Phó Diên Thăng phả ra một hơi thuốc, cười nói: "Cậu điều tra được nhiều thứ như thế cơ mà, từ việc AiWei ăn cắp nguyên liệu rồi nhái thiết kế của MeiWei, cho đến vấn đề về tác phong làm việc của riêng Lưu Kì, để lộ ra bất kì cái nào cũng có thể gây xôn xao dư luận. Đến lúc ấy, dư luận sẽ trở thành vũ khí của cậu, buộc MeiWei phải chủ động đứng ra xử lí."
Được Phó Diên Thăng chỉ điểm, Thích Tự cũng ngộ ra luôn.
Vấn đề là trước giờ hắn chưa từng làm chuyện này, cũng không nắm rõ thái độ và ý kiến của công chúng trong nước, chỉ sợ lại để việc nó vượt ra khỏi tầm kiểm soát...
Trong lúc còn đang băn khoăn lo lắng, hắn đã nghe thấy Phó Diên Thăng nói tiếp: "Cho tôi ít giấy bút đi."
Thích Tự hơi ngạc nhiên, lập tức chạy đi lấy mấy tờ giấy có in logo khách sạn.
Phó Diên Thăng buông thuốc, nhận lấy giấy bút rồi giải thích: "Đúng là chúng ta muốn lợi dụng dư luận, nhưng tuyệt đối không thể làm ẩu. Nước dâng được thuyền thì cũng lật được thuyền, mục đích của chúng ta là phơi bày hành vi vi phạm tồn đọng trong công ti, là đả kích tội phạm chứ không phải bản thân công ti. Vì vậy để đảm bảo phản ứng của công chúng không vượt ngoài tầm kiểm soát, giảm thiểu tối đa thiệt hại cho MeiWei trong suốt quá trình thực hiện kế hoạch này, việc thả ra những chứng cứ mà cậu hiện có trong tay theo trình tự nào, bằng cách nào và vào lúc nào đều phải được phân tích và thiết kế có hệ thống..."
Lo lắng mới rồi của Thích Tự cũng lập tức bị lời giảng giải của Phó Diên Thăng thổi bay.
Trí tuệ của người kia được ngòi bút thuần thục ghi lại xuống mặt giấy, vẽ ra một phương án sơ bộ vô cùng quy củ và mạch lạc—mục đích, kế hoạch, người cần tìm, vấn đề cần giải quyết, không thiếu thứ gì.
Thích Tự chỉ đưa cho Phó Diên Thăng một cây bút bi rất rất bình thường của khách sạn, nhưng ở trong mắt hắn lúc này, khí chất mà người kia tỏa ra còn thu hút hơn bất kì ông trùm tài chính kí tên bằng bút máy nạm vàng nào ngoài kia.
...
Do tình hình khẩn cấp, Thích Tự phải mời phóng viên Dương đến khách sạn theo chỉ thị của Phó Diên Thăng ngay tối ấy.
Đúng vậy, muốn lợi dụng dư luận thì sự lựa chọn tốt nhất chính là phóng viên Dương.
Sau khi biết về kế hoạch của bọn họ, phóng viên Dương cũng không khỏi kinh ngạc, bật cười nhìn Thích Tự đánh giá: "Chuyện các ngành nghề lợi dụng dư luận để đạt được mục đích thì chẳng hiếm hoi gì, nhưng đây là lần đầu tiên bác thấy con trai của chủ quản công ti muốn tấn công doanh nghiệp nhà mình luôn đấy... kể ra chắc cũng chẳng ai dám tin."
Bản thân Thích Tự còn chẳng dám tin là chuyện sẽ đi đến nước này, nhưng hiện tại hắn phải chạy đua với tốc độ ứng phó của nhà họ Khâu, cũng không dư thời gian để mà do dự hay chần chờ.
Hắn chọn tin vào trực giác của mình, tin vào sự liêm chính của Phó Diên Thăng.
Ba người bàn bạc trong phòng Thích Tự mãi đến khuya, về cơ bản đã xác định được bước đầu tiên của kế hoạch.
Phải khi phóng viên Dương chuẩn bị rời đi, Thích Tự mới phát hiện ra là đã hai giờ sáng.
Hắn đứng dậy tiễn phóng viên Dương ra tận cửa, quay về vẫn thấy Phó Diên Thăng chăm chăm nhìn vào phương án vừa trao đổi, giống như đang tìm kĩ lại xem có còn lỗ hổng nào hay không.
Nhìn dáng vẻ chuyên chú của đối phương, Thích Tự lại thấy lòng khẽ động, cảm giác may mắn hơn bao giờ hết vì đã giữ được đối phương lại bên mình.
Trong đầu chợt hiện ra mấy điều khoản bổ sung đã kí với Phó Diên Thăng, khiến Thích Tự có hơi thẹn thùng, nhưng rồi cũng siết chặt nắm tay, quyết tâm đi tới.
"Thầy Phó..." Thích Tự thấp giọng gọi đối phương.
"Hửm?" Phó Diên Thăng ngẩng đầu lên.
Thích Tự chống một gối lên sofa, cũng như bao chàng trai khác khi mới sa vào lưới tình, không kìm nổi rung động mà đưa tay vuốt ve tóc mai người thương, rồi ngại ngùng nhắm mắt, chủ động rướn người dâng môi của mình cho đối phương.
Sau vài giây kinh ngạc, Phó Diên Thăng cũng nhanh chóng phản ứng lại, hừ mũi ra một tiếng cười nhẹ rồi vươn tay giữ gáy cậu trai, khiến nụ hôn trở nên ngày một sâu.
Hai giờ đêm, sau tất cả những công chuyện mệt mỏi, cảm giác như nắng hạn gặp mưa rào.
Nụ hôn qua đi, Phó Diên Thăng nhìn thẳng vào mắt Thích Tự, hơi thở còn chưa hết hỗn loạn: "Sao nay chủ động thế?"
Thích Tự bưng mặt đối phương nhìn từ trên xuống, hỏi: "Không thích à?"
Âm cuối hơi run để lộ ra sự căng thẳng, nhưng cũng chẳng làm mất đi điệu bộ ngạo nghễ khiến Phó Diên Thăng mê mẩn ở hắn.
"Thích..." Phó Diên Thăng nắm lấy cổ tay hắn, "Càng thế càng tốt."
Thích Tự cười cười, lại ấn môi lên trán đối phương như một phần thưởng nữa, nói: "Hôm nay bắt anh vất vả nhiều rồi, cảm ơn." Sau đó dằn mình đứng dậy, nói: "Trễ thế này rồi, anh có định... về không?"
Phó Diên Thăng vẫn ngồi trên sofa, nhìn Thích Tự vài giây rồi mới nói: "Ừ, chứ không lẽ ngủ lại với cậu?"
Thích Tự: "..."
Kì thực hắn thấy, Phó Diên Thăng có muốn ngủ lại cũng chẳng sao...
Vậy mà Phó Diên Thăng lại lí trí lạ thường: "Thôi, muốn ngủ thì về sau vẫn còn nhiều cơ hội. Sáng sớm mai tôi phải theo cậu đi họp nữa, về nhà mới có quần áo nghiêm chỉnh."
Thích Tự: "..."
Nhớ tới cuộc họp kia, Thích Tự lại bắt đầu lo lắng: "Ngày mai sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Hắn đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh hoành tráng với ba, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được tham dự vào sự kiện quan trọng như hội nghị chiến lược của tập đoàn, chưa kể hình như ba còn có ý định giao cho hắn nhiệm vụ trọng yếu gì đó, cho nên Thích Tự mới khó lòng nén nổi cảm giác căng thẳng như vậy.
Phó Diên Thăng: "Chủ yếu là có mặt để làm quen với tình tình và một vài nhân viên sẽ cùng làm việc sau này thôi, chắc cậu cũng không cần nói gì đâu, đừng căng thẳng."
Thích Tự nhẹ thở phào, tạm biệt Phó Diên Thăng xong cũng đi chuẩn bị quần áo cho ngày mai, tắm rửa một chút rồi lên giường.
Đến khi nằm xuống, Thích Tự lại không nhịn được mà gặm nhấm dư vị từ nụ hôn hồi nãy với Phó Diên Thăng...
Thần kinh như có nước ấm xối quá, tê tê dại dại.
Đúng là thích thật...
*
10h sáng hôm sau, phòng hội nghị cao cấp tại trụ sở tập đoàn Tư Nguyên đã không còn chỗ trống.
Thích Nguyên Thành, Tư Lại, Vương Trăn Đống cùng một loạt các cổ đông lớn và quản lí cấp cao đều đang tụ về đây, họp bàn về kế hoạch phát triển của tập đoàn trong sáu tháng cuối năm.
Sau một tiếng rưỡi giới thiệu và vắn tắt, tất cả cùng tiến về phòng tiệc để dùng bữa trước.
Thích Tự nghe thấy ai đó vừa gọi tên mình, quay lại mới biết thì ra là Hứa Kính.
"Hứa Kính? Sao anh lại ở đây?" Từ hôm Hứa Kính giải quyết giúp hắn sự vụ với Tư Hàng và Đường Vĩ Diệp đến giờ, hai người cũng chưa có thời gian gặp lại.
"Anh là CEO công ti dưới quyền Tư Nguyên mà, đương nhiên phải có mặt rồi." Hứa Kính cũng bất ngờ khi gặp Thích Tự, "Cậu thì sao, chẳng phải còn đang thực tập ở MeiWei à? Sao chưa gì bác trai đã để cậu tham gia vào mấy cuộc họp này rồi? Đến học hỏi hả?"
Hứa Kính đang nói dở, bỗng trông thấy Phó Diên Thăng chậm rãi bước đến ở sau lưng Thích Tự.
Đối phương đi tới phía sau Thích Tự thì dừng lại, Hứa Kính lại càng giật mình, có vẻ không hiểu sao người này cũng xuất hiện ở đây: "Vị này là, người anh đã gặp ở quán bar hôm ấy... bạn mạng của em hả?"
Thích Tự nhíu mày, rõ ràng là hắn đã giới thiệu tên tuổi nghề nghiệp đàng hoàng của Phó Diên Thăng, nghe Hứa Kính vẫn gọi người kia là "bạn mạng" mà không khỏi nhạy cảm.
"Anh Hứa Kính, hiện tại Thầy Phó đã là cố vấn thương vụ của em." Thích Tự giải thích.
Phó Diên Thăng lịch sự đưa tay ra với Hứa Kính: "Hứa tổng, lại gặp rồi."
Con ngươi Hứa Kính co lại, nụ cười vẫn nở nhưng ngày càng lạnh đi, hắn bắt lấy tay Phó Diên Thăng, khách khí nói một câu "Hân hạnh gặp lại Phó tổng." rồi lập tức quay ra hỏi Thích Tự: "Cố vấn thương vụ kiểu thư kí ấy hả?"
Kì thực nhiệm vụ của Phó Diên Thăng không hề giống với một thư kí. Trên lí thuyết, thư kí chỉ là người hỗ trợ một chút cho công việc của chủ, trong khi hiện nay Phó Diên Thăng còn dẫn dắt và giúp Thích Tự đưa ra quyết sách, xét về bản chất thì chính là thầy giáo.
Thích Tự còn đang muốn giải thích cẩn thận lại cho Hứa Kính, thì không ngờ Phó Diên Thăng đã chủ động thừa nhận trước: "Kiểu vậy."
"Ra thế." Hứa Kính cười cười, lập tức sửa lại xưng hô, "Được Thích Tự ưu ái như vậy, năng lực của thư kí Phó chắc chắn là không tầm thường rồi."
Đúng lúc này, Thích Tự lại nghe ba gọi mình—"Thích Tự, qua đây đi."
Hắn quay ra, trông thấy Thích Nguyên Thành đang vẫy mình từ cách đó không xa, trước mặt là một vài nhân vật có vẻ tầm cỡ.
Phó Diên Thăng gật đầu với Thích Tự: "Câu qua bên đó đi, chắc chúng ta không ăn cùng bàn đâu, có gì thì liên lạc qua điện thoại."
"Ừm." Thích Tự lại quay ra Hứa Kính, "Em đi trước đây, nói chuyện với anh sau."
Hứa Kính cũng mỉm cười với hắn: "Ừ, anh nói chuyện với thư kí Phó một lát đã."
Thích Tự đi tới cạnh Thích Nguyên Thành, nhìn bậc cha chú trước mắt cũng nhận ra luôn.
"Cháu chào bác Tư."
Đây chính là Tư Lại, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Tư Nguyên, cũng là người cầm quyền Tư Thị.
"Thích Tự à." Tư Lại nhìn hắn với vẻ tán dương, "Nghe ba cháu kể về cháu suốt, lâu lắm rồi không gặp đấy nhỉ, lớn lên tuấn tú ghê cơ."
"Bác Tư quá khen." Thích Tự lại nhìn tới thanh niên đạo mạo bên cạnh Tư Lại.
Đối phương có đôi mắt phượng hẹp và dài, đường nét tương tự nhưng ánh mắt sắc sảo hơn, khí chất cũng trưởng thành hơn Tư Hàng.
"Đây là anh hai Tư Trạch của Tư Hàng phải không ạ?" Thích Tự đưa tay ra nói, "Nghe danh anh đã lâu."
Tư Trạch bắt tay với hắn, cười như không cười: "Anh mới là người nên nói "nghe danh đã lâu" chứ. Năm ngoái nghe cậu đậu Stafford, bố anh cứ khen suốt, đợt nghỉ này Tiểu Hàng cũng hay kể về cậu lắm."
Thích Tự: "Anh cứ nói quá."
"Hai cái đứa này khách khí với nhau thế, haha." Tư Lại sảng khoái cười một tiếng, nói với Thích Nguyên Thành, "Sau này cơ ngơi đều là của tụi nó, đáng ra cho quen nhau sớm hơn mới phải."
Thích Nguyên Thành cũng gật đầu nói: "Đúng đấy, nếu tôi với Thích Tự mà không qua nước ngoài sống thì có khi bọn nhỏ đã thân nhau như tay chân rồi."
Tư Lại hỏi: "Kinh tế quốc nội bây giờ khá lắm, trọng tâm phát triển của Tư Nguyên cũng dần chuyển về trong nước rồi, chú còn ở lại bên Mĩ làm gì, không tính đến chuyện về à?"
Thích Nguyên Thành gật gù: "Cũng có dự định rồi, mà phải đến thời điểm thích hợp."
Tư Lại cười nói: "Mà thôi đừng đứng đây nữa, đi, ra ăn rồi nói chuyện một thể."
Đến tham dự đều là nhân vật có danh có tiếng, nhưng mọi người cũng tự động phân bàn tuỳ theo thân phận của mình.
Cổ đông ngồi cùng cổ đông, quản lí cao cấp ngồi cùng quản lí cao cấp, còn tầng chót là những thư kí và trợ lí mà bọn họ đưa theo.
Thích Tự đi cùng ba hắn với bác Tư và Tư Trạch, ngồi xuống xong liền quay đầu ra hướng Phó Diên Thăng và Hứa Kính đứng ban nãy, nhưng đã không thấy người đâu, cũng chẳng biết là Phó Diên Thăng ngồi bàn nào.
"Thích Tự, cậu học năm mấy rồi?" Giọng nói của Tư Trạch đột ngột kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Kì sau là lên năm ba ạ." Thích Tự lấy lại tinh thần đối đáp.
"Mới đại học năm ba à, Tiểu Hàng cũng năm ba đấy, haha, thế mà so với cậu thì cứ như học sinh cấp hai ấy nhỉ." Tư Trạch cười nói.
"... Đâu ạ."
"Nghe bảo chú Thích định cho cậu tham gia vào công tác phát triển mảng khoa học kĩ thuật của tập đoàn Tư Nguyên với anh phải không?" Tư Trạch hỏi.
"Vâng, sau này còn phải nhờ đại ca chỉ giáo nhiều." Thích Tự nói.
"Đừng gọi đại ca." Tư Trạch quay sang nhìn hắn, mắt phượng loé lên chút biến chuyển, "Gọi vậy anh lại cứ coi cậu thành đứa nhóc ngây thơ như thằng em anh. Cậu kém anh có mấy tuổi đâu, gọi tên là được rồi."
****
<Epilogue>
Thích Tự: "Bắt anh vất vả rồi."
Phó Diên Thăng: "Lao động trí óc thì có gì mà vất vả? Sau này cậu sẽ còn làm chuyện khiến tôi vất hơn nữa cơ."
Thích Tự: "...???"
-
vtrans by xiandzg
Được Phó Diên Thăng chỉ điểm, Thích Tự cũng ngộ ra luôn.
Vấn đề là trước giờ hắn chưa từng làm chuyện này, cũng không nắm rõ thái độ và ý kiến của công chúng trong nước, chỉ sợ lại để việc nó vượt ra khỏi tầm kiểm soát...
Trong lúc còn đang băn khoăn lo lắng, hắn đã nghe thấy Phó Diên Thăng nói tiếp: "Cho tôi ít giấy bút đi."
Thích Tự hơi ngạc nhiên, lập tức chạy đi lấy mấy tờ giấy có in logo khách sạn.
Phó Diên Thăng buông thuốc, nhận lấy giấy bút rồi giải thích: "Đúng là chúng ta muốn lợi dụng dư luận, nhưng tuyệt đối không thể làm ẩu. Nước dâng được thuyền thì cũng lật được thuyền, mục đích của chúng ta là phơi bày hành vi vi phạm tồn đọng trong công ti, là đả kích tội phạm chứ không phải bản thân công ti. Vì vậy để đảm bảo phản ứng của công chúng không vượt ngoài tầm kiểm soát, giảm thiểu tối đa thiệt hại cho MeiWei trong suốt quá trình thực hiện kế hoạch này, việc thả ra những chứng cứ mà cậu hiện có trong tay theo trình tự nào, bằng cách nào và vào lúc nào đều phải được phân tích và thiết kế có hệ thống..."
Lo lắng mới rồi của Thích Tự cũng lập tức bị lời giảng giải của Phó Diên Thăng thổi bay.
Trí tuệ của người kia được ngòi bút thuần thục ghi lại xuống mặt giấy, vẽ ra một phương án sơ bộ vô cùng quy củ và mạch lạc—mục đích, kế hoạch, người cần tìm, vấn đề cần giải quyết, không thiếu thứ gì.
Thích Tự chỉ đưa cho Phó Diên Thăng một cây bút bi rất rất bình thường của khách sạn, nhưng ở trong mắt hắn lúc này, khí chất mà người kia tỏa ra còn thu hút hơn bất kì ông trùm tài chính kí tên bằng bút máy nạm vàng nào ngoài kia.
...
Do tình hình khẩn cấp, Thích Tự phải mời phóng viên Dương đến khách sạn theo chỉ thị của Phó Diên Thăng ngay tối ấy.
Đúng vậy, muốn lợi dụng dư luận thì sự lựa chọn tốt nhất chính là phóng viên Dương.
Sau khi biết về kế hoạch của bọn họ, phóng viên Dương cũng không khỏi kinh ngạc, bật cười nhìn Thích Tự đánh giá: "Chuyện các ngành nghề lợi dụng dư luận để đạt được mục đích thì chẳng hiếm hoi gì, nhưng đây là lần đầu tiên bác thấy con trai của chủ quản công ti muốn tấn công doanh nghiệp nhà mình luôn đấy... kể ra chắc cũng chẳng ai dám tin."
Bản thân Thích Tự còn chẳng dám tin là chuyện sẽ đi đến nước này, nhưng hiện tại hắn phải chạy đua với tốc độ ứng phó của nhà họ Khâu, cũng không dư thời gian để mà do dự hay chần chờ.
Hắn chọn tin vào trực giác của mình, tin vào sự liêm chính của Phó Diên Thăng.
Ba người bàn bạc trong phòng Thích Tự mãi đến khuya, về cơ bản đã xác định được bước đầu tiên của kế hoạch.
Phải khi phóng viên Dương chuẩn bị rời đi, Thích Tự mới phát hiện ra là đã hai giờ sáng.
Hắn đứng dậy tiễn phóng viên Dương ra tận cửa, quay về vẫn thấy Phó Diên Thăng chăm chăm nhìn vào phương án vừa trao đổi, giống như đang tìm kĩ lại xem có còn lỗ hổng nào hay không.
Nhìn dáng vẻ chuyên chú của đối phương, Thích Tự lại thấy lòng khẽ động, cảm giác may mắn hơn bao giờ hết vì đã giữ được đối phương lại bên mình.
Trong đầu chợt hiện ra mấy điều khoản bổ sung đã kí với Phó Diên Thăng, khiến Thích Tự có hơi thẹn thùng, nhưng rồi cũng siết chặt nắm tay, quyết tâm đi tới.
"Thầy Phó..." Thích Tự thấp giọng gọi đối phương.
"Hửm?" Phó Diên Thăng ngẩng đầu lên.
Thích Tự chống một gối lên sofa, cũng như bao chàng trai khác khi mới sa vào lưới tình, không kìm nổi rung động mà đưa tay vuốt ve tóc mai người thương, rồi ngại ngùng nhắm mắt, chủ động rướn người dâng môi của mình cho đối phương.
Sau vài giây kinh ngạc, Phó Diên Thăng cũng nhanh chóng phản ứng lại, hừ mũi ra một tiếng cười nhẹ rồi vươn tay giữ gáy cậu trai, khiến nụ hôn trở nên ngày một sâu.
Hai giờ đêm, sau tất cả những công chuyện mệt mỏi, cảm giác như nắng hạn gặp mưa rào.
Nụ hôn qua đi, Phó Diên Thăng nhìn thẳng vào mắt Thích Tự, hơi thở còn chưa hết hỗn loạn: "Sao nay chủ động thế?"
Thích Tự bưng mặt đối phương nhìn từ trên xuống, hỏi: "Không thích à?"
Âm cuối hơi run để lộ ra sự căng thẳng, nhưng cũng chẳng làm mất đi điệu bộ ngạo nghễ khiến Phó Diên Thăng mê mẩn ở hắn.
"Thích..." Phó Diên Thăng nắm lấy cổ tay hắn, "Càng thế càng tốt."
Thích Tự cười cười, lại ấn môi lên trán đối phương như một phần thưởng nữa, nói: "Hôm nay bắt anh vất vả nhiều rồi, cảm ơn." Sau đó dằn mình đứng dậy, nói: "Trễ thế này rồi, anh có định... về không?"
Phó Diên Thăng vẫn ngồi trên sofa, nhìn Thích Tự vài giây rồi mới nói: "Ừ, chứ không lẽ ngủ lại với cậu?"
Thích Tự: "..."
Kì thực hắn thấy, Phó Diên Thăng có muốn ngủ lại cũng chẳng sao...
Vậy mà Phó Diên Thăng lại lí trí lạ thường: "Thôi, muốn ngủ thì về sau vẫn còn nhiều cơ hội. Sáng sớm mai tôi phải theo cậu đi họp nữa, về nhà mới có quần áo nghiêm chỉnh."
Thích Tự: "..."
Nhớ tới cuộc họp kia, Thích Tự lại bắt đầu lo lắng: "Ngày mai sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Hắn đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh hoành tráng với ba, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được tham dự vào sự kiện quan trọng như hội nghị chiến lược của tập đoàn, chưa kể hình như ba còn có ý định giao cho hắn nhiệm vụ trọng yếu gì đó, cho nên Thích Tự mới khó lòng nén nổi cảm giác căng thẳng như vậy.
Phó Diên Thăng: "Chủ yếu là có mặt để làm quen với tình tình và một vài nhân viên sẽ cùng làm việc sau này thôi, chắc cậu cũng không cần nói gì đâu, đừng căng thẳng."
Thích Tự nhẹ thở phào, tạm biệt Phó Diên Thăng xong cũng đi chuẩn bị quần áo cho ngày mai, tắm rửa một chút rồi lên giường.
Đến khi nằm xuống, Thích Tự lại không nhịn được mà gặm nhấm dư vị từ nụ hôn hồi nãy với Phó Diên Thăng...
Thần kinh như có nước ấm xối quá, tê tê dại dại.
Đúng là thích thật...
*
10h sáng hôm sau, phòng hội nghị cao cấp tại trụ sở tập đoàn Tư Nguyên đã không còn chỗ trống.
Thích Nguyên Thành, Tư Lại, Vương Trăn Đống cùng một loạt các cổ đông lớn và quản lí cấp cao đều đang tụ về đây, họp bàn về kế hoạch phát triển của tập đoàn trong sáu tháng cuối năm.
Sau một tiếng rưỡi giới thiệu và vắn tắt, tất cả cùng tiến về phòng tiệc để dùng bữa trước.
Thích Tự nghe thấy ai đó vừa gọi tên mình, quay lại mới biết thì ra là Hứa Kính.
"Hứa Kính? Sao anh lại ở đây?" Từ hôm Hứa Kính giải quyết giúp hắn sự vụ với Tư Hàng và Đường Vĩ Diệp đến giờ, hai người cũng chưa có thời gian gặp lại.
"Anh là CEO công ti dưới quyền Tư Nguyên mà, đương nhiên phải có mặt rồi." Hứa Kính cũng bất ngờ khi gặp Thích Tự, "Cậu thì sao, chẳng phải còn đang thực tập ở MeiWei à? Sao chưa gì bác trai đã để cậu tham gia vào mấy cuộc họp này rồi? Đến học hỏi hả?"
Hứa Kính đang nói dở, bỗng trông thấy Phó Diên Thăng chậm rãi bước đến ở sau lưng Thích Tự.
Đối phương đi tới phía sau Thích Tự thì dừng lại, Hứa Kính lại càng giật mình, có vẻ không hiểu sao người này cũng xuất hiện ở đây: "Vị này là, người anh đã gặp ở quán bar hôm ấy... bạn mạng của em hả?"
Thích Tự nhíu mày, rõ ràng là hắn đã giới thiệu tên tuổi nghề nghiệp đàng hoàng của Phó Diên Thăng, nghe Hứa Kính vẫn gọi người kia là "bạn mạng" mà không khỏi nhạy cảm.
"Anh Hứa Kính, hiện tại Thầy Phó đã là cố vấn thương vụ của em." Thích Tự giải thích.
Phó Diên Thăng lịch sự đưa tay ra với Hứa Kính: "Hứa tổng, lại gặp rồi."
Con ngươi Hứa Kính co lại, nụ cười vẫn nở nhưng ngày càng lạnh đi, hắn bắt lấy tay Phó Diên Thăng, khách khí nói một câu "Hân hạnh gặp lại Phó tổng." rồi lập tức quay ra hỏi Thích Tự: "Cố vấn thương vụ kiểu thư kí ấy hả?"
Kì thực nhiệm vụ của Phó Diên Thăng không hề giống với một thư kí. Trên lí thuyết, thư kí chỉ là người hỗ trợ một chút cho công việc của chủ, trong khi hiện nay Phó Diên Thăng còn dẫn dắt và giúp Thích Tự đưa ra quyết sách, xét về bản chất thì chính là thầy giáo.
Thích Tự còn đang muốn giải thích cẩn thận lại cho Hứa Kính, thì không ngờ Phó Diên Thăng đã chủ động thừa nhận trước: "Kiểu vậy."
"Ra thế." Hứa Kính cười cười, lập tức sửa lại xưng hô, "Được Thích Tự ưu ái như vậy, năng lực của thư kí Phó chắc chắn là không tầm thường rồi."
Đúng lúc này, Thích Tự lại nghe ba gọi mình—"Thích Tự, qua đây đi."
Hắn quay ra, trông thấy Thích Nguyên Thành đang vẫy mình từ cách đó không xa, trước mặt là một vài nhân vật có vẻ tầm cỡ.
Phó Diên Thăng gật đầu với Thích Tự: "Câu qua bên đó đi, chắc chúng ta không ăn cùng bàn đâu, có gì thì liên lạc qua điện thoại."
"Ừm." Thích Tự lại quay ra Hứa Kính, "Em đi trước đây, nói chuyện với anh sau."
Hứa Kính cũng mỉm cười với hắn: "Ừ, anh nói chuyện với thư kí Phó một lát đã."
Thích Tự đi tới cạnh Thích Nguyên Thành, nhìn bậc cha chú trước mắt cũng nhận ra luôn.
"Cháu chào bác Tư."
Đây chính là Tư Lại, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Tư Nguyên, cũng là người cầm quyền Tư Thị.
"Thích Tự à." Tư Lại nhìn hắn với vẻ tán dương, "Nghe ba cháu kể về cháu suốt, lâu lắm rồi không gặp đấy nhỉ, lớn lên tuấn tú ghê cơ."
"Bác Tư quá khen." Thích Tự lại nhìn tới thanh niên đạo mạo bên cạnh Tư Lại.
Đối phương có đôi mắt phượng hẹp và dài, đường nét tương tự nhưng ánh mắt sắc sảo hơn, khí chất cũng trưởng thành hơn Tư Hàng.
"Đây là anh hai Tư Trạch của Tư Hàng phải không ạ?" Thích Tự đưa tay ra nói, "Nghe danh anh đã lâu."
Tư Trạch bắt tay với hắn, cười như không cười: "Anh mới là người nên nói "nghe danh đã lâu" chứ. Năm ngoái nghe cậu đậu Stafford, bố anh cứ khen suốt, đợt nghỉ này Tiểu Hàng cũng hay kể về cậu lắm."
Thích Tự: "Anh cứ nói quá."
"Hai cái đứa này khách khí với nhau thế, haha." Tư Lại sảng khoái cười một tiếng, nói với Thích Nguyên Thành, "Sau này cơ ngơi đều là của tụi nó, đáng ra cho quen nhau sớm hơn mới phải."
Thích Nguyên Thành cũng gật đầu nói: "Đúng đấy, nếu tôi với Thích Tự mà không qua nước ngoài sống thì có khi bọn nhỏ đã thân nhau như tay chân rồi."
Tư Lại hỏi: "Kinh tế quốc nội bây giờ khá lắm, trọng tâm phát triển của Tư Nguyên cũng dần chuyển về trong nước rồi, chú còn ở lại bên Mĩ làm gì, không tính đến chuyện về à?"
Thích Nguyên Thành gật gù: "Cũng có dự định rồi, mà phải đến thời điểm thích hợp."
Tư Lại cười nói: "Mà thôi đừng đứng đây nữa, đi, ra ăn rồi nói chuyện một thể."
Đến tham dự đều là nhân vật có danh có tiếng, nhưng mọi người cũng tự động phân bàn tuỳ theo thân phận của mình.
Cổ đông ngồi cùng cổ đông, quản lí cao cấp ngồi cùng quản lí cao cấp, còn tầng chót là những thư kí và trợ lí mà bọn họ đưa theo.
Thích Tự đi cùng ba hắn với bác Tư và Tư Trạch, ngồi xuống xong liền quay đầu ra hướng Phó Diên Thăng và Hứa Kính đứng ban nãy, nhưng đã không thấy người đâu, cũng chẳng biết là Phó Diên Thăng ngồi bàn nào.
"Thích Tự, cậu học năm mấy rồi?" Giọng nói của Tư Trạch đột ngột kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Kì sau là lên năm ba ạ." Thích Tự lấy lại tinh thần đối đáp.
"Mới đại học năm ba à, Tiểu Hàng cũng năm ba đấy, haha, thế mà so với cậu thì cứ như học sinh cấp hai ấy nhỉ." Tư Trạch cười nói.
"... Đâu ạ."
"Nghe bảo chú Thích định cho cậu tham gia vào công tác phát triển mảng khoa học kĩ thuật của tập đoàn Tư Nguyên với anh phải không?" Tư Trạch hỏi.
"Vâng, sau này còn phải nhờ đại ca chỉ giáo nhiều." Thích Tự nói.
"Đừng gọi đại ca." Tư Trạch quay sang nhìn hắn, mắt phượng loé lên chút biến chuyển, "Gọi vậy anh lại cứ coi cậu thành đứa nhóc ngây thơ như thằng em anh. Cậu kém anh có mấy tuổi đâu, gọi tên là được rồi."
****
<Epilogue>
Thích Tự: "Bắt anh vất vả rồi."
Phó Diên Thăng: "Lao động trí óc thì có gì mà vất vả? Sau này cậu sẽ còn làm chuyện khiến tôi vất hơn nữa cơ."
Thích Tự: "...???"
-
vtrans by xiandzg
Danh sách chương