- Thầy bùa...? Tấn mở to đôi mắt nhìn Dương rồi quay sang nhìn thầy Việt, thì ra là như vậy, tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ cuối cùng hắn cũng đã thông suốt một cách trọn vẹn, chỉ có bất ngờ cuối cùng làm hắn cảm thấy hơi sốc nhưng nó lại là chi tiết giải thích cho toàn bộ câu chuyện.
Thầy Việt từ từ tháo bỏ chiếc kính cận xuống rồi điềm đạm trả lời:
- Câu chuyện của 100 năm về trước, chưa bao giờ tôi có thể quên được...! Cái ngay tôi và em lớn lên cùng nhau, em là tiểu thư quyền quý nhà họ Lý còn tôi là gã người ở thân phận thấp kém...! Chưa bao giờ tôi có ý nghĩ trèo cao dù chỉ là một niệm trọng đầu nhưng...!
- Nhưng người chú ý đến anh trước lại là tôi..! ( Dương lên tiếng cắt lời)
Thầy Việt im lặng rồi thở dài nói tiếp:
- Đúng vậy...! Những cử chỉ thân mặt, những nụ cười nhẹ nhàng của em dành cho tôi làm trái tim này dần dần thay đổi rồi lỡ yêu em lúc nào không hay...! Nhưng chính vì giai cấp khiến cho chúng ta mãi mãi không chung đường...! Thầy em biết chuyện bèn nhờ người mai mối cho con trai của một dòng họ gia thế khác nhà họ Phan ở nàng Mơ...! Còn tôi thì bị đánh cho một trận nhừ tử rồi bị đuổi ra khỏi làng tha phương cầu thực...!
Tấn thở dài đăm chiêu, không ngờ câu chuyện về thầy Việt và Lý Ngọc Dung ở kiếp trước lại đáng buồn như vậy. Nhưng hắn vẫn dằn lòng lại rồi lên tiếng bảo Thầy Việt kể tiếp:
- Rồi mọi chuyện sao nữa...?
- Tôi cứ thế vất vưởng khắp nơi vô định không ngờ lại lạc sang nước Cao Miên...! Rồi cơ duyên cho tôi được một ông thầy bùa nhận làm đệ tử truyền dạy pháp thuật ngải chú...! Sau năm năm tu đạo tôi cũng thành tài trở về chốn cũ... biết người xưa đã lấy chồng... nhưng không ngờ bi kịch bắt nguồn từ đây...!
Thầy Việt vừa nói vừa tiến lại gần về phía Dương, đôi mắt anh ta nhìn Dương một cách đượm buồn:
- Thằng khốn nhà họ Phan đấy thực lòng không coi em là vợ...! Hắn ngày nào cũng trăng hoa rượu chè bên ngoài, về nhà thì đánh đập em...! Gia đình hắn thì coi em như con ở trong nhà...! Rồi một ngày do quá tay nên hắn đã ngộ sát giết em rồi treo cổ em lên, ngụy tạo như em tự tử...!
Vừa nói, đôi mắt Thầy Việt run run, nước mắt từ khóe mi chảy xuống thể hiện sự phẫn uất đau đớn đến tốt cùng. Tấn suy nghĩ một lúc rồi ngạc nhiên lên tiếng:
- Sao anh lại biết được việc đấy...?
- Lúc tôi về đến nơi nghe người ta nói cô ấy chết vì tự tử...! Trái tim tôi như vỡ tan thành trăm mảnh... nhưng... tôi vẫn muốn xác thực lại một lần nữa nên đêm hôm ấy tôi ra mộ Lý Ngọc Dung dùng thuật thông linh để giao tiếp với nàng...! Và cũng nhờ đó mà tôi đã phát hiện ra sự thật ghê tởm của tên Phan Cân...!
Nghe đến từ Cân, khuôn mặt Tấn khẽ nhăn lại, không thể nào... chắc chắn không phải là nó... có lẽ chỉ là trùng tên mà thôi. Dương không để ý đến phản ứng của Tấn, cô lạnh lùng nhìn thầy Việt rồi đáp lời:
- Trước khi siêu thoát... tôi đã từng nói với anh là đừng trả thù...! Hãy để nhân quả tự đến... nhưng tại sao anh lại không nghe theo lời tôi...? Tại sao anh lại hại cả dòng họ nhà người ta tuyệt tự tuyệt tôn...! Anh có biết nhân ngày hôm nay chúng ta nhận được là do chính anh ngày trước gieo lên không..?
- Thì sao chứ...? Hắn phải trả giá cho những gì mà hắn đã gây ra cho em...! Có lẽ bây giờ thì linh hồn hắn đã tan thành hư vô mãi mãi không được siêu thoát rồi...!
- Ta phải thông báo cho cậu biết là phong ấn hạng bét 100 năm về trước của cậu đã bị phá sản hoàn toàn rồi...!
Người vừa lên tiếng cắt lời Việt là ông bác già, ông ta nén đau bước từng bước chậm chạp ra cửa chính rồi nhìn thẳng về phía Viêt:
- Người tính không bằng trời tính...! Nhờ ơn cậu mà kẻ bên trong chiếc quan tài đó đã hóa thành quỷ dữ sắp quay trở về đây đòi mạng rồi đấy...!
Việt ngạc nhiên nhìn ông bác già rồi lên tiếng hỏi:
- Sao có thể thế được..? Rõ ràng là tôi đã phong ấn nó ở nơi chí âm chí địa rồi...! Tuyệt đối không thể hóa quỷ được...!
- Nhưng nếu như âm khí bên trên bị dồn nén xuống dưới đất rồi chiếc quan tài đấy hút toàn bộ âm khí thì sao...?
- Vậy thì...!
Khuôn mặt Việt trắng bệch lại, miệng anh ta lắp bắp không nói nên lời. Dương lúc này mới nhìn về phía ông bác già thắc mắc hỏi:
- Vừa nãy rõ ràng cháu đã thấy gã ta bị bác thiêu sống thành tro bụi rồi mà...? Sao có thể...?
- Ta đã từng chặt tay hắn nhưng hắn vẫn có thể nối lại được vào...! Cảnh sát cũng đã từng nã hàng chục viên đạn vào người hắn nhưng hắn vẫn có thể đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra...! Vậy cô nghĩ thiêu sống hắn là hắn sẽ hóa thành tro và tan biến một cách đơn giản như vậy sao...?
Lời kết: Đậu...! Kiếm thẻ zing chỗ mình khó vê lù...! Ông nào ủng hộ cái thẻ zing được không
Thầy Việt từ từ tháo bỏ chiếc kính cận xuống rồi điềm đạm trả lời:
- Câu chuyện của 100 năm về trước, chưa bao giờ tôi có thể quên được...! Cái ngay tôi và em lớn lên cùng nhau, em là tiểu thư quyền quý nhà họ Lý còn tôi là gã người ở thân phận thấp kém...! Chưa bao giờ tôi có ý nghĩ trèo cao dù chỉ là một niệm trọng đầu nhưng...!
- Nhưng người chú ý đến anh trước lại là tôi..! ( Dương lên tiếng cắt lời)
Thầy Việt im lặng rồi thở dài nói tiếp:
- Đúng vậy...! Những cử chỉ thân mặt, những nụ cười nhẹ nhàng của em dành cho tôi làm trái tim này dần dần thay đổi rồi lỡ yêu em lúc nào không hay...! Nhưng chính vì giai cấp khiến cho chúng ta mãi mãi không chung đường...! Thầy em biết chuyện bèn nhờ người mai mối cho con trai của một dòng họ gia thế khác nhà họ Phan ở nàng Mơ...! Còn tôi thì bị đánh cho một trận nhừ tử rồi bị đuổi ra khỏi làng tha phương cầu thực...!
Tấn thở dài đăm chiêu, không ngờ câu chuyện về thầy Việt và Lý Ngọc Dung ở kiếp trước lại đáng buồn như vậy. Nhưng hắn vẫn dằn lòng lại rồi lên tiếng bảo Thầy Việt kể tiếp:
- Rồi mọi chuyện sao nữa...?
- Tôi cứ thế vất vưởng khắp nơi vô định không ngờ lại lạc sang nước Cao Miên...! Rồi cơ duyên cho tôi được một ông thầy bùa nhận làm đệ tử truyền dạy pháp thuật ngải chú...! Sau năm năm tu đạo tôi cũng thành tài trở về chốn cũ... biết người xưa đã lấy chồng... nhưng không ngờ bi kịch bắt nguồn từ đây...!
Thầy Việt vừa nói vừa tiến lại gần về phía Dương, đôi mắt anh ta nhìn Dương một cách đượm buồn:
- Thằng khốn nhà họ Phan đấy thực lòng không coi em là vợ...! Hắn ngày nào cũng trăng hoa rượu chè bên ngoài, về nhà thì đánh đập em...! Gia đình hắn thì coi em như con ở trong nhà...! Rồi một ngày do quá tay nên hắn đã ngộ sát giết em rồi treo cổ em lên, ngụy tạo như em tự tử...!
Vừa nói, đôi mắt Thầy Việt run run, nước mắt từ khóe mi chảy xuống thể hiện sự phẫn uất đau đớn đến tốt cùng. Tấn suy nghĩ một lúc rồi ngạc nhiên lên tiếng:
- Sao anh lại biết được việc đấy...?
- Lúc tôi về đến nơi nghe người ta nói cô ấy chết vì tự tử...! Trái tim tôi như vỡ tan thành trăm mảnh... nhưng... tôi vẫn muốn xác thực lại một lần nữa nên đêm hôm ấy tôi ra mộ Lý Ngọc Dung dùng thuật thông linh để giao tiếp với nàng...! Và cũng nhờ đó mà tôi đã phát hiện ra sự thật ghê tởm của tên Phan Cân...!
Nghe đến từ Cân, khuôn mặt Tấn khẽ nhăn lại, không thể nào... chắc chắn không phải là nó... có lẽ chỉ là trùng tên mà thôi. Dương không để ý đến phản ứng của Tấn, cô lạnh lùng nhìn thầy Việt rồi đáp lời:
- Trước khi siêu thoát... tôi đã từng nói với anh là đừng trả thù...! Hãy để nhân quả tự đến... nhưng tại sao anh lại không nghe theo lời tôi...? Tại sao anh lại hại cả dòng họ nhà người ta tuyệt tự tuyệt tôn...! Anh có biết nhân ngày hôm nay chúng ta nhận được là do chính anh ngày trước gieo lên không..?
- Thì sao chứ...? Hắn phải trả giá cho những gì mà hắn đã gây ra cho em...! Có lẽ bây giờ thì linh hồn hắn đã tan thành hư vô mãi mãi không được siêu thoát rồi...!
- Ta phải thông báo cho cậu biết là phong ấn hạng bét 100 năm về trước của cậu đã bị phá sản hoàn toàn rồi...!
Người vừa lên tiếng cắt lời Việt là ông bác già, ông ta nén đau bước từng bước chậm chạp ra cửa chính rồi nhìn thẳng về phía Viêt:
- Người tính không bằng trời tính...! Nhờ ơn cậu mà kẻ bên trong chiếc quan tài đó đã hóa thành quỷ dữ sắp quay trở về đây đòi mạng rồi đấy...!
Việt ngạc nhiên nhìn ông bác già rồi lên tiếng hỏi:
- Sao có thể thế được..? Rõ ràng là tôi đã phong ấn nó ở nơi chí âm chí địa rồi...! Tuyệt đối không thể hóa quỷ được...!
- Nhưng nếu như âm khí bên trên bị dồn nén xuống dưới đất rồi chiếc quan tài đấy hút toàn bộ âm khí thì sao...?
- Vậy thì...!
Khuôn mặt Việt trắng bệch lại, miệng anh ta lắp bắp không nói nên lời. Dương lúc này mới nhìn về phía ông bác già thắc mắc hỏi:
- Vừa nãy rõ ràng cháu đã thấy gã ta bị bác thiêu sống thành tro bụi rồi mà...? Sao có thể...?
- Ta đã từng chặt tay hắn nhưng hắn vẫn có thể nối lại được vào...! Cảnh sát cũng đã từng nã hàng chục viên đạn vào người hắn nhưng hắn vẫn có thể đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra...! Vậy cô nghĩ thiêu sống hắn là hắn sẽ hóa thành tro và tan biến một cách đơn giản như vậy sao...?
Lời kết: Đậu...! Kiếm thẻ zing chỗ mình khó vê lù...! Ông nào ủng hộ cái thẻ zing được không
Danh sách chương