Chiếc thuyền buồm lướt nhanh trong đêm tối, men theo dòng sông đi về phía hạ lưu. Ngồi ở mũi thuyền chính là cao thủ vô địch Hắc bảng “Phúc Vũ Kiếm”



Lãng Phiên Vân. Bên cạnh chàng, Tả Thi đang thưởng tửu ngắm sông, hoa dung thập phần hưng phấn.



Tả Thi uống hết cốc rượu trên tay, mỉm cười nói: “Loại rượu này rất hợp với muội, nồng mà không sốc, hương thơm vừa đủ, uống thêm hai cốc nữa cũng không say”.



Thuyền buồm vừa khéo đến Cửu Giang phủ, Lãng Phiên Vân nhìn chiếc lâu thuyền đang neo ở bến của Trần Lệnh Phương, cười nhạt: “Tiếc là phải lên đường gấp, bằng không ta nhất định mượn thêm lão Trần hai vò rượu để Thi nhi uống cho thỏa”.



Tả Thi cúi đầu khẽ cười: “Ha! Lão Trần!” Hẳn là cảm thấy lời lẽ Lãng Phiên Vân rất thú vị.



Đại đầu mục của Nộ Giao Bang là Phạm Báo chợt tiến lại nói: “Lãng thủ tọa, tiểu nhân có chuyện bẩm báo!” Phạm Báo là một hảo thủ đặc cấp trong số huynh đệ trẻ tuổi của Nộ Giao Bang, cả về võ công lẫn mưu trí đều có thể một mình tung hoành. Lần này có thể ra sức vì Lãng Phiên Vân, hắn ta càng cố gắng cẩn thận, không dám để có chuyện gì thất thố.



Lãng Phiên Vân ôn tồn: “Phải chăng vì sắc trời chuyển xấu nên ngươi muốn đậu lại Độ đầu, chờ mưa gió qua rồi mới tiếp tục khởi hành?” nói đoạn chàng nhìn sang Tả Thi, nghĩ đến có thể nàng không quen chịu đựng sóng gió, liền gật đầu: “Xem ra thì cũng nên như vậy!”



Phạm Báo nhận lệnh rời đi. Thuyền buồm cập dần vào hạ du bến Độ đầu.



Tả Thi vỗ tay cười: “Ông trời đã sắp xếp cho Thi nhi có rượu uống rồi!”



Lãng Phiên Vân khi nãy chỉ tiện miệng nói vậy, không ngờ Tả Thi lại tưởng chàng nghĩ thật. Nhìn biểu hiện háo hức như một cô bé của nàng, lại là lần đầu tiên nàng tự gọi mình là Thi nhi, so với thần thái buồn rười rượi trước đây, thật chàng muốn từ chối cũng không thể được.



Lãng Phiên Vân đứng dậy, lướt khỏi thuyền lên bờ, cười nói: “Uống rượu ngắm mưa, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến người ta thích thú. Thi nhi hãy ở đây chờ mỹ tửu của lão Trần!”.



Tả Thi ngẩn người có chút thất vọng: “Huynh không đưa muội theo sao?”.



Lãng Phiên Vân đã mất hút trong bóng chiều chập choạng.



oOo



Giọng Song Tu phu nhân Cốc Nghi Thanh từ trong tịnh thất truyền ra: “Tiểu tinh linh, còn không dẫn Phong công tử vào?”.



Cốc Thiến Liên mừng rỡ, kéo Phong Hành Liệt chạy ào vào trong tịnh thất.



Cốc Nghi Thanh đã quay người lại, cất giọng bình tĩnh: “Tiểu tinh linh từ nhỏ được ta và tiểu nữ nuông chiều đâm hư mất rồi, làm Phong công tử phải chịu mưa gió, thật là xin lỗi!”



Phong Hành Liệt không ngờ Cốc Nghi Thanh lại trở nên dễ gần như thế, luôn miệng nói không sao.



Cốc Thiến Liên nhìn những giọt nước mưa trên tóc hắn, chợt bật cười khúc khích.



Phong Hành Liệt bực mình nhìn về phía nàng, đột nhiên mắt như hoa lên, bộ y phục dính nước mưa bó sát vào người Cốc Thiến Liên, lộ rõ những đường cong tuyệt mỹ.



Hắn chợt rùng mình, chỉ muốn ngắm thêm đôi chút, nhưng dưới mục quang dò xét của Cốc Nghi Thanh, Phong Hành Liệt chỉ còn cách giả bộ nhìn mà không thấy, thu ngay ánh mắt lại.



Thế nhưng những đường nét gợi cảm như trêu như mời ấy vẫn lung linh trong đầu.



Phong Hành Liệt thầm than, phải chăng tình cảm của hắn với Cấn Băng Vân chưa đủ sâu sắc, vì sao càng ở lâu với Cốc Thiến Liên, hình bóng Băng Vân lại như càng nhạt nhòa dần?

Cốc Nghi Thanh chợt cất giọng lạnh lùng: “Tiểu tinh linh, nếu ngươi không nhanh nói ra, ta sẽ lại đuổi ngươi ra ngoài đó!”



Cốc Thiến Liên ra bộ hoảng hốt, ngoan ngoãn vâng dạ, đoạn hạ giọng: “Ông ấy sắp đến rồi!”



Cốc Nghi Thanh rùng mình: “Ông ấy?”.



Cốc Thiến Liên gật đầu: “Dạ đúng, là ông ấy!”



Phong Hành Liệt càng nghe càng thấy hồ đồ.



“Ông ấy” rốt cuộc là ai?



Hai mắt Cốc Nghi Thanh lóe tinh quang, trầm giọng: “Ngươi đừng có lừa ta, ông ta làm sao dám đến? Lẽ nào không sợ ta giết chết ư? Năm xưa ta đã thề, nếu ông ta trở lại, ta nhất định sẽ giết chết không tha!”.



Thần thái Cốc Thiến Liên trở lại vẻ hoạt bát tinh ranh thường ngày, cười hì hì: “Không cần phu nhân ra tay, tự có người sẽ giết chết ông ấy”.



Cốc Nghi Thanh khẽ rùng mình, mắt ánh lên vẻ quan hoài, ngây ra một hồi mới nói: “Ai muốn giết ông ta? Ai có thể giết nổi ông ta?”.



Phong Hành Liệt bừng tỉnh, đã biết “ông ấy” mà hai nữ nhân này nói đến chính là cao thủ hạt giống hàng đầu của Bát Đại Liên minh, Bất Xá đại sư. Bức thư mà Cốc Thiến Liên thay mặt Song Tu Công chúa gửi cho Bất Xá đã đề từ là “Tông Đạo phụ thân đại nhân”. Không nói cũng biết, Bất Xá chính là hôn phu của Song Tu Phu nhân đang ngồi trước mặt hắn.



Thật không ngờ một cao tăng siêu trần thoát tục lại có mối nghiệt duyên không rõ ràng như thế. Cốc Nghi Thanh hẳn là đối với Bất Xá cũng yêu hận khó phân, bản thân tuy muốn giết ông, nhưng khi nghe thấy người khác cũng muốn giết Bất Xá thì lại bối rối lo lắng.



Tiểu tinh linh Cốc Thiến Liên này, trông bề ngoài có vẻ nhí nhảnh hời hợt, thực ra suy nghĩ lại hết sức tỉ mỉ chu đáo. Từ việc Phương Dạ Vũ công nhiên gây sự với Song Tu Phủ đã nhìn ra dụng ý trong đó chính là muốn dụ Bất Xá tìm đến để dốc toàn lực tiêu diệt ông. Bởi vì đây là chuyện riêng tư, Bất Xá không thể phát động Bát Đại Liên minh đến giúp Song Tu Phủ mà chỉ có thể một mình tìm đến cứu viện.



Một mũi độc tiễn cùng một lúc nhắm hai ba con chim, kẻ nào nghĩ ra kế này thật xảo quyệt tỉ mỉ vô cùng!



Cốc Thiến Liên than một tiếng, chợt nói: “Phu nhân lòng trần đã đoạn, tốt hơn là không nên nghe những chuyện có liên quan đến vị giả hòa thượng này, cũng không nên để ý đến tồn vong của Song Tu Phủ, tránh làm rối loạn tịnh tâm của Người!”.



Cốc Nghi Thanh giận dữ, giơ tay chụp lấy cái mõ vung lên, đang định ném về phía Cốc Thiến Liên bỗng lại đổi ý, đặt mõ trở lại trong lòng, khẽ than: “Tiểu tinh linh ngươi nếu đã không muốn ta biết chuyện này, vì sao còn đến nói cho ta biết? Nếu ngươi không cho ta một lời giải thích rõ ràng thì cái mõ này sẽ dính vào trán ngươi, làm hỏng khuôn mặt đáng yêu của ngươi đó!”.



Cốc Thiến Liên cười hì hì, bất ngờ nấp ra sau lưng Phong Hành Liệt, cất giọng cợt nhả: “Phu nhân đã nói là không động thủ với đồ nhi của Lệ Nhược Hải. Nếu Người muốn làm con bị thương, Hành Liệt tất sẽ bảo vệ con, hóa ra Người phải động thủ với huynh ấy, thế nên phu nhân không thể làm con bị thương được đâu!”.




Phong Hành Liệt càng lúc càng không hiểu. Cốc Thiến Liên khi nãy còn run rẩy trước mặt Cốc Nghi Thanh như cừu non trước sói dữ, vậy mà sao bây giờ lại thay đổi như vậy, dám giở tuyệt kỹ sở trường của mình ra chọc giận bà ta như một người bằng vai phải lứa?



Thật lạ lùng, Cốc Nghi Thanh không những không nổi giận, trái lại trên mặt lần đầu tiên còn lộ ra vẻ tươi cười, lắc đầu than: “Ngươi đúng là con tiểu quỷ, không khá hơn được chút nào! Tư Tiên chẳng lẽ lại dung túng người như vậy?”.



Đến đây Phong Hành Liệt mới bừng tỉnh khỏi cơn mê. Cốc Thiến Liên quả là thập phần lợi hại, lấy tin Lệ Nhược Hải trận vong phá một cửa đầu tiên vào con tim sắt đá của Cốc Nghi Thanh trước, rồi lợi dụng hắn nói cho Cốc Nghi Thanh chuyện trong lòng Lệ Nhược Hải không phải là không có hình ảnh của bà ta, khiến cho tâm tư vốn đã chết của nữ nhân tuyệt thế phong lưu này dần ấm lại, tiếp đó lại dùng tin tức về Bất Xá làm vũ khí, tiếp tục tấn công vào cánh cửa đã được khai thông ấy, cuối cùng là chiêu thức nhí nhảnh ngoan cố gợi cho Cốc Nghi Thanh nhớ lại những ngày tháng ở Song Tu Phủ.



Từng bước từng bước tuần tự, thật là một chiến thuật cao minh tột đỉnh!



Cốc Thiến Liên từ sau lưng Phong Hành Liệt nói vọng ra: “Phu nhân đừng dùng vẻ hiền từ dụ con ra, tiểu tinh linh của phu nhân không mắc lừa đâu!”.



Cốc Nghi Thanh nghiêm mặt, rốt cuộc cũng không nén được nụ cười, nói với Phong Hành Liệt: “Công tử mà không quản thúc nó nghiêm ngặt, sau này có gì công tử chịu hết đó!”.



Phong Hành Liệt mặt đỏ đến tận mang tai, không biết nên trả lời như thế nào, bỗng chợt cảm thấy sau lưng nhột nhạt, thì ra Cốc Thiến Liên đang dùng ngón tay viết mấy chữ trên lưng hắn.



Phong Hành Liệt định thần để ý. Cốc Thiến Liên viết rất chậm, trước tiên là chữ “Nữ”, rồi bên phải viết thêm chữ “Gia”, hai chữ hợp lại chính là chữ “Giá”.



Hắn còn đang tưởng Cốc Thiến Liên nhắc mình nên nói gì với Cốc phu nhân hoặc muốn nói về chuyện nào đó, đoán rằng đằng sau chữ “Giá” ấy tất có thêm một vài chữ nữa, bèn tùy miệng đưa đẩy để không cho Cốc Nghi Thanh nhìn ra: “Phu nhân vì sao không tịnh tu ở Song Tu phủ, phong cảnh ở đó chẳng phải hơn nơi này sao?”.



Khi ấy Cốc Thiến Liên lại viết thêm một chữ nữa, là chữ “nhĩ”, hợp lại thành “giá nhĩ” (tức là “gả cho chàng”).



Phong Hành Liệt vốn biết rõ Cốc Thiến Liên gan to như trời, lại có tình ý sâu nặng với hắn, song thật không thể ngờ nàng lại táo gan tỏ tình trong hoàn cảnh như vậy.



Trong đầu đang choáng váng, đúng lúc ấy lại nghe thấy giọng Cốc Nghi Thanh: “Nơi thương tâm làm sao giữ nổi người thương tâm, Cốc Nghi Thanh này thật những mong mình chưa từng tồn tại!”.



Cốc Thiến Liên từ sau lưng Phong Hành Liệt chui ra, mặt đỏ hây hây, không nhìn Phong Hành Liệt mà nói với Cốc Nghi Thanh: “Phu nhân đã trở lại bình thường rồi!”



Cốc Nghi Thanh trừng mắt, tay vung lên, tức thì cái mõ gỗ biến thành một bóng đen nhằm đỉnh đầu Cốc Thiến Liên lao tới. “Bụp!” một tiếng, chiếc mõ đập vào thanh dùi vẫn cắm trên tóc Cốc Thiến Liên.



Mõ và đầu dùi đồng thời tan vụn thành bột, nhưng chiếc dùi lại vẫn nằm im trên bím tóc!



Bột gỗ mù mịt rơi xuống.



Cốc Thiến Liên thở hắt ra một hơi lạnh, hai mắt đảo lên nhìn tàn cảnh trên đầu.



Cốc Nghi Thanh than thở: “Tiểu tinh linh, nếu ngươi muốn ta trở về Song Tu Phủ thì đừng có nói nữa. Cốc Nghi Thanh ta còn sống ngày nào, tuyệt đối không trở về đó đâu!”.



Cốc Thiến Liên liếc đôi mắt ướt rượt nhìn Phong Hành Liệt, đoạn thản nhiên nói với Cốc Nghi Thanh: “Chuyện này dễ thương lượng thôi, lần này Thiến Liên đến gặp phu nhân, hoàn toàn không phải là muốn khuyên phu nhân về phủ”. Nói đoạn dừng một chút, lại liếc nhìn Phong Hành Liệt, rồi mới tiếp: “Thiến Liên chỉ muốn phu nhân ngăn tiểu thư, đừng để tiểu thư giẫm lên vết xe đổ ngày trước của phu nhân thôi!”.



Phong Hành Liệt thầm kêu không ổn, chuyện mà Cốc Thiến Liên đang nói hẳn có liên quan đến hắn. Nha đầu này quỷ kế đa đoan, mở miệng là giả thần đóng quỷ, hắn thật không phải là đối thủ. Điều duy nhất có thể khẳng định là nàng sẽ tuyệt đối không làm hại hắn, nhưng nội chỉ một điểm ấy vẫn không thể làm hắn yên lòng.



Cốc Nghi Thanh ngạc nhiên: “Ta làm sao có thể bảo con gái ta vi phạm di mệnh của Tiên vương?”.



Phong Hành Liệt nhớ đến lúc trước Cốc Nghi Thanh có nhắc đến mấy chữ “Đại nghiệp phục quốc”, bây giờ không gọi tổ tiên mà lại nhắc đến Tiên vương, đã mơ hồ đoán được Song Tu phủ có thể là hậu duệ còn lại của một triều đình nào đó phiêu dạt đến đây, thậm chí việc dùng Song Tu đại pháp kén rể trong thiên hạ cũng là có liên quan đến kế hoạch chấn hưng triều đình đã mất nước ấy.



Bất giác hắn nhìn kỹ hơn Cốc Nghi Thanh, chỉ thấy trên khuôn mặt bà cặp lông mày phân chia rạch ròi, sống mũi cao hơn so với người Trung Nguyên thường có, hai mắt không phải màu đen mà là xanh nhạt. Lúc đầu hắn còn cho rằng đó là hiện tượng đặc biệt sinh ra từ việc tu luyện Song Tu tâm pháp, bây giờ mới nghĩ ra Cốc Nghi Thanh chắc chắn xuất thân từ vùng Trại ngoại.



Chẳng trách Cốc Thiến Liên lại thẳng thắn bạo gan đến vậy, thì ra là đã quen với lối sống lãng mạn đa tình của dân cư Vực ngoại. Đối với người Trung Nguyên thì phong cách đó quả là chuyện kinh thiên động địa!



Cốc Thiến Liên quay sang Phong Hành Liệt, tươi cười: “Phong công tử mời hãy lui ra ngoài một lát. Thiến Liên có mấy câu cần nói riêng với phu nhân, lát nữa sẽ trình bày cụ thể cùng công tử”.



Phong Hành Liệt dở khóc dở cười, đành thở dài lắc đầu, hành lễ với Cốc Nghi Thanh rồi lui ra khỏi tịnh thất.



oOo



Lãng Phiên Vân lướt dọc theo bờ sông.



Lâu thuyền của Trần Lệnh Phương đèn thắp sáng trưng, không khỏi khiến người biết chuyện cảm thấy kỳ lạ. Trần Lệnh Phương thường ngày vốn ưa yên tĩnh, không thích náo nhiệt, lại càng không quen cảnh lênh đênh sông nước, nhưng thuyền đỗ tại bến không lên bờ ngủ mà vẫn thắp đèn sáng choang như vậy, huống hồ với thân phận của Trần Lệnh Phương, quan nha địa phương nghe tiếng đã tim đập chân run, làm gì không cố vời về phủ để tiếp đãi thịnh tình?



Sự bất thường này nhất định có nguyên nhân đặc biệt nào đó.



Nghĩ đến đây, chàng rẽ ngang đáp xuống một góc tối, im lặng đứng quan sát bến thuyền.



Chỉ thấy trên bờ có đến hơn một trăm quan binh đang đứng, uy khí đằng đằng.



Lãng Phiên Vân không khỏi cười thầm, chỉ một câu nói chơi giữa chàng với Tả Thi, không ngờ lại dẫn đến tình cảnh này. Vốn định bí mật đột nhập lên thuyền, trộm hai vò rượu rồi lẳng lặng rút lui, không ngờ đêm qua vừa làm xong “minh tặc”, tối nay lại phải làm “ám tặc”. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định khi tới Kinh thành, thủ pháp trộm gà bắt chó của chàng sẽ cao đến tuyệt đỉnh!



Định xong chủ ý, Lãng Phiên Vân bẻ mấy cành cây, vặt bỏ hết lá, đi một đoạn xa xuống dưới hạ du mới lăng không vút lên như một con chim bay ra giữa sông, ném những đoạn cành cây liên tiếp rơi trên mặt nước, mượn lực lướt đến một vùng tối trên sông bên cạnh con thuyền.



Bên cạnh lâu thuyền là ba chiếc khoái thuyền nhỏ hơn, đèn đuốc sáng trưng, quan binh lớp lớp, trên lâu thuyền cũng lô nhô lính canh.



Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Lệnh Phương nhất định vừa nhận được tin có thích khách đang định ám hại mình, nếu không thì không có lý do gì mà lúc chiều còn đường đường lên lầu uống rượu, bây giờ lại bố trí canh phòng cẩn mật như vậy!



Cũng nên biết rằng, muốn ám sát Trần Lệnh Phương mà tiến hành trên sông chỉ là hạ sách, bởi vì lâu thuyền này vốn là chiến thuyền tối tân nhất của Đại Minh, tấn công hay phòng thủ đều thuận lợi. Cao thủ bình thường nếu ngang nhiên ra tay trên sông, e rằng chưa đến nơi đã bị đánh chìm rồi, võ công có cao đến mấy cũng không thể nào thi triển được, vì thế nhất định phải nhân cơ hội thuyền cập bờ mà ra tay thích sát.



Lãng Phiên Vân không khỏi lo lắng cho Trần Lệnh Phương, bởi linh tính nhanh nhạy đã khiến chàng cảm thấy đây nhất định là một đại âm mưu. Đối phương nếu động thủ, tất sẽ có đủ khả năng phá vỡ mọi phong tỏa để thực hiện ý đồ. Quan binh nhìn bề ngoài tuy có vẻ người đông thế mạnh, uy phong lẫm liệt, nhưng chỉ là một đám đê thủ non nớt, không thể ứng phó với cao nhân giang hồ. Nếu mục tiêu của thích khách chỉ là một mình Trần Lệnh Phương, sợ rằng đêm nay lão không tránh khỏi mất mạng.



Nghĩ đến đây, Lãng Phiên Vân vận một hơi chân khí, từ từ lặn xuống nước, bơi đến gần mũi thuyền.



Chàng dùng thiên nhĩ thính lắng nghe, chẳng mấy chốc đã nắm rõ tình hình, liền vận công dính chặt hai tay vào thân thuyền, từ dưới trườn như một con thạch sùng đến sát mũi thuyền.



Đạo tặc trong thiên hạ, ngoài Phạm Lương Cực ra, e là không một ai có thể dùng thân pháp cao minh thần không hay quỷ không biết như thế để đột nhập lên thuyền, vừa tránh được ánh đèn, lại vừa có thể mượn độ nghiêng của thân thuyền tránh được hết những con mắt soi mói của đám quan binh bên trên.



Lãng Phiên Vân không bất cẩn trèo lên sàn thuyền đang được canh gác nghiêm ngặt. Chàng áp vào mạn thuyền, vận công vào tai, nháy mắt đã nắm tình hình phòng thủ trên thuyền như trong lòng bàn tay.



Có tiếng bước chân của hai người lại gần, cùng nhau đi đến tận cùng mũi thuyền.



Cả hai cùng cất tiếng cười đắc ý, lát sau một người nói nhỏ: “Mặt quỷ của Trần lão thật lớn! Chỉ một câu nói, đám quan phủ ấy ngay cả tên tốt giữ nhà xí cũng điều đến đây bảo vệ cho lão ta”.



Người thứ hai thấp giọng: “Thật không hiểu thượng cấp tính toán gì, vừa muốn lão đại giết người, lại vừa tung tin cho họ phòng bị?”.



Người đầu tiên gạt đi: “Đừng nghĩ lung tung! Chỉ nhìn việc thượng cấp đã biết trước việc Trần Lệnh Phương được triệu lên kinh mà sắp xếp ba người chúng ta vào làm võ sư hộ viện cho lão là biết thượng cấp kế hoạch chu toàn, mỗi một bước đi đều có tính toán sâu xa, chúng ta cứ y kế hành sự là được”.



Tiếp đó lại cười nhạt: “Chỉ mấy tên tốt đen ấy, làm sao có thể ngăn cản nổi tám huynh đệ chúng ta!” Đoạn hai tên thay đổi chủ đề, chuyển sang bàn tán về khả năng trên giường của các kỹ nữ lầu xanh khắp dải Tô Hàng này, càng nói càng bẩn thỉu thô tục.



Lãng Phiên Vân đã hoàn toàn mất đi hứng thú trộm rượu, thầm nghĩ, nếu Trần Lệnh Phương bị giết, nhất định sẽ làm kinh động đến đại sự của Chu Nguyên Chương.



Chuyện này ắt có liên quan đến cuộc tranh giành quyền lực phức tạp ở Kinh thành, sóng gió gây nên sẽ không thể nào lường hết được.



Nghĩ xong chàng lại thầm than thở, nếu không phải Trần Lệnh Phương với chàng có mối giao tình tửu hữu bất chợt, chuyện tranh đấu quan trường này chàng thật không có chút hứng thú xen vào. Nhưng giờ đây chàng đã không thể không quản chuyện này, coi như là sự đền đáp cho mấy vò mỹ tửu!



Định rõ chủ ý, Lãng Phiên Vân nhanh như cắt đưa mắt nhìn lên, nhớ kỹ bộ dạng hai kẻ đó rồi mới nhẹ nhàng trườn đi, thân phận hai kẻ kia chàng đã có chút đoán biết.



Chỉ trong nháy mắt chàng đã chuyển qua mạn thuyền phía sát bờ.



Lãng Phiên Vân không chọn mạn thuyền giáp sông, bởi chàng nắm được tâm lý của đám quan binh. Ai cũng nghĩ rằng thích khách sẽ theo chỗ tối mà đột nhập nên sự canh gác dồn hết cả vào bên kia mạn thuyền, trái lại lính canh trên bờ chỉ đề phòng người từ trong bờ tiếp cận, không chút để ý đến mạn thuyền cạnh bờ.



Chàng nhô đầu lên quan sát boong thuyền. Chỉ thấy dưới ánh đèn sáng trưng, trước cửa vào khoang thuyền có bốn vệ binh và ba võ sư hộ viện đang thì thào nói chuyện.



Lãng Phiên Vân trườn lên boong nhẹ như một con lươn, cả người dính sát xuống sàn, nháy mắt đã biến mất trong một đống những thứ lặt vặt chất bên mạn thuyền.



Một võ sư hộ viện chừng như phát giác được sự bất thường, vội đưa mắt nhìn sang.



Lãng Phiên Vân đã không còn tung tích.



Đám quân binh hỗp hợp lại tiếp tục tán chuyện. Lãng Phiên Vân thoát được linh giác của gã võ sư nhưng vẫn không khỏi thoắt rùng mình. Người này võ công không hề tầm thường, nếu không có nguyên do đặc biệt thì tuyệt đối không thể khuất thân làm võ sư hộ viện!



Hai mắt người thường chỉ bao quát được một khoảng nhìn nhất định sang hai bên, những vật bên ngoài khoảng nhìn đó chỉ có thể cảm giác mà không thể thấy được. Cao thủ võ lâm thông qua rèn luyện khắc khổ, độ nhạy cảm đối với vùng ngoài thị giác còn gấp nhiều lần so với người thường. Góc độ mà Lãng Phiên Vân trườn ra chính là nhằm vào chỗ mà dư quang của mấy người kia không lia tới, nào ngờ võ sư đó vẫn động tâm mà nhìn sang! Võ công người này không thể dưới hàng cao thủ đệ nhất, chắc chắn chính là một nội gián mà hai kẻ khi nãy nhắc tới.



Tiếng bước chân đều đặn từ đuôi thuyền chợt vang lên, hẳn là đám vệ binh đang đi tuần theo định kỳ.



Lãng Phiên Vân lớn lên trên sông nước, hiểu biết về thuyền chẳng khác một thủy đạo đại sư. Không cần suy nghĩ, chàng lập tức dán người vào vách lâu leo lên tầng cao nhất của khoang thứ hai, chui nhanh vào một cửa sổ đang mở.



Trong phòng không người, đúng như chàng đã biết trước khi chui vào. Nhìn đồ vật bên trong và mùi hương dìu dịu thoảng lên mũi, Lãng Phiên Vân biết ngay đây là phòng của một nữ nhân, không biết là của thê thiếp hay nhi tử Trần Lệnh Phương?



Vệ binh lại diễu qua boong thuyền phía dưới. Cùng lúc đó, tiếng bước chân bên ngoài vang lên. Lãng Phiên Vân nghe thấy chỉ có một người đến, chàng bình tĩnh lạng sang nấp ngay bên cạnh cửa.



Cánh cửa mở ra, một cô nương xinh xắn thân hình thon nhỏ bước vào.



Lúc cô nương ấy đóng cửa, Lãng Phiên Vân lắc một cái đã ra phía sau lưng nàng.



Lúc nàng đóng cửa xong quay người lại thì Lãng Phiên Vân lại đã ở sau lưng cô gái rồi.



Dưới ánh sáng tù mù trong phòng, đừng nói một cô nương không biết võ công, cho dù là hảo thủ giang hồ, trừ phi võ công đạt tới trình độ ghi danh Hắc bảng, bằng không đừng mong phát hiện một chút dấu vết nào của Lãng Phiên Vân!



Cô gái thẫn thờ đi đến giữa căn phòng, lặng yên đứng trong bóng tối, vẻ đầy tâm sự chất chứa trong lòng. Không nói đến Lãng Phiên Vân, lúc ấy có lẽ cả người bình thường đứng sau nàng cũng không chút để tâm.



Lãng Phiên Vân đang định kéo cửa lách ra ngoài, bỗng cô gái bước lùi về phía sau.



Chàng chau mày, bất đắc dĩ cũng phải lùi theo, nếu không chắc chắn cả người cô gái sẽ ngã vào lòng chàng!



Thật không ngờ, cô nương đó cứ thế lùi mãi, xem ra chưa đụng vào tường thì quyết chưa dừng lại.



Lãng Phiên Vân lắc đầu kêu khổ, chỉ còn cách áp sát vào tường trượt lên, hai tay vận công treo mình lơ lửng trên nóc phòng, hai chân rụt lại co sát vào người.



Quả thực, đến tận khi lưng sát vào tường cô gái mới uể oải dừng bước.



Lãng Phiên Vân cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dung mạo thanh tú sáng sủa, thân hình đầy đặn hết sức gợi cảm, xem ra là thần thiếp của Trần Lệnh Phương, bất giác phải thầm khen lão già Trần Lệnh Phương này thật là có phúc.



Cô gái nhắm mắt, lông mi khẽ rung động, chợt hai giọt nước mắt long lanh chảy xuống, đôi vai thon run lên trong tiếng nấc nghẹn ngào.



Lãng Phiên Vân không khỏi chùng lòng thương cảm, có điều những chuyện thế này trong các gia tộc quan thần xảy ra như cơm bữa, ai có thể quản hết được đây?



Nhân lúc đối phương đang nhắm nghiền mắt, tinh thần ngập chìm trong bi thương, chàng lẳng lặng lui ra cạnh cửa, chú tâm lắng nghe rồi mở cửa lách ra ngoài hành lang.



Hai bên hành lang treo đầy những ngọn phong đăng, ánh sáng rõ như ban ngày.




“Két!” Một trong số hơn mười chiếc cửa đột nhiên bật mở, xem chừng người nào đó bên trong sắp sửa đi ra. Dưới ánh sáng này, ngay cả con ruồi cũng khó lẩn tránh nữa là một nam tử cao lớn như Lãng Phiên Vân.



Lãng Phiên Vân vẫn hết sức bình tĩnh, sau một thoáng định thần nghe ngóng liền bước nhanh lên hai bước, đẩy cánh cửa bên phải rồi lẻn ngay vào trong.



Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu mập mờ, một đứa trẻ đang ngủ ngon lành trong chiếc màn buông rủ trên giường, mặt hướng ra ngoài về phía Lãng Phiên Vân, mặt mũi trông rất trông minh dĩnh ngộ.



Lãng Phiên Vân không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Hậu bối của bậc quan thần thường là được nuông chiều chăm sóc chu đáo, đứa bé chịu ngủ một mình thế này thật là ít thấy, chỉ ở điểm này cũng chứng tỏ cậu con trai kia có gì đó rất đặc biệt.



Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân lạp xạp, rồi giọng một nữ nhân chanh chua vang lên: “Lần này thì con hồ li ấy khổ rồi, để xem lão gia còn bênh che nó nữa không?’



Một giọng nữ khác hừ nhẹ: “Ngã sứt chân thì có gì ghê gớm chứ, nó lại cứ muốn giúp người ta băng bó! Hẳn là trong lòng động xuân tình, muốn đụng chạm đàn ông khác rồi”.



Tiếng bước chân xa dần, liền đó là tiếng đóng cửa, ngoài hành lanh trở lại yên tĩnh.



Lãng Phiên Vân vừa nghe đã đoán ra được sự tình, nữ nhân khóc trong phòng khi nãy hẳn là đang được Trần Lệnh Phương sủng ái, vì thế nên bị các thê thiếp khác đố kị.



Trong lòng chàng chợt dâng lên chút thương cảm bởi trực giác cho chàng biết cô gái ấy là người hiền lành tốt bụng, nhưng có biết thế thì chàng cũng làm gì được đây?



Trong màn bỗng thoáng lấp lóe ánh sáng, Lãng Phiên Vân biết đó là mục quang khi mắt mở ra, thầm thốt lên không ổn, vội vàng lướt nhanh lại, vén màn lên, đưa tay bịt miệng đứa bé vừa tỉnh dậy.



Đứa bé giãy lên mấy cái, biết không thể cự lại được Lãng Phiên Vân, liền ngồi yên trở lại, hai con mắt tròn xoe nhìn chàng.



Lãng Phiên Vân cất giọng dịu dàng: “Ta là bằng hữu của cha cháu, lần này đến đây là để giúp mọi người trên thuyền, cháu tin ta không?”.



Đứa bé ngây người ra nhìn chàng, không biết là có tin hay không.



Trong mắt Lãng Phiên Vân ánh lên vẻ trìu mến, mỉm cười nói: “Ta bỏ tay ra, cháu có kêu không?”.



Đứa bé lập tức lắc đầu.



Lãng Phiên Vân gật đầu hài lòng, đoạn buông tay ra. Đứa bé hít liền mấy hơi, khẽ nói: “Cháu biết thúc thúc không phải là người xấu!”.



Lần này đến lượt Lãng Phiên Vân cảm thấy kỳ lạ. Thằng bé xem chừng chưa quá mười tuổi, vì sao lại có nhãn lực cao minh như thế, bèn hỏi: “Cháu dựa vào đâu mà biết như vậy?”.



Đứa bé cất giọng ngây thơ: “Tay thúc lúc bịt miệng cháu dùng lực vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, giống hệt như lúc cháu vui đùa cùng Tiểu Cúc tỉ mấy người. Huống hồ nếu thúc muốn hại cháu thì dễ như trở bàn tay, đâu cần phải nói với cháu như vậy?”.



Lãng Phiên Vân hết sức kinh ngạc, đang định đáp lại thì đôi tai nhạy bén nghe được giọng nữ ở phòng bên: “Lão gia! Chiêu Hà xuất thân từ đâu, trong lòng chúng ta đều rõ cả. Ông còn không nghiêm ngặt quản giáo ả, sau này ả mà làm ra những chuyện bại hoại gia phong, tôi xem lúc ấy ông giấu mặt vào đâu!”.



Giọng Trần Lệnh Phương vang lên: “Ai! Nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Mọi chuyện trong nhà đều do bà làm chủ. Bà thấy Chiêu Hà làm sai chuyện gì thì cứ nói thẳng với cô ấy, chứ đừng ngày nào cũng đến làm phiền ta! Sống ở nhà mà không ngày nào được yên ổn, thật chẳng còn ra thể thống gì nữa!”.



Trần phu nhân làu bàu: “Ả tiện nhân phóng đãng này nhất định là hồ li đầu thai rồi! Mỗi lần tôi mắng ả xong, nếu không phải là vô cớ trượt ngã thì cũng bị cái gì đó ném vào đầu, lão gia ông tự đi mà quản lý ả”.



Lần này đến cả người tài trí như Lãng Phiên Vân cũng không thể hiểu ra cơn cớ bên trong, bởi chàng làm sao biết được Phạm Lương Cực đã ngầm giở trò quỷ!



Trần phu nhân vẫn không ngớt nói đi nói lại đủ mọi chuyện không hay không phải của Chiêu Hà.



Lãng Phiên Vân xoa đầu Trần tiểu công tử, xác định vị trí của Trần Lệnh Phương tại phòng bên, đoạn vận công truyền giọng qua: “Trần lão, ta là Lãng Phiên Vân, không nên hoảng hốt!”



Trần tiểu công tử mắt trợn tròn lên, ngây người ra nhìn Lãng Phiên Vân.



Lãng Phiên Vân biết cậu bé kinh ngạc bởi thuật truyền âm của mình, bèn đưa tay giữ trên ngực cậu ta, tiếp tục truyền âm qua phòng bên cạnh: “Bây giờ ta đang ở trong phòng của quý công tử, ông viện một cớ qua đây, đừng làm kinh động bất cứ một ai!”.



Nói rồi mỉm cười với Trần tiểu công tử: “Cháu tên gì? Năm nay mấy tuổi rồi?”.



Đứa bé vui vẻ đáp lại: “Cháu là Trần Niệm Hiểu, năm nay mười một tuổi”. đoạn lại tròn xoe mắt nhìn chàng không chớp: “Vì sao cách một bức tường, thúc vẫn cứ mấp máy miệng mà lại không phát ra một âm thanh nào cả?”.



Lãng Phiên Vân đang định giải thích thì Trần Lệnh Phương đẩy cửa bước vào.



Lãng Phiên Vân đứng dậy, nói ngay: “Những lời khách khí nên bỏ qua đi, ta đến đây vốn định vay ngài mấy vò rượu để uống, song lại khám phá ra một âm mưu thích sát nhằm vào ngài”.



Trần Niệm Hiểu nhảy tót từ trên giường xuống, sà ngay vào lòng cha.



Trần Lệnh Phương xoa đầu quý tử, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi, đoạn nói: “Hôm qua sau khi Trần mỗ chia tay Lãng huynh thì nhận được tin tức từ Kinh thành. Có một thế lực đối địch biết ta vào kinh nhậm chức, toan bất chấp tất cả hòng ngăn cản ta thượng kinh nên đã phái sát thủ xuôi nam hành thích ta. Tuy nhiên, Trần mỗ một khi đã biết âm mưu này của chúng, quyết không để cho chúng được dễ dàng đâu”.



Lãng Phiên Vân lắc đầu than: “Trần huynh đã trúng kế rồi! Hư hư thực thực, nếu ta không nhầm, đây ắt là kế giá họa Giang Đông nhằm vào phe mà ngoài mặt không muốn ngài nhậm chức vị này nhất”.



Trần Lệnh Phương ngây người ra, lắc đầu: “Trước mặt Hoàng thượng, người ra sức tranh giành chức vị quan trọng này cho ta chính là đương kim Cẩm y vệ Đại thống lãnh Lăng Nghiêm. Lợi ích của Đại thống lãnh và ta là một, không có lý do nào...”.



Lãng Phiên Vân trầm giọng: “Trần huynh nghe qua mưu chước dùng cá nhỏ câu cá lớn chưa?”.



Trần Lệnh Phương ngạc nhiên, đang định trả lời, bỗng trên bờ truyền đến những âm thanh huyên náo.



Lãng Phiên Vân lạng người đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai nhà dân trên bờ lửa cháy ngùn ngụt, đang nhanh chóng lan ra. Chỉ cần nhìn thế lửa vừa mạnh vừa đột ngột là biết ngay đám cháy này có sự bất thường.



Trần Lệnh Phương ôm nhi tử đến bên cửa sổ. Đã có Lãng Phiên Vân bên cạnh, trừ phi người đến là Bàng Ban, bằng không lo lắng một chút cũng là thừa!



Quan binh canh gác tuy đang có trọng nhiệm trên người, song cũng không thể thấy chết mà không cứu, vội cắt một nửa nhân số đi cứu hỏa, những người còn lại đều tuốt binh khí, canh giữ nghiêm ngặt suốt dọc dải bến sông gần với lâu thuyền.



“Rầm!” Cửa bật tung ra, một võ sư hộ viện đang bị Lãng Phiên Vân nghi ngờ thò đầu vào, nói nhanh: “Hạ nhân Dương Vũ! Lão gia và công tử lập tức xuống phòng lớn khoang dưới, tập trung ở đó để chúng thuộc hạ toàn lực bảo vệ!”.



Trần Lệnh Phương hỏi: “Thế còn phu nhân, tiểu thư, các người đó đâu rồi?”.



Dương Vũ đáp: “Chúng tiểu nhân đang hộ tống họ xuống dưới. Lão gia, mời!”.



Trần Lệnh Phương đang kỳ lạ vì sao võ sư này không nhắc gì đến Lãng Phiên Vân, bèn quay đầu lại nhìn xung quanh.



Lãng Phiên Vân đã không còn tung tích.



Dương Vũ luôn miệng thúc giục. Trần Lệnh Phương đang do dự, giọng Lãng Phiên Vân lại vang lên trong tai: “Trần lão cứ bình tâm đi theo hắn, nhớ nhắc công tử không được kể về ta cho bất cứ ai!”.



Trần Lệnh Phương y lời bước ra ngoài cửa, giọng Lãng Phiên Vân lại một lần nữa vang lên: “Tên Dương Vũ này là nội gián, nhưng Trần lão cứ yên tâm. Thuyền còn chưa rời bờ, bọn chúng sẽ không động thủ”.



Tim Trần Lệnh Phương không khỏi đập lên thình thịch, đi theo Dương Vũ hòa vào đám gia nhân đang hốt hoảng kinh hãi, tới cầu thang dẫn xuống tầng dưới.



Hai gia đinh đi đến bế lấy Trần Niệm Hiểu.



Trần phu nhân được nữ tì dìu hai bên, run cầm cập từ trong phòng bước ra. Bà ta phải kém Trần Lệnh Phương đến hơn mười tuổi, cũng có thể coi được là mỹ nhân, vừa trông thấy Trần Lệnh Phương, nước mắt đã ròng ròng, nấc nghẹn: “Lão gia! Quan trọng nhất là bảo vệ Hiểu nhi!”.



Đội trưởng Hộ viện ban Tạ Thức đã theo Trần Lệnh Phương gần hai mươi năm cũng biết sự việc nghiêm trọng, liền đi đến bên cạnh Trần Lệnh Phương nói lớn: “Phu nhân yên tâm, trừ phi bọn chúng giết tiểu nhân trước, bằng không đừng hòng đụng đến một sợi tóc của Thiếu gia”.



Dương Vũ quay người nhìn Tạ Thức vẻ bỡn cợt, miệng lại nhanh nhảu: “Phu nhân yên tâm, có bọn tiểu nhân ở đây, đảm bảo bọn tặc tử hết đất dụng võ!”.



Trần Lệnh Phương mặt hơi sầm xuống. Sau khi được Lãng Phiên Vân nhắc nhở, những biểu hiện của Dương Vũ đã không qua nổi mắt lão, kẻ này thật quả là có vấn đề!



Bỗng mắt Dương Vũ lóe lên, hau háu nhìn về phía sau Trần Lệnh Phương, thì ra Chiêu Hà đã đến sau lưng lão, khẽ quan tâm nói: “Lão gia, đi cẩn thận!”.



Trong tiếng ồn ào kinh hãi, Trần Lệnh Phương và đám người nhà chen lấn như chạy nạn kéo xuống khoang chính tầng dưới, cũng là đại sảnh dùng để tiếp khách trên thuyền. Bốn phía trong phòng đặt đầy những ghế, trên tường treo mấy bức thư họa, chính giữa trải một tấm thảm đỏ Ba Tư. Căn phòng đường hoàng lộng lẫy ấy, giờ lại trở thành nơi lánh nạn cho hơn năm mươi người nhà họ Trần.



Theo lẽ tự nhiên, chúng nhân ai nấy đều cố chen lấn vào chỗ cách xa cửa nhất, tình hình vốn đã hỗn loạn lại càng thêm nhốn nhấo, mấy tì thiếp bé gan còn sợ đến mức khóc lên rưng rức.



Trần Lệnh Phương đương nhiên phải nắm lấy quyền định đoạt, bèn lệnh cho nữ tì đỡ Trần phu nhân, Niệm Hiểu và hai ái thiếp gồm cả Chiêu Hà ngồi xuống ghế dựa sát vào tường, đoạn nói với Tạ Thức: “Ngươi và Bạch Khai, Tích Chính, Hoàng Tư Hùng, Tào Phong, Sử Lý năm người canh giữ trong khoang, ba người còn lại gác ngoài cửa cho ta!”.



Ngoài Tạ Thức, bốn người mà Trần Lệnh Phương nhắc đến đều là võ sĩ hộ viện đã theo lão nhiều năm, có thể tuyệt đối tin tưởng. Trần Lệnh Phương thật không hổ là nhân vật quan quyền lão luyện!



Dương Vũ ngạc nhiên: “Lão gia!”.



Tạ Thức vốn không ưa gì đám võ sư mới đến, lập tức cao giọng quát: “Lão gia đã dặn, còn không theo lệnh mà làm?”.



Mục quang trong mắt Dương Vũ lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt, gắng không để lộ địch ý, ra hiệu cho hai đồng đảng của mình lững thững bước ra ngoài.



Tạ Thức đi theo ra đóng cửa lại, đang định cài then lên thì Trần Lệnh phương nói: “Không cần!” Họ Tạ nghĩ cũng thấy đúng là thừa. Nếu thật sự có cao thủ đến, cánh cửa này quả chẳng đáng một đòn!



Bất giác trong lòng hắn không khỏi thầm khâm phục Trần Lệnh Phương, trong hoàn cảnh thế này mà vẫn giữ được điềm tĩnh.



Trần Lệnh Phương đảo mắt nhìn qua một lượt đám người trong nhà, bỗng hào khí nổi lên, đi đến giữa phòng, lớn tiếng: “Mang ghế lại đây!”



Hơn năm mươi người ai nấy đều ngây ra, tròn mắt im bặt. Tạ Thức lên tiếng khuyên can: “Lão gia!”



Trần Lệnh phương chỉ chuyên chú học văn, chưa từng luyện qua võ nghệ, nhưng trong thâm tâm lại rất ngưỡng mộ cuộc sống phiêu bạt chân trời góc bể của các nhân vật võ lâm, rất thích kết giao với các anh hùng hảo hán, thầm nghĩ lần này có Lãng Phiên Vân phía sau giúp sức, tại sao lại không thử ngạo thế một phen? Bèn dằn giọng: “Lão phu tất có chủ trương, mang ghế đến đây!”.



Đám võ sư hộ viện bất đắc dĩ khiêng một chiếc ghế thái sư ra, theo lệnh Trần Lệnh Phương đặt xuống giữa phòng.



Trần Lệnh Phương oai hùng ngồi xuống. Trần Niệm Hiểu bên cạnh Trần Phu nhân cũng chợt reo to, nhảy tót lên lao thẳng về phía cha, không chút để ý đến vẻ hốt hoảng của Trần phu nhân. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Trần Lệnh Phương cười ha hả: “Cứ để nó đến!” Trần Niệm Hiểu chen lấn qua đám gia đinh tì nữ, leo lên ngồi lên đầu gối Trần Lệnh Phương, nói to: “Niệm Hiểu cũng muốn cùng cha, ở phía trước đối phó với thích khách!”.



Trần Lệnh Phương cười lớn, nhớ đến lời Lãng Phiên Vân khi nãy, bèn quay lại nói với đám gia nhân: “Hãy đứng cho vững, lát nữa thuyền rời bờ chắc chắn sẽ xảy ra va đập”.



Chúng nhân càng không hiểu ra sao, thuyền đang đậu bến, tại sao lại vô cớ rời bờ?



Trừ phi thích khách đã đột nhập khống chế người lái thuyền, thế nhưng tình hình xem ra vẫn bình thường, ngoài những tiếng la hét truyền đến từ hai đám cháy trên kia.



Ý nghĩ còn chưa dứt, bỗng thân thuyền rung lên dữ dội. Những người đang đứng có đến một nửa là ngã nhào xuống sàn, lăn lộn tứ phía.



Hơn năm mươi cái miệng cùng kêu gào inh ỏi, đám võ sư hộ viện cũng luống cuống cả chân tay. Tạ Thức sắc mặt đại biến, hét lên: “Thuyền đang rung!” đoạn định lao ra ngoài cửa xem xét tình hình.



Trần Lệnh Phương ôm chặt con trai, ngồi vững trên ghế, quát: “Không cần ra ngoài, ở lại đây!” Khi ấy, phàm là những người chưa sợ đến mất trí đều thấy là thuyền đang xuôi xuống hạ du, cũng biết là thích khách đã lên được trên thuyền. Những người khóc được càng khóc dữ hơn, số còn lại mặt cắt không còn giọt máu.



Trần Lệnh Phương quát: “Câm hết cả đi cho ta! Ai bò dậy được thì bò dậy, không bò dậy được thì để người khác đỡ dậy!”



Sau “hiệu lệnh” có một không hai ấy, đám người mếu máo cố gượng đứng dậy, chen chúc thành một khối sau lưng lão, chẳng khác nào bầy dê đang chờ bị giết thịt.



Năm võ sư hộ viện dàn hàng ngang chặn trước cửa, binh khí trong tay tua tủa nhưng mặt cũng đã trắng bệch.



Tiếng binh khí va chạm rộ lên ngoài khoang thuyền, tiếp đó là những tiếng “ùm ùm” không ngớt, không ít người đã bị ép nhảy xuống sông.




Trong khoang, tiếng la hét lắng đi được một lát, dần dần lại càng rộn lên hoảng loạn!



Trần Lệnh Phương đang định quát im, bỗng ngạc nhiên thấy sau lưng tự nhiên lặng yên phăng phắc, cả đám hộ viện đứng giáp với địch nhân nhất cũng phải thấy lạ mà quay đầu lại. Cả năm người đều toàn thân rung lên, sắc mặt tái mét nhìn về phía sau Trần Lệnh Phương.



Trần Niệm Hiểu còn nhanh hơn cha một chút, quay phắt lại nhìn ra sau ghế, liền mừng rỡ reo lên: “Thúc thúc đến rồi!”.



Năm võ sư tái mặt, động thân định xông tới.



Trần Lệnh Phương kịp thời quát thuộc hạ dừng lại, đoạn cười lớn: “Lão phu còn đang lo không biết huynh đã đi đâu!” Lão vật lộn nhiều năm trong quan trường, khôn ngoan đã thành tinh, đến lúc này vẫn cẩn thận không nói ra tên Lãng Phiên Vân.



Lãng Phiên Vân đứng thẳng phía sau ghế, đưa tay xoa đầu Trần Niệm Hiểu, mỉm cười: “Đã phiền Trần huynh phải lo lắng rồi! Ta nhân lúc thuyền rời bờ đã đi báo cho mấy bằng hữu, để họ theo đến rèn luyện một chút”. Đoạn cười ha hả: “Trần huynh thật là có hào khí!”.



Trần Lệnh Phương cười to khoái chí: “Hào khí của lão phu là do nhân huynh ban cho đó. Người đâu, lấy Tiêu hương phiêu ra đây! Tình này cảnh này, làm sao lại có thể không rót rượu tiếp khách chứ?”.



Chúng nhân không ai không thập phần ngạc nhiên, chỉ cảm thấy đêm nay Trần Lệnh Phương thật cao thâm khó đoán, hành sự đã không giống ai, nay lại bỗng dưng mọc ở đâu ra một nhân vật thần bí nữa. Trong khoang thuyền tất cả các cửa đã đóng kín, chỉ một thoáng hoa mắt, một hán tử cao to sừng sững như núi đã đứng sau ghế của Trần Lệnh Phương, khiến cho người ta nhìn mà không dám tin lại là chuyện thật!



Gịong của Chiêu Hà ở bên cạnh Trần Lệnh Phương vang lên: “Lão gia, rượu đến rồi!”.



Lãng Phiên Vân thoáng nhìn qua mỹ nữ, nghĩ đến bộ dạng khổ não nước mắt ròng ròng của nàng mấy khắc trước đây, trong lòng cảm động, đưa tay nhẹ đón vò rượu, dịu dàng nói một tiếng đa tạ.



Bên ngoài khoang thuyền bỗng trở nên im lặng lạ thường.



Trần Lệnh Phương ngây ra, nói nhỏ: “Tất cả quan binh đều bị bọn chúng thanh toán rồi ư?”.



Lãng Phiên Vân bình thản: “Bọn chúng không giết, chỉ là ép họ nhảy xuống nước, nếu không ta cũng không vào đây sớm như vậy”.



Đoạn chàng lại cười ha hả: “Lát nữa thích khách xông vào, Trần huynh xem nên dạy cho chúng bài học như thế nào?”



Trước con mắt sững sờ của Chiêu Hà và hơn năm mươi người trong khoang, Lãng Phiên Vân lười nhác dựa lưng vào thành ghế, trượt ngồi xuống sàn, chọc thủng nắp vò rượu, “ừng ực” uống liền mấy ngụm.



Trần Lệnh Phương cho năm hộ viện lui sang hai bên, xếp thành một hàng ngang với lão, đoạn nhìn xung quanh, ưỡn ngực nói: “Lát nữa bọn tặc tử mà xông vào, các người tuyệt đối không được la hét om sòm, làm hỏng gia uy nhà ta!”.



Chưa dứt lời, một loạt những tiếng ầm ầm bên mạn thuyền đã vang lên. Chúng nhân chưa kịp đề phòng, đến hơn một nửa lại hoảng loạn la hét ầm ỹ.



Mưa bắt đầu rơi ào ào xuống sàn thuyền, khiến tòa lâu thuyền càng lắc mạnh hơn.



Lãng Phiên Vân vẫn ngồi tựa vào chân ghế dưới sàn, cất giọng hài hước: “Đó là tiếng sấm, không phải tiếng phá cửa, tạm thời không tính!”.



Chiêu Hà không kìm được bật cười khúc khích, đảo mắt nhìn quanh thấy ai cũng đứng ngây ngây như đang chờ đợi ngày tận thế, vội vàng che miệng lại.



“Rầm!” cánh cửa rốt cuộc cũng bật ra.



Trong khoang lần này đúng là im phăng phắc, hoàn toàn không phải vì đột nhiên trở nên to gan lớn mật, mà là vì đã sợ đến mức miệng cứng hết lại.



Dương Vũ loạng choạng xộc vào, lắp bắp: “Lão gia, không ổn rồi!”.



Trần Lệnh Phương quát lớn: “Không được lại đây!”



Dương Vũ ngạc nhiên nhìn quanh, khi ấy mới phát hiện ra Trần Lệnh Phương nho nhã yếu đuối lại vẫn điềm đạm ngồi vững trên ghế, trong lòng ôm ái tử, bộ dạng không mảy may sợ hãi. Ánh mắt hắn lập tức lia nhanh qua đám võ sư hộ viện, đếm không thấy thừa một ai, trong lòng dần định thần lại.



Trần Lệnh Phương bình thản: “Gọi đồng đảng của ngươi vào đây, để tiện cho lão phu xử lí một thể!”.



Tiếng cười lớn từ ngoài cửa truyền vào, một trung niên nhân thân hình gầy gò, tay phe phẩy chiếc quạt đồng, cố ý ra vẻ thong dong bước tới, cười khanh khách với Dương Vũ: “Tứ đệ đã quá sơ ý rồi, thế nào mà để Trần lão nhìn ra thân phận?” Đoạn nhếch mắt nhìn sang Chiêu Hà rồi mới vòng tay thi lễ với Trần Lệnh Phương: “Sơn dã tiểu dân bái kiến Trần đại nhân, nghe nói Đại nhân có một mỹ thiếp, không biết sau khi ngài quy tiên có thể cho mượn vui vẻ với mấy huynh đệ chúng ta vài đêm không?”.



Đám võ sư hộ viện phẫn nộ ầm ầm quát tháo. Trần Lệnh Phương giơ tay ra hiệu dừng lại, lắng nghe truyền âm của Lãng Phiên Vân, đoạn ngửa mặt cười vang: “Lão phu cứ tưởng thần thánh phương nào, té ra là Bát quỷ Tô Hàng. Làm sao các người lại xuống cấp như vậy, khuất thân đi làm chó săn cho Lăng Nghiêm?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Lần này đến lượt trung niên nhân kinh ngạc biến sắc.



Bát quỷ được chọn thi hành nhiệm vụ này, chủ yếu là bởi từ trước đến giờ chúng chỉ hoạt động ở Tô Hàng, hành tung lại luôn luôn thần bí, không sợ bị vạch trần thân phận, nào ngờ vừa ló mặt ra đã bị Trần lão gọi rõ tên tuổi, lại còn chỉ rõ kẻ sai khiến đằng sau, nỗi kinh hãi ấy quả không cần nói cũng biết!



Trông thần sắc ngây ngô của lão Đại, Trần Lệnh Phương thật muốn phá ra cười, song phải bấm bụng cố nén lại.



Tạ Thức cùng mấy võ sư hộ viện sắc mặt đại biến. Cả năm đều xuất thân giang hồ, đương nhiên hiểu rõ xú danh và thủ đoạn thâm độc của Bát quỷ Tô Hàng này.



Trần Niệm Hiểu ngây thơ hỏi Trần Lệnh Phương: “Cha! Bọn họ rõ ràng là người, vì sao lại bị gọi là quỷ vậy?”.



Dương Vũ nghiến răng: “Tiểu quỷ! Chờ lát nữa ngươi sẽ biết ngay!”.



Một hán tử to cao, da đen như sắt nguội bước vào, ngạc nhiên hỏi: “Lão Đại, lão Tứ, vì sao các người còn chưa ra tay? Thượng cấp chẳng đã dặn là giải quyết nhanh gọn sao?”.



Nhân ảnh thứ tư thoáng hiện, hóa ra là một gã lùn, không nói một câu, thanh trường đao trong tay hóa thành một dải cầu vồng sáng quắc nhằm Trần Lệnh Phương bổ tới.



Tạ Thức mấy người kinh hãi, đang định thí mạng xông lên, bỗng trong tai truyền đến giọng Lãng Phiên Vân: “Đứng yên!”



Năm người còn đang ngây ngẩn, chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra.



“Keng!” Dải cầu vồng chỉ còn lại là một nửa thanh trường đao ngắn ngủn, lơ lửng trên đầu cha con Trần gia cách chừng một thước.



“Bụp!” Trần Niệm Hiểu ngồi trên gối cha, cùi trỏ bỗng nhiên nóng ran, nắm tay nhỏ nhắn bất giác tung ra một quyền, đúng vào giữa ngực gã lùn. Thân hình to như trái núi lảo đảo lùi mạnh về sau, “rầm!”một cái ngã nhào xuống sàn. Tim vẫn phập phù đập, song cả người đã cứng ngắc vì huyệt đạo bị điểm.



Ba tên còn lại nhìn nhau ngây người, chẳng lẽ thằng nhóc ấy lại là đại cao thủ, vừa tay không chấn gãy lưỡi đao, vừa phát ra chân khí thượng thừa đánh vào tuyệt mạch lão Bát, khống chế huyệt đạo của hắn?



Trần Niệm Hiểu reo lên: “Cha, con đánh ngã hắn rồi!”.



Trần Lệnh Phương hào khí bùng lên, cười lớn: “Con ngoan, con đã được hai thành chân truyền của ta, muốn đánh ngã tên quỷ lùn này đương nhiên là không phí chút sức thổi bụi!”



Người trên kẻ dưới Trần gia cũng đều tròn mắt kinh ngạc, song đều ngầm biết Lãng Phiên Vân đã giở trò quỷ, tinh thần phấn chấn lại chút ít.



Tam quỷ sáu con mắt đảo đi đảo lại liên tục, vừa nghi ngờ vừa thập phần kinh hãi.



Lão Đại nháy mắt ra hiệu cho nhị quỷ hai bên, Dương Vũ và gã da đen kia cùng hét lớn, một côn một rìu nhằm hai bên trái phải Trần Lệnh Phương công đến. Cùng lúc chiếc quạt trong tay lão phất lên thi triển thủ pháp độc môn, một chiếc nan đồng phóng ra nhằm thẳng lồng ngực Niệm Hiểu lao tới như tia chớp.



Chúng nhân lại kinh hãi hét ầm lên. Tam quỷ hợp công, khí thế như bài sơn đảo hải, một mình hán tử ngật ngưỡng kia liệu có chống đỡ nổi? Trước mắt cha con Trần gia thoáng chốc đã rợp bóng côn quang rìu ảnh, hàn khí rát bỏng trên mặt, cả người không khỏi lịm đi vì sợ hãi.



Trong lúc còn đang ngây ngất, bỗng Trần Lệnh Phương phát hiện trên tay xuất hiện một vò rượu. Chưa kịp định thần, hai tửu tiễn đã từ trong vò phóng ra, trong nháy mắt bắn đúng vào mặt Dương Vũ và gã da đen, cùng lúc đó cùi trỏ của Trần Niệm Hiểu lại lần nữa nóng ran, cánh tay bất chợt vung lên, chiếc nan quạt đồng như chạm phải bức tường thành đột nhiên quằn lại, rơi cạch xuống sàn.



Dương Vũ và gã đen như nhọ nồi kia một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, cùng bắn tung về phía sau, ngã ngửa bên cạnh gã lùn, huyệt đạo cũng đã bị khống chế.



Cả ba tên nằm song song trên thảm, đều tăm tắp như cố tình diễn trò!



Lão Đại sắc mặt bắt đầu tái mét, hét lên: “Kẻ nào đang giở trò quỷ?”.



Cuối cùng hắn cũng nhận ra quái sự.



Trần Lệnh Phương vỗ tay, cười lớn: “Nói hay lắm! Ngươi là Đại quỷ, đùa với ngươi chính là giở trò quỷ rồi!”



Lão Đại một đời chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, tứ quỷ vào phòng thì cả tam quỷ đều đã nằm chỏng gọng, thậm chí còn không biết vì sao.



Máu nóng trong người hắn sôi lên, liền chúm môi huýt một tiếng chói tai gọi tứ quỷ còn lại xông vào.



Bên ngoài không ngờ lại lặng thinh.



Lãng Phiên Vân khẽ vươn vai, chợt thấy Chiêu Hà đứng bên cạnh đang cúi đầu chăm chú nhìn mình hiếu kỳ. Chàng mỉm cười nhìn lại, Chiêu Hà hốt hoảng rời ánh mắt sang chỗ khác.



Khi ấy chàng mới thong dong đứng dậy, nói với lão Đại: “Không phải la hét làm gì, huynh đệ của ngươi giữ mình còn không xong, lấy đâu ra hơi sức mà để ý đến ngươi!”.



Hóa ra Lãng Phiên Vân đã dùng thủ pháp độc môn báo cho các huynh đệ Nộ Giao Bang trên thuyền. Mười hai huynh đệ đến cùng Phạm Báo lần này đều là những hảo thủ ưu tú nhất của Nộ Giao Bang trong vùng, đối phó với mấy tên tiểu tặc này đúng là dễ như trở bàn tay.



Lão Đại biết tình thế không ổn, hét lên một tiếng điên cuồng, quạt trong tay vung lên, nan quạt hóa thành mười mấy mũi tên mù mịt lao về đám người nhà Trần lão.



Lãng Phiên Vân hừ lên một tiếng, lắc người chắn ngang, hai tay như đôi hồ điệp bay lượn trong không trung, thân hình chao lượn như ma ảnh, mười mấy nan quạt chớp mắt nằm gọn trong tay chàng.



Khi ấy lão Đại đã chạy đến trước cửa, chuẩn bị thoát ra ngoài.



Lãng Phiên Vân cười lạnh: “Trả nan quạt lại cho ngươi!” Không ai kịp thấy chàng động tay, mười mấy nan quạt bay vèo về phía Đại quỷ, tốc độ nhanh bằng cả chục lần lúc từ quạt phóng ra.



Lão Đại toàn thân run bắn, mắt đờ ra như không dám tin, nhìn đám nan quạt cắm vào cả mười mấy huyệt đạo trên người. Tấm thân gầy gò ngã bật ngửa, một nửa bên trong, nửa kia thò ra ngoài cửa, thật nhìn mà không thể nhịn cười.



Lãng Phiên Vân quay đầu nói với Trần Lệnh Phương: “Nếu không mau chóng bày tiệc rượu, có người sắp không chịu nổi nữa rồi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện