Từ sau khi Đường Huyền Tông chém Phong Thường Thanh, Cao Tiên Chi, liền bổ nhiệm lão tướng Ca Thư Hàn làm thống soái, trấn thủ Đồng Quan.
Phản quân An Lộc Sơn ở Lạc Dương rơi vào thế khó xử, cường công Đồng Quan nhiều tháng không được, nếu Quách Tử Nghi thật sự ở phía sau tập kích sào huyệt ở Phạm Dương thì trường loạn thế này đương nhiên sẽ kết thúc.
Nhưng mà, vạn vạn lần không nghĩ tới, Đường Huyền Tông cùng Dương Quốc Trung ở sau thế nhưng vì muốn mau chóng bình định chiến loạn liền hạ chỉ bức Ca Thư Hàn suất lĩnh hai mươi vạn đại quân ở trong Đồng Quan ra xuất chiến tập kích Lạc Dương.
An Lộc Sơn khổ sở chờ đợi nhiều ngày, chờ chính là một kết quả như vậy!
Ai cũng không nghĩ tới, tình thế đang tốt đẹp thế nhưng lại nghịch chuyển Càn Khôn trong nháy mắt. Ca Thư Hàn xuất binh Đồng Quan giao chiến cùng An Lộc Sơn, kết thúc với việc thảm bại, khiến toàn thiên hạ khiếp sợ!
Không quá một ngày, Đồng Quan bị An Lộc Sơn công phá, Tây Kinh Trường An cũng sắp bị chiếm đóng.
***
“Hôn quân!” Tử Thanh đứng trên đầu tường thành Tương Châu, nhịn không được mà hung hăng mắng.
Đồng Quan vừa bị phá, Trường An tất bị đánh chiếm, nếu chờ An Lộc Sơn quay lại tập kết binh lực tấn công Tương Châu thì tuyệt đối sẽ không chống đỡ nổi quá ba ngày.
Chuyện tới nước này, việc có thể làm chỉ có thể là bỏ qua Tương Châu! Đi tới Sóc Phương hội hợp với Quách Tử Nghi, sau đó mới lại mưu tính hậu kế!
Thở dài, Tử Thanh không thể nề hà đi xuống tường thành, trầm giọng phân phó tướng sĩ thủ thành: “Truyền lệnh chúng tướng, một ngày sau, toàn quân bắc thượng Sóc Phương!”
“Tuân lệnh!”
***
Bóng đêm thâm trầm, canh bốn.
Ngọn nến sắp tàn, ánh nến có chút mỏng manh.
Nhìn gương mặt Tử Thanh say ngủ, Nhã Hề mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai nàng, đau lòng nhìn vài lọn tóc bạc trên mái đầu, loạn thế đã hơn một năm này, nhất định nàng rất mệt, rất mệt phải không? Lặng yên tựa sát trái tim nàng, Nhã Hề khẽ nhíu mi, phải lang bạt khắp nơi, bắc thượng Sóc Phương, lòng nàng nhất định không dễ chịu gì.
“Ngốc…đang làm gì thế?” Khóe miệng Tử Thanh khẽ cong, mở mắt ra, thâm tình nhìn Nhã Hề: “Trời sắp sâng rồi, nếu không mau ngủ một chút, ngày mai trên đường sẽ không ngủ được đâu.”
Nhã Hề chỉ nhẹ nhàng lắc đầu; “Ta không nỡ ngủ, muốn nhìn nàng một lát.”
Nâng gương mặt Nhã Hề, Tử Thanh ôn nhu cười: “Ta cũng hiểu, ngắm nhìn nàng thế nào cũng đều thấy không đủ…”
“Không đứng đắn.” Nhã Hề ngượng ngùng cười, thản nhiên đón nhận ánh mắt Tử Thanh: “Tử Thanh, đừng mãi chuyện gì cũng một mình mình chống đỡ, được không?”
Tử Thanh khẽ cười: “Ta làm sao mà một mình gánh vác chứ? Nàng cũng đã giúp ta đó thôi, giặt y phục cho tướng sĩ, nấu cơm, băng bó vết thương, nếu không có nàng, ta tất nhiên không thể an tâm ở sa trường giết địch.” Nói xong liền nắm chặt hai tay Nhã Hề, đau lòng nhẹ nhàng hôn lên, đôi môi lưu luyến vết chai trên tay nàng: “Ta tin rằng trường loạn thế này rồi sẽ qua đi, sẽ đến ngày nàng không cần phải đảo y bồng để giặt y phục nữa, không cần lại nhìn tháy những vết thương nhỏ máu nữa.”
“Đến lúc đó, ta còn muốn giặt y phục cho nàng, chỉ vì nàng, tẩy đi bụi đất trên xiêm y…” Nhã Hề mỉm cười khát vọng: “Vẫn tẩy cho đến ngày nào đó chúng ta đều bạc trắng mái đầu.”
“Nhã nhi, đã lâu ta không nghe nàng hát, nhảy múa, đánh đàn…” Tử Thanh ôm chặt lấy Nhã Hề, môi dừng lại trên cổ nàng.
Hai khỏa thân mình quấn quýt cùng một chỗ dần dần nóng lên, Nhã Hề đỏ mặt hoảng hốt đè lại môi Tử Thanh: “Nàng…nàng như thế này…thì ta hát thế nào được?”
“Ha ha…” Dời tay nàng, Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “Tai ta có thể nghe mà, xướng [Tử Dạ Ca] đi…”
“Ca cũng có thể…” Nhã Hề thẹn thùng liếc nhìn Tử Thanh, ngã vào lòng nàng, có chút bối rối: “Nhưng nàng không được được một tấc lại muốn tiếng một thước xằng bậy a.”
“Được…” Tử Thanh nhắm mắt lại, ôm lấy thân mình Nhã Hề: “Ta sẽ hảo hảo nghe tiếng ca của Nhã nhi.”
“Triêu tư xuất tiền môn, mộ tư hoàn hậu chử. Ngữ tiếu hướng thùy đạo, phúc trung âm ức nhữ. Lãm chẩm bắc song ngọa, lang lai tựu nông hi. Tiểu hỉ đa đường đột, tương liên năng kỉ thì……”
(Buổi sáng ta nghĩ chàng sẽ đi vào từ cửa trước, buổi tối lại nghĩ chàng từ cửa sau trở về. Ta nói với chàng những lời nhiều như vậy, muốn mỉm cười với chàng, chàng lại không ở đây, ta chỉ có thể thầm nghĩ tới chàng. Ta gối đầu dựa bên song cửa phía bắc, chàng tới khiến ta liền thập phần cao hứng, ta vội vàng muốn được gặp chàng, không biết thời gian chàng cùng ta ở chung một chỗ còn có thể được bao lâu……)
Nhã Hề ca thật sự thấp, lại vẫn uyển chuyển đưa tình như trước.
“Nhã nhi.” Tử Thanh bỗng nhiên mở mắt, nhíu mày: “Ta không thích câu kia – tương liên năng kỉ thì.”
Nhã Hề vội vàng mỉm cười lắc đầu: “Kia chỉ là một câu thơ thôi mà, không phải nàng vẫn luôn ở bên ta sao?”
“Nhã nhi…” Đột nhiên Tử Thanh run rẩy hôn lên môi nàng: “Ta…muốn…”
Thâm tình đáp lại đôi môi Tử Thanh, đôi bàn tay mềm mại của Nhã Hề trườn lên cổ nàng, ngượng ngùng cười, như gần như xa, thấp giọng nói: “Ta đã biết…nàng sẽ làm loạn mà……”
“Ai bảo nàng là Nhã nhi của ta chứ?”
“Nàng cũng chỉ biết khi dễ người ta…”
Ngọn nến vụt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.
Nhã nhi, ta chỉ muốn dành trọn tình cảm kiếp này để yêu thương nàng, nhưng vì sao trường loạn thế này lại không buông tha để chúng ta an an tĩnh tĩnh cùng nắm tay nhau đến bạc đầu?
Tử Thanh, cuộc đời này được lọt vào mắt xanh của nàng, Nhã nhi đã không còn gì tiếc nuối…Nhã nhi không sợ loạn thế, không sợ chiến hỏa, sợ chính là trái tim nàng cứ tiếp tục mệt mỏi như thế…Còn Triều Cẩm, Tử Thanh, suốt bao năm qua người đó đã trả giá vì nàng nhiều lắm, ta biết cõi lòng nàng phải chịu dày vò, nếu có cơ hội, ta sẽ để nàng hoàn trả…
“Nhã nhi, nàng không nghiêm túc…” Thanh âm Tử Thanh bỗng nhiên vang lên bên tai.
Nhã Hề nhẹ nhàng cười: “Nàng khi dễ người ta lại còn muốn người bị khi dễ nghiêm túc sao?”
Tử Thanh ngẩn ra, bỗng nhiên đỏ mặt, đem Nhã Hề đặt dưới thân: “Ta lại càng muốn nàng nghiêm túc thì sao?”
“Hảo…phu quân đại nhân…” Nhã Hề ôm chặt Tử Thanh, nhiệt liệt đáp lại đôi môi nàng, vô thanh vô thức, hai giọt nước mắt lăn xuống nơi khóe mắt, những ngày hạnh phúc thế này, nếu có một ngày sẽ không còn nữa, Tử Thanh, nàng sẽ thế nào đây?
“Nhã nhi, ta chỉ mong toàn tâm toàn ý ở bên nàng đến già…”
“Ta cũng vậy…”
“Kia vì sao nương tử lại rơi lệ?”
“Ta là cảm động…”
“Ngốc…”
Một đêm lưu luyến triền miên, nhưng cuối cùng cũng đến lúc phải bắc thượng Sóc Phương.
Sửa lại y giáp cho Tử Thanh, Nhã Hề nhìn nữ tử oai hùng bất phàm trước mắt, không khỏi ngẩn ngơ: “May mà nàng không để cho công chúa gì đó nhìn thấy.”
“Ha ha, đúng vậy, vì sao ta không làm cái gì phò mã, quận mã nhỉ?” Tử Thanh bỗng nhiên bật cười.
“Tốt lắm, tới Sóc Phương gặp Quách tướng quân, nàng có thể hỏi xem.” Nhã Hề chu miệng, xoay người đi.
Tử Thanh lắc lắc đầu, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Nhã nhi, công chúa hay quận chúa gì đó, đều không liên quan tới ta – chúng ta nên xuất phát thôi.”
“Ân.” Gật gật đầu, Nhã Hề cười nhìn Tử Thanh rời khỏi vòng tay nàng, cầm lấy bọc hành lý bên giường: “Đi thôi.”
Tử Thanh cười nhẹ, cùng Nhã Hề ra khỏi phòng.
“Triều Cẩm?”
Triều Cẩm cười khẽ: “Loạn thế còn chưa kết thúc, đương nhiên phải theo các ngươi bắc thượng, sao, không cho ta đi?”
Tử Thanh lắc đầu cười: “Đương nhiên là phải đi, bằng không một mình nàng ở giữa loạn thế, sao ta có thể yên tâm đây?”
Triều Cẩm chần chừ nhìn Nhã Hề: “Để ý lời nàng nói, bằng không buổi tối nương tử nàng sẽ không để nàng vào phòng mất.”
Nhã Hề nhẹ nhàng lắc đầu, đem bọc hành lý giao cho Tử Thanh, tiến lên giữ chặt tay Triều Cẩm: “Triều Cẩm, chúng ta lên xe ngựa trước đi, không cần phải để ý đến nàng.”
“Nhã…” Tử Thanh kinh ngạc nhìn Nhã Hề.
Triều Cẩm hơi ngạc nhiên: “Nhã Hề ngươi…”
Nhã Hề im lặng lắc đầu, chỉ kéo Triều Cẩm đi ra ngoài phủ nha.
Tử Thanh giãn mi cười, sau liền nhíu mày, Triều Cẩm, nếu đến Sóc Phương mà Quách Tử Nghi làm khó dễ nàng bởi vì phụ thân nàng là Sử Tư Minh, ta sẽ không tiếc hết thảy để bảo hộ nàng chu toàn.
Vân Hoan vừa mới sinh không lâu, không nên để vất vả, nhưng lại không thể không di, chỉ có thể chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, một chiếc phủ kín chăn mềm, để Vân Hoan và tiểu Niệm Vũ ngồi xe bắc thượng. Một chiếc khác chở Hoắc Hương, Lí Nhược, Nhã Hề, Triều Cẩm bắc thượng.
***
Đại Đường Thiên Bảo năm thứ mười lăm, ngày mười ba tháng sáu, lúc rạng sáng Đường Huyền Tông đã chạy thoát khỏi Trường An, cuối cùng Trường An cũng bị An Lộc Sơn đánh chiếm, vùng Hà Bắc, bởi vì hai kinh đều rơi vào tay phản quân, liền thấp thỏm lo lâu, không lâu sau đó, dưới sự chinh phạt của đại quân Sử Tư Minh, cũng bị chiếm đóng.
Huyền Tông chạy trốn về phía tây đến Mã Ngôi Pha (1), binh sĩ không chịu đi nữa, Long võ đại tướng quân Trần Huyền Lễ phát động binh biến, thỉnh giết Dương Quốc Trung cùng Dương Quí Phi, truyền thuyết oanh oanh liệt liệt “Tam lang biệt Ngọc Hoàn” rốt cục cũng trình diễn. (2)
Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn,
Thử hận miên miên vô tuyệt kì. (3)
Một trường loạn thế, một đoạn “Trường hận ca”, cuối cùng Huyền Tông tiến vào đất Thục, thái tử Lí Hanh ở Linh Châu tự mình đăng cơ, sách sử gọi là Đường Túc Tông. (4)
***
Rốt cục cũng đến Sóc Phương, Quách Tử Nghi nhìn thấy Tử Thanh dẫn dắt bốn vạn đại quân mới chiêu nạp ở Tương Châu đến đầu nhập, liền vạn phần kích động.
“Yến tướng quân, Tử Nghi vì Đại Đường đa tạ tướng quân nhiều năm cố thủ Tương Châu, vất vả rồi.” Quách Tử Nghi hai bên tóc mai bạc phơ bước xuống ngựa quỳ gối, Tử Thanh cả kinh vội vàng xuống ngựa đồng dạng quỳ rạp xuống đất.
“Quách tướng quân đừng như vậy, đây là việc Tử Thanh nên làm mà.”
“Ha ha, anh hùng xuất thiếu niên! Nếu Đại Đường có thêm vài người như Yến tướng quân thì tràng loạn thế này sợ là sẽ không tiếp tục kéo dài lâu như thế.” Quách Tử Nghi nhìn Trường An: “Đáng tiếc…đáng tiếc…”
“Quách tướng quân, ngài là danh tướng lưu danh sử sách, Trường An sẽ được thu phục trở về thôi, ngày đó sẽ không xa.” Tử Thanh ôm quyền cúi đầu, rốt cục cũng thấy được một người trong lịch sử ở ngay trước mặt, lòng Tử Thanh vẫn không nhịn được mà kích động.
“Đến! Đến! Mau vào thành!” Quách Tử Nghi đứng dậy chỉ về phía sau: “Hoàng thượng chờ đã lâu rồi!”
Tử Thanh sửng sốt: “Hoàng thượng?”
“Không sai, còn có một người nữa, chắc chắn sẽ khiến ngươi kinh hỉ!”
“Kinh hỉ?” Tử Thanh lại kinh ngạc.
“Vào đi!”
“Toàn quân vào thành!” Tử Thanh hạ lệnh, chúng tướng liền nhất tề hô vang: “Tuân lệnh!”
Binh giáp rung động, tuy là bỏ thành mà chạy, lại không giảm sĩ khí nửa phần.
Quách Tử Nghi nhìn Tử Thanh cùng quân đội của nàng, có những tinh binh lương tướng này, Đại Đường có hi vọng khôi phục rồi.
Trong phủ nha Sóc Phương, cứ cách ba bước liền có một gã tướng sĩ thủ vệ, thật sự là đương kim thiên tử giá lâm nên mới cẩn thận bố phòng như thế.
Quay đầu quân phó cận vệ đưa nữ quyến đi xuống dàn xếp, Tử Thanh theo Quách Tử Nghi tiến vào phủ nha.
Long bào tuyền hoàng sắc ánh vào trong mắt trước tiên, Túc Tông hoàng đế râu dài mắt phượng kinh hỉ vạn phần đi lên đón: “Yến tướng quân, một đường vất vả rồi!”
“Tử Thanh bái kiến Hoàng Thượng.” Tử Thanh vội vàng quỳ rạp xuống đất.
“Miễn lễ miễn lễ, mau mau đứng dậy.” Túc Tông vui mừng nâng Tử Thanh dậy: “Tình phi thường nói với trẫm Yến tướng quân ngươi thiếu niên vũ dũng, là nhân tài hiếm có đương thời, nay có ngươi tương trợ, Đại Đường quả có hi vọng rồi.”
“Tình phi?” Tử Thanh bối rối.
Túc Tông gật đầu, nhìn về phía sau, chỉ thấy nơi đó có một nữ tử hoa phục đứng thẳng hai mắt hàm lệ, đúng là Tô Tình đã mất tích nhiều ngày!
“Tô cô nương!” Tử Thanh kinh hãi: “Không, hẳn là Tô nương nương mới phải, Tử Thanh vô lễ, còn thỉnh thứ tội!”
Tử Thanh, cuộc đời này rốt cục vẫn còn cơ hội gặp lại ngươi!
Tô Tình tiến lên nhàn nhạt cười: “Yến tướng quân không cần đa lễ, nếu không phải năm đó ngươi cứu giúp, sao bản cung có thể có ngày hôm nay?”
Túc Tông ha hả cười: “Tuy rằng Tình phi xuất thân là linh nhân ở Trường An, nhưng từ khi làm thê tử trẫm, khắp nơi vì trẫm, chẳng sợ Trường An bị đánh chiếm, cũng không rời không bỏ trẫm, trẫm có được một người thê tử thế này, cuộc đời này thực an ủi. Yến tướng quân năm đó ngươi cứu Tình phi, coi như là cứu trẫm, ngày sau khi nghịch tặc được bình ổn, trẫm đương nhiên sẽ trọng tạ.”
Tử Thanh cười cúi đầu: “Hoàng thượng quá khen rồi.”
“Ngươi đã làm rất tốt!” Túc Tông bỗng nhiên tiến lên vỗ vai Tử Thanh: “Cùng là dòng dõi Lí Đường, bảo vệ phiến non sông Đại Đường này, còn cần ngươi tương trợ Hoàng thúc!”
“Hoàng…” Tử Thanh kinh hãi.
“Thanh nhi!” Thanh âm Đoạn phu nhân bỗng nhiên vang lên, thân mình Tử Thanh không khỏi run lên.
“Nương…” Lòng Tử Thanh đau xót, xa cách nương nhiều năm, thì ra người vẫn còn đây, người còn mạnh khỏe!
Nhịn không được quỳ rạp xuống đất, Tử Thanh nghẹn ngào rơi lệ: “Hài nhi bất hiếu, loạn thế không thể bảo hộ nương, hại người một mình phiêu bạt bên ngoài, người cứ mắng con, đánh con đi!”
“Hài tử ngốc…” Đoạn phu nhân ôm chặt lấy đầu Tử Thanh: “Con còn sống, chính là an ủi lớn nhất đối với ta rồi.”
“Nương…nhưng mà cha người…”
Hít một hơi thật sâu, Đoạn phu nhân nhịn không được mà nước mắt rơi xuống: “Ta biết…kiếp sau, ta sẽ ở Bạch Mã Tự chờ chàng, nghe chàng nói một câu – thực xin lỗi.”
“Nương…”
“Quảng An hoàng muội, người chết rồi thì thôi, nay các ngươi mẫu tử gặp lại, là việc vui lớn a.” Túc Tông cười nắm tay Tô Tình tiến lên: “Lúc trước phụ hoàng đã sai lầm một lần, lần này ca ca sẽ không sai lầm nữa, thật vất vả mới ở Trường An loạn lạc gặp được Hoàng muội ngươi, trẫm quyết định trả lại phong hào Quảng An cho ngươi, ban thưởng hoàng chất Yến Tử Thanh làm Thái Bình Quận vương, lĩnh hàm Thảo Nghịch Thiếu tướng quân.
“Tạ Hoàng Thượng…” Đoạn phu nhân quỳ xuống đất cúi đầu, nghẹn ngào không nói nổi nên lời.
Túc Tông thở dài: “Trẫm còn quyết định truy phong Yến Thông làm Thượng tướng quân, Trung Nghĩa vương, cho phép lập mộ chôn y quan và di vật ở dưới chân núi Hoàng lăng, để vạn dân kính ngưỡng.”
“Tạ Hoàng thượng…” Lòng Tử Thanh nóng lên, cha, người có nghe thấy không?
Túc Tông nhíu mày: “Các ngươi và trẫm đều là người một nhà, lúc không có ngoại thần, cứ gọi trẫm một tiếng Hoàng huynh, Hoàng thúc đi.”
“Được, Hoàng huynh.”
“Hoàng…thúc…” Tử Thanh bỗng nhiên siết chặt quyền đầu: “Tử Thanh còn có một chuyện muốn thỉnh cầu.”
“Hoàng chất cứ nói.”
“Sử Triều Cẩm tuy là nữ nhi của Sử Tư Minh, nhưng nhiều năm qua lại ở bên người Tử Thanh bày mưu tính kế, cố thủ Tương Châu, mặc dù phụ thân phản nghịch, nhưng nữ nhi lại vô tội…”
“Trẫm hiểu ý ngươi, thiên hạ này khó còn có được một nữ tử đại nghĩa bậc này, trẫm ban thưởng cho nàng phong hào Quang Nghĩa Quận chúa, chỉ mong bách tính trong thiên hạ lấy đó làm tấm gương!” Túc Tông cười gật đầu: “Trẫm còn biết ngươi cũng giống trẫm, cũng có một vị linh nhân kiều thê, trẫm cũng ban thưởng nàng…”
“Hoàng thúc, người có thể khoan dung đối đãi với Triều Cẩm, Tử Thanh đã vạn phần cảm kích rồi, về phần Nhã nhi, làm thê tử Tử Thanh, vậy là đủ.” Tử Thanh lại quỳ gối: “Đa tạ Hoàng thúc.”
“Ha ha, hôm nay thật sự là ngày lành, trẫm rất cao hứng!”
“Vi thần chúc mừng Thánh Thượng!” Quách Tử Nghi cười quỳ xuống, nhìn Tử Thanh: “Sau này còn phải dựa vào Quận vương điện hạ đồng lòng cùng vi thần bình loạn bảo vệ giang sơn Đại Đường.”
“Tử Thanh sẽ tận hết sức!”
----------------------------------------
(1) Mã Ngôi pha, hay Mã Ngôi dịch, là tên một quán dịch, cố chỉ nay thuộc huyện Hưng Bình, tỉnh Thiểm Tây.
(2) Chuyện tình giữa Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi rất nổi tiếng trong lịch sử.
(Ai thích thì xem thử phim Dương Quý Phi bí sử)
(3) Trích trong “Trường hận ca” – Bạch Cư Dị.
Thiên trường địa cữu hữu thì tẫn,
Thử hận miên miên vô tuyệt kì.
Dịch:
Thiên trường địa cửu có khi tận,
Hận này dằng dặc mãi không nguôi.
(4) Đường Túc Tông
* Bonus:
Mã Ngôi Pha
Huyền Tông hồi mã Dương phi tử
Vân vũ nan vong nhật nguyệt tân
Chung thị thánh minh thiên tử sự
Cảnh Dương cung tĩnh hựu hà nhân
(Trịnh Điền)
Chú thích:
Cảnh Dương cung tĩnh: là cái giếng trong cung Cảnh Dương đời Trần Hậu Chủ; khi quân Tùy tiến chiếm hoàng cung, 2 cung nữ trốn trong giếng này rối bị bắt sống.
Sơ lược cố sự:
Khi quân An Lộc Sơn chiếm tới Đồng Quan rồi, Trường An bị uy hiếp, Huyền Tông phải chạy vào Thục lánh nạn. Khi tới Mã Ngôi quân sĩ đòi giết Dương quý phi mới chịu đi tiếp. Vua đành thuận cho thắt cổ nàng.
–Dịch nghĩa–
Quán Mã Ngôi
[Khi Đường] Huyền Tông quay ngựa trở về [Trường An] thì Dương [quý] phi đã chết. [Dù] mặt trời mặt trăng [lúc mọc lúc lặn] luôn đổi mới, nhưng tình yêu của hai người khó mà quên được.
Rút cuộc nhà vua đã xử sự thật anh minh [ giết quý phi].
[Nếu không, tích cũ lập lại] ai sẽ là người trốn dưới giếng cung Cảnh Minh [để bị bắt]?
– Bản dịch của Nguyễn Minh–
Huyền Tông trở lại, Dương phi vong
Tuế nguyệt đổi thay, tình ái không
Rốt cuộc nhà vua đáng thánh đế
Cảnh Dương giếng cạn ai ngồi trong?
– Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn –
Vương về, phi chẳng còn đây
Đêm dông ngày gió đổi thay thôi đành
Việc triều đau xót đoạn tình
Trốn sâu Giếng Cảnh có thành được đâu
Phản quân An Lộc Sơn ở Lạc Dương rơi vào thế khó xử, cường công Đồng Quan nhiều tháng không được, nếu Quách Tử Nghi thật sự ở phía sau tập kích sào huyệt ở Phạm Dương thì trường loạn thế này đương nhiên sẽ kết thúc.
Nhưng mà, vạn vạn lần không nghĩ tới, Đường Huyền Tông cùng Dương Quốc Trung ở sau thế nhưng vì muốn mau chóng bình định chiến loạn liền hạ chỉ bức Ca Thư Hàn suất lĩnh hai mươi vạn đại quân ở trong Đồng Quan ra xuất chiến tập kích Lạc Dương.
An Lộc Sơn khổ sở chờ đợi nhiều ngày, chờ chính là một kết quả như vậy!
Ai cũng không nghĩ tới, tình thế đang tốt đẹp thế nhưng lại nghịch chuyển Càn Khôn trong nháy mắt. Ca Thư Hàn xuất binh Đồng Quan giao chiến cùng An Lộc Sơn, kết thúc với việc thảm bại, khiến toàn thiên hạ khiếp sợ!
Không quá một ngày, Đồng Quan bị An Lộc Sơn công phá, Tây Kinh Trường An cũng sắp bị chiếm đóng.
***
“Hôn quân!” Tử Thanh đứng trên đầu tường thành Tương Châu, nhịn không được mà hung hăng mắng.
Đồng Quan vừa bị phá, Trường An tất bị đánh chiếm, nếu chờ An Lộc Sơn quay lại tập kết binh lực tấn công Tương Châu thì tuyệt đối sẽ không chống đỡ nổi quá ba ngày.
Chuyện tới nước này, việc có thể làm chỉ có thể là bỏ qua Tương Châu! Đi tới Sóc Phương hội hợp với Quách Tử Nghi, sau đó mới lại mưu tính hậu kế!
Thở dài, Tử Thanh không thể nề hà đi xuống tường thành, trầm giọng phân phó tướng sĩ thủ thành: “Truyền lệnh chúng tướng, một ngày sau, toàn quân bắc thượng Sóc Phương!”
“Tuân lệnh!”
***
Bóng đêm thâm trầm, canh bốn.
Ngọn nến sắp tàn, ánh nến có chút mỏng manh.
Nhìn gương mặt Tử Thanh say ngủ, Nhã Hề mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai nàng, đau lòng nhìn vài lọn tóc bạc trên mái đầu, loạn thế đã hơn một năm này, nhất định nàng rất mệt, rất mệt phải không? Lặng yên tựa sát trái tim nàng, Nhã Hề khẽ nhíu mi, phải lang bạt khắp nơi, bắc thượng Sóc Phương, lòng nàng nhất định không dễ chịu gì.
“Ngốc…đang làm gì thế?” Khóe miệng Tử Thanh khẽ cong, mở mắt ra, thâm tình nhìn Nhã Hề: “Trời sắp sâng rồi, nếu không mau ngủ một chút, ngày mai trên đường sẽ không ngủ được đâu.”
Nhã Hề chỉ nhẹ nhàng lắc đầu; “Ta không nỡ ngủ, muốn nhìn nàng một lát.”
Nâng gương mặt Nhã Hề, Tử Thanh ôn nhu cười: “Ta cũng hiểu, ngắm nhìn nàng thế nào cũng đều thấy không đủ…”
“Không đứng đắn.” Nhã Hề ngượng ngùng cười, thản nhiên đón nhận ánh mắt Tử Thanh: “Tử Thanh, đừng mãi chuyện gì cũng một mình mình chống đỡ, được không?”
Tử Thanh khẽ cười: “Ta làm sao mà một mình gánh vác chứ? Nàng cũng đã giúp ta đó thôi, giặt y phục cho tướng sĩ, nấu cơm, băng bó vết thương, nếu không có nàng, ta tất nhiên không thể an tâm ở sa trường giết địch.” Nói xong liền nắm chặt hai tay Nhã Hề, đau lòng nhẹ nhàng hôn lên, đôi môi lưu luyến vết chai trên tay nàng: “Ta tin rằng trường loạn thế này rồi sẽ qua đi, sẽ đến ngày nàng không cần phải đảo y bồng để giặt y phục nữa, không cần lại nhìn tháy những vết thương nhỏ máu nữa.”
“Đến lúc đó, ta còn muốn giặt y phục cho nàng, chỉ vì nàng, tẩy đi bụi đất trên xiêm y…” Nhã Hề mỉm cười khát vọng: “Vẫn tẩy cho đến ngày nào đó chúng ta đều bạc trắng mái đầu.”
“Nhã nhi, đã lâu ta không nghe nàng hát, nhảy múa, đánh đàn…” Tử Thanh ôm chặt lấy Nhã Hề, môi dừng lại trên cổ nàng.
Hai khỏa thân mình quấn quýt cùng một chỗ dần dần nóng lên, Nhã Hề đỏ mặt hoảng hốt đè lại môi Tử Thanh: “Nàng…nàng như thế này…thì ta hát thế nào được?”
“Ha ha…” Dời tay nàng, Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “Tai ta có thể nghe mà, xướng [Tử Dạ Ca] đi…”
“Ca cũng có thể…” Nhã Hề thẹn thùng liếc nhìn Tử Thanh, ngã vào lòng nàng, có chút bối rối: “Nhưng nàng không được được một tấc lại muốn tiếng một thước xằng bậy a.”
“Được…” Tử Thanh nhắm mắt lại, ôm lấy thân mình Nhã Hề: “Ta sẽ hảo hảo nghe tiếng ca của Nhã nhi.”
“Triêu tư xuất tiền môn, mộ tư hoàn hậu chử. Ngữ tiếu hướng thùy đạo, phúc trung âm ức nhữ. Lãm chẩm bắc song ngọa, lang lai tựu nông hi. Tiểu hỉ đa đường đột, tương liên năng kỉ thì……”
(Buổi sáng ta nghĩ chàng sẽ đi vào từ cửa trước, buổi tối lại nghĩ chàng từ cửa sau trở về. Ta nói với chàng những lời nhiều như vậy, muốn mỉm cười với chàng, chàng lại không ở đây, ta chỉ có thể thầm nghĩ tới chàng. Ta gối đầu dựa bên song cửa phía bắc, chàng tới khiến ta liền thập phần cao hứng, ta vội vàng muốn được gặp chàng, không biết thời gian chàng cùng ta ở chung một chỗ còn có thể được bao lâu……)
Nhã Hề ca thật sự thấp, lại vẫn uyển chuyển đưa tình như trước.
“Nhã nhi.” Tử Thanh bỗng nhiên mở mắt, nhíu mày: “Ta không thích câu kia – tương liên năng kỉ thì.”
Nhã Hề vội vàng mỉm cười lắc đầu: “Kia chỉ là một câu thơ thôi mà, không phải nàng vẫn luôn ở bên ta sao?”
“Nhã nhi…” Đột nhiên Tử Thanh run rẩy hôn lên môi nàng: “Ta…muốn…”
Thâm tình đáp lại đôi môi Tử Thanh, đôi bàn tay mềm mại của Nhã Hề trườn lên cổ nàng, ngượng ngùng cười, như gần như xa, thấp giọng nói: “Ta đã biết…nàng sẽ làm loạn mà……”
“Ai bảo nàng là Nhã nhi của ta chứ?”
“Nàng cũng chỉ biết khi dễ người ta…”
Ngọn nến vụt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.
Nhã nhi, ta chỉ muốn dành trọn tình cảm kiếp này để yêu thương nàng, nhưng vì sao trường loạn thế này lại không buông tha để chúng ta an an tĩnh tĩnh cùng nắm tay nhau đến bạc đầu?
Tử Thanh, cuộc đời này được lọt vào mắt xanh của nàng, Nhã nhi đã không còn gì tiếc nuối…Nhã nhi không sợ loạn thế, không sợ chiến hỏa, sợ chính là trái tim nàng cứ tiếp tục mệt mỏi như thế…Còn Triều Cẩm, Tử Thanh, suốt bao năm qua người đó đã trả giá vì nàng nhiều lắm, ta biết cõi lòng nàng phải chịu dày vò, nếu có cơ hội, ta sẽ để nàng hoàn trả…
“Nhã nhi, nàng không nghiêm túc…” Thanh âm Tử Thanh bỗng nhiên vang lên bên tai.
Nhã Hề nhẹ nhàng cười: “Nàng khi dễ người ta lại còn muốn người bị khi dễ nghiêm túc sao?”
Tử Thanh ngẩn ra, bỗng nhiên đỏ mặt, đem Nhã Hề đặt dưới thân: “Ta lại càng muốn nàng nghiêm túc thì sao?”
“Hảo…phu quân đại nhân…” Nhã Hề ôm chặt Tử Thanh, nhiệt liệt đáp lại đôi môi nàng, vô thanh vô thức, hai giọt nước mắt lăn xuống nơi khóe mắt, những ngày hạnh phúc thế này, nếu có một ngày sẽ không còn nữa, Tử Thanh, nàng sẽ thế nào đây?
“Nhã nhi, ta chỉ mong toàn tâm toàn ý ở bên nàng đến già…”
“Ta cũng vậy…”
“Kia vì sao nương tử lại rơi lệ?”
“Ta là cảm động…”
“Ngốc…”
Một đêm lưu luyến triền miên, nhưng cuối cùng cũng đến lúc phải bắc thượng Sóc Phương.
Sửa lại y giáp cho Tử Thanh, Nhã Hề nhìn nữ tử oai hùng bất phàm trước mắt, không khỏi ngẩn ngơ: “May mà nàng không để cho công chúa gì đó nhìn thấy.”
“Ha ha, đúng vậy, vì sao ta không làm cái gì phò mã, quận mã nhỉ?” Tử Thanh bỗng nhiên bật cười.
“Tốt lắm, tới Sóc Phương gặp Quách tướng quân, nàng có thể hỏi xem.” Nhã Hề chu miệng, xoay người đi.
Tử Thanh lắc lắc đầu, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Nhã nhi, công chúa hay quận chúa gì đó, đều không liên quan tới ta – chúng ta nên xuất phát thôi.”
“Ân.” Gật gật đầu, Nhã Hề cười nhìn Tử Thanh rời khỏi vòng tay nàng, cầm lấy bọc hành lý bên giường: “Đi thôi.”
Tử Thanh cười nhẹ, cùng Nhã Hề ra khỏi phòng.
“Triều Cẩm?”
Triều Cẩm cười khẽ: “Loạn thế còn chưa kết thúc, đương nhiên phải theo các ngươi bắc thượng, sao, không cho ta đi?”
Tử Thanh lắc đầu cười: “Đương nhiên là phải đi, bằng không một mình nàng ở giữa loạn thế, sao ta có thể yên tâm đây?”
Triều Cẩm chần chừ nhìn Nhã Hề: “Để ý lời nàng nói, bằng không buổi tối nương tử nàng sẽ không để nàng vào phòng mất.”
Nhã Hề nhẹ nhàng lắc đầu, đem bọc hành lý giao cho Tử Thanh, tiến lên giữ chặt tay Triều Cẩm: “Triều Cẩm, chúng ta lên xe ngựa trước đi, không cần phải để ý đến nàng.”
“Nhã…” Tử Thanh kinh ngạc nhìn Nhã Hề.
Triều Cẩm hơi ngạc nhiên: “Nhã Hề ngươi…”
Nhã Hề im lặng lắc đầu, chỉ kéo Triều Cẩm đi ra ngoài phủ nha.
Tử Thanh giãn mi cười, sau liền nhíu mày, Triều Cẩm, nếu đến Sóc Phương mà Quách Tử Nghi làm khó dễ nàng bởi vì phụ thân nàng là Sử Tư Minh, ta sẽ không tiếc hết thảy để bảo hộ nàng chu toàn.
Vân Hoan vừa mới sinh không lâu, không nên để vất vả, nhưng lại không thể không di, chỉ có thể chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, một chiếc phủ kín chăn mềm, để Vân Hoan và tiểu Niệm Vũ ngồi xe bắc thượng. Một chiếc khác chở Hoắc Hương, Lí Nhược, Nhã Hề, Triều Cẩm bắc thượng.
***
Đại Đường Thiên Bảo năm thứ mười lăm, ngày mười ba tháng sáu, lúc rạng sáng Đường Huyền Tông đã chạy thoát khỏi Trường An, cuối cùng Trường An cũng bị An Lộc Sơn đánh chiếm, vùng Hà Bắc, bởi vì hai kinh đều rơi vào tay phản quân, liền thấp thỏm lo lâu, không lâu sau đó, dưới sự chinh phạt của đại quân Sử Tư Minh, cũng bị chiếm đóng.
Huyền Tông chạy trốn về phía tây đến Mã Ngôi Pha (1), binh sĩ không chịu đi nữa, Long võ đại tướng quân Trần Huyền Lễ phát động binh biến, thỉnh giết Dương Quốc Trung cùng Dương Quí Phi, truyền thuyết oanh oanh liệt liệt “Tam lang biệt Ngọc Hoàn” rốt cục cũng trình diễn. (2)
Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn,
Thử hận miên miên vô tuyệt kì. (3)
Một trường loạn thế, một đoạn “Trường hận ca”, cuối cùng Huyền Tông tiến vào đất Thục, thái tử Lí Hanh ở Linh Châu tự mình đăng cơ, sách sử gọi là Đường Túc Tông. (4)
***
Rốt cục cũng đến Sóc Phương, Quách Tử Nghi nhìn thấy Tử Thanh dẫn dắt bốn vạn đại quân mới chiêu nạp ở Tương Châu đến đầu nhập, liền vạn phần kích động.
“Yến tướng quân, Tử Nghi vì Đại Đường đa tạ tướng quân nhiều năm cố thủ Tương Châu, vất vả rồi.” Quách Tử Nghi hai bên tóc mai bạc phơ bước xuống ngựa quỳ gối, Tử Thanh cả kinh vội vàng xuống ngựa đồng dạng quỳ rạp xuống đất.
“Quách tướng quân đừng như vậy, đây là việc Tử Thanh nên làm mà.”
“Ha ha, anh hùng xuất thiếu niên! Nếu Đại Đường có thêm vài người như Yến tướng quân thì tràng loạn thế này sợ là sẽ không tiếp tục kéo dài lâu như thế.” Quách Tử Nghi nhìn Trường An: “Đáng tiếc…đáng tiếc…”
“Quách tướng quân, ngài là danh tướng lưu danh sử sách, Trường An sẽ được thu phục trở về thôi, ngày đó sẽ không xa.” Tử Thanh ôm quyền cúi đầu, rốt cục cũng thấy được một người trong lịch sử ở ngay trước mặt, lòng Tử Thanh vẫn không nhịn được mà kích động.
“Đến! Đến! Mau vào thành!” Quách Tử Nghi đứng dậy chỉ về phía sau: “Hoàng thượng chờ đã lâu rồi!”
Tử Thanh sửng sốt: “Hoàng thượng?”
“Không sai, còn có một người nữa, chắc chắn sẽ khiến ngươi kinh hỉ!”
“Kinh hỉ?” Tử Thanh lại kinh ngạc.
“Vào đi!”
“Toàn quân vào thành!” Tử Thanh hạ lệnh, chúng tướng liền nhất tề hô vang: “Tuân lệnh!”
Binh giáp rung động, tuy là bỏ thành mà chạy, lại không giảm sĩ khí nửa phần.
Quách Tử Nghi nhìn Tử Thanh cùng quân đội của nàng, có những tinh binh lương tướng này, Đại Đường có hi vọng khôi phục rồi.
Trong phủ nha Sóc Phương, cứ cách ba bước liền có một gã tướng sĩ thủ vệ, thật sự là đương kim thiên tử giá lâm nên mới cẩn thận bố phòng như thế.
Quay đầu quân phó cận vệ đưa nữ quyến đi xuống dàn xếp, Tử Thanh theo Quách Tử Nghi tiến vào phủ nha.
Long bào tuyền hoàng sắc ánh vào trong mắt trước tiên, Túc Tông hoàng đế râu dài mắt phượng kinh hỉ vạn phần đi lên đón: “Yến tướng quân, một đường vất vả rồi!”
“Tử Thanh bái kiến Hoàng Thượng.” Tử Thanh vội vàng quỳ rạp xuống đất.
“Miễn lễ miễn lễ, mau mau đứng dậy.” Túc Tông vui mừng nâng Tử Thanh dậy: “Tình phi thường nói với trẫm Yến tướng quân ngươi thiếu niên vũ dũng, là nhân tài hiếm có đương thời, nay có ngươi tương trợ, Đại Đường quả có hi vọng rồi.”
“Tình phi?” Tử Thanh bối rối.
Túc Tông gật đầu, nhìn về phía sau, chỉ thấy nơi đó có một nữ tử hoa phục đứng thẳng hai mắt hàm lệ, đúng là Tô Tình đã mất tích nhiều ngày!
“Tô cô nương!” Tử Thanh kinh hãi: “Không, hẳn là Tô nương nương mới phải, Tử Thanh vô lễ, còn thỉnh thứ tội!”
Tử Thanh, cuộc đời này rốt cục vẫn còn cơ hội gặp lại ngươi!
Tô Tình tiến lên nhàn nhạt cười: “Yến tướng quân không cần đa lễ, nếu không phải năm đó ngươi cứu giúp, sao bản cung có thể có ngày hôm nay?”
Túc Tông ha hả cười: “Tuy rằng Tình phi xuất thân là linh nhân ở Trường An, nhưng từ khi làm thê tử trẫm, khắp nơi vì trẫm, chẳng sợ Trường An bị đánh chiếm, cũng không rời không bỏ trẫm, trẫm có được một người thê tử thế này, cuộc đời này thực an ủi. Yến tướng quân năm đó ngươi cứu Tình phi, coi như là cứu trẫm, ngày sau khi nghịch tặc được bình ổn, trẫm đương nhiên sẽ trọng tạ.”
Tử Thanh cười cúi đầu: “Hoàng thượng quá khen rồi.”
“Ngươi đã làm rất tốt!” Túc Tông bỗng nhiên tiến lên vỗ vai Tử Thanh: “Cùng là dòng dõi Lí Đường, bảo vệ phiến non sông Đại Đường này, còn cần ngươi tương trợ Hoàng thúc!”
“Hoàng…” Tử Thanh kinh hãi.
“Thanh nhi!” Thanh âm Đoạn phu nhân bỗng nhiên vang lên, thân mình Tử Thanh không khỏi run lên.
“Nương…” Lòng Tử Thanh đau xót, xa cách nương nhiều năm, thì ra người vẫn còn đây, người còn mạnh khỏe!
Nhịn không được quỳ rạp xuống đất, Tử Thanh nghẹn ngào rơi lệ: “Hài nhi bất hiếu, loạn thế không thể bảo hộ nương, hại người một mình phiêu bạt bên ngoài, người cứ mắng con, đánh con đi!”
“Hài tử ngốc…” Đoạn phu nhân ôm chặt lấy đầu Tử Thanh: “Con còn sống, chính là an ủi lớn nhất đối với ta rồi.”
“Nương…nhưng mà cha người…”
Hít một hơi thật sâu, Đoạn phu nhân nhịn không được mà nước mắt rơi xuống: “Ta biết…kiếp sau, ta sẽ ở Bạch Mã Tự chờ chàng, nghe chàng nói một câu – thực xin lỗi.”
“Nương…”
“Quảng An hoàng muội, người chết rồi thì thôi, nay các ngươi mẫu tử gặp lại, là việc vui lớn a.” Túc Tông cười nắm tay Tô Tình tiến lên: “Lúc trước phụ hoàng đã sai lầm một lần, lần này ca ca sẽ không sai lầm nữa, thật vất vả mới ở Trường An loạn lạc gặp được Hoàng muội ngươi, trẫm quyết định trả lại phong hào Quảng An cho ngươi, ban thưởng hoàng chất Yến Tử Thanh làm Thái Bình Quận vương, lĩnh hàm Thảo Nghịch Thiếu tướng quân.
“Tạ Hoàng Thượng…” Đoạn phu nhân quỳ xuống đất cúi đầu, nghẹn ngào không nói nổi nên lời.
Túc Tông thở dài: “Trẫm còn quyết định truy phong Yến Thông làm Thượng tướng quân, Trung Nghĩa vương, cho phép lập mộ chôn y quan và di vật ở dưới chân núi Hoàng lăng, để vạn dân kính ngưỡng.”
“Tạ Hoàng thượng…” Lòng Tử Thanh nóng lên, cha, người có nghe thấy không?
Túc Tông nhíu mày: “Các ngươi và trẫm đều là người một nhà, lúc không có ngoại thần, cứ gọi trẫm một tiếng Hoàng huynh, Hoàng thúc đi.”
“Được, Hoàng huynh.”
“Hoàng…thúc…” Tử Thanh bỗng nhiên siết chặt quyền đầu: “Tử Thanh còn có một chuyện muốn thỉnh cầu.”
“Hoàng chất cứ nói.”
“Sử Triều Cẩm tuy là nữ nhi của Sử Tư Minh, nhưng nhiều năm qua lại ở bên người Tử Thanh bày mưu tính kế, cố thủ Tương Châu, mặc dù phụ thân phản nghịch, nhưng nữ nhi lại vô tội…”
“Trẫm hiểu ý ngươi, thiên hạ này khó còn có được một nữ tử đại nghĩa bậc này, trẫm ban thưởng cho nàng phong hào Quang Nghĩa Quận chúa, chỉ mong bách tính trong thiên hạ lấy đó làm tấm gương!” Túc Tông cười gật đầu: “Trẫm còn biết ngươi cũng giống trẫm, cũng có một vị linh nhân kiều thê, trẫm cũng ban thưởng nàng…”
“Hoàng thúc, người có thể khoan dung đối đãi với Triều Cẩm, Tử Thanh đã vạn phần cảm kích rồi, về phần Nhã nhi, làm thê tử Tử Thanh, vậy là đủ.” Tử Thanh lại quỳ gối: “Đa tạ Hoàng thúc.”
“Ha ha, hôm nay thật sự là ngày lành, trẫm rất cao hứng!”
“Vi thần chúc mừng Thánh Thượng!” Quách Tử Nghi cười quỳ xuống, nhìn Tử Thanh: “Sau này còn phải dựa vào Quận vương điện hạ đồng lòng cùng vi thần bình loạn bảo vệ giang sơn Đại Đường.”
“Tử Thanh sẽ tận hết sức!”
----------------------------------------
(1) Mã Ngôi pha, hay Mã Ngôi dịch, là tên một quán dịch, cố chỉ nay thuộc huyện Hưng Bình, tỉnh Thiểm Tây.
(2) Chuyện tình giữa Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi rất nổi tiếng trong lịch sử.
(Ai thích thì xem thử phim Dương Quý Phi bí sử)
(3) Trích trong “Trường hận ca” – Bạch Cư Dị.
Thiên trường địa cữu hữu thì tẫn,
Thử hận miên miên vô tuyệt kì.
Dịch:
Thiên trường địa cửu có khi tận,
Hận này dằng dặc mãi không nguôi.
(4) Đường Túc Tông
* Bonus:
Mã Ngôi Pha
Huyền Tông hồi mã Dương phi tử
Vân vũ nan vong nhật nguyệt tân
Chung thị thánh minh thiên tử sự
Cảnh Dương cung tĩnh hựu hà nhân
(Trịnh Điền)
Chú thích:
Cảnh Dương cung tĩnh: là cái giếng trong cung Cảnh Dương đời Trần Hậu Chủ; khi quân Tùy tiến chiếm hoàng cung, 2 cung nữ trốn trong giếng này rối bị bắt sống.
Sơ lược cố sự:
Khi quân An Lộc Sơn chiếm tới Đồng Quan rồi, Trường An bị uy hiếp, Huyền Tông phải chạy vào Thục lánh nạn. Khi tới Mã Ngôi quân sĩ đòi giết Dương quý phi mới chịu đi tiếp. Vua đành thuận cho thắt cổ nàng.
–Dịch nghĩa–
Quán Mã Ngôi
[Khi Đường] Huyền Tông quay ngựa trở về [Trường An] thì Dương [quý] phi đã chết. [Dù] mặt trời mặt trăng [lúc mọc lúc lặn] luôn đổi mới, nhưng tình yêu của hai người khó mà quên được.
Rút cuộc nhà vua đã xử sự thật anh minh [ giết quý phi].
[Nếu không, tích cũ lập lại] ai sẽ là người trốn dưới giếng cung Cảnh Minh [để bị bắt]?
– Bản dịch của Nguyễn Minh–
Huyền Tông trở lại, Dương phi vong
Tuế nguyệt đổi thay, tình ái không
Rốt cuộc nhà vua đáng thánh đế
Cảnh Dương giếng cạn ai ngồi trong?
– Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn –
Vương về, phi chẳng còn đây
Đêm dông ngày gió đổi thay thôi đành
Việc triều đau xót đoạn tình
Trốn sâu Giếng Cảnh có thành được đâu
Danh sách chương