Trước tiên soát phòng Lý Tư Niên, Dương Tụng dẫn đầu.

Lý Tư Niên vừa quẹt thẻ mở cửa, cô đùng đùng xông vào, chăn nệm của Lý Tư Niên vẫn chưa gấp gọn, dồn thành đống trên giường, Dương Tụng thò tay hất tung chăn. Lý Tư Niên thờ ơ khoanh tay đứng bên cạnh cho mọi người lục soát – trống trơn, không có gì cả, trong nhà tắm cũng chỉ sữa rửa mặt, khăn bông và dao cạo là có dấu vết sử dụng.

Dương Tụng xốc máng nước bồn cầu, thậm chí còn thò tay lần mò tận cống thoát nước.

Ánh mắt Lưu Tân vẫn quanh quẩn trên chiếc kệ gỗ kiểu cổ. Lão cầm một chai rượu, xé niêm phong, kiểm tra nắp chai có lỗ kim hay không.

“Mấy ô trống này đựng gì?” Lưu Tân nhìn chiếc kệ gỗ.

Lý Tư Niên khoanh tay, giải thích ngắn gọn, “Rượu, tôi uống rồi.”

Phương Đại Xuyên định lên tiếng, nhưng nhìn sang Lý Tư Niên thì lại ngậm miệng.

Mọi người lục soát một lượt, không phát hiện thứ gì khả nghi, bèn chuyển địa bàn sang các phòng khác.

Không thu hoạch được gì, tất nhiên không thu hoạch được gì. Cũng chẳng mấy ai đần độn giấu cả thuốc giải và thuốc độc trên người như Phương Đại Xuyên, chẳng khác nào hô hoán “Cả làng đến giết tôi đi này”.

Sắc mặt Phương Đại Xuyên càng lúc càng khó coi, soát đến phòng cuối cùng, hắn chợt có linh cảm, ngoái lại nhìn Lý Tư Niên. Lý Tư Niên im lặng vỗ vai hắn, lướt qua hắn, bước vào phòng hai mẹ con Ngưu Tâm Nghiên. Bây giờ Phương Đại Xuyên mới thấy Lý Tư Niên bắt hắn giấu hai ống thuốc là sáng suốt cỡ nào.

Phòng Ngưu Tâm Nghiên cũng không có gì cả, sạch sẽ vô cùng.

Mọi người đứng thành vòng tròn trong phòng, thảo luận nên làm gì tiếp theo.

“Giải tán đi.” Bà Tống lắc đầu, “Ta mệt hết chịu nổi rồi, các người tra tới tra lui có được gì đâu? Ta không chịu được nữa, về nghỉ ngơi đây.”

Ngưu Tâm Nghiên ôm con ngồi trên giường, vùi mặt vào bả vai thơm mùi sữa của đứa nhỏ, mệt mỏi rã rời.

Phương Đại Xuyên cũng muốn bỏ cuộc, hắn nghĩ bụng, bằng giá trị vũ lực của tôi, ai muốn động vào tôi cứ nghĩ cho thật kỹ, lũ biến thái các người muốn làm gì thì làm, bố đây cóc hầu nữa.

Mọi người đang trầm mặc, Lý Tư Niên thình lình mở miệng, “Thuật lại đi.”

Tất cả sững sờ ngay tại trận.

Lý Tư Niên xoay gót đi xuống nhà, ngoái lại nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt lạnh như băng, “Xuống nhà cả đi. Giấu kỹ như vậy thì hẳn mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý, quyết chơi đến cùng. Thế thì tôi cũng theo hầu tới cùng vậy, mọi người nghiêm túc một chút, cứ chơi đi, xuống nhà tường thuật lại từ đầu!” Từ khi trò chơi bắt đầu, y vẫn giữ nụ cười, lần này không cười, có vẻ xa cách vô cùng.

Phương Đại Xuyên nhìn vẻ mặt mỗi người một kiểu, ngập ngừng nửa giây, rồi dẫn đầu theo y đi xuống.

Tất cả lục tục ngồi xuống, vẫn theo thứ tự cũ, Lý Tư Niên ngồi đối diện ghế chủ tọa, kiểm soát cả sân chơi.

“Đã đến nước này thì đừng ai vỡ vĩnh nữa, dứt khoát nói rõ đi. Mọi người có ý kiến gì thì nói ra xem.” Lý Tư Niên nói, “Dương Tụng luôn nghi ngờ tôi, cô nói trước đi.”

Dương Tụng liếc y, “Từ đầu tôi đã không tin anh, anh là người của boss, chắc chắn anh biết nội tình gì đó, anh chơi bài người sói rõ ràng có lợi thế hơn chúng tôi nhiều. Lý do tôi nghi ngờ anh rất đơn giản, ban đầu mọi người mạnh ai nấy chơi, anh lại bắt cóc Phương Đại Xuyên, trong tình huống chưa ai biết thân phận ai mà anh dám chắc như thế, anh không phải dân làng.”

“Tôi gọi Phương Đại Xuyên ra trước khi mở hộp.” Lý Tư Niên nhắc nhở, “Dù tôi là sói thì khi đó tôi cũng không hề biết thông tin của những người chơi khác.”

“Tôi nhắc mọi người đừng quên một chuyện, đây là trò chơi người sói, nhưng không phải board game, tất cả đều là thật.” Lý Tư Niên nói, “Tỉnh giấc buổi sáng hay buổi tối đều nằm trong thế giới thực. Dù bài sói hay bài chức năng thì trước khi mở hộp cũng không thể biết bất cứ tin tức gì về quy tắc trò chơi.”

Lý Tư Niên không nói khoác, y nói đúng, đây không phải board game, mà là trò chơi giết người thật sự, mỗi người phải đặt tiền đề là mình không bị giết, rồi mới bàn đến việc sống sót tới cuối cùng.

Trong khoảnh khắc đó, Phương Đại Xuyên chợt rõ ràng.

Lúc trước hắn cứ nghĩ, nếu tình hình cấp bách, hắn có thể đứng ra nhận mình là phù thủy, với bản lĩnh của hắn thì khả năng bị giết cũng không lớn. nhưng bây giờ hắn mới giật mình, hắn đã hiểu lý do vì sao Lý Tư Niên luôn ngăn cản hắn lột da tự thú.

Hắn có một ống thuốc giải, còn có một ống thuốc độc. Nếu thân phận phù thủy bị lộ thì bắt đầu từ đêm nay, hắn chính là đối tượng để tất cả đề phòng và không tín nhiệm. Đây không phải board game, dân làng sẽ không tin tưởng bạn vì bạn là phù thủy, họ chỉ thèm thuồng thuốc giải của bạn và sợ hãi thuốc độc của bạn mà thôi.

“Còn một chuyện khác.” Lý Tư Niên đảo mắt nhìn tất cả ngồi quanh bàn, “Tôi hi vọng chó sói hãy giấu kỹ thuốc độc của mình. Vẫn câu đó, đây là trò chơi giết người thật sự, vấn đề không nằm ở thân phận của mọi người, chỉ cần có trong tay độc sói thì có thể giết người, đơn giản vậy thôi.”

Chẳng biết Dương Tụng nghĩ tới điều gì, đột nhiên run rẩy. Cô ngước lên nói, “Chúng tôi tìm được ba ống thuốc độc trên người Triệu Sơ, đó là tất cả số thuốc của lão sao? Mỗi người sói có mấy ống?”

“Bốn.” Lý Tư Niên thẳng thắn đáp, “Lúc boss xếp thuốc, tôi có xem qua.”

Lưu Tân chống cằm, “Ồ? Cậu chỉ xem qua thuốc chứ không xem qua vật gì khác sao? Bản hướng dẫn và thẻ ID của mỗi người chắc không giống nhau đâu nhỉ.”

Lý Tư Niên xòe tay, “Nếu tôi muốn dối trá thì hoàn toàn có thể không nói với mọi người những tin tức này, tôi không muốn tự vệ hay sao? Sao tôi phải dẫn lửa thiêu thân? Bởi vì không bắt được sói thì tôi cũng không an toàn, không bỏ phiếu giết hết người sói thì chúng ta thua. Nếu tôi đã nói đến nước này mà các người vẫn không tin thì trò này thật sự không chơi nổi nữa, không cần trao đổi nữa, mọi người cứ làm theo ý mình đi.”

Đỗ Triều Sinh ngắm nghía cây bút máy trong tay, vuốt cằm lên tiếng, “Tức là Triệu Sơ dùng một ống thuốc độc, tức là chúng ta không bỏ phiếu nhầm, đêm đầu tiên đúng là hắn giết người.”

Dương Tụng lắc đầu, “Chưa chắc, có người tấn công Đinh Tư Huy, ống độc sói kia không tiêm trúng nhưng chắc chắn cũng không dùng được nữa.”

“Còn một khả năng khác.” Phương Đại Xuyên nghe thấy mình nói, trong khoảnh khắc ấy, hắn như tách thành hai nửa, một nửa bình tĩnh suy đoán, nửa còn lại mồ hôi đầm đìa, lỗ chân lông giãn nở, lòng bàn tay ướt sũng, hắn nghe thấy giọng mình như vọng lại từ nơi rất xa, “Lúc Triệu Sơ chết vẫn đủ bốn ống thuốc độc, có người nhân lúc rối loạn trộm đi một ống.”

“Sắp xếp lại trước đã.” Dương Tụng dùng bút máy gõ gõ thái dương, “Đinh Tư Huy bị tấn công, trên cánh tay có lỗ kim, cái này không bàn cãi, chắc chắn tầng hai có sói. Lúc ấy tầng hai có bà già, Triệu Sơ, mẹ con Ngưu Tâm Nghiên, Lưu Tân. Triệu Sơ chắc chắn là sói, trong những người còn lại có thể vẫn còn sói, cũng có thể không.”

Ngưu Tâm Nghiên nhìn Đinh Tư Huy, “Cũng có thể Đinh Tư Huy là sói, tự biên tự diễn.”

Dương Tụng lại viết tên Đinh Tư Huy lên giấy, “Đúng, lại thêm một khả năng.”

Đinh Tư Huy bất đắc dĩ nở nụ cười, không phản bác.

Dương Tụng nhìn quanh mọi người, “Ban đầu tôi rất nghi ngờ Lý Tư Niên, nhưng sau khi anh ta nói xong thì đột nhiên tôi không nghi nữa. Bất kể anh ta là loại người nào, đến đây với mục đích gì thì ít nhất trong trò chơi này, anh ta thật sự muốn giúp chúng ta tìm được sói, tôi nghiêng về hướng anh ta bốc được thẻ bài tốt.”

Lý Tư Niên cười nhạt.

“Sáng nay tôi bỏ phiếu cho Lý Tư Niên, tôi thừa nhận tôi sai.” Dương Tụng nói, “Tôi hi vọng các người cũng giãy bày một chút, mình bỏ phiếu cho ai, tại sao.”

Tiếng mưa gió gào thét bên ngoài như đòi mạng, mưa xối xả đập vào cửa sổ, tấm rèm hắt bóng lên cửa kính thoạt nhìn như đám hồn ma ẩn nấp.

Bà Tống rụt người, “Ta cảm giác Triệu Sơ là sói, ta không hiểu quy tắc chơi của lũ trẻ các người, không biết ai bảo đảm cho ai, ta chỉ biết ai là sói thì ta bỏ. Từ đêm có người chết, hắn đã bắt đầu không bình thường, lúc đó ta quên mất là ai nói câu ‘Tầng hai có sói’, đây là logic đơn giản nhất, nhưng hắn lại phản đối. Ngày hôm sau cũng vậy, vẫn khăng khăng nói không có sói trên tầng hai, lúc nào cũng muốn lôi kéo chúng ta, phản ứng này rất kỳ quặc, rất khó nói hắn không có hiềm nghi.”

Phương Đại Xuyên cẩn thận liếc nhìn Lý Tư Niên, dùng ánh mắt ý hỏi, “Là thế phải không?”

Lý Tư Niên hạ mắt, rồi nâng lên rất nhanh, giờ Phương Đại Xuyên mới hiểu vì sao nhiều người bỏ phiếu cho Triệu Sơ như thế. Xem ra không chỉ cần IQ cao, mà trí nhớ cũng phải tốt, Phương Đại Xuyên cố gắng nhớ kỹ lời nói của từng người.

Ngưu Tâm Nghiên ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, lát sau mới lên tiếng, “Tôi bỏ cho bà Tống.”

Quả nhiên, Phương Đại Xuyên âm thầm vỗ tay khen Lý Tư Niên, y đoán quá chuẩn.

“Tôi vẫn nghi ngờ bà ta, vì bà ta không chịu phối hợp với mọi người, hơn nữa đêm qua tôi dỗ Nam Nam ngủ, sợ nửa đêm nó tỉnh dậy bị đói, nên đến phòng bếp tìm chút đồ ăn cho nó, trẻ con làm sao ăn lương khô được? Tôi thấy trong biệt thự có tủ lạnh, đoán là sẽ có sữa hoặc đồ uống gì đó nên đi xuống nhà. Rồi tôi thấy bà ta.” Chị ta chỉ bà Tống, “Tôi thấy bà ta đi vào phòng Triệu Sơ.”

Cái này bất hợp lý, Dương Tụng nhìn chằm chằm bà Tống, bà ta vừa nói nghi ngờ Triệu Sơ, giờ lại bị xác nhận vào phòng Triệu Sơ buổi tối, cô dùng bút máy gạch chân cái tên bà Tống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện