Tiếng chân người vẫn vang lên một cách vội vã trong bóng đêm, ngay phía sau đó là những tiếng lạp cạp kì dị như rượt đuổi một ai đó. Tấn cố gắng phi người lao đi nhanh nhất một cách có thể nhưng vẫn không thể cắt đuôi được cái thứ đang ở ngay phía sau mình.
Rồi Tấn bỗng dừng lại trước một hành lang tăm tối, đôi mắt hắn như không thể tin những gì đang hiện hữu trước mặt. Tiếng cạp cạp vang lên ngay đằng sau như báo hiệu rằng nguy hiểm sắp xảy ra đối với hắn, nhưng hắn lúc này không quan tâm nữa, đôi mắt hắn bốc hỏa đầy phẫn nộ nhìn về phía con quỷ nhập tràng:
- Chính mày đã giết họ sao...? - Cạp... cạp... cạp...!
Con quỷ nhập tràng đánh mạnh hai hàm răng vào nhau như hàm ý khiêu khích xác nhận hoặc đơn giản là nó chỉ biết phát ra những tiếng động như vậy. Tấn mím chặt môi lại rồi hít thở một hơi thật sâu đưa hai tay ra thủ thế.
Tức giận là một chuyện, nhưng có đối phó được với con quỷ trước mặt hay không thì lại là chuyện khác. Hàn linh kiếm không có, đinh bạc cũng không, ngay đến một lá bùa chú cũng không có trong người thì lấy gì để trừ ma diệt quỷ đây?
Suy tính lợi hại, Tấn chầm chậm lùi lại về phía sau toan tùy cơ ứng biến nhưng con quỷ nhập tràng thì lại không nghĩ cho hắn, nó bất ngờ lao đến vồ lấy thân thể của hắn toan xé xác hắn ra.
Cơ thể Tấn ngã bổ ngửa xuống nền gạch, hai tay hắn nắm chặt lấy cổ tay con quỷ nhập tràng cố gắng lấy hết sức gồng mình không cho con quỷ áp sát người hắn. Nhưng cơ thể mới của hắn lúc này quá yếu, một phần do chạy từ nãy đến giờ, phần còn lại do tác dụng của thuốc ngủ.
Tấn dần dần cảm thấy đầu óc mình choáng váng như sắp kiệt sức đến nơi rồi, đúng lúc tuyệt vọng nhất thì một đạo bùa vàng bay lơ lửng trước mặt hắn. Như cá vớ được nước, không chút suy nghĩ,Tấn thả tay mình ra khỏi cổ tay con quỷ rồi điểm chú cực nhanh dán chặt lá bùa vào giữa trán con quỷ nhập tràng.
- Bụp...!
Cơ thể con quỷ ngửa mạnh về phía sau rồi lộn mấy vòng trên không trung rơi rụng như trái mít xuống nền gạch, Tấn lúc này mới thở hổn hển rồi nhanh trí lấy lại tinh thần. Lúc này hắn mới chú ý quan sát xem đạo bùa vừa rồi từ đâu mà ra, hắn tiến lại gần xác chết của một người đàn ông mặc áo dưỡng sinh màu trắng rồi chắp tay khấn vái.
- Nếu có linh thiêng... xin phù hộ cho ta trừ tà giải oán...!
Dứt lời, Tấn cầm lấy thanh kiếm gỗ và vài lá bùa vàng gần đấy rồi quay người tiến về phía con quỷ nhập tràng.
- Tao có đủ đồ nghề rồi...! Giờ nợ cũ lời mới tính luôn một thể đi...!
Lời kết: Có nhiều người hỏi vì sao không nói thẳng tên yêu linh là quỷ nhập tràng ngay từ đầu!
Về điều này thì tôi muốn độc giả tự suy luận sau khi đọc truyện rồi phân tích những tình tiết trong truyện từ việc chiếc đĩa bị nứt, đến việc yêu linh ăn chuột rồi việc sợ ánh sáng v.v rồi từ đấy tự tìm hiểu nguồn gốc rốt cuộc yêu linh này là gì!
Rồi Tấn bỗng dừng lại trước một hành lang tăm tối, đôi mắt hắn như không thể tin những gì đang hiện hữu trước mặt. Tiếng cạp cạp vang lên ngay đằng sau như báo hiệu rằng nguy hiểm sắp xảy ra đối với hắn, nhưng hắn lúc này không quan tâm nữa, đôi mắt hắn bốc hỏa đầy phẫn nộ nhìn về phía con quỷ nhập tràng:
- Chính mày đã giết họ sao...? - Cạp... cạp... cạp...!
Con quỷ nhập tràng đánh mạnh hai hàm răng vào nhau như hàm ý khiêu khích xác nhận hoặc đơn giản là nó chỉ biết phát ra những tiếng động như vậy. Tấn mím chặt môi lại rồi hít thở một hơi thật sâu đưa hai tay ra thủ thế.
Tức giận là một chuyện, nhưng có đối phó được với con quỷ trước mặt hay không thì lại là chuyện khác. Hàn linh kiếm không có, đinh bạc cũng không, ngay đến một lá bùa chú cũng không có trong người thì lấy gì để trừ ma diệt quỷ đây?
Suy tính lợi hại, Tấn chầm chậm lùi lại về phía sau toan tùy cơ ứng biến nhưng con quỷ nhập tràng thì lại không nghĩ cho hắn, nó bất ngờ lao đến vồ lấy thân thể của hắn toan xé xác hắn ra.
Cơ thể Tấn ngã bổ ngửa xuống nền gạch, hai tay hắn nắm chặt lấy cổ tay con quỷ nhập tràng cố gắng lấy hết sức gồng mình không cho con quỷ áp sát người hắn. Nhưng cơ thể mới của hắn lúc này quá yếu, một phần do chạy từ nãy đến giờ, phần còn lại do tác dụng của thuốc ngủ.
Tấn dần dần cảm thấy đầu óc mình choáng váng như sắp kiệt sức đến nơi rồi, đúng lúc tuyệt vọng nhất thì một đạo bùa vàng bay lơ lửng trước mặt hắn. Như cá vớ được nước, không chút suy nghĩ,Tấn thả tay mình ra khỏi cổ tay con quỷ rồi điểm chú cực nhanh dán chặt lá bùa vào giữa trán con quỷ nhập tràng.
- Bụp...!
Cơ thể con quỷ ngửa mạnh về phía sau rồi lộn mấy vòng trên không trung rơi rụng như trái mít xuống nền gạch, Tấn lúc này mới thở hổn hển rồi nhanh trí lấy lại tinh thần. Lúc này hắn mới chú ý quan sát xem đạo bùa vừa rồi từ đâu mà ra, hắn tiến lại gần xác chết của một người đàn ông mặc áo dưỡng sinh màu trắng rồi chắp tay khấn vái.
- Nếu có linh thiêng... xin phù hộ cho ta trừ tà giải oán...!
Dứt lời, Tấn cầm lấy thanh kiếm gỗ và vài lá bùa vàng gần đấy rồi quay người tiến về phía con quỷ nhập tràng.
- Tao có đủ đồ nghề rồi...! Giờ nợ cũ lời mới tính luôn một thể đi...!
Lời kết: Có nhiều người hỏi vì sao không nói thẳng tên yêu linh là quỷ nhập tràng ngay từ đầu!
Về điều này thì tôi muốn độc giả tự suy luận sau khi đọc truyện rồi phân tích những tình tiết trong truyện từ việc chiếc đĩa bị nứt, đến việc yêu linh ăn chuột rồi việc sợ ánh sáng v.v rồi từ đấy tự tìm hiểu nguồn gốc rốt cuộc yêu linh này là gì!
Danh sách chương