"Ba…." một tiếng, trên mặt Phượng Thủy Linh liền in dấu một bàn tay
Phượng Thủy Linh kinh ngạc, đưa tay ôm lấy khuôn mặt bị đánh, khóe miệng tràn ra một ít máu tươi, liền thấy được lực đạo của cái tát kia là như thế nào.
"Ai? Ai dám đánh ta?" Phượng Thủy Linh nhìn về bốn phía, nàng rõ ràng thấy Phượng Thiên Vũ không có động, cho nên đánh nàng nhất định là một người khác.
"Là ta." Một đạo âm thanh khí phách vang lên!
Một bộ áo bào trắng xuất hiện bên người Phượng Thiên Vũ, khuôn mặt lạnh băng khi thấy Phượng Thiên Vũ liền ôn nhu mỉm cười.
Dung nhan tinh xảo của Tuyết Ảnh nổi bật trong ánh mặt trời, dễ dàng thu hút được sự chú ý của người khác, Phượng Thủy Linh quên cả việc mình bị đánh, nhìn dung nhan kinh diễm ấy khiến nàng tỉnh tỉnh mê mê nháy mắt, "Một nam hài thật là xinh đẹp. ."
Tuyết Ảnh không thèm để ý tới Phượng Thủy Linh, trong bàn tay liền xuất hiện những cánh Mạn Đà Sa hoa yêu mị: "Dám nhục mạ mẫu thân, chết!"
Giọng nói lạnh băng, làm cho Phượng Thủy Linh khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, nhìn Tuyết Ảnh đứng bên cạnh Phượng Thiên Vũ, liền tức giận nói, "Tiểu quỷ, ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không?"
Tuyết Ảnh ngước mắt, cánh môi cười lạnh, "Bản tôn không để cho ngươi hồn phi phách tán, là đã tốt lắm rồi."
Trước giờ nàng luôn ỷ vào thân phận để khi dễ người khác, nay nghe được hàn ý như vậy liền sợ tới mức vội lui về phía sau, phẫn nộ hét một tiếng: "Liệt Diễm Sói, đi ra!"
Dứt lời, chỉ thấy một ngọn hỏa diễm sáng lên sau đó xuất hiện một con sói, thân thể cực lớn, một luồng không khí nóng rực đập vào mặt, Liệt Diễm Sói rống lên một tiếng, móng vuốt sắt nhọn gãi gãi trên mặt đất, con mắt màu xanh phát ra sự hưng phấn, nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ cùng Tuyết Ảnh, tựa như nhìn thấy đồ ăn ngon, không thể kiên nhẫn chờ đợi liền tiến lên mà thưởng thức!
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, Linh thú cấp ba, cấp bậc này không phải quá thấp?Thế nhưng Ảnh nhi là cấm kỵ Thần Thú, là cấm kị Thần Thú đó nha!
Phượng Thủy Linh nhìn thấy Phượng Thiên Vũ nhíu mày, liền cười đắc ý, cho rằng nàng đang sợ hãi, kiêu ngạo nhìn Phượng Thiên Vũ, "Tiểu tiện nhân, sợ rồi sao, hôm nay ta sẽ cho Liệt Diễm Sói ăn ngươi."
Liệt Diễm Sói như hiểu được, gào thét hướng Phượng Thiên Vũ đánh tới, Phượng Thiên Vũ liền kéo Thanh Ngư đang ngu ngơ lui về phía sau vài bước, nàng thực lực vốn là cao cấp Linh Tôn, muốn giết một cái Linh Thú cấp ba này thì quá dễ dàng, nhưng hiện tại nàng không muốn bại lộ quá nhiều, đằng sau còn rất nhiều ẩn khúc mà nàng chưa giải đáp được.
Phượng Thủy Linh nhìn Phượng Thiên Vũ lui về phía sau, cười nhạo nói, "Ha ha. Đúng là một đứa phế vật, chưa bao giờ thấy qua ma thú phải không, thật sự là đáng thương a."
Tuyết Ảnh đứng ở trước mặt Phượng Thiên Vũ, thân thể nhỏ bé cùng so sánh với Liệt Diễm Sói tựa như một con kiến nhỏ bé, thế nhưng toàn thân lại tỏa ra khí tức lạnh lùng cùng cao ngạo làm cho người ta thật khó mà dời tầm mắt!
“Một cái phế vật cấp thấp mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt bản tôn hay sao?."
Ngay sau đó, một cỗ khí uy áp của huyết mạch cấm kỵ Thần Thú dũng mãnh lao tới Liệt Diễm Sói cùng Phượng Thủy Linh.
Cuồng phong bốn phía nổi lên, Phượng Thiên Vũ tràn lên sự hưng phấn, nhìn những sợi tóc trắng tung bay trước mắt, trong lòng thầm nghĩ, "Uh, không tệ, rất cường đại!"
Một Linh Thú cấp ba sao có thể chịu được sự uy áp của huyết mạch cấm kỵ Thần Thú, ô ô một tiếng, liền té trên mặt đất, mặc cho người ta chém giết. Khuôn mặt Phượng Thủy Linh trắng bệch quỳ sụp xuống, trong mắt tràn ra sự sợ hãi, thiếu niên kia thật là khủng khiếp, up áp cường đại như vậy, ngay cả phụ thân là trung cấp Linh Tôn còn chưa phát ra uy áp mạnh như vậy, chẳng lẽ….Nghĩ như vậy, Phượng Thủy Linh càng thêm e ngại run rẩy.
Uy áp của Tuyết Ảnh phát ra nhưng vẫn khống chế để không đả thương đến Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư.
Phượng Thiên Vũ mỉm cười cất bước đi đến bên Phượng Thủy Linh, cước bộ nhẹ nhàng, bộ dáng kia trông thật là nhàn nhã!
Phượng Thiên Vũ đến trước mặt Phượng Thủy Linh, từ trên cao nhìn nàng, khóe miệng nở ra nụ cười, "Tam muội, thế này là thế nào đây? Sao muội đưa tới cho tỷ tỷ một con sói lớn như vậy, có phải muội biết dạo gần đây tỷ tỷ sinh hoạt không tốt, không có thịt ăn, nến cố ý đưa tới cho tỷ sao?"
Một nụ cười, khuynh thành tuyệt sắc, nhưng lại làm cho Phượng Thủy Linh hoảng sợ, run rẩy chỉ vào Phượng Thiên Vũ: "Phượng Thiên Vũ, ngươi, ngươi không phải là người, ngươi chính là ma quỷ!"
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, liền cười to: "Là ma cũng tốt, là quỹ cũng được, là Thần cũng thế, ai tốt với ta, ta tốt gấp mười lần, ai hại ta, ta hoàn trả gấp trăm lần, Phượng Thủy Linh, ngươi nói, ta phải đối với ngươi như thế nào đây? "Không bằng phế đi đan điền của ngươi, cho ngươi nếm thử tư vị của một phế vật là như thế nào nha?" Ngữ khí ôn hòa, nhưng lại đủ làm cho Phượng Thủy Linh run rẩy không thôi.
"Phượng Thiên Vũ, ngươi dám. Phụ thân cùng đại tỷ sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Phải không?" Phượng Thiên Vũ không đáp mà hỏi lại, "Ảnh nhi, phế đi đan điền của nàng."
Phượng Thủy Linh mở to hai mắt, không thể tin nổi, mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ, nàng đã mang phụ thân ra uy hiếp như vậy, thế mà nàng ta, nàng ta vẫn dám làm, không phải nàng ta sợ nhất là phụ thân sao?
Hồng mâu khẽ nheo, những bông hoa tử vong quỷ dị bay về phía Phượng Thủy Linh. Tiếng đan điền vỡ vụn vang lên.
Trong chốc lát từng tiếng hét thảm thiết vang lên , "A. . Không. .. Không….. !" rồi liền hôn mê bất tỉnh.
Đan điền của Phượng Thủy Linh nhanh chóng vỡ vụn, từ nay về sau nàng không thể tu luyện Linh lực nữa rồi!
Phượng Thiên Vũ quay người, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tuyết Ảnh đi đến trước mặt Trương ma ma cùng Thúy Hồng.
Phượng Thiên Vũ cười lạnh, đá đá hai người đang té trên mặt đất kia: "Mang tiểu thư của các ngươi cùng con sói kia cút ngay cho ta, đừng nằm ở đây ô uế chỗ của ta."
Ngay lúc này, Tuyết Ảnh nhanh chóng phát ra uy áp chóng mặt nhìn hai người bọn họ. Vừa rồi sự lợi hại của tiểu hài tửnày bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy, không thể nghĩ đến bên người Phượng Thiên Vũ còn người lợi hại như vậy!
"Vâng. Nhị tiểu thư, chúng ta lăn ngay đây ạ”. Thúy Hồng đỡ Trương ma ma dậy, những người khác mang Liệt Diễm Sói vội vàng chạy khỏi viện! Hiện tại ai còn dám gọi nàng là phế vật, liền chết không biết vì sao a!
Nhìn bọn họ chay như bay, Phượng Thiên Vũ líu lưỡi, mang một con sói lớn như vậy thế mà vẫn có thể chạy được a, đúng là tiềm lực của con người không ai biết được…
"Tiểu. . Tiểu thư." Thanh Ngư hoàn hồn, nhìn tiểu hài tử bên người tiểu thư, miệng há thành chữ O, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ!
Phượng Thiên Vũ cười cười, vỗ vai Thanh Ngư, "Được rồi, đừng lo lắng nữa, đi theo ta vào thôi!"
Đợi ba người tiến vào trong phòng, Tuyết Ảnh ngồi vào ghế, trên mặt lạnh lùng tàn khốc!
Thanh Ngư ngẩng đầu, lén lút nhìn Tuyết Ảnh, thấy khuôn mặt hắn rồi lại nhớ tới tình huống khi nãy, nàng thật sự là rất sợ!
Phượng Thiên Vũ nhìn ra vẻ mặt sợ hãi của Thanh Ngư, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Ảnh, "Ảnh nhi, cười chút nha, đừng nghiêm túc quá như vậy!"
Tuyết Ảnh bất đắc dĩ, "Mẫu thân."
"Tiểu thư. !" Thanh Ngư hét lên.
"Thanh Ngư, chuyện hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, bọn họ là sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, ta rồi cũng sẽ đi khỏi cái ngôi nhà này, ngươi có can tâm tình nguyện theo ta không?" Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt nói, nàng biết sự tình của ngày hôm nay sẽ chưa chấm dứt được, đối với nàng thì không sao, nhưng còn Thanh Ngư, nàng muốn cho Thanh Ngư một sự lựa chọn!
"Tiểu thư, mặc kệ mọi chuyện như thế nào, Thanh Ngư đều nguyện ý đi theo người!" Ánh mắt Thanh Ngư kiên định:"Bất kể về sau tiểu thư có làm gì, có trở thành như thế nào, Thanh Ngư đều nguyện ý đi theo người."
"Nếu đã như vậy, ngươi hãy theo ta đi, Thanh Ngư, ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi phản bội, ta sẽ giết ngươi, hiểu không?"
"Vâng, tiểu thư, Thanh Ngư đã hiểu." Thanh Ngư ánh mắt sáng rực, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ phản bội tiểu thư.
Phượng Thủy Linh kinh ngạc, đưa tay ôm lấy khuôn mặt bị đánh, khóe miệng tràn ra một ít máu tươi, liền thấy được lực đạo của cái tát kia là như thế nào.
"Ai? Ai dám đánh ta?" Phượng Thủy Linh nhìn về bốn phía, nàng rõ ràng thấy Phượng Thiên Vũ không có động, cho nên đánh nàng nhất định là một người khác.
"Là ta." Một đạo âm thanh khí phách vang lên!
Một bộ áo bào trắng xuất hiện bên người Phượng Thiên Vũ, khuôn mặt lạnh băng khi thấy Phượng Thiên Vũ liền ôn nhu mỉm cười.
Dung nhan tinh xảo của Tuyết Ảnh nổi bật trong ánh mặt trời, dễ dàng thu hút được sự chú ý của người khác, Phượng Thủy Linh quên cả việc mình bị đánh, nhìn dung nhan kinh diễm ấy khiến nàng tỉnh tỉnh mê mê nháy mắt, "Một nam hài thật là xinh đẹp. ."
Tuyết Ảnh không thèm để ý tới Phượng Thủy Linh, trong bàn tay liền xuất hiện những cánh Mạn Đà Sa hoa yêu mị: "Dám nhục mạ mẫu thân, chết!"
Giọng nói lạnh băng, làm cho Phượng Thủy Linh khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, nhìn Tuyết Ảnh đứng bên cạnh Phượng Thiên Vũ, liền tức giận nói, "Tiểu quỷ, ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không?"
Tuyết Ảnh ngước mắt, cánh môi cười lạnh, "Bản tôn không để cho ngươi hồn phi phách tán, là đã tốt lắm rồi."
Trước giờ nàng luôn ỷ vào thân phận để khi dễ người khác, nay nghe được hàn ý như vậy liền sợ tới mức vội lui về phía sau, phẫn nộ hét một tiếng: "Liệt Diễm Sói, đi ra!"
Dứt lời, chỉ thấy một ngọn hỏa diễm sáng lên sau đó xuất hiện một con sói, thân thể cực lớn, một luồng không khí nóng rực đập vào mặt, Liệt Diễm Sói rống lên một tiếng, móng vuốt sắt nhọn gãi gãi trên mặt đất, con mắt màu xanh phát ra sự hưng phấn, nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ cùng Tuyết Ảnh, tựa như nhìn thấy đồ ăn ngon, không thể kiên nhẫn chờ đợi liền tiến lên mà thưởng thức!
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, Linh thú cấp ba, cấp bậc này không phải quá thấp?Thế nhưng Ảnh nhi là cấm kỵ Thần Thú, là cấm kị Thần Thú đó nha!
Phượng Thủy Linh nhìn thấy Phượng Thiên Vũ nhíu mày, liền cười đắc ý, cho rằng nàng đang sợ hãi, kiêu ngạo nhìn Phượng Thiên Vũ, "Tiểu tiện nhân, sợ rồi sao, hôm nay ta sẽ cho Liệt Diễm Sói ăn ngươi."
Liệt Diễm Sói như hiểu được, gào thét hướng Phượng Thiên Vũ đánh tới, Phượng Thiên Vũ liền kéo Thanh Ngư đang ngu ngơ lui về phía sau vài bước, nàng thực lực vốn là cao cấp Linh Tôn, muốn giết một cái Linh Thú cấp ba này thì quá dễ dàng, nhưng hiện tại nàng không muốn bại lộ quá nhiều, đằng sau còn rất nhiều ẩn khúc mà nàng chưa giải đáp được.
Phượng Thủy Linh nhìn Phượng Thiên Vũ lui về phía sau, cười nhạo nói, "Ha ha. Đúng là một đứa phế vật, chưa bao giờ thấy qua ma thú phải không, thật sự là đáng thương a."
Tuyết Ảnh đứng ở trước mặt Phượng Thiên Vũ, thân thể nhỏ bé cùng so sánh với Liệt Diễm Sói tựa như một con kiến nhỏ bé, thế nhưng toàn thân lại tỏa ra khí tức lạnh lùng cùng cao ngạo làm cho người ta thật khó mà dời tầm mắt!
“Một cái phế vật cấp thấp mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt bản tôn hay sao?."
Ngay sau đó, một cỗ khí uy áp của huyết mạch cấm kỵ Thần Thú dũng mãnh lao tới Liệt Diễm Sói cùng Phượng Thủy Linh.
Cuồng phong bốn phía nổi lên, Phượng Thiên Vũ tràn lên sự hưng phấn, nhìn những sợi tóc trắng tung bay trước mắt, trong lòng thầm nghĩ, "Uh, không tệ, rất cường đại!"
Một Linh Thú cấp ba sao có thể chịu được sự uy áp của huyết mạch cấm kỵ Thần Thú, ô ô một tiếng, liền té trên mặt đất, mặc cho người ta chém giết. Khuôn mặt Phượng Thủy Linh trắng bệch quỳ sụp xuống, trong mắt tràn ra sự sợ hãi, thiếu niên kia thật là khủng khiếp, up áp cường đại như vậy, ngay cả phụ thân là trung cấp Linh Tôn còn chưa phát ra uy áp mạnh như vậy, chẳng lẽ….Nghĩ như vậy, Phượng Thủy Linh càng thêm e ngại run rẩy.
Uy áp của Tuyết Ảnh phát ra nhưng vẫn khống chế để không đả thương đến Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư.
Phượng Thiên Vũ mỉm cười cất bước đi đến bên Phượng Thủy Linh, cước bộ nhẹ nhàng, bộ dáng kia trông thật là nhàn nhã!
Phượng Thiên Vũ đến trước mặt Phượng Thủy Linh, từ trên cao nhìn nàng, khóe miệng nở ra nụ cười, "Tam muội, thế này là thế nào đây? Sao muội đưa tới cho tỷ tỷ một con sói lớn như vậy, có phải muội biết dạo gần đây tỷ tỷ sinh hoạt không tốt, không có thịt ăn, nến cố ý đưa tới cho tỷ sao?"
Một nụ cười, khuynh thành tuyệt sắc, nhưng lại làm cho Phượng Thủy Linh hoảng sợ, run rẩy chỉ vào Phượng Thiên Vũ: "Phượng Thiên Vũ, ngươi, ngươi không phải là người, ngươi chính là ma quỷ!"
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, liền cười to: "Là ma cũng tốt, là quỹ cũng được, là Thần cũng thế, ai tốt với ta, ta tốt gấp mười lần, ai hại ta, ta hoàn trả gấp trăm lần, Phượng Thủy Linh, ngươi nói, ta phải đối với ngươi như thế nào đây? "Không bằng phế đi đan điền của ngươi, cho ngươi nếm thử tư vị của một phế vật là như thế nào nha?" Ngữ khí ôn hòa, nhưng lại đủ làm cho Phượng Thủy Linh run rẩy không thôi.
"Phượng Thiên Vũ, ngươi dám. Phụ thân cùng đại tỷ sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Phải không?" Phượng Thiên Vũ không đáp mà hỏi lại, "Ảnh nhi, phế đi đan điền của nàng."
Phượng Thủy Linh mở to hai mắt, không thể tin nổi, mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ, nàng đã mang phụ thân ra uy hiếp như vậy, thế mà nàng ta, nàng ta vẫn dám làm, không phải nàng ta sợ nhất là phụ thân sao?
Hồng mâu khẽ nheo, những bông hoa tử vong quỷ dị bay về phía Phượng Thủy Linh. Tiếng đan điền vỡ vụn vang lên.
Trong chốc lát từng tiếng hét thảm thiết vang lên , "A. . Không. .. Không….. !" rồi liền hôn mê bất tỉnh.
Đan điền của Phượng Thủy Linh nhanh chóng vỡ vụn, từ nay về sau nàng không thể tu luyện Linh lực nữa rồi!
Phượng Thiên Vũ quay người, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tuyết Ảnh đi đến trước mặt Trương ma ma cùng Thúy Hồng.
Phượng Thiên Vũ cười lạnh, đá đá hai người đang té trên mặt đất kia: "Mang tiểu thư của các ngươi cùng con sói kia cút ngay cho ta, đừng nằm ở đây ô uế chỗ của ta."
Ngay lúc này, Tuyết Ảnh nhanh chóng phát ra uy áp chóng mặt nhìn hai người bọn họ. Vừa rồi sự lợi hại của tiểu hài tửnày bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy, không thể nghĩ đến bên người Phượng Thiên Vũ còn người lợi hại như vậy!
"Vâng. Nhị tiểu thư, chúng ta lăn ngay đây ạ”. Thúy Hồng đỡ Trương ma ma dậy, những người khác mang Liệt Diễm Sói vội vàng chạy khỏi viện! Hiện tại ai còn dám gọi nàng là phế vật, liền chết không biết vì sao a!
Nhìn bọn họ chay như bay, Phượng Thiên Vũ líu lưỡi, mang một con sói lớn như vậy thế mà vẫn có thể chạy được a, đúng là tiềm lực của con người không ai biết được…
"Tiểu. . Tiểu thư." Thanh Ngư hoàn hồn, nhìn tiểu hài tử bên người tiểu thư, miệng há thành chữ O, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ!
Phượng Thiên Vũ cười cười, vỗ vai Thanh Ngư, "Được rồi, đừng lo lắng nữa, đi theo ta vào thôi!"
Đợi ba người tiến vào trong phòng, Tuyết Ảnh ngồi vào ghế, trên mặt lạnh lùng tàn khốc!
Thanh Ngư ngẩng đầu, lén lút nhìn Tuyết Ảnh, thấy khuôn mặt hắn rồi lại nhớ tới tình huống khi nãy, nàng thật sự là rất sợ!
Phượng Thiên Vũ nhìn ra vẻ mặt sợ hãi của Thanh Ngư, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Ảnh, "Ảnh nhi, cười chút nha, đừng nghiêm túc quá như vậy!"
Tuyết Ảnh bất đắc dĩ, "Mẫu thân."
"Tiểu thư. !" Thanh Ngư hét lên.
"Thanh Ngư, chuyện hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, bọn họ là sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, ta rồi cũng sẽ đi khỏi cái ngôi nhà này, ngươi có can tâm tình nguyện theo ta không?" Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt nói, nàng biết sự tình của ngày hôm nay sẽ chưa chấm dứt được, đối với nàng thì không sao, nhưng còn Thanh Ngư, nàng muốn cho Thanh Ngư một sự lựa chọn!
"Tiểu thư, mặc kệ mọi chuyện như thế nào, Thanh Ngư đều nguyện ý đi theo người!" Ánh mắt Thanh Ngư kiên định:"Bất kể về sau tiểu thư có làm gì, có trở thành như thế nào, Thanh Ngư đều nguyện ý đi theo người."
"Nếu đã như vậy, ngươi hãy theo ta đi, Thanh Ngư, ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi phản bội, ta sẽ giết ngươi, hiểu không?"
"Vâng, tiểu thư, Thanh Ngư đã hiểu." Thanh Ngư ánh mắt sáng rực, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ phản bội tiểu thư.
Danh sách chương