Trở lại Vân Châu, dàn xếp ổn thỏa đám sơn phỉ xong, Tử Thanh liền cùng Triều Cẩm chậm rãi trở về phủ.

“Hài tử, con đã trở lại!” Tử Thanh mới bước vào phủ, Đoạn phu nhân liền vội vội vàng vàng chạy ra đón: “Ta còn thiếu điều kêu Đỗ y quan đi tìm con, con trở về là tốt rồi!”

“Mẫu thân, con không sao”, Tử Thanh cười nhẹ nhàng: “A? Lí công tử đâu?”

Đoạn phu nhân nhíu mày: “Nghe nói Thánh Thượng chính thức hạ chỉ sắc phong con làm thứ sử Vân Châu, lĩnh hàm An Quốc tướng quân, Lí tướng quân dẫn binh ra khỏi thành đi nghênh đón công công truyền chỉ rồi.” Nói xong liền nghiêm túc lắc lắc đầu: “Thánh chỉ mà hạ xuống, hài tử, điều hôm nay con muốn nói vẫn nên nhịn xuống đi.”

Triều Cẩm giật mình, nhìn Tử Thanh: “Hôm nay ngươi muốn nói gì?”

Tử Thanh chỉ lắc đầu, nhìn Đoạn phu nhân, thở dài thật sâu. Nay đã thành quan viên nhập tịch triều đình, nếu ở trước mặt mọi người tuyên bố mình không phải nam nhi, vậy thì chỉ sợ sẽ mắc trọng tội khi quân phạm thượng!

“Thánh chỉ tới –!”

Tử Thanh lập tức nghênh đón, quỳ rạp xuống dưới chân vị công công truyền chỉ mặc cẩm y hoa phục: “An Khánh Ân tiếp chỉ.”

Trong phủ, toàn bộ mọi người quỳ rạp xuống đất.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nhi tử của Tam trấn Tiết độ sứ An Lộc Sơn – An Khánh Ân thiếu niên đa mưu, một trận chiến với Đột Quyết đại thắng, dương cao quốc uy của Đại Đường, trẫm cảm thấy vui mừng sâu sắc. Đặc biệt hạ chiếu lệnh An Khánh Ân làm Thứ sử Vân Châu, lĩnh hàm An Quốc tướng quân. Nhi tử của Đông Đô Lưu thủ Lí Vũ, anh dũng hơn người, được thăng lên làm phó Lưu thủ Đông Đô, lập tức về Lạc Dương phục mệnh, không được sai phạm! Khâm thử –”

“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tiếp được thánh chỉ, Tử Thanh dàn xếp cho công công truyền chỉ ổn thỏa xong liền quay đầu nhìn Lí Vũ: “Lí công tử có thể an tâm mà đi, Hoắc cô nương cùng Lí tiểu thư tạm thời ở chỗ này, ta có thể bảo đảm các nàng bình an.”

“Kỳ thật ta không muốn đi.” Lí Vũ nhún nhún vai: “Ta không yên lòng về Vân Châu lắm.”

Tử Thanh cười nhẹ: “Kỳ thật có thể không đi là tốt nhất, Lạc Dương sớm hay muộn cũng là nơi nguy hiểm.”

“Đông Đô có nguy hiểm?”

“Không chỉ Đông Đô, mà ngay cả Trường An cũng đều có nguy hiểm.”

Lí Vũ kinh hãi, Triều Cẩm cũng kinh ngạc nhìn Tử Thanh.

Tử Thanh cười nhẹ: “Có vài chuyện ta không thể nói rõ ràng được, nếu không chẳng may cải biến lịch sử thì ta cũng đáng trách. Tóm lại, Lí sư phụ, đi đường cẩn thận.”

“Được!” Tuy rằng Lí Vũ không rõ lời Tử Thanh nói, nhưng cũng biết nếu hỏi tiếp thì cũng sẽ không có kết quả gì: “Hương nhi và muội muội liền giao cho ngươi, aish, thánh chỉ này dù thời gian một ngày cũng không cho ta, vốn đang tính hôm nay mang Hương nhi ra ngoài thành đạp thanh (1), xem ra lại biến thành yến tiếc li biệt rồi.”

“Cho nên hiện tại càng nên đi bồi tiếp Hoắc cô nương đi.” Tử Thanh vỗ vỗ Lí Vũ, cười nói: “Mau đi đi.”

“Được! Hôm nay quân vụ gì ta cũng không quản!” Nói xong Lí Vũ xoay người chạy về phía nội đường trong phủ.

Nắm thánh chỉ trong tay, nét tươi cười trên mặt Tử Thanh đột nhiên cứng đờ, Đoạn phu nhân và Triều Cẩm đều cảm thấy được biến hóa của nàng.

Tử Thanh liếc nhìn Đoạn phu nhân, đột nhiên cười: “Nương, người chưa chuẩn bị cơm trưa cho hài nhi sao?”

“Con xem trí nhớ của ta này! Được rồi! Nương đi làm ngay đây.” Khẽ vỗ trán, Đoạn phu nhân cười khanh khách đi ra ngoài.

Nét tươi cười biến mất trên mặt, Tử Thanh nặng nề thở dài, nhìn Triều Cẩm: “Triều Cẩm, ta có cảm giác bất an, đạo thánh chỉ này không phải việc vui gì mà là điềm báo tai họa.”

Triều Cẩm bỗng nhiên hiểu ra ý tứ Tử Thanh: “Ý ngươi nói là có người cố ý buộc Lí Vũ đi?”

Tử Thanh gật đầu, trong lòng đột nhiên hiện lên gương mặt Hằng vương: “Ta hy vọng là mình cả nghĩ, nhưng mà câu cuối cùng của thánh chỉ kia là ‘tức khắc hồi Lạc Dương phục mệnh’, câu từ không lầm, cũng rõ ràng nói ra hàm nghĩa phải rời đi – nay Đông Đô thái bình, Lí công tử trở về nhanh hay chậm cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, vì sao cố tình phải cấp bách như thế?”

Triều Cẩm có chút đăm chiêu nhìn hướng nội đường, nghĩ tới lời Hằng vương nói với nàng đêm qua: “Tử Thanh, có lẽ ngươi cứu phải một con sói.”

Thân mình Tử Thanh chấn động, gật đầu khẳng định: “Không cần biết hắn là sói hay là người, chúng ta cần bất động thanh sắc thỉnh hắn rời đi, nếu không từ nay Vân Châu vĩnh viễn cũng không có ngày thái bình.”

Triều Cẩm nhìn mặt Tử Thanh, bỗng nhiên thản nhiên cười: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn lại bằng cặp mắt khác xưa, Tử Thanh, nếu ta lại dạy ngươi thêm mấy ngày nữa thì chỉ sợ ta cũng sẽ bại trong tay ngươi thôi.”

“Ha ha, kia không phải là rất tốt sao, mọi phiền lòng đều giao cho ta đi.” Tử Thanh nhìn vào mắt nàng, kiên định cười: “Đừng làm mình mệt mỏi.”

Đáy lòng hơi chua xót, Triều Cẩm nhịn xuống nỗi xúc động muốn ôm lấy Tử Thanh, cả đời này cũng không biết thất bại trước mặt chàng bao nhiêu lần đây? Lặng lẽ lau đi lệ nơi khóe mắt, Triều Cẩm ngửa đầu: “Chúng ta đánh cuộc đi!”

“Đánh cuộc gì?” Tử Thanh nhìn nàng: “Nhưng đừng là kế lược gì đó.”

“Nếu ba năm sau chàng vẫn như trước không thành thân với Nhã Hề cô nương, vậy ta mặc kệ dùng kế gì cũng được, cướp lấy cũng tốt, thế nào cũng muốn khiến chàng biến thành tướng công của Sử Triều Cẩm ta!”

Tử Thanh ngẩn ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, bỗng nhiên thản nhiên cười: “Không cần chờ ba năm sau, chỉ cần chờ chúng ta đồng lòng đem Hằng vương tiễn bước đi rồi ta sẽ cho nàng một đáp án.”

“Đây chính là chàng nói đó!” Thân mình Triều Cẩm chấn động, đưa tay nắm chặt lấy hai tay Tử Thanh.

“Ừ!” Tử Thanh gật đầu, giờ khắc này có sói trong nhà, thật sự không phải thời cơ tốt nhất nói ra thân phận với nàng, Tử Thanh hổ thẹn nhìn Triều Cẩm, đáy lòng nhẹ nhàng thẩm nhủ một câu – thực xin lỗi.

Tiếng tiêu đứt quãng đột nhiên vang lên, Tử Thanh nghiêng tai lắng nghe, chẳng lẽ là Nhã nhi đang thổi? “Tử Thanh, ta đi tuần tra phòng vệ toàn thành một chút.” Triều Cẩm mượn cớ rời đi.

“Cám ơn nàng, Triều Cẩm.” Nhìn bóng dáng cô đơn của nàng, một trận tê buốt đau nhói mãnh liệt không khỏi trào lên từ trái tim Tử Thanh.

Hít vào một hơi thật sâu, Tử Thanh bước vào nội đường phủ nha.

Càng đến gần phòng Nhã Hề, tiếng tiêu bỗng nhiên đứt đoạn, thanh âm Hằng vương vang lên trong phòng nàng: “Nhã hề cô nương, đoạn [Phượng cầu hoàng] này tiểu vương luôn cảm thấy có sự gò bó, thiếu chút thần vận, còn thỉnh Nhã Hề cô nương chỉ giáo.”

“Khúc vận từ tâm sinh, ngày nào điện hạ tìm được người tri kỷ thì tự nhiên sẽ biết được thần vận của đoạn [Phượng cầu hoàng] này.”

“A, tri kỷ khó cầu a!”

“Thiên hạ rộng lớn, luôn luôn có một người sẽ là tri kỷ của điện hạ.”

“Nhã Hề cô nương, nàng có nguyện ý làm tri kỷ của tiểu vương không?”

“Điện hạ đừng nói những lời đường đột như vậy nữa!”

“Những lời này của tiểu vương xuất phát từ tận đáy lòng, Nhã Hề cô nương một thân tài nghệ, nếu chỉ bởi vì một An Khánh Ân mà thành thất truyền thì chẳng phải đáng tiếc sao?”

“Cuộc đời này của Nhã Hề, ca chỉ vì chàng, vũ chỉ vì chàng, khúc cũng chỉ vì người đó!”

(ca: hát, vũ: múa, khúc: đánh đàn, chơi nhạc)

“Nếu như có ngày hắn khốn cùng chán nản, tự nuôi mình cũng không nổi, nàng cũng không coi thường không rời bỏ hắn sao?”

“Cơm rau dưa, vui vẻ qua ngày!”

“Ngươi!”

“Điện hạ!” Tử Thanh bỗng nhiên xuất hiện trước cửa phòng, lẳng lặng nhìn vẻ mặt nén giận mà không nói gì của Hằng vương: “Nếu đã lãnh giáo xong, có thể để cho thần mang Nhã nhi ra ngoài đạp thanh không?”

“Tử Thanh!” Nhã Hề vội vàng chạy đến bên người nàng, nắm chặt tay nàng.

“Tử Thanh? Ngươi không phải hẳn là kêu An Khánh Ân sao?” Hằng vương lạnh lùng hỏi.

Tử Thanh cười nhạt: “Điện hạ không biết một người ngoài sanh ra thì còn có tự (2) sao?” Nói xong liền ôm Nhã Hề nhấc lên: “Nhã nhi, đi, chúng ta đi đạp thanh!”

“Được.” Đỏ mặt vùi đầu vào lòng nàng, một loại cảm giác bình yên làm cho trái tim Nhã Hề trong nháy mắt liền bình tĩnh lại.

Tử Thanh xoay người rời đi, bỗng nhiên ghé sát bên tai nàng, cười nói: “Nhã nhi, tối nay ta muốn nghe ca, xem nhảy múa, thưởng khúc.”

“Vâng…” Nhã Hề gật đầu, giương mắt nhìn thấy vết máu trên cổ nàng, không khỏi ưu thương nhíu mày: “Tử Thanh, có phải hôm này chàng lại gặp phải chuyện gì nguy hiểm không?”

“Nguy hiểm nhất cũng không bằng để nàng lại chỗ này, thiếu chút nữa bị sói tha đi.” Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “May mà ta trở về đúng lúc.”

“Tử Thanh, có chàng thật tốt…”

“Ha ha, ta thích nàng nói câu đó, cơm rau dưa, vui vẻ qua ngày.”

“Chàng…đáng ghét!”

“Ha ha.” Tử Thanh cười, có chút cứng ngắc, Nhã nhi, tối nay ta nhất định phải nói cho nàng bí mật kia, sau khi nàng biết rồi, còn có thể nói với ta những lời này hay không?

Nhìn bóng dáng Tử Thanh cùng Nhã Hề đi xa, Hằng vương không khỏi gắt gao nắm chặt tay thành nắm đấm: “An Khánh Ân, bắt đầu từ giờ, tiểu vương sớm hay muộn cũng muốn ngươi biến thành kẻ cô độc!” Dư quang dừng lại ở chén trà trên bàn, một mạt tiếu ý quỷ dị hiện lên khóe miệng.

“Tiểu Tình tử, nàng nhìn Tử Thanh ca ca cùng Nhã Hề tỷ tỷ bọn họ kìa, ha ha, thật làm cho người ta hâm mộ!”

“Đúng vậy…” Tô Tình nhìn bóng dáng Tử Thanh ở xa xa, được người yêu thương là loại hạnh phúc thế nào đây?

Lí Nhược bỗng nhiên nghiêng mặt nhìn Tô Tình: “Nàng chờ vết thương của ta tốt hơn, ta cũng ôm nàng đi!”

“Nhược tiểu thư, ngươi lại hồ nháo.”

“Ta không hồ nháo, chỉ cần nàng vui vẻ.”

Tô Tình ảm đạm cúi đầu, Tử Thanh, ngươi có nguyện ý nghe ta ca cùng đàn khúc không?

Thần sắc ảm đạm rơi vào đáy mắt Hằng vương, Hằng vương không khỏi đi ra khỏi phòng, khiêm tốn thi lễ với Tô Tình cùng Lí Nhược: “Nhị vị cô nương, hữu lễ.”

Tô Tình nhìn Hằng vương mà kinh sợ, Lí Nhược lại cười hì hì ôm quyền: “Điện hạ hữu lễ!”

Hằng vương nhẹ nhàng cười: “Nghe nói Tô cô nương cũng là nhân tài kiệt xuất trong số linh nhân, không biết tiểu vương có cơ hội được nghe không?”

Tô Tình cuống quýt cúi người: “Nếu điện hạ muốn nghe, Tô Tình làm sao dám không tuân lời?”

Hằng vương cười ha hả, nhìn lí Nhược: “Vậy Lí cô nương có thể giúp tiểu vương tìm trong thành vài nhạc khí đến đây không?”

Lí Nhược vỗ vỗ ngực: “Nếu tiểu Tình Tử muốn tấu khúc, ta dù có lật tung cả lên cũng sẽ tìm được ra!” Nói xong liền cười với Tô Tình: “Tiểu Tình Tử, nàng chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại!”

Nhìn Lí Nhược rời đi, Hằng vương cẩn thận nhìn mặt Tô Tình, tuy rằng có chút khác biệt với Nhã Hề, nhưng phân thần vận kia cũng có một tia tương tự.

“Một khúc ở Phạm Dương, người và trời đều phải kinh ngạc, tiểu vương may mắn được nghe thấy, quả nhiên là tam sinh hữu hạnh.” Ánh mắt Hằng vương sáng quoắc dừng lại trên mặt Tô Tình: “Chỉ tiếc…”

“Điện hạ?” Tô Tình bối rối.

“Đáng tiếc danh hoa đã có chủ, tiểu vương nhìn ra được cô nương cũng chung tình với vị An lục công tử kia.”

Tô Tình kinh hãi.

“Bất quá chưa tới cuối cùng, ai biết được sẽ có kết cục thế nào đâu?” Lời Hằng vương nói trong câu có ý: “Sự thành tại người, tiểu vương cũng biết nỗi khổ khi yêu mà không thể có được, nếu tương lai tiểu vương có chỗ hữu dụng với cô nương, có thể mở miệng.”

“Điện hạ!”

“Tốt lắm, chuyện ngày mai, ngày mai nói, hôm nay tiểu vương chỉ muốn say đắm bên trong âm vận của cô nương.”

---------------------------------

(1) đạp thanh: giẫm lên cỏ xanh – đi chơi xuân.

(2) Vào thời Chu con trai đến 20 tuổi thực hiện Quán lễ, tức làm lễ đội mũ; con gái vấn tóc cài trâm biểu thị đã thành niên. Tức là nói, người thời Tiên Tần, bất luận là nam hay nữ đều sau khi thành niên mới đặt tên tự. Có tên tự không chỉ biểu hiện họ đã thành niên mà còn bắt đầu được người khác tôn trọng.

“Tự”, nói chung là sự giải thích và bổ sung cho “danh”, cùng thể hiện mặt trong và ngoài của “danh”, cho nên còn gọi là “biểu tự” . Trong Nhan thị gia huấn – Phong tháo ghi:

Cổ giả, danh dĩ chính thể, tự dĩ biểu đức

(Thời cổ, danh là để thể hiện thân phận, còn tự là để biểu thị đức hạnh)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện