Phượng Thiên Vũ nhìn thấy vậy, rất nhanh từ phía sau kéo Mộc Thương qua một bên, đối mặt với Đa Linh.
"Đa Linh, ngươi căn bản cũng không muốn giết bọn họ, ngươi tại sao phải tự làm khổ bản thân mình như vậy?" Phượng Thiên Vũ nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng cũng không biết có cảm xúc gì!
"Ngươi nói bậy." Nữ tử trong Đa Linh nghe xong, phản bác: "Ta chính là muốn giết hết bọn chúng."
Dứt lời, lần một lần nữa nhào tới Mộc Thương, Phượng Thiên Vũ bất đắc dĩ, không mang theo linh lực nàng chỉ sử dụng đến võ thuật để động thủ.
Đa Linh hiển nhiên không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ sẽ cùng nàng động thủ, lui về phía sau một bước, thân thể đứng lại, nhìn thẳng về phía Phượng Thiên Vũ: "Ngươi thật sự vì muốn bảo vệ bọn họ mà động thủ với ta sao?"
"Ta đáp ứng với bọn họ là phải chữa trị thật tốt cho Đa Linh, mà ngươi lại đang ở trong thân thể của Đa Linh."
"Hặc hặc, nói như vậy là ngươi muốn giết ta?" Đa Linh cười nói, chẳng qua là nụ cười ấy có biết đau bi thương: "Ngươi giết được ta, sẽ không còn giá trị với bọn họ, bọn hắn liền sẽ giết ngươi, ngươi có biết hay không?"
Đại trưởng lão nghe xong, khuôn mặt tức giận đỏ bừng: "Ngươi không nên nói lung tung, chúng ta làm sao có thể giết cô nương ấy."
"Đa Linh, chỉ cần bọn họ có ý nghĩ kia, ta sẽ diệt toàn bộ Tinh linh tộc." Phượng Thiên Vũ rất nghiêm túc nói, nếu Tinh linh tộc thật sự làm như vậy, nàng không ngại giết sạch bọn họ đâu.
Mộc Thương không thể hoài nghi nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, nữ nhân này là đang nói thật!
Mấy vị Trưởng lão của Tinh linh cũng kinh sợ, không ai dám đi chất vấn điều Phượng Thiên Vũ vừa nói!
"Ta vẫn muốn báo thù."
Đa Linh nói xong, ánh sáng màu xanh lam lập lòe vây xung quanh, một trận linh lực uy áp tản ra, ánh sáng màu xanh lam càng ngày càng mạnh, chiếu rọi nữa bầu trời, các tinh linh bị ánh sáng màu lam này hấp dẫn, chạy thẳng đến nơi phát ra ánh sáng.
Đế Dạ Hiên hai mắt híp lại, linh lực trên người nữ nhân này là mược lựu từ bên ngoài, có thể mượn linh lực từ bên ngoài sao? Phượng Thiên Vũ nghe thấy càng ngày càng nhiều tiếng bước chân, nói với ba vị Trưởng lão: "Người đến rất nhiều, đi ngăn bọn họ lại, bằng không làm bị thương người nào, ta sẽ không quản đâu."
Ba vị Trưởng lão nghe xong, đều đi ra ngoài.
"Không cho phép đi." Đa Linh phẫn nộ quát một tiếng, ba đạo ánh sáng màu lam bức tới ba vị Trưởng lão, Phượng Thiên Vũ vừa thấy, dùng sức mạnh Hồng Liên ngăn lại ánh sáng màu lam kia.
"Nha đầu, cẩn thận, nàng ta đang mượn sức mạnh của Thần Ma lệnh đó."
Âm thanh trầm thấp của Đế Dạ Hiên vang lên đánh tan được tia nghi hoặc, mặc dù chỉ là một mãnh vỡ củaThần Ma lệnh mà thôi, nhưng không thể xem thường, nếu không phải vì thế, phụ hoàng cùng mẫu thân bị phong ấn phải dùng đến sức mạnh của Thần Ma lệnh mới có thể giải trừ được.
"Thần Ma lệnh?"
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, nhíu mày nhìn về phía Đa Linh: "Ngươi làm sao có được mãnh vỡ của Thần Ma lệnh?"
"Ta tự nhiên có thôi." Đa Linh né qua Phượng Thiên Vũ, ánh sáng màu lam bắn ra bốn phía, bức tới Đa Mạc cùng Mộc Thương.
"Đa Linh, Thần Ma lệnh có lực lượng cường đại, bản thân ngươi lại có oán khí, nếu như ngươi là muốn giết bọn họ căn bản là không cần chờ tới bây giờ, vì sao bây giờ lại muốn giết bọn họ?" Phượng Thiên Vũ ngăn ánh sáng màu lam lại, để cho Đế Dạ Hiên bảo hộ Đa Mạc.
"Ta. . ." Đa Linh nhất thời không biết phải trả lời như thế nào!
"Đó là bởi vì ngay từ đầu ngươi không hề muốn giết bọn họ, Đa Linh ý chí không mạnh, ban ngày lại có thể trở về là chính mình, cũng bởi vì ngươi căn bản không muốn làm tổn hại đến Đa Linh, ngươi không muốn làm hại bọn họ, tại sao cứ phải cố tổn thương mình?"
Đa Mạc không thể tin được lỗ tai của mình, điều cô nương nói là sự thật sao?
"Ngươi nói bậy gì chứ, không phải là không nghĩ tới tổn thương cho bọn họ mà là ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho họ!" Đa Linh nói xong, ánh sáng màu lam phát ra mãnh liệt, song thủ kết ấn, từng đạo ánh sáng màu lam tựa như mũi tên nhọn vận sức chờ phát động, nàng chính là ra một đòn chí mạng!
Mũi tên nhọn màu lam rất nhanh bay đến những người kia, Phượng Thiên Vũ cũng bắt đầu hành động: "Kết giới, nhánh mây buộc chặt."
Sinh mệnh chi linh xây lên kết giới, những nhánh mây cực lớn buộc chặt thân thể của Đa Linh, làm cho nàng không thể động đậy.
"Ngươi." Đa Linh phẫn nộ không thể nói nên lời, nàng không nghĩ tới nàng(PTV) lại có thể điều khiển được cây cỏ.
Phượng Thiên Vũ nhìn thẳng vào Đa Linh, trong lòng thầm nói một câu: thực xin lỗi!
Nàng đối với những người kia cũng không quá ác liệt, nàng rõ ràng có thể làm tổn thương đến nàng(PTV), nhưng nàng không làm như vậy.
Đế Dạ Hiên từ trong kết giới đi ra, đi đến trước mặt Đa Linh, ngón tay thon dài dừng trên không trung, tìm kiếm vài lần, hai tay xây lên kết ấn, đang bị trói chặt nữ tử trong cơ thể Đa Linh cảm nhận được có một cỗ cường đại đang hấp lấy linh hồn của nàng, nàng như đang thoát ra khỏi thân thể của Đa Linh.
Mộc Thương nhìn Đế Dạ Hiên, trên khuôn mặt hiện lên sự kinh ngạc, có được hắc ám chi linh, lại có thể rút linh hồn ra khỏi thể xác, những điều này đều là người có sức mạnh hắc ám chi linh mới làm được sao? hắn rút cuộc là người nào?
Đế Dạ Hiên tăng thêm lực đạo, có thể nhìn thấy một đạo thân hình mơ hồ đang xuất ra từ trong cơ thể của Đa Linh.
Trong tay của nàng đang cầm một khối mãnh vỡ và sau đó rơi xuống đất, đã không còn sức mạnh của Thần Ma lệnh, hồn phách của nàng dần dần tiêu tán, thẳng đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Lại không biết Phượng Thiên Vũ đang suy nghĩ điều gì, hai ngàn năm qua nàng đã phải chịu biết bao tra tấn dằn vặt, cuối cùng xuất hiện một câu kia: cám ơn ngươi giúp ta giải thoát!
Đế Dạ Hiên nhặt mãnh vỡ Thần Ma lệnh lên, không hề đi quản Đa Linh vẫn còn đang bị trói buộc, đi đến bên Phượng Thiên Vũ: "Nha đầu."
"Ừ."
Nhánh mây biến mất, Đa Linh té xuống trên mặt đất, Mộc Thương trong nháy mắt tiếp được Đa Linh đang ngất xỉu kia.
Đa Mạc bước lên, nhìn Đa Linh đã khôi phục lại bộ dáng như trước, kích động quỳ đi: "Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương."
Phượng Thiên Vũ xoay người, đi ra ngoài.
Đế Dạ Hiên đem Thần Ma lệnh để vào trong không gian, hắn nhìn ra tâm tình của nha đầu đang không tốt!
"Nha đầu, đi đâu đó?"
"Dạ Hiên, chàng làm sao có thể rút được linh hồn?"
Nghi hoặc trong lòng, Phượng Thiên Vũ liền lên tiếng hỏi, ở trong địa lao của Phượng gia nàng cũng đã nghe qua, đây là một cấm kỵ chi thuật, như vậy Dạ Hiên sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?
"Nha đầu, cái này với ta mà nói không phải là một bí mật to lớn gì cả." Hắn là Đế Quân Ma giới, rút linh hồn ra khỏi thể xác là điều mà từ nhỏ hắn đã biết rõ.
"A, thì ra là thế." Phượng Thiên Vũ lại hiểu nhầm ý tứ của Đế Dạ Hiên, tưởng lầm rằng hắn học cao biết rộng, biết rõ cấm kỵ chi thuật không phải là việc khó gì!
Ra khỏi phòng, bên ngoài đang được rất nhiều tinh linh vây quanh, ba vị Trưởng lão đi ra ngoài nhìn thấy bọn họ, biết được Đa Linh không sao, cũng thật yên lòng.
"Cô nương, muốn đi sao?" Tam trưởng lão hỏi, bọn hắn còn chưa chiêu đãi cô nương được một bữa.
"Ừ, ta muốn đi về phía Tây Nam kia."
Đại trưởng lão nhíu mày: "Cô nương, phía Tây Nam kia chính là cấm địa."
Phượng Thiên Vũ cười cười: "Là cấm địa đối với Tinh Linh tộc của các ngươi thôi, ta là nhân loại."
Không để ý tới những người phía sau lưng, Phượng Thiên Vũ lôi kéo Đế Dạ Hiên đi đến cấm địa phía Tây Nam kia, tuy rằng đã lấy được Thần Ma lệnh rồi, nhưng mà còn con Hỏa Kỳ Lân này nàng cũng sẽ không bỏ qua, có thể nói chuyện, tối thiểu cũng đã là cấp bậc Thần Thú, đồ tốt như vậy nàng làm sao có thể buông tha! Ha ha
Đế Dạ Hiên quay đầu, thấy hai mắt Phượng Thiên Vũ đang tỏa sáng, không khỏi cưng chiều cười cười, lúc nãy nha đầu không phải còn rất thương tâm hay sao?
Hai người rời đi một hồi, cũng đã đến khu cấm địa, nhìn cảnh vật xinh đẹp trước mặt, Phượng Thiên Vũ xoắn xuýt một rồi, sớm biết như vậy nàng nên mang theo Mộc Thương mới phải, rộng lớn như vậy, nàng biết đi nơi nào mà tìm cái sơn động kia, chứ đừng nói tới conHỏa Kỳ Lân!
"Đa Linh, ngươi căn bản cũng không muốn giết bọn họ, ngươi tại sao phải tự làm khổ bản thân mình như vậy?" Phượng Thiên Vũ nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng cũng không biết có cảm xúc gì!
"Ngươi nói bậy." Nữ tử trong Đa Linh nghe xong, phản bác: "Ta chính là muốn giết hết bọn chúng."
Dứt lời, lần một lần nữa nhào tới Mộc Thương, Phượng Thiên Vũ bất đắc dĩ, không mang theo linh lực nàng chỉ sử dụng đến võ thuật để động thủ.
Đa Linh hiển nhiên không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ sẽ cùng nàng động thủ, lui về phía sau một bước, thân thể đứng lại, nhìn thẳng về phía Phượng Thiên Vũ: "Ngươi thật sự vì muốn bảo vệ bọn họ mà động thủ với ta sao?"
"Ta đáp ứng với bọn họ là phải chữa trị thật tốt cho Đa Linh, mà ngươi lại đang ở trong thân thể của Đa Linh."
"Hặc hặc, nói như vậy là ngươi muốn giết ta?" Đa Linh cười nói, chẳng qua là nụ cười ấy có biết đau bi thương: "Ngươi giết được ta, sẽ không còn giá trị với bọn họ, bọn hắn liền sẽ giết ngươi, ngươi có biết hay không?"
Đại trưởng lão nghe xong, khuôn mặt tức giận đỏ bừng: "Ngươi không nên nói lung tung, chúng ta làm sao có thể giết cô nương ấy."
"Đa Linh, chỉ cần bọn họ có ý nghĩ kia, ta sẽ diệt toàn bộ Tinh linh tộc." Phượng Thiên Vũ rất nghiêm túc nói, nếu Tinh linh tộc thật sự làm như vậy, nàng không ngại giết sạch bọn họ đâu.
Mộc Thương không thể hoài nghi nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, nữ nhân này là đang nói thật!
Mấy vị Trưởng lão của Tinh linh cũng kinh sợ, không ai dám đi chất vấn điều Phượng Thiên Vũ vừa nói!
"Ta vẫn muốn báo thù."
Đa Linh nói xong, ánh sáng màu xanh lam lập lòe vây xung quanh, một trận linh lực uy áp tản ra, ánh sáng màu xanh lam càng ngày càng mạnh, chiếu rọi nữa bầu trời, các tinh linh bị ánh sáng màu lam này hấp dẫn, chạy thẳng đến nơi phát ra ánh sáng.
Đế Dạ Hiên hai mắt híp lại, linh lực trên người nữ nhân này là mược lựu từ bên ngoài, có thể mượn linh lực từ bên ngoài sao? Phượng Thiên Vũ nghe thấy càng ngày càng nhiều tiếng bước chân, nói với ba vị Trưởng lão: "Người đến rất nhiều, đi ngăn bọn họ lại, bằng không làm bị thương người nào, ta sẽ không quản đâu."
Ba vị Trưởng lão nghe xong, đều đi ra ngoài.
"Không cho phép đi." Đa Linh phẫn nộ quát một tiếng, ba đạo ánh sáng màu lam bức tới ba vị Trưởng lão, Phượng Thiên Vũ vừa thấy, dùng sức mạnh Hồng Liên ngăn lại ánh sáng màu lam kia.
"Nha đầu, cẩn thận, nàng ta đang mượn sức mạnh của Thần Ma lệnh đó."
Âm thanh trầm thấp của Đế Dạ Hiên vang lên đánh tan được tia nghi hoặc, mặc dù chỉ là một mãnh vỡ củaThần Ma lệnh mà thôi, nhưng không thể xem thường, nếu không phải vì thế, phụ hoàng cùng mẫu thân bị phong ấn phải dùng đến sức mạnh của Thần Ma lệnh mới có thể giải trừ được.
"Thần Ma lệnh?"
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, nhíu mày nhìn về phía Đa Linh: "Ngươi làm sao có được mãnh vỡ của Thần Ma lệnh?"
"Ta tự nhiên có thôi." Đa Linh né qua Phượng Thiên Vũ, ánh sáng màu lam bắn ra bốn phía, bức tới Đa Mạc cùng Mộc Thương.
"Đa Linh, Thần Ma lệnh có lực lượng cường đại, bản thân ngươi lại có oán khí, nếu như ngươi là muốn giết bọn họ căn bản là không cần chờ tới bây giờ, vì sao bây giờ lại muốn giết bọn họ?" Phượng Thiên Vũ ngăn ánh sáng màu lam lại, để cho Đế Dạ Hiên bảo hộ Đa Mạc.
"Ta. . ." Đa Linh nhất thời không biết phải trả lời như thế nào!
"Đó là bởi vì ngay từ đầu ngươi không hề muốn giết bọn họ, Đa Linh ý chí không mạnh, ban ngày lại có thể trở về là chính mình, cũng bởi vì ngươi căn bản không muốn làm tổn hại đến Đa Linh, ngươi không muốn làm hại bọn họ, tại sao cứ phải cố tổn thương mình?"
Đa Mạc không thể tin được lỗ tai của mình, điều cô nương nói là sự thật sao?
"Ngươi nói bậy gì chứ, không phải là không nghĩ tới tổn thương cho bọn họ mà là ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho họ!" Đa Linh nói xong, ánh sáng màu lam phát ra mãnh liệt, song thủ kết ấn, từng đạo ánh sáng màu lam tựa như mũi tên nhọn vận sức chờ phát động, nàng chính là ra một đòn chí mạng!
Mũi tên nhọn màu lam rất nhanh bay đến những người kia, Phượng Thiên Vũ cũng bắt đầu hành động: "Kết giới, nhánh mây buộc chặt."
Sinh mệnh chi linh xây lên kết giới, những nhánh mây cực lớn buộc chặt thân thể của Đa Linh, làm cho nàng không thể động đậy.
"Ngươi." Đa Linh phẫn nộ không thể nói nên lời, nàng không nghĩ tới nàng(PTV) lại có thể điều khiển được cây cỏ.
Phượng Thiên Vũ nhìn thẳng vào Đa Linh, trong lòng thầm nói một câu: thực xin lỗi!
Nàng đối với những người kia cũng không quá ác liệt, nàng rõ ràng có thể làm tổn thương đến nàng(PTV), nhưng nàng không làm như vậy.
Đế Dạ Hiên từ trong kết giới đi ra, đi đến trước mặt Đa Linh, ngón tay thon dài dừng trên không trung, tìm kiếm vài lần, hai tay xây lên kết ấn, đang bị trói chặt nữ tử trong cơ thể Đa Linh cảm nhận được có một cỗ cường đại đang hấp lấy linh hồn của nàng, nàng như đang thoát ra khỏi thân thể của Đa Linh.
Mộc Thương nhìn Đế Dạ Hiên, trên khuôn mặt hiện lên sự kinh ngạc, có được hắc ám chi linh, lại có thể rút linh hồn ra khỏi thể xác, những điều này đều là người có sức mạnh hắc ám chi linh mới làm được sao? hắn rút cuộc là người nào?
Đế Dạ Hiên tăng thêm lực đạo, có thể nhìn thấy một đạo thân hình mơ hồ đang xuất ra từ trong cơ thể của Đa Linh.
Trong tay của nàng đang cầm một khối mãnh vỡ và sau đó rơi xuống đất, đã không còn sức mạnh của Thần Ma lệnh, hồn phách của nàng dần dần tiêu tán, thẳng đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Lại không biết Phượng Thiên Vũ đang suy nghĩ điều gì, hai ngàn năm qua nàng đã phải chịu biết bao tra tấn dằn vặt, cuối cùng xuất hiện một câu kia: cám ơn ngươi giúp ta giải thoát!
Đế Dạ Hiên nhặt mãnh vỡ Thần Ma lệnh lên, không hề đi quản Đa Linh vẫn còn đang bị trói buộc, đi đến bên Phượng Thiên Vũ: "Nha đầu."
"Ừ."
Nhánh mây biến mất, Đa Linh té xuống trên mặt đất, Mộc Thương trong nháy mắt tiếp được Đa Linh đang ngất xỉu kia.
Đa Mạc bước lên, nhìn Đa Linh đã khôi phục lại bộ dáng như trước, kích động quỳ đi: "Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương."
Phượng Thiên Vũ xoay người, đi ra ngoài.
Đế Dạ Hiên đem Thần Ma lệnh để vào trong không gian, hắn nhìn ra tâm tình của nha đầu đang không tốt!
"Nha đầu, đi đâu đó?"
"Dạ Hiên, chàng làm sao có thể rút được linh hồn?"
Nghi hoặc trong lòng, Phượng Thiên Vũ liền lên tiếng hỏi, ở trong địa lao của Phượng gia nàng cũng đã nghe qua, đây là một cấm kỵ chi thuật, như vậy Dạ Hiên sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?
"Nha đầu, cái này với ta mà nói không phải là một bí mật to lớn gì cả." Hắn là Đế Quân Ma giới, rút linh hồn ra khỏi thể xác là điều mà từ nhỏ hắn đã biết rõ.
"A, thì ra là thế." Phượng Thiên Vũ lại hiểu nhầm ý tứ của Đế Dạ Hiên, tưởng lầm rằng hắn học cao biết rộng, biết rõ cấm kỵ chi thuật không phải là việc khó gì!
Ra khỏi phòng, bên ngoài đang được rất nhiều tinh linh vây quanh, ba vị Trưởng lão đi ra ngoài nhìn thấy bọn họ, biết được Đa Linh không sao, cũng thật yên lòng.
"Cô nương, muốn đi sao?" Tam trưởng lão hỏi, bọn hắn còn chưa chiêu đãi cô nương được một bữa.
"Ừ, ta muốn đi về phía Tây Nam kia."
Đại trưởng lão nhíu mày: "Cô nương, phía Tây Nam kia chính là cấm địa."
Phượng Thiên Vũ cười cười: "Là cấm địa đối với Tinh Linh tộc của các ngươi thôi, ta là nhân loại."
Không để ý tới những người phía sau lưng, Phượng Thiên Vũ lôi kéo Đế Dạ Hiên đi đến cấm địa phía Tây Nam kia, tuy rằng đã lấy được Thần Ma lệnh rồi, nhưng mà còn con Hỏa Kỳ Lân này nàng cũng sẽ không bỏ qua, có thể nói chuyện, tối thiểu cũng đã là cấp bậc Thần Thú, đồ tốt như vậy nàng làm sao có thể buông tha! Ha ha
Đế Dạ Hiên quay đầu, thấy hai mắt Phượng Thiên Vũ đang tỏa sáng, không khỏi cưng chiều cười cười, lúc nãy nha đầu không phải còn rất thương tâm hay sao?
Hai người rời đi một hồi, cũng đã đến khu cấm địa, nhìn cảnh vật xinh đẹp trước mặt, Phượng Thiên Vũ xoắn xuýt một rồi, sớm biết như vậy nàng nên mang theo Mộc Thương mới phải, rộng lớn như vậy, nàng biết đi nơi nào mà tìm cái sơn động kia, chứ đừng nói tới conHỏa Kỳ Lân!
Danh sách chương