Ra khỏi gian phòng, Phượng Thiên Vũ đi về sân nhỏ, hôm nay khi Vũ Thiên hạ thủ với Mộc Mộc, nàng cảm nhận được rất rõ ràng thực lực của Vũ Thiên cao hơn nàng không chỉ là một cấp bậc!
Nếu như lần sau lại tiếp tục xung đột, nếu không có Dạ Huyễn Ngọc, hoặc không có Thanh Viễn, nàng sao có thể cam đoan được bọn họ sẽ không gặp tổn thương? "Tiểu thư!"
Thanh Ngư cùng Mộc Mộc từ một nơi khác đi tới, đứng trước mặt Phượng Thiên Vũ: "Tiểu thư, viện chủ tìm người có chuyện gì vậy?"
Phượng Thiên Vũ lắc đầu: "Không có chuyện gì!"
"A Vũ, Thanh Ngư nói mẫu thân của ngươi là người của Vân gia, có thật không vậy?"
Nếu mẫu thân A Vũ thật là người của Vân gia, như vậy hôm nay A Vũ làm như vậy đều có nguyên nhân!
"Ừm!" Phượng Thiên Vũ gật đầu: "Thanh Ngư, vai của ngươi bị thương có nặng không?"
"Tiểu thư, ta không sao!" Thanh Ngư cười lắc đầu, không hiểu hỏi: "Tiểu thư, người nói xem tên Vân Phách sẽ cho người đến tìm chúng ta hay không?"
Thanh Ngư đi theo tiểu thư của mình đã lâu như vậy, nàng hiểu tại sao Phượng Thiên Vũ lại làm như vậy! Tiểu thư chính là muốn người Vân gia đến gặp tiểu thư.
"Yên tâm, bọn họ nhất định sẽ tới, còn bây giờ, các ngươi nhớ cẩn thận một chút!"
Khi trở về Vân Phách nhất định sẽ gào thét cáo trạng rồi, bây giờ việc của nàng chính là ngồi chờ bọn họ đến mà thôi!
"Tốt rồi, A Vũ, hôm nay ta có nghe được một tin tức, không nghĩ tới trong học viện lại có hội đấu giá, chúng ta đi tới đó nhìn một chút nhé!"
Mộc Mộc thật rất cao hứng, đấu giá hội a, nhất định sẽ có rất nhiều bảo vật đi!
Hai mắt Phượng Thiên Vũ tỏa sáng: "Có bán dược liệu sao?"
Đấu giá hội tất nhiên là phải có đấu giá dược liệu rồi, gần đây nàng đang muốn luyện chế một viên đan dược cần đến một đóa hoa Tuyết Liên nghìn năm, trong không gian của Ảnh nhi lại không có, bây giờ đang ởtrong Học Viện lại không thể đi ra ngoài tìm, bây giờ có hội đấu giá thì quá tốt rồi!
Mộc Mộc suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: "Ta cũng không biết, dù sao cũng không có việc gì, chúng ta liền đi xem đi!"
"Ừm!"
Phượng Thiên Vũ gật đầu, vừa vặn buổi tối cũng không có việc gì, đi xem cũng không sao!
. . . . .
Buổi tối, nhóm người Phượng Thiên Vũ đều đi đến hội đấu giá, Dạ Huyễn Ngọc chính là một bảng hiệu, hắn chọn được một căn phòng không ồn ào, lại dễ dàng trông thấy toàn bộ hội đấu giá!
Trong phòng, Dạ Huyễn Ngọc nhìn xuống phía dưới, ánh mắt đảo qua, lại trông thấy trong đám người xuất hiện một bóng dáng màu trắng, ánh mắt híp híp, Thủy Lạc Thần?
Hắn không phải đang ở Tiên giới hay sao, sao giờ lại có mặt ở đây?
Lại ở ngay hội đấu giá này?
"Dạ Huyễn Ngọc, ngươi đang nhìn cái gì?" Mộc Mộc nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng nhìn thấy một bóng dáng trắng tuyết!
"Đó là ai a?"
"Mấy vị, mau mau dùng trà a!" Gã sai vặt vội vàng bưng những ly trà đặt trên bàn, quay người chuẩn bị rời đi... !
"Chờ một chút!" Dạ Huyễn Ngọc mở miệng!
Gã sai vặt đi tới, thấp giọng hỏi: "Xin hỏi công tử muốn phân phó chuyện gì?"
"Ngươi tới đây!" Dạ Huyễn Ngọc vẫy tay, chỉ chỉ vào cái bóng dáng màu trắng kia: "Ngươi đi mời vị công tử kia tới đây, nói có người muốn mời hắn dùng trà! !"
"Được, công tử chờ một chút!" Gã sai vặt trả lời xong liền nhanh chóng đi ra ngoài!
Phượng Thiên Vũ nhìn ly trà, dưới lớp mặt nạ khóe môi cong lên: "Đúng là thật hảo tâm nha, không biết người nào lại cam lòng xuất ra độc dược quý hiếm như vậy để chiêu đãi chúng ta đây!"
Mộc Mộc khẽ giật mình, trong nháy mắt đem ly trà trong tay buông xuống, lòng còn sợ hãi: "Ài, người nào lại thiếu đạo đức như vậy?"
Thanh Loan mỉm cười: "Có thể tại hội đấu giá hạ độc chúng ta, chỉ có thể là Vũ Ảnh Nhi cùng Vân Phách mà thôi, ta thấy, người Vân gia còn không đến nhanh như vậy đâu, chỉ còn lại Vũ Ảnh Nhi mà thôi!"
Thanh Loan nói xong, xoay chuyển lời nói, như cười như không: "Chiêu này chúng ta cũng được hưởng lây nhờ Mộc Mộc đó!"
Nghe xong Phượng Thiên Vũ liền bật cười: "Chính xác rồi!"
Khóe miệng Mộc Mộc co lại, sẽ không phải là nữ nhân kia thầm thương trộm nhớ Dạ Huyễn Ngọc đó chứ, trông thấy hôm nay Dạ Huyễn Ngọc ra tay cứu nàng, mới ghen ghét chiêu đãi nàng như thế này!
Lúc Mộc Mộc đang thấy đau đầu, cánh cửa mở ra, Thủy Lạc Thần đong đưa quạt xếp cười hì hì đi tới, chẳng qua khuôn mặt đang tười cười nhìn thấy Dạ Huyễn Ngọc mặt lạnh, lập tức ngây ngẩn cả người!
"Ta, xấu hổ, ta đi nhầm gian phòng!" Thủy Lạc Thần nói xong, liền chuẩn bị đi ra ngoài!
"Thủy Lạc Thần!"
Dạ Huyễn Ngọc lạnh lùngâm u hô một tiếng, Thủy Lạc Thần lập tức đứng sững lại, quay đầu lại, cứng ngắc nói: "Huyền ngọc, đã lâu không gặp!"
"Là đã lâu không gặp!" Dạ Huyễn Ngọc cắn răng, cái tên nam nhân chết tiệt này, không phải còn đang xấu hổ vì trong túi hết tiền hay sao, sao giờ lại đi đến đây làm gì?
"Ngươi tới nơi này làm gì?"
Thủy Lạc Thần đi qua, nâng chung trà lên chuẩn bị một hơi cạn sạch thì Dạ Huyễn Ngọc đã nhanh tay đoạt lấy ly trà: "Trà này có độc!"
Hai mắt Thủy Lạc Thần tối sầm lại: "Thực không thú vị!"
"Huyền Ngọc, ta tới đây chính là để đấu giá Tuyết Liên đó!" Thủy Lạc Thần sờ lên hầu bao: "Ta thật xấu hổ vì trong túi tiền đều đã rỗng tuếch!"
Hai mắt Phượng Thiên Vũ lóe lên: "Tuyết Liên, chính là bông Tuyết Liên nghìn năm?"
Nếu đúng là Tuyết Liên nghìn năm, nàng sẽ không cần phải đi ra ngoài tìm kiếm rồi!
Thủy Lạc Thần mỉm cười: "Đúng vậy, Tuyết Liên nghìn năm!"
Phượng Thiên Vũ cười cười, đầu ngón tay chống đỡ cái đầu: "Ta muốn mua Tuyết Liên thì phải làm thế nào?"
"Thật sự?" Hai mắt Thủy Lạc Thần tỏa ánh sáng, lập tức đem quạt xếp mở ra: "Nếu như cô nương muốn mua, ta đây liền bán cho cô nương!"
Dạ Huyễn Ngọc im lặng, Thủy Lạc Thần, kiếp trước ngươi là tên nghèo rớt mùng tơi à!
Phượng Thiên Vũ cười nhạt một tiếng, ngón tay gõ lên mặt bàn: "Giá tiền?"
Thủy Lạc Thần thu hồi quạt xếp, bỏ qua Dạ Huyễn Ngọc mặt đen như than, rất có phong thái nói, "Giá tiền, rất dễ thương lượng!"
Dạ Huyễn Ngọc đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, vươn tay: "Lấy ra!"
Thủy Lạc Thần giả ngu: "Lấy cái gì?"
Dạ Huyễn Ngọc không thể nhịn được nữa: "Thủy Lạc Thần, ngươi định giả ngu với ta sao?"
Mấy người Phượng Thiên Vũ ngồi ở một bên nhìn hai người bọn họ, thật hiếm khi trông thấy Dạ Huyễn Ngọc lại làm vẻ mặt như vậy đối với người khác!
"Được rồi, ta sợ ngươi rồi!" Thủy Lạc Thần ai ya từ trong không gian lấy ra một hộp hàn băng, đem cái hộp giao cho Dạ Huyễn Ngọc!
Dạ Huyễn Ngọc tiếp nhận cái hộp, trông thấy móng vuốt của Thủy Lạc Thần vẫn như cũ nắm thật chặt cái hộp, đôi lông màu nhảy lên: "Không tha?"
Thủy Lạc Thần nghe vậy, lập tức buông móng vuốt ra, tiền của hắn a!
Dạ Huyễn Ngọc cầm cái hộp, thuận tay ném cho Phượng Thiên Vũ: "Đây coi như là phí ăn ở của tên kia!"
Nói xong, lập tức về vị trí, không nói chuyện!
Phượng Thiên Vũ dưới ánh mắt chờ mong của Thủy Lạc Thần, ung dung đem cái hộp bỏ vào trong không gian Hồng Liên, Tuyết Liên này nếu hấp thu được linh khí trong không gian Hồng Liên lại càng trân quý hơn đó!
Tục ngữ đã có câu, ngu sao không nhận!
Thủy Lạc Thần lập tức héo úa, ngồi vào một bên, trong lòng vẽ vòng tròn nguyền rủa Dạ Huyễn Ngọc!
Mộc Mộc là nhìn Dạ Huyễn Ngọc lại nhìn Thủy Lạc Thần, cuối cùng lắc đầu, nhìn về phía hội trường đấu giá!
Ở bên dưới hội trường bầu không khí thật quỷ dị, đấu giá cũng đã bắt đầu!
Món đồ đầu tiên được mang lên chính là một thanh kiếm chém sắt như chém bùn, toàn thân kiếm là màu xanh, nhìn qua cũng đoán ra niên đại đã có chút lâu rồi!
Phượng Thiên Vũ đối với vũ khí không cảm thấy hứng thú, mà mấy người khác cũng không ai ưa thích, vì vậy thanh kiếm này cuối cùng đã được rơi vào tay của một gã đệ tử với giá bảy trăm vạn kim tệ.
Phượng Thiên Vũ líu cả lưỡi, mới là món mở đầu mà giá đã cao lên đến trời như thế, không biết những bảo vật đằng sau còn như thế nào nữa a?
Nếu như lần sau lại tiếp tục xung đột, nếu không có Dạ Huyễn Ngọc, hoặc không có Thanh Viễn, nàng sao có thể cam đoan được bọn họ sẽ không gặp tổn thương? "Tiểu thư!"
Thanh Ngư cùng Mộc Mộc từ một nơi khác đi tới, đứng trước mặt Phượng Thiên Vũ: "Tiểu thư, viện chủ tìm người có chuyện gì vậy?"
Phượng Thiên Vũ lắc đầu: "Không có chuyện gì!"
"A Vũ, Thanh Ngư nói mẫu thân của ngươi là người của Vân gia, có thật không vậy?"
Nếu mẫu thân A Vũ thật là người của Vân gia, như vậy hôm nay A Vũ làm như vậy đều có nguyên nhân!
"Ừm!" Phượng Thiên Vũ gật đầu: "Thanh Ngư, vai của ngươi bị thương có nặng không?"
"Tiểu thư, ta không sao!" Thanh Ngư cười lắc đầu, không hiểu hỏi: "Tiểu thư, người nói xem tên Vân Phách sẽ cho người đến tìm chúng ta hay không?"
Thanh Ngư đi theo tiểu thư của mình đã lâu như vậy, nàng hiểu tại sao Phượng Thiên Vũ lại làm như vậy! Tiểu thư chính là muốn người Vân gia đến gặp tiểu thư.
"Yên tâm, bọn họ nhất định sẽ tới, còn bây giờ, các ngươi nhớ cẩn thận một chút!"
Khi trở về Vân Phách nhất định sẽ gào thét cáo trạng rồi, bây giờ việc của nàng chính là ngồi chờ bọn họ đến mà thôi!
"Tốt rồi, A Vũ, hôm nay ta có nghe được một tin tức, không nghĩ tới trong học viện lại có hội đấu giá, chúng ta đi tới đó nhìn một chút nhé!"
Mộc Mộc thật rất cao hứng, đấu giá hội a, nhất định sẽ có rất nhiều bảo vật đi!
Hai mắt Phượng Thiên Vũ tỏa sáng: "Có bán dược liệu sao?"
Đấu giá hội tất nhiên là phải có đấu giá dược liệu rồi, gần đây nàng đang muốn luyện chế một viên đan dược cần đến một đóa hoa Tuyết Liên nghìn năm, trong không gian của Ảnh nhi lại không có, bây giờ đang ởtrong Học Viện lại không thể đi ra ngoài tìm, bây giờ có hội đấu giá thì quá tốt rồi!
Mộc Mộc suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: "Ta cũng không biết, dù sao cũng không có việc gì, chúng ta liền đi xem đi!"
"Ừm!"
Phượng Thiên Vũ gật đầu, vừa vặn buổi tối cũng không có việc gì, đi xem cũng không sao!
. . . . .
Buổi tối, nhóm người Phượng Thiên Vũ đều đi đến hội đấu giá, Dạ Huyễn Ngọc chính là một bảng hiệu, hắn chọn được một căn phòng không ồn ào, lại dễ dàng trông thấy toàn bộ hội đấu giá!
Trong phòng, Dạ Huyễn Ngọc nhìn xuống phía dưới, ánh mắt đảo qua, lại trông thấy trong đám người xuất hiện một bóng dáng màu trắng, ánh mắt híp híp, Thủy Lạc Thần?
Hắn không phải đang ở Tiên giới hay sao, sao giờ lại có mặt ở đây?
Lại ở ngay hội đấu giá này?
"Dạ Huyễn Ngọc, ngươi đang nhìn cái gì?" Mộc Mộc nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng nhìn thấy một bóng dáng trắng tuyết!
"Đó là ai a?"
"Mấy vị, mau mau dùng trà a!" Gã sai vặt vội vàng bưng những ly trà đặt trên bàn, quay người chuẩn bị rời đi... !
"Chờ một chút!" Dạ Huyễn Ngọc mở miệng!
Gã sai vặt đi tới, thấp giọng hỏi: "Xin hỏi công tử muốn phân phó chuyện gì?"
"Ngươi tới đây!" Dạ Huyễn Ngọc vẫy tay, chỉ chỉ vào cái bóng dáng màu trắng kia: "Ngươi đi mời vị công tử kia tới đây, nói có người muốn mời hắn dùng trà! !"
"Được, công tử chờ một chút!" Gã sai vặt trả lời xong liền nhanh chóng đi ra ngoài!
Phượng Thiên Vũ nhìn ly trà, dưới lớp mặt nạ khóe môi cong lên: "Đúng là thật hảo tâm nha, không biết người nào lại cam lòng xuất ra độc dược quý hiếm như vậy để chiêu đãi chúng ta đây!"
Mộc Mộc khẽ giật mình, trong nháy mắt đem ly trà trong tay buông xuống, lòng còn sợ hãi: "Ài, người nào lại thiếu đạo đức như vậy?"
Thanh Loan mỉm cười: "Có thể tại hội đấu giá hạ độc chúng ta, chỉ có thể là Vũ Ảnh Nhi cùng Vân Phách mà thôi, ta thấy, người Vân gia còn không đến nhanh như vậy đâu, chỉ còn lại Vũ Ảnh Nhi mà thôi!"
Thanh Loan nói xong, xoay chuyển lời nói, như cười như không: "Chiêu này chúng ta cũng được hưởng lây nhờ Mộc Mộc đó!"
Nghe xong Phượng Thiên Vũ liền bật cười: "Chính xác rồi!"
Khóe miệng Mộc Mộc co lại, sẽ không phải là nữ nhân kia thầm thương trộm nhớ Dạ Huyễn Ngọc đó chứ, trông thấy hôm nay Dạ Huyễn Ngọc ra tay cứu nàng, mới ghen ghét chiêu đãi nàng như thế này!
Lúc Mộc Mộc đang thấy đau đầu, cánh cửa mở ra, Thủy Lạc Thần đong đưa quạt xếp cười hì hì đi tới, chẳng qua khuôn mặt đang tười cười nhìn thấy Dạ Huyễn Ngọc mặt lạnh, lập tức ngây ngẩn cả người!
"Ta, xấu hổ, ta đi nhầm gian phòng!" Thủy Lạc Thần nói xong, liền chuẩn bị đi ra ngoài!
"Thủy Lạc Thần!"
Dạ Huyễn Ngọc lạnh lùngâm u hô một tiếng, Thủy Lạc Thần lập tức đứng sững lại, quay đầu lại, cứng ngắc nói: "Huyền ngọc, đã lâu không gặp!"
"Là đã lâu không gặp!" Dạ Huyễn Ngọc cắn răng, cái tên nam nhân chết tiệt này, không phải còn đang xấu hổ vì trong túi hết tiền hay sao, sao giờ lại đi đến đây làm gì?
"Ngươi tới nơi này làm gì?"
Thủy Lạc Thần đi qua, nâng chung trà lên chuẩn bị một hơi cạn sạch thì Dạ Huyễn Ngọc đã nhanh tay đoạt lấy ly trà: "Trà này có độc!"
Hai mắt Thủy Lạc Thần tối sầm lại: "Thực không thú vị!"
"Huyền Ngọc, ta tới đây chính là để đấu giá Tuyết Liên đó!" Thủy Lạc Thần sờ lên hầu bao: "Ta thật xấu hổ vì trong túi tiền đều đã rỗng tuếch!"
Hai mắt Phượng Thiên Vũ lóe lên: "Tuyết Liên, chính là bông Tuyết Liên nghìn năm?"
Nếu đúng là Tuyết Liên nghìn năm, nàng sẽ không cần phải đi ra ngoài tìm kiếm rồi!
Thủy Lạc Thần mỉm cười: "Đúng vậy, Tuyết Liên nghìn năm!"
Phượng Thiên Vũ cười cười, đầu ngón tay chống đỡ cái đầu: "Ta muốn mua Tuyết Liên thì phải làm thế nào?"
"Thật sự?" Hai mắt Thủy Lạc Thần tỏa ánh sáng, lập tức đem quạt xếp mở ra: "Nếu như cô nương muốn mua, ta đây liền bán cho cô nương!"
Dạ Huyễn Ngọc im lặng, Thủy Lạc Thần, kiếp trước ngươi là tên nghèo rớt mùng tơi à!
Phượng Thiên Vũ cười nhạt một tiếng, ngón tay gõ lên mặt bàn: "Giá tiền?"
Thủy Lạc Thần thu hồi quạt xếp, bỏ qua Dạ Huyễn Ngọc mặt đen như than, rất có phong thái nói, "Giá tiền, rất dễ thương lượng!"
Dạ Huyễn Ngọc đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, vươn tay: "Lấy ra!"
Thủy Lạc Thần giả ngu: "Lấy cái gì?"
Dạ Huyễn Ngọc không thể nhịn được nữa: "Thủy Lạc Thần, ngươi định giả ngu với ta sao?"
Mấy người Phượng Thiên Vũ ngồi ở một bên nhìn hai người bọn họ, thật hiếm khi trông thấy Dạ Huyễn Ngọc lại làm vẻ mặt như vậy đối với người khác!
"Được rồi, ta sợ ngươi rồi!" Thủy Lạc Thần ai ya từ trong không gian lấy ra một hộp hàn băng, đem cái hộp giao cho Dạ Huyễn Ngọc!
Dạ Huyễn Ngọc tiếp nhận cái hộp, trông thấy móng vuốt của Thủy Lạc Thần vẫn như cũ nắm thật chặt cái hộp, đôi lông màu nhảy lên: "Không tha?"
Thủy Lạc Thần nghe vậy, lập tức buông móng vuốt ra, tiền của hắn a!
Dạ Huyễn Ngọc cầm cái hộp, thuận tay ném cho Phượng Thiên Vũ: "Đây coi như là phí ăn ở của tên kia!"
Nói xong, lập tức về vị trí, không nói chuyện!
Phượng Thiên Vũ dưới ánh mắt chờ mong của Thủy Lạc Thần, ung dung đem cái hộp bỏ vào trong không gian Hồng Liên, Tuyết Liên này nếu hấp thu được linh khí trong không gian Hồng Liên lại càng trân quý hơn đó!
Tục ngữ đã có câu, ngu sao không nhận!
Thủy Lạc Thần lập tức héo úa, ngồi vào một bên, trong lòng vẽ vòng tròn nguyền rủa Dạ Huyễn Ngọc!
Mộc Mộc là nhìn Dạ Huyễn Ngọc lại nhìn Thủy Lạc Thần, cuối cùng lắc đầu, nhìn về phía hội trường đấu giá!
Ở bên dưới hội trường bầu không khí thật quỷ dị, đấu giá cũng đã bắt đầu!
Món đồ đầu tiên được mang lên chính là một thanh kiếm chém sắt như chém bùn, toàn thân kiếm là màu xanh, nhìn qua cũng đoán ra niên đại đã có chút lâu rồi!
Phượng Thiên Vũ đối với vũ khí không cảm thấy hứng thú, mà mấy người khác cũng không ai ưa thích, vì vậy thanh kiếm này cuối cùng đã được rơi vào tay của một gã đệ tử với giá bảy trăm vạn kim tệ.
Phượng Thiên Vũ líu cả lưỡi, mới là món mở đầu mà giá đã cao lên đến trời như thế, không biết những bảo vật đằng sau còn như thế nào nữa a?
Danh sách chương