Nhìn thấy Tần Tư Dương bước vào, trái tim của Chu Thanh Hoa như ngừng đập: “Học sinh Tần Tư Dương, em muốn báo cáo ai?”

“Em muốn báo cáo lớp phó.”

Tần Tư Dương liếc Trì Ưng một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Tội danh của cậu ấy nhiều quá rồi, thầy cô muốn nghe cái nào trước, hút thuốc uống rượu đánh nhau xăm mình, vượt tường trốn học lừa giáo viên… đều làm qua, mỗi chuyện em đều có thế tiến hành kể ra được, từng chuyện từng chuyện một, kể một cách chi tiết.”

Trái tim Tô Miểu như muốn rơi xuống, chặn lời nói của Tần Tư Dương: “Cậu đừng nói bậy! Không có những chuyện này!”

“Bây giờ cậu còn muốn bảo vệ cậu ta?” Tần Tư Dương nhìn cô, đáy mắt nổi lên vài phần lạnh lẽo, “Cậu có ngốc không, cậu ta đã phản bội cậu rồi, cậu còn bảo vệ cậu ta? Yêu đến choáng váng đầu óc rồi sao?”

Phản bội…

Từ này thật sự quá nặng rồi, thanh xuân năm 17, 18 tuổi, lấy đâu ra sức gánh chịu hai chữ nặng trình trịch này.

“Cậu ấy không phản bội tôi, cậu ấy chỉ là đưa ra… ra lựa chọn lý trí hơn mà thôi.”

Trì Ưng lắc lắc đầu, ánh mắt vụt qua tia thê lương, nói với giáo viên phòng giáo vụ: “Thầy cô nghe đi, cậu ấy bây giờ vẫn yêu em yêu không dứt được, vì thế ai mới là người u mê không tỉnh ngộ, ai nên thôi học, không phải trước mắt đã rõ rồi sao?”

Trái tim của Tô Miểu lại bị lời nói của anh đâm đau nhói.

Thiếu niên đôi mắt đen láy lạnh lẽo, phun ra những từ sắc bén, thật sự xa lạ đến nỗi khiến cô hoàn toàn không thể phân biệt được.

Cô một lời cũng không nói, cũng không biện hộ giúp anh thêm câu nào nữa.

Chu Thanh Hoa kinh ngạc nhìn Tần Tư Dương: “Em và Trì Ưng, các em không phải bạn bè sao?”

“Chính vì chúng em là bạn bè, vì thế lời em nói mới càng đáng tin.”

Tần Tư Dương đem toàn bộ những chuyện Trì Ưng đã làm trong quá khứ vạch trần hết ra, kể cả lần hai người cùng tham gia báo thù Chu Tần Hạo, đe dọa Lâm Thiến Hy… thậm chí đến hộp thuốc lá cũng bị cậu ta lôi ra ừ trong túi quần bên trái của Trì Ưng.

Chứng cứ xác thực, không thể chối cãi.

Chu Thanh Hoa lo lắng đến toát mồ hôi, nói với Trì Ưng: “Tần Tư Dương nói những lời này, rốt cuộc là có hay không, mấy phần thật mấy phần giả, em mau giải thích đi.”

“Không có gì để giải thích cả.” Trì Ưng nhìn Tần Tư Dương, thờ ơ nói: “Bị anh em bán rồi, còn có thể nói gì nữa, cứ cho là em chơi nhầm bạn đi.”

“Trì Ưng! Em nghiêm túc chút, đây là chuyện lớn, ảnh hưởng đến tiền đồ của em đấy!”

“Những cái này, em đều làm qua.” Anh ngược lại đúng là trung thực, “Không có gì để nói, ngoài ra, tiền đồ của em cũng không phải thứ mà có thể bị vài ba lời nói của người khác ảnh hưởng.”

Chủ nhiệm phòng giáo vụ nghe những lời này, cũng cảm thấy đầu đau quá mức, dụi dụi khóe mắt: “Được rồi được rồi, hôm nay đến đây thôi, các em về lớp học hết đi, chúng ta thương lượng lại, xem chuyện này rốt cuộc nên xử lý thế nào.”

Mấy người đi ra khỏi phòng giáo vụ, Tô Miểu cúi đầu, gần như một đường chạy về lớp học.

Trì Ưng và Tần Tư Dương ý vị sâu xa nhìn nhau một cái.

Anh không nói gì, bước nhanh, đuổi theo Tô Miểu.

Lúc bước vào phòng học, Trì Ưng nắm lấy cổ tay Tô Miểu, khóe miệng nhếch lên khinh thường: “Còn nhớ lời tôi đã nói với cậu không?”

Tô Miểu dừng bước, con ngươi đen láy không chút gợn sóng, trầm giọng nói: “Cậu nói với tôi rất nhiều.”

“Chỉ cần năng lực đủ mạnh, mới có thể bước ra khỏi những quy tắc.”

Cô bừng tỉnh nhớ lại, đây là lần xăm mình đó, Tần Tư Dương báo cáo cô, Trì Ưng giúp cô gánh, điểm cộng gần như bị trừ đi một nửa.

“Tôi chỉ nhớ, cậu từng nói với tôi——Tương lai còn dài, đừng dừng lại ở đây.”

“Đúng thế, đây mới là đâu chứ, tương lai vẫn còn dài…”Anh cười nhạt nói, “Tiểu Ưng, cậu muốn dùng nội quy đánh bại tôi, dựa vào vài câu tố cáo không có bằng chứng của Tần Tư Dương, khó có thể thắng được.”

Toàn thân Tô Miểu cứng đờ.

Sao anh có thể tự tin đến thế!

Trì Ưng chầm chậm trả lời: “Cơ hội thắng duy nhất của cậu chỉ có 4 chữ, tôi từng nói qua với cậu 4 chữ này, có thể làm được, thì cậu thắng.”

Tô Miểu nhìn về phía anh, đôi mắt của anh giống như hồ nước sâu thẳm lạnh lẽo… cũng giống như cái nhìn sâu sắc với cô.

Một sự ngầm hiểu ý nhau.

Cho dù xung quanh có không ít bạn học đang quan sát bọn họ, nghe trộm bọn họ.

Nhưng bọn họ sẽ không hiểu, có vài thứ, chỉ cần tồn tại trong ký ức của hai người là được.

Những ký ức ngọt ngào và đẹp đẽ, bây giờ quay đầu nhìn lại, thật sự…

Thoáng đã hết năm.

Cũng không trở lại được nữa.

“Nhưng tôi đoán cậu không làm được.” Khóe miệng Trì Ưng lướt qua một nụ cười bỡn cợt, “Cuối cùng, cậu vẫn muốn kết đôi với tôi.”

Anh cười giễu một tiếng, xoay người bước vào phòng học, bỏ cô đứng dưới ánh nắng lạnh lẽo.



Ánh mắt của các bạn học trong lớp đều trở nên kì lạ, tiếng nói chuyện với nhau cũng nhẹ hơn rất nhiều, đôi lúc lại dùng ánh mắt quét qua 3 người Tô Miểu, Trì Ưng và Tần Tư Dương.

Chuyện xảy ra ở phòng giáo vụ, bọn họ đã biết rồi.

Đặc biệt là Tần Tư Dương đột nhiên báo chuyện của Trì Ưng, thật là một hòn đá rơi lại làm nổi lên ngàn lớp sóng, ai có thể ngờ, bọn họ rõ ràng là bạn bè nhiều năm như thế.

Tô Miểu mặc dù có bất ngờ, nhưng không nhiều, cô biết tâm ý của Tần Tư Dương với cô, chỉ là không lường được cậu ta sẽ vì cô mà đâm sau lưng Trì Ưng.

Cậu ta không phải người như thế, Trì Ưng trước giờ không đối xử tệ với cậu ta.

Giờ tự học, Hứa Mịch ở hàng sau dán cho Tô Mịch một tờ ghi chú: “Cuối cùng thế nào, ai đi ai ở?”

Tô Miểu trả lời: “Vẫn chưa có quyết định cuối cùng.”

Hứa Mịch: “Thế cậu thì sao, cậu nghĩ thế nào, không phải lúc trước nói… muốn tự nguyện thôi học sao?”

Tô Miểu: “Tớ có chút không can tâm.”

Hứa Mịch: “Tớ thật sự cũng không nghĩ được Trì Ưng là loại người như thế, thật sự nhìn nhầm cậu ta rồi.”

Tô Miểu: “Cậu ta trước giờ đều thế.”

Trì Ưng trước giờ đều thế, anh yêu bản thân hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Chỉ là lúc vẫn chưa đến bước đường cùng, những ích kỉ này không ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp của hai người.

Nhưng một khi đối mặt với sự lựa chọn, đặc biệt là lúc lựa chọn liên quan đến lợi ích, sự ích kỉ mới bộc lộ. Tô Miểu thật sự không trách anh, anh trải qua thời thơ ấu đáng sợ như thế, anh tốt với bản thân, là đạo lí hiển nhiên.

Đạo lý đều có thể nghĩ ra, chỉ có cảm giác bị phụ bạc… thật sự rất khó chịu.

Hứa Mịch: “Tớ hi vọng cậu ở lại, nếu như cần thiết, tớ sẽ giúp cậu làm chứng.”

Tô Miểu: “Cảm ơn, tớ cũng sẽ nổ lực để được ở lại.”



Sau khi tan học, Tần Tư Nguyên gọi Tần Tư Dương đến hành lang không người.

“Anh, anh có phải là điên rồi không? Anh đi tố cáo Trì Ưng? Các anh không phải bạn tốt sao…”

Tần Tư Dương đánh giá em gái, cô vẫn xem như bình tĩnh, mặc dù cô vẫn có chút bối rối, nhưng rõ ràng không giống như trước phát điên và cuồng loạn.

Mấy tháng nay, cậu vì tâm tư của bản thân mà lơ là em gái, nhưng lại phát hiện cô dường như đã trưởng thành hơn nhiều.

“Anh còn chưa hỏi em, chuyện mẹ của cậu ấy, có liên quan gì đến em không?”

“Có liên quan gì đến em gì chứ.” Tần Tư Nguyên chột dạ nói, “Em… em rất vui! Cảm giác thù lớn báo rất nhanh.”

“Thật sao?”

“Đúng thế.” Tần Tư Nguyên cố nén cảm xúc, “Hừ, đây chính là điều mà ả tiện nhân tự gánh…”

“Tư Nguyên, đừng nói những lời không tốt về người đã mất.”

Tần Tư Nguyên lập tức im miệng.

Không lâu sau, cô cuối cùng vẫn là không giấu được, tay chống trên ban công, nhìn sân vận động nhựa ở phía xa, thở dài một hơi: “Anh, thật ra… thật ra trong lòng em cũng loạn hết cả lên, mấy ngày nay đều không ngủ được.”

“Hả?” Tần Tư Dương đặt tay lên vai cô, “Nói cho anh nghe, trong lòng em nghĩ thế nào?”

“Lúc đầu em sợ mẹ cậu ấy vì lời nguyền rủa của em, em biết chuyện này… ai nói cũng không chính xác.”

“Đừng mê tín, là ngoài ý muốn, không liên quan đến em, nếu như mỗi một người bị em nguyền rủa mà xảy ra chuyện, thì học sinh tư thục Gia Kỳ đã chết gần một nửa rồi.”

“…”

Tần Tư Nguyên hơi chau mày: “Em cũng hiểu rõ, nguyền rủa loại chuyện này vu vơ không có căn cứ, nhưng mà… không rõ là vì sao, em mỗi lần nhìn thấy cậu ấy đều chột dạ, đều cảm thấy có lỗi với cậu ấy.”

Tần Tư Dương suy nghĩ, nói: “Em đừng gây phiền phức cho cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không ghi hận em.”

“Em không còn kiếm cơ gây chuyện với cậu ấy nữa, cậu ấy cũng đủ đáng thương rồi, nếu mẹ em cũng thế…”

Tần Tư Nguyên run lên cầm cập, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đứa trẻ không có mẹ, là người đáng thương nhất nhất trên thế gian.

“Anh, em cũng muốn cậu ấy ở lại, nhưng em càng muốn Trì Ưng ở lại, vì sao bọn họ phải chọn ra một người, anh có thể nói chuyện với ban chủ nhiệm, để bọn họ đều ở lại! Thật sự không được, thì goi ba đến giúp.”

“Nếu như là trước kia, cũng không phải không được. Nhưng trước đây không lâu xảy ra chuyện của Hồ Khả Ngân và Từ Đàm, cùng tính chất, cùng bằng chứng, nếu như bọn họ ở lại, em nghĩ Hồ Khả Ngân và Từ Đàm sẽ nghĩ sao, nếu bố mẹ bọn họ đi kiện, hễ kiện là thắng, vì vậy…”

Tần Tư Dương kiên định nói: “Nhất định phải đi một người.”

Tần Tư Nguyên thở dài: “Từ đâu tung ra những bức ảnh này! Tuyệt đối, những bức ảnh chụp ở Thành Đô đều có thể phát tán ra, năng lực lớn như vậy, đây còn không phải là người thân cận…”

Lời vừa nói xong, Tần Tư Nguyên dường như nghĩ đến điều gì, hoảng hốt nhìn về phía Tần Tư Dương, bịt miệng lại nói, “Anh… không phải anh đâu đúng không.”

“Không phải.” Tần Tư Dương không nói nhiều, xoay người đi xuống lầu.

Tần Tư Nguyên đuổi theo, nắm lấy cậu: “Anh là người mà Trì Ưng tin tưởng nhất! Anh… em ngu ngốc!”

“Em là em gái của anh phải không?”

“Đúng… đúng thế.”

“Thế thì im miệng.”

Tần Tư Nguyên vẫn không bỏ qua mà đuổi theo cậu ta: “Không phải… anh làm thì sao có thể có những tấm ảnh đó được, là anh trộm điện thoại của Trì Ưng sao? Không phải, sao cậu ấy có thể để anh lấy điện thoại được.”

“Anh! Rốt cuộc là chuyện như thế nào, anh phải nói rõ ràng với em, em bảo đảm sẽ không nói với bất kì ai.”

Tần Tư Dương không tin tưởng cái miệng như đài phát thanh của em gái song sinh, nắm chặt tay cô, hai người đối mặt nhau——

“Tần Tư Nguyên, đây là mạng đổi mạng, chỉ có thể thành công không thể thất bại, nếu như em để rò rỉ một chút tin tức, hai người bọn họ… đều bị hủy hoại.”



Buổi tối, Tô Miểu và Lộ Hưng Bắc ngồi trước cửa nhà bên dòng sông Gia Lăng nước cuồn cuộn chảy xiết.

Lộ Hưng Bắc mua rất nhiều cổ vịt, xương gà sốt cay, còn mua cho cô 1 lon coca, còn mình thì mở một lon bia vị dứa——

“Diệu Diệu, đói rồi hả, ăn nhanh đi.”

Tô Miểu quay đầu nhìn anh ta, cổ họng khàn đi, đã không còn hung dữ nổi nữa: “Sao cậu lại đến nữa?”

“Anh thấy em một mình xuống cầu thang, đến bờ sông, anh nghĩ em vẫn chưa ăn tối.” Lộ Hưng Bắc đem cổ vịt và bao tay ni lông đưa đến trước mặt Tô Miểu, “Ngắm sông, ăn cổ vịt, uống coca rất sảng khoái, phiền não gì cũng tiêu tan.”

“Anh trở về rồi sao không về nhà, ngày nào cũng loanh quanh chỗ tôi.”

“Không phải em không biết, dì dượng anh chỉ ước anh chết ngoài đường.”

Lộ Hưng Bắc là cô nhi, bố mẹ đã bị tai nạn xe qua đời sớm, từ nhỏ anh ta sống với dì, cuộc sống ăn nhờ ở đậu rất không hi vọng, vì thế kết quả học tập không tốt, học cấp ba giữa chừng đi làm thêm cũng không ai quan tâm.”

Trên phương diện nào đó, Tô Miểu và anh ta cũng xem là đồng bệnh tương liên bây giờ… đều là những đứa trẻ không có ba mẹ.

Nghĩ lại thật ngu ngốc, Trì Ưng luôn nói cô và anh là giống nhau, mà cô cũng thật sự ngốc nghếch đến nỗi khiến người ta đau lòng… vậy mà lại là sự thật.

Cô có tư cách gì mà giống anh, giữa bọn họ khác nhau một trời một vực.

“Lộ Hưng Bắc, cậu nói xem thế giới này có người sẽ từ bỏ chiếc bóng của mình không?”

“Con người làm sao bỏ được bóng của mình, chiếc bóng luôn ở dưới chân, cởi bỏ cũng không thể được.” Lộ Hưng Bắc giúp cô mở coca, đưa qua cho cô “Uống chút đi.”

Tô Miểu không nhận coca, nhìn lon bia vị dứa, cầm lên ngửa đầu uống một ngụm to.

“Đúng thế, nên mới gọi hình bóng không rời.”

Theo như anh nói, những lời ngon ngọt, những trò khiến cho cô vui vẻ, chẳng qua đều là thủ đoạn tỏ vẻ bợ đỡ săn đón của đàn ông dành cho phụ nữ mà thôi.

Trì Ưng đều nói với vô rõ ràng như thế, vậy mà cô vẫn rơi vào bẫy, cô thật sự ngu ngốc.

Tô Miểu lại uống một ngụm to, gió vừa thổi, mắt hơi ngứa, cô dụi dụi, rất thất vọng mà dụi ra nước mắt.

Lộ Hưng Bắc biết Tô Miểu thời gian này tâm tình rất không tốt, cũng không biết nên an ủi thế nào, khó chịu mà ở bên cạnh cô——

“Có gì không vui, em cứ nói với anh, nói ra sẽ tốt hơn.”

“Tôi nói rồi cậu sẽ đau lòng.”

“Anh có đau lòng đi nữa, còn có thể đau lòng hơn em sao?”

Lộ Hưng Bắc đưa một miếng cổ gà đến bên miệng cô, cô lại không nhận, chỉ buồn bã uống bia vị dứa: “Mẹ đã đi sắp hơn nửa tháng rồi, tôi buồn bã ở nhà nửa tháng không đến trường, rất nhiều bạn học đến thăm tôi, ngay cả Tần Tư Dương cũng thường xuyên đến.”

“Biết rồi, còn thằng nhóc vùng ngoài kia không đến.”

Trái tim Tô Miểu một hồi chua xót: “Lúc trước cậu ấy bận thi đấu, vừa trở về được một tuần, trở về rồi thì một câu cũng không nói với tôi.”

“Hai người bên nhau rồi sao?”

“Đã bên nhau từ lâu rồi.”

Lộ Hưng Bắc cúi đầu gặm xương gà, cay đến nỗi thở ra phần phật, nước mắt sắp vì cay mà chảy ra.

“Tất cả những khoảnh khắc xấu hổ của tôi, cậu ấy đều thấy qua, cậu ấy còn hiểu tôi hơn cả bản thân tôi. Cậu ấy dùng quần áo của mình giúp tôi che vết kinh nguyệt, cậu ấy tặng con búp bê mà tôi muốn có nhất, cậu ấy nhìn một cái là nhận ra ngay thiệp chúc mừng tôi tặng, chiếc bật lửa hàng nhái mà tôi tặng cậu ấy cứ dùng mãi, cậu ấy còn tắt ánh đèn neon của tòa nhà đối diện bờ sông trong ba phút cho tôi ngắm sao, cùng tôi đi Thành Đô thăm mẹ…”

Tô Miểu dùng tay áo lau nước mắt, càng nói càng buồn, “Những thứ này sao lại giả được chứ.”

“Không phải giả.” Lộ Hưng Bắc nén nỗi đau ùn ùn kéo đến trong tim, nói, “Nhưng con người rất phức tạp, có lúc là thật, nhưng có lúc, họ sẽ biến thành một con người khác. Ví dụ như anh quen một người giao thức ăn, anh ấy bình thường cười ha ha đối xử với mọi người rất ngay thẳng trọng nghĩa, có một lần anh bị tai nạn xe anh ấy còn chủ động đến bệnh viện để chăm sóc. Nhưng anh ấy cũng rất keo kiệt, lúc ăn cơm không bao giờ chủ động trả tiền, mà giả ngốc đợi anh móc túi, em không nói anh ta không tốt được, nhưng cũng không thể nói anh ta rất tốt được.”

“Lộ Hưng Bắc, cảm giác cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều, không giống cậu của lúc trước nữa.”

Lộ Hưng Bắc cười ha ha đưa tay ra muốn ôm cô, bị Tô Miểu đẩy ra: “Cậu còn đụng vào tôi, tôi sẽ về nhà ngay!”

“Được được, anh không động tay.” Anh ta rút tay lại, nhún nhún vai, “Anh cảm thấy nhất định là giả đấy, em tốt như thế, nếu như là anh nhất định sẽ ngày ngày làm ra nhưng điều lãng mạn bất ngờ, chỉ cần có thể khiến em vui. Nhưng giống như lời anh vừa nói, con người rất phức tạp, trong những sự việc khác, sẽ có những quy luật khác nhau.”

Nghe anh nói như thế, trong lòng Tô Miểu dễ chịu hơn rất nhiều, cũng có thể nghĩ thông.

Đúng thế, Trì Ưng và cô giống nhau, bọn họ đều là những đứa trẻ bị thế giới bỏ rơi, vì thế chỉ cần một tia hi vọng, một tia sáng nhỏ bé, đều sẽ tận lực bám vào.

Hai người toàn thân lạnh giá, làm sao có thể tựa vào sưởi ấm cho nhau?

Tô Miểu dùng tay áo lau khô đi nước mắt: “Tôi không khóc nữa, sau này cũng sẽ không khóc.”

Lộ Hưng Bắc cầm lon bia vị dứa lên, cùng với cô, một hơi uống cạn: “Hôm đó anh nói rồi, anh nuôi em lên đại học là lời thật lòng.”

“Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu.”

“Em vẫn còn muốn thôi học sao? Em có biết hay không, anh bây giờ đã hối hận rồi, ra xã hội hơn nửa năm rồi, anh mới biết sự quan trọng của kiến thức văn hóa, không có văn hóa, ngay cả nghe em nói chuyện anh cũng hao hơi, muốn hiểu em, nhưng không có cách nào thật sự hiểu được em…”

Tô Miểu nhìn Lộ Hưng Bắc: “Nếu như tôi thôi học, thì sẽ giống như cậu, chả phải làm thế thì tôi sẽ hiểu cậu sao?”

“Anh không muốn em biến thành con người như anh, em quên rồi sao, anh là lốp dự phòng của em, đi đến bước đường cùng rồi, anh mãi là chỗ dựa cho em.”

Cô ôm lấy đầu gối: “Bây giờ tôi đã cùng đường rồi, mới hơn nửa năm đã bị cho thôi học, đây đã không phải là vấn đề tôi muốn thôi học hay không nữa.”

“Vẫn chưa đến bước đường cuối cùng mà.”

Lộ Hưng Bắc nhìn những gợn sóng xuất hiện cuồn cuộn bên bờ sông, chỉ vào tòa nhà thủy tinh sáng rực ánh đèn đối diện bờ sông, “Sau này em phải sống ở bên đó, anh có thể cả đời cũng không vào nổi, Diệu Diệu, ý của anh là nói, hễ có một chút cơ hội, con người vẫn muốn đi đến nơi cao hơn.”

Tô Miểu nhìn đèn neon sáng rực bên bờ đối diện, đó chính là điều tốt đẹp mà cô và mẹ đã từng khát vọng.

Con người muốn đi đến nơi cao hơn, câu nói này Tô Thanh Dao cũng từng nói với cô.

Lâu như thế, Tô Miểu chưa từng mơ thấy mẹ, nhưng có lẽ là xúc tác của men rượu, đêm hôm đó bất ngờ cô đã mơ thấy Tô Thanh Dao.

Mộng cảnh rất rách nát, cô và Tô Thanh Dao cùng ăn mỳ, Tô Thanh Dao vẫn ăn mỳ cay, mỳ nhiều đến nỗi cả bát đều tràn ra ngoài.

Sau đó cảnh vật thay đổi, lần này Tô Miểu cuối cùng đến phòng sinh của Tô Thanh Dao, nhìn mẹ đau khổ đấu tranh trong phòng sinh, nắm lấy tay cô mà khóc.

Con người trước lúc lâm chung, lực tay mạnh đến kinh người, Tô Thanh Dao như muốn bẻ gãy xương của cô.

Bà dùng lực nói với cô: “Không ăn mỳ nữa! Không bao giờ ăn mỳ nữa!”

“Ở nhà lớn! Ở căn nhà tốt nhất!”

Tô Miểu đau đến giật mình tỉnh giấc, hoảng loạn ngồi dậy, khóe mắt ẩm ướt, nâng tay của mình lên.

Nửa cánh tay đã tê cả rồi, cô dường như có thể cảm nhận được cảm xúc siết chặt của người phụ nữ, cứ thế xâm nhập vào xương tủy.

Tô Miểu dựa vào đầu giường, ngồi một mình như thế cho đến sáng.

Ngoài cửa sổ, mặt trời từ từ nhô lên khỏi dòng sông, cuối cùng cô nhấn số của người kia trong điện thoại.

Trì Ưng nói, đánh bại anh là cách duy nhất——

Buông bỏ thanh cao, ẩn mình không tranh đấu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện