Tấn lúc này đang chăm chú đọc sách trong thư viện của trường, từ lúc ở Quốc Oai về lòng hắn luôn canh cánh về chuyện của Dương. Hắn đã thử đọc qua về một số cuốn cách khoa học liên quan đến việc đầu thai nhưng lý thuyết trong này quá mơ hồ còn thua xa những gì mà hắn biết hồi trước.
Thường những ký ức của kiếp trước sẽ chỉ ảnh hưởng đến kiếp này khi người ta còn bé, nhưng Dương đã hơn 20 tuổi nên điều này thật sự làm cho Tấn thấy khó hiểu.
- Cậu ở đây à? Em cứ đi tìm cậu mãi...!
Dương mỉm cười nhẹ nhàng rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tấn, đôi mắt cô khẽ liếc về phía cuốn sách, khuôn mặt rưng rưng như có chút cảm động không nói lên lời:
- Thực... ra thì đâu cần gì cứ phải tìm hiểu về kiếp trước...!
- Nếu không giải quyết vấn đề một cách triệt để thì liệu cô sẽ vui vẻ sao...? ( Tấn điềm đạm trả lời)
Chỉ cần ở bên cậu thì lúc nào em cũng thấy vui...!
Khuôn mặt Tấn bỗng đỏ rực lên trước câu trả lời của Dương, tự nhiên trong lòng hắn cảm thấy có chút gì đó vui vui mà hắn không thể giải thích được. Hắn vẫn giữ thái độ điềm đạm rồi nhíu mày nhìn Dương:
- Cô mạnh miệng như thế từ lúc nào vậy...? - Vì cậu, em có thể hơn thế nữa cũng được...! Ví dụ như thế này này...!
Dứt lời, Dương đứng thẳng dậy rồi tiến thẳng về phía Tấn khẽ đưa cái miệng chúm chím anh đào lại gần sát miệng Tấn. Một cảm giác đê mê khó tả như bao trùm cơ thể hắn làm hắn không cách nào cưỡng lại được, bỗng nhiên hắn cảm thấy cơ thể của mình như sắp bị hút từng chút từng một sinh khí trong người. Hai bàn tay bỗng nhiên co lại như một thanh củi mục, đôi mắt hắn mở to khi phát hiện ra người đang hôn mình không phải là Dương mà là một cái xác khô không khốc.
Tấn choàng tỉnh dậy, hai thái dương hắn lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh. Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ, hắn thở dài lắc đầu định ra nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Nhưng hắn bỗng nhiên có cảm thấy điều gì không ổn, phảng phất trong không khí có một tia quỷ dị lúc ẩn lúc hiện.
Tấn vội bước xuống giường rồi khẽ mở cửa sổ chăm chú quan sát ngoài sân, trong màn đêm giá lạnh hắn cảm thấy có gì đó đang từ đằng xa nhìn về phía căn nhà mình. Một thứ gì đó mang lại sự hận thù chết chóc đến đáng sơ.
*****************************************
Ở bên ngoài đường, một kẻ mặc chiếc áo khoác lùm xùm chùm kín đầu, đôi mắt hướng về phía căn nhà lớn của Kim thị. Ngón tay hắn chạm nhẹ vào khung cửa sắt bỗng tóe lửa dữ dội, hắn vội rụt tay lại miệng nghiến răng ken két điều gì đó cực kì khó hiểu:
- Chết tiệt...! Có kết giới sao...? Nhưng không sao... để tao xem mày trốn được đến bao giờ...! Lý Ngọc Dung...!
Thường những ký ức của kiếp trước sẽ chỉ ảnh hưởng đến kiếp này khi người ta còn bé, nhưng Dương đã hơn 20 tuổi nên điều này thật sự làm cho Tấn thấy khó hiểu.
- Cậu ở đây à? Em cứ đi tìm cậu mãi...!
Dương mỉm cười nhẹ nhàng rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tấn, đôi mắt cô khẽ liếc về phía cuốn sách, khuôn mặt rưng rưng như có chút cảm động không nói lên lời:
- Thực... ra thì đâu cần gì cứ phải tìm hiểu về kiếp trước...!
- Nếu không giải quyết vấn đề một cách triệt để thì liệu cô sẽ vui vẻ sao...? ( Tấn điềm đạm trả lời)
Chỉ cần ở bên cậu thì lúc nào em cũng thấy vui...!
Khuôn mặt Tấn bỗng đỏ rực lên trước câu trả lời của Dương, tự nhiên trong lòng hắn cảm thấy có chút gì đó vui vui mà hắn không thể giải thích được. Hắn vẫn giữ thái độ điềm đạm rồi nhíu mày nhìn Dương:
- Cô mạnh miệng như thế từ lúc nào vậy...? - Vì cậu, em có thể hơn thế nữa cũng được...! Ví dụ như thế này này...!
Dứt lời, Dương đứng thẳng dậy rồi tiến thẳng về phía Tấn khẽ đưa cái miệng chúm chím anh đào lại gần sát miệng Tấn. Một cảm giác đê mê khó tả như bao trùm cơ thể hắn làm hắn không cách nào cưỡng lại được, bỗng nhiên hắn cảm thấy cơ thể của mình như sắp bị hút từng chút từng một sinh khí trong người. Hai bàn tay bỗng nhiên co lại như một thanh củi mục, đôi mắt hắn mở to khi phát hiện ra người đang hôn mình không phải là Dương mà là một cái xác khô không khốc.
Tấn choàng tỉnh dậy, hai thái dương hắn lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh. Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ, hắn thở dài lắc đầu định ra nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Nhưng hắn bỗng nhiên có cảm thấy điều gì không ổn, phảng phất trong không khí có một tia quỷ dị lúc ẩn lúc hiện.
Tấn vội bước xuống giường rồi khẽ mở cửa sổ chăm chú quan sát ngoài sân, trong màn đêm giá lạnh hắn cảm thấy có gì đó đang từ đằng xa nhìn về phía căn nhà mình. Một thứ gì đó mang lại sự hận thù chết chóc đến đáng sơ.
*****************************************
Ở bên ngoài đường, một kẻ mặc chiếc áo khoác lùm xùm chùm kín đầu, đôi mắt hướng về phía căn nhà lớn của Kim thị. Ngón tay hắn chạm nhẹ vào khung cửa sắt bỗng tóe lửa dữ dội, hắn vội rụt tay lại miệng nghiến răng ken két điều gì đó cực kì khó hiểu:
- Chết tiệt...! Có kết giới sao...? Nhưng không sao... để tao xem mày trốn được đến bao giờ...! Lý Ngọc Dung...!
Danh sách chương