Phó Diên Thăng cười nói: "Hay là hôn một chút rồi nói sau?"
"Anh vừa bảo tôi ngáo xong còn muốn hôn!?" Thích Tự cứ như con công trắng bị chọc điên đang vẫy đuôi vẫy cánh đầy nhạy cảm, khó tin trừng mắt nhìn đối phương.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp đang trợn trừng với mình, Phó Diên Thăng lại nhớ đến bộ dạng đối phương mặc âu phục trong phòng họp lúc ban ngày—rõ ràng là nghe không hiểu rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn làm bộ an tĩnh—thì cảm thấy hết sức đáng yêu.
Hắn chủ động đi đến trước mặt Thích Tự, chậm rãi nói: "Tôi biết sai rồi, được chưa?" Sau đó vươn tay ra định ôm lấy hắn.
Thích Tự hơi nghiêng người, trong lòng vẫn tức nhưng cũng không làm mình làm mẩy đi ra chỗ khác.
Phó Diên Thăng kéo người kia lại gần, cúi mặt xuống cần cổ đối phương, mê mẩn hít lấy một hồi rồi mới nắm lấy sau ót cậu trai, bắt đầu hôn qua như lấy lòng.
Phó Diên Thăng nói chuyện không lọt tai, nhưng khi hôn lại vô cùng dịu dàng, vô cùng lịch thiệp.
Thích Tự chẳng mấy chốc đã nguôi ngoai, cũng dần đắm mình theo.
Theo hợp đồng thì ôm hôn là nhiệm vụ mà Phó Diên Thăng yêu cầu hắn phải thực hiện, nhưng thực chất chẳng khiến Thích Tự thích thú thoả mãn quá đi à? Chung quy cũng chỉ do hắn làm màu, để khỏi thấy người kia đắc ý quá mà thôi.
Trong một khoảng rất dài, căn phòng khách sạn yên ắng chỉ vang lên tiếng môi hôn ái muội của hai người. Mãi đến khi điện thoại trong túi rung lên bần bật, Thích Tự mới bừng tỉnh, đẩy đẩy ra hiệu cho Phó Diên Thăng: "Có điện thoại."
Nhìn môi hắn bị hôn đến ẩm ướt, đáy mắt cũng lấp loáng vẻ động tình, Phó Diên Thăng còn không nỡ buông tay.
Phó Diên Thăng nhấp môi bảo "Nghe đi", nhưng cánh tay vẫn vòng quanh hắn, vào sẵn tư thế như chỉ cần Thích Tự nghe xong điện thoại là sẽ tiếp tục công chuyện ngay và luôn.
"Ba tôi gọi...!" Thích Tự nói lớn hơn một chút, Phó Diên Thăng mới miễn cưỡng buông ra.
Thích Tự đi qua một bên, nhấc điện thoại: "Ba à?"
Ở đầu kia, Thích Nguyên Thành ừ một tiếng rồi hỏi: "Chuyện con bảo Tiểu Hà nhắn với ba là thế nào đấy?"
Thích Tự lập tức tường thuật lại tình huống hiện tại trên mạng, cũng không quên để ý phản ứng của đối phương.
Phó Diên Thăng có nói, bước đi này sẽ giúp bọn họ thăm dò được thái độ chân thực mà Thích Nguyên Thành dành cho vụ việc của Khâu Minh Dương.
Nếu Thích Nguyên Thành tỏ ra giận dữ, tức là ông ấy sẽ bảo lãnh cho bọn họ bằng bất cứ giá nào, để phòng trừ mâu thuẫn giữa hai cha con, lúc bấy giờ Thích Tự có thể thẳng thắn thừa nhận hành vi của mình, kể cả ông kiên quyết không đến nhà họ Khâu thì khai đao với Lưu Kì cũng coi như một bước thí tốt không tồi; song nếu biểu hiện của Thích Nguyên Thành tương đối bình tĩnh, chứng tỏ là thâm tâm ông cũng muốn đi theo hướng xử lí vi phạm nghiêm chỉnh, thì Thích Tự cứ việc yên tâm mà thực hiện kế hoạch, tiếp tục moi móc kẻ gian lận nhưng vẫn có thể bảo vệ mặt mũi cho ba.
Lúc này, Thích Nguyên Thành nghe Thích Tự nói xong cũng không tức giận, chỉ trầm giọng hỏi: "Con có chắc đoạn clip này đến từ tổ điều tra mà tập đoàn tìm về không?"
Thích Tự có chút sửng sốt, giải thích: "Không ạ, nhưng con vừa gọi điện thoại cho bên dưới đi tìm hiểu rồi."
Hắn không phát clip này trong cuộc họp ban giám đốc, lại chưa từng cho Thích Nguyên Thành xem qua, có thấy thì ông cũng không thể chắc chắn rằng đây là chứng cứ do phía Thích Tự tuồn ra. Chỉ là sự việc diễn ra quá đúng thời điểm, Thích Nguyên Thành buộc phải nghi ngờ Thích Tự, cho nên hắn cũng không dám khăng khăng phủ nhận mà chỉ tạm đổ cho điều tra viên mà mình tìm về.
Thích Nguyên Thành im lặng vài giây, sau đó nói: "Được rồi, ba hiểu rồi..."
Thích Tự hỏi: "Ba, ba với bác Khâu nói chuyện thế nào rồi?"
Thích Nguyên Thành: "Tình hình có hơi phức tạp, để bao giờ rảnh rồi ba kể cho con sau."
Chờ Thích Tự dập máy, Phó Diên Thăng mới hỏi: "Ba cậu nói sao?"
Thích Tự nhíu mày: "Ông ấy nói một câu rất lạ..."
Phó Diên Thăng: "Lạ thế nào?"
"Ngoại trừ Cố Sóc, ba tôi cũng biết tất cả những điều tra viên còn lại đều là do tôi tìm về. Thế mà vừa rồi ở trong điện thoại, ông ấy còn hỏi tôi có chắc clip này là của "tổ điều tra mà tập đoàn tìm về" hay không..." Thích Tự khó hiểu một giây, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, quay ra nhìn Phó Diên Thăng, "Hay ba tôi vẫn đang ở chỗ bác Khâu, nói vậy để đối phương nghe là chính?"
"Rất có thể." Phó Diên Thăng hỏi, "Ba cậu có giận dữ không?"
Thích Tự lắc đầu: "Có vẻ là không."
Phó Diên Thăng: "Thế thì dễ rồi, bảo phóng viên Dương cứ tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch đi."
Gọi điện thoại cho phóng viên Dương xong, trông Thích Tự vẫn lo lắng không thôi.
Phó Diên Thăng hỏi: "Sao vậy, còn lăn tăn chuyện gì?"
Thích Tự nói: "Phản ứng của netizen kịch liệt hơn tôi tưởng, cứ tiếp tục thế này sẽ không sao chứ?"
Hắn vừa điểm qua những lời bình nhận được đông đảo sự đồng tình dưới Weibo chính thức của MeiWei, lại nhớ tới bình luận "MeiWei cũng đáng bị tẩy chay" có lượng like rất cao hồi nãy mà không khỏi bất an.
Ngược lại, Phó Diên Thăng thì bình tĩnh hơn hắn nhiều: "Thế nên tôi mới bảo cậu đừng đọc mà. Cậu chưa trải qua tình huống này bao giờ, không tránh khỏi tác động của dư luận cũng dễ hiểu, nhưng đây là một công đoạn tất yếu. Bọn họ mắng chửi càng hung, phản ứng càng dữ thì mới càng khiến ban lãnh đạo công ti cũng như các cổ đông có thái độ "việc chẳng liên quan gì đến mình" để tâm được. Cứ giao cho dân chuyên lo liệu đi, hôm qua nói chuyện vài câu thì tôi thấy phóng viên Dương khá kinh nghiệm về phương diện này, lại rất biết nhìn đến đại cục nữa, ông ấy mà thấy không có vấn đề thì không sao đâu..."
Được lời này của Phó Diên Thăng trấn an đôi chút, Thích Tự đang mải ngẫm nghĩ kĩ lại thì bỗng dưng bị người kia túm qua.
"Chúng ta tiếp tục đi..." Phó Diên Thăng nói xong liền tiến đến.
Thích Tự: "???"
Sao bảo giảng lại về cuộc họp!?
Nhưng Thích Tự còn chưa kịp lên tiếng kháng nghị thì hô hấp đã bị đoạt đi.
...
Thôi, thôi thì...
Hôn thêm lát đã...
*
10h tối, Đào Mai vừa tắt webcam kết thúc livestream, lập tức ngả người ra ghế bành...
"Tiểu Kim, lấy hộ chị bình nước bạc hà." Cô gọi trợ lí của mình.
Cổ họng vừa khô vừa rát, trang điểm trên mặt cũng lười tẩy, hồi tối livestream còn bị một loạt comment kì quái nói cô là tiểu tam gì đó, chẳng biết có phải đối thủ lại giở trò chọc ngoáy không, đúng phiền...
Chuông điện thoại vang lên, Đào Mai liếc qua, thấy là số lạ, bèn nhấc máy gắt gỏng một tiếng "A lô".
"Xin hỏi, đây là số của Đào Đào phải không?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nói đàn ông trung niên.
"Phải, anh là ai vậy?"
"Tôi là thư kí ban kiểm soát của tập đoàn Tư Nguyên. Trên Weibo hiện đang lan truyền đoạn clip cô và CMO Lưu Kì của thương hiệu MeiWei trực thuộc tập đoàn chúng tôi vào khách sạn với nhau. Do tính khẩn cấp của sự việc, ban kiểm soát tập đoàn muốn gặp cô để trao đổi về tình huống thực tế ngay lập tức..."
... MeiWei? Giám đốc Lưu? Vào khách sạn?
Đào Mai sửng sốt không thôi, lập tức ngồi bật dậy, vừa vội vàng mở Weibo trên máy tính tìm đến tin tức mà đối phương nhắc đến, vừa phản bác không ra đâu vào đâu: "Các anh tìm tôi làm gì? Muốn tìm thì tìm giám đốc Lưu ấy, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả, chính MeiWei các người muốn tôi làm thế kia mà..."
"Cô Đào." Người kia lên tiếng cảnh cáo, "Hi vọng cô có thiện chí hợp tác. Chỉ cần cô thẳng thắn nói lại tình huống thật, bên tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa cô ra khỏi chuyện này. Còn nếu không, chúng tôi có thể lập tức báo cảnh sát, đến lúc ấy thì kết cục của cô nằm ngoài tầm với rồi."
"Tôi..." Tay cầm điện thoại của Đào Mai đã run rẩy, "Tôi hợp tác..."
...
*
7h30 sáng, bị đồng hồ đánh thức như thường lệ, nhưng Thích Tự vẫn nhăn nhó không dậy nổi.
Tối hôm qua, Phó Diên Thăng với hắn hôn lấy hôn để rồi mới bắt đầu bàn đến cuộc họp hồi chiều. Người kia phổ cập cho Thích Tự không ít kiến thức về khoa học kĩ thuật, nào là Internet Sci-Tech, big data, AI, e-commerce... Nghe đến quay cuồng đầu óc, rốt cục hắn cũng hiểu được mục tiêu mà bộ phận kĩ thuật của tập đoàn đang hướng đến.
Nói tóm lại, tập đoàn Tư Nguyên muốn mượn sức ảnh hưởng của những công ti dưới trướng để tạo nên một trung tâm mua sắm trực tuyến cho các mặt hàng và văn hóa của riêng mình, kết nối với các nền tảng giao lưu xã hội cũng như đoạt lấy một lượng khách hàng có sẵn trong thị trường.
Càng nhiều khách hàng thì càng nhiều thông tin và dữ liệu, chỉ cần trở thành thương hiệu bá chủ trong một lĩnh vực là có thể nắm giữ tương lai.
Tính ra Tư Nguyên nhập cuộc tương đối muộn, nhưng nhờ liên thủ với Tư Thị mà thực lực tài chính trở nên hùng hậu, kích hoạt tiềm năng thu mua một nhóm công ti nhỏ có ý tưởng nhưng không có vốn liếng, chỉ cần tích hợp tài nguyên thì sẽ phát triển rất nhanh.
Trong nửa năm tới, nhiệm vụ của bọn họ là xây dựng cơ cấu tổ chức cho công ti, tìm kiếm mục tiêu có triển vọng để thu mua—hay thậm chí tranh đoạt mục tiêu chất lượng, bởi rất có thể những gì Tư Nguyên nhắm đến cũng đang được người khác để mắt, mà đôi khi giành được một đoàn đội tốt là coi như xong được nền móng vững chắc cho tương lai sau này của công ti.
Tất nhiên, phần lớn công tác chuẩn bị đều sẽ được các nhân viên chuyên nghiệp bên dưới lo liệu, Thích Tự chỉ cần nắm được nội tình, xem báo cáo tổng kết, tham dự vào các quyết sách quan trọng, và có mặt trong các cuộc đàm phán thu mua là được.
Hai người bàn một lèo thế mà cũng đến rạng sáng.
Đáng ra cũng chẳng mất tận ngần ấy thời gian, nếu không tại Phó Diên Thăng thiếu đứng đắn, cứ vừa giảng vừa đòi phúc lợi, hết ôm eo lại hôn trộm khiến Thích Tự không tài nào tập trung cho nổi, nhiều vấn đề phải để Phó Diên Thăng giảng đến hai ba lần mới hiểu.
Đến khi Phó Diên Thăng rời đi, Thích Tự thay rửa rồi lên giường thì cũng đã gần 2h.
Liên tục mấy bữa ngủ muộn, cộng với áp lực từ không ít sự kiện trọng đại, khiến Thích Tự cảm thấy mình bị thiếu ngủ trầm trọng.
Cũng may là hai tháng thực tập chẳng còn mấy ngày nữa là kết thúc, hắn chỉ hi vọng mọi chuyện tới đây sẽ diễn ra thuận lợi theo kế hoạch của bọn họ.
Do vụ ầm ĩ của CMO MeiWei tối qua, sáng nay Trình Lệ Quân không đích thân đến đón mà chỉ gửi cho hắn một tin nhắn ngắn gọn, tóm tắt lại sự việc rồi nói là công ti đang chuẩn bị cuộc họp khẩn.
Đến công ti, Thích Tự cảm nhận được các nhân viên đều đang trộm rỉ tai bàn tán về vụ việc này, cả văn phòng chìm trong không khí trầm thấp đầy căng thẳng.
Ngô Song vừa thấy hắn liền nói: "Thích tổng, thấy tin hôm qua chưa? Giám đốc Lưu xảy ra chuyện rồi!"
Thích Tự: "Ừm, có thấy."
Ngô Song cũng không biết quá rõ về tiến trình điều tra, thậm chí còn cho là Thích Tự đã bỏ cuộc, thế mà giờ nhắc đến tin giám đốc Lưu xảy ra chuyện, anh ta lại có vẻ... hào hứng quá nhỉ!?
Phản ứng này khiến Thích Tự càng có thêm thiện cảm với Ngô Song, hắn buộc phải nén lại xúc động muốn kể ngay chân tướng cho đối phương, ra vẻ trấn tĩnh nói: "Lúc tôi mới đến làm, người trong công ti cũng mời sao mạng đó đến "ăn cơm" cùng tôi ấy mà, mới chỉ xem đoạn clip đó thì chưa khẳng định được gì, để lát nữa tôi sẽ tìm hiểu thêm về sự việc cùng với giám đốc Tần."
Do người của phóng viên Dương cũng không chụp được tận cảnh Lưu Kì và sao mạng kia làm gì trong phòng, Thích Tự đã nghĩ có lẽ bộ phận PR sẽ ráng tẩy trắng thành "sao mạng hợp tác với công ti dùng bữa cùng lãnh đạo", sau đó xử lí Lưu Kì một cách tượng trưng trong nội bộ công ti rồi cho qua việc này.
9h30, giám đốc Tần triệu tập các lãnh đạo cấp cao và phó quản lí bộ phận PR để bàn về hướng xử lí vụ bê bối tối qua.
Quả như trong dự liệu của Thích Tự, có người đề nghị nên đi theo tiến trình "điều tra nội bộ" rồi để phòng PR thực hiện công tác tẩy trắng.
Giám đốc Tần lắng nghe mọi người một lượt, sau đó lại quay ra hỏi ý Thích Tự.
Thích Tự có chút sửng sốt, nhưng cũng nghiêm túc nói luôn: "Trước hết xác minh ấy có phải sự thật hay không, nếu giám đốc Lưu đúng là người như vậy, tôi nghĩ chỉ dựa vào PR tẩy trắng thì không đủ. Công ti vẫn phải cực lực thừa nhận việc dùng sai người, đồng thời trừng phạt công khai để làm gương cho các nhân viên khác thì mới mong cứu vãn được danh tiếng thương hiệu."
Giám đốc Tần nghe xong liền gật đầu phụ hoạ: "Tôi cũng đồng ý với đề xuất của Thích tổng. Chúng ta sẽ thành lập tổ điều tra lâm thời, trong vòng ba ngày phải điều tra rõ ràng về vấn đề đời sống cá nhân của giám đốc Lưu, sau đó mới thảo luận tiếp đến hướng giải quyết."
Mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc không thôi, trước giờ vào họp chỉ thấy giám đốc trẻ trên danh nghĩa kia gật đầu tán thành, chuyện gì cũng để cho Tần Hán Nghiêu quyết định hết, ấy thế mà hôm nay hai người lại đổi vai cho nhau?
Chẳng lẽ là... sao đổi ngôi rồi!?
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: "Vợ ơi hôn miếng đi~"
Thích Tự: "..." (Thôi thì đằng nào hôn cũng sướng)
Phó Diên Thăng: "Vợ ơi hôn miếng nữa~"
Thích Tự: Đúng là hết thuốc chữa, nhưng mà dù sao cũng là bạn trai mình, chiều, chiều một chút cũng không sao.
Phó Diên Thăng *mê như gì*: "Vợ tôi dễ thương xỉu."
-
vtrans by xiandzg
"Anh vừa bảo tôi ngáo xong còn muốn hôn!?" Thích Tự cứ như con công trắng bị chọc điên đang vẫy đuôi vẫy cánh đầy nhạy cảm, khó tin trừng mắt nhìn đối phương.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp đang trợn trừng với mình, Phó Diên Thăng lại nhớ đến bộ dạng đối phương mặc âu phục trong phòng họp lúc ban ngày—rõ ràng là nghe không hiểu rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn làm bộ an tĩnh—thì cảm thấy hết sức đáng yêu.
Hắn chủ động đi đến trước mặt Thích Tự, chậm rãi nói: "Tôi biết sai rồi, được chưa?" Sau đó vươn tay ra định ôm lấy hắn.
Thích Tự hơi nghiêng người, trong lòng vẫn tức nhưng cũng không làm mình làm mẩy đi ra chỗ khác.
Phó Diên Thăng kéo người kia lại gần, cúi mặt xuống cần cổ đối phương, mê mẩn hít lấy một hồi rồi mới nắm lấy sau ót cậu trai, bắt đầu hôn qua như lấy lòng.
Phó Diên Thăng nói chuyện không lọt tai, nhưng khi hôn lại vô cùng dịu dàng, vô cùng lịch thiệp.
Thích Tự chẳng mấy chốc đã nguôi ngoai, cũng dần đắm mình theo.
Theo hợp đồng thì ôm hôn là nhiệm vụ mà Phó Diên Thăng yêu cầu hắn phải thực hiện, nhưng thực chất chẳng khiến Thích Tự thích thú thoả mãn quá đi à? Chung quy cũng chỉ do hắn làm màu, để khỏi thấy người kia đắc ý quá mà thôi.
Trong một khoảng rất dài, căn phòng khách sạn yên ắng chỉ vang lên tiếng môi hôn ái muội của hai người. Mãi đến khi điện thoại trong túi rung lên bần bật, Thích Tự mới bừng tỉnh, đẩy đẩy ra hiệu cho Phó Diên Thăng: "Có điện thoại."
Nhìn môi hắn bị hôn đến ẩm ướt, đáy mắt cũng lấp loáng vẻ động tình, Phó Diên Thăng còn không nỡ buông tay.
Phó Diên Thăng nhấp môi bảo "Nghe đi", nhưng cánh tay vẫn vòng quanh hắn, vào sẵn tư thế như chỉ cần Thích Tự nghe xong điện thoại là sẽ tiếp tục công chuyện ngay và luôn.
"Ba tôi gọi...!" Thích Tự nói lớn hơn một chút, Phó Diên Thăng mới miễn cưỡng buông ra.
Thích Tự đi qua một bên, nhấc điện thoại: "Ba à?"
Ở đầu kia, Thích Nguyên Thành ừ một tiếng rồi hỏi: "Chuyện con bảo Tiểu Hà nhắn với ba là thế nào đấy?"
Thích Tự lập tức tường thuật lại tình huống hiện tại trên mạng, cũng không quên để ý phản ứng của đối phương.
Phó Diên Thăng có nói, bước đi này sẽ giúp bọn họ thăm dò được thái độ chân thực mà Thích Nguyên Thành dành cho vụ việc của Khâu Minh Dương.
Nếu Thích Nguyên Thành tỏ ra giận dữ, tức là ông ấy sẽ bảo lãnh cho bọn họ bằng bất cứ giá nào, để phòng trừ mâu thuẫn giữa hai cha con, lúc bấy giờ Thích Tự có thể thẳng thắn thừa nhận hành vi của mình, kể cả ông kiên quyết không đến nhà họ Khâu thì khai đao với Lưu Kì cũng coi như một bước thí tốt không tồi; song nếu biểu hiện của Thích Nguyên Thành tương đối bình tĩnh, chứng tỏ là thâm tâm ông cũng muốn đi theo hướng xử lí vi phạm nghiêm chỉnh, thì Thích Tự cứ việc yên tâm mà thực hiện kế hoạch, tiếp tục moi móc kẻ gian lận nhưng vẫn có thể bảo vệ mặt mũi cho ba.
Lúc này, Thích Nguyên Thành nghe Thích Tự nói xong cũng không tức giận, chỉ trầm giọng hỏi: "Con có chắc đoạn clip này đến từ tổ điều tra mà tập đoàn tìm về không?"
Thích Tự có chút sửng sốt, giải thích: "Không ạ, nhưng con vừa gọi điện thoại cho bên dưới đi tìm hiểu rồi."
Hắn không phát clip này trong cuộc họp ban giám đốc, lại chưa từng cho Thích Nguyên Thành xem qua, có thấy thì ông cũng không thể chắc chắn rằng đây là chứng cứ do phía Thích Tự tuồn ra. Chỉ là sự việc diễn ra quá đúng thời điểm, Thích Nguyên Thành buộc phải nghi ngờ Thích Tự, cho nên hắn cũng không dám khăng khăng phủ nhận mà chỉ tạm đổ cho điều tra viên mà mình tìm về.
Thích Nguyên Thành im lặng vài giây, sau đó nói: "Được rồi, ba hiểu rồi..."
Thích Tự hỏi: "Ba, ba với bác Khâu nói chuyện thế nào rồi?"
Thích Nguyên Thành: "Tình hình có hơi phức tạp, để bao giờ rảnh rồi ba kể cho con sau."
Chờ Thích Tự dập máy, Phó Diên Thăng mới hỏi: "Ba cậu nói sao?"
Thích Tự nhíu mày: "Ông ấy nói một câu rất lạ..."
Phó Diên Thăng: "Lạ thế nào?"
"Ngoại trừ Cố Sóc, ba tôi cũng biết tất cả những điều tra viên còn lại đều là do tôi tìm về. Thế mà vừa rồi ở trong điện thoại, ông ấy còn hỏi tôi có chắc clip này là của "tổ điều tra mà tập đoàn tìm về" hay không..." Thích Tự khó hiểu một giây, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, quay ra nhìn Phó Diên Thăng, "Hay ba tôi vẫn đang ở chỗ bác Khâu, nói vậy để đối phương nghe là chính?"
"Rất có thể." Phó Diên Thăng hỏi, "Ba cậu có giận dữ không?"
Thích Tự lắc đầu: "Có vẻ là không."
Phó Diên Thăng: "Thế thì dễ rồi, bảo phóng viên Dương cứ tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch đi."
Gọi điện thoại cho phóng viên Dương xong, trông Thích Tự vẫn lo lắng không thôi.
Phó Diên Thăng hỏi: "Sao vậy, còn lăn tăn chuyện gì?"
Thích Tự nói: "Phản ứng của netizen kịch liệt hơn tôi tưởng, cứ tiếp tục thế này sẽ không sao chứ?"
Hắn vừa điểm qua những lời bình nhận được đông đảo sự đồng tình dưới Weibo chính thức của MeiWei, lại nhớ tới bình luận "MeiWei cũng đáng bị tẩy chay" có lượng like rất cao hồi nãy mà không khỏi bất an.
Ngược lại, Phó Diên Thăng thì bình tĩnh hơn hắn nhiều: "Thế nên tôi mới bảo cậu đừng đọc mà. Cậu chưa trải qua tình huống này bao giờ, không tránh khỏi tác động của dư luận cũng dễ hiểu, nhưng đây là một công đoạn tất yếu. Bọn họ mắng chửi càng hung, phản ứng càng dữ thì mới càng khiến ban lãnh đạo công ti cũng như các cổ đông có thái độ "việc chẳng liên quan gì đến mình" để tâm được. Cứ giao cho dân chuyên lo liệu đi, hôm qua nói chuyện vài câu thì tôi thấy phóng viên Dương khá kinh nghiệm về phương diện này, lại rất biết nhìn đến đại cục nữa, ông ấy mà thấy không có vấn đề thì không sao đâu..."
Được lời này của Phó Diên Thăng trấn an đôi chút, Thích Tự đang mải ngẫm nghĩ kĩ lại thì bỗng dưng bị người kia túm qua.
"Chúng ta tiếp tục đi..." Phó Diên Thăng nói xong liền tiến đến.
Thích Tự: "???"
Sao bảo giảng lại về cuộc họp!?
Nhưng Thích Tự còn chưa kịp lên tiếng kháng nghị thì hô hấp đã bị đoạt đi.
...
Thôi, thôi thì...
Hôn thêm lát đã...
*
10h tối, Đào Mai vừa tắt webcam kết thúc livestream, lập tức ngả người ra ghế bành...
"Tiểu Kim, lấy hộ chị bình nước bạc hà." Cô gọi trợ lí của mình.
Cổ họng vừa khô vừa rát, trang điểm trên mặt cũng lười tẩy, hồi tối livestream còn bị một loạt comment kì quái nói cô là tiểu tam gì đó, chẳng biết có phải đối thủ lại giở trò chọc ngoáy không, đúng phiền...
Chuông điện thoại vang lên, Đào Mai liếc qua, thấy là số lạ, bèn nhấc máy gắt gỏng một tiếng "A lô".
"Xin hỏi, đây là số của Đào Đào phải không?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nói đàn ông trung niên.
"Phải, anh là ai vậy?"
"Tôi là thư kí ban kiểm soát của tập đoàn Tư Nguyên. Trên Weibo hiện đang lan truyền đoạn clip cô và CMO Lưu Kì của thương hiệu MeiWei trực thuộc tập đoàn chúng tôi vào khách sạn với nhau. Do tính khẩn cấp của sự việc, ban kiểm soát tập đoàn muốn gặp cô để trao đổi về tình huống thực tế ngay lập tức..."
... MeiWei? Giám đốc Lưu? Vào khách sạn?
Đào Mai sửng sốt không thôi, lập tức ngồi bật dậy, vừa vội vàng mở Weibo trên máy tính tìm đến tin tức mà đối phương nhắc đến, vừa phản bác không ra đâu vào đâu: "Các anh tìm tôi làm gì? Muốn tìm thì tìm giám đốc Lưu ấy, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả, chính MeiWei các người muốn tôi làm thế kia mà..."
"Cô Đào." Người kia lên tiếng cảnh cáo, "Hi vọng cô có thiện chí hợp tác. Chỉ cần cô thẳng thắn nói lại tình huống thật, bên tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa cô ra khỏi chuyện này. Còn nếu không, chúng tôi có thể lập tức báo cảnh sát, đến lúc ấy thì kết cục của cô nằm ngoài tầm với rồi."
"Tôi..." Tay cầm điện thoại của Đào Mai đã run rẩy, "Tôi hợp tác..."
...
*
7h30 sáng, bị đồng hồ đánh thức như thường lệ, nhưng Thích Tự vẫn nhăn nhó không dậy nổi.
Tối hôm qua, Phó Diên Thăng với hắn hôn lấy hôn để rồi mới bắt đầu bàn đến cuộc họp hồi chiều. Người kia phổ cập cho Thích Tự không ít kiến thức về khoa học kĩ thuật, nào là Internet Sci-Tech, big data, AI, e-commerce... Nghe đến quay cuồng đầu óc, rốt cục hắn cũng hiểu được mục tiêu mà bộ phận kĩ thuật của tập đoàn đang hướng đến.
Nói tóm lại, tập đoàn Tư Nguyên muốn mượn sức ảnh hưởng của những công ti dưới trướng để tạo nên một trung tâm mua sắm trực tuyến cho các mặt hàng và văn hóa của riêng mình, kết nối với các nền tảng giao lưu xã hội cũng như đoạt lấy một lượng khách hàng có sẵn trong thị trường.
Càng nhiều khách hàng thì càng nhiều thông tin và dữ liệu, chỉ cần trở thành thương hiệu bá chủ trong một lĩnh vực là có thể nắm giữ tương lai.
Tính ra Tư Nguyên nhập cuộc tương đối muộn, nhưng nhờ liên thủ với Tư Thị mà thực lực tài chính trở nên hùng hậu, kích hoạt tiềm năng thu mua một nhóm công ti nhỏ có ý tưởng nhưng không có vốn liếng, chỉ cần tích hợp tài nguyên thì sẽ phát triển rất nhanh.
Trong nửa năm tới, nhiệm vụ của bọn họ là xây dựng cơ cấu tổ chức cho công ti, tìm kiếm mục tiêu có triển vọng để thu mua—hay thậm chí tranh đoạt mục tiêu chất lượng, bởi rất có thể những gì Tư Nguyên nhắm đến cũng đang được người khác để mắt, mà đôi khi giành được một đoàn đội tốt là coi như xong được nền móng vững chắc cho tương lai sau này của công ti.
Tất nhiên, phần lớn công tác chuẩn bị đều sẽ được các nhân viên chuyên nghiệp bên dưới lo liệu, Thích Tự chỉ cần nắm được nội tình, xem báo cáo tổng kết, tham dự vào các quyết sách quan trọng, và có mặt trong các cuộc đàm phán thu mua là được.
Hai người bàn một lèo thế mà cũng đến rạng sáng.
Đáng ra cũng chẳng mất tận ngần ấy thời gian, nếu không tại Phó Diên Thăng thiếu đứng đắn, cứ vừa giảng vừa đòi phúc lợi, hết ôm eo lại hôn trộm khiến Thích Tự không tài nào tập trung cho nổi, nhiều vấn đề phải để Phó Diên Thăng giảng đến hai ba lần mới hiểu.
Đến khi Phó Diên Thăng rời đi, Thích Tự thay rửa rồi lên giường thì cũng đã gần 2h.
Liên tục mấy bữa ngủ muộn, cộng với áp lực từ không ít sự kiện trọng đại, khiến Thích Tự cảm thấy mình bị thiếu ngủ trầm trọng.
Cũng may là hai tháng thực tập chẳng còn mấy ngày nữa là kết thúc, hắn chỉ hi vọng mọi chuyện tới đây sẽ diễn ra thuận lợi theo kế hoạch của bọn họ.
Do vụ ầm ĩ của CMO MeiWei tối qua, sáng nay Trình Lệ Quân không đích thân đến đón mà chỉ gửi cho hắn một tin nhắn ngắn gọn, tóm tắt lại sự việc rồi nói là công ti đang chuẩn bị cuộc họp khẩn.
Đến công ti, Thích Tự cảm nhận được các nhân viên đều đang trộm rỉ tai bàn tán về vụ việc này, cả văn phòng chìm trong không khí trầm thấp đầy căng thẳng.
Ngô Song vừa thấy hắn liền nói: "Thích tổng, thấy tin hôm qua chưa? Giám đốc Lưu xảy ra chuyện rồi!"
Thích Tự: "Ừm, có thấy."
Ngô Song cũng không biết quá rõ về tiến trình điều tra, thậm chí còn cho là Thích Tự đã bỏ cuộc, thế mà giờ nhắc đến tin giám đốc Lưu xảy ra chuyện, anh ta lại có vẻ... hào hứng quá nhỉ!?
Phản ứng này khiến Thích Tự càng có thêm thiện cảm với Ngô Song, hắn buộc phải nén lại xúc động muốn kể ngay chân tướng cho đối phương, ra vẻ trấn tĩnh nói: "Lúc tôi mới đến làm, người trong công ti cũng mời sao mạng đó đến "ăn cơm" cùng tôi ấy mà, mới chỉ xem đoạn clip đó thì chưa khẳng định được gì, để lát nữa tôi sẽ tìm hiểu thêm về sự việc cùng với giám đốc Tần."
Do người của phóng viên Dương cũng không chụp được tận cảnh Lưu Kì và sao mạng kia làm gì trong phòng, Thích Tự đã nghĩ có lẽ bộ phận PR sẽ ráng tẩy trắng thành "sao mạng hợp tác với công ti dùng bữa cùng lãnh đạo", sau đó xử lí Lưu Kì một cách tượng trưng trong nội bộ công ti rồi cho qua việc này.
9h30, giám đốc Tần triệu tập các lãnh đạo cấp cao và phó quản lí bộ phận PR để bàn về hướng xử lí vụ bê bối tối qua.
Quả như trong dự liệu của Thích Tự, có người đề nghị nên đi theo tiến trình "điều tra nội bộ" rồi để phòng PR thực hiện công tác tẩy trắng.
Giám đốc Tần lắng nghe mọi người một lượt, sau đó lại quay ra hỏi ý Thích Tự.
Thích Tự có chút sửng sốt, nhưng cũng nghiêm túc nói luôn: "Trước hết xác minh ấy có phải sự thật hay không, nếu giám đốc Lưu đúng là người như vậy, tôi nghĩ chỉ dựa vào PR tẩy trắng thì không đủ. Công ti vẫn phải cực lực thừa nhận việc dùng sai người, đồng thời trừng phạt công khai để làm gương cho các nhân viên khác thì mới mong cứu vãn được danh tiếng thương hiệu."
Giám đốc Tần nghe xong liền gật đầu phụ hoạ: "Tôi cũng đồng ý với đề xuất của Thích tổng. Chúng ta sẽ thành lập tổ điều tra lâm thời, trong vòng ba ngày phải điều tra rõ ràng về vấn đề đời sống cá nhân của giám đốc Lưu, sau đó mới thảo luận tiếp đến hướng giải quyết."
Mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc không thôi, trước giờ vào họp chỉ thấy giám đốc trẻ trên danh nghĩa kia gật đầu tán thành, chuyện gì cũng để cho Tần Hán Nghiêu quyết định hết, ấy thế mà hôm nay hai người lại đổi vai cho nhau?
Chẳng lẽ là... sao đổi ngôi rồi!?
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: "Vợ ơi hôn miếng đi~"
Thích Tự: "..." (Thôi thì đằng nào hôn cũng sướng)
Phó Diên Thăng: "Vợ ơi hôn miếng nữa~"
Thích Tự: Đúng là hết thuốc chữa, nhưng mà dù sao cũng là bạn trai mình, chiều, chiều một chút cũng không sao.
Phó Diên Thăng *mê như gì*: "Vợ tôi dễ thương xỉu."
-
vtrans by xiandzg
Danh sách chương