“Dùng sức cho ta”

Lão Thái Quân thấy nàng thà chịu đau một câu cũng không mở miệng cầu xin, lập tức nổi giận.

Tiếng roi đập vào tay nàng càng phát ra thanh âm dữ tợn. Tịch Hề cắn chặt hàm răng, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bên cạnh bọn thị thiếp cùng nhau che miệng cười, thấy người gặp nạn như mở yến tiệc, liếc mắt khinh bỉ.

“Đủ rồi”

Huyền hạo cất tiếng lạnh lùng, liếc nhìn xung quanh một cái.

Ma ma liếc nhìn Lão Thái Quân đợi lệnh, thấy bà im lặng động tác trong tay vẫn không dừng lại, Điện Trạch liếc thấy gương mặt tuấn tú của hắn lạnh xuống, sắp đà chuẩn bị nổi giận.

Huyền Hạo đứng dậy, chỉ cần hai ba bước liền tới bên cạnh Tịch Hề, bàn tay nhanh chóng thu được cây thước ma ma đang cầm, dùng lực bẻ gãy làm đôi.

“Trong lỗ tai ngươi chứa rượu phải không?”

Điện Trạch thấy ma ma bị mình dọa đến mức mất hồn mất vía, bỗng thấy buồn cười.

“Ma ma, thước này lấy từ thư viện, những việc làm kia đều là trưởng bối dạy học dùng à?”

“Ngươi câm miệng cho ta”

Lão Thái Quân nhận thấy không có cách bắt hắn, bực bội hét lên một câu, Huyền Hạo chú ý thấy Tịch Hề vẫn cúi đầu, chân mày hơi cau, tay mềm đang vuốt những chổ bị thương trên mu bàn tay.

“Tổ tiên nàng trước kia bị câm sao? Đau đớn mà cũng im lặng chịu đựng”

Nàng khẽ nâm tầm mắt, không chút nghĩ ngợi đáp trả.

“Ta quên mất”

Đứng kế bên Lão Thái Quân, Dung Thiện không nhịn được cười vui sướng khi thấy cảnh người gặp nạn.

Huyền Hạo đứng yên vẫn nhìn ngắm nhất cử nhất động trên người nàng, gương mặt nàng có một loại khí chất chân tình thoáng vụt qua rồi biến mất, là cái gì? Có thể để cho nàng hi sinh đến độ bị thương cũng im lặng nhịn nhục? Dung Thiện vội chạy đến bên cạnh Lão Thái Quân nhu mì đám vai cho bà, gót sen nhẹ dẫm, tóc búi cẩn thẩn, thể hiện tâm tình vui vẻ, không khỏi liếc nhìn về phía nàng, đem mấy cành hoa roi dưới đất đá tới trước mặt nàng.

“Ngươi –––– đây chính là do tổ tiên truyền lại đó”.

Lão Thái Quân quả nhiên kích động, đứng dậy nhằm hướng Huyền Hạo nổi giận.

Huyền Hạo cau mày, hướng đến Điện Trạch nháy mắt, sau đó sải bước ra, không kiềm được đứng sát Tịch Hề, thanh âm đột nhiên cực kỳ nghiêm túc:

“Tối nay tới Đông Cung, ta muốn ngủ ngon giấc”

Nàng theo thanh âm nhìn lại, hắn đã cất bước đi thật xa, Lão Thái Quân định tiến lên trút giận, Điện Trạch vội vàng một bước ngăn cản chắn trước mặt Tịch Hề.

“Nương, đừng tức giận, người tuổi đã lớn”

“Sớm muộn gì cũng bị đám người các ngươi làm cho tức chết”

Điện Trạch ý bảo ma ma bên cạnh, dìu đỡ bà vào trong phòng nghỉ ngơi, hắn xoay lưng chỉ thấy Tịch Hề đã tự đi ra ngoài.

“Gây họa, lẫn mất cũng nhanh thật”

Điện Trạch theo sát chạy đến, hai người cùng nhau bước ra khỏi chính viện.

“Lá gan ngươi quả không nhỏ, đắc tội với Lão Thái Quân ngươi sẽ khó sống”

Điện Trạch đôi mắt lóe sáng, nhìn đôi tay nàng buông xuôi bên người, Tịch Hề đột nhiên dừng chân, nghiêm mặt nói:

“Ngươi và bọn họ đều là những người ta không thể đắc tội, mà ta nói ai sẽ tin ta cơ chứ?”

Hai người nhìn thằng vào mắt nhau, có sự quen thuộc.

Con ngươi Điện Trạch nhìn chằm chằm Tịch Hề, hắn nâng tay cầm gọn đôi bàn tay nàng.

“Gặp ngươi ở Bắc Hoang Doanh lần đầu tiên, ta liền cảm thấy ngươi không giống người khác”

Tịch Hề mặt không đổi sắc, tránh tầm mắt của hắn.

“Có gì không giống nhau?”

“Ngươi không cần phải khẩn trương…”

Điền Trạch dùng vạt áo lau nhẹ vết máu ứ đọng trên mu bàn tay nàng,.

“Chỉ là cảm giác thôi, ngươi tựa như sói, làm sao ta có thể thuần phục ngươi trở thành một con sói con được?”

Nghe so sánh, chân mày Tịch Hề khẽ nhíu, muốn phản bác, lại bị hắn đoạt trước.

“Sói mặc dù hung ác, lại có thể đối với đồng bọn không bao giờ bỏ mặc”

Hắn nhìn vào mắt nàng, lần đầu tiên gọi thẳng tên nàng:

“Tịch Hề!”

“Hả”

Tịch Hề không chút nghĩ ngợi đáp trả.

“Không rời, không đi, chân chính có thể làm được? Quả là khó khăn”

Điện Trạch thốt ra mấy phần cô đơn, Tịch Hề đem bàn tay mình vội rút về, như hắn bây giờ, có chút gì đó dị thường.

Nam tử nhìn bàn tay trống không của mình, biểu lộ có chút giật mình, mi nâng nhẹ, nghiêng người rời đi, bỗng dừng chân:

“Ta tin, ngươi trong sạch”

Tịch Hề nhìn bóng lưng hắn, giống như cất giấu nhiều bí mật,Tịch Hề nhớ tới sự kiện lúc trước ở Tây Cung chạm mặt, liền cho là hắn đùa bỡn không để trong lòng.

Trên tay vết thương cũng không nặng, chỉ là cả mu bàn tay máu ứ đọng, trông thật khó coi, Tịch Hề quay về Đông Cung, thở dài một tiếng, hôm nay sợ là danh tiếng của mình sẽ càng thêm khó nghe.

Từ xa, liếc mắt thấy là Mi Nhã. Tịch Hề thấy mặt nàng khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn vội vã nhìn tứ phía.

“Làm sao ngươi có thể đến Đông Cung? Nơi này không phải ai cũng có thể tới, lỡ để Gia phát hiện, chỉ tổ ngươi bị gánh thêm phiền phức”

“Ngươi hãy yên tâm đi, chủ nhân cho ta lui rồi, ta một đường đến đây không một bóng người nhìn thấy”

Mi Nhã cùng Tịch Hề trốn một góc, quả thật trong ngoài vườn đều không có một bóng người.

“Ba người chúng ta đều từ Bắc Hoang Doanh rời khỏi, Tịch hề cho đến bây giờ mệnh ngươi là tốt nhất”

Trên mu bàn tay bỗng truyền đến một hồi đau nhức, để cho nàng bật lên một tiếng khổ sở.

Mi Nhã đứng bên ngoài thấy sắc trời đã dần tối, vội vàng đẩy hạ bả vai nàng:

“Mau mau vào đi, ngày mai ta lại đi Đông Uyển tìm ngươi”

“Ừ”

Tịch Hề đáp nhẹ, thân thể mới đi qua mấy bước vội quay lại.

“Đi ra ngoài vào thời gian này cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy”

“Ta đương nhiên hiểu rõ”

Mi Nhã gật đầu, nhìn bóng dáng Tịch hề bước vào trong điện, lúc này mới cẩn thận đem thân thể ẩn sâu vào trong rừng cũng không đi ra ngoài.

Trong Đông Cung, Huyền Hạo dựa vào bên giường, trên tay cầm cuốn sách. Thấy nàng đi vào, liền đóng cuốn sách lại đặt bên cạnh.

“Nàng bây giờ khẳng định chắc rất hận ta”

Tịch Hề đi tới trước mặt hắn, tay chỉ cần động một cái lập tức truyền đến một hồi đau nhức

“Tấm lụa kia, so với bất kì ai Gia đều là người rõ ràng nhất”

“Đúng ta không nói thật”

Huyền Hạo bàn tay chế trụ cổ tay trắng noãn của Tịch Hề, khẽ kéo, nàng cũng không hề nhúc nhích, giằng co một hồi gương mặt Huyền Hạo bỗng trở nên nhu tình hòa hoãn xuống, Tịch Hề đi tới bên giường ngồi xuống, thân thể vẫn bị hắn dùng tay ôm lấy.

“Ta nếu thân thể không trong sạch, đương nhiên người chịu thiệt không là ngươi. Vậy tại sao trước mặt nhiều người ngươi không nói sự thật?”

Huyền Hạo một tay đột nhiên dùng sức, đè nàng phía dưới, gương mặt đến gần, hô hấp kề sát mặt nàng.

“Không cần cố gắng nhìn thấu suy nghĩ của ta. Tịch Hề cái này là nàng ra lệnh cho ta ư?”

Nàng tuyệt đối không có ý tưởng này, cho nên quả quyết lắc đầu.

“Tịch Hề không dám”

“Nhớ lời hôm nay nàng nói”

Huyền Hạo giơ ngón trỏ lên, chấm nhẹ ở đôi môi trái tim của nàng, ánh mắt vững vàng chiếm lấy.

“Bất kể là nàng dám hay không, hay có bất kì ý nghĩ nào khác, nhớ đến lời ta nói, không cho phép”

Tịch Hề thấy đáy mắt hắn xa cách, tầm mặt thu nhẹ lại, đáp một tiếng.

“Vâng”

Huyền Hạo nới lỏng ra cánh tay, xoay người hướng bên trong sau đó bỏ lại một câu:

“Ngủ đi”

Sức nặng trên người tản đi, Tịch Hề như trút được gánh nặng, trên mu bàn tay mặc dù vết thương vẫn còn, nhưng không đỡ được sự mệt mỏi nguyên ngày, không biết ngủ được bao lâu, thoáng bên tai nghe thấy âm thanh. Tiếng rên truyền đến, nàng hai mắt chợt mở to quay đầu lại nhìn, thân thể cảm giác nhẹ nhàng, cả người vươn ra, rơi xuống đất.

Huyền Hạo mặc một bộ đồ ngủ màu đen, hình như hắn bị thương, cả người nằm trên giường, tóc dài màu bạc xuyên thấu qua mép giường rủ xuống tới mặt đất, gương mặt tuấn tú hướng ra bên ngoài, gương mặc cực kì lạnh, trên người hắn toát ra vẻ âm nhu tà mì, nhưng cũng mang theo mấy phần bất lực, Tịch Hề giật mình, động tác trên tay không khỏi buông ra, chăn gấm rơi xuống mắt đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện