Phương Đại Xuyên ở lại bờ biển hút một điếu thuốc rồi mới xa xăm đứng dậy, chậm rãi đi về, vừa đi vừa xé nát thẻ nhân vật của mình, vung tay ném xuống biển rộng, móc hai ống thuốc trong hộp nhét vào túi. Lúc về sảnh thì không khí hơi căng thẳng, hắn đảo mắt tìm Lý Tư Niên theo phản xạ.

Lý Tư Niên nhận ra ánh mắt hắn, mỉm cười với hắn. Chiếc hộp trên tay đã biết mất, lòng bàn tay giữ tấm thẻ từ, chắc dọc đường về đã xem thẻ nhân vật của mình rồi.

“Sao rồi? Mọi người bàn bạc gì thế?” Phương Đại Xuyên chống lên cửa, không muốn đi vào, hai xác chết vẫn còn bên trong, cả gian sảnh lớn nồng nặc mùi máu và xác chết, khiến người ta cứ thấy buồn nôn.

Đinh Tư Huy rảo bước đến bên cạnh hắn, “Anh về rồi à, bọn em đang bàn bạc xem nên làm gì với hai… hai cái xác kia.”

Phương Đại Xuyên gật đầu, “Bàn bạc được gì chưa?”

“Lát nữa chúng ta ra bờ biển đào hố chôn họ nhé?” Đinh Tư Huy nhìn Phương Đại Xuyên.

Dương Tụng lạnh lùng châm chọc, “Có hơi sức đó thì nghĩ cách chặt cây đóng bè chạy khỏi hòn đảo này đi, chết cũng chết rồi, ra vẻ nhân từ làm gì nữa?”

Khóe mắt Đinh Tư Huy tức khắc đỏ hoe, mồm miệng cô vụng về hơn Dương Tụng, mắng mỏ cũng không trôi chảy, “Cái cô này, sao có thể, sao có thể như vậy!” Cô gái chẳng biết mắng mỏ người khác thế nào, giờ mắng không có sức thuyết phục, chỉ đành lặp đi lặp lại sao có thể như vậy, sao có thể như vậy.

“Hay là chôn đi.” Lý Tư Niên thình lình mở miệng, thiết lập “kẻ đồng lõa” của y đã quá đi vào lòng người, nên y vừa cất tiếng thì tất cả không dám nói nữa, đồng loạt quay lại nhìn y theo phản xạ. Phương Đại Xuyên cũng hơi bối rối, bất kể nhìn từ phương diện nào thì tính tình Lý Tư Niên đều không phải kiểu tôn trọng người đã khuất và thích lo chuyện bao đồng.

Quả nhiên, Lý Tư Niên giải thích, “Chắc chắn các người cũng đã đọc quy tắc, mỗi sáng tám giờ chúng ta phải quay về đây tập hợp, bây giờ trời nóng như thế, để hai xác chết ở lại đây, ruồi nhặng mùi hôi chỉ là chuyện nhỏ, ủ lâu phát bệnh gì đó mới phiền.”

Dứt lời, y châm chọc nhìn Dương Tụng chẳng còn cách phản đối, tất cả thống nhất ra bờ biển đào hố, an táng hai người nọ ngay tại chỗ.

Nhiệm vụ cõng xác chết, đoán bằng đầu ngón chân cũng biết rơi xuống thân ai.

Quãng đường cõng xác chết ra bờ biển, Phương Đại Xuyên không bao giờ muốn nhớ lại. Hắn từng đóng vai xác chết vô số lần, nhưng thật sự không ngờ có ngày mình lại phải cõng xác chết thật sự, trên một hải đảo hoang vu, chờ người khác đào hố cát để mai táng – mà còn tận hai cái xác.

Xác chết nặng hơn người sống rất nhiều, nghe đâu sau khi chết con người nhẹ hơn 19 gam cơ mà? Sao cõng lên lại cảm giác nặng hơn 19 cân? Phương Đại Xuyên vừa đi vừa miên man suy nghĩ, ép mình không để ý tới xúc cảm cứng ngắc sau lưng. Xác chết vẫn còn hơi ấm nằm ngay trên lưng hắn, lúc bước đi, cánh tay xác chết không ngừng đập vào cẳng chân hắn. Hắn luôn cảm giác ngay sau đó cái xác sẽ vỗ vai hắn, cắn cổ hắn. Phương Đại Xuyên rùng mình, rảo bước nhanh hơn một chút.

Sẽ chết sao? Những người còn lại đã đào xong hố cát, Phương Đại Xuyên thả lão Trần xuống, không thể không nghĩ như vậy, mọi người sẽ chết hết sao? Mình cũng chết sao? Bảy ngày này sẽ chết bao nhiêu người? Hắn đứng trước nấm mộ đơn sơ, trong lòng không thấy đau buồn lắm, ngược lại còn rất muốn bật cười.

Khi những người khác đắm chìm trong cảm giác bầu bí thương nhau lập dị, hoặc cau mày tự hỏi mình còn khả năng sống sót hay không, trong đầu Phương Đại Xuyên chỉ là một khoảng không nhiễu sóng và chớp tắt, dưới chân hụt hẫng lao đao. Thứ cảm giác thiếu chân thật này rất vớ vẩn, khiến hắn không thể không giễu cợt nghĩ, “Hay là ai nấy tự đào một cái hố cho mình, chết rồi đỡ làm phiền người khác. Mỗi người đào một cái, chẳng cần tranh chẳng cần chiếm, cứ đào một loạt ở đây, trước khi chết thì ra đây nằm.”

Gió biển gió càng lúc càng mạnh, trời đã tối đen. Nhìn từ góc này không thấy trăng lên, xa xa cũng không thấy đường chân trời nối liền biển rộng, trên dưới đen kịt vô cùng đáng sợ.

Giờ là thời gian người sói tỉnh giấc.

Bộ dạng tất cả đứng trên bờ cát trố mắt nhìn nhau cực kỳ mắc cười. Phương Đại Xuyên đứng trên tảng đá quan sát, cảm thấy họ rất giống đám khách làng chơi lần đầu hành sự, sợ hãi rụt rè, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng dù đã phơi tr*m ra rồi. Tất cả mới từ xã hội văn minh đến đây, gặp nhiều biến cố trong một ngày như vậy, ít nhiều dưới đáy lòng vẫn sót lại chút đạo đức, tuy khao khát muốn sống nhưng cũng không thể ra tay giết người. Vì thế không khí trên bờ biển lâm vào một kiểu ngượng ngùng ăn ý, không ai tiện lên tiếng bảo, “Được rồi, nên chạy thì chạy, nên giết thì giết, chúng ta bắt đầu Trò chơi Sát nhân đi.”

Im lặng hồi lâu, một ông bác chừng năm mươi tuổi run cầm cập nói, “Hay là… Chúng ta làm theo cách của anh chàng kia, hủy thẻ từ, cùng đợi trực thăng đến đón.”

Tất cả nhìn nhau, không ai đáp lời.

Đây chính là khốn cảnh tù tội rồi, Phương Đại Xuyên cúi đầu, lén thở dài một hơi.

“Lý Tư Niên,” Lý Tư Niên mở miệng, “Đừng anh chàng anh chàng mãi thế.”

Theo lý thuyết, đã có một người nói thế thì tất cả phải tự giới thiệu một vòng mới đúng, nhưng những người còn lại hình như không ai định xưng tên.

Ông bác thoạt nhìn cực kỳ nhát gan, “Rốt cuộc nên làm sao? Dù sao chúng ta cũng phải làm thành một chương trình, đâu thể giết người thật được?!”

Đinh Tư Huy bên cạnh vội vàng phụ họa, “Nói rất đúng, chúng ta cứ quyết thế đi, người sói đừng giết ai, ban ngày không bỏ phiếu, chúng ta cùng nhau sống đến cuối cùng!”

“Đúng đúng đúng, cùng nhau sống!” Tất cả gật đầu tán thành, chẳng biết thật lòng hay giả dối, nét mặt đều mang vẻ vui sướng như vừa trút được gánh nặng.

Phương Đại Xuyên đề nghị, “Nếu mọi người đã thống nhất thì chi bằng đêm nay chúng ta về biệt thự ngủ. Lão kia đã nói trên đảo có núi lửa mà, có khi trong rừng cũng có thú dữ gì đó, chúng ta ngủ trong biệt thự an toàn hơn.”

Buổi tối trên đảo se lạnh, tuy đã vào Hè, nhưng cái nóng bị gió biển xua đi, làn gió thổi về mang theo cái lạnh mặn chát.

Hành lý vật dụng của Phương Đại Xuyên để lại sân bay cho Tiểu Chu hết, chẳng có quần áo khác để thay. Ban ngày ra mồ hôi đầm đìa, trước ngực sau lưng còn dính đầy máu, Phương Đại Xuyên cúi đầu hít ngửi chính mình, chỉ thấy cả người tỏa ra thứ mùi rất kỳ quặc, rất khó ngửi, mùi xác chết nhàn nhạt, hòa cùng mùi mồ hôi và mùi máu.

Chẳng biết Tiểu Chu sao rồi, Phương Đại Xuyên nghĩ, đã phát hiện tình hình không ổn hay chưa? Có báo cảnh sát đi tìm mình không? Tốt xấu gì mình cũng được coi là ngôi sao nho nhỏ, tự nhiên mất tích sẽ sinh ra chút áp lực dư luận chứ? Hắn ngồi trên bậc thang trước cổng biệt thự, châm điếu thuốc, chăm chú nhìn rừng cây hình dạng kỳ quặc phía xa xa.

“Vào trong đi,” Giọng Lý Tư Niên truyền đến từ phía sau, “Gió bên ngoài lạnh lắm.”

Phương Đại Xuyên giơ ngón tay kẹp điếu thuốc, ý là hắn không tiện vào trong. Chẳng rõ có phải vì anh Đặng quản chặt quá hay không mà Phương Đại Xuyên cực kỳ chu đáo ở phương diện này, không bao giờ hút thuốc trong nhà, đầu lọc thuốc cũng chú ý không ném tung lung, đáp lễ cực kỳ khách sáo với nhân viên phục vụ. Trích lời anh Đặng thì là, “Nếu giờ không để ý mấy chuyện này, mai sau nổi tiếng, tất cả lại thành lịch sử đen tối.”

Lý Tư Niên ngẫm nghĩ, đưa cho Phương Đại Xuyên một chiếc áo khoác, là áo vest đen của y lúc nãy, chất vải rất tốt. Phương Đại Xuyên nhận lấy, định khoác lên người, nhưng cúi xuống thấy người mình toàn máu, thế là ngập ngừng vài lần, cuối cùng không dám khoác, chỉ vắt trên cánh tay.

Lý Tư Niên nhận ra hắn do dự, đưa tay phải ra, “Đi, chúng ta tìm quanh biệt thự xem, bảy ngày không cho mang hành lý, chắc chắn trong biệt thự có quần áo và đồ ăn thức uống.”

Phương Đại Xuyên dập thuốc, được y kéo dậy. Ngón tay Lý Tư Niên rất lạnh, mang theo xúc cảm khô khô, đặt trên cổ tay hắn.

Bên trong biệt thự yên tĩnh đáng sợ, tất cả tập trung ngủ ở các phòng trên tầng hai, để tiện nghe thấy động tĩnh gì thì mọi người có thể cùng ra giải quyết. Hai người bước trên hành lang dẫn lên tầng hai tăm tối, Phương Đại Xuyên cứ ngờ vực một cánh cửa nào đó thình lình mở ra, rồi một kẻ mình người đầu sói xông ra cắn mình một cái.

