Hoa tuyết tung bay khắp trời, trên con đường đối diện, cảnh vật mờ mịt không rõ, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng trong hai người mang áo choàng từ trang viện kia đi tới, có một người là cao thủ tục gia phái Vũ Đương - Điền Đồng.
Đang ngồi chếch với một cửa tiệm, được xác định là tổng bộ của Thiên Mệnh giáo, trong năm người thì ba người Hàn Bách, Thích Trường Chinh và Nghiêm Vô Cụ đồng thời ngẩn ra.
Phạm Lương Cực và Phong Hành Liệt không nhận biết Điền Đồng, vội dò hỏi ngọn nguồn.
Hàn Bách thu hồi ánh mắt quan sát bên ngoài, mắng: "Hảo lão tặc, thì ra là người của Thiên Mệnh giáo, thảo nào ngày đó đối với bố mày hung dữ như thế."
Nghiêm Vô Cụ hít sâu một hơi nói: "Không nghĩ ra, tên Điền Đồng này, bình thường thì ra vẻ đạo mạo, vậy mà xem ra, hắn nếu không phải là lão dâm trùng thì chính là nhân vật cao cấp của Thiên Mệnh giáo." Rồi quay qua Thích Trường Chinh nói: "Ngươi cũng biết Điền Đồng sao?" Thích Trường Chinh thần sắc ngưng trọng, hai mắt tràn ngập sát khí, lãnh nhạt nói: "Ta không biết Điền Đồng, chỉ là nhận ra người kia, trước đây là đại y sư cứu thế Hoa Đà Thường Thôi Bạch của tệ bang."
Nghiêm Vô Cụ chấn động nói: "Hắn không phải là người của Lăng Nghiêm sao?" Thích Trường Chinh giọng lạnh lùng nói: "Ta không cần biết hắn là người của ai, lại biết lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.

Để xem tên phản tặc nằm vùng này còn có thể sống bao nhiêu ngày."
Nghiêm Vô Cụ lập tức cảm thấy bối rối vì thân phận của mình, đành ngậm miệng.

Ai! Bảo hộ Hàn Bách mấy canh giờ thực sự phi thường khó chịu đựng, lại không được sơ suất.
Mày kiếm Phong Hành Liệt nhếch lên nói: "Trường Chinh nên kiềm chế không bứt mây động rừng.

Đối phó Thiên Mệnh giáo chỉ có một cơ hội, nếu để đối phương kinh động cảnh giác, sẽ không biết thế nào mới có thể lại tìm được các nàng."
Phạm Lương Cực lặng lẽ cười nói: "Thỏ khôn ba ổ.

Thiên Mệnh giáo rõ ràng từ khai quốc tới nay, nơi bồi dưỡng thế lực sẽ không chỉ có một cái này, sào huyệt lại càng không biết có bao nhiêu cái.

May là, dù chúng ta không tìm Đan Ngọc Như, nàng cũng sẽ xuất hiện tìm tới tình lang." Quay qua Nghiêm Vô Cụ nói: "Tốt nhất, ngươi làm bộ không biết gì về việc này, nếu đem toàn bộ kế hoạch phá hỏng, đại nhân hẳn biết rõ hậu quả nghiêm trọng như thế nào đi."
Nghiêm Vô Cụ yếu ớt cười nói: "Hoàng thượng đã có căn dặn, bảo ta phối hợp với các ngươi, nếu có việc gì cần phân phó, cứ nói đi!"
Hàn Bách vui vẻ nói: "Nếu ta muốn đại nhân không đi theo ta cho đến giờ tý tối nay, ngươi sẽ phối hợp chứ?"
Nghiêm Vô Cụ cười khổ nói: "Cái này là ngoại lệ duy nhất, xin Trung Cần Bá vạn lần đừng trách móc."
Vẻ mặt Hàn Bách đau khổ nhìn mười tám cao thủ Đông Hán ngồi ở hai bàn bên phải, ngầm đá Phạm Lương Cực một cái, ra hiệu cho hắn nghĩ biện pháp.

Trong miệng nói: "Bây giờ nên đi đâu mới được chứ?"
Thích Trường Chinh đứng lên nói: "Có lão Nghiêm bồi Trung Cần Bá rồi, tiểu đệ ở lại cũng thừa, nhân dịp này đi làm chút việc riêng."
Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn.
Phong Hành Liệt hỏi: "Thích huynh có muốn Phong mỗ đi theo làm chân chạy việc không?"
Thích Trường Chinh ha ha cười nói: "Tâm lĩnh vậy.

Chuyện này tiểu đệ làm mình được, các vị cừ tự tiện." Rồi cất bước theo cửa sau chạy đi.
Phạm Lương Cực nhớ tới Vân Thanh, hai mắt liển chuyển nói: "Hắc! Ta cũng việc riêng muốn làm, Trung Cần Bá ở lại bồi tiếp Nghiêm đại nhân nói chuyện phiếm đi!"
Phong Hành Liệt cũng vội vàng đứng lên, nói: "Phong mỗ xin lỗi không tiếp được.

Ta trở về Tả gia lão hạng đây, xin chào!" Rồi đuổi theo sau Phạm Lương Cực.
Chỉ còn lại Hàn Bách đứng ở tại chỗ, thầm mắng ba người không có nghĩa khí.
Nghiêm Vô Cụ không hề bối rối hay xấu hổ, thấp giọng nói: "Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta...”
Hàn Bách thở dài nói: "Nói cho cùng! Ta cũng mệt mỏi rồi, muốn quay về Quỷ Vương phủ ngủ một giấc."
Nghiêm Vô Cụ ngạc nhiên hỏi: "Quỷ Vương phủ?"
Hàn Bách vươn người, nhẫn nại cười nói: "Đương nhiên là Quỷ Vương phủ.

Chẳng lẽ lại là hồ Mạc Sầu, nơi chẳng có chút mỹ nữ nào” hừ! Để lão tiểu tử ngươi làm tướng quân thủ vệ cũng tốt.

Chút nữa có Quỷ Vương giúp đỡ, tự nhiên có thể vứt bỏ các ngươi.

Nếu không, sao có thể đi gặp Doanh Tán Hoa?
Thích Trường Chinh y theo địa chỉ, đi tới bên ngoài trang viên Tống gia.

Đang định mạo hiểm vượt tường cao vào gặp Hàn Tuệ Chỉ, thì thấy một chiếc xe ngựa được mười mấy tên thị vệ Đông Hán đi theo bảo hộ đang chậm rãi chuẩn bị đi vào trang viện.

Khi xe vừa tới cửa thì chợt có người kêu lên: "Trường Chinh!"
Thích Trường Chinh nghe gọi liền nhìn qua, thì ra là Tống Nam.

Chợt nhớ hắn cũng họ Tống, lẽ nào hắn có quan hệ thân thích với Tống Tường? Hàn phu nhân đang muốn gả Hàn Tuệ Chỉ cho Tứ công tử của Tống Tường, lẽ nào lại đúng dịp như thế.
Xe ngựa ngừng lại, Thích Trường Chinh bước tới.
Đầu mục Hán vệ bên cạnh xe lên tiếng: "Nói chuyện trên đường không tiện, hai vị vào nhà rồi nói tiếp."
Thích Trường Chinh muốn còn không được, liền lên xe cùng vào trong viện.


Lúc trên xe, hắn đã nói vắn tắt cho Tống Nam biết tất cả sự kiện, cũng biết rõ phụ thân Tống Nam là huynh đệ bà con xa với Tống Tường.

Cho nên theo lễ phép mà đến Tống phủ chào hỏi.
Tống Tường đã được người trong cung truyền tin tới, biết cháu trai bà con xa này cũng có mặt mũi, nên dẫn bốn vị công tử dàn hàng ra nghênh đón, làm cho Tống Nam được sủng mà kinh.
Thích Trường Chinh đặc biệt lưu tâm tới Tứ công tử Tống Ngọc.

Người này tuấn tú lịch sự, phóng khoáng tiêu sái, vừa nhìn liền biết là kẻ sĩ uyên bác trong nhà Nho nhiều đời, sánh với Hàn Tuệ Chỉ thì càng đăng đối hơn so với mình.

Hắn cảm thấy khó chịu, thảo nào Hàn phu nhân lại muốn gả nữ nhi cho hắn như vậy.

Hy vọng là việc chưa thành.

Nếu không, loại việc liên quan đến danh dự gia đình như hứa hôn, muốn thay đổi sẽ phi thường khó khăn.
Tống Tường sau một hồi khách sáo cùng Tống Nam, ánh mắt dò hỏi liền hướng tới Thích Trường Chinh.

Tống Nam thấy vậy, giới thiệu: "Thích huynh là người luôn làm việc nghĩa, một đường bảo hộ tiểu chất lên kinh, tiểu chất xem như là huynh đệ."
Tống Tường không rõ nguyên nhân Tống Nam lên kinh lần này, giờ mới biết nội tình rất không đơn giản, lại thấy có rất nhiều Hán vệ tiền hô hậu ủng, không dám hỏi kỹ, vội mời hai người đi vào.
Những Hán vệ kia phái bốn người đi theo vào trong phòng, những người khác thì thủ ngoài phòng.
Vào tới đại sảnh, mọi người phân vị trí ngồi xuống.
Rồi có hạ nhân dâng lên hương trà hoa quả.
Sau vài câu chuyện phiếm, Tống Ngọc tạ lỗi lui ra.
Tống Nam thừa cơ hỏi: "Tứ đệ tuấn tú lịch sự, không biết đã lập gia đình chưa?" Đại công tử Tống Quả cười nói: "Nam huynh hỏi rất hay.

Gần đây trong nhà của chúng ta có quý khách tới, là đứng đầu vận tải đường thuỷ tại Giang Nam - Hàn Thiên Đức cùng thê thiếp và con cái.

Ông ấy nhận lệnh tới kinh làm quan, hiện đang tạm cư nơi đây."
Tống Nam liếc nhìn Thích Trường Chinh đang xanh cả mặt, thầm biết không ổn, hỏi tiếp: "Việc này có quan hệ gì tới hôn nhân của tứ đệ?"
Nhị công tử Tống Chính đáp: "Đương nhiên có quan hệ, nhị thiên kim tiểu thư Hàn Huệ Chỉ của Hàn gia đoan trang trời sinh, tứ đệ vừa thấy đã chung tình.

May là vợ chồng Hàn ông cũng có ý này.

Chỉ có điều, mọi sự dù đã chuẩn bị nhưng mà xuân tình chưa đủ.

Cũng may, qua ba ngày liên tục gửi thư biểu lộ tình cảm, cuối cùng cũng đánh động được tâm hồn Hàn nhị tiểu thư, Nàng đã đáp ứng gả cho tứ đệ.

Định đợi Hàn ông chính thức phong quan, liền cử hành hôn lễ.

Nam huynh vừa kịp uống chén rượu mừng."
Nghe đến đó, Thích Trường Chinh toàn thân lạnh buốt.

Nhất là câu "Đánh động tâm hồn", khiến cho hắn như bị sét đánh, thiếu chút nữa thì thốt ra than vãn.
Tống Nam không dám nhìn hắn, phải nói vài câu chúc mừng, trong lòng lại giống hắn mà không chịu nổi.
Thích Trường Chinh chợt đứng lên, thần sắc như thường nói: "Các vị xa lâu mới gặp lại, hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói.

Thích mỗ nhân tiện tuần ra một vòng, để bảo đảm an toàn cho Tống huynh."
Tống Tường cũng muốn hỏi sự tình liên quan tới chuyến lên kinh lần này của Tống Nam, đang chưa biết làm sao cho hắn rời đi, nghe vậy liền không giữ lại.
Thích Trường Chinh rời đại sảnh, lướt theo hướng Tống Ngọc rời đi.

Không bao lâu đã tìm được người làm hắn nóng ruột nóng gan - Hàn Tuệ Chỉ.

Nàng đang cùng Tống Ngọc trong một tiểu lâu tại sân sau nói chuyện.
Hắn trốn trên một cái cây có thể mơ hồ nhìn thấy lầu hai.

Hắn nghe Tống Ngọc nói: Nói đến thuật lấy cảnh gởi tình, câu thơ của Vương Quan Nước trôi lấp lánh như màu mắt, núi tụ lom khom như xương mày, người con gái với đôi mắt long lanh sáng rực, muốn hỏi chàng đi về đâu? vừa tả mỹ nhân sông nước, vừa tả cảnh buồn hận lúc chia ly, thật là thiên cổ tuyệt cú".(*)
Hàn Tuệ Chỉ ca ngợi: "Câu sau ‘Tưởng là tiễn xuân đi, ngờ đâu tiễn cả chàng.

Tả cảnh xuân, lại thể hiện lưu luyến, càng tuyệt hơn nữa".(*)
Tống Ngọc trầm ngâm một hồi rồi hỏi: "Tuệ Chỉ tiểu thư, vì sao Tống Ngọc cảm giác nàng có chút tâm sự?" Hàn Tuệ Chỉ ngước mặt lên, vừa gặp ánh mắt hắn, lập tức quấn lấy không rời.

Thích Trường Chinh ở bên ngoài thấy vậy, trên ngực như bị đánh một quyền, thầm kêu thôi rồi! Xem tình hình này, Hàn Tuệ Chỉ cũng không phải chỉ bởi vì vâng theo cha mẹ mới đáp ứng hôn sự, mà thực sự là nảy sinh cảm tình với Tống Ngọc.
Trong lòng dâng lên xót xa tự ti, nghĩ tới mình là hạng vũ phu, làm sao xứng với nàng.

Hắn cắn răng, truyền âm tới nàng: Tuệ Chỉ, ta là Thích Trường Chinh đây! Đừng nhìn xung quanh."
Thân thể mềm mại của Hàn Tuệ Chỉ kịch chấn, mặt lập tức trắng như tờ giấy.
Tống Ngọc thất kinh, cầm lấy vai nàng, kêu lên: "Tuệ Chỉ tiểu thư, có phải trong người khó chịu?" Hàn Tuệ Chỉ cố gắng trấn định, nói: "Chỉ là vấn đề nhỏ của nữ nhân.

Tống huynh có thể để Tuệ Chỉ nghỉ ngơi một mình hay không?" Rồi nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn.
Tống Ngọc an ủi một lát rồi bất đắc dĩ rời đi.
Thích Trường Chinh thừa cơ lướt vào, lạnh lùng nhìn Hàn Tuệ Chỉ.
Hàn Tuệ Chỉ cũng không có nhào vào lòng hắn.

Nàng như hài tử làm chuyện sai, cúi đầu xuống, không ngừng run rẩy.
Thích Trường Chinh thản nhiên nói: "Nàng có cam tâm tình nguyện gả cho Tứ công tử hay không?" Hàn Tuệ Chỉ ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, buồn bã nói: "Trường Chinh! Ta..."
Thích Trường Chinh cuối cùng cũng biểu hiện ra không phải người thường, hồi phục bản sắc không trói buộc, mỉm cười nói: "Ta hiểu tâm tình của nàng.

Tống gia Tứ công tử cùng Tuệ Chỉ nàng thực là một đôi trời sinh.

Quên lão Thích đi! Cách sống của ta cùng tiểu thư rất khác nhau.

Hơn nữa nhất định sẽ không được cha mẹ nàng đồng ý.

Coi như hết! Đơn giản, xem như chưa có việc gì phát sinh qua.

Lão Thích chân thành mong tiểu thư hạnh phúc suốt đời, sinh mấy đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp."
Hàn Tuệ Chỉ giống như tim bị xé làm hai nửa máu chảy đầm đìa.

Nói đến lực hấp dẫn, Tống Ngọc kém Thích Trường Chinh, nhưng Tống Ngọc lại có thể là tri kỷ cùng nàng tâm linh giao hòa.

Vả lại dưới áp lực của cha mẹ, nàng cũng không nhẫn tâm làm cho cha mẹ lại nhận thêm một đả kích cùng thương tổn khác.

Mà nàng cũng cho rằng Thích Trường Chinh đã táng mệnh tại Động Đình nên mới mơ mơ màng màng mà đáp ứng hôn sự.

Nàng vốn tưởng rằng Thích Trường Chinh sẽ trách nàng thay lòng đổi dạ, nay Tần mai Sở, nào ngờ hắn lại khí phách như vậy.

Do đó, nàng càng hồn đứt, cõi lòng tan nát, bi thiết nói: "Trường Chinh! Nghe Tuệ Chỉ nói mấy câu được không?"
Trong lòng Thích Trường Chinh ần chứa từng tấc huyết lệ, nói: "Việc đã đến nước này, sao còn muốn dây dưa, đó đâu phải là phong cách của lão Thích.

Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta mỗi người đi mỗi đường, không liên quan nữa.

bắt đầu từ khi ta rời tiểu lâu này, Thích Trường Chinh ta thề với trời, sau này sẽ không làm phiền tiểu thư nữa, xin chào!"
Hàn Tuệ Chỉ ngơ ngác la lên: "Trường Chinh!"
Bóng người chợt lóe, Thích Trường Chinh đã không còn thấy bóng dáng.
Hàn Tuệ Chỉ nấc lên bi thiết, ngã xuống đất mà khóc.
-----oOo-----
Trong tĩnh thất, Lãng Phiên Vân ngồi đối diện với Tần Mộng Dao, bốn tay đối nhau.
Khuôn mặt Tần Mộng Dao chớp động rực rỡ thánh khiết, giống hệt Quan Thế Âm phổ độ chúng sinh.
Lãng Phiên Vân không ngừng đưa tiên thiên chân khí chậm rãi rót vào trong kinh mạch nàng, hỗ trợ huyền khí của nàng nối tiếp tâm mạch.
Một lúc lâu sau, bốn bàn tay tách ra.
Tần Mộng Dao mở ra đôi mắt trong sáng thanh thản sống động, mỉm cười nói: "May mà có Thiền chủ và đại ca lần lượt trợ giúp Mộng Dao.

Bằng không thì Mộng Dao cũng không có nắm chặt có thể chịu được đến giờ tý tối nay hay không."
Lãng Phiên Vân thở dài một hơi nói: "Nếu không phải có tinh khí thật tinh thuần trong cơ thể Mộng Dao thì vô luận chúng ta nỗ lực như thế nào, cũng là làm việc vô bổ."
Liễu Tận thiền chủ làm hộ pháp ở ngoài phòng lúc này đi vào, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hai người, thản nhiên cười nói: "Ưng Duyên Hoạt Phật từ sau khi gặp Hàn Bách, liền tiến nhập cảnh giới thâm thiền.


Nếu Liễu Tận đoán không sai, chính hắn lấy vô thượng huyền công, kêu gọi Bàng Ban đến gặp gỡ."
Lãng Phiên Vân ngẩng đầu than thở: "Thiền công Phật pháp tới cảnh giới như Ưng Duyên, vốn cùng trí cực võ đạo không còn phân biệt, thế nhưng là bất luận pháp gì, đạt đến cảnh giới cùng tầng thứ cao nhất thì cũng có thể trở nên tương thông."
Tần Mộng Dao thản nhiên cười nói: "Đại ca nói rất đúng, từ võ nhập đạo, hay từ thiền nhập đạo, cũng cùng một lý.

Hoạt Phật không theo đường lối của người đi trước, tự tạo thiên địa, có thể thấy được ông ấy đại trí đại tuệ, một thân kiên định siêu phàm.

Mộng Dao rất muốn gặp ông ấy một lần."
Lãng Phiên Vân nhẹ trách: "Bây giờ, Mộng Dao chỉ nên nghĩ đến Hàn Bách, những việc khác thực không thích hợp."
Đôi mắt thăm thẳm như nước mùa thu của Tần Mộng Dao vụt hiện lên thần thái trong trẻo sâu không lường được, miệng cười nói: "Hiện tại, Mộng Dao như không có nửa điểm trần thế, trống trải như trời quang, cái gì cũng không lưu lạị, nhiễm không vào, làm thế nào cho phải chứ?"
Hai người Lãng Phiên Vân và Liễu Tận thiền chủ nhìn nhau, đều cùng lo lắng.
Vì tiếp mạch giữ mạng, mấy ngày qua, Tần Mộng Dao dốc lòng tu hành, thiền công đạo cảnh đột nhiên tăng mạnh, càng hơn trước.

Nhưng mà có lợi cũng có hại, luyến ái đối với Hàn Bách lại có "không tốt" ảnh hưởng.
Liễu Tận thiền chủ than thở: "Lão nạp rất sợ Hàn Bách không phá được kiếm tâm thông minh của Mộng Dao."
Lãng Phiên Vân mỉm cười nói: "Yên tâm đi! Mộng Dao không ngừng tiến bộ, hắn cũng không nhàn rỗi.

Đến lúc đó tất có trò hay liên tiếp.

Lãng mỗ có thể làm hộ pháp cho trận quyết chiến ở tầng thứ cao nhất giữa ma và đạo, cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
Liễu Tận nói: "Năm xưa, sư tỷ vì thiên hạ, cũng đã không tiếc hiến thân cho Bàng Ban, để vệ đạo hàng ma.

Bây giờ, Mộng Dao giao thân thể cho Hàn Bách.

Thật là món quà lớn cho hắn."
Tần Mộng Dao hơi nhíu trán, ôn nhu nói: "Thiền chủ đối với việc Mộng Dao mất trinh, thủy chung không thể loại bỏ.

Nhưng hiện tại, Mộng Dao cảm giác rất tốt, vô cùng tốt! Từ khi nhập đạo tu luyện tới nay, chưa bao giờ trài qua thoát khỏi tất cả, không lo quên nghĩ như vậy!"
Liễu Tận ngừng cười nói: "Mộng Dao trách rất đúng.

Lão nạp thực sự nhìn mặt ngoài rồi.

Có lẻ cảm thấy ma chủng tương lai Ma Môn thuật, không chịu tin tưởng thật có thể từ ma nhập đạo.

Nói đến cùng, ma chủng kết hợp đạo thai, sẽ sinh ra hậu quả gì, đến bây giờ vẫn không có người biết rõ."
Lãng Phiên Vân khẽ cười nói: "Đó cũng chính là ma lực vô cùng cuốn hút đi."
Đôi mắt đẹp của Tần Mộng Dao sáng lên, hiện ra vẻ vô cùng mong ước đạt tới, nhẹ nhàng nói: "Mộng Dao thực sự rất muốn biết rõ trong đó!"
-----oOo-----
Khi Hàn Bách đến Nguyệt tạ thì bên trong chỉ có Quỷ Vương cùng Thất phu nhân.
Thất phu nhân Vu Phủ Vân trông thấy Hàn Bách, Mặt xinh hiện lên vẻ khác lạ, hai gò má ửng hồng, cúi đầu xuống.
Quỷ Vương vui vẻ kéo Hàn Bách ngồi vào bên kia, cười nói: "Bọn họ đều đã tới trong phủ nghỉ ngơi.

Nếu muốn tìm Nguyệt Nhi, Sương nhi và mỹ nhân tóc vàng của ngươi, có thể đến Nguyệt lâu chỗ Nguyệt Nhi đi."
Hàn Bách lén liếc nhìn Thất phu nhân, thấy nàng cắn môi, lộ vẻ là đang "Khổ đợi" mình, sao dám nói đi tìm mấy người Nguyệt Nhi, thuận miệng hỏi: "Nhạc phụ đại nhân, cha có nghĩ Di Cơ là gián điệp do Yến Vương phái tới không?" Quỷ Vương sảng khoái lắc đầu nói: "Hẳn là không thể gạt được mắt của ta, hơn nữa nữ tử này đúng là chỉ mới hiến cho Yến Vương gần đây.

Yến Vương cũng là lần đầu thấy nàng, vì vậy con có thể yên tâm.
Hàn Bách buông bỏ lo lắng trong lòng, rất muốn nói tiếp với hắn chuyện Doanh Tán Hoa cùng Yến Vương, nhưng lại sợ hắn báo cho Yến Vương, đem Doanh Tán Hoa giết chết.

Đang còn do dự, thì Quỷ Vương phát hiện, hơi trầm xuống nói: "Hiền tế vì sao muốn nói lại thôi?" Hàn Bách giật mình, vội chuyển tới một vấn đề khác, nói: "Nhạc phụ đại nhân pháp nhãn thật lợi hại.

Vì sao trong phủ lại có nội gian, làm cho Chu Nguyên Chương biết rõ như lòng ban tay rất nhiều chuyện bên trong phủ chứ?" Dùng vấn đề này nói tiếp sau việc của Di Cơ, ngay cả Quỷ Vương cũng bị hắn qua mặt, mà mỉm cười đáp: "Ai báo cho Chu Nguyên Chương biết, sao có thể giấu được ta.

Trong đó có mấy người là do ta đặc biệt an bài, để cho Nguyên Chương biết rõ là ta biết rõ sự tình của hắn.

Hiền tế có thể yên tâm.
Hàn Bách thầm hô lợi hại.
Quỷ Vương hỏi về việc Mị Nương.

Hàn Bách theo tình hình thực tế nói ra.

Khi nói đến Lý Xích Mi lại đột kích lần nữa, may có Nghiêm Vô Cụ viện thủ.

Quỷ Vương cười, nhìn hắn, lắc đầu than thở: "Tiểu tử này thực sự phúc lớn mệnh lớn.

Lý Xích Mi liên tục ba lần xuất thủ, đều giết không được ngươi, sẽ khiến cho hắn đối với tướng nhân thuật của Hư mỗ cảm giác rất sâu bất đắc dĩ! Lòng tin của hắn cũng sẽ bị trí mạng đả kích, giống như giúp nhạc phụ một cái đại ân.

Chỉ cần ta lợi dụng tốt kẻ hở này, nhất định có thể một lần ra tay liền đem hắn thu thập."
Hàn Bách không nhịn được hỏi: "Tướng số của nhạc phụ đại nhân có chút quỷ thần khó lường, có phải đã biết được chiến quả từ lâu rồi?" Hư Nhược Vô lộ ra nụ cười rất bí hiểm, nói: "Nguyệt Nhi đã từng hỏi ta vấn đề này, muốn biết ta trả lời thế nào thì con hỏi trực tiếp nàng là được."

Hàn Bách lén nhìn Thất phu nhân, nàng không nhịn được, một đôi tay vân vê góc áo, cũng đang lén nhìn qua.

Hai mắt chạm nhau, hai người đồng thời chấn động.
Hư Nhược Vô thấy thế cười nói: "Phủ Vân về Lưu Ly ốc trước, đợi Hàn Bách tới tìm đi.

Ta còn muốn nói mấy câu với hắn."
Vu Phủ Vân vui vẻ đứng lên, mang theo một làn gió thơm lướt qua bên cạnh Hàn Bách.

Trước khi ra khỏi tạ, mắt thấy Hàn Bách dõi theo bóng lưng nàng chằm chằm, thản nhiên cười rồi mới đi.

Hàn Bách nhìn thấy, trong lòng cảm giác ngứa ngáy.
Quỷ Vương trầm ngâm hồi lâu, nói: "Các bằng hữu của con, phu nhân Song Tu công chúa của Phong Hành Liệt, và vong thê Kỷ Tích Tích của Lãng Phiên Vân nhìn có bảy, tám phần giống nhau, thực sự là dị tướng."
Hàn Bách ngẩn ngơ nói: "Việc này, con còn là lần đầu tiên nghe nói."
Quỷ Vương nói: "Lãng Phiên Vân từ khi cưới Kỷ Tích Tích, liền ẩn cư tại một cái thôn nhỏ phong cảnh tươi đẹp cạnh Động Đình hồ.

Trải qua ba năm cuộc sống vợ chồng như thần tiên, người gặp qua kỷ Tích Tích cũng không nhiều.

Tốt nhất, con nên nhắc nhở Phong Hành Liệt, chắc chắn không được để Chu Nguyên Chương trông thấy Cốc Tư Tiên, bằng không sợ rằng sẽ sinh ra tai họa bất trắc."
Hàn Bách trong lòng chấn động, nhớ tới Chu Nguyên Chương bởi vì không chiếm được kỷ Tích Tích cảm giác sâu sắc tiếc nuối, vội vàng gật đầu.
Quỷ Vương lại nói: "Con tuy dễ dàng chinh phục mấy diễm nữ Mị Nương, nhưng chớ sinh ra ý nghĩ khinh địch.

Đan Ngọc Như cùng hai hộ pháp yêu nữ kia, đều có hơn mười năm tu dưỡng mị công, vừa võ công cao cường, lại sở trường về thuật "lừa gạt giả dối" của Ma Môn.

Nếu không có nắm chặt nhìn thấu ngụy trang của các nàng, rất không dễ dàng ứng phó.

Tốt! Đi gặp Phủ Vân đi! Hư mỗ là lần đầu nhìn tình thái như thiếu nữ của nàng, trong lòng thực rất cao hứng."
Hàn Bách thầm rùng mình, có chút kinh sợ nói: "Tiểu tế thật không rõ, vì sao cho đến lúc con trực tiếp hoan hảo cùng Mị Nương, khống chế được các nàng, mới có thể miễn cưỡng phát giác các nàng người mang tuyệt kỹ chứ? Có phải là bởi vì trong lòng sớm có thành kiến?"
Vẻ khó dò của Quỷ Vương trở nên cực kỳ ngưng trọng nói: "Đây là thuật "lừa gạt giả dối" của các nàng, là tâm pháp mị thuật cao nhất.

Công lực cao, không ai không bị các nàng lừa gạt.

Vì vậy có thể "Hóa thân nghìn vạn", ẩn núp các nơi, hoàn toàn không bị người nhìn thấu.

Nếu không phải hiền tế cơ duyên xảo hợp, cũng không khám phá ra chân chính thân phận của Mị Nương.

Cho nên, ta đặc biệt nhắc nhở Nguyệt Nhi các nàng, bảo các nàng tuyệt không thể để lộ sự tình gì có liên quan tới Mi Nương cho người khác biết.

Đặc biệt là nữ nhân."
Hàn Bách hít sâu một hơi nói: "Bây giờ, con mới hiểu được vì sao Thiên Mệnh giáo có thể ẩn núp nhiều năm ở kinh sư mà không có lộ ra chút gì manh mối.

Chỉ cần nhìn mấy người Mị Nương liền rõ.

Nhưng nhạc phụ tinh thông tướng nhân thuật, cũng không nhìn thấu các nàng sao?"
Hư Nhược Vô thở dài nói: "Đó chính là điểm lợi hại nhất của mị thuật.

Tựa như ma chủng của con, có thể biến hóa ra các loại khí chất động nhân, thất khó mà nghi ngờ.

Tướng học là một loại thuật, mị công lại là một loại thuật khác.

Hơn nữa thiên tính lại có thể khắc chế tướng học.

Vì vậy, cho dù công lực đối phương kém xa ta, nhưng vẫn có khả năng giấu diếm được ta.

Đạo lý trong đó xác thực huyền diệu vô cùng.

Bằng không, Thiên Mệnh giáo đã sớm bị ta nhổ lên tận gốc rồi."
Hàn Bách kinh hãi hỏi: "Vậy không phải bất cứ mỹ nữ nào ở kinh sư, đều có thể là người của Thiên Mệnh giáo, làm sao mới tốt đây chứ?"
Hư Nhược Vô mỉm cười nói: "Bây giờ hiền tế dựa vào ma công, đã có thể thông qua tiếp xúc cùng các nàng mà nhận thấy được mị công yêu khí của các nàng.

Bản lĩnh này cực kỳ trọng yếu.

Con có thể là người duy nhất nhìn thấu được ngụy trang của các nàng.

Phải thật tốt lợi dụng.

Mau đi đi! Phủ Vân hẳn là rất sốt ruột chờ đợi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện