Sau dêm đó, Khương Dực hẳn nhiên hết sức vui vẻ, nhưng Chúc Vi Tinh lại phải nằm trên giường rất lâu, vốn định hẹn ngày gặp mặt thầy Silvio trước khi trở về cũng không thực hiện được. May là bên kia đồng ý tìm dịp khác đến thành phố U gặp cậu sau.
Trước khi trả phòng khách sạn, Chúc Vi Tinh đứng trước gương trong phòng tắm chỉnh trang lại bản thân, đảm bảo che kín hết những dấu vết không phù hợp mới yên tâm. Đã hai ngày mà mấy vết bầm trên cổ, vai, cánh tay và cổ tay cậu vẫn còn rõ mồn một, ai không biết còn tưởng cậu bị ngược đãi kinh khủng gì lắm, khiến Chúc Vi Tinh liếc mắt một cái liền nhớ lại những hình ảnh triền miên đến hừng đông đêm đó, sợ hãi đến đỏ mặt, quả là kinh hãi không thể tưởng nổi.
Khương Dực có lẽ cũng tự cảm thấy mình ngày đó không khống chế tốt sức lực, bắt nạt người ta quá đáng, cho nên hai ngày nay không còn vẻ chủ cả hống hách như trước nữa, không chỉ khí thế yếu đi mà cái tính bướng bỉnh thích tranh cãi khắp nơi cũng mất. Cơ bản Chúc Vi Tinh muốn hắn làm gì thì hắn làm nấy, cậu không dặn dò hắn cũng tận lực thu xếp chu đáo tất tần tật. Mặc dù chăm sóc người ta vẫn còn vụng về, nhưng ít ra cũng là một loại bận rộn vui sướng, hắn còn hận không thể treo cậu lên người, đi đâu cũng ôm theo, cái nết xấu tính cũng vứt ra sau đầu, trên mặt lúc nào cũng cười sướng, ngược lại khiến Chúc Vi Tinh cậu nhìn không quen chút nào.
Trước khi rời đi, cân nhắc đến việc cậu đi lại không tiện, hai người bèn xa xỉ gọi một chiếc xe đến sân bay.
Tuyên Lang về trước bọn họ một ngày, do nhà trường giục y gấp rút trở về để báo tin vui. Thầy Tuyên đặc biệt thức thời, không có hỏi Chúc Vi Tinh muốn về chung hay không, chỉ để lại lời nhắn bảo cậu hiếm khi được dịp ra ngoài nên chơi thật vui vẻ rồi hãy về, mấy chuyện vụn vặt ở trường cứ để y xử lí là được.
Chúc Vi Tinh cũng không phải người quen nhàn rỗi, sau khi xuống giường được liền quyết định trở về thành phố U. Cậu nhớ bà nội và gia đình, đồng thời còn cần lo việc học tập ở trường cũng như việc làm thêm, không thể tiếp tục rong chơi tùy ý được.
Khương Dực mắng cậu là mệnh lao lực, nhưng bị Chúc Vi Tinh thản nhiên liếc mắt một cái liền chột dạ cụp đuôi, lầm bầm đi thu dọn hành lý.
Bất quá hắn lo lắng cũng không phải không có đạo lý, Chúc Vi Tinh vẫn còn có chút suy nhược tinh thần, vừa lên xe đã dựa vào Khương Dực ngủ thiếp đi, suốt đường đi đều nhờ cả vào người nọ dẫn dắt cũng như kiểm tra an ninh, không giống trạng thái hoang mang không có cảm giác an toàn như khi đi một mình trước đó.
Sau khi vào phòng chờ, thừa dịp Khương Dực đi mua chút đồ ăn lót dạ, rốt cục cậu cũng tỉnh táo lại một chút. Nhìn sổ tay quảng cáo du lịch tỉnh O được đặt bên cạnh chỗ ngồi, nhận ra mình sắp rời khỏi đây cảm thấy có chút luyến tiếc, cậu bèn rút một cuốn và lật xem.
Cậu đã đạt được rất nhiều ở đây nhưng vẫn cảm thấy buồn khi rời đi, nên muốn nhìn xem còn gì thú vị để lần sau có cơ hội sẽ quay lại.
Bỗng nhiên, ánh mắt cậu bị thu hút bởi một trang trong đó, trên đó là một bức ảnh lấp đầy cả trang giấy, chụp cảnh đêm ở một con đường thôn dã dưới ánh trăng tròn, bầu không khí của bức ảnh rất yên bình và đẹp đẽ, có điều cũng chỉ là một nơi chốn phổ thông không mấy đặc sắc, nhưng không hiểu sao Chúc Vi Tinh lại có cảm giác quen thuộc khó tả.
Lật xem phần giới thiệu liên quan, bức ảnh chụp một nơi có tên là Minh Hội Thôn ở một huyện thấp của tỉnh O. Những năm đầu do giao thông không tiện, nơi đây tương đối khép kín và lạc hậu, vậy nên nhiều phong tục tập quán dân tộc địa phương vẫn còn được bảo tồn, đường sá đã được sửa chữa lại cách đây mấy năm, xây cầu thông đường, giờ đây mọi người có thể đến đó bằng cả xe cả thuyền, trở thành một điểm mới thu hút khách du lịch và được quảng bá rầm rộ khắp nơi.
Quả nhiên, tại phiên hội chùa ở thôn ấy, Chúc Vi Tinh lại nhìn thấy hình ảnh nhóm múa dân tộc mặt quỷ kia, dưới đêm trăng, bọn họ quây quần bên đống lửa, mừng vui múa hát.
Dòng chữ dưới ảnh: Múa Nuo tế thần, đốt lửa trại đón khách.
Ngay lúc Chúc Vi Tinh đang nhìn chằm chằm bức ảnh đến thất thần, chợt có người vỗ vai cậu khiến cậu giật mình, quay đầu liền đối diện với khuôn mặt xinh xắn của một cô gái.
Chúc Vi Tinh lui lại một chút, nhận ra đối phương chính là á quân giải Kim Luật, cô bé nhỏ nhắn đã trò chuyện cùng cậu trong buổi rút thăm thi đấu, Trương Minh Minh.
Trương Minh Minh nhiệt tình hơn trước một chút, cô ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, nói với Chúc Vi Tinh: "Thật trùng hợp, hôm nay cậu cũng về à?"
Hai người hẳn là không chung một chuyến bay, nhưng quả thực rất trùng hợp.
Chúc Vi Tinh gật đầu với cô: "Ừm, chào."
Trương Minh Minh nói: "Hôm chung kết cậu chơi rất hay, tôi thua tâm phục khẩu phục cho nên sau khi thi xong định tìm cậu chào hỏi, không ngờ đi loanh quanh một vòng cũng không thấy cậu đâu, tìm thầy cậu hỏi thăm, thầy ấy cũng không cho tôi số điện thoại."
Nhắc đến khoảng thời gian sau khi thi xong khiến Chúc Vi Tinh liên tưởng đến một số hình ảnh, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ tránh ánh mắt của cô, không tiếp lời.
Trương Minh Minh đương nhiên không để ý thấy, ngược lại áy náy xin lỗi Chúc Vi Tinh trước: "Nói ra thì thật xấu hổ, trước đây tôi nói lời không hay với cậu, hôm nay thành thật xin lỗi, mong cậu bỏ qua cho."
Chúc Vi Tinh không hiểu, đối phương nói lời không hay với cậu lúc nào? Thấy cậu một mặt mờ mịt, Trương Minh Minh cũng ngạc nhiên: "Cậu thật sự không nhớ sao?"
Chúc Vi Tinh chợt nhớ tới buổi rút thăm ở hội trường, Trương Minh Minh có nói bọn họ đã từng gặp nhau ở một đám tang, chẳng lẽ là xảy ra khi ấy?
Trương Minh Minh không nói nên lời: "Trí nhớ của cậu còn kém hơn tôi nữa."
Chúc Vi Tinh hỏi: "Là đám tang của ai?"
Trương Minh Minh lắc đầu: "Tôi không biết."
Không biết là đám tang của ai? Vậy bọn họ đến đó làm gì?
Trương Minh Minh giải đáp: "Chúng ta là đến biểu diễn, ba năm trước tôi mới là học sinh năm nhất trung học, nghỉ hè đến sống với bà ngoại ở thành phố U, muốn tìm một công việc bán thời gian ở đó để luyện tập và kiếm tiền, được giáo viên ngoại khóa của tôi đề cử đến ban nhạc giao hưởng của Đại học Âm nhạc U. Thành thật mà nói, trình độ của ban nhạc cũng không tệ, nhưng vẫn kém hơn ban nhạc cấp ba của tôi một chút, nếu không họ sẽ không thể tùy tiện nhận biểu diễn thương mại như vậy, thậm chí còn nhận hát đám tang nữa chứ. Cho dù nghệ sĩ thổi sáo hôm đó đột ngột bị viêm dạ dày thì cũng không nên tùy tiện tìm một người kém cỏi thay tạm được, cũng vì vậy nên mới gặp được cậu."
Nói xong mới phát giác không hay, lại tiếp tục xin lỗi Chúc Vi Tinh.
"A, thật xin lỗi, tôi lại nhanh miệng nữa rồi. Nhưng mà tôi rất nghiêm túc, lúc đó tôi thật sự rất ghét bỏ trình độ của cậu nên mới mắng cậu, cho dù là đám tang cũng không thể lừa trên gạt dưới được, suốt quá trình cậu cứ như đặc vụ ngầm ấy, không chuyên tâm biểu diễn chút nào. Không đùa đâu, cậu chơi piano thực sự tốt hơn chơi sáo nhiều, sau này vẫn nên tập trung vào một loại nhạc cụ trước đi, đừng lãng phí tài năng của mình."
Cô bé này thực sự rất thẳng thắn, Chúc Vi Tinh cũng không để ý, cậu chỉ cau mày phân tích, ba năm trước... Xét trình độ thổi sáo của Chúc Tịnh Tịnh thì quả thực không có khả năng vào được ban nhạc giao hưởng của Đại học Âm nhạc U, chỉ là cậu ta tình cờ có thể thổi sáo, mà nghệ sĩ chơi sáo hôm ấy trùng hợp lại bị bệnh thôi. Nhưng nói trong đó không có gì ẩn khuất thì xin lỗi, nhân phẩm của Chúc Tịnh Tịnh không cam nổi.
Vậy nên đám tang nào mà khiến cậu ta vắt hết mưu kế muốn trà trộn vào như thế? Lại còn lặng lẽ làm thám tử ở đó?
"Thù lao rất hậu hĩnh sao?" Đây là khả năng lớn nhất mà Chúc Vi Tinh có thể nghĩ tới.
Điều này Trương Minh Minh cũng thừa nhận, cô gật đầu: "Đúng là rất nhiều, chỉ một lần đó đã gấp đôi học phí năm hai của tôi."
Chúc Vi Tinh lại hỏi: "Chủ nhân của đám tang có phải là người giàu có không?"
Trương Minh Minh lại gật đầu: "Hẳn là vậy, hiện trường làm rất lớn, vị chủ nhân kia chắc hẳn phải là một người đam mê âm nhạc hoặc có liên quan đến âm nhạc cổ điển, nếu không thì tôi thực sự không nghĩ ra ai sẽ mời một ban nhạc giao hưởng đến chơi hơn hai tiếng đồng hồ trong đám tang của mình như vậy. Coi như người ta có muốn tưởng niệm cũng sẽ tìm nơi khác để làm, chứ chưa từng thấy ai mời ban nhạc biểu diễn trực tiếp thế kia cả, lại còn tổ chức kín, ra vẻ thần bí như vậy. Vốn tôi còn thấy lạ với mức thù lao đó họ có thể mời cả dàn nhạc giao hưởng thành phố U, vậy mà lại tìm sinh viên, sau đó ngẫm lại, họ muốn ký hợp đồng bảo mật, cũng không cho mang điện thoại di động, cảnh tượng lại quỷ dị cực kì, nên mới bắt mấy người trẻ tuổi gan lớn giữ kín bí mật."
Chúc Vi Tinh: "Cậu không nhìn thấy bức ảnh sao?" Cậu vốn muốn hỏi đến người bên trong quan tài, nhưng cảm thấy chủ đề này không phải phép lắm, nên đổi cách hỏi.
Trương Minh Minh biết cậu đang nói đến di ảnh: "Cậu muốn nói người trong quan tài đúng không. Hôm đó không có quan tài, chỉ có tro cốt, hơn nữa có tận hai bàn thờ. Lần đầu tiên tôi thấy đám tang tổ chức sau khi hỏa táng của hai người một lúc như vậy. Cậu thực sự không có ấn tượng hả? Tâm cậu cũng lớn ghê, chuyện kì quái như thế, cả đời cũng khó mà quên mới phải chứ."
Trương Minh Minh: "Bất quá khung cảnh lúc đó cũng không quá đáng sợ, thậm chí tôi còn cảm thấy nó đẹp và bi thương, bởi vì đâu đâu cũng có hoa, hai vị đã qua đời kia, hoặc chăng là một trong hai người, sinh thời nhất định là rất thanh tú và đẹp đẽ mới có thể được người ta thương tiếc, quan tâm lo liệu chu đáo như vậy. Lúc đó chúng tôi còn âm thầm suy đoán xem chủ nhân của hai bộ tro cốt đó có quan hệ gì với nhau, mà ngay cả khi chết đi cũng phải không bỏ không rời như vậy. Nhưng khi rời khỏi chỗ đó và nghĩ lại thì, tôi thấy hết sức kì lạ, nói sợ cũng không đúng, nhưng chính là rất quái lạ. Hơn nữa, người chủ trì đám tang kia còn là một người bạch tạng."
Chúc Vi Tinh hoàn hồn, vội vàng rút điện thoại ra, vào công cụ tìm kiếm mở ra một bức ảnh hỏi Trương Minh Minh.
"Có phải là người này không?"
Trương Minh Minh tựa như không quen biết Miêu Lan, nhưng khi nhìn thấy ảnh thì vẫn gật đầu: "Đúng đúng đúng, là một người đàn ông rất tuấn tú, chỉ là tóc trắng da trắng, hơn nữa còn thích mặc đồ trắng, đặc biệt ma quái. Ồ, hóa ra anh ta còn rất nổi tiếng ư, quả nhiên là người có tiền. Ai, không phải cậu nhớ rồi sao, ngay cả anh ta cậu cũng biết."
Đám tang của hai người, sau khi hỏa táng mới làm lễ, hơn nữa Quỷ Vương Miêu Lan cũng có mặt... Liên tưởng đến hai bàn thờ tro cốt trong căn biệt thự màu đen giữa hồ, đối với đám tang vì ai mà chơi nhạc cổ điển này, Chúc Vi trong lòng mơ hồ đã có câu trả lời.
Cho nên Yến Cẩn Lương đã chết ba năm trước? Nhưng Lâu Minh Nguyệt là bốn năm trước, đoạn thời gian này có lẽ có không ít ẩn khuất.
Chỉ là... tại sao Chúc Tịnh Tịnh lại biết? Mà ba năm trước đã biết, thậm chí so với chuyện của Mạnh Tế gặp tai nạn khi đó, lúc Chúc Tịnh Tịnh nhặt tàn tro ở trấn nhỏ Hồng Quang còn sớm hơn? Cậu ta biết được từ đâu?. truyện xuyên nhanh
Đang suy nghĩ thì thấy Khương Dực bưng hộp đồ ăn từ xa đi tới, Chúc Vi Tinh định ra hiệu cho hắn đến ngồi ở chỗ này, lại chợt nghe Trương Minh Minh nói tiếp: "So với lần gặp mặt đó thì cậu đã thay đổi rất nhiều, hôm rút thăm đó tôi còn không dám tin, nếu không phải nhìn thấy bạn của cậu thì đến giờ tôi vẫn còn không chắc được."
Chúc Vi Tinh ngẩn ra: "Cái gì?"
Cậu chỉ chỉ Khương Dực: "Cậu quen anh ấy không?"
Trương Minh Minh nói: "Không tính là quen biết, chỉ từng thấy qua vào ngày hôm đó thôi."
Chúc Vi Tinh: "Anh ấy cũng có mặt ở... đám tang sao?"
"Đúng vậy, đám tang kia mặc dù rất quái dị, nhưng ngẫm lại, người sống xuất hiện ở đó đều rất đẹp trai, cũng khó trách phần lớn nữ sinh trong đoàn đều tình nguyện đến biểu diễn," Trương Minh Minh gật đầu, sau đó phản ứng lại, liếc mắt nhìn cậu, "Ồ ~~~~ hóa ra cậu nói không nhớ rõ là đang giả ngốc à, hai tiếng đồng hồ ngày hôm đó cậu đều lén lút theo dõi hắn, hiện tại hắn còn cùng cậu một đường đi thi, chậc chậc chậc..."
Chúc Vi Tinh không nói gì, cứ như mê man không hiểu.
Trương Minh Minh còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Khương Dực đang nhìn chằm chằm đến đây, cô bé sợ đến mức quên mất mình muốn nói gì. Cũng may nhờ phát thanh thông báo chuyến bay của cô sắp khởi hành, bèn vội vàng giật lấy điện thoại của Chúc Vi Tinh bấm số trao đổi, sau khi bỏ lại câu "Sẽ liên lạc lại với cậu" thì như lửa đốt tới mông mà chạy mất.
Để lại Chúc Vi Tinh ngơ ngác nhìn một Khương Dực có chút xa lạ trước mặt.
- -----------------------
Trước khi trả phòng khách sạn, Chúc Vi Tinh đứng trước gương trong phòng tắm chỉnh trang lại bản thân, đảm bảo che kín hết những dấu vết không phù hợp mới yên tâm. Đã hai ngày mà mấy vết bầm trên cổ, vai, cánh tay và cổ tay cậu vẫn còn rõ mồn một, ai không biết còn tưởng cậu bị ngược đãi kinh khủng gì lắm, khiến Chúc Vi Tinh liếc mắt một cái liền nhớ lại những hình ảnh triền miên đến hừng đông đêm đó, sợ hãi đến đỏ mặt, quả là kinh hãi không thể tưởng nổi.
Khương Dực có lẽ cũng tự cảm thấy mình ngày đó không khống chế tốt sức lực, bắt nạt người ta quá đáng, cho nên hai ngày nay không còn vẻ chủ cả hống hách như trước nữa, không chỉ khí thế yếu đi mà cái tính bướng bỉnh thích tranh cãi khắp nơi cũng mất. Cơ bản Chúc Vi Tinh muốn hắn làm gì thì hắn làm nấy, cậu không dặn dò hắn cũng tận lực thu xếp chu đáo tất tần tật. Mặc dù chăm sóc người ta vẫn còn vụng về, nhưng ít ra cũng là một loại bận rộn vui sướng, hắn còn hận không thể treo cậu lên người, đi đâu cũng ôm theo, cái nết xấu tính cũng vứt ra sau đầu, trên mặt lúc nào cũng cười sướng, ngược lại khiến Chúc Vi Tinh cậu nhìn không quen chút nào.
Trước khi rời đi, cân nhắc đến việc cậu đi lại không tiện, hai người bèn xa xỉ gọi một chiếc xe đến sân bay.
Tuyên Lang về trước bọn họ một ngày, do nhà trường giục y gấp rút trở về để báo tin vui. Thầy Tuyên đặc biệt thức thời, không có hỏi Chúc Vi Tinh muốn về chung hay không, chỉ để lại lời nhắn bảo cậu hiếm khi được dịp ra ngoài nên chơi thật vui vẻ rồi hãy về, mấy chuyện vụn vặt ở trường cứ để y xử lí là được.
Chúc Vi Tinh cũng không phải người quen nhàn rỗi, sau khi xuống giường được liền quyết định trở về thành phố U. Cậu nhớ bà nội và gia đình, đồng thời còn cần lo việc học tập ở trường cũng như việc làm thêm, không thể tiếp tục rong chơi tùy ý được.
Khương Dực mắng cậu là mệnh lao lực, nhưng bị Chúc Vi Tinh thản nhiên liếc mắt một cái liền chột dạ cụp đuôi, lầm bầm đi thu dọn hành lý.
Bất quá hắn lo lắng cũng không phải không có đạo lý, Chúc Vi Tinh vẫn còn có chút suy nhược tinh thần, vừa lên xe đã dựa vào Khương Dực ngủ thiếp đi, suốt đường đi đều nhờ cả vào người nọ dẫn dắt cũng như kiểm tra an ninh, không giống trạng thái hoang mang không có cảm giác an toàn như khi đi một mình trước đó.
Sau khi vào phòng chờ, thừa dịp Khương Dực đi mua chút đồ ăn lót dạ, rốt cục cậu cũng tỉnh táo lại một chút. Nhìn sổ tay quảng cáo du lịch tỉnh O được đặt bên cạnh chỗ ngồi, nhận ra mình sắp rời khỏi đây cảm thấy có chút luyến tiếc, cậu bèn rút một cuốn và lật xem.
Cậu đã đạt được rất nhiều ở đây nhưng vẫn cảm thấy buồn khi rời đi, nên muốn nhìn xem còn gì thú vị để lần sau có cơ hội sẽ quay lại.
Bỗng nhiên, ánh mắt cậu bị thu hút bởi một trang trong đó, trên đó là một bức ảnh lấp đầy cả trang giấy, chụp cảnh đêm ở một con đường thôn dã dưới ánh trăng tròn, bầu không khí của bức ảnh rất yên bình và đẹp đẽ, có điều cũng chỉ là một nơi chốn phổ thông không mấy đặc sắc, nhưng không hiểu sao Chúc Vi Tinh lại có cảm giác quen thuộc khó tả.
Lật xem phần giới thiệu liên quan, bức ảnh chụp một nơi có tên là Minh Hội Thôn ở một huyện thấp của tỉnh O. Những năm đầu do giao thông không tiện, nơi đây tương đối khép kín và lạc hậu, vậy nên nhiều phong tục tập quán dân tộc địa phương vẫn còn được bảo tồn, đường sá đã được sửa chữa lại cách đây mấy năm, xây cầu thông đường, giờ đây mọi người có thể đến đó bằng cả xe cả thuyền, trở thành một điểm mới thu hút khách du lịch và được quảng bá rầm rộ khắp nơi.
Quả nhiên, tại phiên hội chùa ở thôn ấy, Chúc Vi Tinh lại nhìn thấy hình ảnh nhóm múa dân tộc mặt quỷ kia, dưới đêm trăng, bọn họ quây quần bên đống lửa, mừng vui múa hát.
Dòng chữ dưới ảnh: Múa Nuo tế thần, đốt lửa trại đón khách.
Ngay lúc Chúc Vi Tinh đang nhìn chằm chằm bức ảnh đến thất thần, chợt có người vỗ vai cậu khiến cậu giật mình, quay đầu liền đối diện với khuôn mặt xinh xắn của một cô gái.
Chúc Vi Tinh lui lại một chút, nhận ra đối phương chính là á quân giải Kim Luật, cô bé nhỏ nhắn đã trò chuyện cùng cậu trong buổi rút thăm thi đấu, Trương Minh Minh.
Trương Minh Minh nhiệt tình hơn trước một chút, cô ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, nói với Chúc Vi Tinh: "Thật trùng hợp, hôm nay cậu cũng về à?"
Hai người hẳn là không chung một chuyến bay, nhưng quả thực rất trùng hợp.
Chúc Vi Tinh gật đầu với cô: "Ừm, chào."
Trương Minh Minh nói: "Hôm chung kết cậu chơi rất hay, tôi thua tâm phục khẩu phục cho nên sau khi thi xong định tìm cậu chào hỏi, không ngờ đi loanh quanh một vòng cũng không thấy cậu đâu, tìm thầy cậu hỏi thăm, thầy ấy cũng không cho tôi số điện thoại."
Nhắc đến khoảng thời gian sau khi thi xong khiến Chúc Vi Tinh liên tưởng đến một số hình ảnh, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ tránh ánh mắt của cô, không tiếp lời.
Trương Minh Minh đương nhiên không để ý thấy, ngược lại áy náy xin lỗi Chúc Vi Tinh trước: "Nói ra thì thật xấu hổ, trước đây tôi nói lời không hay với cậu, hôm nay thành thật xin lỗi, mong cậu bỏ qua cho."
Chúc Vi Tinh không hiểu, đối phương nói lời không hay với cậu lúc nào? Thấy cậu một mặt mờ mịt, Trương Minh Minh cũng ngạc nhiên: "Cậu thật sự không nhớ sao?"
Chúc Vi Tinh chợt nhớ tới buổi rút thăm ở hội trường, Trương Minh Minh có nói bọn họ đã từng gặp nhau ở một đám tang, chẳng lẽ là xảy ra khi ấy?
Trương Minh Minh không nói nên lời: "Trí nhớ của cậu còn kém hơn tôi nữa."
Chúc Vi Tinh hỏi: "Là đám tang của ai?"
Trương Minh Minh lắc đầu: "Tôi không biết."
Không biết là đám tang của ai? Vậy bọn họ đến đó làm gì?
Trương Minh Minh giải đáp: "Chúng ta là đến biểu diễn, ba năm trước tôi mới là học sinh năm nhất trung học, nghỉ hè đến sống với bà ngoại ở thành phố U, muốn tìm một công việc bán thời gian ở đó để luyện tập và kiếm tiền, được giáo viên ngoại khóa của tôi đề cử đến ban nhạc giao hưởng của Đại học Âm nhạc U. Thành thật mà nói, trình độ của ban nhạc cũng không tệ, nhưng vẫn kém hơn ban nhạc cấp ba của tôi một chút, nếu không họ sẽ không thể tùy tiện nhận biểu diễn thương mại như vậy, thậm chí còn nhận hát đám tang nữa chứ. Cho dù nghệ sĩ thổi sáo hôm đó đột ngột bị viêm dạ dày thì cũng không nên tùy tiện tìm một người kém cỏi thay tạm được, cũng vì vậy nên mới gặp được cậu."
Nói xong mới phát giác không hay, lại tiếp tục xin lỗi Chúc Vi Tinh.
"A, thật xin lỗi, tôi lại nhanh miệng nữa rồi. Nhưng mà tôi rất nghiêm túc, lúc đó tôi thật sự rất ghét bỏ trình độ của cậu nên mới mắng cậu, cho dù là đám tang cũng không thể lừa trên gạt dưới được, suốt quá trình cậu cứ như đặc vụ ngầm ấy, không chuyên tâm biểu diễn chút nào. Không đùa đâu, cậu chơi piano thực sự tốt hơn chơi sáo nhiều, sau này vẫn nên tập trung vào một loại nhạc cụ trước đi, đừng lãng phí tài năng của mình."
Cô bé này thực sự rất thẳng thắn, Chúc Vi Tinh cũng không để ý, cậu chỉ cau mày phân tích, ba năm trước... Xét trình độ thổi sáo của Chúc Tịnh Tịnh thì quả thực không có khả năng vào được ban nhạc giao hưởng của Đại học Âm nhạc U, chỉ là cậu ta tình cờ có thể thổi sáo, mà nghệ sĩ chơi sáo hôm ấy trùng hợp lại bị bệnh thôi. Nhưng nói trong đó không có gì ẩn khuất thì xin lỗi, nhân phẩm của Chúc Tịnh Tịnh không cam nổi.
Vậy nên đám tang nào mà khiến cậu ta vắt hết mưu kế muốn trà trộn vào như thế? Lại còn lặng lẽ làm thám tử ở đó?
"Thù lao rất hậu hĩnh sao?" Đây là khả năng lớn nhất mà Chúc Vi Tinh có thể nghĩ tới.
Điều này Trương Minh Minh cũng thừa nhận, cô gật đầu: "Đúng là rất nhiều, chỉ một lần đó đã gấp đôi học phí năm hai của tôi."
Chúc Vi Tinh lại hỏi: "Chủ nhân của đám tang có phải là người giàu có không?"
Trương Minh Minh lại gật đầu: "Hẳn là vậy, hiện trường làm rất lớn, vị chủ nhân kia chắc hẳn phải là một người đam mê âm nhạc hoặc có liên quan đến âm nhạc cổ điển, nếu không thì tôi thực sự không nghĩ ra ai sẽ mời một ban nhạc giao hưởng đến chơi hơn hai tiếng đồng hồ trong đám tang của mình như vậy. Coi như người ta có muốn tưởng niệm cũng sẽ tìm nơi khác để làm, chứ chưa từng thấy ai mời ban nhạc biểu diễn trực tiếp thế kia cả, lại còn tổ chức kín, ra vẻ thần bí như vậy. Vốn tôi còn thấy lạ với mức thù lao đó họ có thể mời cả dàn nhạc giao hưởng thành phố U, vậy mà lại tìm sinh viên, sau đó ngẫm lại, họ muốn ký hợp đồng bảo mật, cũng không cho mang điện thoại di động, cảnh tượng lại quỷ dị cực kì, nên mới bắt mấy người trẻ tuổi gan lớn giữ kín bí mật."
Chúc Vi Tinh: "Cậu không nhìn thấy bức ảnh sao?" Cậu vốn muốn hỏi đến người bên trong quan tài, nhưng cảm thấy chủ đề này không phải phép lắm, nên đổi cách hỏi.
Trương Minh Minh biết cậu đang nói đến di ảnh: "Cậu muốn nói người trong quan tài đúng không. Hôm đó không có quan tài, chỉ có tro cốt, hơn nữa có tận hai bàn thờ. Lần đầu tiên tôi thấy đám tang tổ chức sau khi hỏa táng của hai người một lúc như vậy. Cậu thực sự không có ấn tượng hả? Tâm cậu cũng lớn ghê, chuyện kì quái như thế, cả đời cũng khó mà quên mới phải chứ."
Trương Minh Minh: "Bất quá khung cảnh lúc đó cũng không quá đáng sợ, thậm chí tôi còn cảm thấy nó đẹp và bi thương, bởi vì đâu đâu cũng có hoa, hai vị đã qua đời kia, hoặc chăng là một trong hai người, sinh thời nhất định là rất thanh tú và đẹp đẽ mới có thể được người ta thương tiếc, quan tâm lo liệu chu đáo như vậy. Lúc đó chúng tôi còn âm thầm suy đoán xem chủ nhân của hai bộ tro cốt đó có quan hệ gì với nhau, mà ngay cả khi chết đi cũng phải không bỏ không rời như vậy. Nhưng khi rời khỏi chỗ đó và nghĩ lại thì, tôi thấy hết sức kì lạ, nói sợ cũng không đúng, nhưng chính là rất quái lạ. Hơn nữa, người chủ trì đám tang kia còn là một người bạch tạng."
Chúc Vi Tinh hoàn hồn, vội vàng rút điện thoại ra, vào công cụ tìm kiếm mở ra một bức ảnh hỏi Trương Minh Minh.
"Có phải là người này không?"
Trương Minh Minh tựa như không quen biết Miêu Lan, nhưng khi nhìn thấy ảnh thì vẫn gật đầu: "Đúng đúng đúng, là một người đàn ông rất tuấn tú, chỉ là tóc trắng da trắng, hơn nữa còn thích mặc đồ trắng, đặc biệt ma quái. Ồ, hóa ra anh ta còn rất nổi tiếng ư, quả nhiên là người có tiền. Ai, không phải cậu nhớ rồi sao, ngay cả anh ta cậu cũng biết."
Đám tang của hai người, sau khi hỏa táng mới làm lễ, hơn nữa Quỷ Vương Miêu Lan cũng có mặt... Liên tưởng đến hai bàn thờ tro cốt trong căn biệt thự màu đen giữa hồ, đối với đám tang vì ai mà chơi nhạc cổ điển này, Chúc Vi trong lòng mơ hồ đã có câu trả lời.
Cho nên Yến Cẩn Lương đã chết ba năm trước? Nhưng Lâu Minh Nguyệt là bốn năm trước, đoạn thời gian này có lẽ có không ít ẩn khuất.
Chỉ là... tại sao Chúc Tịnh Tịnh lại biết? Mà ba năm trước đã biết, thậm chí so với chuyện của Mạnh Tế gặp tai nạn khi đó, lúc Chúc Tịnh Tịnh nhặt tàn tro ở trấn nhỏ Hồng Quang còn sớm hơn? Cậu ta biết được từ đâu?. truyện xuyên nhanh
Đang suy nghĩ thì thấy Khương Dực bưng hộp đồ ăn từ xa đi tới, Chúc Vi Tinh định ra hiệu cho hắn đến ngồi ở chỗ này, lại chợt nghe Trương Minh Minh nói tiếp: "So với lần gặp mặt đó thì cậu đã thay đổi rất nhiều, hôm rút thăm đó tôi còn không dám tin, nếu không phải nhìn thấy bạn của cậu thì đến giờ tôi vẫn còn không chắc được."
Chúc Vi Tinh ngẩn ra: "Cái gì?"
Cậu chỉ chỉ Khương Dực: "Cậu quen anh ấy không?"
Trương Minh Minh nói: "Không tính là quen biết, chỉ từng thấy qua vào ngày hôm đó thôi."
Chúc Vi Tinh: "Anh ấy cũng có mặt ở... đám tang sao?"
"Đúng vậy, đám tang kia mặc dù rất quái dị, nhưng ngẫm lại, người sống xuất hiện ở đó đều rất đẹp trai, cũng khó trách phần lớn nữ sinh trong đoàn đều tình nguyện đến biểu diễn," Trương Minh Minh gật đầu, sau đó phản ứng lại, liếc mắt nhìn cậu, "Ồ ~~~~ hóa ra cậu nói không nhớ rõ là đang giả ngốc à, hai tiếng đồng hồ ngày hôm đó cậu đều lén lút theo dõi hắn, hiện tại hắn còn cùng cậu một đường đi thi, chậc chậc chậc..."
Chúc Vi Tinh không nói gì, cứ như mê man không hiểu.
Trương Minh Minh còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Khương Dực đang nhìn chằm chằm đến đây, cô bé sợ đến mức quên mất mình muốn nói gì. Cũng may nhờ phát thanh thông báo chuyến bay của cô sắp khởi hành, bèn vội vàng giật lấy điện thoại của Chúc Vi Tinh bấm số trao đổi, sau khi bỏ lại câu "Sẽ liên lạc lại với cậu" thì như lửa đốt tới mông mà chạy mất.
Để lại Chúc Vi Tinh ngơ ngác nhìn một Khương Dực có chút xa lạ trước mặt.
- -----------------------
Danh sách chương