Tô Miểu cố chấp rút tay lại, ôm lấy nửa người phía bên trên không có gì che phủ, ngồi xuống bên giường, nhìn anh đầy căm hận, khóe mắt thấp thoáng óng ánh nước——

“Cậu rời đi, còn hỏi tôi sống sao?”

“Tôi sống thế nào, đều không liên quan đến cậu.”

Trì Ưng đi đến, nhìn cô từ trên cao nhìn xuống.

Đây là cơ thể anh đã vô số lần phát họa trong tâm trí, đẹp đến nỗi gần như khiến anh ngạt thở.

Nhưng thời khắc này, tim của anh lại bị nỗi buồn xâm chiếm toàn bộ.

Anh cho rằng cô sẽ sống tốt, anh cho rằng Tiểu Ưng của anh có thể rất kiên cường, giống như anh...

Nhưng anh sai rồi, sai hoàn toàn.

Anh căn bản không dám tưởng tượng, những năm này, Tiểu Ưng của anh những năm đã vật lộn trong vực thẳm vô vọng như thế nào.

“Tự làm tổn thương mình, sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn một chút?”

Cô nghiêng đầu, không trả lời.

“Cậu nhớ tôi, hay nhớ mẹ?”

Câu nói này giống như chạm vào đáy lòng, cô gái trong phút chốc không kìm được cảm xúc, đó là hai người quan trọng nhất nhất nhất của cô, là hai người mà cô dành cả đời để nhớ nhung.

Hai người này đều rời xa cô, vứt bỏ cô lại trong địa ngục không đáy, không thể trở mình.

Trì Ưng đưa tay xoa mái tóc dài đen nhánh của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng chải giúp cô: “Sau này không được như thế này nữa.”

Tô Miểu dùng tay ra sức lau đi nước mắt, giọt nước mắt của sự uất ức.

Trì Ưng nhìn thấy dáng vẻ giống như đứa trẻ nổi loạn tuổi đôi mươi của cô, dứt khoát kéo cằm cô, bắt cô đối mặt với anh——

“Tô Miểu, từ nay về sau, mỗi ngày tôi đều sẽ kiểm tra cơ thể của cậu.”

Cô căm hận nhìn anh: “Cậu quản lý nổi tôi sao?”

“Để tôi phát hiện thêm một vết thương nào.”

“Làm sao, đánh tôi à.”

“Tôi không đánh cậu.” Trì Ưng hôn lên vết sẹo trên cánh tay cô, ánh mắt kiên định, mạnh mẽ, mang theo sự đe dọa, “Tôi cùng nhìn máu đổ với cậu."

“...”

Tô Miểu biết anh là người nói được làm được, đồng thời còn dứt khoát hạ quyết tâm để lòng dạ trở nên tàn nhẫn.

Cô lau đi nước mắt, cũng đẩy tay anh ra, tâm trạng bình ổn trở lại: “Tối nay đã không còn hứng thú, tìm quần áo cho tôi mặc.”

Trì Ưng xoay người đi đến tủ đồ lục lấy chiếc áo bóng rổ sạch sẽ, thô bạo mặc vào cho cô.

Nhìn thấy loại vết tích tự làm tổn thương mình trên cơ thể cô, anh làm sao còn hứng thú, trái tim đau đến chết.

“Sau này trong lòng có bất cứ chuyện gì, phải tìm đến tôi trước tiên.”

“Cậu còn đi nữa không?”

“Cả đời này của Trì Ưng đều sẽ buộc lên người cậu.”

Trái tim Tô Miểu ổn định, giơ tay nắm lấy góc áo của anh: “Trì Ưng, cậu đã nhìn thấy của tôi rồi, bây giờ đến lượt cậu thẳng thắn với tôi.”

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi tôi chuẩn bị tốt.”

“Lúc nào?”

“Không rõ, cũng có thể là lần sau.”

Nói xong, Trì Ưng xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Tô Miểu nằm trên giường, nhìn lên trần nhà ngẩn ngơ, thở phào nhẹ nhõm.

Cho anh xem rồi, cũng giống như việc nộp một phần bài tập khiến người ta e sợ bồn chồn.

Cô thật sự sợ rằng Trì Ưng sẽ vì chuyện này mà trách cô, mắng cô.

Anh không trách cô, anh trách bản thân anh.

Lại không biết anh có bí mật gì đó giấu cô.

Trì Ưng ở trong nhà vệ sinh rất lâu, vòi hoa sen phun nước giống như làn mưa xối rửa cơ thể.

Trì Ưng mặc đồ xong rồi đi đến bên cửa, cửa trượt mờ phản chiếu hình bóng nhỏ nhắn của cô.

“Tiểu Ưng, đừng có nhìn trộm.”

“Khóa cửa rồi?”

“Không có.”

“Thế tôi có thể đẩy cửa, quang minh chính đại nhìn?”

“Không thể.”

“Rốt cuộc trên cơ thể cậu có gì? Trước đây không phải cũng đã cho tôi nhìn qua rồi sao? Sao bây giờ lại không được.”

“Đừng hỏi.”



Trì Ưng nghe thấy tiếng cô đóng cửa, cô đã đi rồi.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong gương mờ một cơ thể vì mấy năm nay liên tục phải phẫu thuật mà chằng chịt những vết sẹo, điêu tàn như lá khô.

Chính xác, để cô nhìn thấy cái này... so với cô, anh càng không có dũng khí.

Trì Ưng ngửa đầu, nhắm mắt lại, để mặc dòng nước lạnh băng chảy xuống gương mặt của mình.

Anh cũng từng chống lại số phận, không tin trời, không tin người, chỉ tin bản thân anh.

Thanh xuân tuổi trẻ không sợ hãi.

Anh thậm chí còn dùng cơ thể này đi thách thức giới hạn của sinh mệnh, trèo lên núi Everest, nhìn ánh dương đầu tiên xuyên qua màn đêm, tráng lệ và long trọng ra sao.

Thời khắc đó cho dù có chết, Trì Ưng cũng không thấy hối tiếc.

Nhưng ánh dương tuổi trẻ cuối cùng cũng qua đi, và anh của bây giờ mang theo một cơ thể đầy vết sẹo trở về, làm sao dám không tin vào sinh mệnh.

Anh không còn kiêu ngạo như năm đó, bởi vì mỗi đêm khuya trong bốn năm quá khứ kia, cầu ông trời thương xót, để anh được nhìn thấy tia nắng đầu tiên của ngày mai, để anh có thể lưu lại một hơi thở, hoặc có thể có một cơ thể mạnh khỏe hơn một chút, trở về bên cạnh người con gái mà anh thương, để không phải hối tiếc.

Trì Ưng đóng vòi hoa sen, lau khô cơ thể, hình xăm cánh đại bàng tượng trưng cho sự tranh đấu thoát khỏi số phận, sớm đã được tẩy xóa đi.

Anh khắc tên của cô vào sau eo.

Nếu như ông trời không định bố thí chút thương xót, Trì Ưng sẽ đem theo tên của cô vào mộ phần.

Trên mộ chí có lẽ sẽ khắc lên——

Anh không phải đại bàng bay lượn nơi chân trời, anh khốn khổ trên đôi vai tình yêu, nhưng lại an nghỉ nơi đất khách quê người.



Khóa học cao học vẫn chưa bắt đầu, nhưng Tô Miểu đã đến học viện báo danh rồi, mấy ngày này luôn cuộn mình trong thư viện trường.

Trì Ưng dành thời gian một tuần để tham gia các hội thảo và tọa đàm chuyên môn, lúc Tô Miểu ăn cơm ở căn tin đều nghe các nữ sinh bên cạnh thảo luận, có một anh tiến sĩ đẹp trai vô đối đến từ học viện máy tính đang mở tọa đàm, bậc thềm giảng đường dường như đông nghẹt, đến cửa chính cũng chật cứng đầy người.

Tô Miểu cảm thấy “đẹp trai vô đối” mà bọn họ nói quả thật có chút phóng đại.

Đẹp trai thế sao?

Trong đầu Tô Miểu tỉ mỉ phác họa tướng mạo của anh, nghĩ đến năm 70 tuổi, Trì Ưng nói anh đối với cô là “Kiến sắc khởi ý”(*), nhưng thật ra, là cô mới phải.

(*) “Kiến sắc khởi ý”: Thấy “Đẹp” Nổi Máu “Dê”

Sau khi quen anh, cũng không có thêm một người nào có thể khiến cô kinh ngạc giống thế, cho dù là cả một khuôn viên trường đại học tập trung toàn trai đẹp.

Có lẽ... không được xem là quá phóng đại.

Vẻ đẹp của anh so với năng lực thực tế của anh càng chói mắt.

Có một lần, Trì Ưng giảng bài, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại tản bộ bên ngoài giảng đường, nhưng không có dũng khí bước vào, chỉ đứng dưới cây bạch quả ngoài tòa nhà ngẩn người một lát.

Cô không dám đi nghe anh giảng bài, cũng sợ nhìn thấy Tống Ngôn Hoan sẽ tự ti, thậm chí không dám đối diện với sự xuất sắc của anh.

Có thể đã tiến gần đến với sự bệnh hoạn.

Cô thậm chí nghĩ qua, nếu như Trì Ưng cũng xuất thân như Lộ Hưng Bắc, nếu như là vậy, cô sẽ không có cảm giác khoảng cách xa đến thế.

Nếu như Trì Ưng biến thành Lộ Hưng Bắc, cô vẫn sẽ thích anh chứ?

Nếu như hai người đổi mặt, chỉ là đổi mặt thôi…

Không, sẽ không.

Trì Ưng mà cô thích khoác lên ánh sáng chói lói, dũng mãnh mặc sức, có khả năng đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực sở trường của mình, cô thích người ưu tú hơn, thậm chí có thể nói... cô thích người ưu tú nhất.

Thế nên mẹ cô nói đúng rồi, cô chính là người tâm cao hơn trời.

Rõ ràng sinh ra trong vũng lầy vẩn đục nhất, nhưng vẫn luôn hướng về những thứ tốt đẹp ở nơi xa, cũng giống như con búp bê xinh đẹp trong tủ kính đã nhìn thấy lúc nhỏ.

Giường của cô nhỏ như thế, nhà của cô hẹp như thế, búp bê công chúa cao quý và nhà của cô căn bản không xứng, nhưng cô chính là kìm lòng không được mà khát vọng, mong chờ…

Luôn không thay đổi được.

Cô chính là muốn thứ tốt nhất... bao gồm cả đàn ông.

Trì Ưng lần này trở về, có gì đó giấu giếm cô, Tô Miểu cũng không phải kẻ ngốc, hoàn toàn trái ngược, cô đã từ trên người anh học được cách thận trọng.

Cô nhìn thấy lỗ kim nhỏ xíu trên cổ tay anh, lúc anh tắm, cũng thấy thuốc mà anh kẹp trong sách, Ramipril, còn có Irbesartan.

Tên những loại thuốc này đều vô cùng phức tạp, nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.

Tô Miểu lên mạng tìm kiếm, thuốc này là dùng để ức chế tiên lượng lâu dài cho bệnh nhân suy tim.

Lúc tìm thấy, cô thậm chí khóc đến nỗi mất ngủ cả một đêm, nghĩ ra được đủ các thể loại tình huống——

Vì sao anh không cởi quần áo cho cô xem, vì sao nhất định không nói với cô sự thật, mấy năm nay anh đều là vì bệnh tình mới không trở về…

Kết quả của việc nghĩ ngợi lung tung, dường như sắp chiếm lấy cả trái tim của Tô Miểu.

Người đàn ông đó... quả là giày vò cô.

Được, cho dù anh không nói, thế cô cũng sẽ không hỏi, sẽ không lon ton chạy đến trước mặt mà tội nghiệp anh, cho anh cơ hội giày vò cô.

Khoảng thời gian này, ngay cả Tần Tư Dương, Tô Miểu cũng không để ý, không nhắn tin, điện thoại không nghe, đừng hỏi, hỏi chính là đoạn tuyệt quan hệ anh em, không liên lạc nữa.

Tần Tư Dương bị cô làm cho ngây ngốc.

Tâm trạng của cô nhóc này quả thật có chút vấn đề, thất thường quá đi mất.

Tô Miểu từ thư viện đi ra, vậy mà lại gặp Lộ Hưng Bắc.

Ngày hè chói chang, chàng trai cầm hộp thạch rau câu dường như đã biến thành “thạch nóng” rồi, chặn trước đường đi của Tô Miểu: “Diệu Diệu, có phải em vẫn còn giận anh?”

Cô ăn bản không quan tâm anh ta, ôm cặp vội vã đi về phía bờ hồ.

“Diệu Diệu, anh biết sai rồi, em đừng mặc kệ anh mà, anh đợi em cả buổi chiều rồi.”

Tô Miểu liếc Lộ Hưng Bắc một cái, cả khuôn mặt anh ta đều là mồ hôi, nóng hầm hập, không biết dưới nhiệt độ cao 40 độ đợi bao lâu rồi: “ Lộ Hưng Bắc, tránh ra.”

“Em đừng giận anh nữa mà, hôm đó đúng là anh có uống chút rượu.” Lộ Hưng Bắc đuổi theo cô cả con đường, “Anh hứa với em, sau này anh sẽ không uống rượu nữa, được không?”

Tô Miểu nhìn thấy anh ta dường như không nhận thức được vì sao cô giận, dừng bước lại, kiên nhẫn nói: “Trước kia tôi cho cậu gặp Tiểu Xu, thậm chí để Tiểu Xu chơi với cậu, đây thật sự là chuyện khó tin nhất mà tôi từng làm. Cậu ở ngay trước mặt Tiểu Xu muốn đánh người, còn la hét om sòm kéo bè kéo lũ đánh nhau! Cậu khiến em gái tôi hoảng sợ gặp ác mộng mấy ngày liền!”

Lộ Hưng Bắc biết, trên thế gian này người trân quý nhất của Tô Miểu chỉ có hai người, một người là em gái cô, một người khác là thằng nhóc vùng khác mà cậu ta muốn đánh trước mặt em gái cô.

Tối đó cậu ta thật sự khiến cô phát điên.

“Anh sẽ không đánh nhau với anh ta, ghen tuông bừa bãi, anh sẽ làm lốp dự phòng cho em, được không, em đừng mặc kệ anh, Diệu Diệu, xin em đó.”

Lộ Hưng Bắc cũng không cần mặt mũi nữa, đuổi theo cô, kéo tay áo của cô cầu xin, “Anh sai rồi, em đánh anh đi, em đẩy anh xuống hồ cũng không sao, chỉ cần em bớt giận, chỉ cần em vẫn nói chuyện với anh, sao cũng được hết.”

Tô Miểu nhìn bộ dạng cầu xin của Lộ Hưng Bắc, nghĩ rằng... Lộ Hưng Bắc có lẽ giống cô, cũng có chút bệnh hoạn.

Giọng nói của cô chậm lại, nói: “Trường chúng tôi có trung tâm tư vấn tâm lý, Lộ Hưng Bắc, anh có muốn đi khám thử không.”

“Anh thích em như thế, em cho rằng anh có bệnh?” Lộ Hưng Bắc mỉm cười thê lương, “Diệu Diệu, trong mắt em, em xem anh là gì.”

Tô Miểu ngồi trên ghế hoa viên bên hồ, bình tĩnh nói: “Lộ Hưng Bắc, tôi đã từ chối cậu cả ngàn lần rồi, tôi thật sự nói đến mệt rồi, có lúc lùi một bước là trời cao biển rộng, vì sao cậu không muốn thử.”

Lộ Hưng Bắc ngồi bên cạnh cô, khuỷu tay chống trên đầu gối, nhìn cô mê mẩn: “Diệu Diệu, em chính là trời cao biển rộng của anh.”

“...”

Tô Miểu thật sự cạn lời.

“Diệu Diệu, cho dù anh ta trở về rồi, em cũng đợi nhiều năm như thế, anh sẽ không phá hoại hai người, cũng sẽ không ghen tuông lung tung, chỉ có một yêu cầu duy nhất là... dăm ba hôm cho anh gặp em, đừng mặc kệ anh.”

“Tôi và cậu ấy vẫn chưa ở bên nhau, nếu như thật sự ở bên nhau rồi, tôi sẽ không cách dăm ba ngày đi gặp người theo đuổi mình, có thể khiến bạn trai tôi không vui.”

Tô Miểu biết những lời này có sức sát thương lớn thế nào, nhưng cho dù tổn thương cũng phải nói, “Tôi để ý tất cả những cảm nhận của cậu ấy, dù chỉ một chút cũng sẽ không để cậu ấy thấy khó chịu.”

“Em quan tâm anh ta như thế, thế anh ta có sự quan tâm em thế không?” Lộ Hưng Bắc lại hỏi, “Anh ta có yêu em... như em yêu anh ta không?”

“Anh đang nói gì thế, nghe không hiểu.” Tô Miểu đứng dậy bỏ đi.

“Em nghe hiểu.” Lộ Hưng Bắc nhìn theo bóng dáng cô, “Nếu như anh ta thật sự yêu em như anh, sẽ chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người, sẽ không để em ngửa mặt trông lên, sẽ không để em tự ti, sẽ không để em suy tính thiệt hơn... càng không chạy đi Mỹ học đại học, bốn năm sau nở mày nở mặt trở về, tiếp tục để em ngẩng mặt lên nhìn. Khoảng cách giữa các em ngày càng xa rồi, em có cảm thấy không?”

Lời nói của Lộ Hưng Bắc đánh vào tuyến phòng thủ yếu nhất trong tim Tô Miểu.

Mặc dù anh ta không có văn hóa, nhưng vì tình yêu mãnh liệt dâng trào, anh thật sự hiểu Tô Miểu, hiểu rõ toàn bộ nỗi lòng của cô.

“Lộ Hưng Bắc, cậu rất hiểu tôi, nhưng cậu không hiểu cậu ấy.” Tô Miểu cười bất lực, “Nếu như vì để rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi, mà trở nên tầm thường, thế thì không phải Trì Ưng nữa rồi.”

Trì Ưng rõ ràng hiểu được điểm mà Tô Miểu yêu nhất ở anh, chính là nằm ở sự xuất sắc, lỗi lạc và... không với tới được.

Sinh ra ở vũng lầy như cô, cô lại thích đuổi theo ánh sáng.

“Trì Ưng sẽ mãi giữ dáng vẻ tôi thích nhất.” Tô Miểu nhìn Lộ Hưng Bắc, bình tĩnh nói, “Nếu như cần thiết, tôi có thể giới thiệu cậu đi trung tâm tư vấn tâm lý ở trường tôi, nhưng Lộ hưng Bắc, xin đừng làm phiền tôi nữa, để tôi yên tĩnh... trông đợi người mà tôi đã đợi nhiều năm nay.”

Lần này, Lộ Hưng Bắc không đuổi theo cô nữa, anh ta thất vọng đứng bên hồ, nhìn theo bóng dáng của cô, ngửi mùi hơi thở của cô lưu lại trong không khí.

Cô từ chối anh ta rất nhiều lần, từng nói rất nhiều lời tuyệt tình.

Nhưng lần này lại khiến anh ta thật sự nhận thức được, chỉ cần thằng nhóc kia vẫn còn, sẽ mãi mãi trở thành tâm điểm trong mắt Tô Miểu.

Anh ta mãi mãi không thể đánh bại một người giống như thế.

Lộ Hưng Bắc cúi đầu chầm chậm châm điếu thuốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện