Thích Tự vẫn thấy lăn tăn trong lòng, do vậy không nói thêm gì về chuyện này với Phó Diên Thăng trên xe.

Bọn họ xuất phát từ nhà vườn tương đối trễ, khi về đến Hải Thành đã là hai rưỡi chiều. Diệp Khâm Như còn việc ở công ti, thả Thích Tự và Phó Diên Thăng về khách sạn rồi cũng rời đi luôn cùng những người khác.

Phó Diên Thăng hỏi Thích Tự: "Đói không, muốn ăn chút gì chứ?"

Dọc đường về không có trạm nghỉ, bọn họ cũng chưa ăn bữa trưa.

Thích Tự lên tiếng đồng ý, vào thẳng nhà ăn của khách sạn gọi ít đồ.

Tối nay là đêm Giáng Sinh, khách sạn đã sớm trang trí đèn màu và cây thông Noel đầy không khí, phục vụ còn tặng thêm hai quả táo lúc mang đồ ăn lên.

Thích Tự thoáng nhìn quả táo kia, hỏi Phó Diên Thăng: "Tôi nhớ anh còn một em trai phải không?"

Phó Diên Thăng ừ một tiếng.

Thích Tự hỏi: "Em anh lớn ngần nào?"

Phó Diên Thăng khua tay cao hơn mặt bàn một chút, nói: "Năm nay lên lớp 6 tiểu học, mới cao ngần này thôi."

Thích Tự bất ngờ: "Lớp 6? Cách xa anh vậy?"

Phó Diên Thăng cười cười giải thích: "Ừm, từ nhỏ tôi đã đi học xa, suốt ngày vắng nhà hết vì trường lớp lại đến công việc, chắc ba mẹ thấy tịch mịch nên mới lén sinh thêm sau lưng tôi."

Thích Tự hỏi: "Anh ít về nhà lắm à?"

Phó Diên Thăng gật đầu: "Rất ít, quanh năm suốt tháng chẳng về được mấy lần."

Thích Tự nhớ tới vấn đề mình từng hỏi khi tới chung cư của Phó Diên Thăng hồi tháng 8, nói: "Tôi nhớ gia đình anh cũng ở Hải Thành phải không?"

Phó Diên Thăng trêu hắn: "Sao thế, muốn ra mắt nhà tôi à?"

Thích Tự hơi giật mình, vội giải thích: "Không phải, chẳng qua thấy anh theo tôi mấy tháng rồi cũng chưa có ngày nghỉ, hiếm khi mới về thế này, hay là tranh thủ về thăm họ đi."

Bấy giờ Phó Diên Thăng mới hiểu ý hắn, nói đầy ẩn ý: "À, thì ra là muốn cho tôi nghỉ..."

Thích Tự rũ mắt ăn của mình: "Tôi cũng muốn về nhà một chuyến."

Hắn chưa biết rõ chân tướng, chỉ là thấy lòng hơi khó chịu, nhưng lại không muốn Phó Diên Thăng nhận ra mình đang cố xa cách, cho nên mới phải vòng vo như vậy.

Cũng không biết Phó Diên Thăng đã phát giác được tâm tình của hắn hay chưa, nhưng Thích Tự có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình chằm chằm, vài giây sau mới nói: "Cũng được."

Ăn xong không bao lâu, Phó Diên Thăng cũng rời đi luôn.

Thích Tự bần thần ngồi trong phòng khách sạn một hồi, đến khi ngoài trời dần tối mới lấy điện thoại bấm số gọi mẹ.

"Con định về nhà sao?" Khương Oánh nhận điện thoại của hắn, ngữ khí lại có vẻ bối rối.

Thích Tự sững sờ nói: "Sao vậy? Tối nay mẹ bận gì à?"

Khương Oánh nói: "Tối nay mẹ có hẹn với bạn, không ở nhà rồi..."

Thích Tự: "..."

Đi chơi với bạn đêm Giáng Sinh? Thích Tự không khỏi ngờ vực, chẳng lẽ bạn hẹn của mẹ chính là "mùa xuân thứ hai" bí ẩn kia?

Song Khương Oánh đã không chủ động nói, hắn cũng không định tọc mạch, chỉ hỏi: "Tiểu Phong thì sao, mai thứ bảy mà nay nó cũng không về nhà à mẹ?"

Khương Oánh nói: "Lần trước mẹ chả bảo rồi là gì, nó với Lăng Khả dọn ra ngoài rồi, dạo này ít về lắm... Hay là con gọi nó xem."

*

Tiếng rưỡi sau, tại một nhà hàng tình nhân nổi tiếng gần đại học F.

Thích Phong trừng mắt nhìn anh trai mình từ đâu rớt xuống, quả thực hoài nghi nhân sinh: "Giáng Sinh sao anh không ở Mĩ đi mà chạy đến đây làm gì!?"

Nay là đêm Giáng Sinh, hắn đã định ăn tối với Lăng Khả ở đây rồi cùng về tổ ấm tình yêu của hai người ngọt ngào qua đêm.

Cho đến một tiếng trước, hắn bỗng nhận được điện thoại của Thích Tự nói muốn tìm mình đi ăn, bảo đã ở gần trường học bọn họ rồi, buộc Thích Phong hoảng hồn chạy đi đón người cấp tốc, còn phải nhờ phục vụ nhà hàng kê thêm một ghế vào bàn tình nhân cho cái bóng đèn 100W bự tổ chảng này!

Không ít người ở xung quanh phải chấn kinh với cảnh tượng này, nhao nhao nhìn sang, xì xào bàn tán—vốn là hotboy của đại học F, riêng việc Thích Phong và Lăng Khả đi ăn với nhau ở nhà ăn tình nhân đã quá đủ bắt mắt, thế mà giờ đây còn xuất hiện thêm một soái ca giống Thích Phong y như đúc ngồi đối diện!

Hai Thích Phong... với một Lăng Khả?

Thần linh ơi, đây nhất định là chủ đề bàn tán hot nhất Giáng Sinh này ở đại học F rồi!!!

"Giờ anh còn làm việc cho ba, nên sẽ thường xuyên về nước." Thích Tự uống thử một ngụm Mojito của Thích Phong gọi, rồi lại đẩy cốc ra đầy ghét bỏ.

Nhà hàng này chuyên cơm Tây, ba bọn họ gọi mỗi người một phần bò bít tết, thức ăn được mang lên rất nhanh, nhưng khẩu vị lại khiến Thích Tự quen ăn đồ cao cấp liên tục nhíu mày.

Chẳng bao lâu sau hắn đã buông bộ dao dĩa có vẻ đã cũ xuống, lơ đãng nhìn xung quanh: "Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất quanh trường hai đứa đấy à? Sao cảm giác không đẳng cấp lắm nhỉ?"

Thích Phong chưa gì đã rít lên: "Đây là nhà hàng xịn nhất trong vòng trăm dặm quanh đây rồi!"

Thích Tự: "Ăn một bữa ở đây hết bao nhiêu?"

Thích Phong: "Hơn 100 một người."

Thích Tự: "Rẻ vậy?"

Thích Phong cau mày nói: "Ở đây toàn là sinh viên với sinh hoạt phí 2000-3000/tháng, anh còn muốn đắt cỡ nào nữa?"

"Khụ..." Lăng Khả không nhịn được mà thấp giọng nhắc nhở Thích Phong, "Cũng được mấy người có 2000-3000 đâu, sinh hoạt phí của Tạ Kì Bảo có 1000, còn Cao Tuấn Phi hình như chỉ 800 thôi."

Thích Phong & Thích Tự: "..."

Bầu không khí có chút lạnh đi, Thích Tự uyển chuyển nói: "Nhưng mà đúng là chỗ này đông khách thật."

Thích Phong: "Còn phải nói à, học sinh trường F có hơn cả vạn, em phải đặt trước nửa tháng mới có chỗ đấy!"

Thích Tự: "Sao phải sớm thế?"

Thích Phong: "Thì nay là đêm Giáng Sinh mà."

"Mấy đứa cũng lãng mạn thật..." Thích Tự cười hỏi, "Thế bình thường thì sao?"

Thích Phong: "Cũng đông lắm, phải đặt trước nửa ngày mới có bàn, không thì phải xếp hàng chờ chỗ."

Thích Tự quan sát nói: "Tổng cộng 30 bàn, tốc độ quay vòng bình thường là 1 tiếng, vào giờ cao điểm thì 3 tiếng, mỗi ngày thu nhập 40,000, tổng thu hàng tháng 1.2 triệu, kiếm cũng ác thật..."

Thích Phong kì quái hỏi: "Anh tính mấy cái này làm gì?"

Thích Tự: "Nếu em thích, anh có thể đầu tư cho em một nhà hàng gần đây, đảm bảo cao cấp hơn."

Thích Phong suýt nữa thì phụt cả đồ uống ra ngoài: "Có cái gì mà thích!"

Thích Tự: "Ầy..."

Bầu không khí lần nữa lạnh đi... Trong khi Lăng Khả nghe hai anh em nói chuyện sượng đến nỗi khóe miệng giật liên hồi, thì các bạn học xung quanh lại theo dõi đầy phấn khích, thậm chí có người còn lén giơ điện thoại về phía này chụp hình, dám chắc chưa đầy một ngày nữa là diễn đàn trường lại bùng nổ rồi!

Lăng Khả khẽ thở dài, chỉ muốn chui ngay xuống lỗ nẻ, nhường lại sân chơi cho hai anh em chói chang mà chẳng hề biết mình lóa mắt này ngồi tính toán tiếp.

Đang hẹn hò tình cảm thì bị quấy rối, Thích Phong cũng cay cú không thôi: "Anh về nước sao không về nhà tìm mẹ, mà lại đến đây làm kì đà?"

Thích Tự: "Mẹ không có nhà, cũng đi hẹn hò rồi."

Thích Phong nghe mà giật mình: "Hẹn hò!?"

Thích Tự liếc mắt: "Lâu lắm rồi chưa vác mặt về nhà chứ gì, gần đây mẹ thế nào cũng không hay."

Thích Phong hơi xấu hổ, nhưng nghe vậy không khỏi phấn chấn: "Cuối cùng thì mẹ cũng tìm được bạn trai rồi à!"

Thích Tự hỏi hắn: "Mà này, em muốn bạn trai của mẹ sẽ là người thế nào?"

Thích Phong vừa cắt bít tết vừa nói: "Chỉ cần yêu mẹ, có thể chăm sóc tốt cho mẹ là được rồi... Haiz, mẹ cũng 46 rồi, từ khi li hôn với ba xong cứ thui thủi một mình, bao nhiêu thời gian đẹp đẽ thì dành hết cho công việc. Đôi khi em thấy mẹ mệt mỏi như thế mà cũng chạnh lòng."

Thích Tự nghe vậy trầm mặc, thật ra những gì em trai nghĩ cho mẹ, cũng chính là những gì hắn mong cho ba.

Hắn ngập ngừng giây lát, nói: "Nếu ba với mẹ mà tái hợp, em có chịu không?"

Nắm đó ba mẹ giấu Thích Phong li hôn, khiến thằng nhỏ sau khi biết được đã bị tổn tương tâm lí nghiêm trọng.

Tổn thương như vậy, nhưng Thích Phong không hề khóc nháo, mà lại mất ngủ—một đứa nhóc 10 tuổi, đêm nào cũng thức trắng.

Đến tận bây giờ, Thích Tự vẫn nhớ như in khi mẹ gọi sang cho hắn năm đó, nghẹn ngào kể về tình trạng của em trai...

Sau này hắn về nước mua con Samoyed, Thích Phong mới dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng rồi cứ thế đổ hết oán giận lên một mình ba, cứ nhắc đến ông là nổi khùng, chưa bao giờ liên lạc với đối phương suốt mười năm nay.

Cho nên Thích Tự không chắc, nếu biết ba mẹ có khả năng tái hợp thì em trai hắn có phản đối mãnh liệt lắm không.

Thích Phong cau mày nói: "Sao được? Ba bận như thế, hai người có về với nhau thì cũng như không thôi mà?"

Thích Tự cũng không biết đáp lại lời châm chọc này thế nào, chỉ là nhớ tới loại bình trà cả ba và mẹ cùng sở hữu, hắn vẫn không khỏi nghi ngờ.

Thấy nét mặt anh trai có vẻ nghiêm túc, Thích Phòng trợn mắt nhìn đối phương chằm chằm: "Chẳng lẽ là ba thật?"

"Anh không chắc..." Thích Tự hỏi lại, "Nếu thật thì sao?"

Thích Phong rũ mắt, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nói: "Nếu như đấy là mong muốn của mẹ thì em sẽ chúc phúc, nhưng với một yêu cầu—Ông ấy không được phản đối chuyện của em và Lăng Khả."

Thích Tự ngẩn người, không ngờ lại nghe được câu trả lời này.

Hắn liếc sang Lăng Khả, thấy đối phương cũng căng thẳng, thậm chí là lúng túng không thôi.

Thích Tự không nói gì thêm, ăn xong Thích Phong gọi tính tiền, phục vụ đi tới áy náy nói: "Ngại quá, hệ thống POS của nhà hàng hôm nay có vấn đề, không quét được mã Alipay nên chỉ có thể nhận tiền mặt."

Thích Phong nhìn về phía anh hai: "Em không mang tiền mặt, anh có không?"

Thích Tự móc ví ra: "Đô Mĩ được không?"

Thích Phong: "...Anh nghĩ sao."

Phục vụ đỏ mặt nhìn bọn họ: "Các vị cũng có thể ra quầy báo chuyển khoản trực tiếp vào tài khoản Alipay cá nhân của quản lí, chỉ là hơi đông nên chắc sẽ phải xếp hàng mất một lát."

Thích Phong đành đứng dậy nói: "Hai người cứ ngồi đi, em ra tí rồi về."

Thích Phong rời đi rồi, trên bàn chỉ còn lại hai người, trông Lăng Khả lại càng căng thẳng hơn.

Thích Tự cười như không cười nhìn hắn, hỏi: "Chuyện của cậu với Thích Phong, cậu đã nói với ba mẹ mình chưa?"

Lăng Khả: "..."

"Chưa sao?" Thích Tự nhíu mày nói, "Về phía Thích Phong hẳn sẽ không gặp nhiều trở ngại lắm, nhưng nhà cậu thì sao? Phải ba mẹ truyền thống thì sẽ khó mà chấp nhận được chuyện của hai đứa đấy."

Lăng Khả túm lấy khăn ăn trên bàn: "Tôi sẽ tìm cơ hội để nói, nhưng bây giờ chưa phải lúc."

Thích Tự hơi ngả người ra ghế, hai tay đút túi nói: "Thật ra tôi cũng có chút tò mò, hai người chỉ mới lên đại học, sao đã chắc chắn mình sẽ bên nhau cả đời? Ở chung rồi kiểu gì chẳng phát hiện ra khuyết điểm của đối phương, không sợ tình cảm sẽ phai nhạt sao?"

...

Thích Phong thanh toán về, thấy Lăng Khả vẫn đang tán gẫu với Thích Tự, trên mặt anh mình còn có ý cười nhàn nhạt, tới nơi bèn hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì đấy?"

Thích Tự: "Không có gì, xuống thôi..."

Ba người đứng dậy xuống nhà, ra đến cổng, Thích Tự nói: "Anh về đây, không quấy rầy thế giới hai người nữa."

Thích Phong: "Anh về đâu?"

Thích Tự: "Khách sạn."

Thích Phong lầm bầm: "Anh đúng là, ngoài công việc thì không có nổi người bạn nào để ở cùng dịp lễ à? Anh Phó dạo trước đâu? Em tưởng quan hệ hai người tốt lắm mà?"

Thích Tự: "..."

****

<Epilogue>

Một—

Vương Mãnh: "Tôi muốn lên đó!"

Phục vụ nhà hàng tình nhân: "Hôm nay nhà hàng đã kín chỗ rồi, xin hỏi ngài có đặt trước không?"

Vương Mãnh: "Không có! Nhưng sếp của tôi trên đó! Tôi phải lên bảo vệ sếp!"

Phục vụ nhà hàng tình nhân: "Ngại quá thưa ngài, đây là khu vực văn vườn trường, không cần đến vệ sĩ."

Vương Mãnh: "...???"

Hai—

Thích Phong: "Anh Phó dạo trước đâu rồi?"

Thích Tự: "Bị anh phạt rồi." (~cắt thời lượng lên sóng)

-

A/N:

Chương sau sẽ tiết lộ Lăng Khả và Thích Tự đã nói gì với nhau!

-

vtrans by xiandzg
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện