Từ Phong ôm quyền thở dài, hành lễ với Huyện lệnh: "Ta thay Chu Hoài Sơn tạ ơn đại nhân."
Huyện lệnh vội vàng đỡ lấy ông ta.
"Từ lão đệ, có một chuyện ta không quá rõ ràng, ta thiện đãi Chu Hoài Sơn, là bởi vì ta biết hắn nhất định là bị oan khuất, ta không muốn trợ Trụ vi ngược khiến hắn bị người làm hại, cũng coi như là kế tục đạo làm quan của ta, nhưng ngươi thì là vì cái gì a?"
Chuyện của Chu gia, Từ Phong lúc nào cũng cực kì nhiệt tâm hỗ trợ.
"Thời gian chúng ta quen biết cũng coi như không ngắn, nhưng cho tới bây giờ ta vẫn không cảm thấy ngươi là người có lòng nhiệt tình, đừng có nói với ta, ngươi sợ Chu Hoài Sơn xảy ra chuyện sẽ liên luỵ ngươi, chỉ vì lúc đó ngươi đề cử hắn tham gian khoa khảo đấy!"
Từ Phong liền nở nụ cười: "Đại nhân quả thật muốn biết?"
Huyện lệnh khinh khỉnh nhìn ông ta: "Nói nhảm, không muốn biết thì ta hỏi ngươi làm cái gì!"
"Đại nhân có biết thân phận thật sự của ông chủ Bút Mặc Trai là gì không?"
Huyện lệnh khẽ giật mình, hỏi lại: "Bút Mặc Trai? Ngươi nói cửa hàng ở cổng thành cái kia?"
Từ Phong gật đầu.
Huyện lệnh liền nói: "Thân phận gì? Trước đây lúc họ mở tiệm, có đăng kí ở huyện nha, nói rõ Thẩm gia là một hộ phú thương Sơn Tây.
Mở cửa hàng ở chỗ này cũng là vì muốn mở rộng địa bàn buôn bán, lúc đó bọn họ lấy ra địa văn của quan phủ đều là thật."
Từ Phong liền thấp giọng nói: "Nhà hắn không phải ở Sơn Tây, mà là kinh thành."
"Kinh thành?"
Từ Phong gật đầu.
"Ngài cũng biết, nhà Đại Thành cũng có sinh ý ở kinh thành.
Cuối năm ngoái, ta và Đại Thành đi kinh thành làm việc, gặp được đại quan đang phá một vụ trọng án ở đó.
Lúc đó toàn bộ kinh thành đều sợ bóng sợ gió, ta đã liếc thấy vị đại quan kia từ rất xa."
Huyện lệnh nhìn Từ Phong, hồ nghi chớp mắt, nói: "Đừng nói với ta là, vị đại quan kia chính là người của Thẩm gia nhé!"
Từ Phong nở nụ cười.
"Thật đúng là như vậy, Thẩm Lệ mặc dù là ông chủ của Bút Mặc Trai, nhưng hắn gần như không hề lộ diện.
Về sau hắn bái Chu Hoài Sơn làm thầy, bồi tiếp Chu Thanh qua nhà in mấy lần, ta cuối cùng cảm thấy hắn nhìn rất quen mắt.
Thẳng đến có một lần Đại Thành nhắc đến chuyện cửa hàng ở kinh thành với ta, ta mới bỗng nhiên nghĩ đến, Thẩm Lệ này có thể chính là vị đại quan ta gặp phải khi đó."
Huyện lệnh nghe vậy, lập tức bật cười ha hả.
"Ngươi có thể dẹp đi a, Thẩm Lệ kia nhìn qua cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, sao có thể làm được đại quan khiến cho người người phải sợ bóng sợ gió kia chứ, ngươi nói hắn là kinh vệ doanh còn tạm được."
Từ Phong nghiêm túc lắc đầu, đáp: "Ta sẽ không nhớ lầm, lúc đó sở dĩ ra có ấn tượng sâu sắc với vị đại quan kia, cũng là bởi vì tuổi hắn còn rất trẻ, khiến lòng ta phải âm thầm khiếp sợ một phen."
Lần này, gương mặt đầy vẻ khó tin của Huyện lệnh giống như đã có chút thay đổi.
Sờ cằm một cái, Huyện lệnh nói: "Ý của ngươi là, vị đại quan có thể khiến cho toàn bộ kinh thành sợ hãi, đã bái anh nông phu Chu Hoài Sơn làm thầy?"
Từ Phong..
Logic này, dường như là có chút không đúng lắm.
Nhưng mà ông ta chắc chắn nhớ không lầm a!..
Chẳng lẽ là nhớ lầm thật? Từ Phong cũng đang hoài nghi chính mình.
Nhíu mày bốn mắt nhìn nhau cùng Huyện lệnh giây lát, Từ Phong khoát tay chặn lại, nói: "Thà tin là có."
Huyện lệnh nhân tiện nói: "Được rồi! Bất kể nói thế nào, bọn họ có bản sự cứu Chu Hoài Sơn ra khỏi đại lao là tốt nhất, miễn cho ta phải khó xử.
Nếu như Học Chính đại nhân quả thật áp xuống, bọn họ lại không cứu được người, đến lúc đó ta thật sự phải làm ra một bản án oan sai mất."
Quan hơn một cấp đè chết người.
Huống chi Học Chính là quan lớn, từ Hàn Lâm Viện đi ra.
Không thể trêu vào.
Sáng sớm hôm sau.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn ba ngày thẩm án.
Sáng sớm, cổng huyện nha liền tụ tập không ít học sinh của Thanh Hòa Thư viện.
Bọn họ nâng cao khẩu hiệu, phất cờ hò reo, muốn huyện nha cho người đọc sách trong thiên hạ một cái công đạo, muốn huyện nha xử án theo lẽ công bằng, nghiêm trị hung thủ.
Những người này là sĩ tử, đánh không được, mắng không xong, Huyện lệnh nghe tiếng hò hét phía ngoài, đầu liền to ra như cái đấu.
Ngay ngày báo án ông ta liền phái người đi Khánh Dương thôn, Trần Bắc thôn và mấy cái thôn xung quanh để điều tra cẩn thận.
Trước mắt, trong tay ông ta không có những chứng cứ bất lợi cho Chu Hoài Sơn những cũng không có mất kì chứng cứ nào có thể giúp Chu Hoài Sơn tẩy thoát hiềm nghi.
Tương đương với việc tình tiết vụ án không có tiến triển.
Nếu lên công đường thầm vấn, vẫn sẽ không có cách nào định tội.
Nhưng những học sinh bên ngoài kia..
Huyện lệnh ngồi ở trên ghế, phiền muộn xoa đầu, đột nhiên cảm giác được, nhiều năm qua ông ta vẫn hiểu lầm cho con trai mình.
Giờ khắc này, hắn tình nguyện phụ đạo mười đứa con trai đọc sách, cũng không muốn hủy hoại một vị Huyện án thủ này.
Lúc Huyện lệnh phiền muộn, Tống Kỳ đang ngồi ở nhã gian lầu ba của Phúc Viên tửu lâu ngay sát bên cửa sổ.
Trong tay vuốt vuốt chén trà, hứng thú dạt dào nhìn đám đông đang hò hét ầm ĩ bên ngoài.
Bên ngoài nhã gian truyền đến một hồi tiếng bước chân đang tới gần, cửa gian phòng lập tức bị đẩy ra rồi đóng lại.
Tùy tùng của Tống Kỳ tiến lên mấy bước nói: "Đại nhân."
"Sao rồi?"
"Chu gia bên kia, từ hôm qua bắt đầu không có động tĩnh, đến bây giờ cũng vẫn im lìm như vậy."
"Không có động tĩnh?" Đặt chén trà lên bàn, Tống Kỳ nhíu mày nhìn về phía tùy tùng.
Tùy tùng gật đầu, đáp: "Từ ngày hôm qua, bọn họ liền không ra khỏi cửa nữa."
Không ra khỏi cửa, làm sao lại không ra khỏi cửa chứ? Lúc hắn an bài mọi chuyện, chọn lựa ba học sinh, đều là ba kẻ có gia cảnh bần hàn.
Hơn nữa lúc hắn đem người đi, cũng là đêm hôm khuya khoắt lặng lẽ tiến hành, người trong thôn tuyệt đối sẽ không biết.
Chuyện xảy ra ngày đó, Chu Thanh cũng đã đi điều tra ba học sinh kia.
Nàng cũng thuận lợi hỏi được thôn dân tình hình cụ thể của ba nhà.
Người bình thường đều có thể phân tích ra, ba tên học sinh này chính là điểm đột phá của vụ án.
Dựa theo lẽ thường mà nói, điều bọn họ phải làm nhất chính là đi tìm ba học sinh kia a! Làm sao lại không có động tĩnh được!
"Ngươi xác định người Chu gia không hề đi ra ngoài?"
Tùy tùng gật đầu, đáp: "Người của chúng ta một mực nhìn chằm chằm cổng nhà Chu gia, xác định."
Sự tình phát triển có chút sai lệch so với mình phán đoán, Tống Kỳ đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.
Chu gia không có động tĩnh, chẳng lẽ là tin tưởng Hồ Vi Nhạc có thể cứu người?
"Bên phía Hồ Vi Nhạc có động tĩnh gì không?"
Tùy tùng lắc đầu, đáp: "Còn chưa nhận được tin tức, hẳn là không có."
Không có? Làm sao lại như vậy! Nghe nói Hồ Vi Nhạc này, mặc dù tính cách nhỏ nhen thích mang thù, nhưng cũng là người có ơn tất báo.
Chu Hoài Sơn đối với hắn, xem như có ân.
Bây giờ Chu Hoài Sơn gặp rủi ro, hắn vậy mà thấy chết không cứu sao? Hay là..
Không đúng!
Tống Kỳ chợt ý thức được, vào ngày ba tên học sinh cáo trạng, người Chu gia vẫn rất hốt hoảng.
Là từ lúc nào, người Chu gia tỉnh táo lại như thế? Là từ sau khi Chu Hoài Lâm từ phủ thành trở về! Vậy có nghĩa là, Hồ Vi Nhạc hẳn đã cho Chu Hoài Lâm một liều thuốc an thần rồi.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười hung ác nham hiểm, Tống Kỳ phân phó: "Bảo người của Thanh Hòa Thư viện tăng thêm chút sức, ép cho Huyện lệnh hôm nay nhất thiết phải kết án."
"Vâng."
Người Chu gia không phải là không sợ hãi sao? Hôm nay, Bản quan ngược lại muốn xem xem đến cùng là các ngươi có sợ hay không!
Tùy tùng tuân lệnh rời đi, Tống Kỳ uống một ngụm trà đã có chút lạnh, cũng đứng dậy ra khỏi phòng.
Cách buổi thăng đường kết án hôm nay chỉ còn khoảng nửa canh giờ.
Chu Thanh ăn xong điểm tâm, thu thập một phen, rồi ra cửa đi về phía huyện nha.
Vừa mới đi ra ngoài, liền thấy Thành Vũ đang ngồi xổm dưới gốc cây hòe già bên kia đường.
Nghe được tiếng mở cửa, Thành Vũ lập tức ngẩng đầu nhìn sang.
Liếc thấy Chu Thanh, mấy ngày không gặp quả thực vô cùng nhớ nàng, Thành Vũ ngơ ngẩn một lát, mới chậm rãi đứng dậy.
Chu Thanh nhíu mày nhìn hắn.
"Thanh tỷ.".