Đại đường phủ nha, chữ “hỉ” đỏ thẫm tạm thời dán lên đặc biệt khiến người ta chú ý.

Lúc Tử Thanh cõng Nhã Hề vào đại đường, bách tính Vân Châu liền vỗ tay rào rào.

Buông Nhã Hề xuống, Tử Thanh nắm chặt tay nàng, trái tim cuồng loạn không phân biệt được rõ đến tột cùng là thắc thỏm hay là kích động.

“Nhất bái thiên địa –!” Thanh âm của Man Tử bỗng nhiên vang lên.

Tử Thanh cùng Nhã Hề hướng về bầu trời cao rộng, cùng nhau quỳ xuống, bái lạy.

“Nhị bái cao đường –!”

Tử Thanh và Nhã Hề xoay người lại, đối mặt với Đoạn phu nhân cùng Đỗ y quan tươi cười ngồi ngay ngắn trên “đường”, vừa mới quỳ xuống, một thanh âm hùng hậu liền vang lên từ phía sau: “Ta mới là cao đường của ngươi! Cho dù ngươi muốn hoang đường, thì muốn bái cũng chỉ có thể bái ta!”

“Thanh…” Đoạn phu nhân đại kinh thất sắc, không thể tin được nhìn lang khôi tướng quân anh khí bừng bừng xuất hiện ở trước cửa phủ nha.

Đỗ y quan khẽ ho một tiếng, từ vị trí “thượng” đứng lên.

Giận dữ tiến vào, Thanh soái tiến lên tóm lấy tay Đoạn phu nhân: “Ta thực không nên động lòng trắc ẩn, thực không nên tin tưởng lời Thanh nhi!” Đảo mắt trừng Đỗ y quan, gương mặt tái nhợt ánh vào mắt, Thanh soái lạnh lùng trào phúng: “Ngươi thế nhưng ngay cả một lão nhân cũng đều có thể chấp nhận?”

“Bốp!” Đoạn phu nhân đột nhiên quăng một cái tát vào mặt Thanh soái, toàn thân run rẩy, đợi nhiều năm như vậy, đổi lấy dĩ nhiên lại là một câu như thế!

“Cha! Sao người có thể nói như vậy!” Tử Thanh giận dữ đứng dậy, bảo vệ trước mặt Đoạn phu nhân.

“Con…con đã sớm gặp qua hắn?” Đoạn phu nhân kinh ngạc hỏi.

Tử Thanh cúi đầu: “Lúc con cứu Triều Cẩm ở Đột Quyết đã gặp gỡ người…Nhưng mà, hắn là một nam tử lãnh huyết vô tình! Nương, người thật sự chờ sai lầm rồi!”

Thanh soái giận dữ kéo áo Tử Thanh: “Ngươi hoang đường đã đủ chưa? Sao ngươi lại có thể thành thân với một nữ tử?” Liếc mắt nhìn Đoạn phu nhân: “Ngươi là già nên hồ đồ phải không? Cũng là do ngươi hoang đường nên mới dạy cho Thanh nhi của chúng ta thành người thế này!”

Một câu hỏi, khiến cho trên dưới mọi người trong phòng đều ồ lên.

“Ta cùng nữ tử thành thân thì sao?” Tử Thanh tránh né tay hắn: “Lưỡng tình tương duyệt, có gì sai?” Nói xong, nâng Nhã Hề dậy, gắt gao nắm chặt tay nàng, thản nhiên cười: “Ta chỉ biết, ta muốn bảo vệ nàng, thương nàng, yêu nàng, làm sao ta lại hoang đường?”

“Nói hay lắm!” Man Tử cùng dân chúng Vân Châu đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Nhịn không được vén hỉ khăn lên, Nhã Hề nắm chặt tay Tử Thanh, kiên định cười: “Cả đời của nữ tử, có thể gặp được một người thiệt tình thương nàng, yêu nàng, đó là hạnh phúc lớn nhất.” Nhìn vào mắt Tử Thanh: “Ta thực quá may mắn, được phu quân thương tiếc, cuộc đời này của Nhã Hề thế là đủ rồi.”

“Điên rồi! Điên rồi! Hoang đường!” Thanh soái hung hăng quát.

“Ngươi làm loạn đủ chưa?” Đoạn phu nhân rưng rưng lệ nhìn hắn: “Lời Thanh nhi nói, ngươi có nghe thấy không? Nhã Hề nói, ngươi cũng nghe thấy rồi chứ? Ta chờ ngươi hơn hai mươi năm, không hơn không kém hơn hai mươi năm! Đến tột cùng thì lời thề non hẹn biển ngươi nói năm đó tính là cái gì?”

“Những lời này ta ngược lại muốn hỏi ngươi!” Hai tròng mắt Thanh soái như bốc lửa, lại không dấu được đau đớn trong đáy lòng: “Năm đó vì sao phải vứt bỏ Thanh nhi cùng An Lộc Sơn bắc thượng? Ngươi ngay cả một chút khổ cũng không chịu được sao?”

“Ta ở trong lòng ngươi, nguyên lai là không chịu nổi như vậy?” Nước mắt chảy xuống, Đoạn phu nhân thê lương cười, tâm lại đau đớn đến cùng cực.

“Cho dù ngươi có nỗi khổ, thì vì sao phải… sinh nhi dục nữ* cho cái tên An Lộc Sơn kia!”

(*sinh và nuôi con)

“Công chúa không có!” Đỗ y quan rốt cục nhịn không được, lạnh lùng nhìn Thanh soái: “Ngươi không nên hoài nghi công chúa! Năm đó nàng bị An Lộc Sơn cường ngạnh bắt Bắc thượng, thân là một nữ tử yếu đuối, căn bản không thể phản kháng! Nữ quyến trong An phủ rất đông, nếu không có vài đứa con, không được sủng ái thì khi nào chết ở trong viện cũng sẽ không có người hỏi, cho nên năm đó công chúa là giả mang thai, giả sinh con, vì muốn làm cho An Lộc Sơn tin tưởng, còn không thể không dùng một loại thuốc khiến bản thân tổn thương, qua cửa lấy máu nhận thân kia.”

“Ngươi…” Trong nháy mắt Thanh soái liền giật mình.

“Về phần lão nô…” Đỗ y quan ảm đạm cúi đầu: “Ta chỉ là một hoạn quan…Ngươi cảm thấy ta có thể cùng công chúa phát sinh cái gì?”

“Ngươi!” Thanh soái không thể tin được nhìn Đỗ y quan, lại nhìn Đoạn phu nhân.

Đoạn phu nhân thê lương lắc đầu: “Lưỡng tình tương duyệt, nếu ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có, vậy đoạn tình kia, ta cần gì phải cố chấp nhất nữa làm gì?”

“Thường nhi…” Thanh soái hoảng hốt tiến lên: “Ta là nghĩ…nghĩ…”

Đoạn phu nhân lạnh lùng cười, lau đi nước mắt trên khóe mi: “Ta đã không phải Quảng An năm đó nữa rồi, từ hôm nay trở đi, ta tên là Lí Thường, không phải Đoạn Thường.” Giương mắt nhìn Thanh soái: “Hôm nay là ngày Thanh nhi thành thân, xin thỉnh Đoạn tướng quân hạ thủ lưu tình, đừng gây loạn nữa.” Thân mình không tự chủ được mà run rẩy, cố nén xuống nước mắt ứa ra trên mắt.

Thân mình chấn động, Thanh soái chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoạn phu nhân tiến lên kéo Đỗ y quan ngồi xuống, nhìn nàng ngẩng đầu lên, cười mở miệng: “Hôm nay ta nhất định phải để cho Thanh nhi cùng Nhã nhi thành thân!”

“Chén rượu mừng này của Lục công tử, chúng ta nhất định phải uống!” Bách tính Vân Châu đều trầm trồ khen ngợi.

“Nương, cám ơn người.” Một lần nữa đội hỉ khăn lên cho Nhã Hề, Tử Thanh nghiêng người nhìn Thanh soái đứng ngây như khúc gỗ ở kia, người làm trái tim mẫu thân tan nát, người có biết không? Tiến lên nhẹ nhàng lay Thanh soái, Tử Thanh trầm giọng nói: “Cha, có nguyện ý lưu lại uống một li rượu mừng của ta không?”

Thanh soái giật mình nhìn Tử Thanh, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống: “Không!”

“Đoạn Thanh! Rốt cuộc ngươi muốn làm loạn đến đâu nữa?”

Thanh soái hít một hơi, buồn bã nhìn Đoạn phu nhân: “Ta không phải không muốn uống chén rượu này, mà là Thanh nhi ở Trường An giết Hằng vương, có biết Hằng vương kia đến tột cùng là ai không?”

Nhã Hề ở phía sau cả người run lên, Tử Thanh nhẹ nhàng cầm tay nàng, nghiêm nghị nhìn Thanh soái: “Hắn bất quá là một tên súc sinh, ta quản gì hắn là ai?”

Thanh soái lắc đầu: “Thanh nhi, con đại họa lâm đầu rồi! Hắn cũng không phải chân chính là Hằng vương Lí Thiến, mà là đệ đệ song sinh của Đột Quyết Huyền Hoàng công chúa, Đột Quyết cửu vương tử!”

Vẻ mặt đầy khiếp sợ, lòng Tử Thanh không khỏi phát lạnh, nếu là như thế thì cho dù trong tay có lệnh bài, Vân Châu cũng không tránh được sẽ bị Đột Quyết lại giày xéo giẫm nát.

Thanh soái gật đầu: “Con đi rồi, ta liền phái người âm thầm bảo hộ, cho nên con vừa đến Vân Châu là ta liền vội cưỡi ngựa đi trước một bước chạy đến, vốn định khuyên con mau mau rời khỏi đây…”

“Nếu là Đột Quyết vương tử, như thế nào lại thay mận đổi đào lẫn vào hoàng thất Đại Đường?” Tử Thanh lại nghi hoặc, cắt đứt lời Thanh soái.

“Việc này về sau sẽ lại nói cho con, nếu ta có thể tìm tới nơi này, tin rằng Huyền Hoàng công chúa cũng sẽ tới đây, các ngươi tốt nhất mau rời khỏi Vân Châu, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc tránh đi một chút.” Thanh soái lo lắng, giương mắt nhìn Đoạn phu nhân: “Nàng tin tưởng ta.”

“Oan có đầu, nợ có chủ, cho dù nàng ta thật sự muốn giận chó đánh mèo thì cũng nên nghe ta nói cho rõ đệ đệ của nàng đến tột cùng là một tên cầm thú ra sao!” Tử Thanh nghiêm nghị cười: “Vô luận thế nào, hôm nay nhất định ta phải thành thân! Man Tử đại thúc, tiếp tục đi!”

Thanh thanh cổ họng, Man Tử cao giọng hô: “Nhị bái cao đường –!”

Tử Thanh cùng Nhã Hề song song quỳ xuống, việc gì nên đến thì cuối cùng cũng sẽ đến, cho dù có trốn thì có khả năng trốn xa đến đâu? Có thể trốn bao lâu? “Khoan đã.” Đỗ y quan bỗng nhiên đứng lên, tiến lên ôm quyền với Thanh soái: “Nếu phụ mẫu còn đây, cái dập đầu này, ngươi hãy nhận lấy.”

“Đỗ…” Đoạn phu nhân kinh ngạc nhìn Đỗ y quan, ngươi tội gì phải như vậy?

Thê lương cười, Đỗ y quan kéo Thanh soái ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Đoạn phu nhân: “Công chúa, nếu bởi vì một vài hiểu lầm liền tổn hại đến tình cảm phu thê, vậy rất không đáng. Nếu hôm nay đã nói rõ ràng thì cần gì phải phí thời gian mà đau khổ?”

“Đối với hắn ta đã không còn gì để nói…” Thanh âm Đoạn phu nhân khàn khàn, nhịn không được nước mắt vẫn chảy xuống hai má. Ngươi tội gì phải khổ thế? Lòng của ngươi, chẳng nhẽ không đau sao?

“Thường nhi…” Thanh soái nhẹ nhàng gọi, đột nhiên phát hiện, giữa hai người thế nhưng lại có một cái khe thực sâu, rốt cuộc thì quá khứ là không vượt qua được.

Đỗ y quan vỗ nhẹ vai Thanh soái: “Ngồi xuống đi, cũng không thể để cho hai oa nhi quỳ mãi như vậy.”

Thanh soái đờ đẫn ngồi xuống, Đỗ y quan ho khan vài tiếng, nhìn Man Tử.

“Nhị bái cao đường –!”

Tử Thanh cùng Nhã Hề song song quỳ gối dập đầu.

“Phu thê giao bái –!”

Rốt cục cũng đến một khắc này, cho tới bây giờ không nghĩ tới đúng là bình tĩnh như vậy.

Dập đầu trước nhau rồi, đến thời điểm hai chữ “Lễ thành” vang lên, Tử Thanh tháo xuống hỉ khăn của nàng, nắm chặt tay nàng, bình yên cười: “Nhã nhi, nàng giờ chân chân thật thật là nương tử của ta.” Hôm nay, cũng là ngày ta sẵn sàng ra trận, chuẩn bị kiếm chỉ thiên hạ.

Nhìn về hướng cao đường có hai bậc phụ mẫu mà trái tim đã xa rời nhau, lòng Tử Thanh chợt lạnh, thì ra, mất tín nhiệm là đau lòng như thế, hai người sẽ có một ngày hòa hảo không đây? Mà Đỗ y quan người thì sao? Nhiều năm chờ đợi, thật vất vả mới có một tia hi vọng như vậy, lại…Muốn đi nhìn xem Đỗ y quan, nhưng mà hắn đã ảm đạm xoay người đi vào nội viện.

“Tử Thanh, có phải Vân Châu sẽ lại không yên ổn hay không?” Nhã Hề nhìn khuôn mặt Tử Thanh có chút đăm chiêu, lo lắng đầy vơi.

Nắm chặt tay Nhã Hề, Tử Thanh cười nhẹ: “Sẽ thái bình…”

***

Nội viện phủ nha, nhìn trong viện tràn đầy hoa cúc màu vàng, Đỗ y quan khẽ ho khan vài tiếng.

“Đỗ tiên sinh.” Hoắc Hương nhẹ giọng gọi.

“Hoắc cô nương, sao lại tới đây?” Đỗ y quan hỏi ra những lời này, lại giật mình hiểu ra kỳ thật Hoắc Hương là muốn đến xem hắn có ổn không: “Hoắc cô nương, không cần lo lắng, lão nô ở bên người An Lộc Sơn nhiều năm như vậy, có đau khổ gì chưa từng trải qua?”

Hoắc Hương cúi đầu, lại không biết nên nói thế nào.

“Con người phải rộng rãi, bất kể lợi hại thế nào, đời người ngắn lắm, nếu bởi vì một ít chấp niệm mà bỏ qua cả đời này, vậy mới là bi kịch lớn nhất.” Cười cười xoay người, Đỗ y quan lại ho khẽ vài tiếng: “Lão nô không có mấy ngày vẻ vang tươi sang, cả đời này có nhiều thứ tiếc nuối lắm, muốn bù đắp, lại cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.” Giương mắt nhìn Hoắc Hương, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Hoắc cô nương cũng biết y đạo, không biết có nguyện thực hiện một tâm nguyện của lão phu không?”

“Đỗ tiên sinh, mời ngài nói.” Hoắc Hương bỗng nhiên cảm thấy người ở trước mắt như một ngọn nến, tùy thời đều có khả năng vụt tắt.

“Quỷ y nhất môn, đến đời lão nô đã là truyền thừa mấy trăm năm, chỉ tiếc thời niên thiếu quá say mê công danh, một lòng nghĩ muốn lấy lòng hoàng thất, nên rơi xuống tình cảnh này, lão nô thực sự hổ thẹn. Nếu cô nương không chê, có nguyện theo lão nô học tập y đạo quỷ y không? Nếu như…” Đỗ y quan lại ho: “Nếu ta đi rồi, công chúa và tiểu công chúa cũng có thể có ngươi chiếu cố, ta đi cũng bình yên.”

“Đỗ y quan, ngài sẽ không có việc gì đâu.” Hoắc Hương kinh hãi: “Chỉ là ta tư chất ngu dốt, sợ hủy mất thanh danh của sư môn tiên sinh.”

“Hoắc cô nương, ngươi có thể học được mấy phần thì cứ giúp lão nô truyền thừa ngần ấy, thế nào thì cũng tốt hơn là thất truyền ở trong tay ta, tốt hơn nhiều.”

Hoắc Hương gật đầu thật mạnh, quỳ xuống: “Vậy…Hoắc Hương khẩn cầu Đỗ tiên sinh ngài thu ta làm đồ đệ, Hoắc Hương sẽ tận lực đem y đạo của sư phụ tiếp tục truyền thừa.”

“Tốt…tốt…” Nhịn xuống cỗ vị tanh dâng lên trong họng, Đỗ y quan mỉm cười nâng Hoắc Hương dậy, lại ho khan: “Đến đây, hôm nay trước dạy ngươi châm pháp.”

“Vâng.” Hoắc Hương gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện