Trên mặt bàn đá, bát thuốc đen ngòm đang bốc khói ngùn ngụt.



“Vạn Lý Hoành Hành” Cường Vọng Sinh sắc mặt trắng bệch, ngồi trên thạch ỷ cạnh bàn chăm chú nhìn làn khói. Một tẩu của Phạm Lương Cực hôm đó quả thật đã không chút lưu tình.



Lý Xích Mi đang ung dung tản bộ giữa các khóm hoa trong đình, thích thú ngắm nhìn mấy khóm lan nở sớm, tưởng chừng như chẳng có sự vật nào khác có thể gây hứng thú cho lão lúc này.



Cường Vọng Sinh lầm bầm trong miệng: “Làm sao mà lại không tìm ra được tiểu tử Hàn Bách đó chứ?”.



Phương Dạ Vũ cười nhẹ: “Bắt được tên tiểu tử này không khó, chỉ là khó tóm lão cáo già Phạm Lương Cực đó thôi. Nếu Tần Mộng Dao không biết đạo hữu Phạm Lương Cực gần đó đang chiếu cố cho Hàn Bách, nàng ta dĩ nhiên không để cho Lý lão sư ra đi dễ dàng như vậy đâu!”.



Cường Vọng Sinh dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lý Xích Mi đứng ở đằng xa, cao giọng nói: “Với Mị biến chi thuật của Lý lão đại, ai có thể chặn đường lão được? Chỉ cần lúc đó đánh cho Hàn Bách tiểu tử một chưởng, có phải vấn đề nào cũng giải quyết được rồi không?”.



Trong vườn, Lý Xích Mi không thèm lưu tâm đến câu nói hậm hực của Cường Vọng Sinh, giơ tay khẽ hái một đóa hoa lan, để sát chóp mũi rồi ngửi một cách chăm chú.



Phương Dạ Vũ nói: “Tần Mộng Dao ra tay, lại thêm vào Bất Xá, chỉ e là sư tôn cũng phải ba phần cố kỵ, huống chi lại thêm Phạm Lương Cực đang loanh quanh đó nữa. Dẫu sao thì Lý lão sư rốt cuộc cũng đã cho tên tiểu tử ấy một cước! Bất kỳ ai lúc đó cũng phải ráng kiên nhẫn mà không động thủ, lùi một bước trời cao đất rộng. Tiểu tử Hàn Bách chỉ cần không thoát khỏi Vũ Xương, chúng ta sớm muộn gì cũng tóm được hắn!”.



Cường Vọng Sinh vừa nghe nói đến tên Phạm Lương Cực, hai mắt đã vằn lên như nổ lửa, miệng há ra chuẩn bị chửi mắng một chập.



Thanh âm nhu mỳ không lãnh không nóng vốn là chiêu bài của Lý Xích Mi đã truyền tới: “Lão tứ, bị nội thương không nên tức giận, thuốc uống tối kỵ dùng lạnh!”.



Cường Vọng Sinh ngẩn người, hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh, nhấc chén thuốc lên ực một hơi uống cạn.



Phương Dạ Vũ chau mày suy nghĩ: “Phạm Lương Cực cứu Hàn Bách rồi đưa hắn trốn mất. Theo Tiêu Dao Diễm Cơ báo lại, Hàn Bách đã thọ thương không nhẹ, bọn họ muốn đi cũng không phải dễ dàng...”.



Đúng lúc ấy, một thủ hạ tiến tới báo cáo đã tìm kiếm điều tra toàn bộ khu thành nam Vũ Xương, hoàn toàn không có phát hiện gì, cũng không hề thấy qua người nào đáng nghi.



Lý Xích Mi tay cầm đóa hoa lan đi vào trong đình, đến bên Phương Dạ Vũ ung dung hỏi: “Có thể nào hai người đó đã ra khỏi thành rồi không?”.



Phương Dạ Vũ lắc đầu: “Chúng ta đã phong tỏa bao vây nghiêm mật như vậy, bọn họ làm sao có thể trốn ra ngoài thành, hơn nữa lại còn lọt qua nhãn tuyến chúng ta, trừ phi...”.



Lý Xích Mi tiếp ngay: “Trừ phi chúng đã xâm nhập vào xa đội của Phủ Đài Lan Trí Viễn, đó là bọn người duy nhất mà chúng ta để cho ra khỏi thành cho đến bây giờ”.



Phương Dạ Vũ trầm ngâm: “Nếu Phạm Lương Cực và Hàn Bách quả thật thần thông quảng đại đến mức có thể sai khiến đường đường Phủ đài đại nhân yểm hộ đưa họ xuất thành, chúng ta chỉ còn biết tâm phục khẩu phục, nhưng Dạ Vũ vẫn hoài nghi liệu bọn họ có được năng lực này không?

Lý Xích Mi gật gù: “Mặc dù thế sự thường vượt ra ngoài tính toán của con người, chỉ sợ cũng không có chuyện ly kỳ như vậy, bất quá sự tình này cũng cần phải tìm hiểu nhanh chóng. Ngươi hãy ra lệnh cho tai mắt của chúng ta trong quan phủ nhanh chóng về đây hồi báo tin tức”.




Lời nói vừa dứt, đã có thủ hạ tiến vào báo tin: “Người ở Phủ đài đã có hồi báo, nguyên lai có đặc sứ từ ngoại quốc đến hiến cống phẩm cho Chu Nguyên Chương đi qua Vũ Xương, Lan Chí Viễn vì vậy đã đích thân áp trại, cùng đi về kinh”.



Phương Dạ Vũ ngạc nhiên hỏi: “Đặc sứ đó từ đâu tới?”.



Tên thủ hạ đáp: “Lan Chí Viễn cực kỳ khẩn trương, người bên cạnh y không dám hỏi nhiều, chỉ biết được đến như vậy”.



Phương Dạ Vũ vẫy tay cho hắn lui, nói với Lý Xích Mi: “Nguyên lai là hộ tống đặc sứ, có vẻ như không có liên hệ gì tới Phạm, Hàn hai người”.



Lý Xích Mi đồng ý: “Vô luận bọn họ có ba đầu sáu tay, cũng không thể trong lúc khẩn trương hóa thân biến thành sứ thần ngoại quốc, càng không thể có khả năng biến ra cống phẩm cùng với văn thư hai nước để chứng minh thân phận như vậy. Thế thì hai người họ vẫn còn ở trong thành, chúng ta đã quá lo lắng rồi!”



Phương Dạ Vũ trầm ngâm không đáp.



Người này thiên tính vốn cương nghị trầm tĩnh, khó có việc gì có thể làm cho y giận hay vui.



Lý Xích Mi cầm bông hoa lan trên tay ném xuống lạch suối nhân tạo cuối đình, nhìn hoa trôi theo dòng nước, cất tiếng hỏi: “Ta vừa được biết Nộ Giao Bang đã bí mật điều động mấy chiến thuyền tính năng tối tân, khả năng tác chiến cực mạnh, có vẻ như chuẩn bị chi viện cho Song Tu phủ. Khi nào ngươi chuẩn bị đánh cho chúng một trận nhớ đời đây?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Phương Dạ Vũ gật đầu: “Điều động chiến thuyền không phải là chuyện mới gần đây. Từ ngày Lãng Phiên Vân rời đảo, toàn bộ Nộ Giao Bang đã vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Hai mươi tám chiến thuyền lớn nhất đã rời bến không rõ đi đâu, làm cho chúng ta hoàn toàn không nắm được tình hình bày bố của Nộ Giao Bang, không biết bọn chúng có đột nhiên xuất hiện trong tình huống mà chúng ta không lường trước hay không?”.



Cường Vọng Sinh đã điều khí xong, tinh thần hồi phục, gật đầu xen vào: “Nếu chúng ta nắm được nanh vuốt của con thủy sư Nộ Giao Bang trong tay thì có thể khống chế triệt để một giải Trường Giang, đại nghiệp Diệt Minh Hưng Nguyên của chúng ta sẽ có được một sự trợ lực to lớn”.



Phương Dạ Vũ tán thành: “Cường lão sư nói rất đúng! Hiện tại thiên hạ Hắc đạo tối thiểu đã có một nửa lọt vào tay chúng ta, nhưng vẫn chưa nắm được Nộ Giao Bang, chẳng khác nào như vẽ rồng mà chưa điểm nhãn. Hơn nữa một ngày Nộ Giao Bang còn xưng hùng sông nước là một ngày chúng ta không thể triển khai phản công toàn diện. Do đó thu phục Nộ Giao Bang hiện giờ là mục tiêu hàng đầu”.



Cường Vọng Sinh trầm ngâm: “Chúng ta có nên đợi đến sau cuộc chiến Lan Giang rồi bắt đầu tấn công Nộ Giao Bang...?”.



Sắc mặt Phương Dạ Vũ thoáng qua biểu tình cực kỳ phức tạp, thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: “Giả thiết sư tôn xuất thủ không như ý chúng ta định liệu, chúng ta phải làm sao?”.



Cường Vọng Sinh ngẩn người ra, rõ ràng là chưa hề tính đến khả năng này.



Lý Xích Mi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Làm sao mà Bàng lão có thể thua được?”



Phương Dạ Vũ nhẹ thở dài: “Đây không phải là chúng ta không tin tưởng sư tôn! Ngược lại, ta là người có lòng tin nhất vào Người. Nhưng từ khi nắm quyền Phục Mông chủ soái, gánh trên vai an nguy của ngàn vạn đồng bào, ta không thể không tính toán tới mọi khả năng”.



Dừng một chút hắn nói tiếp: “Minh triều lập quốc tới nay bất quá mới hơn mười năm, gốc rễ chưa vững, nhưng cứ qua một năm thì hoàng tọa của Chu Nguyên Chương lại chắc thêm một phần. Do đó chúng ta phải hết sức tranh thủ thời gian khi Chu Nguyên Chương còn chưa ý thức được mối nguy hiểm để triển khai đại nghiệp”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Cường Vọng Sinh cất tiếng than: “Giả sử như Bàng lão đồng ý xuất thủ, sợ gì việc lớn không thành?”.



Lý Xích Mi cất tiếng cười mỉa mai: “Giả sử ư? Giả sử Bàng lão không thoái ẩn hai mươi năm thì hơn mười năm trước Chu Nguyên Chương đã không thể đánh bại chúng ta, một chiêu này của Ngôn Tĩnh Am quả thật là quá sức lợi hại!”.



Phương Dạ Vũ mỉm cười: “Ta cũng có thể giả thiết, giả sử ngày đó Truyền Ưng không truy cầu Thiên đạo mà chuyển sang hiệu triệu thiên hạ, chúng ta liệu có thể làm chủ Trung Nguyên hay không? Đó cũng là một nghi vấn lớn”.



Lý Xích Mi sắc mặt đầy tiếu ý, thần thái vẫn nhẹ nhàng khinh bạc: “Thượng Quan Phi sáng lập Nộ Giao Bang, lấy nước làm nhà, xưng hùng thiên hạ. Chu Nguyên Chương nếu không có lão trợ giúp đã không thể thắng được Trần Hữu Lượng vốn thiện nghệ thủy chiến. Hôm nay chúng ta nếu phải chính diện đối địch với Nộ Giao Bang, không thể tránh khỏi một trận sống mái với bọn chúng trên mặt nước, làm sao có thể tránh khỏi vết xe đổ của Trần Hữu Lượng ngày trước?”.



Phương Dạ Vũ đáp ngay: “Ta đã thỉnh Hoàng Hà Bang là tử địch của Nộ Giao Bang tới trợ chiến. Đây cũng là một biện pháp để tăng thêm lực lượng, có điều kế sách sẽ là tấn công chủ điểm, chỉ cần trừ được Lăng Chiến Thiên và Trạch Vũ Thời hai người đó, Nộ Giao Bang sẽ không còn đáng sợ nữa, không sớm thì muộn sẽ trở thành vật trong túi chúng ta!”.



Cường Vọng Sinh lấy làm lạ hỏi: “Bọn người Hán đó không biết mục đích của chúng ta là chiếm lại Trung Nguyên hay sao mà vẫn còn sẵn lòng hợp tác với Thiếu chủ?”.



Phương Dạ Vũ cười mỉm: “Chuyện này vi diệu phi thường, hãy lấy Hoàng Hà Bang làm ví dụ. Bang chủ Lam Thiên Vân là đô đốc dưới trướng Trần Hữu Lượng, đối với Chu



Nguyên Chương dĩ nhiên là thù sâu như biển. Thêm nữa là Hoàng Hà chia đôi nam bắc, Hoàng Hà Bang càng chẳng khác nào cái gai trong mắt Chu Nguyên Chương. Lão Minh Hoàng vì thế đã nhiều lần xuất binh thảo phạt khiến thanh thế Hoàng Hà Bang càng lúc càng xuống thấp, thế lực bị thu hẹp, do đó con đường sinh tồn duy nhất giờ đây là phải làm cho càng loạn càng tốt, chúng ta cho người đến chiêu dụ chính là hợp ý với bọn họ.



Trung nguyên nếu quay lại cảnh tứ phân ngũ liệt, tranh giành xâu xé lẫn nhau, nói không chừng họ Lam có thể lên làm Hoàng đế, lão sư nói gã còn định bỏ công bỏ sức suy nghĩ xem chúng ta là người như thế nào sao?”.



Lý Xích Mi cười khà: “Dường như Dạ Vũ đã sớm có dự liệu rồi, vậy thì hãy nói cho ta biết, Lý Xích Mi ta có thể hỗ trợ ngươi làm việc gì?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Phương Dạ Vũ mắt loáng tinh quang, trầm giọng: “Ta chỉ hy vọng Lý lão sư có thể tiến nhập Bà Dương hồ trước Nộ Giao Bang, giết chết Lăng Chiến Thiên cùng Trạch Vũ Thời!”.



Lý Xích Mi liếc nhìn Phương Dạ Vũ, rời lại nhìn ra hoa viên chìm đắm trong ánh mặt trời, lãnh đạm nói: “Yên tâm đi, chỉ cần bọn chúng rời khỏi Nộ Giao Bang, Lý Xích Mi ta đảm bảo cả hai sẽ vĩnh viễn không quay về được nữa!”



oOo



Bất Xá vẫn ngồi tại chỗ, ung dung cất tiếng: “Xin hỏi cao nhân phương nào đại giá lquang lâm?”.



“Đinh!” Lại một tràng âm thanh kiếm đao va chạm, một giọng thanh niên hùng tráng truyền tới: “Nộ Giao Bang Thích Trường Chinh, đến tìm Thiếu Lâm Mã Tuấn Thanh đòi một món nợ!” Trong khi báo danh, tiếng binh khí va chạm vẫn vang lên không ngớt.



Chúng nhân thảy đều động dung, không ngờ trong lúc cật lực hỗn đấu, thanh âm Thích Trường Chinh vẫn trong trẻo rõ ràng chẳng khác nào nói chuyện bình thường. Chỉ qua đó mà suy, công lực của y đã vượt xa bọn đệ tử đứng gác.



Đôi mày Bất Xá rung động, cất giọng ra lệnh: “Để hắn vào!”



Tiếng binh khí va chạm lắng xuống, một thanh niên lưng đeo trường đao, cao lớn tráng kiện, nét mặt tuấn tú đầy vẻ hào sảng khiến người ta phải yêu thích sải bước hùng dũng tiến vào trong sảnh.



Thích Trường Chinh hoàn toàn không bị mấy chục ánh mắt cao nhân nhìn vào mà bất an, vẫn ung dung cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh thần quang quét qua toàn trường, bắt gặp gương mặt tuyệt thế của Tần Mộng Dao mới ngạc nhiên dịu đi đôi chút, lại lướt qua trên người Mã Tuấn Thanh, ngẩng đầu cười dài: “Thấy Thích Trường Chinh ta hôm nay an nhiên đứng đây, Mã huynh chắc là thất vọng lắm nhỉ?”.



Chúng nhân nghe ngữ khí, đều biết Mã Tuấn Thanh đã làm chuyện không phải gì đó đối với Thích Trường Chinh.




Bất Xá chau mày: “Thích tiểu huynh phải biết rằng trong nội đường đang cử hành hội nghị quan trọng của Bát phái...”.



Thích Trường Chinh cười ha hả một hồi rồi hướng về Bất Xá nói: “Ta chọn thời điểm này đến đây, chính là để nói ra những hành vi tốt đẹp của Mã Tuấn Thanh cho bọn người tự nhận là chính đạo các ngươi được biết!” Đoạn dừng lại một chút, rồi không nhịn được nhìn về phía Tần Mộng Dao, ôm quyền nói: “Xin hỏi vị cô nương này có phải là Tần Mộng Dao cô nương, truyền nhân đầu tiên của Từ Hàng Tịnh Trai nhập thế trong vòng ba trăm năm nay không?”.



Tần Mộng Dao khẽ mỉm cười gật đầu.



Thích Trường Chinh ngẩng đầu than dài: “Thiên hạ này lại có một sắc đẹp mỹ lệ như vậy, Thích Trường Chinh hôm nay đúng là được đại khai nhãn giới rồi!”.



Nếu những lời như vậy thốt lên từ miệng người khác, chúng nhân chắc chắn sẽ cho rằng hắn là phường tham dâm háo sắc, không hiểu lễ nghĩa, lại nói những lời chẳng liên quan gì đến tình huống hiện thời, nhưng Thích Trường Chinh ngữ khí chân thành thẳng thắn, lại càng làm cho mọi người cảm nhận được tính cách bộc trực khả ái của hắn.



Tạ Phong trong lòng chợt động, nói: “Thích tiểu huynh cùng Mã Tuấn Thanh đã xảy ra chuyện gì, sao lại không nói sảng khoái nói thẳng ra?”.



Ánh mắt của Thích Trường Chinh chuyển tới trên mặt của Mã Tuấn Thanh, cười lạnh: “Ta coi ngươi là bằng hữu hết lòng, nói rõ hành tung của chúng ta cho ngươi, hy vọng ngươi có thể vì ta mà thông báo cho đại quân của bổn bang cứu viện, nhưng chúng ta đã nhận được viện thủ gì? Mà lại lọt vào vòng vây của Mạc Ý Nhàn cùng Đàm Ứng Thủ! Mã Tuấn Thanh, ngươi có gì để giải thích đây?”.



“Rầm!” Tạ Phong đập bàn, gằn giọng: “Mã Tuấn Thanh, ngươi có lời gì để nói không?”.



Chúng nhân trong lòng không khỏi cảm thán, sao lại có thể xảo hợp như vậy, đang khi Tần Mộng Dao vừa yêu cầu Mã Tuấn Thanh cho biết đã dùng điều kiện gì để đổi lấy Hàn Bách từ tay Cô Trúc, thì Thích Trường Chinh đúng lúc cũng tới đây vấn tội. Không cần nói cũng biết là Mã Tuấn Thanh đã lộ ra cho Cô Trúc biết hành tung của Nộ Giao Bang, chỉ có vậy Mạc, Đàm hai người mới biết được nơi để bao vây bọn họ, thật đúng là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!



Nếu Mã Tuấn Thanh biết được Tần Mộng Dao cũng không nắm chắc những lời đối thoại giữa gã và Cô Trúc thì hoàn toàn vẫn có thể cưỡng từ đoạt lý, miễn cưỡng mà giải thích, nhưng bây giờ cho dù biện bạch thế nào đi nữa thì cũng chẳng có ai tin. Mã Tuấn Thanh vốn nghĩ, không có bằng chứng cụ thể thì không thể công khai kết tội hắn, nhưng không ngờ sự việc diễn ra ngoài ý liệu, hơn nữa qua chuyện Hàn Bách gặp nguy mà vẫn không chết có thể thấy được người tính quả thật không qua được trời tính.



Vân Thanh đứng dậy, hướng về Bất Xá và Tạ Phong thi lễ, đoạn nói: “Việc này bây giờ đã rõ ràng minh bạch, Vân Thanh phải rời khỏi đây thôi!” Lời nói thể hiện sự chán chường thất vọng trong lòng.



Lần này đi tới Hàn phủ, Vân Thanh vốn định giúp Mã Tuấn Thanh thoát khỏi hiềm nghi. Khi biết được quan hệ với Phạm Lương Cực có thể đã bị Mã Tuấn Thanh tiết lộ cho Phương Dạ Vũ, bà mới sực tỉnh rằng bản thân ở tại Mã gia thủy chung vẫn là người ngoài, trong lòng đã có phần chán ngán. Nhưng việc Mã gia huynh muội vốn được Vân Thanh thương yêu như con đẻ lại có thể đi vào con đường thế này, bà thật không nỡ ở lại nghe tiếp nhìn tiếp.



Không ai nói lời lưu Vân Thanh lại, cũng không biết nói thế nào để lưu bà lại, chỉ biết dùng ánh mắt dõi theo bóng Vân Thanh khuất sau cửa lớn.



oOo



Thích Trường Chinh hắng giọng, làm mọi người lại chú mục nhìn gã.



“Choang” Đại đao của Thích Trường Chinh rút ra khỏi vỏ, lạnh giọng nói: “Ba năm trước trận chiến nơi bến thuyền, Thích mỗ đã thua Mã huynh nửa chiêu, hôm nay rất mong được thử lại kiếm của Mã huynh, xem có còn duy trì hùng phong của ngày trước hay không?”.



Mã Tuấn Thanh sắc mặt cực kỳ âm trầm, không hề đáp lời.



Bất Xá than nhẹ một tiếng, nhìn sang Tạ Phong. Tạ Phong hiểu ý, khẽ gật đầu, vẫn ngồi yên trên ghế.



Trong lòng lão chợt nổi lên một tình cảm kỳ quái, xen lẫn sự thất vọng về bản thân, cùng nỗi thất vọng về đứa con thân yêu đã qua đời. Đột nhiên Tạ Phong cảm thấy lòng lạnh giá, sinh tử của Mã Tuấn Thanh dường như chẳng có chút quan hệ nào đối với lão nữa.



Việc Mã Tuấn Thanh có liên quan đến nơi cất giấu Ưng Đao đã không còn là chuyện riêng của Thiếu Lâm, Trường Bạch hai phái, cũng không phải là chuyện nội bộ của Bát phái, mà giờ đây lại có liên hệ đến đại sự của cả võ lâm Trung Nguyên và Tây Tạng.



Bất Xá nghiêm mặt: “Tuấn Thanh, quỳ xuống!”



Mã Tuấn Thanh sắc mặt đại biến, từ từ đi tới, quỳ xuống trước mặt Bất Xá.



Thích Trường Chinh cảm thấy mình như bị gạt qua một bên, thu đao sau lưng, tránh sang bên cạnh.



Giọng nói Bất Xá trở nên lạnh lẽo: “Bất Xá chấp hành môn quy, tuyên phán hình phạt. Ngươi tuy không đích thân giết người, nhưng đã tiếp tay hung thủ, làm người tốt chịu oan. May là nạn nhân cát nhân thiên tướng, do vậy nên được miễn tội chết và tội giam cầm. Từ ngày hôm nay, ta chính thức trục xuất ngươi ra khỏi sư môn, đồng thời thu hồi lại võ công bản môn, ngươi còn gì để nói nữa không?”.



Chúng nhân im lặng không nói gì, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến Bất Xá. Nói cho cùng, Tạ Thanh Liên chỉ vì tranh đoạt Ưng đao đã thua dưới tay Mã gia huynh muội, chết trong tranh đấu và chết vì mưu sát hoàn toàn không thể xếp cùng một hạng. Hơn nữa Mã Tuấn Thanh đã biết nơi lẩn trốn của người mang Ưng đao, đã trở thành mục tiêu chung của thiên hạ muốn tìm Ưng đao, Bất Xá không thể một chưởng giết chết hắn.



Trục xuất Mã Tuấn Thanh ra khỏi môn trường, Thiếu Lâm và gã đã vạch ra giới tuyến, từ nay về sau không còn liên hệ gì, sẽ tránh được sự phiền não bị các cao thủ Trung Nguyên và Tây Tạng đến hỏi thăm.



Hơn thế nữa, muốn thu hồi võ công của Mã Tuấn Thanh thì phải phế đi công lực khổ tu của hắn suốt hơn hai mươi năm. Đối với người học võ, kiếp nạn đó còn thê thảm hơn cái chết, sự trừng phạt này không thể nói là không nặng nề được.



Mã Tuấn Thanh cúi đầu: “Bất Xá đại sư, xin hãy động thủ!” Gã không gọi Bất Xá là sư thúc, hiển nhiên đã không còn nhận mình là Thiếu Lâm môn hạ.



Chúng nhân thấy giọng nói của Mã Tuấn Thanh vẫn lạnh lùng bình tĩnh, không khỏi khen thầm sự dũng cảm của gã.



Bất Xá thở ra một hơi, chuẩn bị động thủ, đột nhiên thần tình thay đổi, nhìn lên trần sảnh quan sát.



oOo



Gần như cùng lúc, Tần Mộng Dao quát lên: “Cẩn thận, phía trên có người!”



Chúng nhân trong sảnh không khỏi giật mình kinh sợ. Ở đây cao thủ như mây, lại còn Bất Xá và Tần Mộng Dao đã đạt mức siêu nhiên võ học, làm sao có người đến phía trên sảnh mà bây giờ mới biết, chẳng lẽ lại là Bàng Ban hay Lãng Phiên Vân? Hoặc là Nhân Yêu Lý Xích Mi đã quay lại náu mình trên đó từ sớm? Thậm chí còn hoài nghi có thể là kẻ đứng sau màn giật dây, Quỷ Vương Hư Nhược Vô!



“Rầm!”.



Ngói lợp trên sảnh bị phá thành một lỗ lớn. Trong ánh dương quang, vô số vụn ngói lả tả như mưa bay tung tóe khắp nơi, chỉ chỗ Mã Tuấn Thanh đang quỳ là không có một chút ngói nào rơi xuống.



Thích Trường Chinh là người ở gần Mã Tuấn Thanh nhất, liền tiến lên một bước, trường đao điểm về phía Mã Tuấn Thanh, không phải lấy mạng mà chỉ để chế trụ huyệt đạo của gã.




Chúng nhân giận dữ quát nạt, binh khí đồng loạt rút ra. Những mảnh ngói vỡ bắn từ trên xuống vừa rồi, người võ công kém một chút đã bị thương chảy máu, công lực của kẻ đột nhập quả thật mạnh đến khiếp người.



Bất Xá thầm hớp một khẩu chân khí, vận lực đẩy nhưng mảnh ngói vỡ bắn ra nơi khác, rời ghế tung mình, tựa như một làn khói nhẹ bay thẳng đến Mã Tuấn Thanh. Tần Mộng Dao cổ kiếm xuất vỏ, hoa trên đầu thành kiếm mang dày đặc, tung mình bay thẳng đến chỗ hổng trên mái nhà, tư thế cực kỳ mỹ diệu.



Mã Tuấn Thanh đã rút mạnh trường kiếm, “choang choang” đối lại hai đao như sấm chớp của Thích Trường Chinh. Hai kẻ oan gia này cuối cùng cũng ra tay động thủ.



Một bóng đỏ chớp lên, một người từ lỗ hổng bay xuống, tốc độ khiếp người làm Tần Mộng Dao công hụt. Người đó lao thẳng xuống chắn ngang đường Bất Xá, một chưởng đánh xuống.



Bất Xá lúc này mới nhìn thấy đối phương là một lạt ma thân hình to lớn, râu tóc bạc phơ. Thủ chưởng lão lạt ma đánh tới thoạt đầu không có gì lạ, nhưng chỉ trong chớp mắt, bàn tay xoay vòng chợt đỏ rực lên, phồng to ra đến mấy lần. Bất Xá biết công phu chưởng lực của đối phương có chỗ độc đáo bèn cười dài một tiếng, kiếm chắc trong tay đâm thẳng vào bàn tay to lớn đỏ rực của đối phương.



“Rầm!” một tiếng, như vàng đá chạm nhau.



Bất Xá hừ một tiếng, bay lùi về sau, vội vàng vận công hóa giải nội kình cực kỳ quái dị của chưởng lực.



Hồng y lạt ma này cũng kêu “A!” một tiếng rồi thuận thế bay tới đến phía sau lưng Mã Tuấn Thanh, đúng vào lúc hắn ta đã không còn khả năng hoàn thủ trước đao chiêu như vũ bão của Thích Trường Chinh nữa.



Thích Trường Chinh trước mắt hoa lên, thấy Mã Tuấn Thanh đã lùi đi cùng với lão lạt ma, bèn dùng toàn lực chém xuống một đao.



Hồng y lạt ma mắt loáng tinh quang, không biết sử dụng thủ pháp gì, búng một chỉ vào trong màn đao phong.



Thích Trường Chinh hổ khẩu chấn động, gần như không cầm nổi thanh đao, kinh ngạc kêu lớn: “Trời ơi!” rồi loạng choạng lùi lại.



Hồng y lạt ma đã rơi vào vòng quần công của Cổ Kiếm Trì Lãnh Thiết Tâm cùng chúng môn hạ đệ tử.



Tần Mộng Dao chân phải gác lên chân trái, đứng yên trên không, đưa mắt theo dõi lão lạt ma đang tung hoành giữa đám đông.



Bất Xá lại một lần nữa lướt tới, không ngờ vừa động thân một bóng người đã rơi xuống trước mặt. Bất Xá than thầm, giơ tay đón lấy người đó, hóa ra chính là Lãnh Phượng, ái nữ của Cổ Kiếm Trì Chủ Lãnh Biệt Tình.



Vừa đặt nàng ta xuống một bên, Hồng y lạt ma đã vươn người lên cao, đeo Mã Tuấn Thanh phi thẳng lên không trung.



oOo



Tần Mộng Dao lăng không phóng chiêu ngăn cản.



Lão lạt ma cười dài một tiếng, dùng Mã Tuấn Thanh làm binh khí vung ra, nghênh đón đường kiếm nhanh như điện chớp của nàng.



Tần Mộng Dao mắng nhẹ một tiếng trong lòng, thu hồi kiếm thế, nhẹ nhàng đáp xuống đất.



Hồng y lạt ma cùng Mã Tuấn Thanh vút lên, chẳng khác gì một mũi tên bay thẳng lên trời, “Rầm” một tiếng lại phá vỡ một lỗ hổng khác trên mái nhà, kéo theo cả ngàn viên ngói, cười dài một tiếng, thanh âm nhanh chóng xa dần.



Chúng nhân nhìn ngói vỡ rơi xuống như mưa đá, đứng ngơ ngẩn tại đương trường.



Dương Phụng nãy giờ chưa hề động thủ, chợt quát lớn một tiếng, bay theo lỗ hổng đuổi theo.



Trong tay Tạ Phong lúc này vẫn còn nắm một tên đệ tử của Cổ Kiếm Trì.



Tiếng cười của lão lạt ma đã từ nhỏ biến thành không nghe được nữa.



“Rầm!”.



Lãnh Thiết Tâm lùi liên tiếp hai bước, ngồi phịch xuống ghế, phun ra một ngụm máu tươi, lắc đầu nói: “Đúng là cao thủ!”



Bất Xá nhìn qua một lượt, đệ tử Bát phái bị lão lạt ma vận kình chấn bay nhằm cản đường những cao thủ vây công, đang nằm la liệt trên mặt đất, nhưng tất cả chỉ là bị thương ngoài da, đối phương quả thật đã hạ thủ lưu tình.



Tâm trí Bất Xá chùng xuống, nhìn về phía Tần Mộng Dao.



Tần Mộng Dao gật đầu nói: “Đúng là ông ta, Bắc Tạng đệ nhất cao thủ Hồng Nhật Pháp Vương”.



Bất Xá ngửa đầu nhìn lên nóc sảnh, ánh sáng mặt trời xuyên qua lổ hổng chiếu sáng rực trong phòng, lòng trĩu xuống, thầm than: “Ưng Đao xuất thế, giang hồ vốn đã rối ren loạn lạc lại thêm sóng gió đến mức nào nữa đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện