiến lên nâng Sử Tư Minh dậy: “Sử lão đệ, là ta phải xin lỗi ngươi.”
Sử Tư Minh vội vàng lắc đầu: “Lòng đại nhân rộng lớn như thế, đủ thấy ta không uổng công đi theo, Tư Minh đa tạ đại nhân tha cho tiểu nữ một mạng!”
“Mau để cho chất nữ hảo hảo lui xuống nghỉ ngơi tạm đi.”
“Tư Minh cáo từ!” Lại quỳ xuống, Sử Tư Minh cúi đầu thật mạnh, đứng dậy nhìn Triều Cẩm: “Cẩm nhi, đi, chúng ta về nhà.”
“Đại nhân, vậy…Trọng nhi của ta….” Lăng Viễn Trung hoảng hốt vội mở miệng hỏi.
Sử Tư Minh nhìn về phía An Lộc Sơn: “Không biết đại nhân tính xử trí hắn thế nào?”
“Tuy rằng hắn trung tâm vì chủ, nhưng rốt cuộc cũng đã giết con của lão tử! Cho nên, ngươi tuyệt (cắt, xóa bỏ) một nhi tử của ta, ta liền tuyệt của ngươi trăm tử ngàn tôn*! Người đâu! Lôi xuống! Thiến!”
(*trăm tử ngàn tôn: trăm con ngàn cháu)
“Cha…ta không muốn…đừng biến ta thành hoạn quan…cha….” Thất kinh, giờ khắc này Lăng Trọng cũng chỉ là một kẻ tùy ý để cho người ta quyết định số mệnh.
“Cầu xin đại nhân buông tha Trọng nhi của ta! Hắn còn chưa có con nối dõi a, van cầu người, van cầu người!” Lăng Viễn Trung đột nhiên không thở nổi, chết ngất tại chỗ.
“Cha –!”
An Lộc Sơn vung tay lên: “Sử lão đệ, chờ sau khi Lăng Trọng bị hoạn rồi ta sẽ sai người nâng đến quý phủ. Người đâu, kéo hắn đi!”
Tử Thanh thở dài cảm khái, Lăng Trọng gặp phải hồi báo ứng này, coi như là thiên lý sáng tỏ, quả báo đau đớn.
---------------------------------
(1) liên tiêu đái đả: là một cách đánh trong bộ môn quyền của võ thuật.
Vừa ngăn chặn, hóa giải thế tấn công của đối phương (Tiêu: hóa giải); vừa ra đòn phản kích (Đả: Công kích)
(2) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Tử Thanh ôm quyền: “Ta không cố ý!”
Thiếu niên này…Đoạn phu nhân xinh đẹp quyến rũ kia thầm chấn động trong lòng, vì sao mặt mày kia lại giống hắn như thế? Không có khả năng, không có khả năng…
“Người đâu! Móc mắt tiểu tử này xuống cho lão tử!”
Tử Thanh kinh hãi, mặc dù kinh hoảng nhưng chính khí trên người phát ra lại không khác gì hắn năm đó! Không tự chủ được, đột nhiên Đoạn phu nhân hô một câu: “Dừng tay!”
“Phu nhân?” An Lộc Sơn kinh ngạc.
Lau đi lệ vương trên mặt, Đoạn phu nhân lắc lắc đầu: “Chuyện tình của tiểu tử này cứ để sau hẵng xử lý, cừu của Ân nhi cũng không thể không báo a.”
“Phu nhân nói phải!”
“Phu nhân luôn miệng nói muốn báo thù, trước khi An bá bá muốn mạng ta, có nguyện ý nhìn ta thật kỹ đã không?” Thanh âm Triều Cẩm bỗng nhiên vang lên, mọi người không khỏi đem toàn bộ tầm mắt chuyển về phía nàng.
Nước mắt lại chảy xuống hai má, Triều Cẩm nhắm đôi mắt lai, “xoạt” một tiếng cởi y bào ra –
Ngoại bào rơi xuống, mảnh vải quấn ngực cũng rớt ra, một tấm thân mỹ lệ xuất hiện trước mặt bao người, nhưng ở trước ngực lại có hai đạo vết thương kinh người.
“Ngươi! Ngươi dĩ nhiên lại là thân nữ nhi!” Sử Tư Minh lại quay đầu đi, không thể tin nhìn Sử nhị phu nhân đứng một bên cũng đồng dạng đầy vẻ khiếp sợ: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi lừa gạt ta suốt mười tám năm!”
“Thiếp…thiếp…” Sử nhị phu nhân không ngờ nữ nhi sẽ dùng tới chiêu này, càng không ngờ Triều Cẩm thế nhưng lại xuất ra chân tướng ở trước mặt công chúng, hơn nữa lại dùng cách mà nữ tử bình thường đều không chấp nhận được! “Triều Cẩm ngươi!” Tử Thanh lại chấn kinh, cuống quýt kéo y bào khoác lên cho nàng, che đi thân thể nàng: “Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?”
“Không cần lo cho ta!” Hung hăng đẩy Tử Thanh ra, Triều Cẩm lạnh lùng cười trào phúng: “Đều chỉ biết nói ta giết An Khánh Ân, nhưng mà, các người có biết vì sao ta phải giết hắn không?” Run run chỉ vào vết thương trước ngực mình: “Rốt cuộc ai là súc sinh? Các người nhìn ta xem? Nhìn ta xem!”
Đoạn phu nhân vô cùng kinh hãi nhìn thân thể Triều Cẩm: “Ân nhi hắn…”
“Ta hận mình chỉ là thân nữ nhi, hận chính mình không thể giúp phụ thân giải ưu phiền, cẩn thận che dấu thân nữ nhi mười tám năm, lại chung quy ở Biện Châu bị An ca ca phá thân…” Nước mắt rơi như mưa, từng câu như thể đoạn trường, từng lời Triều Cẩm như thể lắng đọng từ máu và nước mắt: “Chẳng lẽ nữ tử trời sinh là để cho người khi dễ? Cho dù nhất thời hứng khởi thì cũng ít nhất nên biết ba phần thương hương tiếc ngọc chứ?”
Xông đến bên người An Lộc Sơn, Triều Cẩm lắc đầu: “Người xem xem, An bá bá, người nhìn xem nhi tử yêu quí của người làm gì với ta? Đây tính thế nào? Tính thế nào hả?”
An Lộc Sơn xoay người qua chỗ khác, án theo bản tính háo sắc ác nghiệt của An Khánh Ân, khẳng định hắn có thể làm được loại sự tình này!
“Cưới tiểu muội mà không biết quý trọng, thương tổn tiểu muội, lạnh nhạt với tiểu muội, cái này cũng quên đi…Nhưng mà với ta thì sao? Ta là con người sống sờ sờ ra đó! Không phải súc sinh! Đổi lại nếu là nữ nhi của An bá bá, người sẽ để nàng chịu loại khuất nhục này sao? Sẽ sao?” Vô lực ngã xuống đại đường, cơ bản Triều Cẩm đã khóc không thành tiếng: “Phụ thân cả đời trung thành đi theo người, chẳng lẽ lại là để đổi lấy một kết quả như thế?”
“Ta không thể chịu đựng được tai họa này, ta không nuốt trôi được khẩu oán khí đó! Cho nên, ta phân phó Lăng tướng quân nửa đường sát hại An Khánh Ân…” Lại cười tự giễu, Triều Cẩm ngửa mặt nhìn trời: “Thiên địa rộng lớn, ta có thể bỏ đi, nhưng mà, ta lại muốn trở về…” Nhìn về phía Sử Tư Minh mặt mày xanh mét: “Ta không muốn phụ thân ta kính yêu phải chịu thương tổn, không muốn bởi vì một mình ta mà ảnh hưởng đến giao tình hơn mười năm giữa phụ thân cùng với An bá bá ngài…”
“Nay…ha ha…An bá bá người thế nhưng một câu lại muốn phụ thân tự tay lăng trì ta, ta tự thấy mình vô tội, ta chỉ tiếc rằng không thể lại phụng dưỡng phụ thân, nhưng mà…” Giương mắt nhìn An Lộc Sơn: “Ta càng đáng tiếc là An bá bá ngươi một đời anh danh, nay chỉ bởi vì một nữ tử như ta lại phải mang ô danh dung túng nhi tử làm càn, bạc đãi thuộc hạ…”
Cho tới bây giờ Tử Thanh cũng không ngờ Triều Cẩm thế nhưng lại diễn trò thành công đến vậy, toàn bộ mọi người trong đại đường đều bị từng tiếng gằn của nàng rung động đến không thể nói được câu gì chống đỡ.
“Đủ rồi…Triều Cẩm…” Tử Thanh chậm rãi tiến lên, mặc kệ nàng nghĩ ra được chủ ý để vượt qua quỷ môn quan này từ khi nào, cũng không quản đêm hôm đó ở trên thuyền trên sông Hoàng Hà nàng tự làm tổn thương thân thể mình đến tột cùng là sự thật hay chỉ là một phần của kế sách đi chăng nữa, giờ khắc này Tử Thanh chỉ không muốn thấy bộ dáng nàng để mặc cho mọi người tùy ý ngắm nhìn. Cầm y bào lên, choàng lên người nàng, lúc này Triều Cẩm không còn đẩy Tử Thanh ra nữa, chỉ vô lực thuận thế tựa vào lòng nàng, nức nở không ngừng.
Xem ra nguy cơ của Triều Cẩm đã qua, từ nay về sau nàng cũng không cần giả trang nam tử nữa, trên đại đường này, mỗi lời nàng nói đều vì phụ thân, mỗi câu thốt lên đều vì chủ, nói vậy thì trong tương lai trong lòng của những người đứng đầu thời loạn thế này nàng cũng có vị trí nhất định.
Cái gì mà gọi là “liên tiêu đái đả” (1), Tử Thanh đã được lĩnh giáo.
Vòng tay ôm chặt Triều Cẩm, Tử Thanh thở phào than khẽ: “Vì sao ngươi lại luôn thích làm những việc ngốc như thế?”
Không trả lời, Triều Cẩm chỉ lại càng vội vã nép sát vào lòng Tử Thanh: “Đừng buông tay, hiện tại ta thực sự rất sợ.”
Thanh kiếm trong tay Sử Tư Minh rơi xuống đất, quỳ rạp xuống: “Đại nhân, tiểu nữ nên thả hay nên giữ, thỉnh ngài nói một câu.”
“Phu nhân…nàng nói xem?” An Lộc Sơn đột nhiên thấy hoang mang lo sợ, nhìn Đoạn phu nhân ở trong lòng mình hỏi.
“Sinh ra một nhi tử súc sinh thế, suýt nữa làm hỏng tình cảm bằng hữu của lão gia, càng suýt nữa làm hỏng mất anh danh một đời của chàng, là thiếp thân cảm thấy thực có lỗi với lão gia người mới phải, ôi…” Nói xong liền khóc lê hoa đái vũ (2), An Lộc Sơn cũng hiểu được ý tứ Đoạn phu nhân.
Vỗ nhè nhẹ lên vai Đoạn phu nhân, An Lộc Sơn nghiêm mặt nói: “Thôi, phu nhân cũng còn trẻ tuổi, cùng lắm thì sang năm lại sinh cho ta một tiểu tử nữa!”
“Chàng….”
Không nhìn tới vẻ thẹn thùng trên mặt Đoạn phu nhân, An Lộc Sơn thở dài cảm thán, tiến lên nâng Sử Tư Minh dậy: “Sử lão đệ, là ta phải xin lỗi ngươi.”
Sử Tư Minh vội vàng lắc đầu: “Lòng đại nhân rộng lớn như thế, đủ thấy ta không uổng công đi theo, Tư Minh đa tạ đại nhân tha cho tiểu nữ một mạng!”
“Mau để cho chất nữ hảo hảo lui xuống nghỉ ngơi tạm đi.”
“Tư Minh cáo từ!” Lại quỳ xuống, Sử Tư Minh cúi đầu thật mạnh, đứng dậy nhìn Triều Cẩm: “Cẩm nhi, đi, chúng ta về nhà.”
“Đại nhân, vậy…Trọng nhi của ta….” Lăng Viễn Trung hoảng hốt vội mở miệng hỏi.
Sử Tư Minh nhìn về phía An Lộc Sơn: “Không biết đại nhân tính xử trí hắn thế nào?”
“Tuy rằng hắn trung tâm vì chủ, nhưng rốt cuộc cũng đã giết con của lão tử! Cho nên, ngươi tuyệt (cắt, xóa bỏ) một nhi tử của ta, ta liền tuyệt của ngươi trăm tử ngàn tôn*! Người đâu! Lôi xuống! Thiến!”
(*trăm tử ngàn tôn: trăm con ngàn cháu)
“Cha…ta không muốn…đừng biến ta thành hoạn quan…cha….” Thất kinh, giờ khắc này Lăng Trọng cũng chỉ là một kẻ tùy ý để cho người ta quyết định số mệnh.
“Cầu xin đại nhân buông tha Trọng nhi của ta! Hắn còn chưa có con nối dõi a, van cầu người, van cầu người!” Lăng Viễn Trung đột nhiên không thở nổi, chết ngất tại chỗ.
“Cha –!”
An Lộc Sơn vung tay lên: “Sử lão đệ, chờ sau khi Lăng Trọng bị hoạn rồi ta sẽ sai người nâng đến quý phủ. Người đâu, kéo hắn đi!”
Tử Thanh thở dài cảm khái, Lăng Trọng gặp phải hồi báo ứng này, coi như là thiên lý sáng tỏ, quả báo đau đớn.
---------------------------------
(1) liên tiêu đái đả: là một cách đánh trong bộ môn quyền của võ thuật.
Vừa ngăn chặn, hóa giải thế tấn công của đối phương (Tiêu: hóa giải); vừa ra đòn phản kích (Đả: Công kích)
(2) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Danh sách chương