Trước khi ngất lịm đi, Tống Kỳ chỉ nghe được tiếng nói mơ hồ truyền đến.
"Đã tìm được Tống đại nhân!"
"Tống đại nhân ở chỗ này!"
"Nhanh, mau tới đây."
"Bắt hết đám sơn tặc này cho ta!"
* * *
Nghe được thanh âm này, tia ý thức cuối cùng của Tống Kỳ cũng hoàn toàn biến mất, lâm vào hôn mê.

Chờ đến khi Tống Kỳ lại mở mắt ra, đã là sáng ngày hôm sau.

Ông ta tỉnh dậy trong gian phòng âm u ẩm ướt.
Mờ mịt mở mắt, cảm nhận cơn đau phía sau gáy, Tống Kỳ phải mất thời gian ước chừng uống hết một chén trà mới có thể hoàn toàn tỉnh táo, ông ta trợn to đôi mắt, giậm chân đứng dậy, lao thẳng tới chỗ cánh cửa tù.
Chuyện gì đã xảy ra! Sao ta lại ở nơi này? Đây là đâu? Là đại lao của quan phủ hay nhà giam của sơn tặc?
"Có ai không, có người hay không! Người tới!"
Một cơn hoảng sợ từ từ lòng bàn chân xông thẳng l3n đỉnh đầu.

Hai tay nắm lấy cửa phòng giam, toàn thân Tống Kỳ băng lãnh đến phát run.
Một lát sau, có một người mặc trang phục ngục tốt thong thả đi tới.
"Ồn ào cái gì, ngậm miệng, coi chừng ta quất ngươi a!"
Nhìn thấy đối phương là ngục tốt, trong lòng Tống Kỳ liền thở phào một hơi.

Ông ta được cứu rồi.

Nhưng mà..


Sao ông ta lại bị giam cầm.

Chẳng lẽ đám quan binh này coi ông ta thành sơn phỉ rồi?
Tâm hoảng ý loạn, Tống Kỳ nắm lấy song gỗ nhà lao, gân giọng quát: "Ta là Tống Kỳ, ta là Học Chính bổn tỉnh, các ngươi là ở huyện nha nào? Mau kêu huyện lệnh của các ngươi tới đây!"
Ngục tốt nhíu mày khinh bỉ nhìn Tống Kỳ: "Biết ngươi là Tống Kỳ, gào cái gì mà gào."
Tống Kỳ hoảng sợ nhìn ngục tốt.

Biết? Biết thì sao còn nhốt ông ta ở đây?
"Ngươi mua chuộc ba tên học sinh huyện Thanh Hà, cấu kết với viện trưởng Đậu Miểu của Thanh Hòa Thư viện, đổ tội hãm hại Chu Hoài Sơn, bức bách Huyện lệnh huyện Thanh Hà kết oan giả án sai, Tri phủ đại nhân của chúng ta đã điều tra xong.

Nhân chứng vật chứng đều đủ, vụ án này đã chắc chắn.

Tri phủ đại nhân nói, vụ án này của ngươi, ngài ấy đã viết tấu chương báo lên triều đình.

Còn triều đình muốn xử trí ngươi thế nào, thì cũng chỉ có thể đợi đến năm sau lại nói.

Còn muốn hãm hại đại nhân của chúng ta sao? Thực sự là không biết tự lượng sức mình.

Thành thật một chút cho ta, còn dám nháo nữa thì ta sẽ không khách khí đâu!" Ngục tốt tức giận quát.
Tống Kỳ bị lời hắn nói làm cho cả kinh, toàn thân thấu lạnh.

Hồ Vi Nhạc đã điều tra xong? Làm sao có thể! Vụ án này hắn không có khả năng tra rõ ràng được.

Trước đây ông ta mua chuộc ba tên học sinh kia, căn bản không hề để lại bất cứ chứng cớ gì.


Trừ phi ba tên đó chính miệng thừa nhận, bằng không Hồ Vi Nhạc không có khả năng tra ra.
Chẳng lẽ là ba tên học sinh..

sao tự dưng bọn hắn lại thừa nhận? Một khi thừa nhận, chính là hủy đi tiền đồ cả đời a! Còn có Đậu Miểu! Đậu Miểu sao cũng nhận tội như thế? Nhận tội, ông ta liền không thể chấn hưng lại danh tiếng của Thanh Hòa Thư viện, nhận tội, đời này của Đậu Miểu liền xong rồi, tiền đồ rực rỡ liền bị hủy hoại trong chốc lát.

Không có khả năng, tuyệt không có khả năng!
"Đây là phủ nha? Ta muốn gặp Hồ Vi Nhạc, ta muốn gặp Hồ Vi Nhạc."
Ngục tốt quơ đại đao trong tay, xuyên qua khe hở phòng gian, dùng đao chuôi đâm mạnh về phía Tống Kỳ.
"Thành thật một chút, đại nhân của chúng ta trăm công ngàn việc, hạng như ngươi há muốn gặp liền có thể gặp!"
Quẳng xuống một câu, ngục tốt ngâm nga một điệu hát dân gian, quay đầu rời đi.

Lưu lại Tống Kỳ ngã nhào trên đất.

Chuôi đao đâm vào lồ ng ngực ông ta, đúng vào chỗ hôm qua bị sơn phỉ đạp mấy cước, khẽ động liền đau, bây giờ lại bị đâm một cái như thế, khiến ông ta đau đớn đến đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng lồ ng ngực đau đến thế thì cũng không thể ngăn nổi nỗi lơ sợ bất an trong lòng ông ta.

Ông ta bị bắt! Hôm qua, ông ta bị sơn phỉ bắt.

Khó khăn lắm mới ngóng trông quan binh cứu mình ra, bây giờ, thế mà lại bị quan binh bắt? Cái này..
Trong lòng bị nghẹn một ngụm uất khí, Tống Kỳ há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.


Theo một ngụm máu phun ra, Tống Kỳ bóp quyền, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm mặt đất, ông ta hung hăng hít một hơi, vịn lan can đứng dậy.
"Ta muốn gặp Hồ Vi Nhạc, trên người bản quan có thánh chỉ của bệ hạ, Hồ Vi Nhạc hắn muốn tạo phản đúng không, ngay cả bệ hạ cũng không để ở trong mắt sao!"
Nha dịch đang ngâm nga hát, bỗng nghe ông ta nói như thế, bước chân lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn Tống Kỳ.
Tống Kỳ cũng trợn mắt trừng nha dịch.
"Bệ hạ tự mình ký phát thánh chỉ, bản quan có thể hiệp trợ tuần phủ chấp chưởng công vụ của một tỉnh, vạn sự đều có thể mật tấu triều đình, không phải chịu bất kỳ sự ràng buộc ước thúc hạn chế của quan viên nơi đó, như thế nào, Hồ Vi Nhạc muốn tạo phản sao?"
Nghe thấy có thánh chỉ, sắc mặt nha dịch đại biến.

Không dám chậm trễ, quay đầu đi tìm Hồ Vi Nhạc.
Hồ Vi Nhạc vừa tiễn Chu Thanh rời đi.

Vụ án của Chu Hoài Sơn, vốn đã sáng tỏ rõ ràng, bây giờ lại có khẩu cũng của ba người Trần Quang, Tống Kỳ cũng bị bắt lại, lật lại bản án dễ như trở bàn tay.
Đưa tiễn Chu Thanh, Hồ Vi Nhạc chắp tay sau lưng dạo bước hồi phủ nha.

Đang suy xét xem nên thẩm vấn Tống Kỳ như thế nào, đã thấy một ngục tốt kinh hoảng chạy tới.
"Sao vậy?"
Ngục tốt thở mạnh xả giận, bẩm báo lại lời Tống Kỳ vừa nói.

Nói xong, trừng to mắt nhìn Hồ Vi Nhạc, chờ đợi mệnh lệnh của ông.
Hồ Vi Nhạc nhăn mày nghĩ ngợi.

Trên người Tống Kỳ có thánh chỉ sao? Lại còn là do bệ hạ ngự phê, có đặc quyền không nhận bất kỳ ước thúc hạn chế nào của quan lại địa phương ư? Tống Kỳ không phải là bè phái của Trấn Quốc Công à? Bệ hạ đối đầu cùng Trấn Quốc Công cũng không phải là bí mật, làm sao lại cho Tống Kỳ dạng thánh chỉ này, còn lệnh cho hắn cầm thánh chỉ tới đây đảm nhiệm chức vị Học Chính được? Đây không phải là..
Không, bệ hạ tuyệt đối sẽ không cho ký phát cho Trấn Quốc Công loại thánh chỉ này!
Cũng không đúng.

Trừ phi ở kinh thành, Trấn Quốc Công đã dùng cái gì đó để uy hiếp bệ hạ.
Thế nhưng..

Chỉ vì muốn vặn ngã Hồ Vi Nhạc ông, mà Trấn Quốc Công phải gióng trống khua chiêng đến mức ấy sao? Còn phải cho Tống Kỳ một phần thánh chỉ như vậy? Cái này cũng quá kì quái rồi.

Nhíu mày trầm tư giây lát, Hồ Vi Nhạc khoát tay nói: "Ngươi cứ coi như không tìm được ta, bên đại lao nên làm thế nào thì làm thế đó, ta sẽ xử lý."
Được lời này, ngục tốt thở phào một hơi, quay đầu rời đi.
Hồ Vi Nhạc trầm mặt, đi về thư phòng của mình.

Ông không nghĩ ra, bên phía kinh thành, Trấn Quốc Công đã dùng thủ đoạn gì, có thể ép bệ hạ cho Tống Kỳ một phần thánh chỉ như vậy.

Thánh chỉ này, rõ ràng chính là phù hộ thân của Tống Kỳ.

Vô luận Tống Kỳ xảy ra chuyện gì ở địa phương, phàm là có thánh chỉ này, hắn đều có thể bình an hồi kinh.
Nói trắng ra thì, Trấn Quốc Công chính là muốn Tống Kỳ nhất thiết phải hạ được Hồ Vi Nhạc ông.

Chẳng lẽ trọng lượng của bản thân ở kinh thành, đã nặng như vậy rồi sao?
Cứ như vậy, Hồ Vi Nhạc liền suy nghĩ cách ứng phó với đạo thánh chỉ trong miệng Tống Kỳ.
Bên kia, Chu Thanh còn chưa trở lại huyện Thanh Hà, thì Thẩm Lệ đã trở về.

Rong ruổi ba ngày ba đêm, vô cùng mệt mỏi, đôi mắt vằn vện tơ máu, Thẩm Lệ mới tung người xuống ngựa, nghe tin, Chu Bình liền bay nhào tới.
"Đại sư huynh, không xong rồi, sư phó bị người ta bắt đi rồi!"
Thẩm Lệ còn chưa đứng vững, Chu Bình đã bổ nhào vào người hắn, ôm lấy chân của hắn.
"Đại sư huynh, sư phó bị người bắt đi."
Thẩm Lệ lê thân thể mệt mỏi, đưa tay xoa xoa đầu Chu Bình hỏi: "Đại tỷ của để đâu?"
Chu Bình..
"Đại tỷ vì cứu sư phó, đi phủ thành tìm Hồ đại nhân, vẫn chưa về."
Đang nói chuyện, Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị cũng ra đón.
Thẩm Lệ xoa đầu Chu Bình, nhìn vợ chồng Chu Hoài Lâm nói: "Tam thúc, tam thẩm không cần gấp gáp, ta nhất định sẽ cứu sư phó ra."
Nói rồi, không chờ Chu Hoài Lâm mở miệng, Thẩm Lệ đã quay người leo lên lưng ngựa.
Trung Thúc vẫn luôn im lặng đứng sau lưng hăn lập tức nói: "Để ta đi cho."
Thẩm Lệ xoay người ngồi trên lưng ngựa, nói: "Ta đi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện