Chiêu bài Vân Lai khách điếm đập vào trong mắt, từ thật xa đã thấy có một tiểu cô nương lo lắng đứng chờ trước cửa.

“Nhã Hề tỷ tỷ, người thực làm ta sợ muốn chết mà! Chỉ hơi không để ý một chút mà đã đi mất dấu rồi!” Thấy Nhã Hề cùng Tử Thanh xuất hiện trong tầm mắt, Lí Nhược đột nhiên cười tinh nghịch: “A? Thì ra là đã tìm được lang quân? Trách không được lại lập tức không thấy thân ảnh!”

Đỏ mặt đi xuống từ trên lưng Tử Thanh, Nhã Hề vội vàng tiến lên giữ chặt tay áo Lí Nhược: “Là ta không tốt, không nói với muội một tiếng, khiến muội phải lo lắng.”

Lí Nhược cười hì hì, liếc Tử Thanh một cái: “Thật ra ta cũng không lo lắng bao nhiêu, lo nhiều nhất là một người khác kìa.”

“Sư phụ…” Nghe thấy thanh âm Nhã Hề, một nữ linh nhân đeo mặt nạ từ trong khách điếm chạy ra: “Sư phụ người rốt cục đã trở lại!”

“Sư phụ?” Tử Thanh vừa thấy nữ linh nhân này liền bừng tỉnh đại ngộ, trách không được hôm nay lại nhận lầm Nhã Hề! Thì ra Nhã Hề là sư phụ của người này? Ánh mắt mới nhìn thấy Tử Thanh, nữ linh nhân kia liền kinh hoảng tránh phía sau Nhã Hề: “Sư phụ, chính là người này hôm nay xông lên đài lôi kéo ta kêu loạn lên.”

“Ta….” Tử Thanh liên tục lắc đầu: “Lúc ấy ta tưởng ngươi là Nhã nhi.”

Nhã Hề vỗ nhè nhẹ lưng nữ linh nhân kia: “Đừng sợ, đừng sợ, Tử Thanh là người tốt, huynh ấy không có ác ý đâu.” Nói xong, Nhã Hề liền an nhiên cười với nữ tử kia: “Nàng tên là Tô Tình, là một người đáng thương ta mới gặp khi tiến vào Phạm Dương.” Lại nhìn về phía Tử Thanh: “Bởi vì nàng vô ý bị nước sôi dội trúng nên bị hủy dung, thành ra mất đi tư cách dung thân ở linh nhân quán, bị quán chủ đuổi ra, thiếu chút nữa đã chết đói ở đầu đường.”

“Tiểu Tình thông minh hơn so với ta, học nhạc khí một chút liền tinh thông, dọc đường đi Nhã Hề tỷ tỷ dạy ta thiệt nhiều thứ, mà ta vẫn còn thổi tiêu không nổi.” Lí Nhược liên tục lắc đầu, lại xoa cái eo thon nhỏ: “Quả nhiên ta vẫn thích hợp cầm binh khí hành tẩu giang hồ hơn.”

“Trong mấy ngày ngắn ngủi mà nàng có thể tinh thông mọi thứ nhạc khí sao?” Tử Thanh không khỏi sợ hãi than, nhìn con ngươi của nàng ta lóe lên sau chiếc mặt nạ mà không khỏi phân vân, thời cổ đại lại có loại thiên tài nhạc khí như vậy sao? Hay nàng đã sớm là cao thủ nhạc khí? Có thân phận gì khác? Tiến lên ôm quyền, Tử Thanh hạ giọng xin lỗi: “Hôm nay là do Tử Thanh vô lễ, còn thỉnh cô nương thứ lỗi.”

“Không…không có việc gì.” Tránh né ánh mắt Tử Thanh, Tô Tình lại trốn sau Nhã Hề.

“Ha ha, nhìn thấy huynh là tốt rồi.” Lí Nhược tiến lên kéo tay Tử Thanh, lại kéo tay Nhã Hề, kéo hai người lại gần nhau: “Nhã Hề tỷ tỷ ta đã đưa đến bên cạnh huynh an tòan nha, ngày mai ta trở về Lạc Dương, bằng không sẽ thực khiến ca ca nổi giận, chắc chắn sẽ không cho ta về nhà mất.”

Tử Thanh ha ha cười: “Cả đường đi Lí tiểu thư đã ít nhiều chiếu cố Nhã nhi, lúc này Tử Thanh đa tạ đại ân của tiểu thư.”

“Không có gì, không cần khách khí, được rồi, bên ngoài giá lạnh, chúng ta đi vào rồi nói, hắc hắc.” Nói xong liền lôi kéo Nhã Hề nhảy nhót đi vào khách điếm.

Đang muốn tiến vào, Tử Thanh đột nhiên nghe thấy thanh âm tiếng người đạp phải cành cây vang lên phía sau, không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trừ đầy trời tuyết rơi bên ngoài ra thì cũng chỉ có một màn đêm yên tĩnh.

“Này, ngươi còn ở bên ngoài ngây ngốc cái gì? Nhã Hề tỷ tỷ ở bên trong mà.” Lí Nhược cười hì hì nhìn Tử Thanh, mặt lại đột nhiên nghiêm túc: “Hay ở bên ngoài có tiên nữ?”

“Ha ha, Lí cô nương lại chê cười ta rồi.” Tử Thanh vừa bước vào khách điếm, phía sau lại vang lên âm thanh tiếng đạp phải nhành cây.

“Kỳ quái?” Lí Nhược cảnh giác nhíu mày.

“Kỳ quái cái gì?” Nhã Hề hỏi.

Lí Nhược nhìn nhìn khách điếm: “Ta đột nhiên cảm thấy như có người theo dõi chúng ta, còn có nơi này nữa, im lặng bất thường.”

Một câu khiến Tử Thanh bừng tỉnh!

Hôm nay là hội hoa đăng nguyên tiêu, giờ phút này hội hoa đăng còn chưa đến thời điểm chấm dứt, vì sao ngoài cửa khách điếm lại một bóng người cũng không có?

Tử Thanh tiến lên: “Mau vào phòng đi, tối nay có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó?” Cầm lấy tay Nhã Hề, Tử Thanh mỉm cười: “Yên tâm đi, có ta ở đây, lúc này sẽ không để cho nàng bị thương tổn nữa!”

Gật đầu, Nhã Hề kiên định tin tưởng: “Ừ, ta cũng không muốn chàng bị thương.”

“Ha ha, mau vào phòng đi!” Đi theo ba người Nhã Hề vào phòng khách, mới đóng cửa lại, Lí Nhước lấy tốc độ cực nhanh thổi tắt nến.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ khách phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập.

“Lí cô nương…”

“Suỵt…”

Tử Thanh vừa định nói chuyện liền bị Lí Nhược ngăn lại: “Ngươi có nghe được phía trên có âm thanh gì không?”

“Hình như có người ở trên nóc nhà!”

Lí Nhược vươn ra phía cửa sổ, ngửi ngửi: “Ngươi có ngửi thấy mùi rượu không?” Nói xong liền đưa tay sờ lên chấn song cửa sổ, không ngờ lại ẩm ướt! Để sát lên mũi ngửi, dĩ nhiên lại là rượu!

“Không tốt! Chúng ta mau rời khỏi nơi này! Chỉ sợ có người sẽ thiêu khách điếm!” Lí Nhược đột nhiên ý thức được nguy hiểm.

“Lộp cộp lộp cộp…” Đột nhiên một trận tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tựa hồ làm kinh động người ở trên nóc nhà.

Nữ tử khoác áo da cừu màu tím ghìm lại cương ngựa, ngồi thẳng phía trên lưng bạch mã, phất phất tay, mười mấy thị vệ Sử gia liền cùng cỗ kiệu tam đỉnh đều đứng lại ở phía sau: “Xin hỏi ‘Hoàng linh’ Nhã Hề cô nương có ở nơi này không?” Thanh âm nữ tử khoác tử cửu làm cho Tử Thanh không khỏi cả kinh.

“Triều Cẩm?”

“Chính là cái người từng vẫn giấu diếm thân phận nữ tử – Sử gia tiểu công tử?” Lí Nhược không khỏi sợ hãi than một tiếng: “Nói thật, thực sự lúc trước sao ta một chút cũng không nhìn ra! Ngày khác ta cũng phải giả trang như thế mới được, nói không chừng sẽ thú vị lắm.”

“Kỳ thật tuyệt đối không vui đâu.” Trong bóng đêm, Tử Thanh ảm đạm thở dài.

“Kỳ quái, sao nàng lại biết Nhã Hề cô nương ở trong này?” Lí Nhược càng thêm nghi hoặc.

“Chúng ta nên ra ngoài thôi, có thể nàng đến là để giải vây.” Tử Thanh bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, cho dù có đôi khi cũng không biết câu nào của ngươi là thực, câu nào là giả, nhưng mà ta vẫn như trước tin tưởng trong đáy lòng ngươi còn có chút lương thiện.

“Đi ra ngoài?” Lí Nhược cả kinh hỏi.

“Phải, đi ra ngoài, so với việc chết cháy không minh bạch thì không bằng trực tiếp đi ra ngoài đối mặt với Triều Cẩm, minh so với ám thì vẫn tốt hơn.” Tử Thanh nói xong liền cầm tay Nhã Hề đặt lên ngực mình: “Nhã nhi, đừng buông tay ra.”

“Được…”

Đẩy cửa phòng ra, Tử Thanh đương nhiên đi phía trước, dẫn theo Nhã Hề, Lí Nhược, Tô Tình dần dần xuất hiện trong tầm mắt Triều Cẩm.

“Nguyên lai ngươi đã ở đây.” Nét tươi cười tựa hồ có chút cứng ngắc, Triều Cẩm nhảy xuống ngựa, đón tiếp Tử Thanh: “Khách điếm này sao có thể là nơi để đường đường An gia Lục công tử ở đây? Nếu không chê, thật ra ta hy vọng ngươi có thể vui lòng tới nhà của ta ở lại một đêm.”

Nghe ngữ khí Triều Cẩm nói phi thường khách khí, làm sao giống giọng điệu nói chuyện lúc bình thường, Tử Thanh nhìn vào mắt nàng, lại đọc không ra chân tướng.

“Sau hôm nay Cầm Lâm đại nhân phải trở về Trường An phục mệnh, An đại nhân cố ý khai yến tiễn đưa vì Cầm Lâm đại nhân, kêu phụ thân ta chuẩn bị ca vũ, nhưng mà mặc kệ là chuẩn bị thế nào thì vẫn cảm thấy thiếu điểm mới lạ, lại nghe nói có Nhã Hề cô nương ở đây cho nên Triều Cẩm đặc biệt đến thỉnh.” Tránh né ánh mắt Tử Thanh, Triều Cẩm nhìn về phía Nhã Hề.

Con ngươi trong suốt, vĩnh viễn đơn thuần như nhược thủy, thậm chí còn có vẻ gầy yếu mỏng manh, nét mặt không có sự hối tiếc cùng thống khổ, ngược lại có một tia quật cường như có như không.

Triều Cẩm ảm đạm thở dài, Tử Thanh ngươi rạng ngời thanh tú, Nhã Hề nàng ngọt ngào trong trẻo như nước, quả nhiên là một đôi tuyệt phối, mà ta thì sao? Hai tay dính đầy máu tanh, dối trá, tính kế, có đôi khi ngay cả chính mình cũng không đếm hết nổi, một người phức tạp như ta, sao có thể xứng đôi với ngươi? Nhưng mà, ta không cam lòng, ta không muốn buông tay, càng luyến tiếc phải buông tay…

Nhã Hề bình tĩnh nhìn Triều Cẩm, nữ tử trước mắt tướng mạo hòa nhã, trời sinh một cỗ khí phách đặc biệt khác với những người khác, nguyên lai lúc trước đã đoán không sai, quả nhiên nàng là nữ tử…Nhìn thấy nàng ảm đạm thở dài, Nhã Hề nghĩ tới câu nói mà nàng đã nói với Tử Thanh vào cái đêm trên chiếc xe ngựa kia, liền giật mình sáng tỏ, ngươi cũng thích Tử Thanh, phải không? Một khi đã như vậy, nếu Tử Thanh hồi phủ với ngươi tất nhiên sẽ không có nguy hiểm…Nghĩ đến đây, Nhã Hề liền tiến lên cúi chào: “Được, ta đi theo ngươi.”

“Nhã Hề tỷ tỷ?”

“Sư phụ?”

Lí Nhược cùng Tô Tình đều kinh ngạc.

“Ta đây cũng đi theo ngươi đến Sử phủ…” Tử Thanh hướng Nhã Hề an nhiên cười, nắm chặt tay, lần này sẽ không bỏ nàng lại nữa.

“Vậy thỉnh Nhã Hề cô nương cùng hai vị cô nương lên kiệu.” Triều Cẩm chỉ về phía cỗ kiệu phía sau, kiệu phu đã vén rèm lên.

“Đa tạ Sử tiểu thư.” Lại cúi người, Nhã Hề đi về phía kiệu phu, khoảnh khắc lúc ngồi vào kiệu liền mỉm cười với Tử Thanh, chỉ cần chàng bình yên, ta liền an tâm.

Rèm kiệu buông xuống, Lí Nhược cùng Tô Tình cũng chần chừ đi vào theo.

“Khởi kiệu! Hồi phủ!” Triều Cẩm vung tay lên, kiệu phu liền nâng kiệu, thị vệ hộ vệ hai bên trái phải liền xếp theo hàng, tựa hồ là Triều Cẩm đã sớm an bài tốt.

Nắm dây cương, Triều Cẩm lắc đầu: “May mắn không để cho ngươi tiếp tục làm thiếp thân thị vệ, thiếu chút nữa bị đốt thành heo nướng cũng không biết.”

Quả thật là vì giải vây mà đến!

Tử Thanh mãnh liệt chấn động: “Triều Cẩm, cảm ơn ngươi.”

“Ngươi biết ta muốn không phải là lời cảm ơn của ngươi…” Ngửa mặt lên nhìn bầu trời, mặc cho tuyết rơi xuống, Triều Cẩm lạnh lùng cười: “Ta nói rồi, một ngày nào đó ta sẽ gả cho ngươi, ta sẽ làm được.”

“Có lẽ, có một ngày khi ngươi minh bạch, ngươi sẽ hối hận.” Tử Thanh lắc đầu, ta có nên nói cho ngươi chân tướng hay không?

“Phải không? Chuyện có thể làm cho Sử Triều Cẩm ta hối hận thì cũng coi như khắc cốt ghi tâm, không phải sao?” Giữ ngựa sải chân bước lên một bước, Triều Cẩm đột nhiên xoay người lên ngựa: “Thực ngại quá, hôm nay không chuẩn bị ngựa cho Lục công tử ngươi, ngươi phải đi bộ đến nhà ta rồi.”

“Triều Cẩm…” Tử Thanh nhướn mi cười: “Đi thì đi!”

“Tiểu thư, vậy cái kia…” Thị vệ ở một bên đột nhiên mở miệng, lại thấy Triều Cẩm vung tay lên: “Sát!”

Tử Thanh cả kinh, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên phía sau, năm hắc y nhân bị loạn tên bắn hạ ở trong khách điếm, phơi thây nơi đầu đường.

Triều Cẩm thản nhiên nói tiếp: “Tử Thanh, ngươi nhớ kỹ lời của ta, về sau đừng một mình xuất hành nữa, ở trong thành Phạm Dương này người muốn mạng ngươi có rất nhiều, ta có thể ngăn được một lần, hai lần, ta sợ…không ngăn được lần thứ ba – trừ ta ra, không nên tin tưởng bất luận kẻ nào.”

Tử Thanh nhìn nửa gương mặt của nàng, đột nhiên trong lúc đó bỗng nhiêu hiểu được lời bất đắc dĩ mà nàng từng nói qua, thành Phạm Dương nhìn như bình tĩnh, kỳ thật bên trong đến tột cùng có bao nhiêu ám tiễn? Chỉ có người từng chịu thương tổn mới có thể hiểu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện