“Đang nói con mèo, sao cậu giận tôi?” Phương Đại Xuyên vẫn đang sẵn giận, cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nhíu mày bảo.

Dương Tụng không có hứng thú với mèo. Liếc thấy Lý Tư Niên không ngẩng lên nhìn mình, cô biết hai người không thể thống nhất, còn Phương Đại Xuyên lại ra vẻ đề phòng nhìn cô, khiến cô thấy mình như người ngoài, bèn dứt khoát mở cửa bỏ đi.

“Nếu anh đổi ý thì cứ đến gặp tôi bất cứ lúc nào.” Dương Tụng rũ mắt, dứt lời thì bỏ đi, đôi dép lê trượt qua tấm thảm lông cừu, lặng im không tiếng động.

Phương Đại Xuyên khoanh tay xem Lý Tư Niên chơi với mèo, chú mèo dầm mưa ướt sũng, lông ướt nhẹp dính vào người trông cũng đáng thương. Nó lắc lắc mình, nước bắn đầy đất.

“Sao trên hòn đảo biệt lập này lại có mèo nhỉ?” Phương Đại Xuyên khó hiểu.

Lý Tư Niên tiện tay kéo khăn trải bàn choàng lên người chú mèo, thành thạo lau nước cho nó, xem động tác thì đúng như y nói, từ nhỏ đã chăm sóc mèo chó quen rồi. Nghe Phương Đại Xuyên hỏi, y chỉ hờ hững đáp, “Chắc người nào mang theo lúc lên đảo thôi, ai biết.”

“Dương Tụng… Nói gì với cậu thế?” Phương Đại Xuyên nhịn hồi lâu mới chợt lên tiếng hỏi, hắn kiệt sức giả bộ lơ đễnh thuận miệng, dùng giọng điệu “tiện thể” như được suy tính từ lâu.

Không ngờ Lý Tư Niên rất thẳng thắn, vừa chọc mèo vừa cười đáp, “Nói muốn liên minh với chúng ta, cùng nhau giết Đỗ Vĩ, rồi truy tìm con cháu kẻ hại chết ba cô ta năm xưa.”

“Giết Đỗ Vĩ?” Phương Đại Xuyên nhíu mày, “Giết cậu ta làm gì?”

Lý Tư Niên sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Anh không muốn giết cậu ta? Không muốn giết mà thiếu điều tọng thuốc độc vào họng người ta, không sợ bị trả thù à?”

Phương Đại Xuyên chớp chớp đôi mắt cún, “… Ơ? Tôi, tôi cũng có tọng thật đâu, lúc đó tôi chỉ diễn thôi mà, dọa Lưu Tân là chính! Nếu lão vẫn cố lật bài kéo cậu theo thì tôi, tôi, tôi cũng… ơ ơ ơ, chưa chắc đã giết ai. Mà thôi, chẳng phải cậu thề rồi còn gì?” Phương Đại Xuyên càng nói càng tự thấy mình chính đáng vô cùng, “Cậu cũng thề với người đã khuất rồi, không được tùy tiện giết Đỗ Vĩ, ‘Ngẩng đầu ba thước có thần linh’, người nước ngoài các cậu kị nhất câu này còn gì?”

“Người nước ngoài chúng tôi chắc năm trăm năm trước mới kị câu này.” Lý Tư Niên nghiền ngẫm cười.

Lúc này Phương Đại Xuyên lại phản ứng rất nhanh, “Ờ? Thế cậu không sợ Dương Tụng đi tìm tôi à, biết đâu tôi kết bè với cô ta giết Đỗ Vĩ, phá lời thề của cậu thì sao?”

Lý Tư Niên ôm mèo đứng dậy, nhếch mép cười khẩy, “Mẹ kiếp nữa, tôi chỉ sợ anh giết Đỗ Vĩ bất thành rồi bị Dương Tụng lừa đến toi mạng thôi.”

“Ra là lo cho tôi à…” Chẳng biết tại sao, Phương Đại Xuyên tự nhiên thấy nhẹ nhõm trong lòng, khó chịu âm ỉ chồng chất ban đầu đột nhiên biến sạch, cả con mèo đen Lý Tư Niên ôm trong lòng trông cũng đỡ tà ma hẳn, thậm chí bộ dạng thảm thương ướt nhẹp của nó còn khá đáng yêu.

Hắn tiện thể thò tay chọc nó, hỏi, “Sao Dương Tụng muốn giết Đỗ Vĩ?”

Lý Tư Niên bèn kể cho hắn nghe câu chuyện của Dương Tụng, còn thuật lại suy đoán của mình, “Tôi nghi ngờ cái chết của cha Dương Tụng không đơn giản như cô ta nói.”

“Cậu nghi cô ta không nói thật à?” Phương Đại Xuyên hỏi.

Lý Tư Niên lắc đầu, “Cũng không hẳn là cô ta không nói thật, nhưng lúc cha chết, cô ta mới nhiêu lớn? Chắc gì đã có ấn tượng, theo như cô ta nói thì những gì cô ta biết đều do mẹ kể lại. Suy từ lời cô ta, tình cảm của cha mẹ cô ta có vẻ cũng khăng khít. Người mẹ góa bụa kể chuyện về cha cho đưa con gái, chắc chắn cũng bất giác tô vẽ thêm rất nhiều. Không biết anh đọc Cách Phi chưa? Ký ức của con người chưa chắc đã tin được.”

Lúc nói những lời này, Lý Tư Niên thoáng trầm giọng, Phương Đại Xuyên bất giác nghĩ, chẳng rõ có phải y hiểu ra sự thực ấy nhờ sách của Cách Phi thật không? Hay là chính y đã cảm nhận được điều này qua những lời kể về cha y của mẹ? Chuyện tình rực rỡ như giấc mộng của cha mẹ y chẳng biết có mấy phần là thật? Vì câu chuyện đó chỉ tồn tại trong ký ức đã được tô hồng của một người phụ nữ theo chủ nghĩa lãng mạn giàu ảo tưởng, hơn nữa còn là một người phụ nữ đã mất đi người bạn đời mình thương yêu nhất.

“Rốt cuộc chuyện năm đó là sao?” Phương Đại Xuyên nhủ thầm trong bụng, miệng không khỏi thốt ra, “Ký ức con người ít nhiều đều dối trá, thế thì sự thật giấu trong ký ức họ có phải là sự thật chính xác hay không?”

Lý Tư Niên trầm mặc một thoáng, đặt chú mèo lên bậu cửa sổ, mặc kệ chú mèo rên rỉ bám víu, kiên quyết mở cửa ra.

Chú mèo đen giằng co với Lý Tư Niên chốc lát, thấy con người này không có ý giữ mình lại thì vừa quay đầu nhìn quanh giả bộ tội nghiệp, vừa rúc vào nơi nào đó mưa không hắt xuống.

Phương Đại Xuyên mềm lòng, “Hay cậu để nó trong phòng đi, có chiếm mấy diện tích đâu?”

Lý Tư Niên không để ý hai vật ngu xuẩn một lớn một nhỏ, chỉ nhìn bãi đá ngầm xa xa ngoài cửa sổ, đáp, “Tôi định xuống xem chút.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện