"Mấy vị trưởng lão có chỗ không biết, Phượng Thiên Vũ bây giờ đã không còn ngu ngốc mà bên người còn có một Siêu Thần Thú." Nói xong, Phượng Tiêu liếc nhìn Nguyệt Phong, không e dè nói tiếp: "Các Trưởng lão cũng biết, Phượng Thiên Vũ là nữ nhi của Nguyệt Phong, tuy rằng hiện tại nàng chưa biết, nhưng nếu một ngày nào đó nàng biết được sự thật này, mấy vị trưởng lão thử nghĩ xem hậu quả sẽ như thế nào? Vì vậy ta mới muốn khống chế được Nguyệt Phong đồng thời cũng kiềm chế được Siêu Thần Thú kia, nếu được như vậy, chúng ta có thể thẳng tay mà giết nàng, mất đi chủ nhân, Siêu Thần Thú sẽ lại lần nữa cùng người khế ước, như vậy, Phượng tộc chúng ta có thể trở thành gia tộc đứng đầu, Hoàng tộc cũng phải nhượng bộ chúng ta vài phần." Phượng Tiêu hưng phấn nói.
Được rồi, có vài người đang mãi suy nghĩ về tương lai tươi đẹp, lại quên mất Đông Dạ quốc còn có Quốc Sư đại nhân thực lực thâm sâu khó lường kia!
Nguyệt Phong nghe xong, nữ nhi, nữ nhi của hắn, hắn còn có nữ nhi sao? Như vậy có phải nữ tử rất giống Vân Thanh kia có phải hay không chính là nữ nhi của hắn nữ?
Thừa lúc Phượng Tiêu cùng mấy người không chú ý, Nguyệt Phong nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, trong mắt tràn đầy ánh sáng, tràn đầy hy vọng!
Khi ánh mắt lạnh lùng của Phượng Thiên Vũ bắt gặp được ánh mắt tràn đầy hy vọng kia, nàng khẽ gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi, nàng cũng không muốn ở nơi này nữa, xem ra nếu nàng muốn cứu phụ thân, cần phải gặp Dạ Hiên một chuyến.
Nguyệt Phong thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm cao hứng không thôi, thật là nữ nhi của hắn, nữ nhi của hắn đã biết sự thật, cho nên mới theo dõi Phượng Tiêu, đi đến nơi này.
Phượng Tiêu a Phượng Tiêu, nữ nhi của Nguyệt Phong ta há có thể để cho ngươi lừa gạt bày trò hay sao, kế hoạch của ngươi nhất định sẽ thất bại. Ha Ha!
Phượng Tiêu cùng mấy vị trưởng lão nói thêm vài câu, cũng bước ra khỏi địa lao, ngày mai còn phải vào triều, hắn cũng không thể ở đây quá lâu.
. .
Phượng Thiên Vũ trở lại Trúc Uyển, Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đang đứng ở trong sân chờ nàng.
Thanh Ngư nhìn thấy tiểu thư của mình trở về, chạy lên, sắc mặt tuy lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Tiểu thư, thế nào, người có tìm được manh mối gì không?"
Phượng Thiên Vũ không nói, chỉ gật đầu.
Ý niệm khẽ động, từ trong không gian gọi Tuyết Ảnh ra, quay đầu nói: "Thanh Ngư, Mạc Sầu, các ngươi đi theo ta vào trong."
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nghe vậy liền đi theo Phượng Thiên Vũ vào phòng.
Trong phòng.
"Thanh Ngư, ta đã biết phụ thân bị giam cầm ở đâu rồi, ngày mai ta muốn vào cung đi đến chỗ di nương để bàn bạc, ngươi cùng Mạc Sầu ở đây chờ ta, ta không có ở đây, các ngươi phải thật cẩn thận, có biết không?"
"Kỳ quái, phụ thân của tiểu thư không phải là Phượng thừa tướng Phượng Tiêu hay sao?" Mạc Sầu nghi hoặc hỏi.
Thanh Ngư liếc hắn một cái, nói ra: "Ngươi thì biết cái gì? Có phụ thân nào đối xử với nữ nhi của mình như vậy không?"
Ngụ ý chính là Phượng Tiêu không phải là phụ thân của Phượng Thiên Vũ.
Mạc Sầu ồ một tiếng, cái này hắn làm sao biết được a!
"Tiểu thư, người cứ yên tâm đi đi, chúng ta sẽ thật cẩn thận."
"Ừ, ta sẽ để Ảnh nhi lưu lại bảo vệ các ngươi." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói, nhìn qua cửa, ánh trăng màu bạc chiếu sáng khắp bầu trời: "Các ngươi đi nghỉ trước đi."
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nghe vậy, đều lui ra khỏi gian phòng.
Phượng Thiên Vũ tiến vào không gian Hồng Liên, vẫn còn mấy canh giờ, nàng cũng không ngủ được, chi bằng mau chóng tu luyện.
"Ảnh nhi, mẫu thân muốn tu luyện, ngươi cũng ngủ đi."
Nói xong, liền tĩnh tâm tu luyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Thiên Vũ mở cửa phòng, đi ra bên ngoài nhẹ hít khí trời, không thể không nói, không khí ở cổ đại thật là tốt, trong lành mát mẻ thật tự nhiên.
"Tiểu thư."
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đi tới, đứng ngay ngắn trước mặt Phượng Thiên Vũ, thật ra đêm qua bọn họ cũng không ngủ được a.
Phượng Thiên Vũ nhìn hai người, mắt phượng híp lại: "Thanh Ngư, ta muốn vào cung, ngươi chuẩn bị cho ta bộ áo màu trắng đi."
"Dạ, tiểu thư." Thanh Ngư đáp, vội vàng chạy đi lấy xiêm y.
Thay đồ xong, Phượng Thiên Vũ lại lần nữa bước ra khỏi phòng, đã thấy Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng kinh ngạc, hỏi: "Làm sao vậy?"
Hôm nay Phượng Thiên Vũ một thân áo bào trắng, mái tóc đen tuyền xõa tung sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ bị ánh mặt trời chiếu sáng, làm cho nàng như được bao phủ thêm một tầng hào quang, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, sợi tóc nhịp nhàng bay múa, những sợi tóc trên trán như mơn trớn gương mặt của nàng, như phát họa Tiên Tử từ trong tranh bước ra.
"Không có. Tiểu thư, người thật xinh đẹp."
Thanh Ngư hoa si đứng nhìn Phượng Thiên Vũ, thật xinh đẹp, tiểu thư nhà nàng bất kể thế nào nhìn cũng đều xinh đẹp, không giống như Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư lúc nào cũng ăn diện phấn son nhưng cũng không bằng một phần của tiểu thư.
Phượng Thiên Vũ nghe xong, mỉm cười, gõ nhẹ lên trán của Thanh Ngư, cười nói: "Tiểu nha đầu, chớ hoa si, ta muốn vào cung đi, Ảnh nhi đang ở trong phòng ngủ, có việc gì liền kêu hắn nha."
Thanh Ngư gật gật đầu: "Tiểu thư, chúng ta đã biết, người đi đi."
"Ừ "
Phượng Thiên Vũ ra Phượng phủ, đi đến Hoàng Cung, trong hoàng thành các loại quán nhỏ bầy đặt tại hai bên đường phố, có mua dược liệu, cũng có mua vũ khí đấy, ngẫu nhiên có mấy con tuấn mã vội vàng chạy đi, thật ồn ào náo nhiệt a
Đi đến cửa hoàng cung, Phượng Thiên Vũ bị làm khó, lần trước đi là cửa Bắc, lần này là đi cửa Đông, thị vệ cũng không nhận ra nàng, bởi vậy nàng liền bị ngăn cản ở bên ngoài cửa hoàng cung, không thể đi vào.
"Ơ, đây không phải Phượng nhị tiểu thư hay sao? Sao thế này, không được vào à?"
Đang đứng ở bên ngoài cửa, một đạo âm thanh có vẻ hơi chanh chua truyền vào bên tai của nàng.
Phượng Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn trước mắt nữ tử một thân quần áo màu vàng nhạt, đi sau lưng là mấy nha hoàn, nhìn qua liền biết người này thân phận bất phàm, nữ tử lớn lên coi như là xinh đẹp, chẳng qua là có chút cay nghiệt.
"Ta nói, Phượng nhị tiểu thư, ngươi dầu gì cũng là chất nữ của Hoàng hậu nương nương, sao lại mặc bộ quần áo bần hàn như thế này được?" Nữ tử đi quanh Phượng Thiên Vũ hai vòng, lắc đầu, châm chọc nói ra.
"Ngươi là ai?" Phượng Thiên Vũ không đáp mà hỏi lại, nàng cũng không biết người trước mắt.
"Ta là người nào?" Nữ tử chỉ chỉ bản thân, cười nói: "Các ngươi nói cho nàng biết đi a."
Một nha hoàn bước lên nhẹ nhàng nói: "Đại công chúa Vân Thương quốc Vân Yên."
"Biết chưa hả?" Vân Yên khinh thường nói: "Nhìn xem, Phượng nhị tiểu thư, ngươi thật nổi tiếng nha, chúng ta ở tận Vân Thương quốc nhưng cũng đều biết đến tiếng tắm Phượng gia Nhị tiểu thư của Đông Dạ quốc, ngươi có lẽ nên cảm thấy vinh hạnh đó."
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nhìn trước mắt người, không kiên nhẫn nói: "Cút."
"Ngươi."
Vân Yên khó thở, đang chuẩn bị nói cái gì, lại đột nhiên nhớ tới Phượng Thiên Vũ có thể giết chết được cỗ Cương thi, nộ khí trong nháy mắt lạnh xuống, nhìn người bên cạnh nói ra: "Chúng ta đi."
“Dạ, công chúa."
Phượng Thiên Vũ nhìn người dần đi xa, lần nữa đi đến Hoàng Cung, lúc này đây, thị vệ hai bên cũng không có ngăn đón nàng, bọn hắn cũng không phải là người ngu, Hoàng hậu nương nương rất yêu thương chất nữ, bọn hắn cũng biết, Vân Yên công chúa cũng nói, nàng là Phượng gia Nhị tiểu thư, nếu như hôm nay ngăn cản nàng, nếu để Hoàng Hậu nương nương biết được, chức thị vệ bọn hắn cũng không giữu được, tuy rằng địa vị không được cao lắm, nhưng tiền lương rất tốt a.
Được rồi, có vài người đang mãi suy nghĩ về tương lai tươi đẹp, lại quên mất Đông Dạ quốc còn có Quốc Sư đại nhân thực lực thâm sâu khó lường kia!
Nguyệt Phong nghe xong, nữ nhi, nữ nhi của hắn, hắn còn có nữ nhi sao? Như vậy có phải nữ tử rất giống Vân Thanh kia có phải hay không chính là nữ nhi của hắn nữ?
Thừa lúc Phượng Tiêu cùng mấy người không chú ý, Nguyệt Phong nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, trong mắt tràn đầy ánh sáng, tràn đầy hy vọng!
Khi ánh mắt lạnh lùng của Phượng Thiên Vũ bắt gặp được ánh mắt tràn đầy hy vọng kia, nàng khẽ gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi, nàng cũng không muốn ở nơi này nữa, xem ra nếu nàng muốn cứu phụ thân, cần phải gặp Dạ Hiên một chuyến.
Nguyệt Phong thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm cao hứng không thôi, thật là nữ nhi của hắn, nữ nhi của hắn đã biết sự thật, cho nên mới theo dõi Phượng Tiêu, đi đến nơi này.
Phượng Tiêu a Phượng Tiêu, nữ nhi của Nguyệt Phong ta há có thể để cho ngươi lừa gạt bày trò hay sao, kế hoạch của ngươi nhất định sẽ thất bại. Ha Ha!
Phượng Tiêu cùng mấy vị trưởng lão nói thêm vài câu, cũng bước ra khỏi địa lao, ngày mai còn phải vào triều, hắn cũng không thể ở đây quá lâu.
. .
Phượng Thiên Vũ trở lại Trúc Uyển, Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đang đứng ở trong sân chờ nàng.
Thanh Ngư nhìn thấy tiểu thư của mình trở về, chạy lên, sắc mặt tuy lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Tiểu thư, thế nào, người có tìm được manh mối gì không?"
Phượng Thiên Vũ không nói, chỉ gật đầu.
Ý niệm khẽ động, từ trong không gian gọi Tuyết Ảnh ra, quay đầu nói: "Thanh Ngư, Mạc Sầu, các ngươi đi theo ta vào trong."
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nghe vậy liền đi theo Phượng Thiên Vũ vào phòng.
Trong phòng.
"Thanh Ngư, ta đã biết phụ thân bị giam cầm ở đâu rồi, ngày mai ta muốn vào cung đi đến chỗ di nương để bàn bạc, ngươi cùng Mạc Sầu ở đây chờ ta, ta không có ở đây, các ngươi phải thật cẩn thận, có biết không?"
"Kỳ quái, phụ thân của tiểu thư không phải là Phượng thừa tướng Phượng Tiêu hay sao?" Mạc Sầu nghi hoặc hỏi.
Thanh Ngư liếc hắn một cái, nói ra: "Ngươi thì biết cái gì? Có phụ thân nào đối xử với nữ nhi của mình như vậy không?"
Ngụ ý chính là Phượng Tiêu không phải là phụ thân của Phượng Thiên Vũ.
Mạc Sầu ồ một tiếng, cái này hắn làm sao biết được a!
"Tiểu thư, người cứ yên tâm đi đi, chúng ta sẽ thật cẩn thận."
"Ừ, ta sẽ để Ảnh nhi lưu lại bảo vệ các ngươi." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói, nhìn qua cửa, ánh trăng màu bạc chiếu sáng khắp bầu trời: "Các ngươi đi nghỉ trước đi."
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nghe vậy, đều lui ra khỏi gian phòng.
Phượng Thiên Vũ tiến vào không gian Hồng Liên, vẫn còn mấy canh giờ, nàng cũng không ngủ được, chi bằng mau chóng tu luyện.
"Ảnh nhi, mẫu thân muốn tu luyện, ngươi cũng ngủ đi."
Nói xong, liền tĩnh tâm tu luyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Thiên Vũ mở cửa phòng, đi ra bên ngoài nhẹ hít khí trời, không thể không nói, không khí ở cổ đại thật là tốt, trong lành mát mẻ thật tự nhiên.
"Tiểu thư."
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đi tới, đứng ngay ngắn trước mặt Phượng Thiên Vũ, thật ra đêm qua bọn họ cũng không ngủ được a.
Phượng Thiên Vũ nhìn hai người, mắt phượng híp lại: "Thanh Ngư, ta muốn vào cung, ngươi chuẩn bị cho ta bộ áo màu trắng đi."
"Dạ, tiểu thư." Thanh Ngư đáp, vội vàng chạy đi lấy xiêm y.
Thay đồ xong, Phượng Thiên Vũ lại lần nữa bước ra khỏi phòng, đã thấy Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng kinh ngạc, hỏi: "Làm sao vậy?"
Hôm nay Phượng Thiên Vũ một thân áo bào trắng, mái tóc đen tuyền xõa tung sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ bị ánh mặt trời chiếu sáng, làm cho nàng như được bao phủ thêm một tầng hào quang, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, sợi tóc nhịp nhàng bay múa, những sợi tóc trên trán như mơn trớn gương mặt của nàng, như phát họa Tiên Tử từ trong tranh bước ra.
"Không có. Tiểu thư, người thật xinh đẹp."
Thanh Ngư hoa si đứng nhìn Phượng Thiên Vũ, thật xinh đẹp, tiểu thư nhà nàng bất kể thế nào nhìn cũng đều xinh đẹp, không giống như Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư lúc nào cũng ăn diện phấn son nhưng cũng không bằng một phần của tiểu thư.
Phượng Thiên Vũ nghe xong, mỉm cười, gõ nhẹ lên trán của Thanh Ngư, cười nói: "Tiểu nha đầu, chớ hoa si, ta muốn vào cung đi, Ảnh nhi đang ở trong phòng ngủ, có việc gì liền kêu hắn nha."
Thanh Ngư gật gật đầu: "Tiểu thư, chúng ta đã biết, người đi đi."
"Ừ "
Phượng Thiên Vũ ra Phượng phủ, đi đến Hoàng Cung, trong hoàng thành các loại quán nhỏ bầy đặt tại hai bên đường phố, có mua dược liệu, cũng có mua vũ khí đấy, ngẫu nhiên có mấy con tuấn mã vội vàng chạy đi, thật ồn ào náo nhiệt a
Đi đến cửa hoàng cung, Phượng Thiên Vũ bị làm khó, lần trước đi là cửa Bắc, lần này là đi cửa Đông, thị vệ cũng không nhận ra nàng, bởi vậy nàng liền bị ngăn cản ở bên ngoài cửa hoàng cung, không thể đi vào.
"Ơ, đây không phải Phượng nhị tiểu thư hay sao? Sao thế này, không được vào à?"
Đang đứng ở bên ngoài cửa, một đạo âm thanh có vẻ hơi chanh chua truyền vào bên tai của nàng.
Phượng Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn trước mắt nữ tử một thân quần áo màu vàng nhạt, đi sau lưng là mấy nha hoàn, nhìn qua liền biết người này thân phận bất phàm, nữ tử lớn lên coi như là xinh đẹp, chẳng qua là có chút cay nghiệt.
"Ta nói, Phượng nhị tiểu thư, ngươi dầu gì cũng là chất nữ của Hoàng hậu nương nương, sao lại mặc bộ quần áo bần hàn như thế này được?" Nữ tử đi quanh Phượng Thiên Vũ hai vòng, lắc đầu, châm chọc nói ra.
"Ngươi là ai?" Phượng Thiên Vũ không đáp mà hỏi lại, nàng cũng không biết người trước mắt.
"Ta là người nào?" Nữ tử chỉ chỉ bản thân, cười nói: "Các ngươi nói cho nàng biết đi a."
Một nha hoàn bước lên nhẹ nhàng nói: "Đại công chúa Vân Thương quốc Vân Yên."
"Biết chưa hả?" Vân Yên khinh thường nói: "Nhìn xem, Phượng nhị tiểu thư, ngươi thật nổi tiếng nha, chúng ta ở tận Vân Thương quốc nhưng cũng đều biết đến tiếng tắm Phượng gia Nhị tiểu thư của Đông Dạ quốc, ngươi có lẽ nên cảm thấy vinh hạnh đó."
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nhìn trước mắt người, không kiên nhẫn nói: "Cút."
"Ngươi."
Vân Yên khó thở, đang chuẩn bị nói cái gì, lại đột nhiên nhớ tới Phượng Thiên Vũ có thể giết chết được cỗ Cương thi, nộ khí trong nháy mắt lạnh xuống, nhìn người bên cạnh nói ra: "Chúng ta đi."
“Dạ, công chúa."
Phượng Thiên Vũ nhìn người dần đi xa, lần nữa đi đến Hoàng Cung, lúc này đây, thị vệ hai bên cũng không có ngăn đón nàng, bọn hắn cũng không phải là người ngu, Hoàng hậu nương nương rất yêu thương chất nữ, bọn hắn cũng biết, Vân Yên công chúa cũng nói, nàng là Phượng gia Nhị tiểu thư, nếu như hôm nay ngăn cản nàng, nếu để Hoàng Hậu nương nương biết được, chức thị vệ bọn hắn cũng không giữu được, tuy rằng địa vị không được cao lắm, nhưng tiền lương rất tốt a.
Danh sách chương