Phương Đại Xuyên sờ sờ túi vải bên hông, trong đó là hai ống thuốc, khiến hắn yên tâm hơn một tẹo.

Đêm nay tầng ba không có người ở, so với các phòng dưới tầng khe khẽ truyền ra tiếng hít thở thì tầng ba tĩnh lặng vô cùng, không có bất cứ âm thanh nào vang lên.

Tòa biệt thự này kết cấu rất lạ, tầng một khá cao, là vũ trường cực kỳ lớn, tầng hai là phòng ngủ cho khách, tầng ba hình như được bố trí làm phòng sinh hoạt chung, những cánh cửa hai bên hành lang cùng đóng chặt, Phương Đại Xuyên giơ tay đẩy đẩy, không cánh cửa sắt nào nhúc nhích.

“Đây là khóa điện tử,” Lý Tư Niên nhíu mày nhìn tay nắm cửa, “Quẹt thẻ để vào, hay chúng ta thử quẹt thẻ ID xem?”

Phương Đại Xuyên sờ sờ cửa sắt lạnh như băng, tổng cộng bốn cánh cửa, so với mười ba phòng ngủ dưới tầng hai thì ít ỏi hơn nhiều, chắc phòng trên này rộng lắm.

“Hay thôi vậy.” Phương Đại Xuyên nhớ hai tiếng súng hôm nay, trong lòng vẫn còn sợ, “Cậu nhớ bản quy tắc viết gì không? Nơi này có rất nhiều ‘niềm vui bất ngờ’. Quỷ mới biết đằng sau cửa có gì, biết đâu mở ra lại gặp súng máy tự động thì sao.”

Hai người lại lững thững đi lên tầng bốn.

Tầng bốn là không gian mở trống trải, thoạt nhìn như đang tu bổ, trông giống bãi đỗ xe. Chỗ này dùng xé bảng tên hợp lắm đây, Phương Đại Xuyên tự mua vui trong khốn khó, nếu không lên nhầm xe, chắc giờ này hắn đã ở Thanh Đảo ăn hải sản uống bia chơi xé bảng tên, nào phải chơi đùa với sinh mệnh tại cái nơi khỉ ho cò gáy này. Cũng chẳng biết còn mạng mà về ăn hải sản uống bia không nữa, kiểu hưởng thụ trần tục ấy so với đầm đìa máu me thế này, nghe chừng còn khuya mới thực hiện được. Nghĩ đến đây, Phương Đại Xuyên buồn bực đập vào cây cột.

Cây cột phát ra một tiếng “Ầm”.

Phương Đại Xuyên quay ngoắt lại nhìn Lý Tư Niên.

Cây cột trong cùng này cũng to hơn các cột còn lại, Lý Tư Niên đập cây cột bên cạnh, không phát ra tiếng gì, bên trong đặc. Hai người liếc nhau, Phương Đại Xuyên dồn khí đan điền, vung chân xoay người đá một cước, cây cột được bao bọc sơ sài gãy lìa, phát ra một tiếng giòn vang.

Bên trong có một cái rương lớn, bốn phía dùng băng dính niêm phong. Phương Đại Xuyên dùng cả tay cả miệng, dùng móng tay cậy dùng răng cạp, vật lộn đầm đìa mồ hôi vẫn không mở được.

Ngược lại, tiếng hai người loay hoay đánh động những người phía dưới.

Đinh Tư Huy chạy lên đầu tiên, cô bé này cố tình chọn gian phòng bên cạnh phòng của Phương Đại Xuyên, nghe tiếng động, chạy ra không thấy Phương Đại Xuyên thì hoảng hốt lắm.

“Các anh làm gì thế?! Ầm ĩ làm em sợ muốn chết!” Đinh Tư Huy trố mắt nhìn.

Phương Đại Xuyên ngước mắt khỏi chiếc rương, phun ra một đống băng dính trong, miệng dính chỉ hé được ra, “Bọn tôi tìm được cái rương, định mở ra xem nhưng không có dao trong người.”

Khi đang nói chuyện, những người khác cũng lập rập chạy lên, một ông chú áo quần xộc xệch, bụng bia lòi ra khỏi áo sơ-mi, mồ hôi ướt trán hỏi, “Chuyện gì thế chuyện gì thế? Lại chết người hả?!”

Dương Tụng thong dong bước lên cuối cùng, vừa đi vừa sửa lại chiếc cổ áo khoác vai*.

*Cổ áo khoác vai

TB2AZusmElnpuFjSZFjXXXTaVXa_3085513243jpg_400x400jpg

Nắm được tình hình, cô tiến lên một bước, đứng trước mặt Phương Đại Xuyên. Cô đi dép lê, bàn chân trần quyến rũ sơn móng chân màu rượu vang, Phương Đại Xuyên nhìn cũng hơi xấu hổ.

“Để tôi,” Dương Tụng thờ ơ kéo áo choàng, “Anh không bóc hàng chuyển phát nhanh chuyên nghiệp như bọn tôi đâu.”

Đinh Tư Huy vội cười nói, “Đúng vậy đúng vậy, tay không bóc hàng chuyển phát nhanh là chuyên ngành của bạn gái chúng em.” Sau đó cũng ngồi xuống hỗ trợ.

Đôi tình nhân trẻ cũng tiến lên, chẳng rõ hai người họ làm gì mà khóe mắt đỏ khoe, rúc chặt vào nhau. Có lẽ đã cùng trải qua sinh tử, tình cảm ấm áp dâng trào, cô gái liếc nhìn chàng trai, cũng bước lên hỗ trợ.

“Chỉ số may mắn của ông anh cao phết nhé!” Cậu trai nọ thoạt nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, độ tuổi còn học đại học, chống gối nhìn Phương Đại Xuyên ngồi chồm hổm dưới đất, “Lớ nga lớ ngớ vớ được rương báu vật, tuyệt.”

Phương Đại Xuyên chỉ biết gượng cười.

Ba cô gái nhanh chóng mở rương. Quả đúng theo lời Lý Tư Niên, bên trong là quần áo, đồ ăn nước uống. Quần áo kiểu dáng đơn giản, đều là số đo tiêu chuẩn.

Phương Đại Xuyên rút một chiếc áo thun vải bông, thoăn thoắt thay ra, đường cong cơ bắp duyên dáng loe lóe trong mắt mọi người. Lý Tư Niên vốn cho rằng để lộ giá trị vũ lực thì không tốt lắm, phải nên giấu giếm, nhưng sau lại nghĩ đe dọa người khác một chút, để không ai dám đụng vào hắn thì tốt hơn, nên cũng không ngăn cản.

“Rương đồ này đã tính toán dựa theo số người sụt giảm mỗi ngày, nếu chúng ta không làm theo quy tắc thì chắc chắn đồ ăn nước uống sẽ không đủ. Mọi người dùng tiết kiệm một chút, không đủ thì tôi nghĩ cách khác.” Lý Tư Niên khom lưng nhấc rương xuống dưới tầng. “Gọi mọi người dậy đi, trời cũng sắp sáng, chúng ta chia đồ đạc luôn.”

Những người còn lại nhanh nhẹn đi gọi. Phương Đại Xuyên theo sau Lý Tư Niên, tay vẫn cầm áo khoác của y.

“Tôi có thể tin cậu không?” Phương Đại Xuyên nhìn bóng lưng y, đột ngột dừng bước, cất tiếng hỏi.

Lý Tư Niên quay lại, nghiêm túc dặn dò, “Trên đảo này, đừng nên dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.”

Phương Đại Xuyên thoáng rũ mắt, “Bao gồm cả cậu sao?”

“Nhất là tôi.” Lý Tư Niên cười với hắn, bưng chiếc rương bước xuống nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện