Editor: Mộc Du
Ăn xong bữa sáng, Hàn Tú nhìn hai cái dĩa dính đầy dầu mỡ, rồi lại nhìn cái người đang ngồi ở trước cửa sổ quá mức rãnh rỗi, đáy lòng có chút bất bình. Có lẽ là tối hôm qua đã quát mắng anh ta nhiều lần rồi nên bây giờ can đảm của cô đã tăng lên, cô gom cái dĩa với đôi đũa lại đi tới đưa cho Tiểu Thất, ý bảo anh ta ăn xong rồi thì cũng nên lao động đi, đi rửa sạch toàn bộ dĩa và nồi.
Mặc dù Tiểu Thất lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng cũng không có lên tiếng dị nghị, nhận lấy cái dĩa cùng với đũa, không nói một lời, yên lặng đi về phía phòng bếp, bắt đầu rửa chén.
Thật ra thì, ở thời điểm Hàn Tú đưa cái dĩa cho anh ta, trong lòng căn bản không chắc chắn lắm, kỳ thực, cô rất sợ anh ta sẽ giống như tối hôm qua, dùng cái ánh mắt lạnh như băng bắn về phía cô, sau đó lấy cái dĩa đập lên trên đầu cô.
Hàn Tú ngồi ở trên ghế sôpha xuyên thấu qua bức tường kính, nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Thất, đáy lòng có một chút cảm giác khác thường.
Anh ta bây giờ so với trước kia là không cùng một dạng, trầm mặc, ít nói, quá mức an tĩnh, toàn thân cao thấp phát ra một loại hơi thở... Không tham muốn, không đòi hỏi, không vui, không giận, không quan tâm thiệt hơn, làm cho người ta không cảm giác được sự tồn tại của bản thân, nếu như không phải là cố ý lưu tâm, thì chắc có lẽ sẽ không nhận thấy được sự hiện hữu của anh ta.
[email protected]&.q#y.d%n
Thật là kỳ quái, bất kể là anh ta của trước kia, hay là anh ta trong lời kể của đám hồ bằng ***** hữu vào tối hôm qua, đều khác hoàn toàn với người trước mắt này đây căn bản là hai người.
Đang lúc cô rối rắm thì chuông cửa vang lên.
Cô lập tức bật người dậy đi mở cửa chính là Bùi Sam Sam.
Bùi Sam Sam vừa vào cửa liền kêu lên: "Vì chạy tới đây với cậu, mình ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, cậu có làm bữa sáng không?"
"Cậu đã tới chậm rồi, trong tủ lạnh của mình chỉ còn lại thức ăn đủ để chiên hai phần cơm thôi. Nhưng yên tâm, ngày hôm qua mình có mua rất nhiều đồ ăn vặt, còn có hộp Đan Mạch xanh mà cậu thích nhất nữa." Hàn Tú vừa nói, vừa xoay người đi lấy đồ ăn vặt mới mua tối hôm qua, khi cô mở túi ra, thấy đồ ăn bên trong giống y như là cảnh ngộ bị tàn phá bừa bãi, cô thét lên chói tai: "A ——"
"Sao vậy? Sao vậy?" Bùi Sam Sam đi tới, nhìn thấy khoai tây chiên, pho mát sợi, bánh bích quy vân vân, tất cả miệng bao đều bị mở ra, có cái đã ăn một nửa, có cái chỉ ăn một hai miếng, còn hộp Đan Mạch xanh mặc dù đã bị mở ra, nhưng là số lượng bánh quy bên trong cũng chỉ ít đi một hai cái, thảm thiết nhất thì chính là Yakult, đều bị uống hết sạch.
Bùi Sam Sam kinh ngạc nói: "Trời ạ, đây là người nào ăn a? Sao lại thất đức như vậy? Có phải là bị chuột ăn hay không? Nhưng mà con chuột này cũng quá nhân từ đi......"
Hàn Tú chạy vọt vào phòng bếp, ánh mắt hận hận bắn về phía bóng lưng người đang rửa chén, hướng về phía anh ta nói: "Đường Trạch Tề, có phải là tối hôm qua anh đói bụng nên liền ăn vụng đồ ăn vặt của tôi hay không? Có phải là anh không? Có phải là anh hay không?".
Tiểu Thất đang rửa dĩa, bị tiếng rống rung trời của Hàn Tú làm cho kinh sợ, động tác trong tay dừng lại.
Tại sao cô gái này lúc nào cũng thích chế tạo tạp âm vậy.
Anh nhíu chặt mi tâm, quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy sự không vui nhìn về phía cô.
Hàn Tú nhìn thấy bọt xà bông đầy trong bồn rửa chén giống y như là trong bồn tắm vậy, lại một lần nữa thét lên chói tai: "A —— Đường Trạch Tề, anh chính là heo a ——"
Sau nửa giờ, Hàn Tú lấy túi chườm nước đá chườm ở trên trán của mình, có lẽ là tức giận đến hỏa khí công tâm, sau đó ngọn lửa kia lại xông lên não, cho nên hiện tại chỉ có thể dùng túi nước đá chườm lên trán để giúp cô hạ nhiệt xuống thôi.
Cô nghiêng mắt, nhìn chằm chằm người đang ngồi ở trước cửa sổ đối diện, thần thái lạnh nhạt, giống như là vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, người đàn ông thích ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cô chưa từng thấy qua người nào lại có thể ngu xuẩn đến độ cực hạn như vậy.
[email protected]&.q#y.d%n
Có câu nói thế này, ‘chưa từng ăn thịt heo, cũng đã thấy qua heo chạy’. Cô kêu anh ta đi rửa chén, anh ta lại coi như là đi tắm chén, đổ đầy nước vào bồn rửa chén, chế nước rửa chén tạo đầy bọt, chỉ để thả hai đôi đũa và hai cái dĩa vào thôi, theo động tác khuấy động của anh ta, đến cuối cùng cả phòng bếp đều ngập tràn bọt xà bông.
Đáng hận nhất chính là sau khi cô dùng giọng sư tử Hà Đông rống anh ta, thì anh ta vẫn còn có thể tự nhiên dùng ánh mắt muốn giết người đó để đánh bại cô, rồi bình tĩnh mà giải thích chỗ hướng dẫn sử dụng về "Lượng dùng" đã bị mất rồi, nên nó làm ảnh hưởng đến phán đoán của anh ta.
Anh ta ở nước ngoài rốt cuộc là đã làm những chuyện quái quỷ gì vậy? Không phải chỉ là chế nước rửa chén thôi sao, cần gì phải phán đoán? Nhìn đi, đây là lời mà người bình thường có thể nói ra sao? A, nhất định là anh ta cố ý, nhất định là thấy cuộc sống của cô mấy năm nay trôi qua quá yên bình, cho nên từ tận đáy lòng mới ghen tỵ với cô, âm thầm trở về nước, sau đó thì chạy tới đây hành hạ cô. Nhất định chính là như vậy......
Ô ~ Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận.
Cô là mắc nợ anh ta ở kiếp trước, hay là ở kiếp trước cô đã quá làm nhiều chuyện thất đức? Mọi việc đã định, cô không thể không nuốt cục tức xuống bụng, đuổi anh ta ra khỏi phòng bếp, rửa hết chén lại từ đầu, tốn nửa giờ mới thu dọn phòng bếp xong xuôi. Hơn nữa còn phải kể lại hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua với Bùi Sam Sam, vào lúc này đây, đầu của cô đang co rút đau đớn cô không còn khí lực nói chuyện nữa, chỉ có thể nằm ở trên ghế sôpha.
Bùi Sam Sam chọt chọt cánh tay của Hàn Tú, nhỏ giọng nói: "Ai, thật sự có điểm không bình thường....."
Hàn Tú uể oải nói: "Đúng không, cậu cũng thấy mình đã không còn bất kì lời nào để mà nói với anh ta nữa, cho nên nhiệm vụ khó khăn gian nan đi đặt câu hỏi đành phải giao lại cho cậu rồi."
Hiện tại không phải là cô sợ anh ta, mà là đã bị anh ta làm cho tức giận đến mức đã bước nửa chân vào trong quan tài rồi, cho nên gánh nặng đặt câu hỏi với anh ta cũng chỉ có thể rơi vào trên vai Bùi Sam Sam.
Bùi Sam Sam lộ ra vẻ mặt không muốn nhưng không chịu được cặp mắt hổ hung dữ của Hàn Tú cứ trừng cô, đành không thể làm gì khác hơn là bước từng bước nhỏ tao nhã đi về phía cửa sổ, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Đường Trạch Tề."
Ai ngờ Tiểu Thất hoàn toàn không có phản ứng.
Bùi Sam Sam quay đầu lại nhìn về phía Hàn Tú, ra hiệu bằng tay, dùng khẩu hình miệng bày tỏ: "Đúng như cậu nói thật sự là không có phản ứng."
Hàn Tú dùng vẻ mặt ý bảo Bùi Sam Sam cứ gào to lên.
Bùi Sam Sam đối với cách của cô bày tỏ sự khinh bỉ, đổi thành vươn tay ra ở trước mặt của Tiểu Thất vẫy vẫy, tiếng nói ôn nhu phát ra, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Này, Đường Trạch Tề."
Tiểu Thất rốt cục đã phục hồi tinh thần, nghi ngờ nhìn về phía Bùi Sam Sam, đôi môi mỏng lạnh lùng bật ra ba chữ: "Cô kêu tôi?"
Hàn Tú đang ngồi ở trên ghế sôpha đột nhiên rất muốn cười, tình hình này cùng với tối hôm qua thật sự là cùng một cảnh.
Ánh mắt thật là sắc bén, thật là lạnh như băng!
Bùi Sam Sam bị ánh mắt có thể làm cho người khác nhanh chóng chết rét này dọa sợ, bất quá cũng rất nhanh liền phản ứng lại được, cười ha ha nói: "Đúng vậy, không gọi cậu, chẳng lẽ là mình gọi tên người khác à. Nơi này cũng không có người thứ hai gọi là Đường Trạch Tề."
Ánh sáng trong mắt của Tiểu Thất đột nhiên trở nên buồn bả, trầm mặc mấy giây sau, mới lạnh lùng trả lời: "Cái tên Đường Trạch Tề này, trong lúc nhất thời tôi vẫn không thể thích ứng......"
Bùi Sam Sam nghe vậy, kinh ngạc há to miệng, hai mắt trợn tròn, thẳng tắp nhìn về phía Hàn Tú.
Câu trả lời này của Tiểu Thất, khiến cho Hàn Tú đang ngồi ở trên ghế sôpha không nhịn được đứng bật dậy, đi tới, nói: "Di? Lời này của anh rất kỳ quái a, cứ giống như là anh không biết tên của mình là Đường Trạch Tề vậy. Không nói đến việc ánh mắt của tôi rất tốt, cứ coi như thật sự có vấn đề đi, nhưng cái khuôn mặt giống yêu nghiệt này của anh, cho dù là cháy thành tro, tôi cũng có thể nhận ra được."
Tròng mắt đen của Tiểu Thất càng thêm sâu thẳm, môi mỏng trắng bệch mân thành một đường thẳng tắp, đường cong dưới cằm có vẻ căng thẳng cứng ngắc. Anh ngước mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt của Hàn Tú, lạnh lùng trào phúng nói: "Cô cho rằng mắt của cô là có hệ thống xử lý hình ảnh 3D sao?"
Hàn Tú trợn to hai mắt, hoàn toàn không tìm được lời nào để phản bác, ngước mắt nhận thấy ý cảnh cáo không thể xem thường trong đáy mắt của anh ta, cô chỉ có thể cắn môi, im hơi lặng tiếng.
Bùi Sam Sam cảm thấy Tiểu Thất trả lời có chút là lạ, liền hỏi: "Ý của cậu là cậu thật sự không biết mình gọi là Đường Trạch Tề hả?"
"Stop!" Hàn Tú nhỏ giọng quát một tiếng, lại hỏi Tiểu Thất: "Anh không biết anh tên là Đường Trạch Tề, vậy tôi hỏi anh, anh có biết tên mình là gì không?"
Tiểu Thất ngước mắt bình tĩnh nhìn Hàn Tú, thản nhiên nói ra ba con số: "074."
Ngươi đi tìm chết? Hộc máu...... Anh ta cho là dùng chữ số để nói thì cô nghe không hiểu sao?
Máu trong toàn thân Hàn Tú lại một lần nữa xông lên đỉnh đầu, giận đến nổi tay nắm lại run run chỉ vào anh ta nói: "Anh, anh, anh mới đi chết đó!"
Đối mặt với vẻ mặt phát điên của Hàn Tú, vẻ mặt của Tiểu Thất cũng không có biến đổi gì cả, chỉ là một bộ dạng hoàn toàn coi thường.
Bùi Sam Sam đầu tiên là khó có thể tin ngẩn ra, sau đó không nhịn được tay đập vào đùi của mình, cười phá lên.
Nghe thấy tiếng cười như vậy, càng làm cho Hàn Tú phát điên hơn, cô nắm tóc, một bộ dạng sắp hỏng mất.
Bùi Sam Sam thấy cô như vậy, cũng biết là cô nhất định đã giận điên lên rồi, mím môi cười, lôi kéo cô nói: "Bình tĩnh bình tĩnh, chẳng phải cậu nói muốn làm thục nữ sao, thục nữ thì không thể tùy tiện tức giận. Cậu trước tiên nên đi xem thử phòng ngủ của cậu có còn chỗ nào cần quét dọn sạch sẽ hay không, đi quét dọn đi, mình sẽ tới hỏi cậu ấy."
"Không muốn." Hàn Tú dứt khoát dọn sạch một chỗ ngồi, ngồi xuống đối diện với Đường Trạch Tề: "Đường Trạch Tề, hôm nay chúng ta phải nói mọi chuyện cho thật rõ ràng, nếu như anh còn lên tiếng đâm chọt tôi như vậy, thì cứ coi như tôi bị anh cầm dao đâm chết, tôi cũng sẽ lấy chổi quét anh ra khỏi cửa. Tôi hỏi anh, rốt cuộc là tại sao đột nhiên anh lại trở về nước? Không phải là anh nên đi Tây Ban Nha để gặp tình nhân của anh sao? Vậy thì tại sao toàn thân của anh lại đầy máu nằm ở trong đống rác đó? Đến tột cùng là anh đã giết người, hay là người ta đuổi giết anh? Đỗ lão sư có biết việc anh trở về nước hay không, rốt cuộc là có người nào biết anh trở về nước hay không?"
Ngữ điệu của Hàn Tú vừa cao lại vội, nhưng Tiểu Thất vẫn nghe hiểu.
Thân thể của anh rõ ràng là hơi cứng ngắc, thu hồi tầm mắt đang ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ lại, chỉ phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Hàn Tú thấy anh ta lại bày ra cái phản ứng nửa chết nửa sống này, hít sâu vài hơi, cưỡng bách mình trấn định, đưa ra ba ngón tay, nói: "Cho anh thời gian ba giây, anh nói rõ cho tôi, anh nếu như không trả lời. Vậy thì bây giờ anh lập tức, lập tức đi khỏi đây cho tôi, tôi không thể cứ vô duyên vô cớ mà chứa chấp anh, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát."
Lời nói của cô cứng rắn, chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp vang lên: "Nếu như tôi nói...... vấn đề cô hỏi, tôi cũng không có cách nào trả lời thì phải làm sao bây giờ?"
Tiểu Thất ngước mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt của Hàn Tú.
Ăn xong bữa sáng, Hàn Tú nhìn hai cái dĩa dính đầy dầu mỡ, rồi lại nhìn cái người đang ngồi ở trước cửa sổ quá mức rãnh rỗi, đáy lòng có chút bất bình. Có lẽ là tối hôm qua đã quát mắng anh ta nhiều lần rồi nên bây giờ can đảm của cô đã tăng lên, cô gom cái dĩa với đôi đũa lại đi tới đưa cho Tiểu Thất, ý bảo anh ta ăn xong rồi thì cũng nên lao động đi, đi rửa sạch toàn bộ dĩa và nồi.
Mặc dù Tiểu Thất lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng cũng không có lên tiếng dị nghị, nhận lấy cái dĩa cùng với đũa, không nói một lời, yên lặng đi về phía phòng bếp, bắt đầu rửa chén.
Thật ra thì, ở thời điểm Hàn Tú đưa cái dĩa cho anh ta, trong lòng căn bản không chắc chắn lắm, kỳ thực, cô rất sợ anh ta sẽ giống như tối hôm qua, dùng cái ánh mắt lạnh như băng bắn về phía cô, sau đó lấy cái dĩa đập lên trên đầu cô.
Hàn Tú ngồi ở trên ghế sôpha xuyên thấu qua bức tường kính, nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Thất, đáy lòng có một chút cảm giác khác thường.
Anh ta bây giờ so với trước kia là không cùng một dạng, trầm mặc, ít nói, quá mức an tĩnh, toàn thân cao thấp phát ra một loại hơi thở... Không tham muốn, không đòi hỏi, không vui, không giận, không quan tâm thiệt hơn, làm cho người ta không cảm giác được sự tồn tại của bản thân, nếu như không phải là cố ý lưu tâm, thì chắc có lẽ sẽ không nhận thấy được sự hiện hữu của anh ta.
[email protected]&.q#y.d%n
Thật là kỳ quái, bất kể là anh ta của trước kia, hay là anh ta trong lời kể của đám hồ bằng ***** hữu vào tối hôm qua, đều khác hoàn toàn với người trước mắt này đây căn bản là hai người.
Đang lúc cô rối rắm thì chuông cửa vang lên.
Cô lập tức bật người dậy đi mở cửa chính là Bùi Sam Sam.
Bùi Sam Sam vừa vào cửa liền kêu lên: "Vì chạy tới đây với cậu, mình ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, cậu có làm bữa sáng không?"
"Cậu đã tới chậm rồi, trong tủ lạnh của mình chỉ còn lại thức ăn đủ để chiên hai phần cơm thôi. Nhưng yên tâm, ngày hôm qua mình có mua rất nhiều đồ ăn vặt, còn có hộp Đan Mạch xanh mà cậu thích nhất nữa." Hàn Tú vừa nói, vừa xoay người đi lấy đồ ăn vặt mới mua tối hôm qua, khi cô mở túi ra, thấy đồ ăn bên trong giống y như là cảnh ngộ bị tàn phá bừa bãi, cô thét lên chói tai: "A ——"
"Sao vậy? Sao vậy?" Bùi Sam Sam đi tới, nhìn thấy khoai tây chiên, pho mát sợi, bánh bích quy vân vân, tất cả miệng bao đều bị mở ra, có cái đã ăn một nửa, có cái chỉ ăn một hai miếng, còn hộp Đan Mạch xanh mặc dù đã bị mở ra, nhưng là số lượng bánh quy bên trong cũng chỉ ít đi một hai cái, thảm thiết nhất thì chính là Yakult, đều bị uống hết sạch.
Bùi Sam Sam kinh ngạc nói: "Trời ạ, đây là người nào ăn a? Sao lại thất đức như vậy? Có phải là bị chuột ăn hay không? Nhưng mà con chuột này cũng quá nhân từ đi......"
Hàn Tú chạy vọt vào phòng bếp, ánh mắt hận hận bắn về phía bóng lưng người đang rửa chén, hướng về phía anh ta nói: "Đường Trạch Tề, có phải là tối hôm qua anh đói bụng nên liền ăn vụng đồ ăn vặt của tôi hay không? Có phải là anh không? Có phải là anh hay không?".
Tiểu Thất đang rửa dĩa, bị tiếng rống rung trời của Hàn Tú làm cho kinh sợ, động tác trong tay dừng lại.
Tại sao cô gái này lúc nào cũng thích chế tạo tạp âm vậy.
Anh nhíu chặt mi tâm, quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy sự không vui nhìn về phía cô.
Hàn Tú nhìn thấy bọt xà bông đầy trong bồn rửa chén giống y như là trong bồn tắm vậy, lại một lần nữa thét lên chói tai: "A —— Đường Trạch Tề, anh chính là heo a ——"
Sau nửa giờ, Hàn Tú lấy túi chườm nước đá chườm ở trên trán của mình, có lẽ là tức giận đến hỏa khí công tâm, sau đó ngọn lửa kia lại xông lên não, cho nên hiện tại chỉ có thể dùng túi nước đá chườm lên trán để giúp cô hạ nhiệt xuống thôi.
Cô nghiêng mắt, nhìn chằm chằm người đang ngồi ở trước cửa sổ đối diện, thần thái lạnh nhạt, giống như là vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, người đàn ông thích ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cô chưa từng thấy qua người nào lại có thể ngu xuẩn đến độ cực hạn như vậy.
[email protected]&.q#y.d%n
Có câu nói thế này, ‘chưa từng ăn thịt heo, cũng đã thấy qua heo chạy’. Cô kêu anh ta đi rửa chén, anh ta lại coi như là đi tắm chén, đổ đầy nước vào bồn rửa chén, chế nước rửa chén tạo đầy bọt, chỉ để thả hai đôi đũa và hai cái dĩa vào thôi, theo động tác khuấy động của anh ta, đến cuối cùng cả phòng bếp đều ngập tràn bọt xà bông.
Đáng hận nhất chính là sau khi cô dùng giọng sư tử Hà Đông rống anh ta, thì anh ta vẫn còn có thể tự nhiên dùng ánh mắt muốn giết người đó để đánh bại cô, rồi bình tĩnh mà giải thích chỗ hướng dẫn sử dụng về "Lượng dùng" đã bị mất rồi, nên nó làm ảnh hưởng đến phán đoán của anh ta.
Anh ta ở nước ngoài rốt cuộc là đã làm những chuyện quái quỷ gì vậy? Không phải chỉ là chế nước rửa chén thôi sao, cần gì phải phán đoán? Nhìn đi, đây là lời mà người bình thường có thể nói ra sao? A, nhất định là anh ta cố ý, nhất định là thấy cuộc sống của cô mấy năm nay trôi qua quá yên bình, cho nên từ tận đáy lòng mới ghen tỵ với cô, âm thầm trở về nước, sau đó thì chạy tới đây hành hạ cô. Nhất định chính là như vậy......
Ô ~ Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận.
Cô là mắc nợ anh ta ở kiếp trước, hay là ở kiếp trước cô đã quá làm nhiều chuyện thất đức? Mọi việc đã định, cô không thể không nuốt cục tức xuống bụng, đuổi anh ta ra khỏi phòng bếp, rửa hết chén lại từ đầu, tốn nửa giờ mới thu dọn phòng bếp xong xuôi. Hơn nữa còn phải kể lại hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua với Bùi Sam Sam, vào lúc này đây, đầu của cô đang co rút đau đớn cô không còn khí lực nói chuyện nữa, chỉ có thể nằm ở trên ghế sôpha.
Bùi Sam Sam chọt chọt cánh tay của Hàn Tú, nhỏ giọng nói: "Ai, thật sự có điểm không bình thường....."
Hàn Tú uể oải nói: "Đúng không, cậu cũng thấy mình đã không còn bất kì lời nào để mà nói với anh ta nữa, cho nên nhiệm vụ khó khăn gian nan đi đặt câu hỏi đành phải giao lại cho cậu rồi."
Hiện tại không phải là cô sợ anh ta, mà là đã bị anh ta làm cho tức giận đến mức đã bước nửa chân vào trong quan tài rồi, cho nên gánh nặng đặt câu hỏi với anh ta cũng chỉ có thể rơi vào trên vai Bùi Sam Sam.
Bùi Sam Sam lộ ra vẻ mặt không muốn nhưng không chịu được cặp mắt hổ hung dữ của Hàn Tú cứ trừng cô, đành không thể làm gì khác hơn là bước từng bước nhỏ tao nhã đi về phía cửa sổ, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Đường Trạch Tề."
Ai ngờ Tiểu Thất hoàn toàn không có phản ứng.
Bùi Sam Sam quay đầu lại nhìn về phía Hàn Tú, ra hiệu bằng tay, dùng khẩu hình miệng bày tỏ: "Đúng như cậu nói thật sự là không có phản ứng."
Hàn Tú dùng vẻ mặt ý bảo Bùi Sam Sam cứ gào to lên.
Bùi Sam Sam đối với cách của cô bày tỏ sự khinh bỉ, đổi thành vươn tay ra ở trước mặt của Tiểu Thất vẫy vẫy, tiếng nói ôn nhu phát ra, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Này, Đường Trạch Tề."
Tiểu Thất rốt cục đã phục hồi tinh thần, nghi ngờ nhìn về phía Bùi Sam Sam, đôi môi mỏng lạnh lùng bật ra ba chữ: "Cô kêu tôi?"
Hàn Tú đang ngồi ở trên ghế sôpha đột nhiên rất muốn cười, tình hình này cùng với tối hôm qua thật sự là cùng một cảnh.
Ánh mắt thật là sắc bén, thật là lạnh như băng!
Bùi Sam Sam bị ánh mắt có thể làm cho người khác nhanh chóng chết rét này dọa sợ, bất quá cũng rất nhanh liền phản ứng lại được, cười ha ha nói: "Đúng vậy, không gọi cậu, chẳng lẽ là mình gọi tên người khác à. Nơi này cũng không có người thứ hai gọi là Đường Trạch Tề."
Ánh sáng trong mắt của Tiểu Thất đột nhiên trở nên buồn bả, trầm mặc mấy giây sau, mới lạnh lùng trả lời: "Cái tên Đường Trạch Tề này, trong lúc nhất thời tôi vẫn không thể thích ứng......"
Bùi Sam Sam nghe vậy, kinh ngạc há to miệng, hai mắt trợn tròn, thẳng tắp nhìn về phía Hàn Tú.
Câu trả lời này của Tiểu Thất, khiến cho Hàn Tú đang ngồi ở trên ghế sôpha không nhịn được đứng bật dậy, đi tới, nói: "Di? Lời này của anh rất kỳ quái a, cứ giống như là anh không biết tên của mình là Đường Trạch Tề vậy. Không nói đến việc ánh mắt của tôi rất tốt, cứ coi như thật sự có vấn đề đi, nhưng cái khuôn mặt giống yêu nghiệt này của anh, cho dù là cháy thành tro, tôi cũng có thể nhận ra được."
Tròng mắt đen của Tiểu Thất càng thêm sâu thẳm, môi mỏng trắng bệch mân thành một đường thẳng tắp, đường cong dưới cằm có vẻ căng thẳng cứng ngắc. Anh ngước mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt của Hàn Tú, lạnh lùng trào phúng nói: "Cô cho rằng mắt của cô là có hệ thống xử lý hình ảnh 3D sao?"
Hàn Tú trợn to hai mắt, hoàn toàn không tìm được lời nào để phản bác, ngước mắt nhận thấy ý cảnh cáo không thể xem thường trong đáy mắt của anh ta, cô chỉ có thể cắn môi, im hơi lặng tiếng.
Bùi Sam Sam cảm thấy Tiểu Thất trả lời có chút là lạ, liền hỏi: "Ý của cậu là cậu thật sự không biết mình gọi là Đường Trạch Tề hả?"
"Stop!" Hàn Tú nhỏ giọng quát một tiếng, lại hỏi Tiểu Thất: "Anh không biết anh tên là Đường Trạch Tề, vậy tôi hỏi anh, anh có biết tên mình là gì không?"
Tiểu Thất ngước mắt bình tĩnh nhìn Hàn Tú, thản nhiên nói ra ba con số: "074."
Ngươi đi tìm chết? Hộc máu...... Anh ta cho là dùng chữ số để nói thì cô nghe không hiểu sao?
Máu trong toàn thân Hàn Tú lại một lần nữa xông lên đỉnh đầu, giận đến nổi tay nắm lại run run chỉ vào anh ta nói: "Anh, anh, anh mới đi chết đó!"
Đối mặt với vẻ mặt phát điên của Hàn Tú, vẻ mặt của Tiểu Thất cũng không có biến đổi gì cả, chỉ là một bộ dạng hoàn toàn coi thường.
Bùi Sam Sam đầu tiên là khó có thể tin ngẩn ra, sau đó không nhịn được tay đập vào đùi của mình, cười phá lên.
Nghe thấy tiếng cười như vậy, càng làm cho Hàn Tú phát điên hơn, cô nắm tóc, một bộ dạng sắp hỏng mất.
Bùi Sam Sam thấy cô như vậy, cũng biết là cô nhất định đã giận điên lên rồi, mím môi cười, lôi kéo cô nói: "Bình tĩnh bình tĩnh, chẳng phải cậu nói muốn làm thục nữ sao, thục nữ thì không thể tùy tiện tức giận. Cậu trước tiên nên đi xem thử phòng ngủ của cậu có còn chỗ nào cần quét dọn sạch sẽ hay không, đi quét dọn đi, mình sẽ tới hỏi cậu ấy."
"Không muốn." Hàn Tú dứt khoát dọn sạch một chỗ ngồi, ngồi xuống đối diện với Đường Trạch Tề: "Đường Trạch Tề, hôm nay chúng ta phải nói mọi chuyện cho thật rõ ràng, nếu như anh còn lên tiếng đâm chọt tôi như vậy, thì cứ coi như tôi bị anh cầm dao đâm chết, tôi cũng sẽ lấy chổi quét anh ra khỏi cửa. Tôi hỏi anh, rốt cuộc là tại sao đột nhiên anh lại trở về nước? Không phải là anh nên đi Tây Ban Nha để gặp tình nhân của anh sao? Vậy thì tại sao toàn thân của anh lại đầy máu nằm ở trong đống rác đó? Đến tột cùng là anh đã giết người, hay là người ta đuổi giết anh? Đỗ lão sư có biết việc anh trở về nước hay không, rốt cuộc là có người nào biết anh trở về nước hay không?"
Ngữ điệu của Hàn Tú vừa cao lại vội, nhưng Tiểu Thất vẫn nghe hiểu.
Thân thể của anh rõ ràng là hơi cứng ngắc, thu hồi tầm mắt đang ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ lại, chỉ phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Hàn Tú thấy anh ta lại bày ra cái phản ứng nửa chết nửa sống này, hít sâu vài hơi, cưỡng bách mình trấn định, đưa ra ba ngón tay, nói: "Cho anh thời gian ba giây, anh nói rõ cho tôi, anh nếu như không trả lời. Vậy thì bây giờ anh lập tức, lập tức đi khỏi đây cho tôi, tôi không thể cứ vô duyên vô cớ mà chứa chấp anh, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát."
Lời nói của cô cứng rắn, chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp vang lên: "Nếu như tôi nói...... vấn đề cô hỏi, tôi cũng không có cách nào trả lời thì phải làm sao bây giờ?"
Tiểu Thất ngước mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt của Hàn Tú.
Danh sách chương