- Cút đi, đừng đến đây...đừng!Ô...ô..ta không...chịu được..đừng mà..ô..ô - Thiếu nữ lâm vào mê mang, giọng điệu có chút mơ hồ nói.

- Sao vậy?Chỉ mới như thế mà đã không chịu được?Ân? - Cất tiếng nói lành lạnh, sao đó dùng tay điểm nhẹ vào.

- Không...đi ra, mau đi ra.Đừng...đừng mà, cầu ngươi.Đừng chạm vào ta...A! - Mắt đẹp đến giờ đã ứa nước đến nơi.

- Như thế nào?Khó chịu?Trò chơi chỉ là vừa mới bắt đầu, thời gian của chúng ta còn rất dài.Hắc..hắc..

Bình tĩnh nào các đồng chí!Tạm thời đừng quá kích động!

Nếu có ý nghĩa không được trong sáng nào đó thì nên từ bỏ đi!Từ bỏ đê~

Quay trở lại hiện thực.Người thiếu nữ trong khúc dạo đầu chương mà các vị đang đọc không ai khác chính là vị đệ nhất bánh bèo nữ chính Nhạc Quỳnh Quỳnh của chúng ta.

Tình trạng là Nhạc Quỳnh Quỳnh do bị mỗ phù thủy làm phiền quá nhiều đã lâm vào tình trạng thần trí không yên.Có dấu hiệu thường xuyên sợ hãi, lo âu.Tính tình đột biến nóng nảy.Triệu chứng lâm sàng là hay chóng mặt, nhức đầu,ra mồ hôi,..

Tóm lại theo cách gọi của y học nói chung là bệnh tâm thần.Cũng không phải là hoàn toàn, bệnh của cô ta vẫn còn có thể chữa trị chứ không đến nổi vô phương cứu chữa.

Thật đáng thương cho bạn nhỏ Quỳnh Quỳnh dù hiện tại đã bị hành tinh thần cho đến như vậy nhưng vẫn chưa biết thủ phạm là ai.Cho nên hôm nay Tư Đồ Lạp Vi cuối cùng cũng đã rủ lòng thương xót đích thân đến nói cho cô ta biết.

Tư Đồ Lạp Vi sau khi dùng lực tinh thần điểm vào trán Nhạc Quỳnh Quỳnh một cái cho cô ta tỉnh táo lại đôi chút, mới dùng giọng điệu ngọt ngào hướng cô ta nói:

- Chị... Tại sao lại đuổi người ta đi nga~ Vi Vi thật sự rất cô đơn, nên mới đến tìm chị chơi !Kia, tại sao chị lại nở đuổi nhân gia? Bạch Băng Dao vốn đang sợ hãi run cầm cập vừa nghe đến giọng nói quen thuộc mới dùng bộ dạng không thể tin được ngước lên.Trước mặt cô ta đúng là "cô em gái nhỏ" vô cùng thân thuộc của mình.

Làn da trắng tái nhợt đến đáng sợ, hai mắt to tròn nhưng bên trong lại trống rỗng lộ ra hốc mắt tối đen sâu hút.Mũi cao nhỏ, môi đỏ như máu.Trên thân thể nhỏ nhắn không quá 1m60 là chiếc váy trắng dính máu ở vài chỗ, tóc đen dài quá

hông xõa xuống càng dọa người.

Lúc mà Bạch Băng Dao kinh hoảng đến không thể thốt lên thì con gấu nhồi bông quái dị màu hồng lúc trước đã dọa cô ta không ít ở trong lòng Tư Đồ Lạp Vi đột nhiên phát lên những tràng tiếng cười kinh dị.

- Á...

Đúng lúc này Lý Vũ Văn đột nhiên xông vào ôm lấy thân thể đang không ngừng run lên bần bật của Nhạc Quỳnh Quỳnh vào lòng ôn nhu nói:

- Quỳnh Quỳnh không sao rồi!Không cần phải sợ, đã có anh ở đây rồi.Bĩnh tĩnh lại nào!

Nhạc Quỳnh Quỳnh tựa như không hề nghe thấy lời Lý Vũ Văn nói, vẫn trừng to con ngươi vào một khoảng không nào đó.Vừa điên cuồng la to vừa quơ tay chân loạn xạ cả lên:

- Mày là Lạp Vi?Mày đã chết rồi thì nên đi đến nơi của người chết nên có, đừng có ở lại đây quấy rầy tao.Tao..tao cho mày biết, nếu tao đã giết mày được một lần..thì vẫn có cách làm cho mày biến mất lần thứ hai..Cút... mau cút đi..

Lý Vũ Văn nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh không ngừng phát điên về phía góc tường vốn tính toán làm cho cô ta tạm thời ngất xỉu.Thì ngay sau đó liền nghe được câu độc thoại kia của cô ta không khỏi hơi ngây người.

Về phần Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn còn trong trạng thái không bình thường.Đương nhiên rồi!Nếu ngươi có thể thấy và "được" trải nghiệm thì có lẽ cũng sẽ không khác gì mấy so với cô ta.

Tư Đồ Lạp Vi trong trạng thái ảo ảnh vốn đã hóa trang rất đáng sợ.Lúc này từ trong hốc mắt đen ngồm không ngừng ồ ạt chảy ra huyết lệ trên làn da trắng bệch càng đáng sợ dọa người.

Khóe miệng lúc này cũng vừa vặn nở ra nụ cười ma quái, thân hình như di chuyển chậm chạp về phía Nhạc Quỳnh Quỳnh.Nữ quán quân bánh bèo gần như sắp khóc đến nơi thì "trùng hợp" con mắt phải của gấu nhồi bông đột nhiên rớt ra.

Lăn đến bên cạnh chân cô ta, ngay khoảnh khắc trái tim Nhạc Quỳnh Quỳnh sắp đứng hình thì nhãn cầu trong con mắt kia lại chuyển động nhìn chầm chầm về phía cô ta.

Sau đó... tất nhiên không có sau đó.Vì nữ diễn viên chính trong đoạn phim kinh dị vừa rồi đã bị dọa đến ngất đi rồi.Ai...loại kinh hách này thì ai có thể chịu được.Tội nghiệp cô bé đáng thương a ~ Đây là mỗ "ác nhân" vô lương nào đấy cảm thán.

Sau khi comment một câu, Tư Đồ Lạp Vi lại quay sang nghiên cứu nam chính Lý Vũ Văn đang nhẹ nhàng bồng Nhạc Quỳnh Quỳnh tiến vào không gian.Đừng hỏi ta tại sao hắn lại có thể vào được?

Đáp án duy nhất: bàn tay vàng, cái marry cách vách!Nhạc Quỳnh Quỳnh vì muốn thể hiện tình yêu nồng nhiệt với người tình liền học theo cái gì anh là của em, của em cũng là của anh.

Vì sợ nam chính quá vất vả nên mới mềm lòng (mê trai) nói cho nam chính cách mở ra khế ước với không gian nhẫn chỉ.Nhưng hiển nhiên là quyền lợi của người đi sau không bao giờ bằng người đi trước.

Thông qua khế ước, Lý Vũ Văn cũng coi như là một nửa chủ nhân của không gian có thể ra vào tùy thích, sử dụng mọi tài nguyên bên trong cũng không thành vấn đề gì.Nhưng bất tiện ở chỗ nếu Lý Vũ Văn cách Nhạc Quỳnh Quỳnh quá xa, vượt ngoài phạm vi bán kính 500m thì không thể vào được không gian.

Nói cách khác cái không gian này vẫn thuộc sở hữu chân chính là Nhạc Quỳnh Quỳnh.Tư Đồ Lạp Vi nhìn Lý Vũ Văn vào không gian đương nhiên cũng không chần chừ mà đi theo.

Đừng hỏi vô nghĩa tại sao Tư Đồ Lạp Vi có thể dễ dàng vào được như thế.Nếu như ngay cả một phép hạng xoàng thế này mà cô cũng không làm được thì biệt hiệu magician queen coi như hữu danh vô thực.

Lý Vũ Văn sau khi đưa ái nhân vào không gian liền bồng cô ta trực tiếp đặt lên giường trong một ngôi nhà nhỏ.Lý Vũ Văn chăm chú nhìn dung nhan tái nhợt của Nhạc Quỳnh Quỳnh, sau lại đưa tay lên nhẹ vén vài sợi tóc mất trật tự trên trán cô ta rồi ôn nhu nói:

- Không thể ngờ em lại là người như vậy!Tôi cứ tưởng từ trước đã nhìn thấu con người em nhưng sự thật em còn độc ác hơn gấp bội.Tính toán rất hay, mượn tay tôi giết người?

Bên trong mắt Lý Vũ Văn lúc này đột nhiên lóe lên ánh sáng sắt lạnh, xung quanh tản ra chút sát khí:

- Vốn tính toán sẽ giữ em ở lại bồi tôi vài năm nhưng xem ra lúc này tôi phải suy xét lại quyết định của mình.Tôi thích dùng người thông minh nhưng không thích người tự cho mình thông minh.

Tay Lý Vũ Văn nhẹ xoa cổ nhỏ Nhạc Quỳnh Quỳnh một lát, rồi mới dùng ánh mắt nhu tình mật ý nói:

- Trong thời gian sắp tới, tốt nhất là em nên yên phận ở trong này.Đợi tôi giải quyết xong chuyện viện nghiên cứu sẽ đến lượt em!

Tư Đồ Lạp Vi mở to mắt có chút kinh tủng nhìn tất cả, nếu lúc này sự việc cho phép có lẽ mỗ phù thủy sẽ không nhịn được đi đến bắt tay hắn vài cái sau lại dùng cánh tay hoàng cổ hắn một chút hào sảng la to:

- Lão huynh chúng ta cùng kết bái thế nào?Hai ta cùng tạo ra một thời đại mới cho con đường diễn xuất huy hoàng.Sau lại đi đoạt giải oscar thế nào?

Ngay từ đầu Tư Đồ Lạp Vi có chút thắc mắc tại sao lúc vừa mới tiến vào không gian,Lý Vũ Văn không ngay lập tức đưa Nhạc Quỳnh Quỳnh vào chỗ ao đa năng(tẩy tủy,phục hồi sinh lực,tưới lên vết thương bị tang thi cào có thể chống lại virut lây nhiễm,...).

Thì ra là hắn dự định không hề cho Nhạc Quỳnh Quỳnh tỉnh lại ngay.Cái tên này không còn thánh mẫu giả tạo thông thường nữa,lúc trước nói hắn là Quách Tĩnh 2 thấy sao cũng tội cho Quách Tĩnh phiên bản thật.

Thằng cha này không đi làm diễn viên quả thật quá uổng phí tế bào nghệ thuật mà!Nhạc Quỳnh Quỳnh ơi Nhạc Quỳnh Quỳnh không nghĩ tới cuối cùng ngươi mới là người tội nghiệp nhất.

Thế nào tin tưởng được! Người mà mình luôn coi là thần.Thậm chí bỏ qua tình thân, hao tổn bao nhiêu tâm cơ để được sánh duyên cùng người ấy.Thế mà sau lưng "vị thần" ấy lại ngoan tuyệt cho ngươi một đao chí mạng.

Lý Vũ Văn này đúng là tra trong tra!Quyển tiểu thuyết này có thể đổi tên được rồi.Cái gì mà " Cuộc sống hạnh phúc tại mạt thế" chớ!Xuy..xuy..nên đổi lại "Mạt thế ảnh đế PK đám pháo hôi não tàn" thì hợp lí hơn nhiều.

Nên mới nói Tư Đồ Lạp Vi từ xưa đến giờ làm trạch nữ chưa từng hận tác giả viết cái kết SE hay BE chỉ hận những tên khốn viết OE.Giờ thì hay rồi, ha...hả cho các ngươi viết kết mở.Kết mở này!

Đã không muốn viết thì cho đại cái gì đó đi, mờ mờ ám ám.Trong nguyên tác, sau khi nam chính đã hoàn thành sự nghiệp chúa cứu thể của mình, cuối cùng cũng tìm ra cách giải quyết virut bệnh độc cho nhân loại.

Nhưng trong quá trình đó lại thất lạc nữ chính, cảnh cuối cùng chính là nam chủ tìm ra được nữ chủ.Hai người đứng từ xa nhìn nhau nở nụ cười mãn nguyện cùng hạnh phúc.

Tư Đồ Lạp Vi sau khi đọc xong cảm giác rất ư là ba chấm, mẹ nó viết thêm vài dòng hai đứa sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.Hay là giữa lúc này có một con tang thi còn xót lại đột nhiên lao ra ngoạm đầu nữ chính cũng không tệ.

Xem ra sau khi hai đứa nhìn nhau cười tươi không quá ba phút, đã thưởng cho đệ nhất bánh bèo nữ chính một viên kẹo đồng (đạn).Đầu nở hoa... cùng nụ cười như ý nguyện tươi rói của nam chính Lý Vũ Văn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện