Edit: Sahara
"Nhà nào đón dâu à?" Tần Khả thấy giọng nói mình bị áp xuống thì không vui chút nào, hắn ta hít một hơi rồi nhìn về phía xa xa trên đường lớn.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một đội ngũ tiến tới ngày càng gần, đi đầu là hai chiếc kiệu.
Tần phụ thấy thất vọng. Nếu là báo tin vui thì phải là quan sai đến, cùng lắm là cưỡi ngựa, làm gì được ngồi kiệu. Cái này chắc là quan lão gia nào đó ra ngoài làm việc.
"Gia gia, gia gia, ăn cơm!" Tần Tử Viễn thấy Tần phụ đứng yên bất động thì nhanh nhẩu chạy tới kéo kéo vạt áo Tần phụ.
Tần phụ thở dài: "Đi thôi, về ăn cơm!"
"Gia gia, bao giờ tiểu thúc thúc và tiểu thẩm thẩm mới trở về ạ?" Tần Tử Viễn nắm vạt áo Tần phụ, ngước mặt lên hỏi.
"Gia gia cũng không biết!" Tần phụ nhìn đội ngũ kia thêm lần nữa mới quay đầu, chuẩn bị nhấc chân đi.
"Chúc mừng Tần Trạng Nguyên! Chúc mừng Tần Trạng Nguyên! Tần Chung–Tần lão gia đã đỗ Trạng Nguyên!" Đến cổng thôn, kiệu được hạ xuống, quan sai theo sau cất giọng hô lớn.
Tần phụ khựng người, ông cảm thấy khó tin quay đầu lại: "Tử Viễn, con có nghe thấy gì không?"
"Có ạ! Họ nói Tần Chung–Tần lão gia thi đỗ Trạng Nguyên! Gia gia, Tần Chung không phải tiểu thúc thúc của Tử Viễn à? Ý họ là tiểu thúc thúc đỗ Trạng Nguyên phải không ạ?"
Tần phụ há miệng khép miệng nhiều lần, bụng định nói cái gì đó nhưng không sao thốt ra lời được. Sắc mặt càng ngày càng phức tạp, hốc mắt từ từ đỏ ửng.
"Tần Chung đỗ Trạng Nguyên?"
"Ta không nghe lầm chứ? Vị quan sai kia vừa nói Chung ca nhi đỗ Trạng Nguyên?"
"....... Tôi cũng tưởng mình nghe lầm, nhưng các người cũng nghe thấy vậy, vậy chắc là không sai đâu." Người trong thôn đều có vẻ mặt ngây ngốc như vừa tỉnh ngủ.
Thật ra bọn họ không hiểu gì mấy đối với phương diện khoa cử, trước đó Tần Chung thi đỗ Giải Nguyên, người trong thôn tuy gọi Tần Chung là Giải Nguyên công nhưng kỳ thực lại không biết Giải Nguyên là chức danh bao lớn. Tuy nhiên, Trạng Nguyên lại khác! Trạng Nguyên đại biểu cho cái gì? Chính là đại biểu cho người thông minh nhất Đại Việt.
Người khác ai cũng nói muốn thi đỗ Trạng Nguyên rất khó, Tần Chung lại còn trẻ như thế, nên mọi người đều tin rằng Tần Chung sẽ không thi đỗ. Nào ngờ, người ta chẳng những thi đỗ, mà còn đỗ hạng nhất.
Đây gọi là gì? Đất hoang sinh ra phượng hoàng? Mộ phần tổ tiên Tần gia cũng thật biết lựa chỗ chôn, đây đâu chỉ có hương khói linh thiêng thôi đâu, quả thật là mời Văn Khúc Tinh Quân chuyển thế mà! "Ông thông gia, chúc mừng ông, chúc mừng ông! Hiền tế đã đỗ Trạng Nguyên rồi!" Kiệu vừa hạ, Lý chủ bộ liền vội vã ra khỏi kiệu, nhanh chân chạy tới, kích động cầm lấy tay Tần phụ: "Đứa trẻ Chung nhi kia đỗ Trạng Nguyên rồi!" Lý chủ bộ quả thật muốn buồn nôn thế nào là có thể buồn nôn thế ấy, ngay cả từ Chung nhi cũng gọi ra miệng luôn rồi.
Vương huyện lệnh cũng bước ra khỏi kiệu, chắp tay với Tần phụ: "Tần lão đệ, chúc mừng, chúc mừng! Tần Chung quả nhiên phi phàm, lục nguyên cập đệ, sau này nhất định sẽ lưu danh thanh sử."
Tần Chung chẳng những là Trạng Nguyên, mà còn là lục nguyên cập đệ. Từ khi Đại Việt lập quốc tới nay chưa có người nào đạt được thành tựu như Tần Chung. Đối với Vương huyện lệnh mà nói, đây là công tích hạng nhất trong con đường làm quan của ông. Điều này nói lên bá tánh nơi mà ông ta quản hạt sinh sống rất tốt, sinh ra nhân tài. Quan trọng nhất là, Tần Chung và Vương Bác Quân là huynh đệ cột chèo. Tuy quan hệ giữa Lý Nguyệt Nga và Lý Ỷ La không được tốt cho lắm, thậm chí còn là rất xấu, nhưng chỉ cần Lý Nguyệt Nga còn ở Vương gia thì bọn họ không thoát được tầng quan hệ này.
Tần phụ run run cánh môi hỏi: "Chung nhi thật sự đã đỗ Trạng Nguyên à?"
"Tất nhiên là thật! Công văn báo tin là do đích thân bổn quan mở ra xem mà!" Vương huyện lệnh cười nói.
Tần phụ hít một hơi, hai mắt bỗng trợn trắng rồi ngất xỉu.
Cũng may là mọi người đứng sát nhau, nên Tần phụ vừa ngã xuống thì lập tức có người đỡ ông.
"Cái này.... Tần lão đệ sẽ không có gì trở ngại chứ?" Vương huyện lệnh có hơi lo lắng sốt ruột, ông chỉ tới báo tin vui thôi, ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà hại Tần phụ có việc gì.
"Huyện thái gia, ngài cứ yên tâm, Tần bá không sao, chỉ nhất thời kích động quá thôi!" Một tiểu tử cường tráng đang đỡ Tần phụ nói.
Phúc từ trên trời rơi xuống! Trong thôn có một Trạng Nguyên, người trong thôn ra ngoài cũng nở mày nở mặt hơn. Ngay cả huyện thái gia cũng đích thân tới chúc mừng, có thể thấy được tương lai Tần Chung sáng lạng đến cỡ nào! Nếu là ngày thường, người trong thôn vừa thấy huyện thái gia, nhất định sẽ sợ đến không dám ngẩng đầu lên. Tuy nhiên, lúc này bọn họ lại cảm thấy huyện thái gia.... Cũng chỉ là như vậy.
Vương huyện lệnh cười ha hả, nói: "Đúng thế, đúng thế! Trong nhà có hậu bối có tiền đồ như thế, đổi thành ai cũng sẽ kích động thôi! Người đâu, mau đưa Tần lão đệ trở về, rồi đi mời đại phu tới."
Tần Khả thấy Vương huyện lệnh và Lý chủ bộ vậy mà lại đích thân đến báo tin vui, hắn đã sớm trốn vào đội ngũ sai nha, không dám hó hé tiếng nào.
"Có biết không? Ngươi thi đỗ Trạng Nguyên kia chính là đường đệ của ta!" Tần Khả huých cùi chỏ vào cánh tay người đứng bên cạnh.
Người này vội cười nói: "Tần Khả, Tần gia các người có được một nhân vật lớn như vậy, một người đắc đạo gà chó thăng thiên, ngày lành của huynh tới rồi, sau này nhớ đừng quên người làm tiểu đệ này nhé!"
Tần Khả đắc ý, vênh váo nói: "Không quên, không quên! Con người Tần Khả này luôn luôn trọng tình trọng nghĩa mà!"
Các sai nha khác nghe thấy, ai cũng trợn trắng mắt: Thế đạo gì đây không biết! Ỷ vào nhạc phụ của đường đệ mình mà xin vào nha môn, ngày thường không lo làm việc cho tốt, thường xuyên trốn đi uống rượu, còn diễu võ dương oai khắp nơi. Bây giờ Tần Chung còn đỗ Trạng Nguyên, sợ là về sau Tần Khả sẽ càng ngày càng huênh hoang hơn nữa.
Tin tức Tần Chung đỗ Trạng Nguyên truyền khắp Tiểu Thanh Thôn nhanh như cơn lốc thổi quét qua. Người trong thôn đều lục tục tới Tần gia, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt.
Sau khi Tần phụ được khiêng trở về, Tần mẫu vừa bấm huyệt nhân trung là ông tỉnh lại ngay. Tần phụ vừa mở mắt, nước mắt liền tuôn trào: "Lão bà tử, Chung nhi nhà chúng ta đỗ Trạng Nguyên rồi!"
Tần mẫu bật cười: "Biết rồi, biết cả rồi! Trống chiêng vang trời thế kia còn gì! Cũng không nhìn xem ông đã ngất xỉu bao lâu."
Ở huyện thành, Tần Phấn và Tần Diệu cũng nhận được tin tức, hai người vội vã trở về, cùng Tần phụ, Tần mẫu tiếp đón khách khứa đến chúc mừng.
"Vương đại nhân, ngài có biết khi nào lão tam nhà tôi trở về không?" Phải qua rất lâu, tâm trạng Tần phụ mới từ từ bình tĩnh trở lại. Lúc này, ông hơi câu nệ hỏi Vương huyện lệnh.
Vương huyện lệnh vội nói: "Tần lão đệ đừng đa lễ như vậy làm gì! Cứ gọi ta một tiếng Vương huynh là được, vốn dĩ chúng ta cũng là thân thích mà. Công văn phát ra từ cuối tháng tư, hiện tại đã là giữa tháng năm, Tần Trạng Nguyên chắc hẳn là lên đường muộn hơn thời gian phát công văn, lộ trình đường thủy cũng mất một tháng, nếu đi đường thủy thì đại khái khoảng đầu tháng sáu là về đến."
"Đầu tháng sáu...." Tần phụ lẩm bẩm: "Vậy là còn khoảng nửa tháng nữa."
Vương huyện lệnh không ngồi lại Tần gia quá lâu, độ khoảng một canh giờ thì cùng Lý chủ bộ trở về huyện thành.
Lý chủ bộ vừa về đến Lý phủ liền thấy nha hoàn ôm mặt chạy từ phòng Lý phu nhân ra, trong phòng Lý phu nhân còn đang vang lên tiếng loảng xoảng không ngừng.
Lý chủ bộ một chân đá văng cửa phòng, xụ mặt nhìn mảnh vỡ bình hoa vương vãi khắp sàn: "Bà lại phát điên cái gì hả?"
Tất cả hạ nhân cùng lui ra ngoài.
"Tần Chung thật sự đỗ Trạng Nguyên?" Lý phu nhân không để ý tiếng quát của Lý chủ bộ, mà mang vẻ mặt sốt ruột hỏi ông ta.
"Công văn đã phát xuống, còn có thể giả nữa sao?" Lý chủ bộ liếc Lý phu nhân, chậm rãi đi đến bên bàn ngồi xuống.
Lý phu nhân nghe như sét đánh ngang tai, lảo đảo ngồi phịch xuống ghế: "...... Lại là thật? Cho nên.... Nha đầu Ỷ La kia thật sự lắc mình một cái thành Trạng Nguyên phu nhân rồi? Trong lúc Nguyệt Nga bị nhà chồng ghét bỏ, con cũng không thể giữ lại bên cạnh nuôi thì chẳng những nó có con trai con gái, mà còn trở thành Trạng Nguyên phu nhân? Ha ha ha, đúng là mỉa mai thật mà!"
Lý chủ bộ đen mặt nhìn bộ dáng điên cuồng của Lý phu nhân: "Bà là mẹ cả của Ỷ La, nên có độ lượng của người làm mẹ cả! Ỷ La gả cho người trong sạch, hiền tế đỗ Trạng Nguyên, sau này còn có thể bình bộ thăng vân, đây là phúc phận của Ỷ La, cũng là phúc phận của Lý gia chúng ta. Ta mặc kệ trước kia bà đối xử với Ỷ La thế nào, nhưng sau này, bà cần phải tu tâm dưỡng tính lại cho ta! Ta không cầu bà đối xử Ỷ La như con ruột, nhưng ít nhất cũng phải làm dịu mối quan hệ lại, không thể để con rể nảy sinh khúc mắc với nhà chúng ta."
Lý phu nhân ha một tiếng, mỉa mai nhìn Lý chủ bộ: "Lão gia đây là muốn lấy lòng con rể ngoan của ông sao? Có điều, dù ông có biểu hiện ân cần, nhưng chưa chắc người ta đã đón nhận."
"Sao bà có thể nói khó nghe như vậy hả? Cái gì gọi là lấy lòng? Tần Chung vốn là con rể ta, tình cảm giữa nhạc phụ và con rể chúng ta rất tốt, bà đừng có ở đó châm ngòi ly gián. Sao bà không chịu suy nghĩ một chút hả? Không vì cài gì khác, chỉ riêng tiền đồ của Trường Thanh thôi thì chúng ta cũng cần giao hảo với Tần Chung."
"Ông nói cái gì? Ông bảo con trai tôi đi nhờ cậy phu quân con tiểu tiện nhân kia? Đây không phải là chủ động đặt mẹ con tôi dưới lòng bàn chân nó, cho nó chà đạp sao? Lão gia, ông đừng có nói dễ nghe như vậy, cái gì mà vì tiền đồ của Trường Thanh, tôi thấy ông đang mưu cầu chỗ tốt cho mình thì có."
Lý chủ bộ hừ một tiếng: "Đàn gãi tai trâu! Kiến thức đàn bà! Bà đã nhất quyết ngu xuẩn không nghe lời khuyên như thế thì ta sẽ nói thẳng với bà, nhớ kỹ lời ta sắp nói! Nếu bà nhất mực không nghĩ tới đại thể thì cái vị trí Lý phu nhân này bà không cần làm nữa. Còn có rất nhiều người có thể đảm đương!" Nói xong, Lý chủ bộ lại hừ thêm một tiếng, xoay người rời khỏi phòng, đi thẳng về hướng phòng ái thiếp.
"Ông....." Lý phu nhân hận, cầm lấy tách trà ném theo hướng Lý chủ bộ rời đi. Từ khi tiểu thiếp kia vào cửa, Lý chủ bộ càng ngày càng chán ghét Lý phu nhân, cộng thêm chuyện của Lý Nguyệt Nga, Lý phu nhân liên tục chịu đả kích, tâm tình càng ngày càng dễ xúc động, thậm chí có lúc còn như phát điên. Mà hiện tại, Tần Chung đỗ Trạng Nguyên, Lý Ỷ La thành Trạng Nguyên phu nhân, chuyện này càng đánh mạnh vào thần kinh đang căng chặt của Lý phu nhân.
Nước trà nóng bỏng hắt hết lên lưng Lý chủ bộ, làm ông ta đau đến rít lên.
Lý chủ bộ quay đầu lại, âm trầm nhìn Lý phu nhân: "Người đâu! Phu nhân cuồng tâm loạn trí, mau canh chừng phu nhân thật kỹ! Không có lệnh của ta, không cho phép phu nhân ra khỏi phòng nửa bước!"
"Lý Bảo Khôn, ông dám!"
Dưới ánh mắt trừng lớn của Lý phu nhân, cửa phòng từ từ đóng chặt.
Vương huyện lệnh trở về phủ đệ, Vương phu nhân đang chơi đùa cùng cháu trai: "Lão gia, vừa đi Tiểu Thanh Thôn à?"
Vương huyện lệnh gật đầu: "Bác Quân đâu? Nó đi đâu rồi?"
"Còn ở thư viện chưa về."
Từ sau khi Vương Bác Quân quyết tâm từ bỏ khoa cử, y liền đến thư viện dạy vỡ lòng cho đám trẻ con. Dạy ở thư viện nửa ngày, trở về liền cùng bạn bè du thuyền ngâm thơ, ngày tháng khá là tự tại.
"Sao nó lại không có chí hướng như vậy chứ? Tần Chung cũng đỗ Trạng Nguyên rồi!" Vương huyện lệnh thở dài.
"Lão gia, cứ mặc con trẻ đi thôi! Cũng đâu phải lão gia không nhìn thấy, trước kia, lúc chúng ta ép Bác Quân đọc sách, nó đã đau khổ thế nào! Bác Quân thích dạy học, thích ngâm thơ thì cứ tùy nó đi. Chuyện của Nguyệt Nga đã làm Bác Quân đau lòng không nhỏ, chúng ta làm cha mẹ, cũng đừng ép buộc con trẻ nữa!"
"Nhà nào đón dâu à?" Tần Khả thấy giọng nói mình bị áp xuống thì không vui chút nào, hắn ta hít một hơi rồi nhìn về phía xa xa trên đường lớn.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một đội ngũ tiến tới ngày càng gần, đi đầu là hai chiếc kiệu.
Tần phụ thấy thất vọng. Nếu là báo tin vui thì phải là quan sai đến, cùng lắm là cưỡi ngựa, làm gì được ngồi kiệu. Cái này chắc là quan lão gia nào đó ra ngoài làm việc.
"Gia gia, gia gia, ăn cơm!" Tần Tử Viễn thấy Tần phụ đứng yên bất động thì nhanh nhẩu chạy tới kéo kéo vạt áo Tần phụ.
Tần phụ thở dài: "Đi thôi, về ăn cơm!"
"Gia gia, bao giờ tiểu thúc thúc và tiểu thẩm thẩm mới trở về ạ?" Tần Tử Viễn nắm vạt áo Tần phụ, ngước mặt lên hỏi.
"Gia gia cũng không biết!" Tần phụ nhìn đội ngũ kia thêm lần nữa mới quay đầu, chuẩn bị nhấc chân đi.
"Chúc mừng Tần Trạng Nguyên! Chúc mừng Tần Trạng Nguyên! Tần Chung–Tần lão gia đã đỗ Trạng Nguyên!" Đến cổng thôn, kiệu được hạ xuống, quan sai theo sau cất giọng hô lớn.
Tần phụ khựng người, ông cảm thấy khó tin quay đầu lại: "Tử Viễn, con có nghe thấy gì không?"
"Có ạ! Họ nói Tần Chung–Tần lão gia thi đỗ Trạng Nguyên! Gia gia, Tần Chung không phải tiểu thúc thúc của Tử Viễn à? Ý họ là tiểu thúc thúc đỗ Trạng Nguyên phải không ạ?"
Tần phụ há miệng khép miệng nhiều lần, bụng định nói cái gì đó nhưng không sao thốt ra lời được. Sắc mặt càng ngày càng phức tạp, hốc mắt từ từ đỏ ửng.
"Tần Chung đỗ Trạng Nguyên?"
"Ta không nghe lầm chứ? Vị quan sai kia vừa nói Chung ca nhi đỗ Trạng Nguyên?"
"....... Tôi cũng tưởng mình nghe lầm, nhưng các người cũng nghe thấy vậy, vậy chắc là không sai đâu." Người trong thôn đều có vẻ mặt ngây ngốc như vừa tỉnh ngủ.
Thật ra bọn họ không hiểu gì mấy đối với phương diện khoa cử, trước đó Tần Chung thi đỗ Giải Nguyên, người trong thôn tuy gọi Tần Chung là Giải Nguyên công nhưng kỳ thực lại không biết Giải Nguyên là chức danh bao lớn. Tuy nhiên, Trạng Nguyên lại khác! Trạng Nguyên đại biểu cho cái gì? Chính là đại biểu cho người thông minh nhất Đại Việt.
Người khác ai cũng nói muốn thi đỗ Trạng Nguyên rất khó, Tần Chung lại còn trẻ như thế, nên mọi người đều tin rằng Tần Chung sẽ không thi đỗ. Nào ngờ, người ta chẳng những thi đỗ, mà còn đỗ hạng nhất.
Đây gọi là gì? Đất hoang sinh ra phượng hoàng? Mộ phần tổ tiên Tần gia cũng thật biết lựa chỗ chôn, đây đâu chỉ có hương khói linh thiêng thôi đâu, quả thật là mời Văn Khúc Tinh Quân chuyển thế mà! "Ông thông gia, chúc mừng ông, chúc mừng ông! Hiền tế đã đỗ Trạng Nguyên rồi!" Kiệu vừa hạ, Lý chủ bộ liền vội vã ra khỏi kiệu, nhanh chân chạy tới, kích động cầm lấy tay Tần phụ: "Đứa trẻ Chung nhi kia đỗ Trạng Nguyên rồi!" Lý chủ bộ quả thật muốn buồn nôn thế nào là có thể buồn nôn thế ấy, ngay cả từ Chung nhi cũng gọi ra miệng luôn rồi.
Vương huyện lệnh cũng bước ra khỏi kiệu, chắp tay với Tần phụ: "Tần lão đệ, chúc mừng, chúc mừng! Tần Chung quả nhiên phi phàm, lục nguyên cập đệ, sau này nhất định sẽ lưu danh thanh sử."
Tần Chung chẳng những là Trạng Nguyên, mà còn là lục nguyên cập đệ. Từ khi Đại Việt lập quốc tới nay chưa có người nào đạt được thành tựu như Tần Chung. Đối với Vương huyện lệnh mà nói, đây là công tích hạng nhất trong con đường làm quan của ông. Điều này nói lên bá tánh nơi mà ông ta quản hạt sinh sống rất tốt, sinh ra nhân tài. Quan trọng nhất là, Tần Chung và Vương Bác Quân là huynh đệ cột chèo. Tuy quan hệ giữa Lý Nguyệt Nga và Lý Ỷ La không được tốt cho lắm, thậm chí còn là rất xấu, nhưng chỉ cần Lý Nguyệt Nga còn ở Vương gia thì bọn họ không thoát được tầng quan hệ này.
Tần phụ run run cánh môi hỏi: "Chung nhi thật sự đã đỗ Trạng Nguyên à?"
"Tất nhiên là thật! Công văn báo tin là do đích thân bổn quan mở ra xem mà!" Vương huyện lệnh cười nói.
Tần phụ hít một hơi, hai mắt bỗng trợn trắng rồi ngất xỉu.
Cũng may là mọi người đứng sát nhau, nên Tần phụ vừa ngã xuống thì lập tức có người đỡ ông.
"Cái này.... Tần lão đệ sẽ không có gì trở ngại chứ?" Vương huyện lệnh có hơi lo lắng sốt ruột, ông chỉ tới báo tin vui thôi, ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà hại Tần phụ có việc gì.
"Huyện thái gia, ngài cứ yên tâm, Tần bá không sao, chỉ nhất thời kích động quá thôi!" Một tiểu tử cường tráng đang đỡ Tần phụ nói.
Phúc từ trên trời rơi xuống! Trong thôn có một Trạng Nguyên, người trong thôn ra ngoài cũng nở mày nở mặt hơn. Ngay cả huyện thái gia cũng đích thân tới chúc mừng, có thể thấy được tương lai Tần Chung sáng lạng đến cỡ nào! Nếu là ngày thường, người trong thôn vừa thấy huyện thái gia, nhất định sẽ sợ đến không dám ngẩng đầu lên. Tuy nhiên, lúc này bọn họ lại cảm thấy huyện thái gia.... Cũng chỉ là như vậy.
Vương huyện lệnh cười ha hả, nói: "Đúng thế, đúng thế! Trong nhà có hậu bối có tiền đồ như thế, đổi thành ai cũng sẽ kích động thôi! Người đâu, mau đưa Tần lão đệ trở về, rồi đi mời đại phu tới."
Tần Khả thấy Vương huyện lệnh và Lý chủ bộ vậy mà lại đích thân đến báo tin vui, hắn đã sớm trốn vào đội ngũ sai nha, không dám hó hé tiếng nào.
"Có biết không? Ngươi thi đỗ Trạng Nguyên kia chính là đường đệ của ta!" Tần Khả huých cùi chỏ vào cánh tay người đứng bên cạnh.
Người này vội cười nói: "Tần Khả, Tần gia các người có được một nhân vật lớn như vậy, một người đắc đạo gà chó thăng thiên, ngày lành của huynh tới rồi, sau này nhớ đừng quên người làm tiểu đệ này nhé!"
Tần Khả đắc ý, vênh váo nói: "Không quên, không quên! Con người Tần Khả này luôn luôn trọng tình trọng nghĩa mà!"
Các sai nha khác nghe thấy, ai cũng trợn trắng mắt: Thế đạo gì đây không biết! Ỷ vào nhạc phụ của đường đệ mình mà xin vào nha môn, ngày thường không lo làm việc cho tốt, thường xuyên trốn đi uống rượu, còn diễu võ dương oai khắp nơi. Bây giờ Tần Chung còn đỗ Trạng Nguyên, sợ là về sau Tần Khả sẽ càng ngày càng huênh hoang hơn nữa.
Tin tức Tần Chung đỗ Trạng Nguyên truyền khắp Tiểu Thanh Thôn nhanh như cơn lốc thổi quét qua. Người trong thôn đều lục tục tới Tần gia, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt.
Sau khi Tần phụ được khiêng trở về, Tần mẫu vừa bấm huyệt nhân trung là ông tỉnh lại ngay. Tần phụ vừa mở mắt, nước mắt liền tuôn trào: "Lão bà tử, Chung nhi nhà chúng ta đỗ Trạng Nguyên rồi!"
Tần mẫu bật cười: "Biết rồi, biết cả rồi! Trống chiêng vang trời thế kia còn gì! Cũng không nhìn xem ông đã ngất xỉu bao lâu."
Ở huyện thành, Tần Phấn và Tần Diệu cũng nhận được tin tức, hai người vội vã trở về, cùng Tần phụ, Tần mẫu tiếp đón khách khứa đến chúc mừng.
"Vương đại nhân, ngài có biết khi nào lão tam nhà tôi trở về không?" Phải qua rất lâu, tâm trạng Tần phụ mới từ từ bình tĩnh trở lại. Lúc này, ông hơi câu nệ hỏi Vương huyện lệnh.
Vương huyện lệnh vội nói: "Tần lão đệ đừng đa lễ như vậy làm gì! Cứ gọi ta một tiếng Vương huynh là được, vốn dĩ chúng ta cũng là thân thích mà. Công văn phát ra từ cuối tháng tư, hiện tại đã là giữa tháng năm, Tần Trạng Nguyên chắc hẳn là lên đường muộn hơn thời gian phát công văn, lộ trình đường thủy cũng mất một tháng, nếu đi đường thủy thì đại khái khoảng đầu tháng sáu là về đến."
"Đầu tháng sáu...." Tần phụ lẩm bẩm: "Vậy là còn khoảng nửa tháng nữa."
Vương huyện lệnh không ngồi lại Tần gia quá lâu, độ khoảng một canh giờ thì cùng Lý chủ bộ trở về huyện thành.
Lý chủ bộ vừa về đến Lý phủ liền thấy nha hoàn ôm mặt chạy từ phòng Lý phu nhân ra, trong phòng Lý phu nhân còn đang vang lên tiếng loảng xoảng không ngừng.
Lý chủ bộ một chân đá văng cửa phòng, xụ mặt nhìn mảnh vỡ bình hoa vương vãi khắp sàn: "Bà lại phát điên cái gì hả?"
Tất cả hạ nhân cùng lui ra ngoài.
"Tần Chung thật sự đỗ Trạng Nguyên?" Lý phu nhân không để ý tiếng quát của Lý chủ bộ, mà mang vẻ mặt sốt ruột hỏi ông ta.
"Công văn đã phát xuống, còn có thể giả nữa sao?" Lý chủ bộ liếc Lý phu nhân, chậm rãi đi đến bên bàn ngồi xuống.
Lý phu nhân nghe như sét đánh ngang tai, lảo đảo ngồi phịch xuống ghế: "...... Lại là thật? Cho nên.... Nha đầu Ỷ La kia thật sự lắc mình một cái thành Trạng Nguyên phu nhân rồi? Trong lúc Nguyệt Nga bị nhà chồng ghét bỏ, con cũng không thể giữ lại bên cạnh nuôi thì chẳng những nó có con trai con gái, mà còn trở thành Trạng Nguyên phu nhân? Ha ha ha, đúng là mỉa mai thật mà!"
Lý chủ bộ đen mặt nhìn bộ dáng điên cuồng của Lý phu nhân: "Bà là mẹ cả của Ỷ La, nên có độ lượng của người làm mẹ cả! Ỷ La gả cho người trong sạch, hiền tế đỗ Trạng Nguyên, sau này còn có thể bình bộ thăng vân, đây là phúc phận của Ỷ La, cũng là phúc phận của Lý gia chúng ta. Ta mặc kệ trước kia bà đối xử với Ỷ La thế nào, nhưng sau này, bà cần phải tu tâm dưỡng tính lại cho ta! Ta không cầu bà đối xử Ỷ La như con ruột, nhưng ít nhất cũng phải làm dịu mối quan hệ lại, không thể để con rể nảy sinh khúc mắc với nhà chúng ta."
Lý phu nhân ha một tiếng, mỉa mai nhìn Lý chủ bộ: "Lão gia đây là muốn lấy lòng con rể ngoan của ông sao? Có điều, dù ông có biểu hiện ân cần, nhưng chưa chắc người ta đã đón nhận."
"Sao bà có thể nói khó nghe như vậy hả? Cái gì gọi là lấy lòng? Tần Chung vốn là con rể ta, tình cảm giữa nhạc phụ và con rể chúng ta rất tốt, bà đừng có ở đó châm ngòi ly gián. Sao bà không chịu suy nghĩ một chút hả? Không vì cài gì khác, chỉ riêng tiền đồ của Trường Thanh thôi thì chúng ta cũng cần giao hảo với Tần Chung."
"Ông nói cái gì? Ông bảo con trai tôi đi nhờ cậy phu quân con tiểu tiện nhân kia? Đây không phải là chủ động đặt mẹ con tôi dưới lòng bàn chân nó, cho nó chà đạp sao? Lão gia, ông đừng có nói dễ nghe như vậy, cái gì mà vì tiền đồ của Trường Thanh, tôi thấy ông đang mưu cầu chỗ tốt cho mình thì có."
Lý chủ bộ hừ một tiếng: "Đàn gãi tai trâu! Kiến thức đàn bà! Bà đã nhất quyết ngu xuẩn không nghe lời khuyên như thế thì ta sẽ nói thẳng với bà, nhớ kỹ lời ta sắp nói! Nếu bà nhất mực không nghĩ tới đại thể thì cái vị trí Lý phu nhân này bà không cần làm nữa. Còn có rất nhiều người có thể đảm đương!" Nói xong, Lý chủ bộ lại hừ thêm một tiếng, xoay người rời khỏi phòng, đi thẳng về hướng phòng ái thiếp.
"Ông....." Lý phu nhân hận, cầm lấy tách trà ném theo hướng Lý chủ bộ rời đi. Từ khi tiểu thiếp kia vào cửa, Lý chủ bộ càng ngày càng chán ghét Lý phu nhân, cộng thêm chuyện của Lý Nguyệt Nga, Lý phu nhân liên tục chịu đả kích, tâm tình càng ngày càng dễ xúc động, thậm chí có lúc còn như phát điên. Mà hiện tại, Tần Chung đỗ Trạng Nguyên, Lý Ỷ La thành Trạng Nguyên phu nhân, chuyện này càng đánh mạnh vào thần kinh đang căng chặt của Lý phu nhân.
Nước trà nóng bỏng hắt hết lên lưng Lý chủ bộ, làm ông ta đau đến rít lên.
Lý chủ bộ quay đầu lại, âm trầm nhìn Lý phu nhân: "Người đâu! Phu nhân cuồng tâm loạn trí, mau canh chừng phu nhân thật kỹ! Không có lệnh của ta, không cho phép phu nhân ra khỏi phòng nửa bước!"
"Lý Bảo Khôn, ông dám!"
Dưới ánh mắt trừng lớn của Lý phu nhân, cửa phòng từ từ đóng chặt.
Vương huyện lệnh trở về phủ đệ, Vương phu nhân đang chơi đùa cùng cháu trai: "Lão gia, vừa đi Tiểu Thanh Thôn à?"
Vương huyện lệnh gật đầu: "Bác Quân đâu? Nó đi đâu rồi?"
"Còn ở thư viện chưa về."
Từ sau khi Vương Bác Quân quyết tâm từ bỏ khoa cử, y liền đến thư viện dạy vỡ lòng cho đám trẻ con. Dạy ở thư viện nửa ngày, trở về liền cùng bạn bè du thuyền ngâm thơ, ngày tháng khá là tự tại.
"Sao nó lại không có chí hướng như vậy chứ? Tần Chung cũng đỗ Trạng Nguyên rồi!" Vương huyện lệnh thở dài.
"Lão gia, cứ mặc con trẻ đi thôi! Cũng đâu phải lão gia không nhìn thấy, trước kia, lúc chúng ta ép Bác Quân đọc sách, nó đã đau khổ thế nào! Bác Quân thích dạy học, thích ngâm thơ thì cứ tùy nó đi. Chuyện của Nguyệt Nga đã làm Bác Quân đau lòng không nhỏ, chúng ta làm cha mẹ, cũng đừng ép buộc con trẻ nữa!"
Danh sách chương