Tại một trấn thành cách Vũ Xương phủ không xa, trong một tửu quán quy mô bên trong phủ Hoàng Châu náo nhiệt, Phạm Lương Cực, Hàn Bách cùng Phong Hành Liệt đang làm một bữa no say.



Vừa qua giờ ngọ, hơn mười chiếc bàn trên lầu đã chật kín người, có cả khách vãng lai, cả dân bản địa, lại còn một số người thần thái cổ quái, binh khí kè kè bên mình, chỉ nhìn qua đã biết là võ lâm hào khách.



Phạm Lương Cực ngồi xổm trên ghế, xé thịt gà bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, bộ dạng thô lỗ thật khiến cho người ta phải cau mày.



Hàn Bách đã mấy ngày không có gì vào bụng, cũng ăn vội vã ngấu nghiến, phong thái không khá hơn Phạm Lương Cực bao nhiêu.



Chỉ có Phong Hành Liệt là chậm rãi từ tốn, cặp lông mày kéo sát vào nhau, vẻ đầy tâm sự.



Phạm Lương Cực vừa nhai nuốt, vừa đưa mắt nhìn Hàn Bách, nói lúng búng: “Thế nào? Đã đủ cho bảo bối nhỏ trong người ngươi chưa?”.



Hàn Bách bực mình: “Chuyện kia vốn là thiên cơ đại mật, tôi xem ông là bạn mới nói cho ông biết, sao lúc nào ông cũng treo bên miệng thế hả?”.



Phạm Lương Cực cười hà hà: “Chớ có nghĩ là bằng hữu thì có thể không giữ lời hứa nhé!”.



Hàn Bách càng giận dữ: “Phong huynh là tự cứu mình đó thôi! Lẽ nào ông cứu huynh ấy chắc?”.



Hai người đã thỏa thuận, nếu Phạm Lương Cực giúp Hàn Bách cứu thoát được Phong Hành Liệt khỏi tay Bàng Ban thì Hàn Bách sẽ phải “cứu” Chiêu Hà từ trong Trần phủ ra và lấy nàng làm thiếp, vì thế giờ đây Hàn Bách mới lý lẽ liệu có phải Phạm Lương Cực thực sự đã cứu được Phong Hành Liệt hay không.



Phạm Lương Cực cạn một bát rượu, chậm rãi lấy tẩu thuốc ra châm hút, từ từ nhả khói về phía Hàn Bách, nói: “Nếu không phải Phạm lão ta ở đó, Bàng Ban có chịu bỏ qua cho hai tiểu tử các ngươi không?”.



Hàn Bách không còn hứng thú châm chọc việc lão ta tự nhận là “Phạm lão”, hướng về phía Phong Hành Liệt giọng cầu cứu: “Phong huynh! Huynh có đồng ý với lý lẽ của tử lão quỷ này không?”.



Phong Hành Liệt cười đau khổ: “Dọc đường ta cũng đã nghĩ về chuyện này. Theo suy đoán của ta, mãi đến khi Bàng Ban rời đi mới bỏ ý định giết chết cả ba chúng ta”.



Phạm Lương Cực tán thưởng: “Tiểu Phong quả là tinh thông hơn Bách nhi nhiều! Bàng Ban khi giao đấu với hai người chúng ta vẫn luôn để ý đến hành động của tiểu Phong. Lão đoán ra Tiểu Phong đã hoàn toàn khôi phục võ công, biết được rằng nếu để thủ hạ ra tay ngăn chặn ba người chúng ta, cho dù có thành công thì cũng phải trả một giá rất đắt, vì thế mới giả bộ hào hiệp thả ba hổ chúng ta về rừng, chờ cơ hội tốt hơn sẽ ra tay tiêu diệt. Do đó có thể khẳng định Tiểu Phong đích thực là được ta cứu”.



Hàn Bách cáu lên: “Đừng có gọi tôi là Bách nhi nữa!”.



Phạm Lương Cực càng châm chọc: “Vậy sao ngươi cứ gọi ta là tử lão quỷ?”.



Phong Hành Liệt không nhịn được phải bật lên cười. Hai người này một già một trẻ đối chọi không ai nhường ai, song thực ra giữa họ lại tràn đầy tình cảm chân thành.



Hắn chậm rãi: “Người thực sự đã cứu ta là Lãng Phiên Vân!”.



Phạm Lương Cực bực mình: “Đừng nói nữa!”, dường như lão đã sớm nghĩ đến điều này. Hàn Bách cau mày rồi reo lên mừng rỡ: “Phải rồi, người đã cứu chúng ta là Lãng Phiên Vân. Bàng Ban đã hẹn với Lãng Phiên Vân quyết đấu sau một năm nữa, vì thế mới sợ nếu cứ quyết đấu với chúng ta, nội thương trong người trong vòng một năm sẽ không thể nào hồi phục được để đấu với Lãng tiền bối”.



Phạm Lương Cực không thể bác lại mấy câu của Hàn Bách, trừng mắt hậm hực nhìn chàng.



Hàn Bách ngồi yên để mặc cho khói thuốc táp vào mặt, cười: “Tử lão quỷ sao lại nóng tính như vậy. Cứ giết tôi đi, xem ai sẽ tiếc thương Chiêu Hà của ông?”.



Phạm Lương Cực vừa nghe thế đã nhanh nhảu hẳn lên, thu tẩu thuốc lại, ghé sát vào tai Hàn Bách: “Chỉ cần ngươi không thất hứa thì sẽ là hảo huynh đệ của ta, xem như ta đã trách lầm ngươi!”.



Đây cũng là lần đầu tiên Phạm Lương Cực thân thiết với người khác như vậy.



Phong Hành Liệt nhìn hai người họ không biết là nên khóc hay nên cười, nỗi đau vì cái chết của Lệ Nhược Hải tự khắc cũng giảm đi đôi phần.



Phạm Lương Cực đang định nói tiếp, bỗng trợn mắt nhìn ra phía sau Phong Hành Liệt, Hàn Bách ngồi cạnh lão ta cũng làm bộ dạng y như vậy. Phong Hành Liệt ngạc nhiên định quay lại xem ai thì mũi đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.



Nhanh như chớp, Cốc Thiến Liên tiến đến ngồi xuống cạnh hắn, tay xoa xoa bụng: “Tôi cũng đói rồi!”.



Nữ tử xinh đẹp này cười nói tự nhiên như thể là người thân của Phong Hành Liệt. Phạm Lương Cực, Hàn Bách nhìn nàng, rồi lại quay sang Phong Hành Liệt, nhất thời hồ đồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Phong Hành Liệt thấy Cốc Thiến Liên cứ bám theo mình như oan hồn bất tán, thật là không khỏi nhức đầu, song trong lòng lại thoáng lên cảm giác thân thiết ấm áp. Suy cho cùng, Cốc Thiến Liên vốn chỉ có ý tốt chứ không hề định làm hại hắn. Nghĩ vậy, nhưng miệng lại buột ra câu hỏi: “Cô đến đây làm gì?”.



Cốc Thiến Liên chau nhẹ đôi lông mày đen nháy: “Người ta đói bụng tới đây ăn, vừa khéo gặp huynh nên đi lại, thấy có chiếc ghế trống lẽ nào lại không biết ngồi xuống hay sao?”. Nói rồi trừng mắt với Phạm Lương Cực và Hàn Bách: “Nhìn người ta như vậy, chẳng lẽ chưa thấy con gái bao giờ à?”.



Phạm Lương Cực hai mắt trắng ra, vỗ vỗ vào đầu, giọng quái gở: “Nếu lấy người này làm vợ, nhất định là sẽ đau đầu mà chết thôi!”.



Hàn Bách ngây thơ phụ họa theo: “Thế thì cô ta cho dù có gả cho bao nhiêu người thì cũng nhất định sẽ phải làm quả phụ rồi!”.



Cốc Thiến Liên bật cười: “Thật đúng là cùng một giuộc, lại là mấy kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc, chẳng có chút tình cảm gì!”.



Câu nói của nàng vốn là để cự lại Phạm Lương Cực và Hàn Bách, thực ra cũng đã mắng luôn cả Phong Hành Liệt.



Cả đời Phạm Lương Cực e rằng cũng không nói nhiều như mấy ngày nay. Lão cảm thấy hết sức sảng khoái, cười với Hàn Bách: “Ta không hiểu thương hoa tiếc ngọc có gì quan trọng, điều quan trọng nhất là Bách nhi hiểu được thương hoa tiếc ngọc đối với Chiêu Hà là đủ rồi!”, rồi liếc mắt qua Cốc Thiến Liên.




Hàn Bách vỗ mạnh vào vai Phạm Lương Cực, phản kích: “Tử lão quỷ, nếu như ông không có lòng thương hoa tiếc ngọc thì làm sao xứng với bà vợ Vân Thanh đó!”.



Phạm Lương Cực cười đến chảy cả nước mắt: “Phải, phải! Suýt nữa thì ta quên mất bà vợ Vân Thanh của ta, đôi lúc ‘trái tim trẻ trung’ của ta cũng hay quên lắm”.



Trong lòng Phong Hành Liệt trào lên một cảm giác ấm áp, hắn đâu phải không biết hai người kia đang làm trò trêu đùa Cốc Thiến Liên chính là để giải tỏa sầu muộn trong lòng hắn, bèn lắc đầu mỉm cười.



Cốc Thiến Liên liếc trộm Phong Hành Liệt, miệng đột nhiên nở nụ cười để lộ hai lúm đồng tiên trên khuôn mặt xinh đẹp bầu bĩnh, khiến cho cả Phạm Lương Cực và Hàn Bách nhìn đến ngây người ra.



Nàng đưa mắt quan sát hai người trước mặt. Người trẻ tuổi tướng mạo tuy không thể nói là tuấn tú song lại tràn đầy một khí chất hiên ngang anh hùng. Thật đặc biệt là khí chất đó lại pha lẫn với vẻ trẻ thơ, hiếu kỳ như một hài nhi táo tợn, càng thu hút lòng người, ánh mắt sắc bén tràn đầy nhiệt tình đủ khiến cho bất cứ nữ nhân nào cũng khó bề kháng cự. Tư chất đó hoàn toàn không giống với Phong Hành Liệt trầm tĩnh lắng sâu, song hai người trẻ tuổi này lại tương đồng ở sức hấp dẫn đầy nam tính ít người có được.



Còn lão nhân kia thân hình tuy thấp bé, đôi mắt lại lanh lợi khác thường, hơn nữa phong thái nói chuyện lại uyển chuyển diệu kỳ, cũng mang một vẻ thu hút đặc biệt.



Nàng tuy không biết hai người này là ai song lại cảm thấy vô cùng hứng thú. Cốc Thiến Liên cố ý thở dài một tiếng, nói với Phong Hành Liệt: “Huynh không thèm liếc người ta lấy một cái, hai người bọn họ thì lại cứ nhìn tôi chằm chằm. Huynh không mau nghĩ cách, sớm muộn gì họ cũng sẽ nuốt sống tôi cho mà xem!”.



Hàn Bách trợn rách cả mi mắt, quả thật chàng chưa từng gặp cô gái nào bạo gan ăn nói như nữ tử xinh đẹp trước mặt.



Trước khi tiếp nhận Ma chủng từ Xích Tôn Tín, Hàn Bách đã mang đầy ngưỡng mộ và hiếu kỳ đối với nữ giới. Sau khi hòa nhập với Ma chủng, cá tính mạo hiểm không biết sợ hãi, thích tìm kiếm chiến thắng trong nguy hiểm từ Xích Tôn Tín cũng dần hòa nhập vào huyết quản chàng. Cá tính này nhìn có vẻ không có chút quan hệ trực tiếp nào tới chuyện tình yêu nam nữ, song thực tế lại huyền ảo khôn lường.



Có thử thách nào lớn hơn biển tình nhân thế? Muốn vượt qua thử thách nhất định phải là người có tinh thần mạo hiểm không sợ hãi. Hàn Bách dám khiêu chiến với Bàng Ban, lúc đối diện với Băng Vân cũng không hề giấu diếm tình cảm trong lòng mình, sự chân thành của chàng khiến cho ngay cả trái tim băng giá của Băng Vân cũng lần đầu tiên phải cảm động.



Phạm Lương Cực lấy khuỷu tay huých Hàn Bách, nhắc nhở: “Nhất định không được để tiểu hồ ly này làm cho ngớ ngẩn đầu óc mà quên thỏa thuận của chúng ta đấy, lại càng không được được lơ mơ với vợ bạn, hừm!”.



Phong Hành Liệt nghiêm trang: “Ta xin trịnh trọng tuyên bố, vị cô nương này với tiểu đệ ngay cả bạn cũng không phải!”.



Cốc Thiến Liên cúi mặt xuống vẻ như muốn khóc. Phong Hành Liệt cũng không khỏi có chút áy náy trong lòng. Dù sao nàng cũng có ơn với hắn, mấy câu vừa rồi quả thực đã quá tuyệt tình.



Hàn Bách là người đầu tiên không thể chịu được tình cảnh trước mặt, ba người đàn ông võ công đầy mình lại đi bắt nạt một cô gái yếu đuối như vậy, thật không đáng. Trong lúc lúng túng không biết làm gì vội chụp lấy chiếc bánh bao cuối cùng trong đĩa, đưa cho Cốc Thiến Liên: “Cô đói bụng rồi, vậy hãy ăn đi!”.



Nào ngờ Phạm Lương Cực nhanh như chớp đưa tay cướp lấy chiếc bánh, ngoạm một miếng quá nửa, nhai ngấu nghiến.



Cả Hàn Bách và Phong Hành Liệt đều nhìn lão ngạc nhiên, lẽ nào Phạm Lương Cực lại không hiểu được thế nào là thương hoa tiếc ngọc đến như vậy?

Phạm Lương Cực chỉ xuống cánh tay để dưới gậm bàn của Cốc Thiến Liên, giọng lúng búng vì nhai: “Cô nương này bề ngoài làm ra vẻ thương tâm, tay thì lại vân vê áo, có thể hiểu được lòng cô ta rồi chứ!”.



Phong Hành Liệt và Hàn Bách đều nhìn qua Cốc Thiến Liên.



Cốc Thiến Liên nhoẻn miệng cười: “Có gì đáng xem cơ chứ?”, rồi hướng sang Phạm Lương Cực: “Tử lão quỷ ông là ai? Quả là có chút đạo hành!”.



Phong Hành Liệt thầm trách mình mềm lòng, đã bị nàng lừa nhiều lần như vậy rồi mà vẫn mắc bẫy, nói vẻ bực mình: “Nội thương của ta đã khỏi, cô tìm ta rốt cuộc là còn muốn giở trò gì nữa đây?”.



Cốc Thiến Liên chun mũi ra vẻ không để ý đến Phạm Lương Cực, rồi nói với Phong Hành Liệt như thể không có chuyện gì xảy ra: “Võ công của huynh khôi phục rồi thì càng tốt, bởi tôi đang cần huynh bảo vệ đây”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Cả ba nam nhân đột nhiên đều cảm thấy có gì đó không ổn.



o0o



Khách nhân trên lầu đã về đến bảy tám phần. Hơn mười chiếc bàn, ngoài họ ra chỉ còn ba bàn khác có người ngồi, trong đó có một bàn năm nam một nữ chắc chắn là người võ lâm, nhưng lại không hề có biểu hiện nào khác thường.



Cốc Thiến Liên cười: “Sao vậy? Lẽ nào ba người đàn ông cũng không bảo vệ nổi một nữ nhân yếu đuối sao?”.



Phạm Lương Cực càu nhàu: “Đừng có lôi ta vào cái đám hỗn độn này!”. Phía cầu thang bỗng dồn dập tiếng bước chân.



Sáu bảy tên sai dịch ùa lên, vừa thấy Cốc Thiến Liên đã quát: “Đây rồi!”, gươm đao tua tủa rút ra khỏi vỏ.



Lại một toán bảy tám người nữa rầm rập bước lên. Hà Kỳ Dương chính là dẫn đầu toán thứ hai này.



Hàn Bách vừa thấy Hà Kỳ Dương lập tức biến ngay thành một người khác, sát khí bùng dậy, hai mắt lóe lên sắc lạnh.



Ba người quanh bàn lập tức nhận ra sự thay đổi ghê gớm của chàng.



Cốc Thiến Liên không ngờ Hàn Bách có thể hung dữ như vậy, lại càng không hiểu biến đổi ấy rốt cuộc có nguyên nhân vì sao.



Cả Phạm Lương Cực và Phong Hành Liệt tuy đều kinh ngạc, song bởi đã biết được những tao ngộ của Hàn Bách nên lập tức đoán ra trong số người đến có kẻ đã từng hãm hại chàng.



Nhưng người thực sự ngạc nhiên nhất lại chính là Hàn Bách.



Trước đây tuy đã nhiều lần có ý nghĩ giết người nhưng chưa lúc nào ý nghĩ đó lại mạnh như lúc này. Kể cả khi đối đầu với Mã Tuấn Thanh, dục vọng giết người trong lòng chàng cũng không mãnh liệt như vậy.



Thoáng chốc chàng thầm nghĩ tới Bàng Ban. Phải chăng, khi tiếp xúc với lão Ma Vương, tinh khí thần trong chàng tập trung đến mức cực điểm khiến cho Ma chủng hòa nhập hơn nữa vào cơ thể, càng ảnh hưởng đến tinh thần và ý chí của chàng? Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Một suy nghĩ kinh thiên động địa khác chợt thoáng qua đầu. Nếu như không thể khống chế nổi bản thân, để Ma chủng tự do điều khiển thì rất có thể sẽ biến thành một hung nhân không tự chủ từ đạo nhập ma! Nghĩ đi nghĩ lại, ý muốn giết người trong đầu vẫn không giảm đi chút nào mà chỉ mỗi lúc một mạnh lên.



Hà Kỳ Dương dẫn đám sai nha vây kín bàn bốn người ngồi, quát lớn: “Vị tiểu cô nương này nếu như có thể lập tức giao nộp đồ đã lấy cắp ra, ta đây có thể lượng tình tha bổng!”. Bình thường hắn không hề dễ dàng như thế, chỉ bởi thấy ba người cùng bàn với Cốc Thiến Liên đều có tướng mạo khác thường, cốt cách kỳ tuyệt nên mới mềm giọng, thăm dò thực hư của đối phương.



Phạm Lương Cực nhìn sang Hàn Bách vẻ quan tâm: “Tiểu Bách...”.



“Thình thịch...”, trên lầu vang lên tiếng bàn ghế ngã đổ, người ngồi ở hai trong ba bàn khác đã vội vã rời đi, ngay cả đám tiểu nhị cũng đã biến sạch, chỉ còn lại bàn ngồi sát cửa cầu thang gồm năm nam một nữ, xem ra đều là những người không sợ chuyện.



Sát khí trong đầu Hàn Bách không ngừng trào lên, chàng đập bàn quát lớn: “Hà Kỳ Dương, cút! Bằng không ta sẽ giết chết ngươi!”.



Hà Kỳ Dương ngẩn người ra, nhìn về phía Hàn Bách, trong bụng đầy thắc mắc. Người này hắn chưa hề gặp qua, sao bộ dạng lại như có thâm thù với mình vậy?



Đám quan sai lũ lượt hét lên, tuốt đao chực lao tới.



Hà Kỳ Dương giơ tay chặn lại, giọng bình tĩnh: “Bằng hữu là ai? Ta đang thi hành công vụ ...”.



Phạm Lương Cực đưa tay ấn Hàn Bách xuống, lạnh lùng nói với Hà Kỳ Dương: “Phải là thi hành công vụ hãm hại người khác mới đúng. Vị bằng hữu này của ta hôm nay tâm tính không được tốt lắm, ngươi không có việc gì thì hãy ngoan ngoãn cút đi, nếu như để cho cậu ta nổi giận thì....”.



Một lão giang hồ thâm trầm như Hà Kỳ Dương nghe mấy câu này cũng phải tái sắc mặt, trong lòng vừa nổi giận bừng bừng, lại cũng vô cùng kinh ngạc. Lão già bé nhỏ này tùy tùy tiện tiện đã chỉ ra nguồn gốc sư môn của hắn, lại cũng chỉ ra được con đường để hắn có được thành tựu như ngày hôm nay. Biết thế nhưng khẩu khí vẫn lớn như vậy, rõ ràng không hề coi hắn ra gì.



Hà Kỳ Dương nén cơn giận dữ trong lòng, vòng tay nói: “Dám hỏi tiền bối quý tính cao danh?”.



Phạm Lương Cực thấy Hàn Bách hai mắt nhắm chặt, có vẻ như đã bình tĩnh lại chút ít, khẽ buông tay trên vai chàng ra, trừng mắt nhìn Hà Kỳ Dương: “Câu này hãy để Bất Lão Thần Tiên đến hỏi ta!”.



Phạn Lương Cực là đại đạo khét tiếng, vốn đã rất không thiện cảm với đám quan phủ, huống hồ lại là kẻ ác đồ đã hãm hại Hàn Bách của lão.



Hà Kỳ Dương biến sắc mặt, tay đặt lên chuôi đao.



Đến khi ấy Phong Hành Liệt mới nhìn qua Cốc Thiến Liên, hỏi: “Cô đã lấy cắp thứ gì?”. Cốc Thiến Liên cúi đầu nhỏ nhẹ: “Huynh cũng biết quan tâm đến người khác sao?” Một câu nói mềm mỏng khẽ hóa giải đi chất vấn trong lòng Phong Hành Liệt.



Không còn cách nào nữa, hắn đành lắc đầu im lặng. Không khí trở nên căng thẳng đến mức nghẹt thở.



Từ chiếc bàn duy nhất còn có người ngồi bỗng vang lên tiếng cười lớn, một đại hán cao gầy tuổi chừng năm mươi, cũng là cao niên nhất trong số mấy người kia, uống một ngụm trà rồi thong thả nói: “Hà tổng bộ đầu thân mang trọng trách trị an, bằng hữu lại không nể mặt như vậy, có phải là ép người quá đáng không?”.



Chúng nhân trên lầu đều nhìn về phía ông ta.



Bốn nam và một nữ cùng bàn đó đều rất trẻ, chỉ khoảng từ mười tám đến hai ba, trang phục binh khí đeo bên người đều rất chỉnh chu, vừa trông đã biết là đệ tử của danh môn đại phái. Nữ nhân duy nhất trong đám còn có chút xinh đẹp, tuy không được chim sa cá lặn như Cốc Thiến Liên, song vẻ chính khí cùng phong thái đĩnh đạc cũng khá hấp dẫn ưa nhìn.



Trường kiếm bên mình họ đều tạo hình cổ quái, chỉ cần nhìn lướt qua là có ấn tượng khó quên.



Ngay từ lúc mới lên lầu, Hà Kỳ Dương đã để ý đến năm nam một nữ này, sớm đã có suy xét về thân phận của họ, lúc ấy mới vòng tay nói: “Tiền bối chính khí ngời ngời, các vị thiếu hiệp đây đều khí chất anh hùng như long như phụng, tại hạ nghĩ nhất định là cao nhân đến từ Cổ Kiếm Trì, thật hân hạnh!”.



Đại hán kia cười to: “Bát đại liên minh, môn nhân đều là huynh đệ, ta Lãnh Thiết Tâm, gia huynh Cổ Kiếm Tẩu Lãnh Biệt Tình, đều là người một nhà, không cần khách khí!”.



Người lớn tuổi nhất trong số đám thanh niên cất giọng ra dáng huynh trưởng: “Tuy là không chút liên can, song nhìn thấy những kẻ ác bá không xem vương pháp ra gì, Lạc Vũ Tu ta là người đầu tiên không chịu được!”.



Hà Kỳ Dương thấy người đàn ông kia tự xưng là Lãnh Thiết Tâm, trong lòng có thêm đôi chút vững dạ. Lãnh Thiết Tâm biệt hiệu “Tiêu Vũ Kiếm”, là một trong mười tám cao thủ nòng cốt được Bát đại liên minh chọn lựa, địa vị chỉ kém có Kiếm Tăng của Thiếu Lâm và Tạ Phong phụ thân của Tạ Thanh Liên. Có người này đứng ra thì đâu còn phải e sợ ba kẻ bên cạnh nữ nhân kia nữa.



Hàn Bách vẫn nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi dài, thần thái kỳ quái. Phong Hành Liệt thản nhiên hớp nhẹ một ngụm trà nóng. Cốc Thiến Liên làm vẻ e thẹn, cúi đầu không nói gì. Phạm Lương Cực rít một hơi thuốc dài, nhả khói nghi ngút. Điệu bộ cả bốn đều vài phần cổ quái, song ai cũng có thể nhìn ra họ không hề xem trọng gì đám cao thủ Cổ Kiếm Trì kia.



Lãnh Thiết Tâm vốn cho rằng chỉ cần xưng danh là khiến bốn người kia ngoan ngoãn hạ đài, nào ngờ tính toán lại không chút tác dụng, trong lòng bừng bừng tức giận.



Lạc Vũ Tu nháy mắt ra hiệu cho sư đệ của mình bên cạnh là Tra Trấn Hành, hai người cùng đứng lên. Lạc Vũ Tu nộ quát: “Thứ mà các người lấy cắp lập tức giao nộp ra, Hà lão tổng có thể nể tình đồng đạo võ lâm mà tha cho!”.



Phạm Lương Cực chẳng thèm nhìn qua hắn lấy một lần, thong thả nhả ra từng vòng khói, nhìn Hà Kỳ Dương thủng thẳng: “Không ngờ các ngươi ngoài tuyệt kỹ hãm hại người vô tội ra lại còn là cao thủ bợ mông giỏi đến như vậy!”.



Hà Kỳ Dương có thêm chỗ dựa, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn: “Các hạ đã quyết tâm nhúng tay vào việc này rồi?”.



Lạc Vũ Tu thấy Phạm Lương Cực trước sau vẫn không coi hắn vào đâu, con người cao ngạo như hắn ta làm sao chịu nổi, liền cùng Tra Trấn Hành rời bàn đi tới bên cạnh Hà Kỳ Dương đợi Phạm Lương Cực đáp lời, chỉ cần một từ không hợp nhĩ là sẽ lập tức ra tay.



Lãnh Thiết Tâm không hề ngăn cản, nghĩ bụng lẽ nào hai đệ tử đắc ý của mình lại không đối phó nổi mấy kẻ ngay cả tên họ cũng không dám xưng này? Lão ta đưa mấy đồ đệ xuất sắc ở Cổ Kiếm Trì đến phủ Vũ Xương vốn là để cho chúng có thêm cơ hội hiểu biết giang hồ, những tao ngộ kiểu này thật hợp với mục đích chuyến đi của sư đồ lão.




Hàn Bách đột nhiên mở to mắt, sát khí trong mắt đã lui, thay vào đó là một vẻ sắc sảo khó có thể hình dung, thần khí cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.



Phạm Lương Cực đưa mặt tới nhìn, giọng lo lắng: “Tiểu Bách! Cậu làm sao vậy?”.



Ánh mắt Hà Kỳ Dương và đám người của Cổ Kiếm Trì đều hướng lên người Hàn Bách, thầm nghĩ người này dường như tinh thần có chút vấn đề, nếu không tại sao lúc đầu lại hung dữ mà bây giờ lại có bộ dạng kỳ lạ như thế.



Hàn Bách đứng dậy.



Hà Kỳ Dương, Lạc Vũ Tu, Tra Trấn Hành và đám sai nha đều tuốt binh khí ra nhằm về chàng, sát khí đằng đằng.



Trong mắt Phong Hành Liệt sáng lên tình cảm chân thành, quan tâm hỏi: “Hàn huynh muốn làm gì?”.



Hàn Bách ngửa mặt lên trời hít dài một hơi, không chút quan tâm đến đám địch thủ xung quanh, giọng thản nhiên: “Ta phải đi thôi, nếu không ta sẽ giết người mất!”.



Lãnh Thiết Tâm hừ một tiếng, cơn thịnh nộ lại bắt đầu trào lên.



Phạm Lương Cực thủng thẳng: “Có oán báo oán, có thù báo thù, giết mấy mạng có gì là ghê gớm chứ!”.



Hàn Bách cười đau khổ: “Nhưng từ trước tới giờ tôi chưa từng giết người, e rằng một khi phá giới sẽ không thu tay về được”.



Lạc Vũ Tu ngựa non háu đá, thấy mấy người kia hoàn toàn không coi bọn chúng ra gì, nhịn không nổi quát lớn: “Để ta giáo huấn cho đám cuồng đồ này một trận!”, nói xong bật lao về phía trước, trường kiếm trong tay vút lên, đến cách Hàn Bách chừng ba thước, biến chiêu đâm vào vai trái chàng.



Kiếm chiêu nhanh như chớp, lại thập phần lăng lệ, không hổ là đệ tử đại danh gia. Phong Hành Liệt nhún vai, hắn bản tính nhân hậu, một mặt không muốn Lạc Vũ Tu bị giết, mặt khác cũng không muốn Hàn Bách phải kết thêm thù hận với đại địch Cổ Kiếm Trì, tiện tay cầm cây đũa trúc khoa nửa vòng, vèo một cái đã đập vào kiếm của Lạc Vũ Tu.



Hai động tác đều nhanh như điện, những người xung quanh đều không kịp phản ứng. Lạc Vũ Tu run bắn mình, cây đũa trúc chỉ đập vào kiếm hắn đúng một lần nhưng một cỗ khí lực mạnh như thác đổ đã ùa qua điểm tiếp xúc, theo kiếm truyền lên tay đến vai, đập vào ngực phải như một tia sét, hất bắn Lạc Vũ Tu lại phía sau.



Cùng lúc đó Phạm Lương Cực cười lạnh một tiếng, nhả ra một tia khói bay ngang, điểm vào giáp huyệt của tay cầm kiếm.



Cánh tay Lạc Vũ Tu tê đi, trường kiếm trong tay rơi xoảng xuống đất.



Một tiếng huýt dài từ miệng của Lãnh Thiết Tâm phát ra, ánh kiếm xẹt hiện. Thế gió xoay vòng, ngay cả Hà Kỳ Dương và hai tên đồ đệ Tra Trấn Hành, Lạc Vũ Tu cũng bị ép bật qua một bên, đám quan sai võ công thấp kém kia thì lại càng không phải nói, gần như đều ngã rạp xuống đất.



Cổ kiếm trong tay Lãnh Thiết Tâm hóa thành hơn mười kiếm ảnh, hư hư thực thực vây lấy bốn người, mục tiêu chính vẫn là Hàn Bách.



Phong Hành Liệt mới tùy tiện xuất một chiêu, lão giang hồ Lãnh Thiết Tâm nhận ra ngay người này đã đạt đến cảnh giới của bậc nhất lưu cao thủ. Lão vì thế không thể không ra tay tương trợ đồ đệ, nhưng đòn tấn công lại nhằm đến Hàn Bách, hy vọng tránh mạnh hiếp yếu, cứu vãn chút thể diện cho Cổ Kiếm Trì.



Phút chốc, Ma chủng trong người nảy sinh cảm ứng, mắt Hàn Bách lóe lên lạnh ngắt. Sát khí bừng lên, nhiệt độ xung quanh cũng dường như hạ xuống.



Phạm Lương Cực chau mày cười lạnh, nhảy vút khỏi ghế, mũi chân đạp nhẹ vào mặt bàn, lao như một con chim ưng về phía Lãnh Thiết Tâm, tẩu thuốc trong tay bật ra.



Suy nghĩ của lão cũng giống như Phong Hành Liệt, không phải sợ Hàn Bách thất thủ mà là lo Hàn Bách nếu giết chết Lãnh Thiết Tâm sẽ gây nên thù hận không thể gỡ nổi.



Hai mươi năm Bàng Ban thoái ẩn giang hồ, dù là Bạch đạo hay Hắc đạo đều lặng yên chờ sự tái xuất của lão. Hai mươi năm lưỡng đạo duy trì tình thế cân bằng nước sông không phạm nước giếng, nhất là cao thủ tuyệt đỉnh Hắc đạo như Phạm Lương Cực, vừa quyết không thần phục Bàng Ban, lại càng không muốn tranh chấp với Chính đạo để làm lợi cho lão Ma Vương. Vì thế Phạm Lương Cực cũng không muốn bằng hữu vong niên của mình lại vô duyên vô cớ kết thù với Bát Đại Liên Minh Bạch đạo.



“Keng keng keng keng...!”.



Một tẩu một kiếm không biết đã va đập với nhau bao nhiêu lần.



Mỗi đường ra kiếm của Lãnh Thiết Tâm đều bị tẩu thuốc của Phạm Lương Cực chặn đứng từ trong trứng nước. Lão vua trộm bay lượn như chiếc lông vũ, từ trên không tấn công xuống dưới, khiến Lãnh Thiết Tâm không thể tiến hoặc lui một bước nào.



Lãnh Thiết Tâm quát một tiếng lớn, cố hết sức thoát ra lùi mạnh về sau, lồng ngực phập phồng trong cơn nghẹn thở. Mỗi kiếm thức của lão ta đều bị tẩu thuốc của Phạm Lương Cực đón chặn từ lúc vừa động tay khiến cho lão không đánh ra được một chiêu nào đầy đủ, không có đến nửa chiêu có thể phát huy được uy lực thật sự. Tai hại hơn, nội lực đối phương truyền qua tẩu thuốc mỗi lúc một mạnh, ép nội lực của Lãnh Thiết Tâm chảy ngược lại cơ thể, kinh mạch mỗi lúc một căng phồng bức bối như nước lụt sắp tràn bờ.



Lãnh Thiết Tâm không thể không lùi.



Đời lão đã trải qua bao trận chiến, chưa lúc nào nếm mùi kinh sợ như lúc này.



Phạm Lương Cực lăng không về chỗ, thong thả rít một hơi thuốc dài, hai chân vẫn chưa hề chạm đất.



Cả tẩu thuốc cũng chưa hề tắt lửa.



Mấy đệ tử còn lại của Cổ Kiếm Trì đứng dậy tuốt kiếm ra, định liều một phen sống chết. Lãnh Thiết Tâm giơ tay cản lại, hít sâu một lúc mới cất được lời: “Độc Hành Đạo Phạm Lương Cực?”.



Phạm Lương Cực nhả ra một vòng khói, mắt đảo tròn, từ từ nói: “Xem như ngươi còn có chút nhãn lực, cuối cùng cũng đã nhận ra Đạo mệnh của ta”.



Dung diện Hà Kỳ Dương lập tức tái mét.



Nếu là Phạm Lương Cực ra mặt bảo vệ Cốc Thiến Liên, e là phải Bất Lão Thần Tiên đích thân tới đây mới có cơ hội giành lại vật đã mất.



Cốc Thiến Liên im lặng suốt từ nãy, bây giờ mới hoan hô: “Hóa ra ông chính là lão đại tặc đó!”.



Phạm Lương Cực lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Ngươi là ngươi, ta là ta, tuyệt đối không có chút liên quan gì. Chớ có mượn chiêu bài thân thích ta ra để qua khỏi cửa!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Lời lẽ kỳ quái này khiến cho bọn Hà Kỳ Dương và đám người Cổ Kiếm Trì lại một phen ngẩn ra không hiểu gì cả.



Mấy người này rốt cuộc có quan hệ gì với nhau? “Aaaaaa!”.



Hàn Bách kêu lớn một tiếng, toàn thân rung lên như đang cố gắng chịu đựng một cơn đau kịch liệt.



Chúng nhân trong phòng quay phắt lại, ngạc nhiên nhìn chàng.



Đột nhiên thân hình Hàn Bách loáng lên, vọt đến cạnh cửa sổ trông xuống đường, quay lưng lại đám người, hít một hơi không khí trong lành bên ngoài, cất giọng lành lạnh: “Hà Kỳ Dương! Nếu như ngươi có thể chống được ba kích của ta, kiếp này ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!”.



Phong Hành Liệt giật mình: “Hàn huynh...”.



Phạm Lương Cực đưa tay ngăn hắn nói tiếp, trầm giọng: “Tiểu Bách! Hà Kỳ Dương chỉ là một công cụ, ngươi giết chết hắn, sự việc sẽ càng phức tạp hơn, không có lợi gì cả!”.



Lão ta không phải vì tiếc cho mạng sống của Hà Kỳ Dương. Bằng sự sâu sắc của mình, Phạm Lương Cực đã ngầm cảm nhận được, nếu Hàn Bách buông tay giết người sẽ rất không tốt cho tương lai của chàng, cho dù vẫn không biết tại sao lại như vậy.



Hàn Bách dường như đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, giọng càng lạnh hơn: “Lúc nãy ông còn nói có oán báo oán, có thù báo thù. Tất cả những người hại tôi, tôi đều phải giết bằng sạch. Nếu không thể ra tay với ngay cả kẻ thù của mình thì làm người còn có gì sảng khoái nữa?”.



Phạm Lương Cực nhớ lại quả thực mình đã từng nói hai câu đó, nhất thời ngây ra không biết trả lời thế nào.



Trong lòng Phong Hành liệt trào lên cảm giác lo âu. Hắn biết rõ sự xuất hiện của Hà Kỳ Dương sẽ kích thích hung tính của Ma chủng trong Hàn Bách đến mức bá đạo vô cùng, sẽ xóa đi hết bản tính hòa hiếu lương thiện của chàng. Nếu cứ để Ma chủng tiếp tục phát triển, Hàn Bách sẽ trở thành một Xích Tôn Tín thứ hai, thậm chí có khi còn tồi tệ hơn thế nữa.



Chính lúc Phong Hành Liệt đang định ra lời khuyên can, Hàn Bách đã quát lên: “Không cần nhiều lời! Hà Kỳ Dương, ngươi chuẩn bị xong chưa?”.



Ánh mắt mọi người lại chuyển từ Hàn Bách sang Hà Kỳ Dương. Cho đến lúc này Hà Kỳ Dương vẫn chưa hiểu mình và Hàn Bách có thù hận gì, song suy cho cùng hắn cũng là đệ tử danh môn, thân lại là Tổng bộ đầu của Động Đình thất phủ, nếu ra lời dò hỏi thì có khác nào thú nhận bản thân nhát gan, vì thế mới nghiến răng: “Được, Hà mỗ xin tiếp kiến!”.



Hàn Bách đưa tay lên cây Tam Bát Kích sau lưng.



Đao của Hà Kỳ Dương đã nằm sẵn trong tay, lập tức khởi thế.



Lãnh Thiết Tâm âm thầm tính toán. Tình thế lúc nãy, rõ ràng lão đã ra tay ứng cứu Hà Kỳ Dương, chỉ tiếc đối phương có cao thủ Hắc Bảng Phạm Lương Cực hậu thuẫn. Trận chiến giữa Hà Kỳ Dương và kẻ quái dị kia, cho dù Hà Kỳ Dương có bị giết cũng là sự công bằng quyết đấu, sau này sẽ không có người trách được lão ta.



Nghĩ vậy xong liền ra hiệu cho môn hạ của mình lui qua, không ra tay can thiệp.



Đám nha sai hạ cấp sớm đã sợ mất mật, đâu còn dám xen vào, líu ríu dạt khỏi khoảng trống giữa quán rượu.



Hàn Bách tay nắm chặt Tam Bát Kích sau lưng song vẫn chưa rút ra, luồng sát khí đằng đằng như đã cô đặc quanh người chàng.



Phạm Lương Cực và Phong Hành Liệt nhìn nhau, trong lòng thật không thoải mái bởi họ không biết điều gì đang xảy ra với Hàn Bách, chàng lúc này hầu như đã biến thành một con người khác.



Sự mơ hồ này của hai người tuy vậy lại là lẽ thường. Chủng Ma Đại pháp là thiên cổ bất truyền thuật của Ma môn. Đại pháp này sẽ phát triển thế nào sau khi bỏ đi chính mình để thành lư hương? Bởi chưa có người thử qua nên ngay cả người trao truyền Chủng Ma là Xích Tôn Tín cũng không rõ nữa là hai người bọn họ.



Trong lòng hai người chỉ mỗi lúc một bất an, bởi bằng trực giác họ cảm thấy rằng nếu như Hàn Bách bị Ma chủng sai khiến giết người thì có thể sẽ vĩnh viễn bị tâm ma khống chế, giống như Thượng Nhược hòa thượng vì phá bỏ giới sắc nên cứ phải trầm luân suốt cuộc đời.



Đổ máu xem chừng đã là không thể tránh khỏi. “Cheng!”.



Cây Tam Bát Kích vút ra khỏi lưng.



Hà Kỳ Dương thân là tổng bộ đầu bảy tỉnh, võ nghệ không nhược, kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú, nhân khi Hàn Bách đứng cạnh cửa sổ quay lưng vào trong, hắn chớp thời cơ lao đến.



Đại đao nhanh như cắt vung lên bổ xuống.



Chúng nhân nhìn mà tối tăm mặt mũi, nghĩ bụng Hàn Bách quá tự đại khinh địch, để cho đối phương giành thế thượng phong.



Chỉ có Phong Hành Liệt, Phạm Lương Cực và Lãnh Thiết Tâm nhận ra, Hàn Bách cố tình để cho Hà Kỳ Dương toàn lực ra tay rồi mới ứng chiến đáp trả đối phương, trong vòng ba chiêu là có thể lấy mạng địch thủ.



Ba đại cao thủ nhãn lực cao minh, chỉ cần nhìn động tác rút kích của Hàn Bách là biết chàng chỉ có thắng không bại.



Trong tâm Phạm Lương Cực và Phong Hành Liệt lại dội lên một cảm giác kỳ lạ khác, người đứng đó hoàn toàn không phải là Hàn Bách ngây thơ khi nào, mà chính là Xích Tôn Tín uy phong bá đạo.



Đao thế đã đạt đến độ cực thịnh, từ trên không bổ xuống lưng Hàn Bách. Đao thanh vù vù chói tai.




Hàn Bách rùng mình, mắt sáng rực lên, thứ ánh sáng chưa từng có trước đây trong mắt chàng, không quay về hướng Hà Kỳ Dương mà nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ.



Chàng đã phát hiện ra sự gì sao? Đại đao chỉ còn cách lưng ba tấc.



Khi ấy ngay cả Phong Hành Liệt và Phạm Lương Cực cũng lo lắng Hàn Bách sẽ không tránh được một đao của Hà Kỳ Dương.



Hàn Bách đột nhiên vặn người, rùng mình, Tam Bát Kích hoa lên đánh ngược ra phía sau, trúng vào giữa lưỡi đao.



Đại đao của Hà Kỳ Dương rơi xuống đất, cả người bật ngược trở lại.



Hàn Bách thu đao lại, nhảy ra ngoài cửa sổ, hét lớn: “Ta không đánh nữa!”, vừa nói xong người đã đứng giữa đường.



Hà Kỳ Dương lưng đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu tươi. Phạm Lương Cực và Phong Hành Liệt nhìn nhau lắc đầu.



Nếu Hà Kỳ Dương không thừa cơ đánh lén như vậy thì ngay cả ngụm máu này cũng có thể tránh được.



Lãnh Thiết Tâm kín đáo thở dài, chỉ một kích của Hàn Bách đã cho thấy một thân võ công đạt đến hàng cao thủ Hắc Bảng hay các nhân vật trong Hội đồng Nguyên lão của Bát Đại Liên Minh.



Trên giang hồ từ đâu lại đột nhiên mọc ra một kẻ đáng sợ như vậy?



Cốc Thiến Liên nhìn sang Phạm Lương Cực nói: “Bạn già của ông đi rồi!”.



Phạm Lương Cực đang định thừa cơ đùa lại vị cô nương giảo hoạt nhưng đáng yêu này vài câu, đột nhiên rùng mình, nhảy tót lên nói: “Không ổn rồi! Ta phải đuổi theo hắn, bằng không ai quan tâm đến Chiêu Hà đây?”, rồi đạp chân xuống mặt bàn, lao vút ra ngoài cửa sổ mất hút.



Phong Hành Liệt thầm tán thưởng: “Tuyệt thế khinh công, thật không hổ danh Độc Hành Đạo!”, nghĩ rồi lại thở dài, bây giờ chỉ còn mình hắn ta ở lại chịu trận nữ nhân ghê gớm này.



Ánh mắt Phong Hành Liệt đảo qua đám người kia. Hà Kỳ Dương gắng gượng đứng thẳng người dậy, đến trước mặt Thiết Tâm, nói: “Đa tạ Lãnh tiền bối ra tay trợ giúp!”.



Cô gái bên phía Cổ Kiếm Trì yên lặng từ đầu đến giờ vội lục túi đưa cho Hà Kỳ Dương một viên thuốc, quan tâm nói: “Hà tổng bộ đầu, đây là ‘Hồi thiên đơn’ của gia phụ Lãnh Biệt Tình”.



Lãnh Thiết Tâm chau mày, Hà Kỳ Dương đâu phải bị thương quá nặng, cần gì phải lãng phí thần dược quý giá như vậy?



Hà Kỳ Dương ngẩn người ra, nói: “Hóa ra cô nương chính là viên ngọc trên tay của Lãnh trì chủ, Lãnh Phụng tiểu thư, đại ân không thể báo đáp bằng lời!”, liền cung kính nhận viên thuốc nuốt ngay vào bụng.



Hóa ra “Hồi thiên đơn” này vô cùng nổi tiếng trong Bát Đại Liên Minh, cùng với “Phục thiền cao” của Thiếu Lâm và “Tiểu hoàn dương” của Nhập Vân Đạo Cung được gọi là Bạch Đạo Tam đại danh dược, Hà Kỳ Dương sao lại không cảm kích sâu sắc.



Im lặng nhắm mắt một lúc, Hà Kỳ Dương mới quay sang Cốc Thiến Liên, lễ độ: “Vật mà cô nương lấy đi chỉ là quan hàm văn kiện không có chút giá trị đối với cô nương, cô hà tất phải vì thế mà kết mối thâm thù không thể giải được với Bát Đại Liên Minh?”.



Cốc Thiến Liên cười cười: “Ta đương nhiên có lý do để làm như vậy, nhưng sẽ không nói cho ngươi biết đâu!”.



Hà Kỳ Dương gật đầu: “Được! Hy vọng cô nương sẽ không hối hận.” Nói rồi vòng tay chào mấy người Lãnh Thiết Tâm, dẫn đám sai nha rời khỏi cao lầu.



Cốc Thiến Liên đắc ý toét miệng cười, lộ rõ bộ dạng hớn hở.



Lãnh Thiết Tâm trầm giọng: “Bằng hữu, ngay cả đến tên tuổi cũng không dám để lại sao?”.



Phong Hành Liệt không quay đầu, chậm rãi dáp: “Tại hạ Phong Hành Liệt, có nợ nần gì hãy tính hết lên đầu tại hạ!”.



Đám người Cổ Kiếm Trì lại một lần nữa biến sắc mặt.



Phong Hành Liệt sau khi ly khai Tà Dị Môn luôn là một trong những cao thủ mà Bát Đại Liên Minh để tâm nhất. Có điều hắn luôn độc lai độc vãng, giang hồ rất ít tin tức, thêm vào chuyện bị thương nặng gần đây, bằng không Lãnh Thiết Tâm đã sớm đoán ra hắn là ai rồi.



Phong Hành Liệt và Cốc Thiến Liên rốt cuộc cũng khuất sau cầu thang.



o0o



Hàn Bách từ lầu cao lao xuống lòng đường, không để ý ánh mắt kinh ngạc của khách bộ hành, gài kích lại lên lưng, cắm đầu lao vun vút, rẽ vào một góc phố đâm ra một con đường lớn khác, ánh mắt dừng lại phía sau một bóng nữ nhân đang đi lững thững phía trước.



Hàn Bách hớn hở gọi lên mấy tiếng, ra sức đuổi theo.



Bước chân cô gái xem chừng rất chậm, nhưng Hàn Bách cắm đầu chạy cả trăm bước vẫn chưa đuổi kịp nàng. Nữ nhân đột ngột rẽ vào một con ngõ hẹp không người qua lại, Hàn Bách vẫn còn cách một khoảng xa.



Tư thế bước đi của cô gái nhàn nhã, khoan thai, hoàn toàn khác biệt với vẻ huyên náo tấp nập trên đường.



Hàn Bách lại tăng tốc đuổi theo, vừa ngoặt vào ngõ đột nhiên dừng lại. Cô gái kia đang đứng giữa ngõ, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn về phía chàng.



Lại là Tần Mộng Dao đã gặp thuở nào, đệ tử đích truyền của Từ Hàng Tịnh Trai lần đầu tiên đặt bước vào giang hồ suốt hai trăm năm qua.



Bộ đồ trắng bằng sợi đay đơn sơ trên thân hình thon thả của nàng còn đẹp hơn bội phần mọi loại gấm vóc thướt tha khác. Dung nhan mỹ miều vẫn phẳng lặng như mặt nước hồ thu, khí chất thanh tao thoát tục không lời nào tả xiết.



Hàn Bách ngẩn người đứng lặng, cả tay chân lẫn đầu óc tựa như đột nhiên đông cứng lại .



Tần Mộng Dao khẽ nhíu đôi mày, lễ độ: “Huynh đài vì sao lại đuổi theo tôi vậy?”.



Mãi một lúc, Hàn Bách mới khó khăn ấp úng: “Tần tiểu thư! Cô không nhận ra tôi sao?”. Nói xong mới sực nhớ ra câu hỏi này thật ngốc nghếch. Sau khi tiếp nhận Ma chủng đại pháp của Xích Tôn Tín, hình dáng bên ngoài của chàng đã thay đổi ghê gớm, căn bản không còn chút bóng dáng nào của Hàn Bách ngày xưa nữa rồi.



Tần Mộng Dao ngạc nhiên: “Tôi chưa từng gặp huynh đài bao giờ!”.



Hàn Bách vò đầu bứt tai: “Tôi là Hàn Bách, tên hầu Hàn Bách trong Hàn phủ của Hàn Thiên Đức đó”. Chàng không hề muốn nói những câu ngốc nghếch, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Tần Mộng Dao, vẻ đĩnh đạc anh hùng đã lặn đi đâu mất, không thể tìm đựơc lời nào tốt hơn nữa.



Tần Mộng Dao nhìn lại Hàn Bách một lần rồi lẳng lặng quay người đi. Hàn Bách vội đuổi theo, gọi: “Tần tiểu thư!”.



Tần Mộng Dao lại dừng lại, khẽ nói: “Huynh đài còn đi theo tôi nữa, tôi sẽ không khách khí đâu, tôi còn có việc hệ trọng cần phải làm!”.



Hàn Bách biết rõ Tần Mộng Dao đang quay lưng lại, không thể nhìn thấy những động tác của chàng, song chân tay vẫn luống cuống: “Tần tiểu thư! Tôi không lừa cô đâu, tôi quả thật đúng là Hàn Bách đã dẫn các vị đi thăm quan kho binh khí Hàn gia hôm đó, đã từng đưa cho cô một cốc trà Long Tỉnh mà!”.



Tần Mộng Dao vẫn không ngoảnh đầu lại, từ tốn nói: “Chỉ dựa vào mấy câu nói đó mà muốn tôi tin huynh đài là Hàn Bách sao?”.



Nàng nếu không phải sau khi thi triển ẩn hành thuật mà vẫn không cắt đuôi được Hàn Bách, biết võ công kẻ đuổi theo đã đạt đến mức tạo cực đăng phong thì chắc chắn đã phất áo bỏ đi từ lâu. Sở dĩ Tần Mộng Dao còn nấn ná vài lời với cao thủ không rõ tung tích này bởi nàng e có nguyên nhân đặc biệt nào đó. Với thân thủ của đối phương như thế, quả thực không thể khinh xuất bám theo chỉ để nói vài câu không đầu không đuôi.



Hàn Bách chợt nghĩ ra, reo lên mừng rỡ: “Hôm đó lúc đứng cạnh cửa kho binh khí, cô đã từng nhìn tôi, có lẽ còn nhớ được đôi mắt của tôi không chừng. Ngoại hình của tôi tuy đã khác nhiều nhưng đôi mắt chắc vẫn không thay đổi!”.



Tần Mộng Dao thảng thốt, khẽ quay người lại, lập tức bắt gặp ánh mắt chờ đợi mãnh liệt từ Hàn Bách.



Một cảm giác lạ kỳ không tên bỗng dâng lên trong lòng nàng.



Kể từ khi sinh ra, nàng đã có duyên với kiếm đạo, công phu tu dưỡng tâm linh tuyệt đối không thua kém cảnh giới của các cao nhân thiền đạo. Chỉ cần gặp qua một lần nàng sẽ không bao giờ quên, nhưng ánh mắt của thanh niên đứng trước nàng đây dường như rất đỗi quen thuộc song cũng lại vô cùng lạ lẫm. Với Tần Mộng Dao, việc này quả thực nàng mới gặp lần đầu.



Hàn Bách không kềm chế nổi, tham lam đắm vào đôi mắt trong veo không chút tơ vấn của tuyệt thế mỹ nhân, chàng đã hoàn toàn quên mất chỉ vài ngày trước đây ngay cả nhìn qua nàng chàng cũng không dám.



Chợt có tiếng gió từ phía sau truyền tới.



Hàn Bách gắng gượng thu liễm ánh mắt, nhìn lại phía sau. Phạm Lương Cực đang cắm đầu đuổi tới, miệng la oang oang: “Cháu ngoan! Cháu lại đến đây để phát cơn đấy hả, hôm qua cháu đã lừa đến mười nữ nhân rồi, hôm nay lại vẫn thế sao, may mà ta đã tìm thấy cháu!”.



Hàn Bách lạnh người, biết ngay không ổn. Vị “gia gia” trên trời rơi xuống đó đã đến bên chàng, đưa tay nắm lấy vai của Hàn Bách rồi khom lưng thi lễ với Tần Mộng Dao: “Tiểu cô nương xin đừng trách, đứa cháu này của ta thích mạo nhận người khác, sau này nếu nó còn làm phiền cô thì đánh cho một trận là được rồi!”, rồi tất tả kéo Hàn Bách quay ngược trở lại, miệng quát: “Lại còn không về? Muốn ăn đòn sao?”.



Hàn Bách đang định vùng ra thì một luồng nội lực từ tay Phạm Lương Cực đã án ngay trên giáp huyệt vai của chàng, ngay cả nửa chữ cũng không cất lên nổi, đừng nói gì đến phản kháng.



Trong mắt Tần Mộng Dao thoáng hiện vẻ kinh hãi nhưng lại không cất lời ngăn cản, chằm chằm nhìn theo Hàn Bách đang bị Phạm Lương Cực kéo đi.



Ánh mắt mãnh liệt của người thanh niên đó vẫn lấp láy trong trái tim nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện