Vào một ngày tiếng lễ nhạc rốt cục cũng yên tĩnh xuống, chữ hỉ đỏ thẫm có thể tùy ý thấy được bên trong hành dinh quân Đột Quyết.

Ôm chặt hộp gỗ, Triều Cẩm trên đầu phủ khăn hỉ được hai nha hoàn Đột Quyết đỡ vào ngồi trên giường hỉ trong chủ doanh.

“Thỉnh vương phi hảo hảo nghỉ ngơi, sáng mai vương tử điện hạ sẽ tự mình đến nghênh đón người vào thành để thành hôn.” Nha hoàn Đột Quyết nhẹ nhàng nói xong liền lui xuống, vị vương phi kỳ quái này khi trời tối sẽ lại tự lẩm nhẩm thì thầm.

Bàn tay mềm nhẹ vuốt ve hộp gỗ, thân mình Triều Cẩm hơi run rẩy: “Tử Thanh, rốt cục cũng đi đến bước này…”

Một tiếng thở dài khẽ vang lên.

Thân mình Triều Cẩm chấn động: “Là ai?” Nhấc hỉ khăn lên, bên trong doanh trướng lại vẫn là một mảnh trống rỗng.

Ảm đạm buông hỉ khăn xuống, Triều Cẩm lắc đầu: “Tử Thanh, chắc là vì ta quá nhớ nàng…”

“Vương phi của bổn vương đến tột cùng là đang nhớ nhung ai?” Đột nhiên một âm thanh xa lạ vang lên.

Triều Cẩm cả kinh, chẳng lẽ A Sử Na Côn kia đã đến!

Hỉ khăn bị người thô bạo giựt ra, Triều Cẩm chạm phải một đôi mắt hung tàn, người trước mắt tuy góc cạnh rõ ràng, oai hùng bức người, nhưng lại hòa thêm vô số sát ý, một vị vương tử Đột Quyết cường hãn như thế, sao có thể dụ hắn cho mình sử dụng binh quyền đây? “Ngươi…”

Bỗng nhiên hung hăng nắm lấy cằm Triều Cẩm, A Sử Na Côn nhìn đôi mắt nàng: “Ta thích ánh mắt của nàng, giống chim ưng!”

Một mạt sợ hãi trào lên trong lòng, Triều Cẩm khẽ nhếch miệng, cố xả ra một nụ cười tươi: “Điện hạ…không phải là ngày mai mới đến sao?”

A Sử Na Côn buông cằm Triều Cẩm ra, cười tà ác: “Ta chỉ là có chút nóng vội, muốn nhìn một chút xem lạt muội tử* lợi hại trong miệng Ma Ô đến tột cùng là có bộ dáng gì!”

(*lạt: cay, độc ác; muội tử: cô em -> cô em cay như quả ớt/ cô em độc ác)

“Triều Cẩm không làm cho điện hạ thất vọng chứ?” Triều Cẩm hít sâu một hơi, đứng lên, nghiêm nghị chống lại ánh mắt A Sử Na Côn.

“Ngươi có đảm lược!” A Sử Na Côn cười ha ha: “Giống với nữ nhân của ta! Chỉ là…muốn ta vì ngươi mà không để ý đến cừu hận của Ma Ô, ta thực muốn biết, đến tột cùng là đáng hay không đáng?”

Tử Thanh, trên đường xuống Hoàng tuyền, không được nhìn ta lúc này…

Triều Cẩm buông hộp gỗ trong tay xuống, nhẹ nhàng để hỉ khăn rơi xuống đất.

“Sao điện hạ không cẩn thận nhìn xem một chút?” Những ngón tay thon gầy nhẹ nhàng cởi đai lưng trên hỉ bào rơi xuống đất, Triều Cẩm cười, nhưng cũng khẽ run rẩy: “Sử Triều Cẩm ta cũng không chỉ có kế lược, còn có…”

“Ngươi thực ra khác với người khác!” Hô hấp của A Sử Na Côn dần dần trầm trọng lên, đôi con ngươi nhìn chằm chằm Triều Cẩm cởi ngoại bào của mình ra.

“Ta muốn vì điện hạ ngài mà làm nên đại nghiệp, dẫn tất cả binh mã Đột Quyết tới Trường An…” Triều Cẩm chậm rãi tiến lên, hai tay vòng lên cổ hắn: “Còn muốn vì điện hạ ngài…” Ghé sát lại bên tai A Sử Na Côn, hơi thở như lan: “Sinh thật nhiều thật nhiều hài tử…”

Đôi mắt đột nhiên lóe lên sáng rực, A Sử Na Côn đột ngột xé rách áo ngoài của Triều Cẩm, để lộ ra một chiếc yếm uyên ương đỏ tươi ướt át: “Ta muốn nàng…”

Triều Cẩm cứng ngắc nặn ra nụ cười, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, tùy ý để A Sử Na Côn đặt mình nằm xuống mặt đất.

Đến khi đôi môi nóng bỏng như lửa lướt trên người, Triều Cẩm gắt gao siết chặt tay, tùy ý để móng tay đâm thật sâu vào da thịt…

Cơn buồn nôn kịch liệt dâng lên, Triều Cẩm nhịn không được cuộn thành một đoàn, tránh né A Sử Na Côn.

“Ngươi đừng làm ta mất hứng!”

“Điện hạ chớ nghi ngờ, chỉ là nơi này đèn đuốc còn sáng, ta…ta chỉ là có chút…”

“Ha ha, nàng xấu hổ sao?” A Sử Na Côn cười to một tiếng, giữ chặt hai tay Triều Cẩm áp trên nền đất: “Ta muốn nhìn thân thể nàng! Càng sáng càng tốt!”

Nước mắt ứa ra lăn dài, Triều Cẩm run rẩy nhắm mắt: “Thỉnh…điện hạ…thương tiếc nhiều hơn…”

“Mỹ nhân, ta biết.” A Sử Na Côn bỗng nhiên xé toạc cái yếm trên người Triều Cẩm, mạnh mẽ đè lên người nàng.

“Vút!”

Đột nhiên một mũi tên bay vào dập tắt ánh nến.

“Không tốt! Không tốt! Điện hạ, Ma Ô mang binh tạo phản!” Bên ngoài doanh, tướng sĩ Đột Quyết lớn tiếng hô.

“Mất hứng! Mất hứng!” A Sư Na Côn bỏ Triều Cẩm ra, đứng dậy mặc y phục: “Thật to gan! Ở phụ cận thành được sắc phong của ta mà lại dám tạo phản!” Nói xong liền đi ra ngoài.

Trong bóng tối, Triều Cẩm gắt gao ôm lấy người, run bần bật khóc nức nở.

Vì sao ta không làm được? Vì sao ta không làm được?

Một bóng đen thừa dịp loạn lóe lên xâm nhập vào đại doanh, trong bóng đêm chạm vào hỉ bào trên mặt đất, cấp tốc phủ lên người Triều Cẩm, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay nàng: “Theo ta đi!”

Triều Cẩm cả kinh, toàn thân đờ đẫn.

Bóng đen vội ngồi xổm xuống trước người Triều Cẩm, đem hai tay nàng đặt lên lưng mình, cõng nàng lên, cảnh giác thăm dò nhìn bốn phía, lực chú ý của doàn đại doanh đều bị hấp dẫn đến trước cửa doanh, liền lặng yên cõng Triều Cẩm đến phía sau doanh, thật cẩn thận chạy về phía đó.

“Ma Ô! Ngươi điên rồi sao?” A Sử Na Côn hung hăng chất vấn.

Ma Ô hai mắt đỏ hồng: “Lão tử không điên! Lão tử chỉ muốn vì đại ca đòi công đạo thôi! Điện hạ, nữ nhân ngươi muốn kết hôn là cừu nhân đã giết huynh của ta! Chẳng lẽ ngươi chỉ vì một nữ nhân mà không nghĩ tới lòng trung tâm nhiều năm của ta sao?”

“Sử Triều Cẩm là nữ nhân của ta, nữ nhân này có giá bằng thiên quân vạn mã, ngươi điên đủ rồi thì trở về đi!” A Sử Na Côn hung tợn quát: “Nếu ngươi còn coi ta là vương tử, vậy cút!”

“Ha ha, điện hạ thực khiến cho lão tử thất vọng rồi!”

“Thì tính sao?”

“Ngươi cho là binh mã của lão tử đều ngồi không chắc?”

“Vậy ngươi thử nhìn xem rốt cuộc bọn chúng nghe lời ngươi hay nghe ta?”

“Toàn quân nghe lệnh! Theo ta xông lên, tìm ra nữ nhân kia, sát!” Ma Ô hét lớn một tiếng, nhưng tướng sĩ phía sau lại vẫn không dám nhúc nhích.

A Sử Na Côn lạnh lùng cười: “Ma Ô, ngươi đây là muốn chết mà! Bọn chúng nếu dám vào đại doanh của ta một bước thôi! Thân nhân của bọn họ ở cố hương sẽ tuyệt đối lập tức đầu rơi xuống đất!”

“Ngươi!”

“Toàn quân nghe lệnh! Loạn tên bắn chết Ma Ô! Đem thi thể đưa đến chỗ An Lộc Sơn đại nhân, nói rằng bổn vương đã báo thù cho nhi tử đã chết của hắn!” A Sử Na Côn kia vừa mới nói xong, đại quân phía sau Ma Ô đều phản lại, loạn tên bắn ra, trong nháy mắt Ma Ô đã bị bắn thành tổ ong, từ trên lưng ngựa không cam lòng rơi xuống đất, dĩ nhiên đã tắt thở.

Tiến lên lạnh lùng đá thi thể Ma Ô, A Sử Na Côn nhổ một ngụm nước bọt: “Sau này ai còn dám làm loạn hứng trí của ta như hắn, vậy đều sẽ có kết cục giống nhau!”

Nói xong liền cười tà ác nhìn đại trướng, A Sử Na Côn liếm liếm đầu lưỡi: “Mỹ nhân, chúng ta tiếp tục…”

***

“Tử Thanh…kẻ thù của nàng đã chết một người, nàng có vui không?” Trong một chỗ tối cách xa đó, Triều Cẩm ở phía sau bỗng nhiên rơi lệ cười, gắt gao ôm chặt cổ bóng đen kia: “Ta biết nàng sẽ đến nhìn ta, Tử Thanh, trên đường Hoàng tuyền, nhất định nàng rất cô độc….Qua một thời gian nữa thôi, ta sẽ đến bên nàng, được không?”

“Đứa ngốc!” Bóng đen quay đầu lại, vẫn không nhúc nhích nhìn vào mắt nàng, không phải Tử Thanh thì là ai? “Nếu thực sự nàng bị tên vương tử Đột Quyết ghê tởm kia chà đạp, ta sẽ rất khó lòng chịu nổi!”

“Không cần khổ sở…Tử Thanh, ta cần phải trở lại…” Đôi tay trên cổ không nỡ buông ra, Triều Cẩm nhìn gương mặt nàng: “Trăm ngàn lần nàng đừng uống Mạnh Bà thang, nhất định phải nhớ rõ ta.”

Hai tay Tử Thanh nắm chặt tay nàng, ấm áp dần dâng lên khiến thân mình Triều Cẩm đột nhiên chấn động, Tử Thanh kiên định nhìn nàng: “Nàng không cần trở lại đó!”

Hơi ấm! Dĩ nhiên lại nóng ấm!

“Nàng…Tử Thanh nàng…”

Tử Thanh giãn mi cười, vẫn ấp áp như trước: “Ôm chặt ta, ta mang nàng chui ra!”

Bên một góc hàng rào gỗ của đại doanh, Tử Thanh cúi người xuống, chậm rãi chui ra ngoài.

“Mỹ nhân đâu? Ai dám đánh cắp mỹ nhân?” Phía sau, thanh âm thô bạo của A Sử Na Côn vang lên, tướng sĩ Đột Quyết trong đại doanh mắt đầu cẩn thận tìm từng góc doanh một.

Đứng dậy cõng Triều Cẩm, Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, cũng không quay đầu lại mà liền chạy về phía sâu trong rừng.

Nước mắt vui mừng vỡ tan trên cổ Tử Thanh, Triều Cẩm đột nhiên hung hăng cắn lên vai nàng: “Ngươi còn sống, ngươi thế nhưng còn sống!”

Bị đau đến nhíu mày, Tử Thanh quả thực dở khóc dở cười: “Triều Cẩm a, khẩu hạ lưu tình, đừng cắn ta chết!”

“Tử Thanh!” Triều Cẩm bỗng nhiên gọi.

“Cái gì?” Tử Thanh vội quay đầu, một đôi môi nóng bỏng đã đặt lên mặt nàng.

Trái tim, bỗng nhiên đập vội.

“Triều…Cẩm…” Hai tay khẩn thiết ôm chặt đầu Tử Thanh, Triều Cẩm mạnh mẽ hôn lên môi nàng, không chịu thả ra.

Phía sau vang lên tiếng vó ngựa của quân Đột Quyết, Tử Thanh hoảng hốt buông Triều Cẩm từ trên lưng xuống, dùng sức kéo nàng ra: “Nàng…nàng đừng như vậy!”

Triều Cẩm nhìn khuôn mặt hồng rực của Tử Thanh: “Ta thích như vậy.”

Tử Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, không khỏi hít một hơi, giữ chặt Triều Cẩm trốn phía sau gốc cây: “Triều Cẩm, đừng hồ nháo, hiện tại phía sau có truy binh Đột Quyết!”

Một mạt nước mắt vương trên mặt Triều Cẩm, cười cười bổ nhào vào lòng Tử Thanh: “Ta mặc kệ phía sau có binh Đột Quyết hay không, ta chỉ biết nàng còn sống, nàng còn sống!”

“Triều Cẩm!”

“Suỵt!” Triều Cẩm đột nhiên đẩy Tử Thanh ngã xuống đất, thân mình nhu nhuyễn nằm lên trên: “Đừng nói gì cả, hảo hảo ôm ta một cái.”

Ghé sát lại bên tai Tử Thanh: “Nàng yên tâm, bọn họ tất nhiên sẽ không cẩn thận truy tìm ở nơi cách đại doanh gần như thế, thật ra chúng ta đi càng xa, ngược lại càng dễ dàng bị phát hiện.” Tựa vào lồng ngực phập phồng của Tử Thanh, nghe nhịp tim đập hơi hoảng loạn của nàng, Triều Cẩm cười thỏa mãn, cả đời này, nàng đừng mong thoát khỏi ta.

Nhíu mày, trái tim Tử Thanh mãnh liệt nhói đau. Triều Cẩm, nàng thực khờ quá…

Im lặng nhắm mắt, lòng Tử Thanh vô cùng nặng nề, Nhã nhi, thực xin lỗi…Ta không thể lại nợ ân tình của Triều Cẩm thêm nữa, cho nên ta phải cứu được nàng! Nếu lúc này ta chọn sai, nàng gặp phải đại kiếp nạn thì cho dù nàng đã không còn là Nhã nhi của ngày hôm qua, đời này kiếp này của Tử Thanh cũng sẽ tuyệt đối không cô phụ nàng dù một phần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện