Xe ngựa tiếp tục chạy trong đêm.



Tống Mị vẫn luôn cúi đầu ngồi bên cạnh Thích Trường Chinh, lúc này liếc mắt nhìn hắn, lại cúi đầu xuống cắn nhẹ môi, nhẹ nhàng nói: "Ngươi cùng Càn tiên sinh vì sao không hỏi chúng ta, Lam Ngọc vì sao phải phái người truy sát huynh muội chúng ta."



Thích Trường Chinh cười phóng khoáng, đưa tay qua vỗ về bắp đùi tròn trịa của nàng, thản nhiên nói: "Đến kinh sư đường còn rất dài, còn sợ không có thời gian để nói sao?"



Tống Mị không tiếp tục lên tiếng, tùy ý cho cái nam tử tràn ngập khí phách lại có nói không nên lời ôn nhu này phóng đãng bất kham mà khinh bạc chân ngọc của nàng.



Càn La truyền âm hướng Thích Trường Chinh nói: "Trường Chinh! Đại ca nàng đang ngủ, có muốn dừng xe lại hay không, đưa nàng vào trong rừng vuốt ve chốc lát. Nàng đối với ngươi một mảnh tình thâm. Làm mệt ta phải nhớ tới Yến Mị!"



Thích Trường Chinh vội thu hồi bàn tay, thầm nghĩ mình và nghĩa phụ đều thấy sắc lại không giữ được tâm. Nghĩa phụ trước đây hẳn là càng lợi hại hơn mình nhiều. Vội truyền âm trở lại: "Chinh nhi chỉ muốn nhanh, chuyện di chuyển quan trọng hơn."



Càn La truyền âm cười nói: "Nhớ kỹ tạo hóa trêu người, rất nhiều cơ hội một khi bỏ mất sẽ không quay đầu lại. Thật là một mỹ nhân nổi bật. Hắc!" Hẳn là nhớ tới một chút tâm sự.



Tống Mị thấy hắn tự động thu hồi bàn tay đang tác quái, chợt cảm thấy như mất đi cái gì, liếc mắt nhìn hắn khó hiểu, đúng lúc Thích Trường Chinh cũng nhìn qua nàng, nàng giật mình vội nhìn đi xuống, không có như trước không kiềm chế.



Thích Trường Chinh ôn nhu hỏi: "Lạnh không?"



Tống Mị nhẹ gật đầu một cái.



Thích Trường Chinh nói: "Quay vào trong xe ngủ một hồi cho khỏe nhé?"



Tống Mị kiên quyết lắc đầu, rồi lại nhịn không được mà ngáp một cái, liền cảm thấy thật xấu hổ.



Thích Trường Chinh đem nàng ôm vào trong lòng, lấy áo choàng khoác lên người nàng, nói: "Tiểu Mị à! Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, tỉnh lại sẽ tới Nam Độ trấn ngoài Thường Đức, khi đó bao một cái thuyền xuôi theo sông Hoài mà đi, rất nhanh sẽ đến kinh sư."



Tống Mị theo phản xạ mà "Ừ" một tiếng, càng ôm chặt hơn vòng eo cường tráng mang lại cho nàng tràn đầy cảm giác an toàn, mí mắt nhưng lại mở không ra.



***



Sau khi chia tay Quỷ Vương, đôi oan gia tinh ranh Hàn Bách cùng Hư Dạ Nguyệt không nỡ trở về, sóng vai cùng nhau đi dạo.



Hư Dạ Nguyệt cười ngọt ngào thỏ thẻ như nói với chính mình: "Nguyệt nhi rất vui vẻ, bởi vì có được nhị ca không tiếc mệnh mà bào hộ người ta. Biết không? Nguyệt nhi luôn luôn hy vọng có người anh trai tuổi suýt soát mình, bây giờ cuối cùng cũng có, còn kiêm làm lang quân của Nguyệt nhi nữa."



Hàn Bách cố ý nhìn trái nhìn phải, rồi mới ngạc nhiên nói: "Nguyệt nhi nói chuyện cùng tình lang, để vi phu tìm hắn đem ra giết."



Hư Dạ Nguyệt cảm thấy chơi đùa rất vui, xoay lại quan tâm hỏi: "Vì sao chàng bị Niên Liên Đan đánh ói ra máu, lại như không có việc gì vậy, cha còn muốn chàng bồi cha uống rượu nữa."



Hàn Bách cười: "Nói đến võ công, ta không bằng Niên Liên Đan, nhưng nếu như nói chịu đòn, hắn còn kém ta xa lắm! Bằng không sao chịu đựng nổi cái điêu ngoa công chúa như nàng."



Hư Dạ Nguyệt cười dài nói: "Thật tốt! Khi nào Nguyệt nhi muốn đánh chàng thì sẽ không cần phải lưu thủ rồi."



Hàn Bách mỉm cười hỏi: "Nàng cũng có lưu thủ sao?"



Hư Dạ Nguyệt giẫm chân nói: "Đồ không có lương tâm, người ta ngay từ đầu đã phải chịu đựng mà chiều theo tính khí thất thường của chàng, chàng muốn binh khí, liền cho người đem toàn bộ giá binh khí cấp chàng; muốn đổi binh khí, người ta cũng chờ chàng. Tiên đánh lên người thì chỉ dùng non nửa lực đạo. Vậy mà còn trách người ta không có lưu thủ. Nguyệt nhi phải cùng chàng làm rõ chuyện này mới được."



Hàn Bách cười ha ha, không để ý tới người đi đường tò mò ngóng nhìn, tại bên cạnh nàng nói: "Vậy thì hà tất phải nói gả cho heo gả cho chó cũng không gả cho ta. Lại còn nói đôi mắt đại biểu thiên địa chính khí của ta là ánh mắt gian tà. Cái khoản này người nào tính cho ta?"



Hư Dạ Nguyệt dúm cái miệng nhỏ lên nói: "Đồ nam nhân lòng dạ hẹp hòi. Bây giờ, người ta cái gì cũng đều cho chàng, theo chàng, toàn bộ tiện nghi đều để chàng chiếm, vậy mà chàng lại tính toán chi li từng lời nói. Đêm nay, xem ta để ý hay không để ý chàng."



Hàn Bách mừng rỡ, đang muốn trêu chọc nàng thì phía bên kia đường líu lo âm thanh vang lên: "Văn Chính!"




Hàn Bách giật mình, hướng bên kia đường nhìn qua.



Chỉ thấy một đám nam nữ vừa từ đại môn của Nhất Vấn Bách Lâu đi ra, trong đó có một nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên đang mỉm cười hướng hắn vẫy tay.



Chính là đã lâu không gặp, "Hoa hoa diễm hậu " Doanh Tán Hoa.



Tay nhỏ Hư Dạ Nguyệt trùng điệp tại trên lưng hắn mà ngắt, trên mặt lại chứa đầy vẻ tươi cười động nhân, hướng mỹ nữ trong đám người đang qua đường đáp lại, trong miệng hung hăng mà thấp giọng truy vấn: "Chàng đến tột cùng còn dụ dỗ bao nhiêu yêu nữ chuyên câu dẫn nam nhân như vậy nữa?"



Hàn Bách trong lòng kêu khổ, hai nàng đều là kẻ lợi hại. Chính mình chen ở chính giữa, tình huống bi thảm phải biết.



Doanh Tán Hoa một thân tuyết trắng, vẫn bộ dáng biếng biếng nhác nhác, ngoại hình phong lưu như kể cả chuyện trên giường cũng không quan tâm, một đôi mắt đẹp như nhảy múa theo bước di chuyển của hai người, có chút dừng lại trên dáng vẻ tung tăng thế gia công tử của Hư Dạ Nguyệt lâu hơn so với Hàn Bách.



Tới trước hai người, một tay vỗ về lên bộ ngực sữa có thể làm bất luận nam nhân nào cũng thèm muốn, quay đầu hướng đám bằng hữu tại bên kia đường đang ngạc nhiên nhìn nàng phất tay cáo biệt: "Chúc ngủ ngon!" Lúc này mới thở hổn hển hướng bọn họ nói: "Nghĩ không ra tại trên đường cũng gặp được sứ giả đại nhân." Lại quay đầu đi chỗ khác, đối đám nam nữ như chưa tiếp thu lời từ biệt của nàng kia phất tay, ý bảo bọn họ tự tiện rời đi, không cần để ý đến nàng.



Những nam tử kia lộ ra thần sắc thất vọng, cuối cùng lưu luyến không nỡ mà rời đi.



Hư Dạ Nguyệt thấy Doanh Tán Hoa toát ra thần sắc diễm lệ, dáng người như lửa, biểu hiện ra dáng vẻ một báu vật quyến rũ thấm vào lòng người, đại phát ghen tuông, quên luôn từng hứa hẹn mặc kệ cho Hàn Bách phong lưu, nhịn không được lại ngầm đá hắn một cái.



Doanh Tán Hoa quay đầu, phì cười, nói với Hư Dạ Nguyệt: "Quyền đấm cước đá như vậy, không sợ sớm muộn sẽ giết chết hắn sao?"



Hư Dạ Nguyệt chợt đưa tay nhéo một cái lên má nàng, cười dài nói: "Tiểu mỹ nhân! Ngươi tên là gì?”



Doanh Tán Hoa không tránh né, cũng không kì quái, đôi mắt dịu dàng mở to tràn ngập mê hoặc mị lực liếc qua Hư Dạ Nguyệt phong tình vạn chủng, yêu kiều bẽn lẽn mà nói: "Ta là Doanh Tán Hoa, tiểu muội hẳn là Dạ Nguyệt cô nương đi! . Thật làm người không phục, vì sao ngươi nhanh như thế liền đã rơi vào tay Phác lang?"



Hàn Bách thầm hô không ổn, Hư Dạ Nguyệt đương nhiên không biết Doanh Tán Hoa ngoại trừ chính mình, liền chỉ thích nữ sắc mà không thích nam nhân, như vậy chủ đông khiêu khích nàng, quả thực như chơi đùa với lửa.



Hư Dạ Nguyệt nhìn thấy nàng thiên kiều bá mị liếc mắt qua, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ lạ, nhíu mày mà nói: "Nguyên lai Là Hoa Hoa Diễm Hậu, ngươi lại là chống được bao nhiêu ngày mới để hắn ôm vào trong tay chứ?"



Hàn Bách nhận thấy ánh mắt mọi người trên đường hoàn toàn chắm chú vào bọn họ, cảm giác thật không dễ chịu, mà chuyện hai nàng đều là kinh thế hãi tục, ho khan một tiếng rồi nói: "Quay về hồ Mạc Sầu rồi nói chuyện tiếp đi?"



Hư Dạ Nguyệt trừng mắt liếc hắn, sẵng giọng: "Nguyệt nhi còn muốn đi dạo phố, chưa muốn trở về."



Doanh Tán Hoa cười nói: "Không bằng đến Bạn Hoài Lâu uống chén rượu đi. Chỗ đó rất thanh tĩnh a!" Con mắt thì lướt tại trên thân thể mềm mại của Hư Dạ Nguyệt, cái bộ dáng mê người này, ngay cả nữ nhân cũng phải động tâm.



Hư Dạ Nguyệt vừa định cự tuyệt, Doanh Tán Hoa chợt xen vào giữa hai người, chuyển thân, hai tay phân biệt nhẹ nhàng kéo hai người, cười nói: "Đi nào! Bước hai bước là tới rồi."



Lúc này, trên đường càng là không người không liếc mắt nhìn tới, loại này cho dù không câu nệ tục lễ giang hồ nam nữ, tại nơi công cộng cũng ít có kiểu lôi lôi kéo kéo như vậy đi.



Hàn Bách cùng Hư Dạ Nguyệt không tự chủ được, để nàng kéo tay hướng Bạn Hoài Lâu cách đó hơn trăm bước dẫn đi.



Tới trên lầu, vào sương phòng, ngồi xuống, tiệc bày ra, Doanh Tán Hoa cười tươi uyển chuyển nhẹ nhàng mà rót rượu cho hai người.



Hư Dạ Nguyệt phát giận: "Ta không uống rượu!"



Doanh Tán Hoa cười nói: "Tiểu muội không cần phải ghen tuông, Tán Hoa cùng Phác lang thanh thanh bạch bạch, chỉ là bằng hữu tốt mà thôi."



Hư Dạ Nguyệt trề cái miệng nhỏ ra nói: "Có trời mới tin các ngươi, một cái là đãng nữ(con gái phóng túng), một cái là sắc quỷ, lại muốn dùng chút lời đó gạt người! Huống hồ ngươi còn có thạch bạch để nói sao?"



Con mắt Doanh Tán Hoa phát sáng nhìn Hư Dạ Nguyệt, lại liếc mắt nhìn Hàn Bách, cười nói: "Muội tử thật biết cách trách oan cho người!"



Hư Dạ Nguyệt liếc mắt trừng Hàn Bách nói: "Còn muốn phủ nhận, ngươi xem cái này tiểu tặc thường ngày rất giỏi dùng lời hùng biện, đối với ngươi lại như câm như điếc, không phải trong lòng thấp thỏm không yên là gì?"



Doanh Tán Hoa cười nói: "Phác sứ giả mau bày tỏ thái độ đi! Trông bộ dáng không vui vẻ của muội tử, ngay cả nhân gia đều cảm thấy đau lòng."



Hàn Bách càng lúc càng thấy nhức đầu hơn.



Mấy ngày vừa qua, hắn đã cố ý không nghĩ tới Tán Hoa cùng Tú Sắc nữa, tạm thời coi như tương đối thành công. Thế nhưng đến lúc này, Doanh Tán Hoa sờ sờ xuất hiện tại trước mắt, lập tức gợi ra thời khắc tươi đẹp pha lẫn cảm giác dây dưa không rõ lúc ở trên thuyền cùng hai nàng. Hơn nữa, lần gặp lại này, thái độ của Doanh Tán Hoa đối với mình rõ ràng nhu thuận rất nhiều, nhất là bộ dáng nửa mừng nửa lo, kìm lòng không đậu mà chạy tới, càng khiến cho hắn động tâm.



Vẻ mỹ lệ của nàng cùng Hư Dạ Nguyệt đều là tràn ngập lực mê hoặc.



Thở dài một hơi hỏi: "Tán Hoa! Nàng ngoan ngoãn nói cho ta biết, đến kinh sư làm cái gì? Tú Sắc ở đâu?" Tiếp theo liền trấn an Hư Dạ Nguyệt: "Nguyệt nhi bình tĩnh nghe, sẽ biết rõ quan hệ chân chính của chúng ta."



Lần này đến phiên Doanh Tán Hoa không chịu nổi, hai mắt đỏ lên: "Phác lang! Chàng thay đổi rồi!"



"Ôi chao!"



Hư Dạ Nguyệt dốc sức mà nhéo một cái thật mạnh lên đùi Hàn Bách, "Phì" cười nói: "Nguyên lai là loại quan hệ này!"



Hàn Bách xoa chỗ bị nhéo đau, bật cười khanh khách nói: "Ngay cả ta bây giờ cũng đều không rõ quan hệ với Doanh tiểu thư rồi, Tán Hoa, nàng có thể không thẳng thắn một chút, có phải không đã cải biến chủ ý, quyết định yêu ta chứ?"



Doanh Tán Hoa cúi đầu xuống, ưu sầu mà nói: "Chỉ mong ta biết rõ thì tốt rồi!"



Hư Dạ Nguyệt cũng bị làm cho hồ đồ, ghen tuông giảm đi, đôi mắt đẹp tại trên hai người nhìn quét mấy lần, rồi dừng lại tại Doanh Tán Hoa hỏi: "Các ngươi đã từng lên giường chưa?"



Doanh Tán Hoa mặt đẹp ửng đỏ, lắc đầu: "Giường thì có lên, nhưng chỉ hôn miệng!"



Hàn Bách trong lòng gọi mẹ, lời nói loại này mà hai cái nữ nhi cũng hỏi được ra miệng, đáp được ra miệng.



Nào biết Hư Dạ Nguyệt sau khi ngồi thẳng thân thể mềm mại, liền cười dài nói: "Hì hì! Thử qua tư vị cho hắn hôn môi, ngươi lại còn có thể giữ được thuần khiết, Nguyệt nhi mới khó mà tin được đi!"



Doanh Tán Hoa phóng đãng mà nở nụ cười, đưa tay nhéo lên má Hư Dạ Nguyệt một cái, học nàng cười dài nói: "Không tin đành chịu vậy."



Hàn Bách biết rõ nếu không dùng kì binh để thủ thắng, cái khoản mập mờ này sẽ mãi không được giải quyết. Đưa tay ra ngoài, phân biệt sờ lên đùi hai nàng, vuốt ve cho đến khi thân thể mềm mại của các nàng cùng run rẩy, hướng hắn nhìn lại, mới mỉm cười nói: "Tán Hoa như không trung thực nói cho ta biết nàng đối với ta như thế nào, chớ trách ta lập tức phẩy tay áo bỏ đi, sau này cũng không lý đến nàng."



Doanh Tán Hoa bị hắn sờ soạng mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nói: "Nếu nói ra, chàng chịu để ý đấn người ta sao? Không sợ Nguyệt nhi của chàng nổi ghen sao?"



Hàn Bách đối Hư Dạ Nguyệt bên cạnh càng xâm phạm tăng lên, vừa cười nói: "Cái này để ta xử lý, Nguyệt nhi là rất láu lỉnh rất nghe lời."



Doanh Tán Hoa không nghe theo hỏi: "Nhân gia không láu lỉnh sao?"



Hàn Bách trừng mắt đáp: "Không được đánh trống lảng, nói mau!"



Hư Dạ Nguyệt bị tay hắn không có quy củ làm cho mặt mày đỏ lựng, muốn quở trách hoặc kháng nghị đều nói không ra lời, hơn nữa lúc này Hàn Bách tràn ngập bá đạo khí khái, cũng làm cho nàng cam tâm tình nguyện mà phục tùng hắn.



Doanh Tán Hoa bắt lấy bàn tay đang hoạt động được quá mức của Hàn Bách, con mắt ngập nước lướt qua hắn mà nói: "Tán Hoa vốn hạ quyết tâm sau này sẽ không gặp ngươi, nhưng khi tới kinh sư nghe được tin tức của ngươi, lại cố gắng hết sức tới tìm ngươi, Tú Sắc càng thảm hại hơn, nói như vậy, ngươi thoả mãn chưa?"



Hư Dạ Nguyệt "A" lên một tiếng, nhưng không bắt lại tay Hàn Bách, chỉ là khẽ khàng oán giận: "Hàn lang! Nguyệt nhi chịu không nổi rồi! Ai! Ngươi còn có cái gì Tú Sắc nữa!"



Doanh Tán Hoa đại chấn nói: "Nguyên lai muội tử đã biết thân phận của chàng."



Hàn Bách gật gật đầu, thu hồi hai cái bàn tay làm ác, mừng thầm phương pháp lấy ma công khơi dậy hai nàng lửa tình đã có hiệu quả, hồi phục tiêu sái thong dong thường ngày nói: "Tán Hoa! Ta không biết nàng đến kinh sư có mưu đồ gì, bất quá, bây giờ nơi đây tình thế hiểm ác phức tạp, hai cái nữ nhi các ngươi không cẩn thận liền sẽ đụng phải thiên đại phiền phức."



Trong mắt Doanh Tán Hoa hiện lên vẻ bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi, chợt có tiếng bước chân từ xa đến gần, một người nổi giận đùng đùng như gió xoáy xông tới, phẫn nộ quát: "Tán Hoa, nàng đã quên ước hẹn của chúng ta sao?"




Hàn Bách cùng người nọ vừa đối mặt nhau, cùng nhau kêu lên ngạc nhiên: "Là ngươi!"



Người tới đúng là tiểu Yến Vương Chu Cao Sí, từ sau tại Tây Ninh đạo tràng lại là vì mỹ nữ mà đụng nhau ở đây.



Phía chỗ cửa xuất hiện bốn gã vừa nhìn liền biết là tùy viên cao thủ, trong đó, một nam tử gầy, khoảng bốn mươi tuổi liền hỏi: "Tiểu vương gia, không có vấn đề đi!"



Tiểu Yến Vương Chu Cao Sí hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Bách, phất tay nói: "Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, nhớ kỹ đóng cửa lại."



Doanh Tán Hoa mỉm cười đứng lên, đi tới bên cạnh Chu Cao Sí, thân thiết kéo cánh tay hắn, nữa bộ ngực sữa ép chặt trên lưng hắn, âm thanh thân mật: "Tiểu Yến Vương hà tất tức giận, Tán Hoa thấy còn có chút thời gian, lại đúng dịp gặp được bằng hữu, lên đây trò chuyện hai câu đi!"



Chu Cao Sí thấy Doanh Tán Hoa ngay tại trước mặt Hàn Bách cùng hắn thân thiết, giảm bớt tức giận, lúc này mới có cơ hội nhìn thấy Hư Dạ Nguyệt đang ngồi phía sau lưng hắn.



Hàn Bách thấy Doanh Tán Hoa cùng hắn thì thầm ngọt ngào với nhau, trong lòng khó chịu, lại thấy thần sắc Chu Cao Sí nhìn Hư Dạ Nguyệt cổ quái, lúc này mới phát giác Hư Dạ Nguyệt một tiếng không nói, rất khác tác phong điêu ngoa thường ngày của nàng. Hơn nữa Quỷ Vương cùng Yến vương Lệ, phụ vương của Chu Cao Sí, quan hệ thân mật, Hư Dạ Nguyệt không có lý do gì không nhận thức Chu Cao Sí, không khỏi hướng nàng nhìn lại.



Chỉ thấy cái cô nàng tự cao tự đại, thường ngày được chiều chuộng này đang cúi đầu xuống, bất an, lại thêm hoảng sợ không yên mà chân tay luống cuống.



Chu Cao Sí nhẹ nhàng đẩy ra Doanh Tán Hoa, ngồi vào cái ghế bên cạnh Hư Dạ Nguyệt, nhìn nàng chằm chằm không hề chớp mắt hỏi: "Nguyệt nhi! Nàng có yêu hắn hay không?" Một ngón tay chỉ Hàn Bách.



Hàn Bách tâm trí ầm ầm chấn động, trong nháy mắt minh bạch rất nhiều sự tình.



Hư Dạ Nguyệt đối với Quỷ Vương chống đối là có nguyên nhân, bởi vì mối tình đầu của nàng không phải chính mình, mà là Chu Cao Sí, nhưng Quỷ Vương bởi vì Chu Cao Sí phúc bạc, mà ngăn cản hai người yêu nhau. Cho nên, vừa rồi, lúc Quỷ Vương nhắc tới Chu Cao Sí, thần sắc Hư Dạ Nguyệt mới mất tự nhiên như vậy.



May là Hàn Bách lòng dạ rộng rãi, nghĩ thầm chỉ cần Nguyệt nhi bây giờ toàn tâm toàn ý với ta, ta thế nào lại tính toán chuyện quá khứ của nàng? Tựu tính như ba vị tỷ tỷ không phải đủ hoàn mỹ, chính mình còn không đúng da ma yêu quý các nàng. Mà nàng, Hư Dạ Nguyệt ngay cả hôn môi cũng chỉ là một lần, ta lại càng sẽ không tự tìm phiền não, cùng nàng tính nợ cũ.



Ánh mắt Hư Dạ Nguyệt thê lương hoảng sợ mà nhìn Hàn Bách mong giúp đỡ.



Doanh Tán Hoa đi tới phía sau Chu Cao Sí, níu đầu vai hắn.



Chu Cao Sí quát lớn: "Tán Hoa, nàng ngồi xuống cho ta."



Doanh Tán Hoa liếc mắt nhìn Hàn Bách, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp, cúi đầu ngồi ở bên cạnh Chu Cao Sí.



Chu Cao Sí hiển nhiên đố kỵ điên cuồng, hướng Hư Dạ Nguyệt quát lạnh: "Nguyệt nhi hãy nhìn ta, nàng đến tột cùng có thể trốn tránh bao lâu?"



Hư Dạ Nguyệt buồn bã nhìn phía Chu Cao Sí, trong viền mắt nước mắt lưng tròng đáp: "Sí ca! Là ý của cha!"



Hàn Bách biến sắc hỏi: "Cái gì?"



Hư Dạ Nguyệt dấu mặt khóc lên nói: "Không nên bức bách ta."



Chu Cao Sí hỏi: "Nàng ngoại trừ cha còn có cái gì là trọng yếu? Ta chỉ muốn hỏi một câu, nàng yêu hắn hay là yêu ta?"



Hư Dạ Nguyệt khóc thảm nói: "Không nên hỏi ta, ta không biết."



Tâm Hàn Bách bỗng dưng trở nên băng lãnh vô cùng, trầm xuống. Ma chủng bị kích động, phút chốc tăng lên, sự tình phát sinh trước mắt như không có chút gì quan hệ tới hắn, Hư Dạ Nguyệt cùng Doanh Tán Hoa lại trở nên tựa như người xa lạ.



Hắn cảm thấy như muốn cười to một trận.



Mọi thứ trở nên yên tĩnh, làm cho hắn có thể khách quan lãnh tĩnh mà xem tranh cãi tình cảm đang xảy ra trước mắt.



Hư Dạ Nguyệt kỳ thực tại mấy ngày vừa qua, sớm đã đem toàn bộ tình cảm chuyển đến Hàn Bách.



Ái tình với Chu Cao Sí phát sinh khi nàng mười bảy tuổi. Tình đầu mới chớm nở thì bị Quỷ Vương ngăn cản, hướng Yến Vương Lệ tạo áp lực, khiến đoạn tình đầu của nàng không tật mà chết.



Bây giờ, Chu Cao Sí ngay mặt chất vấn nàng, nếu như nàng nói thật tình, chắc chắn đối với Chu Cao Sí sẽ tạo thành thương tổn nghiêm trọng nhất, vì vậy mới đẩy lí do lên người Quỷ Vương, hy vọng Hàn Bách có thể thông cảm cho mình.



Lúc này thấy hắn không thốt ra tiếng, lén theo giữa kẽ ngón tay nhìn về phía Hàn Bách, lập tức thân thể mềm mại kịch chấn, buông tay xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mang theo những giọt nước mắt.



Nguyên lai Hàn Bách đang lạnh lùng mà nhìn nàng, một đôi mắt hổ không chứa nửa điểm cảm tình. Như vậy so với đánh mắng nàng một trận càng khiến nàng hoảng sợ.



Chu Cao Sí hoàn toàn mất đi phong phạm tôn quý ung dung nhất quán của hắn, đắc ý nhìn Hàn Bách nói: "Tiểu tử ngươi nghe được không! Nguyệt nhi căn bản không yêu ngươi, chỉ là lệnh cha khó cãi, cùng ngươi lá mặt lá trái, ngươi như còn là nam nhi, liền cút đi cho bản vương!"



Hư Dạ Nguyệt lắc lắc đầu, biểu thị không phái ý là như vậy, nhưng lại khóc không thành tiếng, nói không ra lời.



Nàng yêu Hàn Bách, trong lòng đối Chu Cao Sí lại có điểm áy náy, càng khó nhẫn tâm nói ra sự thật, khiến hiểu lầm càng lúc càng sâu.



Chu Cao Sí nhìn phía Doanh Tán Hoa hỏi: "Ngươi cùng hắn lại có cái gì quan hệ?"



Doanh Tán Hoa không dám nhìn Hàn Bách, thấp giọng nói: "Tâm Tán Hoa như thế nào ngươi còn không biết sao? Lại còn phải hỏi vấn đề như vậy."



Hàn Bách trong đầu linh quang chợt hiện, cuối cùng đoán được mục tiêu của Doanh Tán Hoa không phải Chu Nguyên Chương, mà là Yến Vương Lệ.



Doanh Tán Hoa hẳn là mỹ nhân Cao Ly, cùng với Yến Vương lệ có lãnh địa tiếp giáp cực có khả năng có ân oán nào đó, cho nên Doanh Tán Hoa đối với cái danh nghĩa sứ giả của mình có hứng thú, lại thêm chú ý tới tên này như mình một dạng rất nhiệt tình yêu thương mỹ nữ, tiểu Yến Vương Chu Cao Sí.



Chu Cao Sí thấy bộ dáng Hàn Bách như không động được chút nào, còn tưởng rằng hắn chịu không nổi đả kích mà nhất thời choáng váng, cười lạnh nói: ! Ta sẽ khiến cho tất cả cúi đầu hối hận nhìn xem phụ tử chúng ta." Đưa tay đi qua, tùy tiện mà nhéo mặt Doanh Tán Hoa một cái.



Doanh Tán Hoa cúi đầu xuống, tay nhỏ cầm chặt lấy vạt áo, bởi vì quá cố sức mà trắng bệch.



Hư Dạ Nguyệt lúc này cũng bình tĩnh trở lại, buồn bã hướng Hàn Bách nói: "Xuống dưới lầu chờ Nguyệt nhi một hồi, Nguyệt nhi cùng Sí ca nói nói mấy câu sẽ đến tìm chàng."



Nàng nghĩ sự thực mình đã là thê tử của Hàn Bách, không bằng cùng Chu Cao Sí nói rõ ràng, sau này sẽ không phải dây dưa không nghỉ.



Sâu trong lòng Hàn Bách bỗng dâng lên nổi giận dữ khó mà áp chế, tựa như tái diễn tình huống ngày kia tại tửu lâu muốn giết Hà Kỳ Dương, quát lạnh một tiếng, một chưởng vỗ lên trên bàn.



Một điểm thanh âm cũng không có phát ra, thế nhưng là cả cái bàn gỗ Mộc Hoa Lê kiên cố lại hóa thành mảnh nhỏ, rải rác trên mặt đất, chén bình bát đĩa toàn bộ rơi xuống mặt đất, nhất thời âm thanh đĩa nứt bình vỡ không ngừng vang lên.



Bốn gã tùy tùng cao thủ, phá cửa mà vào, hộ tại Chu Cao Sí bốn phía, không thể tin tưởng mà nhìn một vùng toàn mảnh gỗ vụn.



Chu Cao Sí cũng biến sắc, không nghĩ đến chưởng lực của Hàn Bách lại kinh người đến như vậy. Doanh Hư hai nữ càng là hoa dung thất sắc.



Hàn Bách ngồi thẳng trên ghế, vẫn duy trì tư thế vỗ chưởng, thần thái trở nên uy mãnh vô cùng, kinh ngạc nhìn trên mặt đất hỗn loạn tình cảnh.



Trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật, nếu mình không có đem ma tính trong ma chủng bị khơi dậy những phương diện tà ác, hủy diệt, tử vong, mượn cái này một chưởng dẫn phát đi ra, vô cùng có khả năng dẫm vào vết xe đổ ngày đó, vĩnh viễn đánh mất đạo tâm, biến thành người trong Ma Môn.



Nghĩ tới đây, linh cơ chợt nhảy.



Nguyên lai tâm tình nhưng là có thể ảnh hưởng đến ma chủng lợi hại như thế, nước có thể lật thuyền, cũng có thể chở thuyền, chẳng lẽ không phải có thể lợi dụng tâm tình đi khống chế ma chủng, đạt được mục đích cứu Tần Mộng Dao.



Nhớ tới Tần Mộng Dao, hắn thần thái lại biến đổi, không chỉ hồi phục bình thường tự do không ràng buộc, còn như có lây nhiễm một điểm xuất trần tiên khí đến từ tưởng niệm Tần Mộng Dao, cái loại mị lực này, hai nàng cho dù tâm tình cực kém, cũng không thể không một trận mê say.



Lúc này tình cảnh bên trong phòng thực sự là quái dị vô cùng.



Hai nữ hai nam ngồi yên ngăn cách bởi một vùng bát đĩa bị nghiền nát, mà Hàn Bách thì như là dựa vào một cái bàn vô hình.




Bốn gã tùy tùng của Tiểu Yến Vương tất cả binh khí đã ra khỏi vỏ, toàn bộ tinh thần phòng bị ở tại phía sau hắn.



Chu Cao Sí trong mắt hiện lên sát khí, lạnh lùng nói: "Đại nhân có phải không bởi vì yêu mà thành hận, muốn ám sát bản vương?"



Hàn Bách thu hồi bàn tay, bật cười khanh khách, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, tâm tình một mảnh linh hoạt kỳ ảo, thản nhiên nói: "Trò cười! Một chưởng này nếu vỗ về phía ngươi, mười cái tiểu Yến Vương cũng không còn mạng."



Đám tùy tùng cùng gầm lên, bị Chu Cao Sí đưa tay ngăn, hắn cực kỳ kiêng kỵ đối với Chu Nguyên Chương cùng Quỷ Vương, sao dám công nhiên hạ mệnh giết chết Hàn Bách, thầm nghĩ tương lai còn dài, lo gì không có cơ hội trừng trị đối phương. Cười lạnh nói: "Ngươi tính dựa vào cái gì, lại dám đến cùng bản vương ghen tuông tranh phong, cút đi!"



Hư Dạ Nguyệt buồn bả hô lên: "Sí ca!" Định ngăn cản hắn nói tiếp lời nói loại này.



Nào biết Hàn Bách ha ha cười đứng lên, vươn thân vặn lưng, bật cười nói: "Cút thì cút vậy! Có lẻ cũng mệt mỏi rồi! Trở về ngủ một giấc, cảm thấy cũng tốt. Còn như ghen tuông tranh phong, tiểu sử nào có nhàn rỗi như ngươi, các nàng muốn cùng ngươi, là tự do của các nàng, cũng là bản lĩnh của ngươi. Phác Văn Chính cam bái hạ phong, mời!" Rồi cười dài mà đi ra khỏi phòng.



Hư Dạ Nguyệt vốn định đuổi theo, nhớ tới không bằng trước hướng Chu Cao Sí nói cho rõ ràng, rồi mới đi tìm hắn giải thích, nên là không có động thân.



Doanh Tán Hoa thân thể mềm mại run rẩy, nén chịu trong lòng buồn bã đau xót, nàng tinh tường cảm giác được, sau này Hàn Bách sẽ không lý đến nàng nữa.



Sinh mệnh vì sao luôn luôn làm người ta bất đắc dĩ cùng phẫn nộ như thế chứ.



Hàn Bách đặt chân trên đường, gió đêm thổi tới, tinh thần rung lên, chợt cảm thấy thoải mái như vừa thoát thân khỏi cực khổ, kinh ngạc thầm nghĩ: “vì sao chính mình lại không có cảm giác oán giận khó yên, có phải đã đến cảnh giới ma chủng vô tình như Tần Mộng Dao đã nói hay không.



Vậy sẽ không rất mất mặt chứ?

Chính mình có phải hay không là không yêu Hư Dạ Nguyệt cùng Doanh Tán Hoa? Cho nên không căng thẳng vì các nàng.



Ngẫm nghĩ lại thì không giống, chính mình mặc dù tức các nàng muốn chết, nhưng lại cảm thấy các nàng phi thường khả ái cùng động nhân, huống hồ chính mình vừa rồi tuy nói nổi giận, nhưng nói xong lại lập tức tâm bình khí hòa.



Với sự sắc bén linh hoạt của ma chủng, hắn sao lại ngốc đến nỗi nhìn không ra Doanh Tán Hoa là có mục đích khác, mới đối cái này Chu Cao Sí sinh ra có tướng đế hoàng, tự phụ bất phàm, uốn mình theo người, nàng căn bản sẽ không ưa thích nam nhân, việc trên giường đều là Tú Sắc làm, nghĩ tới đây, hắn trong lòng dâng lên một trận buồn chán, giống như sau này mình sẽ không muốn gặp lại hai nàng.



Nếm qua vừa rồi cái loại tình tự tà ác hung tàn này của ma chủng, đối với loại tình tự mặt trái này đã có sâu sắc cảnh giác.



Hắn biết rõ tâm ý Hư Dạ Nguyệt đối với hắn, thế nhưng là nàng vẫn còn dư tình với Chu Cao Sí cũng là một chuyện thực.



Hàn Bách bỗng ha ha mà cười.



Hư Dạ Nguyệt còn dư tình với Chu Cao Sí mới là đúng, bằng không nàng chẳng phải là loại nữ nhân trở mặt vô tình sao?



Hàn Bách ta như thế cũng nghĩ không ra, còn có cái gì tư cách đi yêu nàng.



Cảm thấy trong lòng thoải mái, quyết định đợi nàng đi xuống.



Lúc này vừa qua khỏi giờ sửu, du khách trên đường không giảm lại tăng.



Hàn Bách bỏ qua tất cả, dành toàn bộ tinh thần cảm thụ bầu không khí sống mơ mơ màng màng như không có đêm tối tại khu vực sông Tần Hoài.



Bỗng dưng phát giác có người đi lại phía mình, thì ra là Diệp Tố Đông, hắn mặc y phục thường ngày, khiến cho Hàn Bách thiếu chút nữa nhận không ra.



Diệp Tố Đông thân thiết mà khoác lên vai hắn, ôm lấy hắn kéo đi ra: "Hoàng thượng muốn gặp đại nhân."



Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: "Cái gì?" Nhớ tới trạng thái giận dữ, thần sắc nghiêm nghị của Chu Nguyên Chương, trong lòng hiện lên cảm giác lo sợ. Lại nghĩ đến Nguyệt nhi xuống tới thì không thấy hắn, nhất định sẽ bị hù dọa chết khiếp. Hừ! Giáo huấn nàng một chút cũng tốt.



Diệp Tố Đông buông hắn ra, dẫn hắn càng đi càng nhanh, phương hướng lại không phải hoàng cung.



Hàn Bách kinh ngạc nói: ! Cấm vệ trưởng muốn dẫn ta tới đâu?"



Diệp Tố Đông cười thần bí, không có trả lời hắn, hỏi ngược lại: "Nghe nói đại nhân vừa rồi tại Bạn Hoài Lâu cùng tiểu Yến Vương phát sinh xung đột, bây giờ xem đại nhân tâm tình ôn hoà, vẻ mặt thoải mái, nhìn đến hẳn là vướng vào chút tức giận nhỏ đi?"



Hàn Bách thầm mắng một tiếng, cái này cáo già rõ ràng muốn dò xét ý tứ của hắn, cũng thấy hắn tin tức linh thông mà sợ, giống như hoàn toàn nắm giữ hành tung của mình, giống như có thể tùy thời xuất hiện tại bên cạnh hắn, liền từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại: "Hôm nay, lúc Tiểu sử gặp gỡ Thanh Sương tiểu thư thì nàng như có điểm khó chịu, bây giờ không có việc gì đi?"



Diệp Tố Đông thầm khen hắn hỏi rất khéo, rất suôn sẻ, nói: "Đêm nay xảy ra chút sự tình, may là biến nguy thành an, cảm tạ đại nhân quan hoài."



Hàn Bách quan tâm nhất là có hay không có người vô ý nhìn thấy thân thể mỹ lệ của nàng lúc đó. Nhưng không có cách nào khác hỏi cho ra.



Lúc này hai người đi tới cầu Lạc Hoa, chỉ thấy loáng thoáng ở đầu cầu đứng hơn mười người. Trong đó có một người dựa cầu nhìn ra, bóng lưng hùng vĩ tự có một cổ khí thế vững chải như núi.



Hàn Bách chấn động đi tới, đang muốn quỳ xuống, người nọ xoay người lại cười nói: "Không cần đa lễ, ta đêm nay là cải trang đi tuần, tìm ngươi đến cùng ta giải đi tâm buồn!"



Hiển nhiên là Chu Nguyên Chương đã thay đổi y phục người thường, trên dán một dúm râu hình chử bát (八), thần thái thoải mái, khiến cho hắn thiếu chút nữa nhận thức không ra đây lại là một ngôi cửu ngũ(vua).



Đứng ở bên trái Chu Nguyên Chương là một vị cao gầy lão thái giám mặc trang phục lão nho sinh, sắc mặt bình hòa, hai mắt như nhắm như mở, dung nhan thanh tú, cho người cảm giác nhàn tĩnh an nhàn, thấy Hàn Bách nhìn tới, mỉm cười, thân mật gật đầu.



Hàn Bách lập tức biết rõ đây là lão Công Công đứng đầu Ảnh Tử thái giám đi.



Người áo xám bên phải Chu Nguyên Chương còn gầy hơn so với lão Công Công, mặc dù không có cao như lão Công Công cùng Chu Nguyên Chương, thế nhưng là thẳng như cây thông, tự có khí khái cao thủ đứng đầu.



Trong đám người bảo hộ Chu Nguyên Chương, đương nhiên lấy hai người này làm chủ lực, Diệp Tố Đông thân là một trong Tây Ninh tam lão cũng phải kém hơn hai bậc.



Chỉ không biết người áo xám này là ai, vì sao chưa từng có nghe người nhắc tới.



Tám người khác cũng mặc y phục thường dân như Diệp Tố Đông, nhìn lướt qua, chỉ như người trong giang hồ đến sông Tần Hoài tham gia náo nhiệt, nhưng Hàn Bách biết, tùy tiện lấy một người ở trong này đi ra ngoài, nhất định có thể trở thành cao thủ danh chấn một phương.



Chu Nguyên Chương cất bước, Hàn Bách cùng hắn sóng vai mà đi, những người khác lập tức tản ra trước sau, chỉ có lão Công Công cùng người áo xám kia theo sát ngay sau, Diệp Tố Đông thì ở phía trước dẫn đường, hướng đường cái Tần Hoài bước đi.



Cảm giác Hàn Bách như đang nằm mơ.



Chu Nguyên Chương không phải muốn cùng hắn cùng đi phiêu kỹ đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện