Bởi vì Chu Hoài Sơn là nam nhân, mẹ Thành Vũ cũng không trực tiếp đi vào, chỉ đứng ở cửa ra vào hô một câu.
Chu Thanh nghe được động tĩnh đi tới, hỏi: "Đại nương, sao ngài lại tới đây, có chuyện gì vậy?"
Mẹ Thành Vũ cười tủm tỉm nhìn Chu Thanh, đáp: "Ta có việc muốn nói với cha ngươi."
Chu Thanh liền nghiêng người, nhường đường, nói: "Vào trong nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm."
Mẹ Thành Vũ cười cười đi vào, ánh mắt không ngừng dò xét trong phòng.

Trong phòng này, đến ngay cả nhà tộc trưởng cũng không tốt được như vậy.

Xem ra lần trước Thanh nha đầu bán hoa lụa, quả nhiên là kiếm được không ít tiền a.

Nếu như nàng gả đi, đồ cưới nhất định sẽ phong phú.

Lấy vợ phải cưới hiền thê, con dâu nhất định phải biết kiếm tiền như vậy.

Đáng tiếc..

Nếu như Chu Thanh không bị ông chủ kia hôn trước mặt mọi người thì tốt rồi.
Vừa nghĩ chuyện này, nụ cười trên mặt mẹ Thành Vũ cũng cứng ngắc lại, trong lòng giống như bị một cây gai đâm phải, lại nhìn Chu Thanh, chỉ cảm thấy toàn thân đều khó chịu.
Chu Thanh cũng không chú ý đến những biến hóa này của bà ta, chỉ quay đầu đi rót một chén trà nóng mời khách.
Chu Hoài Sơn đang không muốn đọc sách, thấy có người tìm hắn, lập tức quang minh chính đại buông quyển sách xuống.
Bưng trà, mẹ Thành Vũ nhấp một miếng, nhìn Chu Thanh nói: "Ta có việc muốn nói với cha ngươi, ngươi ra ngoài một lát nhé."
Chu Thanh..

Chu Hoài Sơn..
Chu Hoài Sơn dù sao cũng là người từng trải, liên hệ với dáng vẻ lần trước của Thành Vũ đối với Chu Thanh, suy nghĩ vừa chuyển liền hiểu ý tứ của lời này.
"Không cần thiết, ngươi cứ nói đi, lại nói, chuyện mà ngươi nhắc tới hẳn cũng có liên quan đến Thanh nha đầu, nàng ở đây vừa hay."
Dù sao cũng là hôn nhân đại sự, ý kiến của nữ nhi rất trọng yếu nhất.

Người gả đi là con gái cũng không phải là hắn lấy chồng a!
Mẹ Thành Vũ..

Khóe mặt giật một cái, kinh ngạc nhìn Chu Hoài Sơn.

Nào có đạo lý tới cửa cầu hôn ngay trước mặt cô nương nhà người ta!
Chu Thanh..

có liên quan đến ta? Một mặt hiếu kỳ nhìn về phía mẹ Thành Vũ.
Mẹ Thành Vũ nghênh tiếp ánh mắt Chu Thanh, trong lòng càng lúc càng không thoải mái.

Quả nhiên là loại người không cần mặt mũi, không biết xấu hổ.
Siết siết chén trà trong tay, mẹ Thành Vũ không thèm nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Tuổi của Thanh nha đầu cũng không còn nhỏ, Vũ Tử nhà ta từ nhỏ lớn lên cùng Thanh nha đầu, dù cho lần trước Thanh nha đầu náo ra chuyện hôn ước, Vũ Tử nhà ta cũng không để ý chút nào, cả ngày thúc giục, bảo ta tới cửa cầu thân cho hắn."
Nói rồi, đẩy hộp điểm tâm trong tay về phía Chu Hoài Sơn.
"Điểm tâm này là hôm qua Vũ Tử tự mình đi lên huyện thành mua, hắn thật sự muốn cưới Thanh nha đầu nhà ngươi."
Chu Thanh..


Cầu hôn?
Kinh ngạc nhìn hộp điểm tâm, khóe mặt giật một cái, lại nhìn về phía mẹ Thành Vũ mẹ: "Thành Vũ muốn cưới ta?"
Mẹ Thành Vũ..

cô nương lớn như vậy, sao mấy lời này, lại có thể há mồm nói ra đường hoàng như thế chứ! Một chút đỏ mặt cũng không có?
Chịu đựng sự khó chịu trong lòng, mẹ Thành Vũ cười nói: "Đúng vậy a, Thanh nha đầu nguyện ý không?"
Chu Thanh lắc đầu, dứt khoát lưu loát, đáp: "Không muốn."
Nụ cười giả vờ trên mặt mẹ Thành Vũ lập tức liền cứng đờ.
"Không muốn?" Âm thanh bỗng cao lên quãng tám.
Nụ cười trên mặt trong nháy mắt tiêu thất, mẹ Thành Vũ trừng Chu Thanh.
"Ngươi không muốn?" Bộ dạng khó tin, rất giống như vừa bị sét đánh.
Chu Hoài Sơn liền nói: "Thành thân xem trọng ngươi tình ta nguyện, khuê nữ ta không muốn, sao thế, không được à?"
Mẹ Thành Vũ..

Bà ta đã nghĩ tới chuyện Chu gia sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ người cự tuyệt lại là Chu Thanh.

Thành Vũ đã nói rõ ràng, Chu Thanh có ý tứ với hắn.

Chẳng lẽ Chu Thanh một bên câu dẫn con của bà ta, một bên lại nhớ thương ông chủ kia?
Nhìn chằm chằm Chu Thanh, mẹ Thành Vũ tức giận nói: "Ngươi không muốn gả cho Vũ Tử nhà ta, chẳng lẽ còn trông cậy vào ông chủ ở huyện thành kia cưới ngươi? Nếu hắn thật muốn cưới ngươi, thì ngày hắn hôn ngươi kia đã xin cưới rồi."
Chu Thanh..


Lời này sao lại khó nghe như vậy.

Ta chọc giận bà sao?
"Đại nương, hai nhà chúng ta quan hệ cũng không tệ, ta và Thành Vũ là bằng hữu chơi đùa từ nhỏ đến lớn, có câu mua bán không thành nhưng còn nhân nghĩa, ngài hà tất phải thẹn quá hóa giận như thế."
Mẹ Thành Vũ vốn cũng không vui với cửa hôn sự này, nếu không phải Thành Vũ kiên trì, lại thấy Thành Vũ nói ra mấy chỗ tốt, bà ta mới không thèm tới.
Được lời này, trên mặt không thể diễn tiếp được nữa, mẹ Thành Vũ lập tức đứng bật dậy: "Thẹn quá hóa giận? Ngươi nói ta thẹn quá hóa giận? Nếu không phải là ngươi mỗi ngày câu dẫn Vũ Tử nhà ta, ta có cần mặt nóng dán mông lạnh đến cầu hôn cái thứ đồ cũ xài rồi như ngươi không!"
Chu Hoài Sơn quơ lấy chén trà đập về phía mẹ Thành Vũ.

Mẹ nó! Ngươi mới là cái thứ đồ cũ xài rồi! Cả nhà ngươi đều là đồ cũ xài rồi ấy! Đồ cũ cái mụ nội nhà ngươi!
Mẹ Thành Vũ đang lườm Chu Thanh, bất thình lình bị Chu Hoài Sơn dùng sức ném chén trà, không kịp né tránh, chén trà trực tiếp nện lên vai bà ta.

Đau đến mức bà ta phải nhe răng nhếch miệng.
Chu Bình nghe được động tĩnh, bạch bạch bạch chạy vào.

Vừa rồi ở trong viện, mọi người nói chuyện trong phòng thằng nhóc đều nghe được.
Nó liền chỉ ra cổng, nói: "Đây là nhà ta, ra ngoài, tỷ ta lấy chồng hay không, là do tỷ ta định đoạt, nếu đã cự tuyệt bà, bà liền đi đi thôi, ở nhà ta làm gì? Chờ ăn cơm trưa à?"
Chu Dao cũng đến đây: "Đều nói thành thân xem trọng lệnh của cha mẹ cùng lời bà mối, ta thật sự chưa nghe ai nói qua, đại nương bà đã đổi sang nghề làm bà mối này từ bao giờ thế!"
Siết chặt bàn tay đang đổ đầy mồ hôi, Chu Dao kìm nén trái tim đang đập thùm thụp trong lồng ngực, nói một hơi.

Oa~Thì ra mắng người, lại sảng khoái như vậy!
Lời nói mỉa mai của Chu Dao chọc cho mặt mẹ Thành Vũ lúc trắng lúc xanh.
Chu Hoài Sơn đen mặt, chỉ ra cửa, nói: "Đi đi, không đi chẳng lẽ còn chờ bị đánh sao?"
Nhìn phản ứng của người một nhà này, mẹ Thành Vũ giận quá hóa cười.
Quay đầu nhìn Chu Dao cùng Chu Bình, nói: "Tương lai hai đứa các ngươi còn phải thành thân lập gia đình đấy!"
Ý của bà ta rất rõ ràng, thanh danh của hai tỷ đệ họ sẽ bị Chu Thanh làm hỏng.

Chu Dao liền liếc mắt, đáp: "Đại nương yên tâm, ta muốn lấy chồng cũng sẽ không mời bà làm bà mai đâu, miễn cho hỏng mất chuyện tốt."
Mẹ Thành Vũ suýt chút nữa đã tức đến thổ huyết.

Mặt mày xanh lét, quay đầu rời đi.

Đi được hai bước, lại hung hăng quay đầu trở về, nhấc lên hộp điểm tâm trên giường, căm tức rời đi.
Bà ta vừa đi, Chu Hoài Sơn lập tức nhìn về phía Chu Thanh, nói: "Khuê nữ, đừng tức giận, không đáng, giữa người và người cũng có chênh lệch."
Chu Bình nói theo: "Đúng thế, đại tỷ, ngay cả đại sư huynh của ta ưu tú như vậy mà tỷ còn chướng mắt, thì đương nhiên sẽ chướng mắt Thành Vũ, bà ta cho là con trai bà ta là cục vàng bảo bối, nhưng ở trong mắt người khác, cục đất cũng không bằng."
Đại sư huynh của ta lợi hại bao nhiêu a! Có thể đọc sách, biết võ công, trong nhà có tiền, dáng dấp cũng tốt.

Mấu chốt là, còn có thể làm con giun đũa trong bụng ta! Ta muốn cái gì liền tặng ta cái đó! Nam nhân ưu tú như vậy, trừ Chu Bình hắn, trên đời này cũng chỉ đại sư huynh mà thôi!
Trước đây Thẩm Lệ cũng đã thật tâm thực lòng biểu thị sẽ phụ trách với Chu Thanh, sẽ ba mai sáu mời.

Là đại tỷ của thằng nhóc cự tuyệt đấy.
Chu Dao nhìn Chu Thanh, ngần ngừ một lúc, nói: "Tỷ, đừng để ý tới bà ta, kiểu nữ nhân chỉ một lòng gả cho nam nhân này, đương nhiên sẽ không thể lý giải được tâm tư của chúng ta, trong mắt bà ta chỉ có nam nhân, nhưng trong mắt chúng ta nam nhân chẳng là cái đinh gì."
Chu Thanh giương mắt nhìn về phía Chu Dao.
Chu Dao bày ra vẻ mặt ta hiểu tỷ mà, gật đầu với Chu Thanh: "Ta đi xem sách."
Rồi quay đầu rời đi.

Chu Dao vừa đi, Chu Bình cũng đi luyện tập bắn tên.
Chu Thanh..

sao nàng lại cảm thấy mấy lời vừa rồi của Chu Dao quỷ dị thế nhỉ.
Nhà Thành Vũ.
Thành Vũ đang ở trong viện lo lắng bất an đi đi lại lại, khẩn trương đên mức hai tay đổ đầy mồ hôi, không ngừng nhìn về phía cửa chính..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện