Về chuyện bệnh không tiện nói của đàn ông ấy, một khi truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng xấu. Rốt cuộc là làm được không, chỉ có người phụ nữ là biết rõ nhất. Các vị tiền nhiệm học thức cao đều đã lên tiếng, thì cơ bản là không thay đổi được.
Về chuyện đó, Nhiêu Tử rất thông cảm với Giang Tấn.
Mấy hôm trước, Đại Hồ và Tần Hiểu ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, chuyến bay đi từ sân bay quốc tế của thành phố S.
Cái hôm Nhiêu Tử làm phù rể, hắn có để bộ âu phục ở lại nhà Đại Hồ.
Nhân dịp này, hắn tới sân bay một chuyến, gặp mặt Đại Hồ và Tần Hiểu một lần tiện thể cũng lấy lại bộ âu phục luôn.
Lúc Đại Hồ đi lấy vé máy bay, Tần Hiểu đột nhiên ấp úng nhắc tới Giang Tấn.
Ban đầu Tần Hiểu nói vô cùng khó hiểu, Nhiêu Tử chẳng hiểu gì cả.
Sau đó Tần Hiểu mặt đỏ bừng rồi đưa tin nhắn của cô và Trịnh Dao nói chuyện phiếm với nhau cho Nhiêu Tử xem.
Lúc ấy Nhiêu Tử cũng xấu hổ, “Sao tự dưng hai người lại nói chuyện đó?”
Tần Hiểu trông rất mất tự nhiên, nói: “... Triệu Phùng Thanh có biết chuyện này không?”
Đúng lúc đó, Đại Hồ trở lại.
Vì thế Tần Hiểu không nhắc đến việc này nữa.
Nhưng Nhiêu Tử lại rất để ý đến chuyện đó.
Triệu Phùng Thanh nghe xong liền hỏi: “Ông có nói chuyện này với ai nữa không?”
“Chỉ mình bà thôi.” Nhiêu Tử đặt chai bia xuống, thành khẩn nói: “Nếu bà muốn nghiêm túc với Giang Tấn, tốt nhất cứ thăm dò thực hư thử xem.”
Tình dục là một trong những yếu tố gắn kết tình yêu giữa nam và nữ. Hơn nữa xã hội hiện giờ đã thoáng hơn xưa nhiều, hai bên nam nữ đều có quyền hưởng thụ. Nhiêu Tử không muốn bạn thân lọt vào lưới ái tình, nhưng đối phương lại là kẻ vứt đi không xài được.
Về chuyện của Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh, giờ Nhiêu Tử đã nghĩ thông rồi.
Cô bạn tốt này của hắn là người cố chấp kinh khủng.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn độc thân. Khó khăn lắm bên cạnh mới xuất hiện một người đàn ông, ai ngờ vẫn gã Giang Tấn năm ấy.
Triệu Phùng Thanh tự mình chọn đường cho bản thân, Nhiêu Tử chỉ có thể chúc phúc cho cô ấy.
Những chuyện sau đó, Triệu Phùng Thanh có phần không tập trung lắm.
Tổng hợp lại lời của Khổng Đạt Minh và Nhiêu Tử, Giang Tấn chính là một kẻ vừa lăng nhăng lại vô dụng, chỉ có cái mã bên ngoài là tốt.
Một người là cao phú soái trong mắt người ngoài, nhưng lại mắc phải bệnh khó nói, thật khó chịu.
Cô cũng không biết nên khinh bỉ hay là thương hại hắn đây.
Triệu Phùng Thanh cố gắng nhớ lại những lần mình và Giang Tấn chung phòng.
Hắn thường xuyên ngoài miệng thì muốn chứng minh bản thân làm được, nhưng cũng chỉ nói qua loa cho xong. Ngoại trừ mấy nụ hôn, hắn vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh lạnh lùng đối mặt với cô.
Hơn nữa, cô cũng không cảm thấy thứ đó của hắn cứng lên.
Buổi sáng hôm say rượu ở thành phố D, Triệu Phùng Thanh tỉnh lại trong lòng Giang Tấn.
Trên người cô khoác chiếc chăn mỏng lỏng lẻo.
Chân trần để lộ nên cô nhanh tay định kéo chăn lên, vừa chạm vào mới biết cả cái chăn đang buộc quanh hông cô.
Cô sợ tới mức không dám động đậy, ngước mắt nhìn Giang Tấn.
Hắn mặc quần áo ở nhà, đang ngủ rất yên tĩnh.
Cô từ từ xoay người, rời khỏi lồng ngực của hắn, sau đó kéo chiếc chăn mỏng bọc kín cả chân của mỉnh.
Nghe nói sáng sớm đàn ông thường nổi thú tính, cô sợ hắn sẽ lại đòi đại chiến ba trăm hiệp nữa.
May mà không có.
Triệu Phùng Thanh không nghĩ nhiều về cái đêm rượu say làm loạn ấy.
Cả người không đau là cô đã muốn cảm tạ trời đất lắm rồi.
Hóa ra cả người không đau, lại vì một nguyên nhân khác.
Bởi vì thận Giang Tấn không tốt.
Hơn nữa, Triệu Phùng Thanh nhớ Lãnh trợ lý đã từng đánh giá Giang Tấn bằng hai từ: Hòa thượng.
Từng ấy dẫn chứng cũng đủ để chứng minh chuyện Giang Tấn vô năng là thật rồi.
***
Sau bảy giờ tối, khách tới Hồng Ổ dần dần nhiều lên. Chủ yếu đều là nghe danh ban nhạc mà tìm tới.
Ban nhạc có tên là Đinh Thổ, nghĩa là một nhóm lấp lánh ánh kim. Nhóm gồm có hai nữ một nam.
Ở quán hiện giờ có không ít khách nữ, chỉ vì nghe tiếng thành viên nam kia mà đến.
Nhiêu Tử nhìn đồng hồ, quán rượu càng ngày càng đông người, hắn nói, “Tôi phải qua nhà ba mẹ lấy chút quần áo đã, về trước nhé.”
Triệu Phùng Thanh gật đầu.
Còn lại một mình, cô chạy theo các fan hóng anh soái ca trong ban nhạc.
Hàng đầu còn ba ghế trống nữa.
Triệu Phùng Thanh nhanh chân tới chiếm chỗ, sau khi ngồi xuống thì lôi kính ra.
Lúc này, trên sân khấu chưa có ai cả. Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu.
Cô gọi một ly rượu cocktail.
Sau đó liền có một cô gái ngồi xuống ghế cạnh cô.
Cô ta mang theo một chiếc balo rất to.
Cô nàng không ồn ào như mấy cô gái kia, chẳng nói gì mà ngồi xuống, sau đó lôi một chiếc bánh mì dài ba mươi centi ra gặm.
Triệu Phùng Thanh nhìn cái bánh kia, không nói gì.
Cô nàng kia thấy Triệu Phùng Thanh đang nhìn mình thì quay sang nhìn lại.
Triệu Phùng Thanh vội vàng chuyển hướng ánh mắt.
Đúng lúc này, Giang Tấn gọi điện tới, “Triệu Phùng Thanh, em đã ăn cơm tối chưa?” Bên phía hắn có vẻ khá im lặng.
“Rồi.” Hồng Ổ thật ầm ỹ, có vẻ cô sẽ bị gọi về mất.
Hắn dời di động sáng bên tai kia, “Em đang ở đâu?”
“Quán rượu.” Cô lại gào lên một câu.
“Em suốt ngày tới quán rượu làm gì.” Hắn kéo caravat, “Quán rượu nào?”
“Có soái ca mà! Hồng Ổ.”
Giang Tấn lập tức cúp điện thoại.
Triệu Phùng Thanh đã quá quen với kiểu hắn cúp điện mà chẳng báo trước này rồi.
Triệu Phùng Thanh đẩy đẩy mắt kính, quay đầu hỏi cô nàng đang ăn bánh kia, “Buổi biểu diễn bắt đầu từ mấy giờ nhỉ?”
“Không biết.” Cô nàng kia đã ăn hết một chiếc bánh lớn, đang lấy ra cái thứ hai tương tự thế, tiếp tục ăn.
Triệu Phùng Thanh không nói thêm gì nữa.
***
Triệu Phùng Thanh chỉ thấy thành viên nam của ban nhạc kia chưa đến một phút.
Thành viên nam kia trang điểm khá đậm, nên cô không nhìn được dung mạo. Chỉ là những đường nét trên gương mặt kia khá rõ ràng, dáng người cũng không tệ.
Có lẽ là do tác dụng từ cồn, Triệu Phùng Thanh phụ họa theo tiếng hò reo của những cô nàng khác, cả lũ gào thét chói tai.
Vài giây sau đó, cô nàng bên cạnh quay sang nhìn cô lạnh lùng.
Cảm giác lạnh người ấy giống hệt Giang Tấn.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Giang Tấn mặt lạnh lùng, cố gắng lôi cô ra khỏi đám người đang lớn tiếng gào thét kia.
Sau khi rời khỏi Hồng Ổ đáng ghét, hắn hỏi, “Cơm tối ăn gì rồi?”
Triệu Phùng Thanh thành thật trả lời: “Bánh bích quy, bánh ngọt, và thêm mấy chai bia nữa.” Toàn là đồ của Hồng Ổ, hương vị cũng không tệ lắm.
“Em muốn say nữa à.”
“Tôi không say.” Uống có thế thì sao mà say được. Chỉ là cảm xúc đang không tiết chế được.
Cuối cùng, Giang Tấn dẫn Triệu Phùng Thanh tới một quán cơm tư nhân.
Gạch xanh ngói trắng, trông có vẻ khá cổ kính. Trong sân viện tứ hợp còn có một cây quýt cổ thụ và một bữa tối dưới ánh trăng khiến người ta có chút cảm giác khác lạ.
Chỉ là người đàn ông đang ngồi đối diện cô đây mặt lạnh thấu xương.
Trên đường đi, hắn đều trưng ra vẻ xa cách thế này. Đến quán cơm ngồi rồi, nhiệt độ cũng chưa tăng lên được chút nào.
Triệu Phùng Thanh chủ động ân cần thăm hỏi: “Giang tổng, đã lâu không gặp nhỉ.” Tính kỹ lại, hai người đã không gặp nhau hơn mười ngày rồi. Ngay cả trong kỳ nghỉ lễ quốc khánh hắn cũng bận, quả là trụ cột của xã hội mà.
“Ừm.” Hắn uống ngụm trà, một hồi lâu sau mới hỏi: “Ngày mai em được nghỉ không?”
Cô cười cầm chén trà lên, “Ừm, anh quản lý cho tôi nghỉ hai ngày.” Anh quản lý tiệm sách quả là người tốt mà.
“Rảnh thật.” Giang Tấn nhìn cô, “Ngày mai tôi lại phải tăng ca.”
Cô nhấp một ngụm trà, “Ừm, anh bận là chuyện của anh.”
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên xong lại lui vào nội sảnh.
Trong sân gió hiu hiu thổi, cũng khá là mát mẻ.
“Em đến công ty giúp tôi đi.” Giang Tấn nói.
Triệu Phùng Thanh nhíu mày, “Vì sao?”
“Thư ký nghỉ rồi, không có ai pha café cho tôi.”
Cô vốn định mắng hắn, lại thấy hắn đột nhiên nhăn trán có vẻ như rất mệt mỏi.
Trong lúc nhất thời, những lời nói vừa đến bên miệng đành nuốt xuống.
Giang Tấn thật sự bận rộn nhiều việc. Cô không hiểu hắn đang làm gì, nhưng cô biết cuộc sống hàng ngày của hắn chỉ có công việc.
Đàn ông chỉ theo đuổi hai thứ trên đời, một là sự nghiệp, hai là phụ nữ. Vế sau hắn không làm được, chỉ đành dồn hết tinh lực vào vế trước vậy.
Cũng không biết bệnh này có trị được không đây.
Triệu Phùng Thanh chợt nhớ đến mấy thí sinh thướt tha mê người của buổi phỏng vấn thư ký tổng giám đốc năm ngoái, vì thế thử dò hỏi, “Giang tổng, thư ký của anh đẹp như thế, anh có từng chơi ở phòng làm việc chưa?”
Giang Tấn ngước mắt nhìn cô một cái, nở một nụ cười mỉm quyến rũ, “Nếu ngày mai em muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng.”
Triệu Phùng Thanh rất hoài nghi, “Thật á?” Cô cảm thấy hắn đang miễn cưỡng trêu cô mà thôi.
“Đương nhiên.”
Mặt cô tràn đầy mê hoặc, “Nhưng đừng có lòng mà không có sức nhé.” Cô gắp cho hắn một miếng hải sâm.
Vừa nãy lúc gọi món, cô đã để ý rồi, món đầu tiên hắn gọi chính là món hải sâm nướng hành này, và cũng là món đặc biệt có tác dụng tráng dương [1].
[1] Hải sâm có công dụng tuyệt vời là bổ thận, tráng dương.
Giang Tấn nhìn miếng hải sâm trong bát, sau đó nhìn chằm chằm nụ cười tràn đầy yêu khí của cô, khẽ hỏi: “Triệu Phùng Thanh, em đang lên cơn động dục với tôi đấy à?”
Cô vẫn mỉm cười, đôi mắt chớp chớp, rất giống vẻ quyến rũ ở rạp chiếu phim năm ấy. Cô hạ thấp giọng nói: “Đều là nam nữ trưởng thành cả, chơi đùa một chút cũng bình thường thôi mà.”
Giang Tấn lập tức nghiêm mặt lại, “Em uống gì ở quán rượu vậy?”
“...” Triệu Phùng Thanh cảm thấy không đúng lắm. Trước đây khi cô né tránh, hắn lại ra vẻ muốn nhảy chồm chồm vào cô. Mà nay khi cô hiếm thấy chủ động, hắn lại rụt rè lùi bước.
Quả nhiên là có bẫy.
Hắn càng lùi, cô lại càng tiến tới.
Kết thúc bữa ăn, Triệu Phùng Thanh ra vẻ tiếc nuối, “Giang tổng à, tôi muốn hỏi anh chuyện này.”
“Cứ nói.” Giang Tấn bình tĩnh, nhìn cô diễn trò.
“Tôi có một cậu bạn, ừm, về chuyện đó có chút vấn đề.”
“Ừm. Là Đại Hồ hay là Nhiêu Tử?”
“...” Cô vội vàng tẩy trắng giúp bạn mình, “Anh không biết đâu.”
Giang Tấn lười nhác dựa người vào lưng ghế, “Em còn có người bạn nam giới nào khác có thể thảo luận về chuyện đó cơ à?”
Cô trừng mắt, “Anh quan tâm nhiều thế làm gì.”
“Ừm, mặc kệ em.” Trong mắt hắn chợt lóe lên thứ ánh sáng cô chẳng thể nào thấy được, “Em nói tiếp đi.”
“Bệnh ấy... có chữa được không?”
“Về phương diện chức năng hay phương diện rối loạn cương dương?” [2]
[2] Phương diện chức năng: xuất tinh sớm.
“À ờ...” Cô quả thật chưa từng nghiên cứu chuyện đó, nó có tới bốn phương diện thì biết được cái nào với cái nào.
“Chắc em say rồi.” Giang Tấn lạnh lùng nói, “Chuyện chữa bệnh sau này hãy nói, tôi đưa em về nhà trước đã.”
***
Giang Tấn cũng tiện thể đưa mình về thẳng nhà trọ của Triệu Phùng Thanh.
Đây cũng không phải chủ ý của bản thân hắn.
Cơm nước xong xuôi, Triệu Phùng Thanh nói muốn gọi một phần hải sâm nướng hành mang về.
Về đến trước cửa nhà trọ, cô không cẩn thận để rơi hộp hải sâm. Nước tương rớt hết vào quần áo Giang Tấn.
Vẻ mặt hắn lúc ấy giống hệt như vừa có cơn gió dông bắc ào qua.
Cô rút khăn tay ra, nở nụ cười, “Thật xin lỗi anh.”
Hắn ngửi thấy cả người mình mùi hành, cảm thấy không vui. Vì thế, liền vào nhà trọ của cô tắm rửa.
Khi Giang Tấn đi tắm, Triệu Phùng Thanh ngồi trong phòng buồn chán muốn chết.
Cô quyết định chủ động ra tay, đi tới gõ cửa phòng tắm.
Giang Tấn không đáp lại.
“Bạn học Giang.” Cô ỏn ẻn gọi, bắt chước giọng điệu quyến rũ hắn như năm ấy từng làm, “Chừng nào anh mới tắm xong?”
Cửa mở.
Giang Tấn khoác áo choàng tắm, tóc vẫn còn dính nước, “Chuyện gì?”
Triệu Phùng Thanh dựa người ngoài cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực nửa hở kia, ngả ngớn huýt sáo một cái.
Hắn lạnh lùng nhìn cô.
Cô đột nhiên nhào người tới, cởi áo choàng tắm của hắn xuống, hai tay sở loạn trước ngực hắn, còn kèm theo một tiếng gào thét mê trai, “A! Phóng thích năng lượng sảng khoái mát lạnh nào.” [3]
[3] Một khẩu hiệu trong quảng cáo nước ngọt Super Cooler.
Giang Tấn đẩy móng vuốt sói của cô ra, quát lên “Đồ, thần, kinh.” Sau đó đóng rầm cửa vào một cái.
Bởi vậy, Triệu Phùng Thanh đưa ra kết luận: Bệnh này của Giang Tấn, cô bó tay chịu chết.
Danh sách chương