Người vừa lên tiếng là Tấn, hắn và Việt đã xuất hiện đúng lúc và giải nguy cho Dương trong lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Việt nhìn về phía xác Phan Cân đang nằm dưới đất rồi lên tiếng cảnh báo:

- Cẩn thận đấy Kim Hổ...! Nó chưa chết đâu...!

- Anh nhầm rồi...! Nó vốn dĩ đã chết...! Chỉ là nó chưa cam lòng cho cái chết của mình mà thôi...!

Các cơ tế bào giữa hai phần xác của Phan Cân bỗng nhiên nối lại với nhau rồi gắn liền lại như chưa có chuyện gì xảy ra, gã đứng thẳng dậy rồi khẽ nhếch mép nhìn về phía đám người họ:

- Lại là một đám ruồi bu khác...!

- Câm mồm...!

Cơ thể của Phan Cân bỗng nhiên bị đẩy ngược về phía sau rồi dính chặt vào tường, lúc này gã mới nhận ra trên hai bả vai mình đang bị ghim chặt bởi những chiếc đinh bạc. Cân cố gắng vùng vậy, nhưng đột nhiên đầu hắn ngửa về phía sau. Một chiếc đinh bạc đã găm thẳng vào giữa trán hắn từ lúc nào.

Tấn định phi tiếp đinh bạc vào Phan Cân nhưng hắn lại ngừng lại vì cho rằng như thế là đủ, dùng tiếp có lẽ cũng không cần thiết cho lắm. Lúc này Việt mới chậm rãi bước tới rồi dán một đạo phù vàng lên người Phan Cân.

- Không ngờ mọi việc lại đơn giản đến vậy...!

Tấn thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy bỗng nhiên méo xệch đi ngay lập tức. Cơ thể Việt bị bắn văng mạnh về phía sau rồi ngã dúi dụi xuống nền gạch, đạo phù vàng bốc cháy dữ dội hóa thành tàn tro ngay lập tức, trong khi đó những chiếc đinh bạc găm trên người tên xác ướp cũng rỉ sét hóa thành hư không.

- Bang...!

Tấn cảm thấy ngực mình đau một cách dữ dội, cả người hắn đổ về phía sau rồi ngã xuống nền gạch ngay bên cạnh Việt. Phan Cân hùng hồ bước tới nhưng gã bỗng nhiên đứng khựng lại, dường như phía trước có thứ gì đang cản bước chân của hắn.

- Cũng may là ta đã dự liệu từ trước..!

Việt lấy tay bắt quyền rồi lẩm nhẩm niệm chú, trong khi đó Cân đấm mạnh về phía trước nhưng dường như không thể bước ra khỏi bức tường vô hình trước mặt. Tấn lúc này cũng không lãng phí cơ hội, lập tức tập trung tinh thần, cơ thể hắn ngay lập tức nóng dần lên rồi Tấn bất ngờ lao ngay đến chĩa Hàn Linh Kiếm về phía Phan Cân.

- Xuyên Tâm Phá...!

- Ruỳnh....!

Cơ thể tên xác ướp lại bị bắn mạnh về phía sau một lần nữa, nhưng ngay lập tức gã lại đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của Tấn. Phan Cân nhăn mặt lại với thái độ đầy tức giận, hai hàm răng hắn nghiến lại ken két:

- Chúng mày làm tao nổi điên rồi đấy...! Chết đi....!

Một luồng âm khí từ cơ thể tên xác ướp bất ngờ ùa ra khắp nơi rồi phát tán khắp nơi khiến không khí xung quanh thêm ngột ngạt. Biết có điều không ổn, Tấn lập tức ra hiệu cho Việt rồi nắm lấy tay Dương chạy ra khỏi căn nhà.

- Ầm...!

Một tiếng nổ lớn vang lên, làm cửa kính xung quanh căn nhà vỡ tan tành. Lúc này định hình lại thì Dương mới nhận hốt hoảng nhận ra:

- Thôi chết rồi...! Vẫn còn ông bác ở trong nhà...!

- Không cần lo lắng...! Bọn ta thoát ra từ trước rồi...!

Ba người họ quay người nhìn lại về phía sau đã thấy ông bác già ngồi thở hổn hển ở ghế còn Mr Núi thì đứng ngay cạnh bên. Ông bác già vào thở dốc vừa nghiến răng đầy phẫn nộ:

- Chết tiệt...! Thế này thì còn gì là uy danh của cục tâm linh miền bắc nữa...! Mr Núi... mày mau gọi ngay cho Nguyễn Điệp...! Bảo nó đến đây ngay lập tức...!

- Ông bị đánh trúng đầu nên mất trí nhớ à..? Ông chẳng chỉ đạo cho Nguyễn Điệp và Diễm Hương đi tham dự hội thảo tâm linh thế giới ở Phnôm Pênh còn gì? - Ừ nhỉ! Ta quên mất...! Vậy mày mau sơ tán dân ở gần đây ra chỗ an toàn ngay lập tức...! Kẻ nào không nghe theo... có làm sao thì ráng chịu...!

- Rồi...! Rồi...!

Mr Núi ngay lập tức làm theo lời ông bác già, lúc này tâm trạng của những người còn ở lại thì vô cùng hoang mang vì họ đã cảm nhận được luông âm khí nặng nề từ từ bước ra ở cửa chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện