Chu Hoài Sơn nhận tội, không chỉ Tống Kỳ chấn kinh, các thôn dân thôn Khánh Dương Thôn cũng đều kinh hãi.

Bọn họ tuyệt không tin Chu Hoài Sơn có thể làm ra loại chuyện đó!
Tộc trưởng không thể tưởng tượng nhìn Chu Hoài Sơn bị mang xuống, quay đầu nhìn về phía Huyện lệnh nói: "Đại nhân, Hoài Sơn tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đó a, vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, khẩn cầu đại nhân thẩm tra xử lí một lần nữa."
Bên ngoài đồng loạt vang lên tiếng thôn dân thôn Khánh Dương cầu tình.
Triệu bà tử mắt thấy Chu Hoài Sơn bị phán án tội, vô cùng đắc ý: "Biết người biết mặt mà không biết lòng, ai biết Chu Hoài Sơn hắn cất giữ lòng dạ hiểm độc như thế nào!"
Tộc trưởng trợn mắt trừng Triệu bà tử, có mấy lời ông không nói ở đây, nhưng không có nghĩa là trở về thôn ông sẽ không hề làm gì.

Có Chu Hoài Sơn mới có Hoài Sơn thư viện, Khánh Dương Thôn cùng Tri phủ đại nhân mới có quan hệ mật thiết.

Không có Chu Hoài Sơn, Khánh Dương Thôn cũng chỉ là Khánh Dương Thôn.

Ông quyết không thể để cho Chu Hoài Sơn cứ như vậy bị phán tội.
Tộc trưởng bịch quỳ xuống, nức nở nói: "Đại nhân minh xét, Chu Hoài Sơn hắn nhất định là trong sạch, thảo dân khẩn cầu đại nhân tra xét lại một lần nữa a."
Tống Kỳ cúi đầu nhìn tộc trưởng.
Trầm mặc trong chớp mắt, đáy mắt Tống Kỳ thoáng qua một tia tinh quang, lại nhìn Huyện lệnh, nói: "Đã có nhiều người thay Chu Hoài Sơn cầu tình như vậy, bản quan cũng có chút hoài nghi hắn quả thật không gây án."
Tống Kỳ vừa nói xong, ba người Trần Quang lập tức quay đầu nhìn trừng trừng Tống Kỳ.

Chu Hoài Sơn có làm hay không, do một tay ngươi an bài ngươi không phải sao! Ngươi bảo chúng ta tới hố Chu Hoài Sơn, bây giờ Chu Hoài Sơn đều nhận tội, ngươi còn nói lời này? Chơi gì kì vậy?
Nghênh tiếp ánh mắt của đám người Trần Quang, Tống Kỳ ho một tiếng.
"Bản quan thân là Học Chính, có trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo hộ học sinh bản tỉnh, Chu Hoài Sơn hắn tuy là viện trưởng của Hoài Sơn thư viện, nhưng đến cùng cũng là một học sinh của tỉnh ta, vụ án này.."
Dừng một chút, Tống Kỳ một mặt cương trực công chính nói: "Đã nhiều người nói Chu Hoài Sơn oan uổng như vậy, nói không chừng, sau lưng Chu Hoài Sơn, còn có chủ mưu khác, hắn chẳng qua là bị người lợi dụng."

Huyện lệnh..

rốt cuộc là ngươi muốn cái gì đây!
Ba người này nói Chu Hoài Sơn quấy rồi bọn hắn, Chu Hoài Sơn cũng đã nhận tội, ngươi lại nói với ta còn có một chủ mưu khác? Cái đồ chơi này thì có chủ mưu khác như thế nào được? Tùy ngươi vậy!
Quan hơn một cấp đè chết người, ngươi nói có chủ mưu khác thì liền có chủ mưu khác a.
Huyện lệnh một mặt hiền hòa nở nụ cười với Tống Kỳ đáp: "Được, hạ quan đều nghe theo đại nhân, đại nhân đã cảm thấy có chủ mưu khác, vậy bản án này, liền tiếp tục tái thẩm?"
Tống Kỳ..

sao nghe mấy lời này lại khó chịu như vậy!
Triệu bà tử..

đều đã định tội, làm sao lại còn muốn phúc thẩm nữa? Vậy vạn nhất Chu Hoài Sơn lại được vô tội phóng thích, đến lúc đó, ta phải làm sao? Triệu bà tử hoảng sợ nhìn về phía tộc trưởng.
Tộc trưởng thoáng nhìn lại bà ta bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo.

Cả người Triệu bà tử khẽ run rẩy, ngã ngồi trên mặt đất..
Mẹ Thành Vũ đứng một bên, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Một buổi thẳng đường thẩm án náo nhiệt, cứ như vậy hạ màn một cách kì quái, dở dở ương ương.

Những học sinh của Thanh Hòa thư viện định gào thét nổ phổi náo loạn trước công đường một phen, lúc này lòng đầy căm phẫn.

Trước đây Tôn Cẩn bị trục xuất khỏi trường thi phủ thí, Thanh Hòa Thư viện bọn họ cũng theo đó mà mất hết mặt mũi.


Vốn cho rằng chỉ cần chơi ngã Chu Hoài Sơn, Thanh Hòa Thư viện cũng coi như là lặt về được một ván cờ.

Nói không chừng đến lúc đó, còn có thể thừa cơ đẩy tội danh của Tôn Cẩn lên đầu Chu Hoài Sơn, như vậy Tôn Cẩn cùng Thanh Hòa Thư viện liền có thể trở mình.

Nhưng bây giờ, rõ ràng Học chính đại nhân vẫn một mực hướng về phía ba học sinh kia bỗng nhiên lại lật lọng đương trường.

Chuyện này thật sự là làm cho người người phẫn nộ a.
Mặc kệ người bên ngoài như thế nào, bây giờ Chu Thanh nhìn Tống Kỳ, càng ngày càng chắc chắn, mục tiêu của Tống Kỳ chính là Hồ Vi Nhạc.

Cha nàng chỉ là một quân cờ để Tống Kỳ vặn ngã Hồ Vi Nhạc mà thôi.

Cha nàng đột nhiên nhận tội, xáo trộn an bài của Tống Kỳ, mới ép Tống Kỳ đương trường làm ra loại phản ứng này.

An bài bị đánh loạn, sau đó Tống Kỳ sẽ định làm gì nữa?
Sờ càm một cái, Chu Thanh quay đầu định đi đến đại lao gặp cha nàng.
"Thanh tỷ." Chu Thanh đang muốn đi, Thành Vũ đã gọi nàng lại.
Mấy bước đi đến trước mặt Chu Thanh, Thành Vũ lúng túng giật giật khóe miệng, ánh mắt phiêu hốt muốn nhìn Chu Thanh, xong lại không có dũng khí nhìn nàng.
"Cái kia, Thanh tỷ, ngươi..

bệnh kia của ngươi, uống thuốc hiệu nghiệm không?"

Chu Thanh..

Bệnh kia của ta? À, yêu thích nữ nhân a!
Chợt phản ứng lại Thành Vũ đang nói cái gì, Chu Thanh bi thương lắc đầu, đáp: "Thuốc thang vô hiệu, đời ta, cứ như vậy, ngươi chớ có làm trễ nải chính mình."
Chu Thanh vỗ vỗ cánh tay Thành Vũ, một mặt kì vọng trưởng bối dành cho vãn bối nhìn Thành Vũ.
Thành Vũ hít sâu một hơi, nặng nề thở ra: "Ông chủ kia đâu? Hắn biết không?"
Chu Thanh liền ai oán nói: "Huynh ấy biết, có điều, huynh ấy lại yêu thích nam nhân, cho nên, chúng ta coi như là không tệ."
Thành Vũ..

Giờ khắc này, tất cả chấn kinh trong lòng đều hóa thành một câu: "Ông trời của ta ơi!"
Chu Thanh..
Đang nói chuyện, mẹ của Thành Vũ từ phía sau đi tới, kéo lấy Thành Vũ, trợn mắt trừng Chu Thanh, nói: "Cách xa nhi tử của ta một chút!"
Thành Vũ liền giật cánh tay mẹ mình, nói với Chu Thanh: "Thanh tỷ, ngươi đi đi, ngươi yên tâm, nếu Huyện lệnh đại nhân lại hỏi chuyện của Hoài Sơn thúc, chúng ta cam đoan đều nói chuyện thay Hoài Sơn thúc."
Chu Thanh cảm kích gật đầu với Thành Vũ: "Đa tạ."
Nói rồi, quay đầu rời đi.
Nàng vừa bước đi, mẹ Thành Vũ đã giậm chân cho Thành Vũ một cái tát, mắng: "Ngươi là thằng ngốc, bị nó khi dễ thành cái dạng gì rồi mà còn muốn.."
Thành Vũ nhìn bóng lưng Chu Thanh, đỏ mắt nức nở nói: "Nương, đừng nói nữa, Thanh tỷ nàng..

Nàng..

bị hại, nương, ta đồng ý xem mắt cô nương Lưu gia thôn."
Mẹ Thành Vũ đang hùng hùng hổ hổ, chợt nghe hắn nói như thế, mừng đến suýt chút nữa đã không thể đứng vững.

Con của bà ta đột nhiên khai khiếu rồi à?
Cứ vậy, mẹ con họ vừa nói chuyện vừa quay trở về thôn.
Bên kia, Chu Thanh đi thẳng đến đại lao.


Song lần này, cai tù lại không cho Chu Thanh đi vào.

Học Chính đại nhân có lệnh, trong lúc thẩm tra vụ án lần hai, không cho phép bất luận kẻ nào lại gần tiếp xúc với Chu Hoài Sơn.

Dù cho có tầng quan hệ riêng với Từ, cai tù cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Học Chính đại nhân.

Không gặp được Chu Hoài Sơn, cũng không biết Chu Hoài Sơn đến cùng có tính toán gì.

Vừa rồi hắn nhận tội chỉ là sợ phải chịu hình pháp hay là có tính toán khác? Hay là, đơn thuần muốn thông qua phương pháp này triệt để đoạn tuyệt con đường khoa khảo của mình, từ đây rốt cuộc không cần đi học nữa? Chu Hoài Sơn ngược lại là làm ra được a.

Hơn nữa điều này càng phù hợp với hành vi của hắn.
Thế nhưng..

Không được, mặc kệ là vì cái gì, quyết không thể để cho nàng cha tự hủy hoại bản thân!
Chu Thanh đi về nhà, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, tìm cách đối phó.

Đang đi tới, liền đụng phải ông chủ phường thêu.
"Chu cô nương." Một tiếng gọi khiến Chu Thanh từ trong trầm tư tỉnh lại, Chu Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ông chủ phường thêu đứng đang đứng đối diện nàng.

Cầm trong tay mấy tờ giấy, cùng mấy tấm ngân phiếu.
Nhíu mày liếc nhìn mấy tấm ngân phiếu kia, Chu Thanh nói với ông chủ phường thêu: "Ngài đây là.."
Ông chủ nọ cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề: "Trước đây ta có kí hiệp ước với Chu cô nương, là xem trọng nhân phẩm của Chu Hoài Sơn, mới chia cho ngươi cao như vậy, bây giờ Chu Hoài Sơn làm ra loại chuyện làm cho người ta khinh thường, phường thêu chúng ta không muốn tiếp tục hợp tác nữa."
Nói rồi, hắn nhét mấy tờ giấy cùng ngân phiếu vào tay Chu Thanh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện