Nam tử thấy vậy, hai mắt híp lại, thật cường hãn, ngay khi hắn sử dụng linh lực vậy mà nàng vẫn có thể tránh thoát một kiếm của hắn.

Nam tử quay người, tung ra một chưởng đánh vào sau lưng của Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ linh lực đã cạn kiệt, lại bị kiếm làm thương, giờ phút này cứng rắn nhận thêm một chưởng của hắn, cả người bay về phía trước, Khiếu Thiên thấy vậy, há mồm phun ra một đoàn hỏa diễm, Phượng Thiên Vũ cắn răng, đưa tay phải chống xuống dưới đất, lăn qua một bên, kịp thời né được đoàn hỏa diễm kia .

Ngồi ở một bên nhìn một người một thú kia, mồ hôi tuôn ra che kín khuôn mặt trắng bệch, một chưởng kia, cực đau, máu tươi từ trong môi nàng phun ra, từ khóe miệng chảy xuống dưới cổ, nhìn qua thật xinh đẹp quỷ dị.

Lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, cắn chặt răng không chế bản thân bình tĩnh, sát khí quanh thân tỏa ra bốn phía, khiến cho nam tử kia phải kinh hãi.

Nàng đã phải trải qua những thứ gì lại có thể toát ra sát khí âm hàn như vậy, tựa như Tu La Địa Ngục, không bén nhọn, không nghiêm túc, bình tĩnh như mặt nước hồ.

Chỉ thể là khí tức tử vong.

Phật ngăn giết Phật, thần ngăn diệt Thần, đây tuyệt đối chính là khí chất tử vong.

Đó là sức mạnh có thể hủy hoại toàn bộ sức mạnh khác, đây cũng chính là Chúa Tể của tất cả các loại sức mạnh.

Nam tử thấy vậy, trực giác mách bảo không tốt, sát khí kinh khủng như vậy khiến cho hắn cảm thấy rất sợ hãi.

Hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân hắn làm như vậy là sai rồi, một người có thể phát ra sát khí kinh khủng như vậy chắc chắn không phải là người tầm thường!

Phượng Thiên Vũ cắn chặt hàm răng, nhưng lại không phát hiện Hoàng liệm bên cánh tay trái đang phát ra từng đợt ánh sáng màu tím.

. .

Trong nội cung Ma giới, ngồi ở phía trên vương tọa, nghe các Trưởng lão Ma giới báo cáo, Đế Dạ Hiên lại đột nhiên nhìn về phía cánh tay trái, nhìn sợi dây Phượng liệm phát ra ánh sáng tím, ánh mắt bình tĩnh liền trầm xuống, một đôi tử nhãn âm trầm đến dọa người.

Là ai? Là ai dám đả thương nha đầu?

Các Trưởng lão ma giới đang thao thao bất tuyệt đến khi nhìn thấy sắc mặt của Ma đế liền sợ hãi không thôi.

Trong lòng liền nổi lên những dấu chấm hỏi (???), Đế Quân đây là thế nào?

Hô~ một tiếng!

Mấy vị trưởng lão ngẩng đầu, phía trên vương tọa đã không còn hình bóng của ai đó. !

Đại trưởng lão: "Các ngươi nói xem Đế Quân bị làm sao thế?"

Tam trưởng lão: "Ai mà biết."

Nhị trưởng lão: ". . . Im lặng là vàng."

Cương Thi Vương: "Một đám Nhị Hóa (*), không phát hiện Đế Quân đang lo lắng hay sao?"

Tất cả trưởng lão: ". ."

Trong Thánh điện.

Khiếu Thiên cảm nhận được sát khí liền trở nên tức giận, há miệng, lại một đoàn hỏa diễm chạy như điên về phía Phượng Thiên Vũ, ý đồ muốn đốt cháy nàng.

Phượng Thiên Vũ nhịn đau đớn, mắt lạnh nhìn Khiếu Thiên, nhanh chóng tránh thoát hỏa diễm kia.

Nam tử nhìn Phượng Thiên Vũ bị trọng thương như vậy nhưng thân hình vẫn rất linh hoạt tránh nhé, không khỏi cảm thấy bội phục, nếu là những người khác chắc chắn đã giơ tay cầu xin rồi, còn nàng ngay cả nửa câu mềm yếu cũng không nói ra.

Người này, không thể lưu lại, nếu lưu lại, ngày đó sẽ là họa lớn đối với hắn!

Suy nghĩ tới điểm này, nam tử thu hồi trường kiếm, hai tay ngưng tụ tám phần lực lượng, đánh thẳng tới Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ bị lực lượng này đánh bay, nam tử thấy vậy, liền bay theo, hai tay thành chộp thẳng đến cổ họng của Phượng Thiên Vũ.

Đứng ở trên người Kỳ Lân, Đế Dạ Hiên thấy vậy, tức giận nói: "Kinh Lôi."

Ngay lúc nam tử muốn giết Phượng Thiên Vũ, từng trận sấm sét rơi xuống, ngăn cách hắn với Phượng Thiên Vũ.

Đế Dạ Hiên phi thân hạ xuống, đem thân thể sắp rơi xuống của Phượng Thiên Vũ ôm vào trong ngực, trong con mắt đen tràn đầy đau thương!

Ngước mắt nhìn nam tử cách đó không xa, đôi mắt tràn đầy sát khí.

"Kinh Lôi, kết giới."

Đế Dạ Hiên ôm Phượng Thiên Vũ, lạnh băng nói.

Đang bay trên bầu trời Kỳ Lân nghe thấy, liền nhanh chóng xây nên một kết giới màu lam.

Lúc bản thể của Khinh Lôi bay ngang qua Hoàng Cung cũng đã kinh động đến các đại thần cùng Đông Mặc Khế đang thượng triều, mọi người thấy vậy, không một lời nói liền chạy đến Thánh Điện, vì thế ngay trước Thánh Điện đã có rất nhiều người bao quanh.

Nam tử nhìn thấy Quốc Sư đột nhiên xuất hiện, rồi kinh hoảng, nhìn Đế Dạ Hiên ôm Phượng Thiên Vũ vào trong lòng, lần này, coi như chấm hết, thế nhân đều nói Quốc Sư lạnh lùng bất cận nhân tình(không hợp với đạo làm người), hơn nữa còn mắc bệnh thích sạch sẽ, không thích tiếp xúc với người khác. Thế mà người trước mắt hắn đang ôm nử tử kia vào lòng, chuyện này là sao, tất cả lời đồn đều sai sao?

"Ngươi đáng chết."

Âm thanh lạnh băng rét thấu tận xương vang vọng toàn bộ Thánh Điện.

Những người ở phía đứng ở phía bên ngoài Thánh Điện, không dám đi vào, bon họ biết rất rõ, bước chân vào Thánh Điện sẽ không còn đường ra.

Nam tử lấy ra thanh tử kiếm, nhìn Đế Dạ Hiên, nói: "Quốc Sư đại nhân, chỉ là hiểu lầm mà thôi."

"Dạ Hiên. ."

Phượng Thiên Vũ khẽ gọi, Đế Dạ Hiên nghe được, cúi đầu nói: "Nha đầu, không sao, đã có ta ở đây."

"Không sao, có ta ở đây!"

Những lời này quanh quẩn bên tai Phượng Thiên Vũ, chưa từng có người nào nói với nàng như vậy, không sao, có ta ở đây, vì nàng mạnh mẽ, nàng không cần, nhưng tại sao bây giờ khi nghe thấy lời này tâm của nàng thoáng chốc liền yên tĩnh.

Khuôn mặt trắng bệch gượng cười: "Ừ, ngươi ở đây rồi."

Nói xong, hai mắt liền nhắm lại, có hắn ở đây, nàng có thể an tâm rồi.

"Kinh Lôi, bảo hộ nàng."

Đế Dạ Hiên đem Phượng Thiên Vũ đặt ở trên lưng Kinh Lôi, quay người tiêu sái từng bước đi đến nam tử kia, mỗi một bước đi như một cú đấm thẳng vào trong lòng nam tử.

Tay áo vung lên, đại môn Thánh Điện chậm rãi mở ra, cách âm kết giới trong nháy mắt biến mất.

Đứng ở bên ngoài mọi người nghi hoặc nhìn vào đại môn Thánh Điện, không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì?

Một khắc sau, một đạo âm thanh lạnh băng vô tình lại êm ái truyền ra.

"Tất cả mọi người, tiến vào."

Mọi người đứng ở bên ngoài nghe thấy, đây là giọng nói của Quốc Sư đại nhân, không biết Quốc Sư gọi bọn họ vô để làm gì?

Đông Mặc Khế không nói một lời, dẫn đầu bước vào, khi thấy tình huống bên trong Thánh liền giật mình khiếp sợ, nhìn Đế Dạ Hiên không chút cảm xúc, rồi nhìn sang một thân hắc y che mặt, lập tức cảm thấy: "Cái người ngu ngốc ở đâu đến, lại dám chống lại Quốc Sư?"

Thấy Hoàng Thượng đã tiến vào, tất cả mọi người phía sau đều bắt đầu di chuyển.

Đông Ngự Phong nhìn tình huống bên trong, không khỏi nhíu mày, đã xảy ra chuyện gì?

Con mắt Đế Dạ Hiên đảo qua những người vừa tiến vào, lúc nhìn thấy Phượng Tiêu, liền dừng lại, sau đó ngược quay đầu nhìn về phía nam tử bịt mặt kia.

Nam tử nhíu mày, nhìn Đế Dạ Hiên, hỏi: "Quốc Sư đại nhân, không biết người cho gọi những người này tiến vào là có ý gì?"

Đế Dạ Hiên nghe vậy, cười lạnh một tiếng: "Đợi tí nữa ngươi sẽ biết có ý tứ gì."

Một khắc sau, thân thể đứng thẳng ở không trung, từ trên cao nhìn nam tử ở phía dưới, linh lực cường đại uy áp, áp bách thẳng tới nam tử.

Bị lực lượng cường đại uy áp nam tử liền quỳ trên mặt đất, trong lòng khiếp sợ không thôi, thực lực thật kinh khủng, không cần động thủ, chỉ cần phóng ra uy áp đã có thể áp bách được hắn, nếu động thủ, hắn chẳng phải là…. Ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có. !

Nghĩ đến đây, hắn liền gỡ miếng vải đen che mặt, một gương mặt tuấn mĩ liền xuất hiện trước mặt mọi người, chẳng qua là khuôn mặt rất âm khí, không có chút dương khí như những nam nhân bình thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện