Hoang đảo quả nhiên là hoang vu.

Hai mặt Đông Nam đều là vách núi, nước biển cuồn cuộn đập vào vách đá, cả hòn đảo chỉ có một ngọn núi nhô lên ở chính giữa, hai bên sườn núi là rừng cây đồng cỏ, những nơi tiếp giáp bờ biển thì chỉ có bãi đá và bờ cát.

Tất nhiên Phương Đại Xuyên không biết chuyện xảy ra ở sân bay Lưu Đình, hoang đảo trên vùng biển tự do này đã vượt ra khỏi lãnh thổ Trung quốc tận một nghìn dặm. Hắn vẫn cứ nghĩ đây chỉ là một chương trình giải trí thực tế, chẳng qua quá trình mới mẻ hơn xíu mà thôi.

“Là hòn đảo này sao…” Lão Trần đứng trước cửa trực thăng cảm khái. Ánh mắt lão lúc nhìn xuống rất kỳ quặc, khiến Phương Đại Xuyên bất giác ngẩn ngơ, ánh mắt đó nói thế nào nhỉ, rất phức tạp. Tuy Phương Đại Xuyên học hành chưa đến đâu, nhưng tốt xấu gì cũng làm diễn viên đã lâu, nên khá nhạy cảm với tâm trạng này. Ánh mắt lão Trần giống cái gì nhỉ? Rất giống cách nhìn đứa con ở nhà, hơn nữa còn là cách nhìn đứa con bị bán đi từ nhỏ, lớn lên rồi mới tìm đường về nhà, khá hoài niệm, chút áy náy, còn hơi sợ hãi…

Chính giữa hoang đảo là một đỉnh núi bằng phẳng, trên đỉnh núi có một tòa biệt thự rất lớn, ước chừng khoảng bốn tầng, sân sau có vườn hoa rất đẹp, phía trước là sân bay cực kỳ rộng. Trực thăng hạ cánh ngay tại chỗ, mấy người mặc đồ đen túm chặt cánh tay hắn, đưa hắn và lão Trần ra khỏi cabin. Phương Đại Xuyên tìm máy quay theo phản xạ, vừa cướp đất diễn vừa pha trò, “Anh hai hơi! Đừng làm đau tôi, đừng thô bạo như thế mà! Người ta là bông hoa íu đúi, thương hương tiếc ngọc chút đi!”

Gã đồ đen phía sau co đầu gối chọc vào mông hắn, quát lớn, “Shut up!”

“Ơ, câu này tôi hiểu,” Phương Đại Xuyên chu mỏ diễn moe, “Hung dữ thế anh hai.”

Lúc ở trên cao không cảm thấy, xuống dưới đảo mắt nhìn rồi, Phương Đại Xuyên mới phát hiện sân bay này rất lớn, hơn mười giá trực thăng rải rác dựng bốn phía. Vẫn còn rất nhiều người, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng.

Thông thường, bước đầu tiên của show thực tế phải là phân chia phòng hóa trang, sau đó các thành viên làm quen một chút, gặp mặt tổng đạo diễn một lần, trao đổi kịch bản, sau đó rút thăm. Song lần này không. Phương Đại Xuyên bị đẩy thẳng vào biệt thự.

Tầng một của biệt thự là sảnh yến tiệc, tầng này cao chừng năm sáu mét, đèn pha lê rủ xuống thật dài, toàn bộ không gian rộng rãi sáng sủa. Hơn mười người ngồi quanh một chiếc bàn dài, nữ có nam có, trẻ có già có, nghe có người tiến vào thì cùng quay sang nhìn.

Phương Đại Xuyên cảm giác hơi sai sai, vì hắn chẳng biết ai trong số những người này.

Chẳng lẽ toàn là người ngoài nghề? Phương Đại Xuyên thầm nghĩ, Tiểu Chu nói chương trình là để tâng bốc nữ MC của đài Thanh Long, chẳng lẽ thuê một đống người ngoài nghề đến làm nền cho vai chính, đặc biệt tôn lên nữ MC? Thế này có hơi bị nhiều người quá rồi không, khó cắt nối biên tập lắm nha.

Show thực tế mỗi tập nhiều nhất chỉ dài 90 phút, thời lượng lên hình của mỗi người cơ bản là cố định, dài quá người xem mệt nhọc, yếu tố gây cười ít ỏi, ngắn quá thì không đủ cho khách mời thể hiện, ấn tượng của người xem cũng không khắc sâu. Cho nên trên cơ bản, các show thực tế thịnh hành bây giờ đều cố gắng cân bằng giữa số lượng khách mời và hướng phát triển kịch bản, theo luật quốc tế thì đẹp nhất là 6 đến 9 người.

Phương Đại Xuyên liếc mắt nhìn qua, đã có 12 người đang ngồi, thêm mình và lão Trần là mười bốn người, chia hai tổ AB cũng đủ.

Nhưng Người sói sát nhân làm sao chia tổ AB? Thực ra cũng có chia phe cánh, nhưng ngay từ đầu đã phân tổ thì còn gì hồi hộp? Phải cắt nối biên tập thế nào? Phương Đại Xuyên càng lúc càng không hiểu đài Thanh Long nghĩ cái gì.

Hai nhân viên buông hắn ra, anh chàng người lai đẹp trai nọ liếc mắt nhìn hắn, ra hiệu với các nhân viên khác. Địa vị của y hình như cao hơn những người khác, chỉ số nhan sắc cũng thế. Đám người áo đen còn lại nối đuôi nhau ra dứng bên cạnh họ, mỗi người một khẩu súng chĩa thẳng vào ót họ.

Cánh cổng biệt thự đóng sầm lại.

Đầu tiên phải chào hỏi mọi người chứ nhỉ? Phương Đại Xuyên nghĩ bụng.

“Ngại quá… Bọn tôi đến muộn, tôi là Phương Đại Xuyên, xin lỗi vì để mọi người chờ.” Phương Đại Xuyên cười hì hì chào hỏi.

Chẳng ai để ý đến hắn, mọi người đều căng thẳng, mặt mũi tái xanh, chăm chú nhìn mặt bàn trước mắt. Phương Đại Xuyên hơi xấu hổ, cảm giác những người này diễn hơi quá rồi, hắn gãi đầu một cái, tự kéo ghế ngồi xuống. Lão Trần ngồi đối diện hắn.

Bên cạnh hắn, một cô gái nhoẻn miệng cười gượng gạo với hắn, “Em biết anh, có phải anh đóng bộ phim truyền hình cổ trang tên là ‘Tự Ma’ không? Anh đóng bạn tốt của nam chính, Vương tam thiếu gia hay Trần tam thiếu gia gì đó?”

Phương Đại Xuyên thở dài, “Tạ tam thiếu gia.”

“Ồ.” Cô gái ngượng ngùng nhếch mép một cái, “Xin lỗi, em nhớ nhầm, là Tạ tam thiếu gia, đẹp trai lắm.”

Phương Đại Xuyên cười với cô, nói cảm ơn.

Cô gái nhìn trái nhìn phải, trông thấy nòng súng đen ngòm thì nuốt nước bọt, căng thẳng nói, “Em tên Đinh Tư Huy, nhờ anh lát nữa chiếu cố nhé.”

“Không thành vấn đề!” Phương Đại Xuyên nhận lời ngay. Xem ra đây chính là cô MC nọ, Phương Đại Xuyên thầm nhủ, bộ dạng cô bé này rõ ràng chẳng phải nữ thần, mặt mũi cũng không phải kiểu phẫu thuật thẩm mỹ mà là xinh xắn tự nhiên, kiểu này diễn em gái nhà bên còn tạm được, chứ diễn nữ thần trí tuệ có nổi không? Phương Đại Xuyên vừa bắt tay người ta vừa tự hỏi.

“Xin chào mọi người, hoan nghênh các bạn đến với Duset Wade.” Một giọng nói thình lình vang lên.

Tất cả mọi người như bị âm thanh này dọa chết khiếp, hình như người nói chuyện dùng máy biến giọng, khi nói mang theo dòng điện rè rè, không phân biệt được nam nữ. Phương Đại Xuyên ngầm hiểu, đây là chiêu trò mấy show thực tế thường dùng, âm thanh này phát ra từ loa phóng thanh bốn phía, nhưng vẫn giả bộ run rẩy giật mình, làm vẻ mặt hoảng sợ.

Giọng này chắc là của tổng đạo diễn, hoặc là đạo diễn thực hành gì đó, cố tình dùng máy biến giọng để nói, tăng hiệu quả chế tác cho chương trình.

Giọng nói tiếp tục, “Rất lâu trước kia, tại vách đá dốc đứng trên đỉnh núi bên cạnh sông Rhine, có một thôn làng nhỏ mang tên ‘Duset Wade’. Mỗi đêm thôn làng nhỏ này đều bị người sói xâm nhập. Người sói liều mạng tàn sát dân làng, cuối cùng mười ba người dân làm ra một chiếc thuyền, chạy trốn khỏi thôn bị nguyền rủa này. Chiếc thuyền đưa mười ba người dân tới một hoang đảo, họ cũng đặt tên hoang đảo này là ‘Duset Wade’, rồi bắt đầu sinh sống. Nhưng vào đêm trăng tròn đầu tiên, điều khiến người ta sợ hãi nhất đã xảy ra, con cháu của người sói ẩn nấp trong mười ba dân làng, trò chơi Sát nhân mới, sắp được trình diễn trên chính hoang đảo này.”

Hay, hay, câu chuyện này rất hay, Phương Đại Xuyên thầm nghĩ, rất có không khí giả thần giả quỷ.

Nhưng cô gái ngồi ở vị trí đầu nhíu mày, mở miệng nói, “Mười ba dân làng? Nhưng tổng cộng chúng tôi có mười bốn người!”

Phương Đại Xuyên thoáng sửng sốt, cũng đúng, chiếc bàn này là bàn đôi bảy chỗ, đầu bàn là chỗ của chủ tọa, nhưng hiện giờ ghế chủ tọa bỏ trống, hai bên đã ngồi kín, đúng là mười bốn người chẵn.

“Tổng đạo diễn” khẽ cười, tiếp tục nói, “Xem ra chuyến tàu của chúng ta đã gặp một vị khách không mời. Có âm hồn ngụy trang thành người sống, xâm nhập vào Duset Wade của chúng ta. Phải làm gì bây giờ nhỉ, chúng ta chỉ có mười ba thẻ nhân vật thôi.”

“Thế này đi, trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, chúng ta chơi một ván ‘Bắt quỷ’ để khởi động nhé.”

“Trong ngăn tủ phía sau các vị có hai bộ Poker, Tư Niên, cậu ra chia bài.” “Tổng đạo diễn” căn dặn.

Anh chàng người lai áp giải Phương Đại Xuyên cúi đầu bước ra khỏi hàng, đi tới ngăn tủ phía sau, lấy ra hai bộ bài. Thì ra y tên là Tư Niên, Phương Đại Xuyên quay sang nhìn bóng lưng y, nghĩ bụng, nhưng chẳng biết viết như thế nào? Y là người Trung Quốc hả? Y làm NPC mà cũng được diễn à? Y mới là MC đài Thanh Long nâng đỡ phải không? “Quy tắc ‘Bắt quỷ’, chắc hẳn mọi người đã rõ.” “Tổng đạo diễn” giới thiệu, “Hai bộ bài tổng cộng 108 lá, bỏ ba lá Joker, tổng cộng 105 lá, mỗi người được chia bảy đến tám lá, nhận được cặp đôi thì vứt bỏ, rút bài lần lượt từ nhà trên, rút được cặp đôi thì vứt bỏ, cuối cùng lá Joker duy nhất về tay ai thì người đó chính là ‘Quỷ’ trà trộn vào dân làng.”

“Tư Niên, chia bài.” “Tổng đạo diễn” ra lệnh, chất giọng u ám và ngữ điệu thâm trầm diễn tả cực kỳ tốt, cả Phương Đại Xuyên cũng rợn tóc gáy.

Anh chàng người lai chia bài cực kỳ xuất sắc, hai bộ bài uốn lượn trong tay y, bật lên thành chiếc cầu. Da y rất trắng, ngón tay thần tốc lướt trên những lá bài đen thui khiến người ta hoa cả mắt. Y tráo bài xong thì chia cho mười bốn người đang ngồi quanh bàn.

Mình không muốn bị knock out, Phương Đại Xuyên thầm nghĩ, cửa thứ nhất mà thua, chắc sẽ bị đuổi về ngay. Hắn nghĩ đến bản mặt mẹ kế của Tiểu Chu, ánh mắt u ám của anh Đặng, bất giác rùng mình.

Bài đã chia xong. Trước mặt Phương Đại Xuyên có bảy lá úp. Hắn hít sâu một hơi, lật bài lên. Vận may không tệ, có hai cặp bài trùng, hắn rút ra, nhanh chóng ném xuống giữa mặt bàn.

Trong tay mỗi người đều có ba đến bảy lá không phải đôi, bộ dạng ai cũng như phải đối mặt với quân thù. Người đàn ông đối diện mặt mũi trắng bệch, vẻ mặt như sắp chết tới nơi, mọi người thăm dò nhìn nhau, cùng đoán người này đang cầm lá Joker. Thực ra lá Joker đang ở trên tay lão Trần, thái dương lão Trần ứa mồ hôi.

“Bắt đầu từ chiếu trên, Dương Tụng, mời rút bài.” Loa phóng thanh tiếp tục truyền lệnh.

Cô gái tên Dương Tụng, chính là người đầu tiên nghi ngờ nhân số, bề ngoài khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt vô cảm, thoạt nhìn cực kỳ hờ hững.

Cô hít sâu, rút một lá bài trên tay người ngồi cửa trên, sau đó so so một lát, nhanh nhẹn rút hai lá bài giống nhau ném vào giữa.

Vẻ mặt người ngồi dưới cô tức khắc nhẹ nhõm, vứt bài giống nhau tức là không bốc trúng lá Joker. Sau đó cửa dưới rút bài của Dương Tụng.

Trò chơi tiến hành rất nhanh, hơn nữa còn rất im lặng, Phương Đại Xuyên nhìn chằm chằm sắc mặt mỗi người, thu hút nhất là lão Trần. Mọi người cùng dõi theo lão, lão Trần chọn lựa khoảng nửa phút, cuối cùng chọn lá chính giữa. Cửa trên lão nắm chặt lá bài không cho rút, lão Trần kéo mạnh, vẻ mặt lập tức buông lỏng. Lão nhìn mặt bài, ném hai lá giống nhau lên bàn trước ánh mắt mọi người.

Phương Đại Xuyên thở phào nhẹ nhõm.

Ba lượt chơi đã tiến hành.

Một đứa nhỏ khoảng hơn mười tuổi đi theo mẹ hết bài đầu tiên, trẻ con chơi bài kiểu này thường rất may mắn, đành chịu thôi.

Hết bài thứ hai là Đinh Tư Huy, cô nhẹ nhàng đặt hai lá cuối cùng xuống bàn, ngón tay vẫn còn run rẩy, sau đó vội vàng làm dấu chữ thập trên trán và hai vai, rồi đặt hai tay trước ngực cầu nguyện.

Những người từng chơi bắt quỷ đều biết, bị chia trúng lá Joker không phải đáng sợ nhất, theo từng lượt chơi, lá Joker rất dễ rời tay, càng về sau mới càng gay cấn.

Quả nhiên, sau khi hai phần ba người chơi hết bài, lại đến lượt lão Trần rút, lần này vẻ mặt lão không che đậy nổi, thoặt cái trắng bệch.

Cửa trên lão kích động suýt khóc thành tiếng, phải hít sâu ba cái kiềm chế cảm xúc.

Lá Joker đổi chủ.

Lão Trần giương mắt nhìn về phía Phương Đại Xuyên, tay liên tục làm động tác, xáo đi trộn lại ba lá bài.

Phương Đại Xuyên nuốt nước miếng. Trong tay hắn còn dư hai lá, lão Trần còn ba lá, lượt này chỉ còn bốn người, cửa trên của lão Trần và người phụ nữ mang theo đứa con đều chỉ còn duy nhất một lá.

Ngón tay Phương Đại Xuyên lướt qua từng lá bài của lão Trần, ánh mắt lão Trần chuyển động theo ngón tay hắn, thái dương nhỏ giọt mồ hôi lạnh. Phương Đại Xuyên an ủi mình, trúng Joker thì trúng Joker, cùng lắm thì bỏ về đầu tiên, nhưng không khí cực kỳ căng thẳng trên chiếu bạc không cho phép hắn an ủi bản thân như vậy. Mặc kệ, rút bừa đi, Phương Đại Xuyên liếc sang bên phải, anh chàng người lai tên Tư Niên đứng ở chỗ trống bên phải hắn, sâu xa thâm thúy nhìn hắn.

Thế thì chọn bên phải! Phương Đại Xuyên nhẹ nhàng rút, rồi ghim bài về tay.

Ba lá bài khác nhau, không có Joker, cũng không có cặp đôi. Phương Đại Xuyên vẻ mặt bình thản, không vui sướng lồ lộ, cũng không ảo não như chết cha chết mẹ, hắn lặng lẽ xòe bài thành hình quạt, đưa cho cửa dưới chọn.

Cửa dưới hắn là Đinh Tư Huy, đã thoát, mấy người phía sau cũng đã thoát. Hiện giờ chỉ còn người mẹ trẻ vác theo đứa con ngồi cách đó rất xa, không đoán được gì qua sắc mặt hắn và lão Trần, chị ta xoắn xuýt vài phút, Phương Đại Xuyên tê rần cả tay, cuối cùng chị ta mới đi tới, rút lá bài ở giữa.

Bị rút đi là K cơ, người mẹ trẻ thở phào một cái, yếu ớt ngồi lại xuống ghế, ném hai lá K còn lại vào giữa bàn.

Cuối cùng chỉ còn ba người, cửa trên của lão Trần phải rút bài, cửa trên của cậu ta đã thoát, nên theo quy định, cậu ta phải rút bài của Phương Đại Xuyên. Cậu ta chỉ còn một lá cuối cùng.

Phương Đại Xuyên tiện tay tráo bài, người nọ nghiến răng, thò tay định rút. Cô gái bên cạnh đè tay cậu ta xuống.

“Sao thế cưng?” Cậu ta hỏi. Hai người này hình như là tình nhân.

Cô gái khẽ run rẩy, hôn lên mặt cậu ta. “Đỗ Vĩ, em tặng hết may mắn của em cho anh, anh ngàn vạn lần đừng chết.”

Ôi xời ơi, Phương Đại Xuyên không hứng thú với màn drama của đôi tình nhân này, show thực tế thôi mà, sao phải diễn trò sinh ly tử biệt thế. “Nhanh lên!” Phương Đại Xuyên sốt ruột lắc lắc bài trong tay.

Đỗ Vĩ nhắm chặt mắt, rút một lá, Át Bích, vừa khớp với lá bài trong tay gã.

Đỗ Vĩ không cầm được lòng, ném bài trong tay, thô bạo hôn bạn gái bên cạnh, tiếng hai người hôn lép nhép vang lên.

Thắng bại đã rõ.

Phương Đại Xuyên chỉ còn một lá cuối cùng, dựa theo quy tắc trò chơi, lão Trần phải rút một lá bài của hắn. Xem ra lá Joker chắc chắn ở trong tay lão Trần.

Mặt lão Trần trắng bệch như tờ giấy, run run rẩy rẩy nhận lá bài trong tay Phương Đại Xuyên, rút thêm một lá trùng của mình, đặt lên bàn. Trong tay lão chỉ còn duy nhất một lá úp.

Anh chàng Tư Niên lật bài lên, đẩy ra giữa bàn — Joker.

Phương Đại Xuyên chơi xong trận này cũng cực kỳ mệt mỏi. Hắn mò vào túi định châm thuốc hút, nhưng nghĩ đây là show thực tế nên lại thôi.

Căn phòng rơi vào khoảng lặng kỳ dị.

Âm thanh rè rè lại vang lên, “Thắng bại đã rõ, có vẻ mọi người đã tìm được âm hồn trà trộn lên thuyền. Giải quyết âm hồn này rồi chúng ta chính thức bắt đầu trò chơi đi, tôi không đợi được nữa.”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, gã ngoại quốc đứng phía sau lão Trần lùi lại hai bước, ầm — một tiếng súng nổ.

Máu đỏ và óc trắng bắn tung tóe lên mặt bàn.

Những lá bài trên bàn tức thì đẫm máu, Phương Đại Xuyên ngồi đối diện lão Trần, mặt và ngực văng đầy máu cùng óc.

Thịt sống hòa cùng chất lỏng vẫn còn nóng hổi, Phương Đại Xuyên giật mình vì nóng. Hắn ngơ ngác vươn tay ra, vuốt đi vết máu trên mặt, máu tươi nhỏ xuống bàn từ những ngón tay run rẩy, mũi hắn ngửi thấy mùi vị tử vong.

Nửa đầu trên của lão Trần đã hoàn toàn biến mất, thân thể lão đổ nhào về phía trước, nửa đầu dưới đập lên lá Joker.

“Á!” Đinh Tư Huy bên cạnh Phương Đại Xuyên nhắm chặt hai mắt, thét lên vang trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện