Sau hôm ấy, Giang Tấn lại xuất hiện thêm vài lần nữa và đều cùng Liễu Nhu Nhu làm chuyện đó.
Tường cách âm của tiệm bán hoa vẫn không thể ngăn được tiếng rên rỉ khó kìm lòng nổi của cô nàng.
Mỗi lần Triệu Phùng Thanh ngồi dưới lầu nghe thì đều ngủ gật.
Nơi này chắc chỉ là một trong rất nhiều kim ốc của Giang Tấn, tuy nhiên trông cặp đôi nam nữ này có vẻ hơi lạ.
Mỗi lần xong chuyện, cứ khi Triệu Phùng Thanh nhàm chán nhìn lung tung thì lại chạm mắt với Giang Tấn. Không biết hắn đã nhìn cô bao lâu rồi.
Mà bên phía Liễu Nhu Nhu, ngoại trừ những lúc Giang Tấn xuất hiện, cô ta sẽ thể hiện mình rất lưu luyến hắn không muốn rời, thì những thời gian còn lại thái độ cô nàng rất bình tĩnh. Giang Tấn không đến, dường như cô ta càng tự do hơn.
Có đôi khi Triệu Phùng Thanh sẽ cảm khái, năm tháng quả là một nồi cám heo. Cậu thiếu niên đoan chính tuyệt thế ngày nào giờ đã được nuôi lớn thành kẻ mặt người dạ thú. Tiếc cho cái lần cô gặp hắn ở hôm xem mặt, còn mừng thầm vì hắn vẫn là chàng trai lạnh lùng như xưa. Nhưng khi đã nhìn thấu hắn thì cô mới nhận ra, người con trai mình từng mê mẩn ấy đã sớm chết trong dòng chảy của thời gian lâu rồi.
Một ngày nào đó, khi Giang Tấn xuất hiện trước cửa tiệm bán hoa thì quay sang hỏi Liễu Nhu Nhu tên của cô. Sau đó hắn quay người liền quên luôn.
Lần sau hắn lại hỏi tên cô, ngay cả Liễu Nhu Nhu cũng có chút không đành lòng, “Giang, nếu không em làm danh thiếp cho chị Triệu nhé, chỉ như vậy anh mới nhớ được tên chị ấy.”
Triệu Phùng Thanh ngồi bên cạnh bật cười. Cô và hắn chẳng có quan hệ thì cần gì phải nhớ nhau. Trong mắt hắn cô chẳng qua chỉ là kẻ kỳ đà trốn trong góc tường nghe trộm.
Cô vốn không nói chuyện cùng hắn. Thỉnh thoảng khi thấy hắn nhìn mình với ánh mắt chế nhạo, thì cô cũng chẳng chút ngần ngại mà nở nụ cười với hai chiếc má núm tươi như hoa.
Công việc ở tiệm bán hoa coi như cũng nhàn hạ, chỉ là tiền lương thật sự rất thấp.
Sau khi Triệu Phùng Thanh nhận được tháng lương đầu tiên, cô hẹn Nhiêu Tử ra ngoài uống rượu.
Trong số các bạn học thời trung học, nay chỉ còn cô và Nhiêu Tử là ở lại thành phố S.
Đại Hồ chạy sang thành phố bên làm cảnh sát, giờ trông khác hoàn toàn so với thời trung học.
Còn Tương Phù Lị và Viên Táo đi du học bốn năm rồi chia tay cuộc tình.
Ban đầu Viên Táo cũng trở lại thành phố S, nhưng chẳng liên hệ với bất cứ người bạn nào. Không lâu sau, cậu ta cũng theo bà nội Viên trở về quê nhà.
Ngoại trừ hai người trong cuộc thì không ai biết nguyên nhân chia tay là gì. Tương Phù Lị là một cô nàng ngang bướng, cô tuyên bố sẽ nguyền rủa Viên Táo cả đời này không được hạnh phúc.
Thế nhưng Triệu Phùng Thanh hiểu, trong lòng Tương Phù Lị vẫn không thể quên được Viên Táo.
Sau này Tương Phù Lị theo chồng đến thành phố D. Đối tượng là do ba cô giới thiệu, lớn hơn cô bảy tuổi, rất thương yêu cô. Theo như cô nàng miêu tả, khi cô không nhớ về Viên Táo thì rất hạnh phúc. Một khi ký ức quay về những ngày tháng có hắn, tất cả hạnh phúc kia đều là giả.
Tương Phù Lị yêu Viên Táo nhưng cũng rất hận Viên Táo. Người đàn ông ấy mãi mãi là vết sẹo trong lòng cô. Cô chân thành hy vọng hắn sẽ không hạnh phúc. Nếu là vậy, có lẽ hắn sẽ nhớ về những ngày hai người vui vẻ bên nhau.
Triệu Phùng Thanh hiểu, đây chỉ là suy nghĩ muốn lừa người dối mình mà thôi, ngay cả Tương Phù Lị cũng biết.
Sau này Tương Phù Lị biến câu chuyện nửa thật nửa giả của cô và Viên Táo thành tiểu thuyết. Điều không ngờ là tác phẩm đó lại nhận được rất nhiều độc giả ủng hộ.
Cho nên mới nói, thế sự khó lường.
Ai có thể ngờ một con nhỏ cứ đến kỳ thi văn thì nhốn nháo như báo động đỏ, giờ lại trở thành tác giả nổi tiếng của giới văn học mạng.
May mắn là, hiện giờ Tương Phù Lị bận rộn rất nhiều việc nên cô nàng cũng chẳng còn thời gian để nhớ tới Viên Táo nữa.
Triệu Phùng Thanh và Tương Phù Lị liên lạc với nhau cũng khá thường xuyên, chỉ là đa số đều giới hạn qua Internet hoặc điện thoại. Mấy lần ăn chơi buông thả tại thành phố S cũng chỉ có Nhiêu Tử làm bạn với cô.
Trước kia Triệu Phùng Thanh từng đọc qua một câu, chức năng của bạn trai thật ra chính là sự kết hợp giữa bạn thân và bạn pháo [1].
[1] Bạn Pháo: (friends with benefits) tức là những người chỉ lên giường với nhau để thỏa mãn nhu cầu chứ không phải vì tình yêu
Cô không có bạn pháo nhưng có một thằng bạn thân. Khi tâm trạng vui, hai người rủ nhau đi chơi mà cả khi không vui cũng vẫn cùng nhau đi quẩy.
Triệu Phùng Thanh tính cách tùy tiện, ngay cả bạn cũ cũng lười gặp mặt, nhưng có thể quen thân với Nhiêu Tử mười lăm năm nay không thay đổi, thì quả là hiếm thấy.
Mẹ Triệu từng nhắc khéo Triệu Phùng Thanh, nếu thật sự không tìm được đối tượng thì túm chặt lấy Nhiêu Tử cũng được.
Đáng tiếc, giữa một nam một nữ này không có phản ứng gì.
Triệu Phùng Thanh hẹn Nhiêu Tử ra quán rượu.
Trước kia khi cả hai còn trẻ thì thích tình yêu điên cuồng ồn ào, còn đến tầm tuổi này thì chỉ muốn tìm những đối tượng nghiêm túc. Vì vậy bọn họ không tới quán bar của chú Nhiêu Tử nữa.
Hiện giờ cả hai thường xuyên đến Hồng Oa, quán này làm ăn rất khá. Hai năm trước trong quán từng có trận hỏa hoạn, nên ngừng kinh doanh trong nửa năm. Sau đó mở lại thì ngày càng đông khách.
Nghe nói, ông chủ của Hồng Oa có gương mặt hại nước hại dân. Rất nhiều khách nữ nghe danh mà tới nhưng đều phẫn nộ mà về.
Càng là thứ thần bí thì khiến người ta càng là tò mò, thế nên chuyện làm ăn của quán cũng ngày càng phát triển.
Nhiêu Tử đến muộn tầm mười phút. Trên áo khoác của hắn lấm tấm mưa bụi, “Hôm nay tự nhiên lại hạ nhiệt độ.”
Triệu Phùng Thanh đẩy một chén rượu qua cho hắn, “Nay tôi bao nhé.”
“Ha ha, được đấy.” Nhiêu Tử ngồi xuống sofa.
Dáng vẻ Triệu Phùng Thanh hút thuốc có một cảm giác đặc biệt quyến rũ. Cô xuyên qua tầng tầng vòng khói nhìn về phía khán đài. Trên đó đang có một dàn nhạc nước ngoài biểu diễn, không khí trông thật náo nhiệt.”Tôi muốn chuyển nhà.”
“Sao thế?” Nhiêu Tử cạn nửa chén rượu.
“Tôi đổi chỗ làm rồi, ngược đường với nhà trọ cũ, một ở đông một bên tây, mất cả nửa ngày đi ngoài đường rồi.”
“Vậy thì bà chuyển đi.” Nhiêu Tử không hỏi nhiều, “Muốn tìm cu li thì có tôi ở đây.”
“Chỉ chờ câu này của ông thôi.” Cô nở nụ cười. Có thằng bạn thân tốt thế đấy.
Nhiêu Tử vừa ngồi được một lúc liền đi ra ngoài nghe điện thoại. Sau khi quay lại cậu ta mới bắt đầu câu chuyện, “Thanh Nhi, bà biết tuần sau lớp cấp ba mình tổ chức họp lớp không?”
Cô nhả khói, “Không biết.”
“Lớp trưởng vừa gọi, bảo định tổ chức một bữa.”
Triệu Phùng Thanh chớp mắt, “Mười mấy năm không họp, sao tự dưng năm nay lại đòi họp.”
“Có trời mới biết.” Nhiêu Tử lục tìm thuốc lá, “Bà đi không?”
“Không đi.” Cô chỉ quen thân với vài người nên họp nhỏ thôi. Cả một đám người gặp mặt nhau thì có thể tán ngẫu được mấy câu chứ.
“Để tôi xem thế nào đã.” Nhiêu Tử muốn xin tí lửa rồi bỗng dừng lại.”Lớp trưởng cũng gọi tôi ba bốn lần rồi, từ chối mãi cũng không ổn cho lắm.”
Triệu Phùng Thanh thoáng kinh ngạc, “Từ lúc nào ông hiểu cái đạo lí đối nhân xử thế đó vậy.” Khi cô nói chuyện, có luồng khói phả ra.
“Xì xì.” Nhiêu Tử xua xua đám khói, “Tôi vẫn biết mà chỉ là không muốn thể hiện thôi.”
Cô cười, “Quả nhiên là trưởng thành rồi nhỉ.”
Sau khi trưởng thành, chúng ta đã không còn ngây thơ như xưa nữa rồi.
***
Có lẽ là gần đây thịnh hành mốt họp lớp, ngay cả lớp cấp hai xa nhau mười lăm năm cũng bắt đầu gọi nhau tổ chức.
Khổng Đạt Minh gọi cho Triệu Phùng Thanh bốn năm cuộc điện thoại.
Vì đã cho số hắn vào blacklist từ lâu nên cô không biết gì cả.
Cho đến khi cậu ta tìm đến nhà cô.
Một tuần Triệu Phùng Thanh được nghỉ một ngày chứ không được nhiều như xưa. Mẹ Triệu thương con gái nên tạm thời dừng tất cả lịch xem mặt.
Sáng chủ nhật, Triệu Phùng Thanh ở nhà cùng ba Triệu tán ngẫu.
Sau khi Khổng Đạt Minh bấm chuông thì mẹ Triệu ra mở cửa. Vừa nhìn thấy gương mặt kia liền khiến bà hoảng sợ. Chưa từng có chàng trai nào chủ động tới tận nhà tìm Triệu Phùng Thanh thế này, khó khăn lắm mới xuất hiện được một người.
Mẹ Triệu lập tức vui vẻ ra mặt, “Con gái à, bạn con tìm này!”
Triệu Phùng Thanh mở lon nước, miệng cắn ống hút, chân đi dép lê. Vừa bước ra phòng khách nhìn thấy Khổng Đạt Minh, ánh mắt cô tối lại.
Cái gì gọi là bám dai như đỉa? Đây chính là đáp án.
“Triệu Phùng Thanh.” Khổng Đạt Minh cười ha ha, “May mà cậu vẫn chưa chuyển nhà, nếu không chắc tôi cũng chả tìm được.”
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, tiếp tục uống nước.
Khổng Đạt Minh theo sau mẹ Triệu trình bày ý đồ của mình.
Mẹ Triệu nghe xong, cười đến không ngậm được miệng.
Dường như Triệu Phùng còn nghe thấy mẹ Triệu hát thầm, “Họp lớp là họp lớp í à, chia rẽ một đôi là một đôi…”
Mẹ Triệu có vẻ ấn tượng khá tốt về Khổng Đạt Minh, sau khi hắn về, bà còn kéo tay Triệu Phùng Thanh hỏi thêm thông tin về hắn.
Triệu Phùng Thanh nhất quyết trả lời, “Con không biết đâu.”
Mẹ cô rất chờ mong, Triệu Phùng Thanh biết thừa. Trong ký ức thời cấp hai ấy, nửa số nam sinh trong lớp cô còn chẳng nhớ rõ tên. Nếu không phải Khổng Đạt Minh nhận ra cô trước, chắc hẳn cô cũng không nhớ mình đã từng học chung lớp với hắn.
Cả thời cấp hai, cô chỉ nhớ rõ một bạn học. Một người bạn mà cả đời này cô sẽ không quên, một người mà cô đã tìm kiếm nhiều năm nhưng không có tin tức gì.
***
Buổi họp lớp hôm ấy là thứ bảy, Triệu Phùng Thanh theo thường lệ thì không được nghỉ làm.
Đến chạng vạng tối, xe Giang Tấn bỗng xuất hiện trước cửa tiệm bán hoa.
Cô hơi nhíu mày. Trước kia khi hắn tới đây làm việc thì đều không lái xe tới, hôm nay quả là ngoại lệ. Ánh mắt cô tùy ý nhìn về phía xe hắn một cái, sau đó lại cúi đầu với đống sổ sách của mình.
“Triệu Phùng Thanh!”
Cô ngước mắt nhìn Khổng Đạt Minh từ trong xe Giang Tấn nhảy xuống, bước hai ba bước liền đi vào trong tiệm, sau đó thì nở một trận cười sảng khoái, “Này, các bạn học tới hết rồi dấy.”
Cô lật sổ thu ngân, “Tôi chưa tan làm.”
“Bao giờ cậu mới xong việc?”
“Bảy giờ bốn mươi.”
“Sao muộn thế.” Khổng Đạt Minh nói: “Đến lúc đó mới tới thì cũng không kịp làm hết tăng một.”
Triệu Phùng Thanh không thèm đáp lời Khổng Đạt Minh, cô vội vàng ghi chép vào sổ sách. Mục đích cô đi họp lớp cũng chỉ để tìm kiếm thông tin về người bạn cũ, ăn hay không ăn cũng chẳng sao cả.
Lúc này, Liễu Nhu Nhu đang cầm một bó hoa dạ lan hương, từ lầu hai đi xuống.
Sau đó vẻ mặt của cô nàng biến sắc dữ dội.
Liếc nhìn chiếc xe ngoài cửa, trên mặt cô biểu hiện sự vui mừng. Cô đang định mở miệng gọi tên tình lang thì nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt khác. Vì thế lời vừa đến miệng đành phải miễn cưỡng nuốt xuống.
Triệu Phùng Thanh đưa mắt qua nhìn cô nàng một cái, liền cảm thấy Liễu Nhu Nhu có vẻ đang mất tự nhiên.
Cõ lẽ cô nàng chỉ là tình nhân bí mật được bao dưỡng, không thể lộ ra ánh sáng.
Sau khi Khổng Đạt Minh biết Liễu Nhu Nhu là bà chủ tiệm hoa thì nhiệt tình chào hỏi. Sau đó liền phát huy tính thân thiện trời sinh, nhắc tới chuyện họp lớp cấp hai.
Liễu Nhu Nhu lập tức đồng ý, dường như còn thầm trách, “Chị Triệu, sao chị lại không nói sớm với em?.”
Triệu Phùng Thanh cười cười, “Cũng không quan trọng cho lắm.”
Khổng Đạt Minh vừa nghe, liền bắt đầu lên án Triệu Phùng Thanh, nói cứ như cô không tham gia họp lớp thì là kẻ quái gở lạc khỏi loài người vậy.
Liễu Nhu Nhu đứng bên cạnh vừa đáp lời, vừa nhìn về hướng ghế lái chính ngoài xe kia. Cửa kính xe được làm bằng thủy tinh chống sáng, vì thế cô không thể nhìn thấy mặt người đang ngồi trong xe.
Khổng Đạt Minh nói vài câu đã khiến tiệm hoa ồn ào hẳn lên.
Triệu Phùng Thanh thật sự muốn đuổi hắn ra khỏi tiệm. Khi cô không nhịn được định túm lấy cây chổi, Giang Tấn liền xuống xe.
Hắn đứng ngoài cửa nên chuông gió cũng không kêu lang keng.”Đi thôi.” Giọng nói thật lạnh lùng.
Khổng Đạt Minh dựng một ngón tay, chỉ sang Triệu Phùng Thanh, “Cậu ấy còn chưa tan làm.”
Giang Tấn im lặng mà lạnh lùng nhìn về phía cô.
Cô thầm hừ một cái không thèm để ý đến hắn. Còn chẳng biết hắn có liên quan gì đến lớp cấp hai của cô mà xuất hiện ở đây.
Sau đó lại có một cô gái từ trên xe bước xuống. Cô ta nhìn vào trong tiệm cười gọi rồi “Triệu Phùng Thanh.” Nụ cười rực rỡ, gương mặt xinh đẹp, làn váy khẽ bay trong gió.
Cô gái kia bước đến bên cạnh Giang Tấn, khoác tay mình qua tay hắn, hờn dỗi nói, “Cậu ấy cũng là bạn của em mà, hai người không định cho em nói chuyện với cậu ấy đấy à?.”
Lúc này vẻ mặt của Liễu Nhu Nhu lại càng mất tự nhiên hơn. Sững người trong ba giây, cô cắn làn môi dưới.
Triệu Phùng Thanh khẽ cong khóe môi, giờ phút này cô rất muốn huýt sáo một bài. Cô không biết người con gái bên cạnh Giang Tấn kia là ai. Có điều tại hiện trường này đang có ba cô gái.
Một người từng trải qua một đêm tình với hắn.
Một người hiện đang có vài đêm tình với hắn.
Người thứ ba có thể là…chính thê.
Quá tuyệt.
Tường cách âm của tiệm bán hoa vẫn không thể ngăn được tiếng rên rỉ khó kìm lòng nổi của cô nàng.
Mỗi lần Triệu Phùng Thanh ngồi dưới lầu nghe thì đều ngủ gật.
Nơi này chắc chỉ là một trong rất nhiều kim ốc của Giang Tấn, tuy nhiên trông cặp đôi nam nữ này có vẻ hơi lạ.
Mỗi lần xong chuyện, cứ khi Triệu Phùng Thanh nhàm chán nhìn lung tung thì lại chạm mắt với Giang Tấn. Không biết hắn đã nhìn cô bao lâu rồi.
Mà bên phía Liễu Nhu Nhu, ngoại trừ những lúc Giang Tấn xuất hiện, cô ta sẽ thể hiện mình rất lưu luyến hắn không muốn rời, thì những thời gian còn lại thái độ cô nàng rất bình tĩnh. Giang Tấn không đến, dường như cô ta càng tự do hơn.
Có đôi khi Triệu Phùng Thanh sẽ cảm khái, năm tháng quả là một nồi cám heo. Cậu thiếu niên đoan chính tuyệt thế ngày nào giờ đã được nuôi lớn thành kẻ mặt người dạ thú. Tiếc cho cái lần cô gặp hắn ở hôm xem mặt, còn mừng thầm vì hắn vẫn là chàng trai lạnh lùng như xưa. Nhưng khi đã nhìn thấu hắn thì cô mới nhận ra, người con trai mình từng mê mẩn ấy đã sớm chết trong dòng chảy của thời gian lâu rồi.
Một ngày nào đó, khi Giang Tấn xuất hiện trước cửa tiệm bán hoa thì quay sang hỏi Liễu Nhu Nhu tên của cô. Sau đó hắn quay người liền quên luôn.
Lần sau hắn lại hỏi tên cô, ngay cả Liễu Nhu Nhu cũng có chút không đành lòng, “Giang, nếu không em làm danh thiếp cho chị Triệu nhé, chỉ như vậy anh mới nhớ được tên chị ấy.”
Triệu Phùng Thanh ngồi bên cạnh bật cười. Cô và hắn chẳng có quan hệ thì cần gì phải nhớ nhau. Trong mắt hắn cô chẳng qua chỉ là kẻ kỳ đà trốn trong góc tường nghe trộm.
Cô vốn không nói chuyện cùng hắn. Thỉnh thoảng khi thấy hắn nhìn mình với ánh mắt chế nhạo, thì cô cũng chẳng chút ngần ngại mà nở nụ cười với hai chiếc má núm tươi như hoa.
Công việc ở tiệm bán hoa coi như cũng nhàn hạ, chỉ là tiền lương thật sự rất thấp.
Sau khi Triệu Phùng Thanh nhận được tháng lương đầu tiên, cô hẹn Nhiêu Tử ra ngoài uống rượu.
Trong số các bạn học thời trung học, nay chỉ còn cô và Nhiêu Tử là ở lại thành phố S.
Đại Hồ chạy sang thành phố bên làm cảnh sát, giờ trông khác hoàn toàn so với thời trung học.
Còn Tương Phù Lị và Viên Táo đi du học bốn năm rồi chia tay cuộc tình.
Ban đầu Viên Táo cũng trở lại thành phố S, nhưng chẳng liên hệ với bất cứ người bạn nào. Không lâu sau, cậu ta cũng theo bà nội Viên trở về quê nhà.
Ngoại trừ hai người trong cuộc thì không ai biết nguyên nhân chia tay là gì. Tương Phù Lị là một cô nàng ngang bướng, cô tuyên bố sẽ nguyền rủa Viên Táo cả đời này không được hạnh phúc.
Thế nhưng Triệu Phùng Thanh hiểu, trong lòng Tương Phù Lị vẫn không thể quên được Viên Táo.
Sau này Tương Phù Lị theo chồng đến thành phố D. Đối tượng là do ba cô giới thiệu, lớn hơn cô bảy tuổi, rất thương yêu cô. Theo như cô nàng miêu tả, khi cô không nhớ về Viên Táo thì rất hạnh phúc. Một khi ký ức quay về những ngày tháng có hắn, tất cả hạnh phúc kia đều là giả.
Tương Phù Lị yêu Viên Táo nhưng cũng rất hận Viên Táo. Người đàn ông ấy mãi mãi là vết sẹo trong lòng cô. Cô chân thành hy vọng hắn sẽ không hạnh phúc. Nếu là vậy, có lẽ hắn sẽ nhớ về những ngày hai người vui vẻ bên nhau.
Triệu Phùng Thanh hiểu, đây chỉ là suy nghĩ muốn lừa người dối mình mà thôi, ngay cả Tương Phù Lị cũng biết.
Sau này Tương Phù Lị biến câu chuyện nửa thật nửa giả của cô và Viên Táo thành tiểu thuyết. Điều không ngờ là tác phẩm đó lại nhận được rất nhiều độc giả ủng hộ.
Cho nên mới nói, thế sự khó lường.
Ai có thể ngờ một con nhỏ cứ đến kỳ thi văn thì nhốn nháo như báo động đỏ, giờ lại trở thành tác giả nổi tiếng của giới văn học mạng.
May mắn là, hiện giờ Tương Phù Lị bận rộn rất nhiều việc nên cô nàng cũng chẳng còn thời gian để nhớ tới Viên Táo nữa.
Triệu Phùng Thanh và Tương Phù Lị liên lạc với nhau cũng khá thường xuyên, chỉ là đa số đều giới hạn qua Internet hoặc điện thoại. Mấy lần ăn chơi buông thả tại thành phố S cũng chỉ có Nhiêu Tử làm bạn với cô.
Trước kia Triệu Phùng Thanh từng đọc qua một câu, chức năng của bạn trai thật ra chính là sự kết hợp giữa bạn thân và bạn pháo [1].
[1] Bạn Pháo: (friends with benefits) tức là những người chỉ lên giường với nhau để thỏa mãn nhu cầu chứ không phải vì tình yêu
Cô không có bạn pháo nhưng có một thằng bạn thân. Khi tâm trạng vui, hai người rủ nhau đi chơi mà cả khi không vui cũng vẫn cùng nhau đi quẩy.
Triệu Phùng Thanh tính cách tùy tiện, ngay cả bạn cũ cũng lười gặp mặt, nhưng có thể quen thân với Nhiêu Tử mười lăm năm nay không thay đổi, thì quả là hiếm thấy.
Mẹ Triệu từng nhắc khéo Triệu Phùng Thanh, nếu thật sự không tìm được đối tượng thì túm chặt lấy Nhiêu Tử cũng được.
Đáng tiếc, giữa một nam một nữ này không có phản ứng gì.
Triệu Phùng Thanh hẹn Nhiêu Tử ra quán rượu.
Trước kia khi cả hai còn trẻ thì thích tình yêu điên cuồng ồn ào, còn đến tầm tuổi này thì chỉ muốn tìm những đối tượng nghiêm túc. Vì vậy bọn họ không tới quán bar của chú Nhiêu Tử nữa.
Hiện giờ cả hai thường xuyên đến Hồng Oa, quán này làm ăn rất khá. Hai năm trước trong quán từng có trận hỏa hoạn, nên ngừng kinh doanh trong nửa năm. Sau đó mở lại thì ngày càng đông khách.
Nghe nói, ông chủ của Hồng Oa có gương mặt hại nước hại dân. Rất nhiều khách nữ nghe danh mà tới nhưng đều phẫn nộ mà về.
Càng là thứ thần bí thì khiến người ta càng là tò mò, thế nên chuyện làm ăn của quán cũng ngày càng phát triển.
Nhiêu Tử đến muộn tầm mười phút. Trên áo khoác của hắn lấm tấm mưa bụi, “Hôm nay tự nhiên lại hạ nhiệt độ.”
Triệu Phùng Thanh đẩy một chén rượu qua cho hắn, “Nay tôi bao nhé.”
“Ha ha, được đấy.” Nhiêu Tử ngồi xuống sofa.
Dáng vẻ Triệu Phùng Thanh hút thuốc có một cảm giác đặc biệt quyến rũ. Cô xuyên qua tầng tầng vòng khói nhìn về phía khán đài. Trên đó đang có một dàn nhạc nước ngoài biểu diễn, không khí trông thật náo nhiệt.”Tôi muốn chuyển nhà.”
“Sao thế?” Nhiêu Tử cạn nửa chén rượu.
“Tôi đổi chỗ làm rồi, ngược đường với nhà trọ cũ, một ở đông một bên tây, mất cả nửa ngày đi ngoài đường rồi.”
“Vậy thì bà chuyển đi.” Nhiêu Tử không hỏi nhiều, “Muốn tìm cu li thì có tôi ở đây.”
“Chỉ chờ câu này của ông thôi.” Cô nở nụ cười. Có thằng bạn thân tốt thế đấy.
Nhiêu Tử vừa ngồi được một lúc liền đi ra ngoài nghe điện thoại. Sau khi quay lại cậu ta mới bắt đầu câu chuyện, “Thanh Nhi, bà biết tuần sau lớp cấp ba mình tổ chức họp lớp không?”
Cô nhả khói, “Không biết.”
“Lớp trưởng vừa gọi, bảo định tổ chức một bữa.”
Triệu Phùng Thanh chớp mắt, “Mười mấy năm không họp, sao tự dưng năm nay lại đòi họp.”
“Có trời mới biết.” Nhiêu Tử lục tìm thuốc lá, “Bà đi không?”
“Không đi.” Cô chỉ quen thân với vài người nên họp nhỏ thôi. Cả một đám người gặp mặt nhau thì có thể tán ngẫu được mấy câu chứ.
“Để tôi xem thế nào đã.” Nhiêu Tử muốn xin tí lửa rồi bỗng dừng lại.”Lớp trưởng cũng gọi tôi ba bốn lần rồi, từ chối mãi cũng không ổn cho lắm.”
Triệu Phùng Thanh thoáng kinh ngạc, “Từ lúc nào ông hiểu cái đạo lí đối nhân xử thế đó vậy.” Khi cô nói chuyện, có luồng khói phả ra.
“Xì xì.” Nhiêu Tử xua xua đám khói, “Tôi vẫn biết mà chỉ là không muốn thể hiện thôi.”
Cô cười, “Quả nhiên là trưởng thành rồi nhỉ.”
Sau khi trưởng thành, chúng ta đã không còn ngây thơ như xưa nữa rồi.
***
Có lẽ là gần đây thịnh hành mốt họp lớp, ngay cả lớp cấp hai xa nhau mười lăm năm cũng bắt đầu gọi nhau tổ chức.
Khổng Đạt Minh gọi cho Triệu Phùng Thanh bốn năm cuộc điện thoại.
Vì đã cho số hắn vào blacklist từ lâu nên cô không biết gì cả.
Cho đến khi cậu ta tìm đến nhà cô.
Một tuần Triệu Phùng Thanh được nghỉ một ngày chứ không được nhiều như xưa. Mẹ Triệu thương con gái nên tạm thời dừng tất cả lịch xem mặt.
Sáng chủ nhật, Triệu Phùng Thanh ở nhà cùng ba Triệu tán ngẫu.
Sau khi Khổng Đạt Minh bấm chuông thì mẹ Triệu ra mở cửa. Vừa nhìn thấy gương mặt kia liền khiến bà hoảng sợ. Chưa từng có chàng trai nào chủ động tới tận nhà tìm Triệu Phùng Thanh thế này, khó khăn lắm mới xuất hiện được một người.
Mẹ Triệu lập tức vui vẻ ra mặt, “Con gái à, bạn con tìm này!”
Triệu Phùng Thanh mở lon nước, miệng cắn ống hút, chân đi dép lê. Vừa bước ra phòng khách nhìn thấy Khổng Đạt Minh, ánh mắt cô tối lại.
Cái gì gọi là bám dai như đỉa? Đây chính là đáp án.
“Triệu Phùng Thanh.” Khổng Đạt Minh cười ha ha, “May mà cậu vẫn chưa chuyển nhà, nếu không chắc tôi cũng chả tìm được.”
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, tiếp tục uống nước.
Khổng Đạt Minh theo sau mẹ Triệu trình bày ý đồ của mình.
Mẹ Triệu nghe xong, cười đến không ngậm được miệng.
Dường như Triệu Phùng còn nghe thấy mẹ Triệu hát thầm, “Họp lớp là họp lớp í à, chia rẽ một đôi là một đôi…”
Mẹ Triệu có vẻ ấn tượng khá tốt về Khổng Đạt Minh, sau khi hắn về, bà còn kéo tay Triệu Phùng Thanh hỏi thêm thông tin về hắn.
Triệu Phùng Thanh nhất quyết trả lời, “Con không biết đâu.”
Mẹ cô rất chờ mong, Triệu Phùng Thanh biết thừa. Trong ký ức thời cấp hai ấy, nửa số nam sinh trong lớp cô còn chẳng nhớ rõ tên. Nếu không phải Khổng Đạt Minh nhận ra cô trước, chắc hẳn cô cũng không nhớ mình đã từng học chung lớp với hắn.
Cả thời cấp hai, cô chỉ nhớ rõ một bạn học. Một người bạn mà cả đời này cô sẽ không quên, một người mà cô đã tìm kiếm nhiều năm nhưng không có tin tức gì.
***
Buổi họp lớp hôm ấy là thứ bảy, Triệu Phùng Thanh theo thường lệ thì không được nghỉ làm.
Đến chạng vạng tối, xe Giang Tấn bỗng xuất hiện trước cửa tiệm bán hoa.
Cô hơi nhíu mày. Trước kia khi hắn tới đây làm việc thì đều không lái xe tới, hôm nay quả là ngoại lệ. Ánh mắt cô tùy ý nhìn về phía xe hắn một cái, sau đó lại cúi đầu với đống sổ sách của mình.
“Triệu Phùng Thanh!”
Cô ngước mắt nhìn Khổng Đạt Minh từ trong xe Giang Tấn nhảy xuống, bước hai ba bước liền đi vào trong tiệm, sau đó thì nở một trận cười sảng khoái, “Này, các bạn học tới hết rồi dấy.”
Cô lật sổ thu ngân, “Tôi chưa tan làm.”
“Bao giờ cậu mới xong việc?”
“Bảy giờ bốn mươi.”
“Sao muộn thế.” Khổng Đạt Minh nói: “Đến lúc đó mới tới thì cũng không kịp làm hết tăng một.”
Triệu Phùng Thanh không thèm đáp lời Khổng Đạt Minh, cô vội vàng ghi chép vào sổ sách. Mục đích cô đi họp lớp cũng chỉ để tìm kiếm thông tin về người bạn cũ, ăn hay không ăn cũng chẳng sao cả.
Lúc này, Liễu Nhu Nhu đang cầm một bó hoa dạ lan hương, từ lầu hai đi xuống.
Sau đó vẻ mặt của cô nàng biến sắc dữ dội.
Liếc nhìn chiếc xe ngoài cửa, trên mặt cô biểu hiện sự vui mừng. Cô đang định mở miệng gọi tên tình lang thì nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt khác. Vì thế lời vừa đến miệng đành phải miễn cưỡng nuốt xuống.
Triệu Phùng Thanh đưa mắt qua nhìn cô nàng một cái, liền cảm thấy Liễu Nhu Nhu có vẻ đang mất tự nhiên.
Cõ lẽ cô nàng chỉ là tình nhân bí mật được bao dưỡng, không thể lộ ra ánh sáng.
Sau khi Khổng Đạt Minh biết Liễu Nhu Nhu là bà chủ tiệm hoa thì nhiệt tình chào hỏi. Sau đó liền phát huy tính thân thiện trời sinh, nhắc tới chuyện họp lớp cấp hai.
Liễu Nhu Nhu lập tức đồng ý, dường như còn thầm trách, “Chị Triệu, sao chị lại không nói sớm với em?.”
Triệu Phùng Thanh cười cười, “Cũng không quan trọng cho lắm.”
Khổng Đạt Minh vừa nghe, liền bắt đầu lên án Triệu Phùng Thanh, nói cứ như cô không tham gia họp lớp thì là kẻ quái gở lạc khỏi loài người vậy.
Liễu Nhu Nhu đứng bên cạnh vừa đáp lời, vừa nhìn về hướng ghế lái chính ngoài xe kia. Cửa kính xe được làm bằng thủy tinh chống sáng, vì thế cô không thể nhìn thấy mặt người đang ngồi trong xe.
Khổng Đạt Minh nói vài câu đã khiến tiệm hoa ồn ào hẳn lên.
Triệu Phùng Thanh thật sự muốn đuổi hắn ra khỏi tiệm. Khi cô không nhịn được định túm lấy cây chổi, Giang Tấn liền xuống xe.
Hắn đứng ngoài cửa nên chuông gió cũng không kêu lang keng.”Đi thôi.” Giọng nói thật lạnh lùng.
Khổng Đạt Minh dựng một ngón tay, chỉ sang Triệu Phùng Thanh, “Cậu ấy còn chưa tan làm.”
Giang Tấn im lặng mà lạnh lùng nhìn về phía cô.
Cô thầm hừ một cái không thèm để ý đến hắn. Còn chẳng biết hắn có liên quan gì đến lớp cấp hai của cô mà xuất hiện ở đây.
Sau đó lại có một cô gái từ trên xe bước xuống. Cô ta nhìn vào trong tiệm cười gọi rồi “Triệu Phùng Thanh.” Nụ cười rực rỡ, gương mặt xinh đẹp, làn váy khẽ bay trong gió.
Cô gái kia bước đến bên cạnh Giang Tấn, khoác tay mình qua tay hắn, hờn dỗi nói, “Cậu ấy cũng là bạn của em mà, hai người không định cho em nói chuyện với cậu ấy đấy à?.”
Lúc này vẻ mặt của Liễu Nhu Nhu lại càng mất tự nhiên hơn. Sững người trong ba giây, cô cắn làn môi dưới.
Triệu Phùng Thanh khẽ cong khóe môi, giờ phút này cô rất muốn huýt sáo một bài. Cô không biết người con gái bên cạnh Giang Tấn kia là ai. Có điều tại hiện trường này đang có ba cô gái.
Một người từng trải qua một đêm tình với hắn.
Một người hiện đang có vài đêm tình với hắn.
Người thứ ba có thể là…chính thê.
Quá tuyệt.
Danh sách chương