Trì Ưng vẫn luôn lịch sự với các bạn nữ, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng sẽ không chói tai, thậm chí khi thật sự mất kiên nhẫn, anh cũng chỉ lười không thèm phản ứng nữa thôi.

Nhưng với Tô Miểu, hoàn toàn thay đổi thành một gương mặt khác.

Vừa càn quấy vừa phóng túng.

Anh đưa cánh tay tùy ý đặt trên bờ vai yếu ớt của cô, đầu ngón tay thì đang nghịch những sợi tóc đang rũ xuống.

Tô Miểu nhớ rõ sở thích nhỏ này của anh, anh rất thích vuốt ve tóc cô.

Tóc của cô rất mỏng, rất mềm, không giống với Hứa Mịch, vừa nhiều lại vừa cứng, khiến người ta có một loại cảm giác kiên cường, mạnh mẽ.

Tóc của cô mỏng manh như lụa.

Trì Ưng lấy một sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay, không chút để ý nói: "Mẫu tóm tắt buổi họp lớp sáng nay, cậu để bạn của cậu đến tìm tớ ký tên sao?"

Lúc này Tô Miểu mới nhớ đến chuyện này.

Đầu tuần nhiều việc quá, cô bận đến chóng cả mặt: "Ký chưa, mau đưa tớ, ngày mai phải nộp rồi đấy."

"Vì sao không tự mình đến?"

"Sợ người khác bàn tán."

"Lớp trưởng và lớp phó nói chuyện công việc là bình thường, còn có thể bàn tán cái gì, giấu đầu hở đuôi chính là đang có quỷ đấy."

Tô Miểu nghiêng mặt đi, nhìn thấy cánh tay màu lúa mạch của anh trên vai cô, cổ tay ấm nóng chạm vào cổ cô: "Cậu bây giờ, còn không phải đang có quỷ à?"

Nói xong, cô kéo tóc mình lại, cúi đầu chải chải một chút.

Đôi môi mỏng của Trì Ưng khẽ cong, ánh mắt giữ chặt lấy cô: "Để cho tớ, tớ còn không được đụng vào à?"

Tô Miểu mất tự nhiên đưa mắt nhìn chỗ khác, nắm lấy dây cặp: "Đừng đùa, Trì Ưng, mau đưa bảng tổng kết cho tớ."

Trì Ưng hình như muốn chọc cô, ném cặp đến cho cô, nhưng khi lấy nó ra khỏi túi, anh lại cuộn nó thành một cuốn, giơ lên: "Đến đổi đi."

Tô Miểu ôm lấy cặp anh, xoay người xuống cầu thang: "Cậu không đưa cho tớ, thì đừng hòng lấy cặp lại nữa."

"Tùy cậu."

Trì Ưng nửa ngồi lên tay vịn cầu thang, từ trên cao nhìn xuống không hề có chút sợ hãi nào.

Tô Miểu lục lục cặp, bên trong có điện thoại của anh, có bóp tiền, có thẻ cổng, còn có hai quyển sách và bài thi vật lý, là bài tập về nhà tối nay.

"Trì Ưng, mau đưa cho tớ, đừng đùa nữa."

Trì Ưng vẫn kiên trì như cũ: "Lấy đồ đến đổi đi."

Tô Miểu bất đắc dĩ nói: "Cái gì tớ cũng không có, cậu muốn tớ dùng cái gì để đổi."

Trì Ưng đi bộ xuống cầu thang, dạo xung quanh cô một vòng.

Tô Miểu thẳng thắn nhìn anh.

Bỗng nhiên, anh đưa tay tháo chiếc kẹp tóc nhỏ màu hồng nhạt trên trên đầu cô gái, ước chừng trong lòng bàn tay: "Chốt đơn."

"..."

Tô Miểu nhận lấy bảng tổng kết từ anh, nhìn thấy chữ ký đầy mạnh mẽ của anh bên góc phải.

Chữ giống như người, đều kiêu ngạo không thèm nói lý.

Cô vén lọn tóc lòa xòa ra sau tai, hơi nhíu mày: "Cậu cứ như ăn cướp ấy, cướp hết đồ của tớ."

Thỉnh thoảng lại cướp lấy đồ của cô, mấy hôm trước thì lấy dây thun của cô, ngày hôm qua thì lấy chiếc nút trên cái váy jean của cô ta, bây giờ thì lại lấy kẹp tóc của cô nữa.

Trì Ưng ghim kẹp tóc vào trong áo khoác đồng phục của mình, trong mắt nở nụ cười, mang theo chút ít ác nghiệt ---

"Về nhà mua cho cậu cái mới."

*

Tần Tư Nguyên không biết mình bị trúng độc gì, lại đi bộ đến cửa trường trung học số 1 Bắc Khê.

Cổng trường đã rất cũ rồi, trên cửa sắt còn vài vết loang lổ nữa, không thể nào so sánh nổi với cổng lớn trường tư thục Gia Kỳ.

Vừa khéo là thời gian tan học, những nhóm nhỏ học sinh mặc áo trắng quần xanh bước ra khỏi cổng trường.

Ngoại trừ đồng phục bên ngoài, thì cũng không khác gì so với trường tư thục Gia Kỳ của bọn họ, nữ sinh đều cột tóc đuôi ngựa, nam sinh thì đều cắt tóc ngắn.

Càng không hề có những chuyện như đánh nhau khắp nơi như cô vẫn hay nghĩ.

Tần Tư Nguyên đang mặc đồng phục học sinh của trường trung học tư thục Gia Kỳ, rất dễ làm người khác chú ý đến cô, các nữ sinh đi ngang qua cô đều nhìn quay lại nhìn cô, chắc có lẽ là họ đang ghen tị với bộ đồng phục nhỏ xinh đẹp trang nhã này.

Sau khi ra khỏi cổng, cô còn cố ý đội bộ tóc giả được uốn cong màu hạt dẻ lên nữa.

Mái tóc xoăn màu hạt dẻ này vô cùng xứng với bộ đồng phục trên người cô, với quần tất ren và giày đen, nhìn cô hệt như một con búp bê tinh xảo xinh đẹp.

Qua giờ cao điểm khi tan học, cuối cùng Tần Tư Nguyên cũng nhìn thấy Quý Khiên đang lười biếng đi đến.

Cậu ta cầm áo khoác đồng phục, bên trong mặc áo thun đen ướt mồ hôi, đang nói chuyện, vui cười với những chàng thiếu niên chơi cùng đội bóng rổ.

Mới mấy ngày không gặp, cậu lại đen hơn rồi.

Khi làn da của một nam sinh trở nên ngâm đen, thì sẽ nhìn thấy trông rất bẩn, nhưng Quý Khiên lại rất sạch sẽ, có lẽ vì quần áo và giày của cậu sạch sẽ hơn nhiều so với những cậu bé xung quanh.

Nhìn thấy Tần Tư Nguyên, cậu thoáng ngạc nhiên, nghiêng đầu nói với mấy người bạn thân, đi đến chỗ cô ---

"Cậu đến nơi này làm gì?"

"Tôi muốn hỏi cậu." Tần Tư Nguyên lẩm bẩm nói: "Ngày đó anh trai tôi đưa cậu bao nhiêu tiền thế?"

"Sao thế, muốn lấy lại à?"

Cậu khoác lên mình chiếc áo khoác đồng phục học sinh màu xanh, bước xuống chiếc cầu thang dài bên đường.

Tần Tư Nguyên đi với cậu xuống lầu, không buông tha cho cậu tiếp tục hỏi: "Không phải cậu rất hăng hái làm việc nghĩa hay sao, còn lấy tiền nữa, thế mà gọi là hăng hái làm việc nghĩa sao?"

"..."

Cậu không để ý giải thích: "Tôi không phải người hăng hái làm việc nghĩa đâu."

"Vậy là gì!"

"Tôi cần tiền, vừa khéo anh trai cậu ra tay hào phóng."

"Xạo ch*! Tôi chẳng thèm tin đâu!"

Quý Khiên nhíu mày: "Cô gái này, đừng nói mấy lời hạ tiện như thế."

"À, được thôi."

Không ngờ Tần Tư Nguyên lại nghe lời, bước nhanh theo sau anh, chàng trai đi được vài bước thì dừng lại, vừa quay đầu lại, thì cô gái nhỏ đã đụng phải người cậu rồi.

Cậu nhanh chóng đưa tay giữ lấy cô.

Trên người cô rất thơm, là mùi hương ngọt ngào của trái cây, rất dễ chịu, có mùi giống như Alice ở xứ sở thần tiên, thứ chỉ tồn tại trong những giấc mơ.

Tim Quý Khiên đập chậm nửa nhịp, đang muốn đẩy cô, Tần Tư Nguyên đã sợ hãi la lên: "Ui da."

"Làm sao thế?"

"Cậu... khóa kéo của cậu kéo tóc tôi!"

"..."

Quý Khiên cúi đầu, quả nhiên khóe kéo áo đã móc lấy tóc của cô, cậu vội vàng lấy tay gỡ ra.

Nhưng cái thứ này vướng vào rất phức tạp, không dễ dàng tháo ra, hơn nữa tóc cô là tóc xoăn, cậu sợ cô đau nên không dám dùng nhiều sức.

"Chậm một chút, cậu chậm một chút..."

"Được, tôi sẽ nhẹ nhàng thôi, đừng sợ."

Cậu hít sâu một hơi, đầu ngón tay thô ráp khẽ vuốt mái tóc màu hạt dẻ của cô.

Tìm cách một lúc lâu, nhưng không thể tháo ra được.

Hơi thở của Quý Khiên nặng nề hơn, mặt cũng đỏ lên: "Sao tóc cậu lại xoăn thế."

Tần Tư Nguyên chôn đầu trong ngực cậu, lỗ tai nóng bừng lên, cuối cùng đau lòng đến mức phải tháo một phần tóc giả xuống, tùy ý để nó lại trên quần áo của Quý Khiên, tự mình tìm cách thoát thân.

Quý Khiên nhìn thấy trước ngực mình là một mảnh tóc xoăn, sợ hãi nói: "Tóc cậu!"

Tần Tư Nguyên xém chút nữa đã bị cậu chọc cười, trong lòng nổi lên ý muốn làm chuyện xấu, ôm đầu cố ý "Ôi" lên một tiếng ---

"Đau quá à, da đầu của tôi cũng bị kéo xuống mất rồi."

"Tôi đưa cậu đến bệnh viện!" Quý Khiên không nói nhiều, trực tiếp khiêng Tần Tư Nguyên chạy xuống dưới cầu thang.

Tần Tư Nguyên cũng không ngờ anh chàng này lại ngốc thế, vậy mà cũng tin được!

Lục phủ ngũ tạng của cô cũng sắp bị cậu làm cho lộn hết lên rồi, vỗ vỗ lưng cậu kêu: "Lừa cậu đó! Đó là tóc giả thôi, là giả đấy!"

"Mau bỏ tôi xuống!"

Quý Khiên nửa tin nửa không thả cô xuống, lo lắng cẩn thận kiểm tra kỹ đầu cô một hồi, sau khi xác định da đầu không bị thương tổn gì cả, thì mới buông cô ra.

"Sao cậu ngốc thế chứ, da đầu của ai lại dễ dàng bị kéo xuống thế hả."

Quý Khiên cúi đầu tháo mảnh tóc giả trước ngực ra, trong lòng còn chút sợ hãi, giọng nặng nề nói: "Con gái các cậu... phiền phức thế đấy, cũng không phải không có tóc, còn làm mấy cái này làm gì."

"Vì đẹp."

"Không cần thiết, cậu không mang nhìn cũng rất đẹp."

Tần Tư Nguyên cố gắng kìm độ cong nơi khóe miệng mình lại, chắp tay sau lưng đi vài bước xuống cầu thang, ghé sát vào mặt của cậu nói: "Quý Khiên, cậu cảm thấy tôi đẹp không nè?"

Quý Khiên xoay người tránh khỏi cô, nhưng mà không thể tránh khỏi... Mùi hương trái cây ngọt ngào từ cô, dẫn đến suy nghĩ của cậu cũng trôi nổi lửng lơ.

Nhưng cũng ngay sau đó, cậu đã bình tĩnh lại.

Không thích hợp.

Cậu lảng tránh vấn đề này, tháo tóc giả ra trả lại cho cô ---

"Tôi phải về đây, cậu cũng mau về đi, nếu không anh trai cậu lại lo lắng đấy."

"Tôi cũng lớn thế này rồi, anh ấy lo lắng cái gì chứ."

Quý Khiên không nói nhiều nữa, nhanh chóng bước xuống cầu thang, thấy Tần Tư Nguyên cứ hệt như keo da chó đi sát theo mình, cậu thuận tiện đi vào một đường hầm mờ tối.

Tần Tư Nguyên đứng ở cửa đường hầm, do dự vài giây, thăm dò nhìn vào bên trong, lấy can đảm rồi vào trong theo cậu.

"Quý Khiên, tôi muốn them WeChat với cậu."

"Tôi rất nghiêm túc, không phải nói đùa đâu, tôi thích tôi sẽ chủ động..."

Bỗng nhiên, chàng trai hùng hổ quay đầu lại đi về phía cô.

Tần Tư Nguyên hoảng sợ, cổ tay bị cậu nắm lấy, vô tình kéo lấy ấn cô lên bức tường được dán đầy những tờ rơi quảng cáo.

Hơi thở mãnh liệt của anh phả vào mặt cô, cả người nóng bừng như mới vừa ngâm mình trong nước sôi.

Giọng Tần Tư Nguyên run run hỏi: "Cậu làm gì thế?"

Khuôn mặt anh tuấn của anh đang cách cô rất gần, vừa ngang tàng nhưng lộ ra chút mạnh mẽ.

"Cậu xem tôi là loại người gì." Miệng anh cong lên một nụ cười lạnh đầy uy hiếp: "Tần Tư Nguyên, ông đây không phải là mấy con gà nhỏ của Gia Kỳ mấy người, nữ sinh giống như cậu trước kia tôi từng trêu chọc qua không ít, thấy anh trai cậu ra tay hào phóng nên tôi buông tha cho cậu... cậu muốn tự đưa mình đến đây thế thì đừng trách tôi không khách sáo."

Nói xong, cậu giả vờ muốn hôn cô.

"A!"

Tần Tư Nguyên vội vàng xoay đầu đi, ra sức giãy dụa, ngực phập phồng lên xuống, giọng nói như nghẹn lạ trong người, một câu cũng chẳng nói ra được.

Môi cậu dừng lại trước làn da trắng nõn của cô một lát, rồi lạnh lùng nói: "Sợ thì mau cút! Đừng đi theo tôi."

Cậu đẩy cô đi.

Mắt Tần Tư Nguyên đỏ lên, lảo đảo chạy ra khỏi đường hầm.

Quý Khiên chịu đựng cảm giác đau đớn khó hiểu trong lòng mình, run rẩy lấy thuốc ra cúi đầu châm thuốc.

Đúng là ngốc thật, nữ sinh của trường tư thục Gia Kỳ, có mấy người có gia cảnh bình thường chứ, thế mà cậu cũng dám đến trêu chọc được.

Cậu không phải là một người dũng cảm, chưa bao giờ là thế.

Nhưng mà, thuốc còn chưa được quá nửa, đã thấy Tần Tư Nguyên vừa tức vừa mạnh mẽ chạy trở về, đá một đá vào đầu gối của anh.

Đôi giày da bé nhỏ của cô có gót rất dày, cô lại dùng sức không nhỏ, đá vào chân anh khiến chân anh suýt nữa đã mềm nhũn cả ra.

"Cậu xem tôi là ai chứ!"

Tần Tư Nguyên nắm túi sách đánh vào người cậu: "Tôi cũng không phải người dễ chọc đâu! Cậu còn đi đùa giỡn với tôi hả, bà đây cưa đứt chân cậu luôn!"

"Tôi thích người, người ta lại không thích tôi, tôi vất vả lắm mới lấy lại dũng cảm lần nữa, cái tên khốn nạn này!"

Sau khi Tần Tư Nguyên đánh một trận đã đời, sợ anh sẽ lấy lại tinh thần rồi đánh trả lại cô, nắm lấy túi xách bỏ chạy, nhanh chóng biến mất ở cuối đường hầm.

Quý Khiên:...

Ngoại trừ một chút đau đớn ở đùi ra, thì cũng không có gì đáng ngại cả, cánh tay cô nhỏ chân cô cũng nhỏ, đánh một chút cũng không tính là chuyện lớn gì cả.

Nhưng đây là lần đầu tiên Quý Khiên... bị nữ sinh đánh.

Nhìn thấy cô gái nhỏ thông minh, nhanh nhẹn, từng sợi tóc cũng được chăm sóc vô cùng cẩn thận, nhưng tính tình... Cũng thật quá mạnh mẽ và tàn bạo.

Quý Khiên dựa vào tường ngồi chồm hổm xuống, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.

Sau khi bị đánh một hồi, trong lòng trái lại không còn cảm giác mất mác như khi nãy nữa.

Bây giờ, nhìn thấy bên chân như có đồ gì đó, mới nhặt lên xem thử, thì ra là thẻ học sinh của Tần Tư Nguyên.

Trên thẻ là hình của cô gái mặc đồng phục cột tóc đuôi ngựa, cằm khẽ nâng lên, nhìn vào ống kính cười tươi như ánh mặt trời nhưng cũng rất kiêu ngạo, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần nghịch ngợm.

Quý Khiên lau bụi trên tấm thẻ vào quần áo mình, vô cùng cẩn thận mà bỏ vào trong cặp.

...

Giáo viên dạy toán sang tỉnh khác tham gia hội nghị học thuật, bài tập toán cuối tuần yêu cầu học sinh nộp qua internet, các học sinh của trường tư thục Gia Kỳ cơ bản đều có máy tính, ngoại trừ Tô Miểu.

Chiều thứ bảy, Hứa Mịch mời Tô Miểu sang nhà cô ấy làm bài tập về nhà, nói nhà của cô ấy có một máy tính để bàn và một máy tính bản, có thể đưa máy tính bảng của cô ấy cho cô dùng.

Tô Miểu không thích đến nhà người khác làm phiền họ, hơn nữa trong nhà cô ấy còn có ông bà nội ở đấy, còn có em trai sinh đôi nữa.

Cô thay một chiếc áo len cổ chữ V màu xám, chuẩn bị đến phòng internet của thư viện thành phố để làm bài tập trên mạng.

Lúc gần đi, Trì Ưng gửi tin nhắn cho cô ---

C: "Lớp trưởng, nhà của tớ cúp điện rồi."

Miểu: "À."

C: "Bài tập toán còn chưa làm xong."

Miểu: "Vừa khéo tớ muốn đến phòng điện tử trong thành phố nè, cậu đi cùng không?"

C: "Ồn ào lắm, nhà cậu có wifi không?"

Miểu: "Có á."

C: "Thế được rồi."

Miểu: "Cậu muốn đến nhà của tớ sao?"

C: "Nếu cậu mời tớ đến."

Tô Miểu rối rắm một lát, cuối cùng nói: "Vậy cậu đến đây đi, mẹ tớ không có nhà, nhưng chiều tối có thể sẽ về đấy, cho nên phải tốc chiến tốc thắng nha."

C: "Tớ rất hiểu cách tốc chiến tốc thắng mà, mở cửa đi."

Miểu: "???"

Tô Miểu mở cửa nhà ra, thấy Trì Ưng đang dựa vào hành lang ngoài cửa nhà cô, anh mặc một chiếc áo len cardigan dáng rộng, quần đen làm lộ ra đôi chân thon dài, thẳng tắp.

Đầu đội mũ lưỡi trai, đôi mắt anh trong suốt, dáng vẻ vô tư, ngây thơ ---

"Hi!"

Tô Miểu: "..."

Đã đến cửa rồi! Còn gửi tin nhắn làm gì nữa thế!

Tô Miểu không nói gì nghiêng người, mời anh vào nhà.

Đây là lần đầu tiên Trì Ưng đến nhà Tô Miểu.

Chiếc chăn lụa sáng màu trên ghế sofa, rèm hạt ở lối vào và những bông hoa bách hợp mới nở trên tủ... Khắp nơi đều là hơi thở nữ tính.

Anh giống như một người bên ngoài đến, có một cảm giác khó hòa hợp với gia đình nhỏ ấm áp do hai mẹ con tạo thành này.

Thật ra Trì Ưng vừa vào nhà đã có hơi hối hận rồi.

Không phải bởi vì đến quá đường đột, mà quan trọng hơn chính là... Trong bầu không khí thuộc về phái nữ thế này, chỉ có hai người là anh và cô.

Thậm chí giày anh cũng không đổi, đứng ở cửa một lát, nhìn cô nói: "Đổi ý rồi, đi đến phòng đọc điện tử đi."

"Cậu cũng đã đến rồi."

Tô Miểu lấy trong tủ giày ra một đôi dép kiểu nữ: "Thư viện thành phố cách chỗ này rất xa."

"Không sao."

Tô Miểu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Trì Ưng mấy giây: "Nhà của tớ cũng chả có quỷ gì, cậu sợ cái gì."

"Sợ cậu."

"Tớ còn ăn thịt cậu hả."

"Có lẽ sẽ đấy."

Tô Miểu không hiểu suy nghĩ của Trì Ưng, để dép lê cạnh chân anh: "Bớt nói nhảm đi, đến cũng đã đến rồi, mau vào nhà đi."

Trì Ưng cũng thay giày xong, đi theo Tô Miểu vào nhà, bất đắc dĩ hỏi: "Lớp trưởng này, nhà cậu không có đôi dép nào lớn một chút sao."

"Đều là phụ nữ, nhà tớ cũng chẳng có con trai mà."

Tô Miểu nhìn thấy đôi dép lê màu hồng trắng trên chân của Trì Ưng, anh mang tất trắng nên một nửa bàn chân vô cùng đáng thương đều lộ hết ra bên ngoài, không nhịn được cười: "Cậu cũng có thể chọn không mang."

"Bỏ đi, đưa tớ đến phòng cậu đi."

"Bên này."

Phòng của cô rất nhỏ, một chiếc giường mét rưỡi đã chiếm phần lớn không gian rồi, cửa sổ hình vuông nho nhỏ trên mái nhà đối diện với sông Gia Lăng ở phía xa xa. Bên cửa sổ có một bàn học nhỏ, trên bàn bày đầy thư tiếng Nhật, chiếc bút lông quấn băng keo cũng được treo trên giá bút cạnh cửa sổ để khô tự nhiên.

Trì Ưng lấy trong cặp ra hai cái notebook, đưa cho Tô Miểu một cái: "Từ từ dùng."

"Hả?"? Không cần hỏi, cô cũng hiểu được mục đích Trì Ưng đến nhà cô là gì rồi.

Cô cầm notebook màu đen có dán người ngoài hành tinh kia, trong lòng cảm thấy rất cảm động.

Trì Ưng không thèm để ý đến ngũ vị tạp trần trong lòng cô gái nhỏ, anh chỉ chú ý đến những tờ giấy nhỏ viết đầy chữ được cô dán trên bàn học ---

"Lưỡi kiếm sắc bén là do mài giũa, hương hoa mai là do lạnh buốt."

"Thiên phú không thể lựa chọn, nhưng có thể dùng chăm chỉ để bù lại nó; xuất thân con người không thể lựa chọn, nhưng có thể dùng cách thi vào đại học để thay đổi nó."

"Đạo đức tốt, ông trời sẽ đền đáp cho những người chăm chỉ, Tô Miểu, cố lên! Cậu nhất định có thể!"

Anh lẩm bẩm đọc, khóe miệng cong lên: "Lớp trưởng của chúng ta... Cũng mẹ nó chăm chỉ quá rồi."

Tô Miểu xấu hổ muốn chết, mặt cũng đỏ lên, tiến đến cướp lấy giấy ghi chép trong tay anh: "Đừng đọc!"

Trì ưng dùng ngón trỏ và ngón giữa giữ tờ giấy ghi chép, nhẹ nhàng duỗi tay, không để cô lấy được.

"Trả lại cho tớ!"

Tô Miểu vô ý nắm lấy cánh tay anh, ngã vào trong lòng anh, hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Trì Ưng theo bản năng che đầu cô lại, giữ lấy gáy cô kéo vào trong lòng mình.

Tô Miểu vừa ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy gân xanh nổi đầy trên cổ anh, trái cổ của anh lại cuộn lên cuộn xuống.

Hơi thở của hai người như ngừng lại, đặc biệt là Trì Ưng, thậm chí cô còn có thể nghe rõ ràng từng hơi thở rối loạn cùng nhịp tim đập đầy mạnh mẽ của anh...

Tô Miểu vội vàng đứng dậy khỏi người anh, nhưng hai tay của Trì Ưng đã giữ lấy bả vai cô, ép cô vào cơ thể mình.

"Trì Ưng..."

Không biết sao cô lại thấy hốt hoảng.

Anh nhìn cô, trong mắt bắt đầu có chút gợn sóng. Giây tiếp theo, đã muốn tiến lên hôn cô.

May mà Tô Miểu phản ứng nhanh, đưa tay chặn môi mình lại, Trì Ưng chỉ chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô.

Cô như chạy trối chết ra khỏi phòng.

Khúc nhạc đệm nhỏ khi nãy như chưa từng xảy ra, Trì Ưng vươn chân dài ra, kéo ghế dựa đến ngồi xuống, lấy sách vở ra bắt đầu làm bài, vẻ mặt chăm chú.

Tô Miểu đứng cạnh cửa nhìn bóng dáng cao ngất của anh.

Quần áo mỏng manh, đường xương sống rõ ràng có thể thấy được.

Anh vừa mới muốn hôn cô.

Tim Tô Miểu đập liên hồi, dùng sức gõ đầu mình, chạy đến phòng bếp.

Mấy phút sau, Trì Ưng đi dép lê ra khỏi phòng tìm cô, đã thấy cô gái nhỏ đứng cạnh tủ chén trong phòng bếp, đang cắt dưa hấu thành tứng miếng nhỏ, xếp vào trong dĩa, cắm tăm lên nó.

Anh dựa vào cạnh cửa bếp: "Cậu lại đang làm gì đó?"

"Mời cậu ăn dưa đó, mẹ tớ mua dưa, ngọt lắm." Tô Miểu lấy tăm xiên một miếng đưa sang cho anh: "Thử chút đi."

Trì Ưng ngậm miếng dưa hấu, má phồng lên.

"Ngọt không?"

"Cũng được."

"Nếu thích thì ăn nhiều một chút, của cậu cả đấy."

Tô Miểu muốn bưng dĩa vào phòng, Trì Ưng giữ lấy cánh tay mảnh khảnh của cô: "Cậu không cần phải tiếp đón tớ như khách đến nhà đâu."

"Tớ không xem cậu là khách." Tô Miểu cười nói: "Chỉ muốn mời cậu ăn dưa hấu thôi."

"Lớp trưởng này, con người tớ được một tấc sẽ muốn tiến một thước đó, đừng tốt với tớ như thế."

Tô Miểu lại chọc một miếng dưa khác bỏ vào trong miệng anh, khóe mắt đầy ý cười: "Con người tớ... thích đối xử tốt với cậu."

Khóe miệng Trì Ưng lộ ra chút ý cười nhạt, sau khi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới đưa tay vén tóc cô: "Biết rồi, cậu thật sự muốn hôn tớ."

Tô Miểu sợ đến mức chạy nhanh về phòng, cầm máy tính lên tiếp tục làm bài, không muốn chọc anh nữa.

Một lát sau, cô phát hiện Trì Ưng lại đeo tai nghe lên, chơi LOL, hỏi: "Học sinh giỏi cũng sẽ chạm vào mấy thứ này sao?"

"Học sinh giởi không biết bắt cá.” anh dùng tăm xiên một miếng dưa hấu, xoay người đút vào miệng cô, “Học sinh giỏi làm bài xong rồi.”

"..."

Tô Miểu nhìn mình còn hơn phân nửa chưa làm xong, không chút nề hà nào, đành phải ngồi nghiêm túc giải toán.

Bốn giờ chiều, Tô Miểu nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa "Kẽo kẹt" nên rùng mình một cái.

Cô vội vàng nói Trì Ưng đừng nói chuyện, vô cùng cẩn thận mở cừa thò đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Tô Thanh Dao đang mặc áo đầm rộng thùng thình tiến vào, trong tay cầm túi tiến, trong túi to còn có một con gà đã được nhổ lông rồi.

"Mẹ! Sao mẹ về rồi thế! Không phải còn chưa đến giờ tan làm sao?"

"Dạo này mẹ có thể tan làm sớm, trở về nấu canh gà cho con uống."

Tô Miểu cảm thấy hoảng sợ: "Sao cửa hàng trưởng của mẹ... bỗng nhiên lại tốt thế, còn cho mẹ tan làm sớm thế nữa chứ."

Tô Thanh Dao thấy cô gái nhỏ khác lạ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua đôi giày chơi bóng màu đen sạch sẽ để trước cửa kia.

"Khách của con sao?"

"..."

Tô Miểu không biết nên trả lời thế nào, thì Trì Ưng lại thoải mái đi ra khỏi phòng, lễ phép nói: "Chào dì, cháu tên là Trì Ưng, dì từng gặp qua cháu... Trong videocall rồi."

Tô Thanh Dao cũng không giận dữ như Tô Miểu nghĩ, cảm xúc của bà rất bình tĩnh, đôi mắt thản nhiên liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trì Ưng: "À, nhớ rồi, tôi còn nhớ đã cho cậu chút lạp xưởng và thịt khô nữa."

"Vẫn chưa kịp cảm ơn dì nữa, thịt khô đó ông nội cháu rất thích."

"Vậy cậu ở nhà của chúng tôi làm gì thế?"

"Trong nhà cháu cúp điện, Tô Miểu mời cháu đến làm bài tập chung với nhau."

"Là bài tập trên internet!" Tô Miểu vội vàng giải thích: "Phải dùng máy tính, nên Trì Ưng mang máy tính của cậu ấy sang cho con dùng."

"Là thế à, vậy phải cảm ơn cậu thật tốt rồi, buổi tối ở lại ăn cơm cùng nhau đi, vừa khéo khi nãy mới đi siêu thị mua được con gà."

"Cảm ơn dì ạ."

"Tô Miểu, đến bếp phụ đi."

"À, dạ!"

Trì Ưng giữ cô lại, cười nói: "Dì à, Tô Miểu vẫn chưa làm xong bài tập, để con đến phụ dì."

"Cậu biết làm sao?"

"Biết một chút ạ, vừa khéo học tập dì một chút ạ."

Tô Miểu lo lắng nhìn Trì Ưng đang đi vào nhà bếp, anh quay đầu lại nhìn cô nói: "Nhanh đi làm bài tập đi, lát nữa tớ muốn mang máy tính về đấy."

"Được..."

*

Một lát sau, mùi thơm của canh gà tỏa ra khắp phòng bếp.

Tô Miểu làm xong bài tập, sau đó nộp bài rồi mới cẩn thận đi đến cạnh nhà bếp, nhìn cô hệt như một con mèo nhỏ đang âm thầm đứng rình.

Trì Ưng đang đứng bên cạnh cắt hành, bóng lưng vừa cao vừa to lớn.

Tô Thanh Dao dùng thìa thử độ mặn nhạt của canh gà, rồi bà lại bảo anh thêm chút muối.

Mà anh cũng rất nghe lời, Tô Thanh Dao nói gì thì anh làm theo cái đấy, mà hình như hai người cũng không nói gì nhiều.

Một nồi canh gà thơm ngào ngạt được đặt lên bàn, còn có thêm mấy món ăn kèm, Tô Thanh Dao múc bát canh gà đầu tiên cho con gái của mình, cũng không nhiệt tình với Trì Ưng là mấy: "Cậu tự nhiên đi, tôi cũng không làm khó khách đến nhà đâu."

"Vâng."

Khi nói chuyện, thì vừa khéo Tô Miểu lại múc một miếng cánh gà bỏ vào bát của Trì Ưng.

Tô Thanh Dao liếc mắt nhìn cô một cái, cô nhanh chóng rút đũa về, chột dạ tránh né ánh mắt của mẹ mình, cúi đầu uống canh.

Bữa cơm này, tuy Tô Miểu ăn uống có chút lo lắng, nhưng cũng may Tô Thanh Dao cũng không tức giận gì, chỉ xem Trì Ưng như khách bình thường mà đối xử thôi, càng không hề nhắc đến mối quan hệ giữa anh và Tô Miểu.

Cho nên, không có gì quá xấu hổ cả.

Sau khi ăn cơm tối xong, Trì Ưng giúp Tô Miểu rửa chén, xong rồi thì tạm biệt.

Tô Miểu đưa anh xuống chín mươi ba bậc thang.

Gió ban đêm từ sông lớn thổi đến, mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ.

Đèn đường hai bên cầu thang có chút tối, Tô Miểu đi phía trước, Trì Ưng đi theo phía sau lưng cô, nhìn thấy bóng lưng gầy yếu nhỏ bé của cô giống như có gì đó muốn nói.

"Trì Ưng, lúc cậu ở nhà bếp nấu cơm với mẹ tớ ấy, bà ấy có nói gì với cậu không?"

"Có, nói là công tử nhà giàu như tớ, đừng đùa giỡn với cậu."

Trong lòng Tô Miểu thấy căng thẳng, quay đầu nhìn anh: "Thế cậu nói thế nào?"

Trì Ưng hơi gật đầu, đôi mắt đen láy chìm vào trong bóng tối, khóe miệng thản nhiên cong lên: "Tớ nói, công tử nhà giàu là tớ đây, chưa bao giờ đùa giỡn với nữ sinh."

Tô Miểu dừng một chút: "Mẹ tớ không biết cậu, cho nên mới nói như thế, cậu đừng để ý, bà ấy không chán ghét cậu đâu, chỉ là lo cho tớ thôi."

"Giải thích gì thế."

Anh giống như đang có tâm sự gì đấy, cứ muốn nói rồi lại thôi, lúc đi xuống bậc cầu thang cuối cùng, cuối cùng mới nói ---

"Đúng rồi, nhà cậu mỗi ngày đều ăn nhạt như thế sao? Tớ nhớ cậu từng nói, mẹ cậu không cay không vui mà."

"Mẹ tớ nói bà ấy nóng trong người, cũng đã lâu rồi không ăn cay."

"Nóng trong người sao?"

"Đúng rồi, có thể là bà ấy béo ra đấy, bác sĩ nói bà ấy bị tích nước, đều do trước kia ăn quá mặn đó."

Trì Ưng nhìn thấy khuôn mặt đơn thuần của cô gái, suy tư một lát rồi nói: "Cậu thật sự không phát hiện ra sao, hay là..."

"Phát hiện cái gì thế?"

Anh do dự thật lâu, hít sâu một hơi, nặng nề nói: "Mẹ cậu mang thai."

"..."

"Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, chắc là không ít tháng."

- --
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện